Edit: Thủy Lưu Ly
“Hôm nay ta tới đây không phải vì muốn cãi nhau với ngươi. Trong lòng ngươi và ta đều rõ ràng, lấy tính tình của Ninh An, nếu Vô Tâm tiếp tục ở lại chỗ ngươi thì chắc chắn sẽ lại đến gây chuyện, đến lúc đó dù ngươi có hối hận cũng không kịp rồi!”
“Yo, xem ngươi nói kìa. Nàng chỉ là một hạ nhân nho nhỏ, còn bản vương là hoàng tử, sao có thể hối hận vì nàng đây?”
Ninh Liên ngoài miệng cay nghiệt nói nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, so với việc để nàng về Chu phủ thì không bằng để nàng theo Thái tử về Đông cung. Chí ít, nếu Ninh An lại đến gây phiền phức thì nàng cũng không lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng lần nữa.
Lão già Chu Hậu kia chắc chắn sẽ không bảo vệ nàng, vì lấy lòng Ninh An, cho dù muốn lão tự tay giết chết Vô Tâm, lão cũng sẽ làm như vậy. Mà Hoằng Thiện, hắn chỉ là một thương nhân không quyền không thế, có thể làm gì được Ninh An?
“Cố Ninh, đi tìm người.” Thái tử không muốn tiếp tục phí lời với hắn nữa, trực tiếp sai Cố Ninh vào trong tìm người.
Ninh Liên thấy vậy cũng không ngăn cản chẳng qua chỉ trưng ra nụ cười vừa xinh đẹp vừa quỷ dị nhìn hắn: “Không ngờ Thái tử ca lại để ý nàng như vậy. Tư vị của nha đầu Vô Tâm này cũng không tầm thường đâu, có điều không biết khi Thái tử ca hưởng qua rồi, có thể lại giống bản vương, muốn ngừng mà không được hay không?”
Thái tử cả kinh: “Ngươi đã làm gì nàng?”
Ninh Liên vốn rất thích nhìn bộ dạng vừa gấp vừa vội này của Thái tử, trong ngày thường hắn phải mất chín trâu hai hổ mới bức Thái tử lộ ra bộ dạng này, nhưng thời gian gần đây, chỉ cần hơi hơi kéo chút quan hệ với Vô Tâm thì đã khiến Thái tử sừng sộ lên như vậy. Thân là một đối thủ một mất một còn với Thái tử, sao hắn có thể buông tha cho cơ hội tốt như vậy được.
“Chắc Thái tử ca còn chưa biết nhỉ, ngày đó cô gái nhỏ này dám hạ Đoàn Tụ Tán cho bản vương đấy.” Nói xong, đầu lưỡi còn ngả ngớn nhẹ nhàng liếm môi, phong lưu liếc nhìn Thái tử: “Ngươi nói, bản vương sẽ làm gì nàng đây?”
Thái tử nghe vậy, tâm tình bức bối, không nhịn được đã vung tay áo, nắm đấm trong tay áo nắm chặt, vận sức định ra tay.
Lúc này, Cố Ninh ôm Chu Vô Tâm xuất hiện từ sau lưng Ninh Liên.
Khi thấy hai tay Chu Vô Tâm bị băng vải quấn dày đặc, Thái tử bắt đầu lo lắng, cũng không thèm tiếp tục tính toán với Ninh Liên nữa mà vọt thẳng lại chỗ nàng.
Chu Vô Tâm nhìn thấy Thái tử, vui vẻ đưa ra tay: “Dạ, ôm.”
Lời này vừa nói ra, Thái tử lập tức vui vẻ không biết để đâu cho hết.
Tiếp nhận Vô Tâm từ trong lồng ngực Cố Ninh, Thái tử không tự giác vùi sâu đầu nàng vào lòng mình, mà Ninh Liên từ lúc nàng đưa tay ra với Thái tử, trong nháy mắt, đáy mắt hắn lập tức u ám như mây đen trong những ngày mưa xối xả.
