Lạc Nguyệt chật vật đứng thẳng phủi phủi đất cát bám trên váy áo, miệng nhỏ chúm chím, mặt mũi lấm lem, cũng không biết mình biến thành cái dạng gì nhìn trời buổi sáng sớm. Lại quan sát xung quanh, hô… đây không phải là nơi mình mới xuyên qua gặp vương gia sao?
Lạc Nguyệt lục lọi chút trí nhớ của Lâm Thiên Nguyệt trong đầu, thì ra ngày đó nàng ta đang cải trang đột nhập Kỳ vương phủ bị phát hiện, dùng phấn độc ám toán hắn thoát thân, có ngờ đâu Ti lão ngoan đồng xuất hiện đúng lúc niệm thần chú cưỡng ép hồn nàng rời khỏi xác. Lạc Nguyệt cũng vì thế mà nhập hồn vào thân xác kia.
Ti lão!!! Ông là phá hoại, chỉ cần ông đến trễ một chút, có phải Lâm Thiên Nguyệt đã truyền cho ta một thân võ công cao cường, tồn tại hay tìm kiếm gì cũng không thành vấn đề. Bây giờ thì thảm rồi, đã ngây ngây ngốc ngốc còn phải đi tìm thần binh lợi khí gì gì nữa, đã khó càng thêm khó. Nàng oán trách, oán trách, nhưng may mắn là không có nguyền rủa nha.
Thanh linh xà quấn vào chân nàng, ngụ ý khuyên nàng quay về vương phủ. Nó mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi, haiza, bây giờ nó muốn ngủ một giấc thật dài…
Lạc Nguyệt không để ý đến nó, tính toán tìm phương hướng đến Hộ quốc công phủ. Một người một rắn cùng nhau vượt qua con đường hẻo lánh sau núi, hòa nhập vào đường lớn của kinh thành. Nàng thật đói, tính ra đã một ngày một đêm nàng chưa ăn gì, bụng dính vào lưng lép kẹp. Cổ đại a cổ đại, hà có gì nàng cứ phải đói khát thảm hại như vậy?
Mọi người trên đường lớn như thế há hốc mồm trân trối nhìn chuyện lạ xưa nay chưa từng có xảy ra. Một con rắn xanh lớn ngang nhiên lẫm liệt bò ngoài đường cùng một nữ nhi mặt mũi lem luốc, chỉ có đôi mắt tròn to long lanh, con ngươi trong veo đen láy, cả hai như tiểu hài tử đang mải mê tính toán, thỉnh thoảng nghe tiếng ta ngươi nói chuyện của nữ nhi, không màng thế sự.
Bước chân thẳng đều, chữ viết nơi đây nàng không biết, tìm thế nào? Nàng đột ngột dừng lại và “Rầm…” một đoàn người nối đuôi nhau đi sau lưng xem chuyện lạ thế gian hiếm gặp bị nàng làm cho ngã dồn một đống, chửi nhau ầm ĩ:
- “Ngươi cái mắt mũi để đâu…”
- “Ngươi bị cái giống gì mà dừng…”
…..
Lạc Nguyệt thờ ơ, đám người kia đối với nàng không phải cơm, đói bụng không cần quan tâm…
Đám người té ngã “… cứ như vậy không quan tâm a…”
Lạc Nguyệt dừng chân, cơ thể tựa vào cổng sau của một phủ đệ, cả người vô lực, đói… đói… Bất chợt cửa cổng mở toang, cứ như vậy thân hình mềm mại nhỏ nhắn rất không hoan nghênh ngã đổ vào phủ, may mắn hơn là nàng có một đệm thịt mềm mềm êm ái hứng đỡ, không có chút xây xát nào…
Lại nói cái đệm thịt kia đúng là quá béo, một khối thịt tiếp đất “Phạch” một cái, nửa khắc mới nói được vài lời “Trời sập sao???”
Lạc Nguyệt nghe được âm thanh thều thào, mở mắt nhìn xuống, thế nào lại ngã chồng lên một đống thịt người, mà khoan… là nam hay nữ? Rất không tự nhiên, nàng nâng thân thể, nhẹ nhàng đứng lên hề hề “Xin lỗi…”
Rất nhanh đống thịt kia ôm choàng lấy nàng, khóc rống “Hu hu hu… Tam tiểu thư, người dọa chết Tiểu Liễu rồi, mấy ngày nay nô tỳ lo lắng mất ăn mất ngủ, sụt mất mấy cân rồi… người đã đi đâu a?”
Lạc Nguyệt bị ôm nghẹt thở vùng vẫy thoát ra, không tình nguyện nhìn chằm chằm đống thịt, mẹ ơi, đống thịt này là Tiểu Liễu, đại liễu cổ thụ phải gọi nàng là tổ tiên bà bà!!!
