Edit: Thủy Lưu Ly
Trước giờ Bắc yêu nghiệt sẽ không chủ động đi trêu chọc mấy chuyện thiêu thân về nữ nhân gì đó, cho nên, bản tính bá đạo của hắn cũng không cho phép người khác phái trêu chọc Chu Vô Tâm, càng không cho phép ánh mắt Chu Vô Tâm chạy loạn trên người nam nhân dễ nhìn khác, thậm chí độc chiếm đến mức chỉ cho người khác nhìn, không thể đụng vào, đó là còn chưa nói có lúc đến xem hắn cũng không cho xem nữa ấy.
Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, hắn đều muốn cho tất cả mọi người biết Chu Vô Tâm là của hắn, mà cái trình độ tích cực khoe khoang này thật sự khiến người ta rất tan vỡ.
Nếu không Bắc đại gia mà không vui lại làm thịt vài người thì thật bi kịch.
Cũng vì thế mà mỗi lần ra ngoài, nữ nhân nhìn Bắc Vọng càng ngày càng nhiều mà nam nhân nhìn Chu Vô Tâm lại không có một ai. Muốn nói phản kháng nàng cũng phản kháng qua, đáng tiếc, khi nàng vừa nói một câu: Chàng đừng khoe khoang ân ái của chúng ta trước mặt người ngoài nữa, thì đã bị Bắc yêu nghiệt ôm chặt, suýt chút nữa đã ghìm nàng chết tươi. Cuối cùng nàng cũng chỉ có thể bỏ cuộc, mặc hắn muốn làm gì thì làm, muốn kiểu gì thì kiểu ấy, không khí giữa hai người vì thế mà đặc biệt hài hòa.
“Bắc Vọng, chàng nhìn nơi này xem, bách tính đều an cư lạc nghiệp, Liên đã thống trị quốc gia này rất ngay ngắn rõ ràng, chàng thật sự muốn phục quốc sao? Đến lúc đó không biết sẽ lại có bao nhiêu người phải trải qua gió tanh mưa máu, sinh linh đồ thán nữa.” Chu Vô Tâm nắm tay Bắc Vọng dắt vào một ngõ hẻm, từ từ nói.
Mấy ngày nay, mỗi ngày phương trượng đều tìm Bắc Vọng để thương lượng chuyện phục quốc, nàng nhìn ở trong mắt, để trong lòng. Sau khi suy nghĩ mấy ngày, vẫn chọn lúc tâm tình Bắc Vọng tương đối tốt đẹp mà mở miệng.
Mà Bắc Vọng nghe thấy nàng nói như vậy, lại rất vô vị nhún nhún vai: “Nàng không muốn ta làm như vậy hữm? Vậy ta không tham dự chuyện này nữa.” Bất kỳ nam nhân nào đều chảy trong mình dòng máu dã tâm muốn thâm tóm quyền lực. Bắc Vọng bị Ninh đế nhốt trong cung nhiều năm, nếu nói hắn thật sự không có chút hứng thú nào với đế vị là không hẳn, nếu không ban đầu hắn đã chẳng đồng ý đề nghị phục quốc của phương trượng, cũng sẽ không trở lại Bắc Đường.
Tuy rằng hắn không có bao nhiêu tình cảm với Bắc Đường, tuy rằng Ninh đế đã chết rồi, thế nhưng, chỉ cần có một cơ hội thì thử xem một chút cũng không phải không thể, như vậy, hắn càng có thể cho Chu Vô Tâm một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Chỉ có điều, Đế vị cái gì, đem ra so sánh với Chu Vô Tâm thì tất nhiên nàng quan trọng hơn nhiều, cho nên chỉ cần Chu Vô Tâm thật sự không hy vọng hắn làm thế, hắn sẽ không chút do dự mà từ chối.