Nhưng mà đối với suy nghĩ trong lòng của hai người nam nhân này, Vô Tâm hoàn toàn không biết, bởi đối với nàng mà nói, nàng thà rằng bị một người quen thuộc một chút ôm lấy còn tốt hơn bị người không quen biết ôm, đặt biệt nếu người kia còn là một người mặt lạnh như tiền. Bị người như vậy ôm, cảm giác đặc biệt kỳ quái.
Thái tử ôm được Chu Vô Tâm, không chờ đợi được mà trực tiếp rời phủ, trở lại xe ngựa. Đến khi ôm nàng ngồi vững, Thái tử mới hỏi nàng một lần nữa: “Có phải nàng hạ Đoàn Tụ Tán cho lão Cửu không?”
“A, việc này ngươi cũng biết à.” Chu Vô Tâm đỏ mặt: “Hừm, đúng đấy.”
Trên mặt Thái tử che kín thất vọng: “Tại sao? Nàng thích lão Cửu?”
“Thích hắn? oh, myladygaga. Ta có bị động kinh mới đi thích tên lưu manh ấy đấy.”
“Vậy sao nàng vẫn cùng hắn...”
“Đừng hiểu lầm, tuyệt đối đừng hiểu lầm. Ta với hắn không xảy ra chuyện gì cả, chuyện ngày đó chỉ do bất ngờ, bất ngờ thôi. Lúc đó hắn bị ta đập hôn mê, dù có muốn xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không có năng lực nha.”
Nghe thấy nàng nói vậy, Thái tử cuối cùng cũng xem như yên lòng: Xem ra Ninh Liên chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi.
“Đúng rồi, sao ngươi biết ta ở đây?” Chu Vô Tâm đối với việc Thái tử đột nhiên xuất hiện rất tò mò, theo lý thuyết, nàng đã núp rất cẩn thận rồi, sao hắn còn biết được nhỉ?
“Nàng cho rằng thám tử của ta chỉ biết ăn cơm trắng sao?”
Quýnh.
Quả nhiên tên Cố Ninh này không thể dựa dẫm được. Chu Vô Tâm âm thầm tức giận, lẩm bẩm.
Có điều, đúng là nàng đã mắng sai người rồi.
Nàng còn không nghĩ lại ban ngày nàng gây ra chuyện lớn như vậy, đừng nói nàng là tiểu thư Chu phủ, cho dù chỉ nhằm vào thân phận của Hướng Noãn không thì cũng bị người ta truyền khắp đầu xóm ngõ hẻm.
Vương phủ nào không có ít cơ sở ngầm, huống chi tốc độ lời đồn đãi lan ra rất nhanh, cho dù Cố Ninh muốn giấu cũng không thể tiếp tục giấu được nữa.
Trừ khi chức thị vệ này Cố Ninh thật sự không muốn làm, nếu không thì hắn cần gì phải oằn mình làm chuyện vô ích…
Thái tử nghĩ lại chuyện lúc trước nàng nói dối theo Hoằng Thiện đi làm việc, hơi không vui hỏi nàng: “Sao lúc trước không nói thật với ta?”
“Ta sợ ngươi không vui mà.” Ngẫm lại tình cảnh hồi ở rừng trúc, hai người này vừa gặp mặt đã nhào vào nhau mà quần ẩu, sao nàng dám nói ra được hả.
Thái tử nghe nàng nói thế, nghĩ nghĩ, cảm thấy nàng vẫn quan tâm hắn nhất, nên cũng không tiếp tục tính toán với nàng mà xoa xoa mặt nàng, không hỏi thêm nữa.
Xe ngựa một đường chạy tới Đông cung, Chu Vô Tâm đương nhiên biết nếu trở lại Chu phủ thì sẽ có chuyện gì chờ nàng, vì thế, xem như Đông cung là một nơi không có tự do, nàng cũng đành chấp nhận ở lại mà thôi.
Ai bảo số nàng khổ như vậy chứ!
