Edit : Thiên Diệp
Trung Châu đại lục, năm 599, Thiên Nguyên quốc, năm 32 , mùa hạ. Minh vương phủ, hậu viện, cây cối xanh tươi khắp nơi, đình đài lầu các, lưu quang phi ảnh, hoa cỏ đan xen hợp lí, ở chính giữa có một hồ nước xanh biếc. Nước trong hồ gợn ra một tầng sóng nhàn nhạt. Có lẽ nhờ trời trong cây xanh mà tại đây như chốn tiên, như cảnh đẹp trong tranh vẽ. Nhưng từ đâu đột ngột vang ra tiếng nói không hề thích hợp với cảnh vật.
“Dốc sức lấy hòn đã đập vào đầu ả… Nếu không chết thì làm sao bây giờ… Vẫn là nên đập thêm một chút…”
Thật ồn ào ! Nguyên Nguyệt nhíu nhíu mày, muốn đem những thanh âm đuổi đi, trên trán truyền đến từng đợt đau nhói, mí mắt nặng trịch như đá đè, thế nào cũng không mở ra được. Trong giọng nói kia còn thấp thoáng có mùi nguy hiểm, làm nàng cả người lập tức cảnh giác.
Theo bản năng, nàng nhanh chóng mở to mắt, mông lung nhìn. Trước mặt nàng liền hiện ra khuôn mặt đầy vẻ tàn nhẫn của thiếu nữ tầm mười lăm mười sáu tuổi, trên tay nàng còn đang cầm một hòn đá to …
“Ngươi muốn làm gì ?”
Nguyên Nguyệt hỏi, thiếu nữ kia sợ tới mức hai tay cứng đờ, hòn đá trong tay nhanh chóng bị vứt ra đằng sau, trên mặt nở nụ cười gượng gạo.
“Đại… Đại tiểu thư, ngài đã tỉnh…”
Nguyên Nguyệt căng mắt ra nhìn cho kĩ thiếu nữ, nàng mặc váy màu xám, trên đầu dùng mảnh vải phấn hồng buộc hai cái bím tóc. Loại này trang phục, mười phần mười giống trong sách vở vẽ về nha hoàn của nhà giàu thời cổ đại ! Nàng đến chỗ nào ? Làm sao có thể có người mặc cổ trang ở bên cạnh nàng, lời nói vừa rồi nàng nghe thấy, chính là này thiếu nữ nói sao ? Nàng là bị bắt cóc sao ?
Đau …
Trên trán rất đau, Nguyên Nguyệt đưa tay lên sờ sờ, một cỗ chất lỏng đặc dính dính chảy ra từ nơi nàng chạm đến. Đây là ? Máu ? Nàng bị thương ? Trong đầu nhớ tới nhớ lui, Nguyên Nguyệt cấp tốc nhìn thoáng qua đứng ở trước mặt thiếu nữ, đáy mắt xẹt qua một tia hoang mang.
“Sao ta lại ở đây?”
Thiếu nữ nhìn chằm chằm Nguyên Nguyệt nhìn một hồi lâu, nhớ tới vừa rồi trong nháy mắt đại tiểu thư ánh mắt, như là ngọc lưu ly, lộ ra ánh sáng, quả thực liền không giống bộ dáng ngu đần thường ngày, trong lòng không khỏi chột dạ. Nhưng đó chỉ là thoáng qua, có lẽ chỉ là ảo giác của nàng mà thôi. Nghĩ vậy, nàng ta liền tiến lên trước một bước, nhỏ giọng nói
“Đại tiểu thư, ta là Tiểu Hồng đây, ngươi nói muốn ta cùng ngươi đến nơi này, chẳng lẽ ngươi quên sao ?”
Nguyên Nguyệt nhíu mày
“Ta không nhớ rõ … Sao ta lại ở đây ? A, đầu đau quá, mau tới đỡ ta !”
Nghe vậy, nha hoàn tự xưng tiểu Hồng không khỏi ngạc nhiên xen lẫn chột dạ. Tuy không biết làm sao mà đại tiểu thư có thể mở miệng, nhưng có một điều mà nàng ta có thể khẳng định. Đại tiểu thư đến cùng là vẫn còn sống ! Tam tiểu thư giao nhiệm vụ không thể không hoàn thành thật tốt. Nếu mà nhìn đến đại tiểu thư bình yên vô sự về tới nhà, nàng chắc chắn sẽ bị phạt !
Lại nhìn thoáng qua thân thể suy yếu của Nguyên Nguyệt gần như là nằm trên mặt đất, chờ nàng đi tới dìu. Nếu không phải hồ nước bên cạnh thật sự quá nông, chỉ có cao đến thắt lưng thì nàng đã trực tiếp đem đại tiểu thư lôi xuống. Lý do chết đuối có sức thuyết phục rõ ràng ! Dù sao vừa rồi đã xuống tay, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng. Nàng liền thừa dịp hiện tại, cho đại tiểu thư hai cái đập, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Nàng liên tục gật đầu, trên mặt khiêm tốn lại cung kính, con mắt lai bảo trumg bởi tàn nhẫn, ngoài cười nhưng trong không cười nói
“Đại tiểu thư bị thương ở đầu, để ta đỡ ngài đi nghỉ ngơi !”
“Ân.”
Nguyên Nguyệt chống cái trán, trên đầu máu tươi đã chảy tới trên má, mỗi giọt lạc trên vai, sắc mặt trắng bệch như tuyết, loại lông mi hạ xuống khép lại nửa đôi mắt, cả người tựa hồ tùy thời muốn hôn mê, chính là dựa vào lực chống mới đứng được. Bộ dạng này, quả thực như người sắp chết ! Tùy tiện ghè thêm hai nhát vào đầu hẳn phải chết không kịp nhắm mắt !