Chu Vô Tâm nghe hắn trả lời, sợ hết hồn: “Đừng nha, loại đại sự này ta không dám tự tiện quyết định thay chàng. Nếu chàng vì ta mà làm chuyện khiến mình hối hận thì tháng ngày sau này của chúng ta cũng không vui vẻ. Ta chỉ muốn nói ra ý nghĩ của mình mà thôi. Với lại nếu chàng quyết định không phục quốc thì chắc phương trượng lại uổng phí công sức từ trước đến giờ rồi. Còn nếu chàng muốn phục quốc, lại ảnh hưởng đến rất nhiều bách tính… Cho nên chuyện này chàng phải suy nghĩ thật kỹ, thật kỹ nhé…” “ Dừng một chút: “Hơn nữa, việc này còn rất nguy hiểm, lúc chàng tham dự vào phải suy nghĩ đến tương lai của chúng ta một chút.”
Bắc Vọng vì câu nói sau cùng của nàng mà cười rộ lên, nhướng mày nhìn nàng: “Tại sao? Sợ ta không nuôi nổi nàng?”
Chu Vô Tâm lấy tay nện hắn: “Chàng đứng đắn một chút cho ta, ta đang nói chuyện quốc gia đại sự với chàng đấy.”
Bắc Vọng dừng lại, bàn tay không nhanh không chậm sửa lại tóc mai cho nàng, muốn nói gì lại bị Lục đại phu xuyên qua đám người, lo lắng chạy tới tìm. Vừa thấy hai người, ông đã thở không ra hơi nói gấp: “Ai nha, cuối cùng cũng tìm được hai người các ngươi. Mau trở về đi, trong nhà có chuyện!”
Hai người thấy ông sốt ruột như thế, cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì, cũng không tiếp tục đi dạo nữa mà nhanh chân theo Lục đại phu về phủ.
Ai biết, khi mới vừa đến nơi, Chu Vô Tâm đã bị đám người đông đúc trước mặt làm choáng váng.
Nếu không phải Bắc Vọng nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng đứng vững thì có lẽ nàng đã ngã xấp xuống rồi.
“Lục đại phu, không biết đám người kia tập hợp đến đây làm gì? Bình thường ta rất biết điều, đâu có trêu chọc người nào đâu.” Chu Vô Tâm run rẩy hỏi nhỏ.
Bắc Vọng liếc xéo nàng một chút, tỏ vẻ nàng thật không có tiền đồ, nhưng tay vẫn theo bản năng mà nắm tay nàng thật chặt, kéo nàng ra sau mình, bảo vệ kín kẽ.
Lúc này, phương trượng từ trong đám người đi ra, cười ha ha lại gần hai người: “Rốt cuộc các ngươi cũng trở về rồi.”
“Phương trượng, những người này là?” Chu Vô Tâm nghi ngờ hỏi.
Phương trượng nhìn xung quanh, lại cười cực kỳ sung sướng: “Bọn họ là thủ hạ trước đây của ta. Mấy ngày nay đã được ta triệu tập lại, đây chỉ là một phần binh lực của Bắc Dường năm đó mà thôi.”
“Ai nha má ơi, thật nhiều người.”
“Đây cũng không tính là nhiều.” Phương trượng lắc đầu một cái, có chút thất vọng.
Phương trượng bỗng dưng nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi, còn có một người cũng tới. Ta giới thiệu cho các ngươi một chút.”
Phương trượng quay đầu ra hiệu cho người sau lưng, một nữ tử xinh đẹp, yêu kiều cũng từ từ lại gần.Phương trượng chỉ chỉ nữ tử mới xuất hiện, nói với Bắc Vọng: “Đây là Bắc Yên, là biểu muội ruột của ngươi.”
What?
Sao vừa mới ra ngoài một lát mà Bắc Vọng lại nhiều thêm một cô muội muội rồi.
Tròng mắt Chu Vô Tâm chuyển một vòng trên người Bắc Yên.
Bắc Yên vừa nhìn đã biết là một vị cô nương được gia giáo tốt, vừa có tri thức, lại hiểu lễ nghĩa.
Lúc Bắc Yên ngẩng đầu nhìn thấy Bắc Vọng có hơi sững sờ bởi không ngờ Bắc Vọng lại anh tuấn như thế, khuôn mặt trắng nõn nhất thời không nhịn được mà đỏ lên.