Ngay đêm đó, Thái tử lập tức phái người thông báo cho Chu phủ, nói nàng sẽ không trở lại. Một lần nữa còn mời thái y tới vì muốn xem xét tình hình vết thương của nàng, chờ bôi thuốc, băng vết thương xong mới thả nàng về phòng ngủ.
Sáng sớm ngày kế Hoằng Thiện đã xuất hiện ở Đông cung để thăm nàng. Hôm qua lúc Hướng Noãn trở lại đã đến tìm Hoằng Thiện, cũng thành thật nói rõ mọi chuyện với hắn. Hôm nay rõ ràng muốn mắng nàng một trận vì cái tội hồ đồ, nhưng khi nhìn vẻ mặt đáng thương hề hề của nàng, hắn lại không thể làm gì khác mà nói rằng: “Hôm qua Ninh An tới Chu phủ náo loạn một chuyến. Nhưng vì muội không ở, cho nên nàng ta chỉ đành hùng hổ tay không mà về.”
“Con chó điên kia không làm gì huynh chứ?”
“Yên tâm. Ta không có chuyện gì.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Nếu như nàng ta dám làm gì huynh, huynh nhất định phải nói lại cho muội biết, muội gọp chung với món nợ này, rồi sẽ có một ngày muội trả lại gấp bội cho nàng ta!”
Hoằng Thiện nhìn bộ dạng thề son thề sắt của Chu Vô Tâm, bức bối, lo lắng trong lòng cũng tan đi hơn nửa.
Mỗi lần chỉ cần nhìn nàng, chỉ cần đảm bảo nàng vui vẻ, an toàn, thì cho dù có buồn bực nhiều hơn nữa cũng có thể tan thành mây khói.
Dù sao Chu phủ còn có rất nhiều chuyện chờ hắn đi làm cho nên hắn chỉ ngồi nói chuyện một lúc với nàng rồi vội vàng về phủ giải quyết công việc.
Hoằng Thiện vừa đi, nàng lại bắt đầu thấy lo lắng, không thể không nhờ Cố Ninh gọi Thái tử tới: “Dạ, chuyện của ca ca ta, ngươi quyết định được không?”
Thái tử còn tưởng rằng nàng đã xảy ra chuyện gì, chờ nửa ngày mới biết hóa ra là vì người khác, hắn hơi dở khóc dở cười lắc đầu một cái: “Tạm thời vẫn không có. Nàng phải biết, thánh chỉ đã hạ thì rất khó thu hồi.”
“Ta biết, cho nên ta mới nhờ ngươi nghĩ biện pháp.” Chu Vô Tâm suy nghĩ một chút, lại ghé người lại gần hắn: “Có cần ta cho ngươi chút chủ ý không?”
“Đừng.” Ngẫm lại chủ ý nàng đưa ra cho Hướng Noãn, hắn liền đau đầu, tất cả đều những chủ ý khiến hắn không nỡ nhìn thẳng.
“Nàng vẫn nên ngoan ngoãn dưỡng thương cho ta, chuyện này, ta tự mình giải quyết, nàng đừng có gấp. Nhấn mạnh, lúc này ngoại trừ chính nàng, những chuyện khác nàng đừng nghĩ. Ta sẽ xử lý tốt.”
Chu Vô Tâm còn muốn nói thêm điều gì, đã bị những lời này của hắn chặn họng, nàng trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nói: “Được, ta nghe lời ngươi, ngươi nói cái gì ta cũng nghe, được chưa!”
Thái tử nghe thấy, hài lòng gật đầu: “Vậy nàng nghỉ ngơi đi, ta còn có việc, đi trước.”
Nói xong, hắn đi trăm công nghìn việc của hắn, còn Chu Vô Tâm thì nằm trên giường không ngừng hò hé, càm ràm.
Chẳng qua, sau đó, Chu Vô Tâm trăm tính vạn tính, vạn muốn, ngàn muốn đều không ngờ rằng Ninh Thuần sẽ đến thăm mình.