Trung Châu đại lục, năm 599, Thiên Nguyên quốc, năm 32 , mùa hạ. Minh vương phủ, hậu viện, cây cối xanh tươi khắp nơi, đình đài lầu các, lưu quang phi ảnh, hoa cỏ đan xen hợp lí, ở chính giữa có một hồ nước xanh biếc. Nước trong hồ gợn ra một tầng sóng nhàn nhạt. Có lẽ nhờ trời trong cây xanh mà tại đây như chốn tiên, như cảnh đẹp trong tranh vẽ. Nhưng từ đâu đột ngột vang ra tiếng nói không hề thích hợp với cảnh vật.
“Dốc sức lấy hòn đã đập vào đầu ả… Nếu không chết thì làm sao bây giờ… Vẫn là nên đập thêm một chút…”
Thật ồn ào ! Nguyên Nguyệt nhíu nhíu mày, muốn đem những thanh âm đuổi đi, trên trán truyền đến từng đợt đau nhói, mí mắt nặng trịch như đá đè, thế nào cũng không mở ra được. Trong giọng nói kia còn thấp thoáng có mùi nguy hiểm, làm nàng cả người lập tức cảnh giác.
Theo bản năng, nàng nhanh chóng mở to mắt, mông lung nhìn. Trước mặt nàng liền hiện ra khuôn mặt đầy vẻ tàn nhẫn của thiếu nữ tầm mười lăm mười sáu tuổi, trên tay nàng còn đang cầm một hòn đá to …
“Ngươi muốn làm gì ?”
Nguyên Nguyệt hỏi, thiếu nữ kia sợ tới mức hai tay cứng đờ, hòn đá trong tay nhanh chóng bị vứt ra đằng sau, trên mặt nở nụ cười gượng gạo.
“Đại… Đại tiểu thư, ngài đã tỉnh…”
Nguyên Nguyệt căng mắt ra nhìn cho kĩ thiếu nữ, nàng mặc váy màu xám, trên đầu dùng mảnh vải phấn hồng buộc hai cái bím tóc. Loại này trang phục, mười phần mười giống trong sách vở vẽ về nha hoàn của nhà giàu thời cổ đại ! Nàng đến chỗ nào ? Làm sao có thể có người mặc cổ trang ở bên cạnh nàng, lời nói vừa rồi nàng nghe thấy, chính là này thiếu nữ nói sao ? Nàng là bị bắt cóc sao ?
Đau …
Trên trán rất đau, Nguyên Nguyệt đưa tay lên sờ sờ, một cỗ chất lỏng đặc dính dính chảy ra từ nơi nàng chạm đến. Đây là ? Máu ? Nàng bị thương ? Trong đầu nhớ tới nhớ lui, Nguyên Nguyệt cấp tốc nhìn thoáng qua đứng ở trước mặt thiếu nữ, đáy mắt xẹt qua một tia hoang mang.
“Sao ta lại ở đây?”
Thiếu nữ nhìn chằm chằm Nguyên Nguyệt nhìn một hồi lâu, nhớ tới vừa rồi trong nháy mắt đại tiểu thư ánh mắt, như là ngọc lưu ly, lộ ra ánh sáng, quả thực liền không giống bộ dáng ngu đần thường ngày, trong lòng không khỏi chột dạ. Nhưng đó chỉ là thoáng qua, có lẽ chỉ là ảo giác của nàng mà thôi. Nghĩ vậy, nàng ta liền tiến lên trước một bước, nhỏ giọng nói
“Đại tiểu thư, ta là Tiểu Hồng đây, ngươi nói muốn ta cùng ngươi đến nơi này, chẳng lẽ ngươi quên sao ?”
Nguyên Nguyệt nhíu mày
“Ta không nhớ rõ … Sao ta lại ở đây ? A, đầu đau quá, mau tới đỡ ta !”
Nghe vậy, nha hoàn tự xưng tiểu Hồng không khỏi ngạc nhiên xen lẫn chột dạ. Tuy không biết làm sao mà đại tiểu thư có thể mở miệng, nhưng có một điều mà nàng ta có thể khẳng định. Đại tiểu thư đến cùng là vẫn còn sống ! Tam tiểu thư giao nhiệm vụ không thể không hoàn thành thật tốt. Nếu mà nhìn đến đại tiểu thư bình yên vô sự về tới nhà, nàng chắc chắn sẽ bị phạt !
Lại nhìn thoáng qua thân thể suy yếu của Nguyên Nguyệt gần như là nằm trên mặt đất, chờ nàng đi tới dìu. Nếu không phải hồ nước bên cạnh thật sự quá nông, chỉ có cao đến thắt lưng thì nàng đã trực tiếp đem đại tiểu thư lôi xuống. Lý do chết đuối có sức thuyết phục rõ ràng ! Dù sao vừa rồi đã xuống tay, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng. Nàng liền thừa dịp hiện tại, cho đại tiểu thư hai cái đập, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Nàng liên tục gật đầu, trên mặt khiêm tốn lại cung kính, con mắt lai bảo trumg bởi tàn nhẫn, ngoài cười nhưng trong không cười nói
“Đại tiểu thư bị thương ở đầu, để ta đỡ ngài đi nghỉ ngơi !”
“Ân.”
Nguyên Nguyệt chống cái trán, trên đầu máu tươi đã chảy tới trên má, mỗi giọt lạc trên vai, sắc mặt trắng bệch như tuyết, loại lông mi hạ xuống khép lại nửa đôi mắt, cả người tựa hồ tùy thời muốn hôn mê, chính là dựa vào lực chống mới đứng được. Bộ dạng này, quả thực như người sắp chết ! Tùy tiện ghè thêm hai nhát vào đầu hẳn phải chết không kịp nhắm mắt !
/2
|