Edit: Thủy Lưu Ly
Mà nàng cũng thấy kỳ quái, theo lý thuyết, động tĩnh vừa rồi rất lớn, ngay cả khi nói chuyện nàng cũng cố ý nói lớn hơn nhiều nhưng tại sao bên ngoài vẫn không có ai vào đây!
Bắc Vọng nâng cằm nàng lên: “Để ta nhìn thử xem.”
Nói xong, hắn lấy một hộp thuốc mỡ từ trong lòng ra, cũng mặc kệ nàng có đồng ý hay không, điểm huyệt đạo của nàng rồi quẹt thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa trên môi nàng.
Chu Vô Tâm nhìn tính tình đột nhiên thay đổi của hắn, trong lòng gào lên: Tính tình ngươi có cần thay đổi nhanh chóng như vậy không!
Thuốc mỡ Bắc Vọng thoa trên môi nàng có một mùi bạc hà rất nhẹ. Nghĩ thầm hóa ra vì muốn đến đưa thuốc cho mình nên hắn mới xuất hiện trong cung, chẳng qua ấn tượng tốt nhờ hắn mạo hiểm tiến cung đưa thuốc, đã nhanh chóng bị hành động sau đó của hắn đập nát. Tính tình Bắc Vọng thật khiến người khác đau “bi” mà.
Thoa xong, Bắc Vọng cất thuốc mỡ vào trong tay áo, không nói hai lời kéo chăn ra, nắm vai nàng há miệng cắn một cái. Nếu bây giờ nàng có thể gọi thì nàng nhất định sẽ đánh thức toàn bộ người trong Kinh thành!
Đau a! Quá CMN đau!
Bắc Vọng dùng sức cắn như vậy khiến nàng cảm thấy hắn giống như đã xem nàng thành bữa tối mà cắn nuốt.
“Đây là ký hiệu.” Bắc Vọng cắn đủ rồi mới nhả ra, tùy ý lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng nói với nàng, đồng thời cũng giải huyệt cho nàng, muốn nghe xem nàng sẽ nói cái gì.
Việc đầu tiên sau khi Chu Vô Tâm có thể động đậy được là mắng người: “Ký mợ ngươi.” Tiếp theo, nàng gấp gáp nghiêng đầu nhìn bả vai mình. Móa, lại chảy máu, còn in một loạt dấu răng.
“Ngươi chờ đó cho ta, cho dù thành quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Chu Vô Tâm ôm vai, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.
Rốt cuộc thì nàng có thù sâu hận lớn gì với hắn mà hắn lại muốn chỉnh nàng như vậy!
Nhìn qua tâm tình Bắc Vọng có vẻ rất tốt, nhưng tiếng nói khàn khàn vẫn lạnh lẽo trước sau như một: “Dù nàng muốn làm quỷ cũng chỉ có thể chết trong tay ta.”
(Ly: đại khái lần trước nữ chính hi sinh mình giải độc cho ảnh rồi ‘chết’ khiến ảnh càng có tâm lý bóng ma nên khi gặp lại dục vọng chiếm hữu càng lúc càng mạnh.)
“Rầm!” Ngay vào lúc này, cửa phòng, dưới sự câm nín không biết nói gì chỉ có thể nhìn trời cảm thán của Chu Vô Tâm đã bị người dùng một đá đá văng, Ninh Liên chỉ mặc áo ngủ kèm theo vẻ mặt vô cùng lo lắng xuất hiện.
Nhìn thấy người trên giường Chu Vô Tâm, Liên đầu tiên là ngẩng ra, sau đó ánh mắt lập tức dừng trên bả vai đang chảy máu của nàng.
“Ngươi còn dám trở về.” Liên nhìn Bắc Vọng, từ tốn nói.
Bắc Vọng xem thường liếc hắn một cái, cũng không tiếp lời.
“Người đâu, bắt hắn lại cho Trẫm.” Liên nhìn hắn, lớn tiếng ra lệnh: “Nếu ngươi muốn tiến cung tìm chết, vậy Trẫm tác thành cho ngươi.”
Vừa dứt lời, một đám thị vệ lập tức vọt vào, nhanh chóng bao vây xung quanh Bắc Vọng.
Bắc Vọng hoàn toàn không phản kháng, tỏ vẻ không hề để ý sống chết nhìn bọn họ.