“Hôm nay ta tới đây không phải vì muốn cãi nhau với ngươi. Trong lòng ngươi và ta đều rõ ràng, lấy tính tình của Ninh An, nếu Vô Tâm tiếp tục ở lại chỗ ngươi thì chắc chắn sẽ lại đến gây chuyện, đến lúc đó dù ngươi có hối hận cũng không kịp rồi!”
“Yo, xem ngươi nói kìa. Nàng chỉ là một hạ nhân nho nhỏ, còn bản vương là hoàng tử, sao có thể hối hận vì nàng đây?”
Ninh Liên ngoài miệng cay nghiệt nói nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, so với việc để nàng về Chu phủ thì không bằng để nàng theo Thái tử về Đông cung. Chí ít, nếu Ninh An lại đến gây phiền phức thì nàng cũng không lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng lần nữa.
Lão già Chu Hậu kia chắc chắn sẽ không bảo vệ nàng, vì lấy lòng Ninh An, cho dù muốn lão tự tay giết chết Vô Tâm, lão cũng sẽ làm như vậy. Mà Hoằng Thiện, hắn chỉ là một thương nhân không quyền không thế, có thể làm gì được Ninh An?
“Cố Ninh, đi tìm người.” Thái tử không muốn tiếp tục phí lời với hắn nữa, trực tiếp sai Cố Ninh vào trong tìm người.
Ninh Liên thấy vậy cũng không ngăn cản chẳng qua chỉ trưng ra nụ cười vừa xinh đẹp vừa quỷ dị nhìn hắn: “Không ngờ Thái tử ca lại để ý nàng như vậy. Tư vị của nha đầu Vô Tâm này cũng không tầm thường đâu, có điều không biết khi Thái tử ca hưởng qua rồi, có thể lại giống bản vương, muốn ngừng mà không được hay không?”
Thái tử cả kinh: “Ngươi đã làm gì nàng?”
Ninh Liên vốn rất thích nhìn bộ dạng vừa gấp vừa vội này của Thái tử, trong ngày thường hắn phải mất chín trâu hai hổ mới bức Thái tử lộ ra bộ dạng này, nhưng thời gian gần đây, chỉ cần hơi hơi kéo chút quan hệ với Vô Tâm thì đã khiến Thái tử sừng sộ lên như vậy. Thân là một đối thủ một mất một còn với Thái tử, sao hắn có thể buông tha cho cơ hội tốt như vậy được.
“Chắc Thái tử ca còn chưa biết nhỉ, ngày đó cô gái nhỏ này dám hạ Đoàn Tụ Tán cho bản vương đấy.” Nói xong, đầu lưỡi còn ngả ngớn nhẹ nhàng liếm môi, phong lưu liếc nhìn Thái tử: “Ngươi nói, bản vương sẽ làm gì nàng đây?”
Thái tử nghe vậy, tâm tình bức bối, không nhịn được đã vung tay áo, nắm đấm trong tay áo nắm chặt, vận sức định ra tay.
Lúc này, Cố Ninh ôm Chu Vô Tâm xuất hiện từ sau lưng Ninh Liên.
Khi thấy hai tay Chu Vô Tâm bị băng vải quấn dày đặc, Thái tử bắt đầu lo lắng, cũng không thèm tiếp tục tính toán với Ninh Liên nữa mà vọt thẳng lại chỗ nàng.
Chu Vô Tâm nhìn thấy Thái tử, vui vẻ đưa ra tay: “Dạ, ôm.”
Lời này vừa nói ra, Thái tử lập tức vui vẻ không biết để đâu cho hết.
Tiếp nhận Vô Tâm từ trong lồng ngực Cố Ninh, Thái tử không tự giác vùi sâu đầu nàng vào lòng mình, mà Ninh Liên từ lúc nàng đưa tay ra với Thái tử, trong nháy mắt, đáy mắt hắn lập tức u ám như mây đen trong những ngày mưa xối xả.
