Công Ngọc Viêm Bân rất không dễ dàng để tìm được bọn họ, lại bị Vân Chỉ vội vàng gọi đến làm đứt sự hưng phấn của hắn, lúc này mới phát hiện có điều không ổn nhanh chóng bước về phía ba người, quả nhiên thấy Mặc Kỳ Uyên đang nằm ở giữa, sắc mặt không còn chút huyết sắc nào tỏ rõ tình hình hiện tại của hắn cực kỳ xấu!
Làm sao mà có thể tốt được a? Đem công lực tích lũy suốt cuộc đời vào một chỗ, khi cần là thi triển toàn bộ, nhất định công lực đã hoàn toàn biến mất, tương đương giống với một phế nhân!
Ngón tay nhanh chóng đặt lên mạch đập Mặc Kỳ Uyên, mạch đập hỗn loạn không có tiết tấu căn bản không phải là một người bình thường nên có, rốt cuộc vừa rồi hắn đã xảy ra chuyện gì! Tình huống hiện tại của hắn so với mất đi công lực dường như còn phức tạp hơn rất nhiều, trong cơ thể có một luồng khí hỗn loạn đang muốn nhảy lên, còn có một cỗ sức mạnh thần bí đang từ từ mở rộng, giống như muốn hòa tan vào cơ thể hắn nhưng nó lại đang tương xung với nội lực huyễn hỏa trong cơ thể hắn!
Hơn nữa lúc này đệ nhất hắc cổ rất nghiêm trọng lại bị che giấu đi không thể nhìn ra chút nào, hắn chưa bao giờ gặp người nào mà trong cơ thể lại có nhiều luồng khí mạnh mẽ, hỗn loạn mà lại còn tương khắc với nhau như vậy! Hiện tại hắn không biết đường đi của dòng khí đó hoặc nói chính xác là hắn không thể nhìn ra dòng khí đó là tốt hay xấu nữa!
"Rốt cuộc ngươi đang mò mẫm cái gì thế? Ngược lại ngươi nên nói một câu gì đi a!" Ánh mắt Vân Chỉ đưa qua nhìn cánh tay Mặc Kỳ Uyên rồi lại nhìn sắc mặt Công Ngọc Viêm Bân thì thấy Công Ngọc Viêm Bân nhíu mày suy nghĩ, một chữ cũng không nói, cuối cùng nàng không nhịn được nữa mà mở miệng hỏi....
Công Ngọc Viêm Bân chậm rãi để Mặc Kỳ Uyên xuống, cũng không lập tức mở miệng nói chuyện, một tay tiện thể giữ một cánh tay Mặc Kỳ Uyên, mang theo thuốc chữa thương tốt nhất để phụ trợ cho nội lực đang di chuyển quay vòng trong cơ thể hắn, hiện tại hắn đang vô cùng bất an với tình hình phức tạp này.
Một lát sau mới buông cánh tay Mặc Kỳ Uyên ra, nhìn về phía Vân Chỉ với biểu tình nghiêm túc: "Hiện tại trong cơ thể Uyên không chỉ có một loại độc, trước khi đi hắn đã đưa nội lực suốt đời tụ vào nơi đó hẳn là hắn cũng biết sau khi đại chiến xong nội lực chắc chắn sẽ hao tổn, hiện tại nội lực trong cơ thể đang tán loạn trộn lẫn với hắc cổ đó, tình huống càng nguy cấp hơn! Càng kỳ quái hơn là trong cơ thể hắn xuất hiện một luồng sức mạnh không biết tên, nhưng dường như nó lại càng ngày càng khó áp chế và càng phát triển hơn!"
"Ngươi nói cái này là có ý gì? Vừa rồi rõ ràng hắn còn đang rất tốt mà, độc của hắn dường như đã được giải, hơn nữa còn đánh thắng một lão giã rất lợi hại đến mức phải bỏ chạy cơ mà!"
Đột nhiên nghĩ đến một việc, Vân Chỉ vội vàng đem cái hộp nhỏ giắt bên hông ra, nhìn về phía Công Ngọc Viêm Bân, hai mắt tràn đầy hi vọng: "Đây là băng thiềm, ta đã lấy được băng thiềm, ngươi giải độc cho Uyên, chỉ cần giải được độc thì không còn việc gì nữa rồi!"
Nhìn thấy trong hộp quả nhiên là băng thiềm đã bị đồn đại là biến mất, Công Ngọc Viêm Bân giật mình một chút, không ngờ là thật sự nàng có thể tìm thấy! Thần lực của băng thiềm là không thể khinh thường, nói không chừng có thể cải thiện tình hình hiện trạng của Uyên.
Công Ngọc Viêm Bân tiếp nhận cái hộp đặt trước người Mặc Kỳ Uyên, một tay tụ khí nâng băng thiềm lên, nhất thời có một đường ánh sáng màu xanh lam chiếu vào mặc Mặc Kỳ Uyên, đẩy tất cả băng thiềm vào cơ thể hắn, băng thiềm là linh thánh vật, không cần người khác dẫn đường vẫn có thể tự trị nội thương!