Có điều, tuy rằng Chu Vô Tâm cảm thấy Bắc Vọng hơi thô bạo một chút, hơi vô lễ với nàng một chút, nhưng khi nghe thấy Liên muốn giết hắn, lại thêm hắn là người Ninh Thuần phải bảo vệ, còn cả mục đích hắn tiến cung là vì muốn đưa thuốc cho nàng, nên về tình về lý nàng đều không thể trơ mắt nhìn hắn bị tóm được. Cũng không kịp quan tâm vết thương trên bả vai, nàng vội vàng mở miệng nói với Ninh Liên: “Đừng mà, Liên, ngươi thả hắn đi đi.”
“Không thể thả.”
“Không phải, hắn đến đây chỉ vì muốn đưa thuốc cho ta thôi, hai chúng ta không có gì cả, ngươi đừng hiểu lầm.”
“Ta không hiểu nhầm.”
“Vậy ngươi thả hắn đi.”
“Không được.”
Nghe được thấy hai người đứng bên tranh chấp, Bắc Vọng đột nhiên châm biếm cười to: “Ha ha ha ha, ngươi cho rằng ngươi làm Hoàng đế thì có thể làm khó được ta? Nếu ta muốn đi thì những kẻ giá áo túi cơm dưới tay ngươi có thể cản được ta sao?”
“Nếu đã như vậy, Trẫm tự mình tới bắt ngươi.” Liên rút kiếm của thị vệ gần mình nhất, vừa dứt lời đã lập tức ra trận muốn bắt người.
Chu Vô Tâm kinh hãi, xong, xong thật rồi. Có điều, không ngờ khi trong lòng cảm thấy Bắc Vọng sẽ gặp nguy hiểm, nàng đã không tự chủ được mà chạy lại, chắn trước mặt hắn: “Đừng đánh, Liên, có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói.”
Thấy nàng bất chấp nguy hiểm, lao ra bảo vệ Bắc Vọng, ánh mắt Ninh Liên dần lạnh xuống: “Nơi này không có việc của nàng, tránh ra.”
“Cút qua một bên đi.” Bắc Vọng đẩy Chu Vô Tâm đang chắn trước mặt mình qua một bên: “Ta cứ muốn xem xem hắn làm sao bắt được ta!”
Chu Vô Tâm hết biết nói gì.
Sao cổ nhân cứ động chút là chém chém giết giết vậy, có gì thì từ từ nói chuyện không phải tốt hơn à, có cần đánh tới đánh lui như vậy không!
Nhìn hai người đánh nhau trước mặt, Chu Vô Tâm bất lực thở dài.
Hai người đánh nhau, không cho phép người khác xen vào, vì thế chúng thị vệ cũng chỉ có thể nép vào tường chờ đợi như Chu Vô Tâm.
“Được rồi, đợi bọn họ đánh đến tương đối, chúng ta lại ra mặt.” Chu Vô Tâm quay đầu nói một câu thấm thía với mấy vị thị vệ đại ca cùng cảnh ngộ với nàng.
Mọi người tán thành, nhất trí gật đầu.
Có điều, hai người này cũng thật biết đánh nhau, đến mức đánh từ trong phòng ra ngoài sân, mà còn chưa đánh xong.
Trong mắt người ngoài nghề, võ công hai người không phân cao thấp, ai cũng không chiếm được thượng phong, nhưng người trong nghề vừa nhìn đã rõ, võ công của Bắc Vọng giống như con người của hắn, quá tà khí, hoàn toàn không có động tác võ thuật gì đáng nói, khiến người ta nhìn không thấu. Tuy nói võ nghệ của Ninh Liên cũng có thể xem là thượng thừa, nhưng, xem ra, lần này, từ đầu đến cuối hắn đều rơi xuống hạ phong.
“Ta sẽ không buông tha nàng.” Bắc Vọng bỗng dưng từ một ngọn núi giả nhảy đến bên cạnh Chu Vô Tâm, trong lúc nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bỏ lại một câu rồi trực tiếp giẫm nóc nhà bay đi.
Lúc này, Liên rốt cuộc mới lên tiếng: “Bắt hắn về cho Trẫm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Tuân lệnh!”
“Tối nay nàng cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Sau khi ra lệnh cho thị vệ đuổi theo Bắc Vọng, Liên lạnh nhạt nhìn Chu Vô Tâm một cái, nói xong câu đó, cũng không hỏi thêm gì mà xoay người rời đi.