Nhưng mà đối với suy nghĩ trong lòng của hai người nam nhân này, Vô Tâm hoàn toàn không biết, bởi đối với nàng mà nói, nàng thà rằng bị một người quen thuộc một chút ôm lấy còn tốt hơn bị người không quen biết ôm, đặt biệt nếu người kia còn là một người mặt lạnh như tiền. Bị người như vậy ôm, cảm giác đặc biệt kỳ quái.
Thái tử ôm được Chu Vô Tâm, không chờ đợi được mà trực tiếp rời phủ, trở lại xe ngựa. Đến khi ôm nàng ngồi vững, Thái tử mới hỏi nàng một lần nữa: “Có phải nàng hạ Đoàn Tụ Tán cho lão Cửu không?”
“A, việc này ngươi cũng biết à.” Chu Vô Tâm đỏ mặt: “Hừm, đúng đấy.”
Trên mặt Thái tử che kín thất vọng: “Tại sao? Nàng thích lão Cửu?”
“Thích hắn? oh, myladygaga. Ta có bị động kinh mới đi thích tên lưu manh ấy đấy.”
“Vậy sao nàng vẫn cùng hắn...”
“Đừng hiểu lầm, tuyệt đối đừng hiểu lầm. Ta với hắn không xảy ra chuyện gì cả, chuyện ngày đó chỉ do bất ngờ, bất ngờ thôi. Lúc đó hắn bị ta đập hôn mê, dù có muốn xảy ra chuyện gì thì hắn cũng không có năng lực nha.”
Nghe thấy nàng nói vậy, Thái tử cuối cùng cũng xem như yên lòng: Xem ra Ninh Liên chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi.
“Đúng rồi, sao ngươi biết ta ở đây?” Chu Vô Tâm đối với việc Thái tử đột nhiên xuất hiện rất tò mò, theo lý thuyết, nàng đã núp rất cẩn thận rồi, sao hắn còn biết được nhỉ?
“Nàng cho rằng thám tử của ta chỉ biết ăn cơm trắng sao?”
Quýnh.
Quả nhiên tên Cố Ninh này không thể dựa dẫm được. Chu Vô Tâm âm thầm tức giận, lẩm bẩm.
Có điều, đúng là nàng đã mắng sai người rồi.
Nàng còn không nghĩ lại ban ngày nàng gây ra chuyện lớn như vậy, đừng nói nàng là tiểu thư Chu phủ, cho dù chỉ nhằm vào thân phận của Hướng Noãn không thì cũng bị người ta truyền khắp đầu xóm ngõ hẻm.
Vương phủ nào không có ít cơ sở ngầm, huống chi tốc độ lời đồn đãi lan ra rất nhanh, cho dù Cố Ninh muốn giấu cũng không thể tiếp tục giấu được nữa.
Trừ khi chức thị vệ này Cố Ninh thật sự không muốn làm, nếu không thì hắn cần gì phải oằn mình làm chuyện vô ích…
Thái tử nghĩ lại chuyện lúc trước nàng nói dối theo Hoằng Thiện đi làm việc, hơi không vui hỏi nàng: “Sao lúc trước không nói thật với ta?”
“Ta sợ ngươi không vui mà.” Ngẫm lại tình cảnh hồi ở rừng trúc, hai người này vừa gặp mặt đã nhào vào nhau mà quần ẩu, sao nàng dám nói ra được hả.
Thái tử nghe nàng nói thế, nghĩ nghĩ, cảm thấy nàng vẫn quan tâm hắn nhất, nên cũng không tiếp tục tính toán với nàng mà xoa xoa mặt nàng, không hỏi thêm nữa.
Xe ngựa một đường chạy tới Đông cung, Chu Vô Tâm đương nhiên biết nếu trở lại Chu phủ thì sẽ có chuyện gì chờ nàng, vì thế, xem như Đông cung là một nơi không có tự do, nàng cũng đành chấp nhận ở lại mà thôi.
Ai bảo số nàng khổ như vậy chứ!