Không đợi Lạc Nguyệt mở miệng nói chuyện, Tiểu Liễu béo ục ịch cứ thế vác nàng lên vai, ba chân bốn cẳng chạy một mạch về Nguyệt uyển, tinh thần cực kỳ hăng hái. Lạc Nguyệt bị xốc vác đi như bao gạo, nhồi tới nhồi lui bụng nhỏ lép kẹp cứ thế cuộn cuộn muốn nôn. Qua cổng nhỏ Nguyệt uyển, Hộ quốc công Lâm Nghi lù lù chờ đợi, Tiểu Liễu hoảng hốt nhưng chính thân thể đồ sộ không thể thắng lại gấp gáp mà đụng mạnh vào hắn, một đống ba người lại đè lên nhau chật vật thảm.
Lâm Nghi dùng âm công sư tử hống thét gào kinh động toàn phủ, chim bay dáo dác, gà vịt kêu loạn, chó mèo tru tréo tìm chỗ trốn “Chết tiệt nha hoàn, mau đứng lên cho ta!!!”
Tiểu Liễu thân thể bị Lạc Nguyệt đè trên, nhưng chân Lạc Nguyệt lại bị kẹt ở giữa, Lâm Nghi nằm dưới cùng thở phì phò, muốn đứng lên thì ai là người động trước a?
Tiểu Liễu không cam nguyệt thở hộc hộc nói yếu ớt “Lão gia, nô tỳ cũng đang bị tiểu giả sơn đè a”.
Lạc Nguyệt hai mắt trợn trắng, dùng sức hết lực đánh mạnh vào đại mông của Tiểu Liễu béo, sinh khí mắng lớn “Tiểu giả sơn cái đầu ngươi, mau đứng lên thả chân bà ra, thật dùng liễu đại thụ bà bà của ngươi phế đi đôi chân của bà sao”?
Tiểu Liễu ngộ ra đạo lý, chậm chạp vất vả xoay mình ngồi dậy, chính là đưa tay nâng tiểu thư ngồi dậy theo. Chính là lúc này, Lạc Nguyệt có thể ngồi, lại ngồi lên đầu Lâm Nghi, mặt hắn bị ép xuống đất ngậm phải một mớ cát vào miệng, thở khó… nói không nên lời…
Đến khi Lạc Nguyệt nhận ra có gì không đúng, dùng sức đứng lên thì Lâm Nghi mặt tái xanh, hai mắt đen thui, phun phì phì đất cát, ngực đập phập phồng tức giận sinh đại khí “Lâm Thiên Nguyệt, con đây là muốn phụ thân chết như thế hả”?
Lạc Nguyệt lắc đầu, thế nào cũng không nhận, nàng không có làm gì, ai nha, tự nhiên bị một đống thịt nha hoàn khiêng vác một mạch đến đây ngã nhào, trời cao có thể làm chứng, vì cớ gì trách nàng.
Lâm Nghi cũng là vơi bớt một phần tức giận, nhưng nói gì cũng không thể buông tha, ái nữ hắn một lòng giấu diếm mọi người giáo dưỡng, vô duyên vô cớ rời đi mấy ngày liền, khi trở về thì “chào hỏi” hắn nhiệt tình như thế, hắn sao có thể dung túng?
Hắn chau mày, giọng nói uy nghiêm “Ngươi hảo hảo vào nhà, cấp cho phụ thân một lời giải thích thấu đáo, nếu không hôm nay phải xem phụ thân thế nào trừng phạt ngươi”.
Lạc Nguyệt rất không tình nguyện bước vào, đây là “nhà” của nàng.
Lâm Nghi ánh mắt kín đáo quan sát ái nữ, hừ hừ, một tiểu thư khuê các hắn nâng niu vậy mà như dã nhân, đầu tóc rối loạn, quần áo nhếch nhác, mặt mũi lem luốc. Cái này cũng là kỳ quái.
Lạc Nguyệt cố gắng suy nghĩ, lục lọi đầu óc để tìm hiểu cuộc sống Lâm Thiên Nguyệt trước đây nhưng thế nào cũng không biết. Nàng lơ mơ nhìn toàn cảnh Nguyệt uyển, cũng có ý tứ tiểu thư sung túc, nhưng kỳ lạ là ngoài Tiểu Liễu béo mập ra không có một nha hoàn, bà tử nào.
Lâm Nghi cũng là nóng nảy gầm gừ “Ngươi thế nào không mở miệng trả lời phụ thân, cấp bậc lễ nghĩa ta dạy thế nào không còn?”