Tiếng ồn ào bởi vì đoàn người đi khỏi mà trở nên yên tĩnh lại, Chu Vô Tâm ngơ ngác nhìn bóng lưng dần xa của Liên, đột nhiên cảm thấy trong bóng lưng ấy lộ ra uể oải và thất vọng đếm không xuể…
…
Ngày kế Chu Vô Tâm bị một loạt tiếng ồn lộn xộn đánh thức.
“OMG, đây là gì vậy? Hôm nay ai muốn thành thân à? Sao chút tin tức cũng không có?” Chu Vô Tâm đẩy cửa ra, nhìn dòng người vội vã giăng đèn kết hoa, dán chữ hỷ, tò mò bắt lấy một cung nữ hỏi vội.
“Hôm nay là ngày người thành hôn mà.” Cung nữ cười ha ha đáp xong lại vội vàng đi dán chữ hỷ.
Chu Vô Tâm đứng tại chỗ ngây người đủ một phút mới lấy lại tinh thần, WHAT?
“Hôm nay là ngày ta thành thân???”
Chuyện khi nào vậy, sao ta một chút cũng không biết!
Ta thành thân với ai?
Với Liên sao?
Nàng còn chưa nghĩ ra có nên đồng ý với hắn không, tại sao lại trực tiếp nhảy đến bước thành hôn vậy?
Đây là tình huống gì thế!!!
“Không được, ta phải đến tìm Liên.” Chu Vô Tâm đến quần áo cũng không đổi, nâng bước muốn ra ngoài, lại bị một đám ma ma cản lại giữa đường: “Hôm nay ngài là tân nương nha, không thể chạy loạn. Mau mau, thời gian eo hẹp, chúng ta mau giúp tân nương thay quần áo, một lúc nữa trực tiếp đưa vào động phòng.”
“À không, ma ma à, các ngươi bắt nhầm người rồi, ta không phải vị trong tưởng tượng của các ngươi.” Mắt thấy bị ‘nắm đầu’ kéo về, Chu Vô Tâm lập tức la to.
“Khỏi mất công giãy dụa, Bệ hạ đã nói rồi, đâu phải cứ ngài nói không phải là không phải được, cho nên, nhanh chân một chút, lập tức chuẩn bị trang phục.” Vị lão ma ma kéo nàng về, đáp lời giống như đã đoán trước nàng sẽ hành động như vậy.
Chu Vô Tâm nghe thế lập tức gào thét: “Có cần hiểu rõ ta như vậy không hả…”
Đừng nhìn ngày thường hoàng cung này đều âm u đầy tử khí, nhưng vừa đụng tới mấy loại chuyện đại sự như thành thân, sắc phong gì gì thì khỏi nói có bao nhiêu náo nhiệt.
Xung quanh Chu Vô Tâm không ngừng chuyển động một đám người khiến nàng không hề có cơ hội chạy trốn.
Liên là Thiên tử, Thiên tử lên tiếng thì ai dám kháng chỉ. Ai sẽ nghe nàng đây. Cho dù nàng có trở mặt cũng không ai quan tâm nên chỉ có thể bất đắc dĩ thành con rối mà mặc đám người kia dằn vặt.
Nhưng nàng còn chưa chuẩn bị tinh thần mà, sao có thể gả đi một cách hoang đường như vậy!
Ly: thấy anh 9 cực đoan quá TT^TT, còn anh 6 tuy cực đoan mà tình cảm độc chiếm, và tình yêu các loại nó lại rõ hơn anh 9, ai bảo anh 9 lúc nào cũng chỉ muốn làm như kiểu ép buộc, bắt nạt nữ chính chi =.=!! Riêng anh 7, ta lại không thấy ảnh tội lắm, chuyện tới lúc này, có kết cục này là do bản thân ảnh lựa chọn, thật, anh tỏ vẻ luôn không quan tâm nhưng thật ra là anh đang dùng lý do người khác mà trói buộc chính mình, và nói thẳng là anh không hề muốn tranh. fan anh 7 đừng ném đá ta, thật, càng, lúc càng thấy tính anh 7 không hợp với trần thế =.= ảnh cứ như 1 vị ‘thần’ mắt lạnh nhìn thế gian, mặc chuyện gì cũng không quan tâm ấy =.=
Mà nàng cũng thấy kỳ quái, theo lý thuyết, động tĩnh vừa rồi rất lớn, ngay cả khi nói chuyện nàng cũng cố ý nói lớn hơn nhiều nhưng tại sao bên ngoài vẫn không có ai vào đây!