“Ôi, vị cô nương này thật xinh đẹp.” Chu Vô Tâm chưa bao giờ nhìn thấy nữ tử nào xinh đẹp như thế. Da như mỡ đông, quyến rũ động lòng người, mặc kệ từ góc độ nào nhìn sang cũng đẹp đẽ không góc chết. Chu Vô Tâm kích động lắc lắc tay Bắc Vọng, nói thầm với hắn: “Sao di truyền của nhà chàng lại tốt như vậy. Tất cả đều là nam tuấn nữ mỹ. Thật khiến người khác ghanh tỵ muốn chớt.”
Bắc Vọng vừa nghe nàng khen ngợi người khác đã tỏ vẻ không vui, bàn tay đang nắm tay nàng cũng buông ra, đẩy nàng qua bên cạnh, ghét bỏ: “Cút xa một chút.”
Chu Vô Tâm lảo đảo suýt té ngã: “Chàng hung cái gì chứ.” Nàng cũng đâu ngắm nam nhân, chỉ nhìn nữ nhân mà hắn cũng ghen, đúng là có bệnh mà.
Bắc Yên kinh ngạc nhìn tính tình đột nhiên thay đổi của Bắc Vọng, không ngờ tính cách hắn lại khó đoán như thế, nhưng mà, không biết tại sao, chàng ấy càng tức giận lại càng thêm mê người. Trong tà khí mang chút xấu xa, rất trêu chọc trái tim thiếu nữ của nàng.
Bắc Vọng lạnh lùng đánh giá nữ tử đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, mãi đến khi nàng ta sợ hãi mới thu hồi tầm mắt, nói với mọi người: “Ta mệt mỏi.”
Nói xong, lôi Chu Vô Tâm nhanh chóng rời hiện trường.
Vừa về tới phòng hắn đã thả tay nàng ra rồi nằm ngay trên giường muốn nhắm mắt lại đi ngủ.
Chu Vô Tâm suy nghĩ một chút, ngồi xuống giường chọt chọt Bắc Vọng: “Bắc đại gia, chàng thích loại nữ nhân như thế nào?”
Bắc Vọng trở mình: “Hỏi cái này để làm gì?”
“Ta tò mò mà, chỉ hỏi một chút thôi.”
Bắc Vọng nhìn hai mắt sáng ngời của Chu Vô Tâm, đột nhiên quyết định trêu chọc nàng một phen. Hắn dứt khoát ngồi dậy, hơi suy nghĩ rồi mới nghiêm túc đáp: “Bổn đại gia thích nữ tử có thân hình lồi lõm, có hứng thú với mỹ nữ, tốt nhất là kiểu mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, như vậy mới xứng đáng với bổn đại gia.”
“Hả.” Những nữ tử khi yêu đều vô cùng mẫn cảm, cho nên, khi nghe hắn nói như vậy, trong lòng Chu Vô Tâm lập tức cảm thấy thật lạnh, thật lạnh, vô cùng khó chịu.
Phát hiện hai mắt nàng ảm đạm xuống, Bắc Vọng ôm lấy bờ vai nàng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”
Chu Vô Tâm đẩy hắn ra, cách xa hắn mấy mét, dùng giọng điệu quen thuộc của chính hắn độp lại: “Cút xa một chút.”
“Nàng muốn chết có phải không?”
“Thật ra chàng vốn không thích ta đúng không?”
Bắc Vọng sầm mặt, không ngờ nàng sẽ có phản ứng này. Bình thường khi ghen tuôn không phải nữ nhân đều lôi nam nhân ra mà làm nũng sao? Tại sao nàng không đi theo con đường bình thường của những người đó vậy!
Chu Vô Tâm thấy hắn không nói lời nào, tiếp tục nói: “Ta, một không lồi lõm, hai không xinh đẹp bằng Bắc Yên, ba lại dã mang không khuê tú, yêu kiều như nàng. Ta không xứng với chàng, nếu chàng thật sự không thích ta thì cứ nói sớm cho ta biết, miễn cho cuối cùng chỉ còn mình ta đau lòng.”