Lạc Nguyệt nhăn mặt, nói cái gì a, lẽ nào nói mình chính là không phải Lâm Thiện Nguyệt, cũng là không thể ngậm miệng trước thịnh nộ của lão đầu tử trước mặt, ủy khuất im lặng nghĩ "... đói a đói..."
Lạc Nguyệt lục lọi chút trí nhớ của Lâm Thiên Nguyệt trong đầu, thì ra ngày đó nàng ta đang cải trang đột nhập Kỳ vương phủ bị phát hiện, dùng phấn độc ám toán hắn thoát thân, có ngờ đâu Ti lão ngoan đồng xuất hiện đúng lúc niệm thần chú cưỡng ép hồn nàng rời khỏi xác. Lạc Nguyệt cũng vì thế mà nhập hồn vào thân xác kia.
Ti lão!!! Ông là phá hoại, chỉ cần ông đến trễ một chút, có phải Lâm Thiên Nguyệt đã truyền cho ta một thân võ công cao cường, tồn tại hay tìm kiếm gì cũng không thành vấn đề. Bây giờ thì thảm rồi, đã ngây ngây ngốc ngốc còn phải đi tìm thần binh lợi khí gì gì nữa, đã khó càng thêm khó. Nàng oán trách, oán trách, nhưng may mắn là không có nguyền rủa nha.
Thanh linh xà quấn vào chân nàng, ngụ ý khuyên nàng quay về vương phủ. Nó mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi, haiza, bây giờ nó muốn ngủ một giấc thật dài…
Lạc Nguyệt không để ý đến nó, tính toán tìm phương hướng đến Hộ quốc công phủ. Một người một rắn cùng nhau vượt qua con đường hẻo lánh sau núi, hòa nhập vào đường lớn của kinh thành. Nàng thật đói, tính ra đã một ngày một đêm nàng chưa ăn gì, bụng dính vào lưng lép kẹp. Cổ đại a cổ đại, hà có gì nàng cứ phải đói khát thảm hại như vậy?
Mọi người trên đường lớn như thế há hốc mồm trân trối nhìn chuyện lạ xưa nay chưa từng có xảy ra. Một con rắn xanh lớn ngang nhiên lẫm liệt bò ngoài đường cùng một nữ nhi mặt mũi lem luốc, chỉ có đôi mắt tròn to long lanh, con ngươi trong veo đen láy, cả hai như tiểu hài tử đang mải mê tính toán, thỉnh thoảng nghe tiếng ta ngươi nói chuyện của nữ nhi, không màng thế sự.
Bước chân thẳng đều, chữ viết nơi đây nàng không biết, tìm thế nào? Nàng đột ngột dừng lại và “Rầm…” một đoàn người nối đuôi nhau đi sau lưng xem chuyện lạ thế gian hiếm gặp bị nàng làm cho ngã dồn một đống, chửi nhau ầm ĩ:
- “Ngươi cái mắt mũi để đâu…”
- “Ngươi bị cái giống gì mà dừng…”
…..
Lạc Nguyệt thờ ơ, đám người kia đối với nàng không phải cơm, đói bụng không cần quan tâm…
Đám người té ngã “… cứ như vậy không quan tâm a…”
Lạc Nguyệt dừng chân, cơ thể tựa vào cổng sau của một phủ đệ, cả người vô lực, đói… đói… Bất chợt cửa cổng mở toang, cứ như vậy thân hình mềm mại nhỏ nhắn rất không hoan nghênh ngã đổ vào phủ, may mắn hơn là nàng có một đệm thịt mềm mềm êm ái hứng đỡ, không có chút xây xát nào…
Lại nói cái đệm thịt kia đúng là quá béo, một khối thịt tiếp đất “Phạch” một cái, nửa khắc mới nói được vài lời “Trời sập sao???”
Lạc Nguyệt nghe được âm thanh thều thào, mở mắt nhìn xuống, thế nào lại ngã chồng lên một đống thịt người, mà khoan… là nam hay nữ? Rất không tự nhiên, nàng nâng thân thể, nhẹ nhàng đứng lên hề hề “Xin lỗi…”
Rất nhanh đống thịt kia ôm choàng lấy nàng, khóc rống “Hu hu hu… Tam tiểu thư, người dọa chết Tiểu Liễu rồi, mấy ngày nay nô tỳ lo lắng mất ăn mất ngủ, sụt mất mấy cân rồi… người đã đi đâu a?”
Lạc Nguyệt bị ôm nghẹt thở vùng vẫy thoát ra, không tình nguyện nhìn chằm chằm đống thịt, mẹ ơi, đống thịt này là Tiểu Liễu, đại liễu cổ thụ phải gọi nàng là tổ tiên bà bà!!!