Bắc Vọng nâng cằm nàng lên: “Để ta nhìn thử xem.”
Nói xong, hắn lấy một hộp thuốc mỡ từ trong lòng ra, cũng mặc kệ nàng có đồng ý hay không, điểm huyệt đạo của nàng rồi quẹt thuốc mỡ, nhẹ nhàng thoa trên môi nàng.
Chu Vô Tâm nhìn tính tình đột nhiên thay đổi của hắn, trong lòng gào lên: Tính tình ngươi có cần thay đổi nhanh chóng như vậy không!
Thuốc mỡ Bắc Vọng thoa trên môi nàng có một mùi bạc hà rất nhẹ. Nghĩ thầm hóa ra vì muốn đến đưa thuốc cho mình nên hắn mới xuất hiện trong cung, chẳng qua ấn tượng tốt nhờ hắn mạo hiểm tiến cung đưa thuốc, đã nhanh chóng bị hành động sau đó của hắn đập nát. Tính tình Bắc Vọng thật khiến người khác đau “bi” mà.
Thoa xong, Bắc Vọng cất thuốc mỡ vào trong tay áo, không nói hai lời kéo chăn ra, nắm vai nàng há miệng cắn một cái. Nếu bây giờ nàng có thể gọi thì nàng nhất định sẽ đánh thức toàn bộ người trong Kinh thành!
Đau a! Quá CMN đau!
Bắc Vọng dùng sức cắn như vậy khiến nàng cảm thấy hắn giống như đã xem nàng thành bữa tối mà cắn nuốt.
“Đây là ký hiệu.” Bắc Vọng cắn đủ rồi mới nhả ra, tùy ý lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng nói với nàng, đồng thời cũng giải huyệt cho nàng, muốn nghe xem nàng sẽ nói cái gì.
Việc đầu tiên sau khi Chu Vô Tâm có thể động đậy được là mắng người: “Ký mợ ngươi.” Tiếp theo, nàng gấp gáp nghiêng đầu nhìn bả vai mình. Móa, lại chảy máu, còn in một loạt dấu răng.
“Ngươi chờ đó cho ta, cho dù thành quỷ ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Chu Vô Tâm ôm vai, nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.
Rốt cuộc thì nàng có thù sâu hận lớn gì với hắn mà hắn lại muốn chỉnh nàng như vậy!
Nhìn qua tâm tình Bắc Vọng có vẻ rất tốt, nhưng tiếng nói khàn khàn vẫn lạnh lẽo trước sau như một: “Dù nàng muốn làm quỷ cũng chỉ có thể chết trong tay ta.”
(Ly: đại khái lần trước nữ chính hi sinh mình giải độc cho ảnh rồi ‘chết’ khiến ảnh càng có tâm lý bóng ma nên khi gặp lại dục vọng chiếm hữu càng lúc càng mạnh.)
“Rầm!” Ngay vào lúc này, cửa phòng, dưới sự câm nín không biết nói gì chỉ có thể nhìn trời cảm thán của Chu Vô Tâm đã bị người dùng một đá đá văng, Ninh Liên chỉ mặc áo ngủ kèm theo vẻ mặt vô cùng lo lắng xuất hiện.
Nhìn thấy người trên giường Chu Vô Tâm, Liên đầu tiên là ngẩng ra, sau đó ánh mắt lập tức dừng trên bả vai đang chảy máu của nàng.
“Ngươi còn dám trở về.” Liên nhìn Bắc Vọng, từ tốn nói.
Bắc Vọng xem thường liếc hắn một cái, cũng không tiếp lời.
“Người đâu, bắt hắn lại cho Trẫm.” Liên nhìn hắn, lớn tiếng ra lệnh: “Nếu ngươi muốn tiến cung tìm chết, vậy Trẫm tác thành cho ngươi.”
Vừa dứt lời, một đám thị vệ lập tức vọt vào, nhanh chóng bao vây xung quanh Bắc Vọng.
Bắc Vọng hoàn toàn không phản kháng, tỏ vẻ không hề để ý sống chết nhìn bọn họ.