Trước giờ Bắc yêu nghiệt sẽ không chủ động đi trêu chọc mấy chuyện thiêu thân về nữ nhân gì đó, cho nên, bản tính bá đạo của hắn cũng không cho phép người khác phái trêu chọc Chu Vô Tâm, càng không cho phép ánh mắt Chu Vô Tâm chạy loạn trên người nam nhân dễ nhìn khác, thậm chí độc chiếm đến mức chỉ cho người khác nhìn, không thể đụng vào, đó là còn chưa nói có lúc đến xem hắn cũng không cho xem nữa ấy.
Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, hắn đều muốn cho tất cả mọi người biết Chu Vô Tâm là của hắn, mà cái trình độ tích cực khoe khoang này thật sự khiến người ta rất tan vỡ.
Nếu không Bắc đại gia mà không vui lại làm thịt vài người thì thật bi kịch.
Cũng vì thế mà mỗi lần ra ngoài, nữ nhân nhìn Bắc Vọng càng ngày càng nhiều mà nam nhân nhìn Chu Vô Tâm lại không có một ai. Muốn nói phản kháng nàng cũng phản kháng qua, đáng tiếc, khi nàng vừa nói một câu: Chàng đừng khoe khoang ân ái của chúng ta trước mặt người ngoài nữa, thì đã bị Bắc yêu nghiệt ôm chặt, suýt chút nữa đã ghìm nàng chết tươi. Cuối cùng nàng cũng chỉ có thể bỏ cuộc, mặc hắn muốn làm gì thì làm, muốn kiểu gì thì kiểu ấy, không khí giữa hai người vì thế mà đặc biệt hài hòa.
“Bắc Vọng, chàng nhìn nơi này xem, bách tính đều an cư lạc nghiệp, Liên đã thống trị quốc gia này rất ngay ngắn rõ ràng, chàng thật sự muốn phục quốc sao? Đến lúc đó không biết sẽ lại có bao nhiêu người phải trải qua gió tanh mưa máu, sinh linh đồ thán nữa.” Chu Vô Tâm nắm tay Bắc Vọng dắt vào một ngõ hẻm, từ từ nói.
Mấy ngày nay, mỗi ngày phương trượng đều tìm Bắc Vọng để thương lượng chuyện phục quốc, nàng nhìn ở trong mắt, để trong lòng. Sau khi suy nghĩ mấy ngày, vẫn chọn lúc tâm tình Bắc Vọng tương đối tốt đẹp mà mở miệng.
Mà Bắc Vọng nghe thấy nàng nói như vậy, lại rất vô vị nhún nhún vai: “Nàng không muốn ta làm như vậy hữm? Vậy ta không tham dự chuyện này nữa.” Bất kỳ nam nhân nào đều chảy trong mình dòng máu dã tâm muốn thâm tóm quyền lực. Bắc Vọng bị Ninh đế nhốt trong cung nhiều năm, nếu nói hắn thật sự không có chút hứng thú nào với đế vị là không hẳn, nếu không ban đầu hắn đã chẳng đồng ý đề nghị phục quốc của phương trượng, cũng sẽ không trở lại Bắc Đường.
Tuy rằng hắn không có bao nhiêu tình cảm với Bắc Đường, tuy rằng Ninh đế đã chết rồi, thế nhưng, chỉ cần có một cơ hội thì thử xem một chút cũng không phải không thể, như vậy, hắn càng có thể cho Chu Vô Tâm một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Chỉ có điều, Đế vị cái gì, đem ra so sánh với Chu Vô Tâm thì tất nhiên nàng quan trọng hơn nhiều, cho nên chỉ cần Chu Vô Tâm thật sự không hy vọng hắn làm thế, hắn sẽ không chút do dự mà từ chối.