Không đợi Lạc Nguyệt mở miệng nói chuyện, Tiểu Liễu béo ục ịch cứ thế vác nàng lên vai, ba chân bốn cẳng chạy một mạch về Nguyệt uyển, tinh thần cực kỳ hăng hái. Lạc Nguyệt bị xốc vác đi như bao gạo, nhồi tới nhồi lui bụng nhỏ lép kẹp cứ thế cuộn cuộn muốn nôn. Qua cổng nhỏ Nguyệt uyển, Hộ quốc công Lâm Nghi lù lù chờ đợi, Tiểu Liễu hoảng hốt nhưng chính thân thể đồ sộ không thể thắng lại gấp gáp mà đụng mạnh vào hắn, một đống ba người lại đè lên nhau chật vật thảm.
Lâm Nghi dùng âm công sư tử hống thét gào kinh động toàn phủ, chim bay dáo dác, gà vịt kêu loạn, chó mèo tru tréo tìm chỗ trốn “Chết tiệt nha hoàn, mau đứng lên cho ta!!!”
Tiểu Liễu thân thể bị Lạc Nguyệt đè trên, nhưng chân Lạc Nguyệt lại bị kẹt ở giữa, Lâm Nghi nằm dưới cùng thở phì phò, muốn đứng lên thì ai là người động trước a?
Tiểu Liễu không cam nguyệt thở hộc hộc nói yếu ớt “Lão gia, nô tỳ cũng đang bị tiểu giả sơn đè a”.
Lạc Nguyệt hai mắt trợn trắng, dùng sức hết lực đánh mạnh vào đại mông của Tiểu Liễu béo, sinh khí mắng lớn “Tiểu giả sơn cái đầu ngươi, mau đứng lên thả chân bà ra, thật dùng liễu đại thụ bà bà của ngươi phế đi đôi chân của bà sao”?
Tiểu Liễu ngộ ra đạo lý, chậm chạp vất vả xoay mình ngồi dậy, chính là đưa tay nâng tiểu thư ngồi dậy theo. Chính là lúc này, Lạc Nguyệt có thể ngồi, lại ngồi lên đầu Lâm Nghi, mặt hắn bị ép xuống đất ngậm phải một mớ cát vào miệng, thở khó… nói không nên lời…
Đến khi Lạc Nguyệt nhận ra có gì không đúng, dùng sức đứng lên thì Lâm Nghi mặt tái xanh, hai mắt đen thui, phun phì phì đất cát, ngực đập phập phồng tức giận sinh đại khí “Lâm Thiên Nguyệt, con đây là muốn phụ thân chết như thế hả”?
Lạc Nguyệt lắc đầu, thế nào cũng không nhận, nàng không có làm gì, ai nha, tự nhiên bị một đống thịt nha hoàn khiêng vác một mạch đến đây ngã nhào, trời cao có thể làm chứng, vì cớ gì trách nàng.
Lâm Nghi cũng là vơi bớt một phần tức giận, nhưng nói gì cũng không thể buông tha, ái nữ hắn một lòng giấu diếm mọi người giáo dưỡng, vô duyên vô cớ rời đi mấy ngày liền, khi trở về thì “chào hỏi” hắn nhiệt tình như thế, hắn sao có thể dung túng?
Hắn chau mày, giọng nói uy nghiêm “Ngươi hảo hảo vào nhà, cấp cho phụ thân một lời giải thích thấu đáo, nếu không hôm nay phải xem phụ thân thế nào trừng phạt ngươi”.
Lạc Nguyệt rất không tình nguyện bước vào, đây là “nhà” của nàng.
Lâm Nghi ánh mắt kín đáo quan sát ái nữ, hừ hừ, một tiểu thư khuê các hắn nâng niu vậy mà như dã nhân, đầu tóc rối loạn, quần áo nhếch nhác, mặt mũi lem luốc. Cái này cũng là kỳ quái.
Lạc Nguyệt cố gắng suy nghĩ, lục lọi đầu óc để tìm hiểu cuộc sống Lâm Thiên Nguyệt trước đây nhưng thế nào cũng không biết. Nàng lơ mơ nhìn toàn cảnh Nguyệt uyển, cũng có ý tứ tiểu thư sung túc, nhưng kỳ lạ là ngoài Tiểu Liễu béo mập ra không có một nha hoàn, bà tử nào.
Lâm Nghi cũng là nóng nảy gầm gừ “Ngươi thế nào không mở miệng trả lời phụ thân, cấp bậc lễ nghĩa ta dạy thế nào không còn?”
Lạc Nguyệt nhăn mặt, nói cái gì a, lẽ nào nói mình chính là không phải Lâm Thiện Nguyệt, cũng là không thể ngậm miệng trước thịnh nộ của lão đầu tử trước mặt, ủy khuất im lặng nghĩ "... đói a đói..."
/24
|