Có điều, tuy rằng Chu Vô Tâm cảm thấy Bắc Vọng hơi thô bạo một chút, hơi vô lễ với nàng một chút, nhưng khi nghe thấy Liên muốn giết hắn, lại thêm hắn là người Ninh Thuần phải bảo vệ, còn cả mục đích hắn tiến cung là vì muốn đưa thuốc cho nàng, nên về tình về lý nàng đều không thể trơ mắt nhìn hắn bị tóm được. Cũng không kịp quan tâm vết thương trên bả vai, nàng vội vàng mở miệng nói với Ninh Liên: “Đừng mà, Liên, ngươi thả hắn đi đi.”
“Không thể thả.”
“Không phải, hắn đến đây chỉ vì muốn đưa thuốc cho ta thôi, hai chúng ta không có gì cả, ngươi đừng hiểu lầm.”
“Ta không hiểu nhầm.”
“Vậy ngươi thả hắn đi.”
“Không được.”
Nghe được thấy hai người đứng bên tranh chấp, Bắc Vọng đột nhiên châm biếm cười to: “Ha ha ha ha, ngươi cho rằng ngươi làm Hoàng đế thì có thể làm khó được ta? Nếu ta muốn đi thì những kẻ giá áo túi cơm dưới tay ngươi có thể cản được ta sao?”
“Nếu đã như vậy, Trẫm tự mình tới bắt ngươi.” Liên rút kiếm của thị vệ gần mình nhất, vừa dứt lời đã lập tức ra trận muốn bắt người.
Chu Vô Tâm kinh hãi, xong, xong thật rồi. Có điều, không ngờ khi trong lòng cảm thấy Bắc Vọng sẽ gặp nguy hiểm, nàng đã không tự chủ được mà chạy lại, chắn trước mặt hắn: “Đừng đánh, Liên, có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói.”
Thấy nàng bất chấp nguy hiểm, lao ra bảo vệ Bắc Vọng, ánh mắt Ninh Liên dần lạnh xuống: “Nơi này không có việc của nàng, tránh ra.”
“Cút qua một bên đi.” Bắc Vọng đẩy Chu Vô Tâm đang chắn trước mặt mình qua một bên: “Ta cứ muốn xem xem hắn làm sao bắt được ta!”
Chu Vô Tâm hết biết nói gì.
Sao cổ nhân cứ động chút là chém chém giết giết vậy, có gì thì từ từ nói chuyện không phải tốt hơn à, có cần đánh tới đánh lui như vậy không!
Nhìn hai người đánh nhau trước mặt, Chu Vô Tâm bất lực thở dài.
Hai người đánh nhau, không cho phép người khác xen vào, vì thế chúng thị vệ cũng chỉ có thể nép vào tường chờ đợi như Chu Vô Tâm.
“Được rồi, đợi bọn họ đánh đến tương đối, chúng ta lại ra mặt.” Chu Vô Tâm quay đầu nói một câu thấm thía với mấy vị thị vệ đại ca cùng cảnh ngộ với nàng.
Mọi người tán thành, nhất trí gật đầu.
Có điều, hai người này cũng thật biết đánh nhau, đến mức đánh từ trong phòng ra ngoài sân, mà còn chưa đánh xong.
Trong mắt người ngoài nghề, võ công hai người không phân cao thấp, ai cũng không chiếm được thượng phong, nhưng người trong nghề vừa nhìn đã rõ, võ công của Bắc Vọng giống như con người của hắn, quá tà khí, hoàn toàn không có động tác võ thuật gì đáng nói, khiến người ta nhìn không thấu. Tuy nói võ nghệ của Ninh Liên cũng có thể xem là thượng thừa, nhưng, xem ra, lần này, từ đầu đến cuối hắn đều rơi xuống hạ phong.
“Ta sẽ không buông tha nàng.” Bắc Vọng bỗng dưng từ một ngọn núi giả nhảy đến bên cạnh Chu Vô Tâm, trong lúc nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bỏ lại một câu rồi trực tiếp giẫm nóc nhà bay đi.
Lúc này, Liên rốt cuộc mới lên tiếng: “Bắt hắn về cho Trẫm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
“Tuân lệnh!”
“Tối nay nàng cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Sau khi ra lệnh cho thị vệ đuổi theo Bắc Vọng, Liên lạnh nhạt nhìn Chu Vô Tâm một cái, nói xong câu đó, cũng không hỏi thêm gì mà xoay người rời đi.