Chu Vô Tâm nghe hắn trả lời, sợ hết hồn: “Đừng nha, loại đại sự này ta không dám tự tiện quyết định thay chàng. Nếu chàng vì ta mà làm chuyện khiến mình hối hận thì tháng ngày sau này của chúng ta cũng không vui vẻ. Ta chỉ muốn nói ra ý nghĩ của mình mà thôi. Với lại nếu chàng quyết định không phục quốc thì chắc phương trượng lại uổng phí công sức từ trước đến giờ rồi. Còn nếu chàng muốn phục quốc, lại ảnh hưởng đến rất nhiều bách tính… Cho nên chuyện này chàng phải suy nghĩ thật kỹ, thật kỹ nhé…” “ Dừng một chút: “Hơn nữa, việc này còn rất nguy hiểm, lúc chàng tham dự vào phải suy nghĩ đến tương lai của chúng ta một chút.”
Bắc Vọng vì câu nói sau cùng của nàng mà cười rộ lên, nhướng mày nhìn nàng: “Tại sao? Sợ ta không nuôi nổi nàng?”
Chu Vô Tâm lấy tay nện hắn: “Chàng đứng đắn một chút cho ta, ta đang nói chuyện quốc gia đại sự với chàng đấy.”
Bắc Vọng dừng lại, bàn tay không nhanh không chậm sửa lại tóc mai cho nàng, muốn nói gì lại bị Lục đại phu xuyên qua đám người, lo lắng chạy tới tìm. Vừa thấy hai người, ông đã thở không ra hơi nói gấp: “Ai nha, cuối cùng cũng tìm được hai người các ngươi. Mau trở về đi, trong nhà có chuyện!”
Hai người thấy ông sốt ruột như thế, cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì, cũng không tiếp tục đi dạo nữa mà nhanh chân theo Lục đại phu về phủ.
Ai biết, khi mới vừa đến nơi, Chu Vô Tâm đã bị đám người đông đúc trước mặt làm choáng váng.
Nếu không phải Bắc Vọng nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng đứng vững thì có lẽ nàng đã ngã xấp xuống rồi.
“Lục đại phu, không biết đám người kia tập hợp đến đây làm gì? Bình thường ta rất biết điều, đâu có trêu chọc người nào đâu.” Chu Vô Tâm run rẩy hỏi nhỏ.
Bắc Vọng liếc xéo nàng một chút, tỏ vẻ nàng thật không có tiền đồ, nhưng tay vẫn theo bản năng mà nắm tay nàng thật chặt, kéo nàng ra sau mình, bảo vệ kín kẽ.
Lúc này, phương trượng từ trong đám người đi ra, cười ha ha lại gần hai người: “Rốt cuộc các ngươi cũng trở về rồi.”
“Phương trượng, những người này là?” Chu Vô Tâm nghi ngờ hỏi.
Phương trượng nhìn xung quanh, lại cười cực kỳ sung sướng: “Bọn họ là thủ hạ trước đây của ta. Mấy ngày nay đã được ta triệu tập lại, đây chỉ là một phần binh lực của Bắc Dường năm đó mà thôi.”
“Ai nha má ơi, thật nhiều người.”
“Đây cũng không tính là nhiều.” Phương trượng lắc đầu một cái, có chút thất vọng.
Phương trượng bỗng dưng nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi, còn có một người cũng tới. Ta giới thiệu cho các ngươi một chút.”
Phương trượng quay đầu ra hiệu cho người sau lưng, một nữ tử xinh đẹp, yêu kiều cũng từ từ lại gần.Phương trượng chỉ chỉ nữ tử mới xuất hiện, nói với Bắc Vọng: “Đây là Bắc Yên, là biểu muội ruột của ngươi.”
What?
Sao vừa mới ra ngoài một lát mà Bắc Vọng lại nhiều thêm một cô muội muội rồi.
Tròng mắt Chu Vô Tâm chuyển một vòng trên người Bắc Yên.
Bắc Yên vừa nhìn đã biết là một vị cô nương được gia giáo tốt, vừa có tri thức, lại hiểu lễ nghĩa.
Lúc Bắc Yên ngẩng đầu nhìn thấy Bắc Vọng có hơi sững sờ bởi không ngờ Bắc Vọng lại anh tuấn như thế, khuôn mặt trắng nõn nhất thời không nhịn được mà đỏ lên.