Ngay đêm đó, Thái tử lập tức phái người thông báo cho Chu phủ, nói nàng sẽ không trở lại. Một lần nữa còn mời thái y tới vì muốn xem xét tình hình vết thương của nàng, chờ bôi thuốc, băng vết thương xong mới thả nàng về phòng ngủ.
Sáng sớm ngày kế Hoằng Thiện đã xuất hiện ở Đông cung để thăm nàng. Hôm qua lúc Hướng Noãn trở lại đã đến tìm Hoằng Thiện, cũng thành thật nói rõ mọi chuyện với hắn. Hôm nay rõ ràng muốn mắng nàng một trận vì cái tội hồ đồ, nhưng khi nhìn vẻ mặt đáng thương hề hề của nàng, hắn lại không thể làm gì khác mà nói rằng: “Hôm qua Ninh An tới Chu phủ náo loạn một chuyến. Nhưng vì muội không ở, cho nên nàng ta chỉ đành hùng hổ tay không mà về.”
“Con chó điên kia không làm gì huynh chứ?”
“Yên tâm. Ta không có chuyện gì.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Nếu như nàng ta dám làm gì huynh, huynh nhất định phải nói lại cho muội biết, muội gọp chung với món nợ này, rồi sẽ có một ngày muội trả lại gấp bội cho nàng ta!”
Hoằng Thiện nhìn bộ dạng thề son thề sắt của Chu Vô Tâm, bức bối, lo lắng trong lòng cũng tan đi hơn nửa.
Mỗi lần chỉ cần nhìn nàng, chỉ cần đảm bảo nàng vui vẻ, an toàn, thì cho dù có buồn bực nhiều hơn nữa cũng có thể tan thành mây khói.
Dù sao Chu phủ còn có rất nhiều chuyện chờ hắn đi làm cho nên hắn chỉ ngồi nói chuyện một lúc với nàng rồi vội vàng về phủ giải quyết công việc.
Hoằng Thiện vừa đi, nàng lại bắt đầu thấy lo lắng, không thể không nhờ Cố Ninh gọi Thái tử tới: “Dạ, chuyện của ca ca ta, ngươi quyết định được không?”
Thái tử còn tưởng rằng nàng đã xảy ra chuyện gì, chờ nửa ngày mới biết hóa ra là vì người khác, hắn hơi dở khóc dở cười lắc đầu một cái: “Tạm thời vẫn không có. Nàng phải biết, thánh chỉ đã hạ thì rất khó thu hồi.”
“Ta biết, cho nên ta mới nhờ ngươi nghĩ biện pháp.” Chu Vô Tâm suy nghĩ một chút, lại ghé người lại gần hắn: “Có cần ta cho ngươi chút chủ ý không?”
“Đừng.” Ngẫm lại chủ ý nàng đưa ra cho Hướng Noãn, hắn liền đau đầu, tất cả đều những chủ ý khiến hắn không nỡ nhìn thẳng.
“Nàng vẫn nên ngoan ngoãn dưỡng thương cho ta, chuyện này, ta tự mình giải quyết, nàng đừng có gấp. Nhấn mạnh, lúc này ngoại trừ chính nàng, những chuyện khác nàng đừng nghĩ. Ta sẽ xử lý tốt.”
Chu Vô Tâm còn muốn nói thêm điều gì, đã bị những lời này của hắn chặn họng, nàng trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nói: “Được, ta nghe lời ngươi, ngươi nói cái gì ta cũng nghe, được chưa!”
Thái tử nghe thấy, hài lòng gật đầu: “Vậy nàng nghỉ ngơi đi, ta còn có việc, đi trước.”
Nói xong, hắn đi trăm công nghìn việc của hắn, còn Chu Vô Tâm thì nằm trên giường không ngừng hò hé, càm ràm.
Chẳng qua, sau đó, Chu Vô Tâm trăm tính vạn tính, vạn muốn, ngàn muốn đều không ngờ rằng Ninh Thuần sẽ đến thăm mình.
/152
|