Tiếng ồn ào bởi vì đoàn người đi khỏi mà trở nên yên tĩnh lại, Chu Vô Tâm ngơ ngác nhìn bóng lưng dần xa của Liên, đột nhiên cảm thấy trong bóng lưng ấy lộ ra uể oải và thất vọng đếm không xuể…
…
Ngày kế Chu Vô Tâm bị một loạt tiếng ồn lộn xộn đánh thức.
“OMG, đây là gì vậy? Hôm nay ai muốn thành thân à? Sao chút tin tức cũng không có?” Chu Vô Tâm đẩy cửa ra, nhìn dòng người vội vã giăng đèn kết hoa, dán chữ hỷ, tò mò bắt lấy một cung nữ hỏi vội.
“Hôm nay là ngày người thành hôn mà.” Cung nữ cười ha ha đáp xong lại vội vàng đi dán chữ hỷ.
Chu Vô Tâm đứng tại chỗ ngây người đủ một phút mới lấy lại tinh thần, WHAT?
“Hôm nay là ngày ta thành thân???”
Chuyện khi nào vậy, sao ta một chút cũng không biết!
Ta thành thân với ai?
Với Liên sao?
Nàng còn chưa nghĩ ra có nên đồng ý với hắn không, tại sao lại trực tiếp nhảy đến bước thành hôn vậy?
Đây là tình huống gì thế!!!
“Không được, ta phải đến tìm Liên.” Chu Vô Tâm đến quần áo cũng không đổi, nâng bước muốn ra ngoài, lại bị một đám ma ma cản lại giữa đường: “Hôm nay ngài là tân nương nha, không thể chạy loạn. Mau mau, thời gian eo hẹp, chúng ta mau giúp tân nương thay quần áo, một lúc nữa trực tiếp đưa vào động phòng.”
“À không, ma ma à, các ngươi bắt nhầm người rồi, ta không phải vị trong tưởng tượng của các ngươi.” Mắt thấy bị ‘nắm đầu’ kéo về, Chu Vô Tâm lập tức la to.
“Khỏi mất công giãy dụa, Bệ hạ đã nói rồi, đâu phải cứ ngài nói không phải là không phải được, cho nên, nhanh chân một chút, lập tức chuẩn bị trang phục.” Vị lão ma ma kéo nàng về, đáp lời giống như đã đoán trước nàng sẽ hành động như vậy.
Chu Vô Tâm nghe thế lập tức gào thét: “Có cần hiểu rõ ta như vậy không hả…”
Đừng nhìn ngày thường hoàng cung này đều âm u đầy tử khí, nhưng vừa đụng tới mấy loại chuyện đại sự như thành thân, sắc phong gì gì thì khỏi nói có bao nhiêu náo nhiệt.
Xung quanh Chu Vô Tâm không ngừng chuyển động một đám người khiến nàng không hề có cơ hội chạy trốn.
Liên là Thiên tử, Thiên tử lên tiếng thì ai dám kháng chỉ. Ai sẽ nghe nàng đây. Cho dù nàng có trở mặt cũng không ai quan tâm nên chỉ có thể bất đắc dĩ thành con rối mà mặc đám người kia dằn vặt.
Nhưng nàng còn chưa chuẩn bị tinh thần mà, sao có thể gả đi một cách hoang đường như vậy!
Ly: thấy anh 9 cực đoan quá TT^TT, còn anh 6 tuy cực đoan mà tình cảm độc chiếm, và tình yêu các loại nó lại rõ hơn anh 9, ai bảo anh 9 lúc nào cũng chỉ muốn làm như kiểu ép buộc, bắt nạt nữ chính chi =.=!! Riêng anh 7, ta lại không thấy ảnh tội lắm, chuyện tới lúc này, có kết cục này là do bản thân ảnh lựa chọn, thật, anh tỏ vẻ luôn không quan tâm nhưng thật ra là anh đang dùng lý do người khác mà trói buộc chính mình, và nói thẳng là anh không hề muốn tranh. fan anh 7 đừng ném đá ta, thật, càng, lúc càng thấy tính anh 7 không hợp với trần thế =.= ảnh cứ như 1 vị ‘thần’ mắt lạnh nhìn thế gian, mặc chuyện gì cũng không quan tâm ấy =.=
/152
|