“Ôi, vị cô nương này thật xinh đẹp.” Chu Vô Tâm chưa bao giờ nhìn thấy nữ tử nào xinh đẹp như thế. Da như mỡ đông, quyến rũ động lòng người, mặc kệ từ góc độ nào nhìn sang cũng đẹp đẽ không góc chết. Chu Vô Tâm kích động lắc lắc tay Bắc Vọng, nói thầm với hắn: “Sao di truyền của nhà chàng lại tốt như vậy. Tất cả đều là nam tuấn nữ mỹ. Thật khiến người khác ghanh tỵ muốn chớt.”
Bắc Vọng vừa nghe nàng khen ngợi người khác đã tỏ vẻ không vui, bàn tay đang nắm tay nàng cũng buông ra, đẩy nàng qua bên cạnh, ghét bỏ: “Cút xa một chút.”
Chu Vô Tâm lảo đảo suýt té ngã: “Chàng hung cái gì chứ.” Nàng cũng đâu ngắm nam nhân, chỉ nhìn nữ nhân mà hắn cũng ghen, đúng là có bệnh mà.
Bắc Yên kinh ngạc nhìn tính tình đột nhiên thay đổi của Bắc Vọng, không ngờ tính cách hắn lại khó đoán như thế, nhưng mà, không biết tại sao, chàng ấy càng tức giận lại càng thêm mê người. Trong tà khí mang chút xấu xa, rất trêu chọc trái tim thiếu nữ của nàng.
Bắc Vọng lạnh lùng đánh giá nữ tử đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, mãi đến khi nàng ta sợ hãi mới thu hồi tầm mắt, nói với mọi người: “Ta mệt mỏi.”
Nói xong, lôi Chu Vô Tâm nhanh chóng rời hiện trường.
Vừa về tới phòng hắn đã thả tay nàng ra rồi nằm ngay trên giường muốn nhắm mắt lại đi ngủ.
Chu Vô Tâm suy nghĩ một chút, ngồi xuống giường chọt chọt Bắc Vọng: “Bắc đại gia, chàng thích loại nữ nhân như thế nào?”
Bắc Vọng trở mình: “Hỏi cái này để làm gì?”
“Ta tò mò mà, chỉ hỏi một chút thôi.”
Bắc Vọng nhìn hai mắt sáng ngời của Chu Vô Tâm, đột nhiên quyết định trêu chọc nàng một phen. Hắn dứt khoát ngồi dậy, hơi suy nghĩ rồi mới nghiêm túc đáp: “Bổn đại gia thích nữ tử có thân hình lồi lõm, có hứng thú với mỹ nữ, tốt nhất là kiểu mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành, như vậy mới xứng đáng với bổn đại gia.”
“Hả.” Những nữ tử khi yêu đều vô cùng mẫn cảm, cho nên, khi nghe hắn nói như vậy, trong lòng Chu Vô Tâm lập tức cảm thấy thật lạnh, thật lạnh, vô cùng khó chịu.
Phát hiện hai mắt nàng ảm đạm xuống, Bắc Vọng ôm lấy bờ vai nàng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”
Chu Vô Tâm đẩy hắn ra, cách xa hắn mấy mét, dùng giọng điệu quen thuộc của chính hắn độp lại: “Cút xa một chút.”
“Nàng muốn chết có phải không?”
“Thật ra chàng vốn không thích ta đúng không?”
Bắc Vọng sầm mặt, không ngờ nàng sẽ có phản ứng này. Bình thường khi ghen tuôn không phải nữ nhân đều lôi nam nhân ra mà làm nũng sao? Tại sao nàng không đi theo con đường bình thường của những người đó vậy!
Chu Vô Tâm thấy hắn không nói lời nào, tiếp tục nói: “Ta, một không lồi lõm, hai không xinh đẹp bằng Bắc Yên, ba lại dã mang không khuê tú, yêu kiều như nàng. Ta không xứng với chàng, nếu chàng thật sự không thích ta thì cứ nói sớm cho ta biết, miễn cho cuối cùng chỉ còn mình ta đau lòng.”
/152
|