Mặc Kỳ Uyên đang nửa tỉnh nửa hôn mê chỉ chau mày lại, dường như cảm thấy có chút không khỏe.
Tiếp theo, đột nhiên băng thiềm bị bắn ra khỏi bên ngoài cơ thể, giống như là bị thứ gì đó đẩy ra, sợ hãi thu lại toàn bộ hàn khí quanh người, sau khi bị bắn trở về liền trốn vào trong hộp, còn muốn đậy nắp hộp vào, lại càng không dám ra ngoài nữa! (càng đọc càng thấy em băng thiềm này rất đáng iêu!!)
Công Ngọc Viêm Bân bị một màn này làm cho vô cùng khó hiểu đến mức ngẩn người, ngón tay lại một lần nữa đặt lên mạch đập Mặc Kỳ Uyên, trong lòng kinh hãi, hắc cổ độc đã giải được một nửa nhưng lại bị bỏ dở, mà sức mạnh ẩn chứa bên trong đột nhiên trở nên mạnh hơn rất nhiều, dường như muốn lục lọi cơ thể hắn, rốt cuộc sức mạnh này gì, sao có thể làm cho người ta sợ hãi như vậy!
"Như thế nào?" Trái tim Vân Chỉ đã nhảy vọt lên cổ họng, mở to mắt chú ý tình hình từng chút một.
"Luồng sức mạnh kia trong cơ thể hắn ngăn cản băng thiềm giải độc, luồng sức mạnh đó quá mạnh mẽ, ta cũng không có biện pháp." Công Ngọc Viêm Bân liên tiếp thở dài, trong lòng lại càng hối hận vì sao khả năng của mình lại yếu như vậy, Uyên là bằng hữu huynh đệ nhiều năm với hắn, không ngờ hắn có danh hiệu thần y mà ngay cả huynh đệ của mình cũng không cứu được!
"Ngươi gạt ta! Ngươi nói lâu như vậy, thử có một chút thời gian như vậy mà đã nói cho ta kết quả rồi sao? Ngươi là cái đồ thần y rắm cho, ngươi không cứu được ta cứu!"
Vân Chỉ kích động lớn tiếng trách cứ, đẩy Công Ngọc Viêm Bân sang một bên, còn mình thì đi đến phía sau Mặc Kỳ Uyên, học dáng vẻ của bọn hắn, Vân Chỉ vận khí ở đan điền, muốn áp chế luồng sức mạnh trong cơ thể Mặc Kỳ Uyên xuống. Tuy rằng chưa từng học võ cổ chính quy nhưng cũng dựa vào trí thông minh trời cho đem võ thuật hiện đại và cổ đại kết hợp thì cũng có thể hiểu một chút.
Đánh bậy đánh bạ, dần dần, Vân Chỉ phát hiện luồng sức mạnh trong cơ thể mình và Uyên như đang hấp dẫn nhau, chân khí trong cơ thể không tự giác muốn đi qua!
Xung quanh hai người mơ hồ có ánh sáng màu vàng, Công Ngọc Viêm Bân nhìn hai người dần dung hòa với nhau, kinh ngạc mừng rỡ, chẳng lẽ nội lực của Vân Chỉ và Uyên tương đồng với nhau sau!?
Vân Chỉ cũng cảm giác được luồng sức mạnh mạnh mẽ bất thường trong cơ thể hai người, không giống như nàng đang chữa thương mà là bị luồng sức mạnh kia từ từ khống chế, từ từ tiến vào cơ thể Uyên, hơn nũa từ từ hòa vào với nhau giống như vốn dĩ là cùng một thể.
Không bao lâu sau, nội lực còn lại giống như là được thay máu vậy, hai người như đang đắm chìm trong ánh mắt trời không hề có lo lắng mà chỉ hòa thuận vui vẻ, hoặc có thể nói là đi vào thiên đường không bó buộc!
"Xem ra Bổn vương đến không đúng lúc a!" Tần Lãng và Công Ngọc Viêm Bân đang khẩn trương chú ý tình hình hai người thì lại bị một giọng nói đột nhiên truyền đến dọa giật nảy, đây chính là giọng nói của Khâu Lệ Thương Kình!
"Làm sao ngươi lại đến được chỗ này!?" Mạnh mẽ quay đầu lại, toàn thân Công Ngọc Viêm Bân đều đề phòng!
Mà lúc này, Tần Lãng mà không ai để ý vẫn đang làm người tàng hình đột nhiên bạo khí toàn thân lại tăng lên, đứng bên cạnh hai người tay nắm thật chặt, giống như đang cố gắng chịu đựng cái gì đó.
Khâu Lệ Thương Kình một mình đi vào, trên mặt mang theo ý cười thâm trầm, thờ ơ đánh giá tình hình xung quanh một lần.
Ánh mắt nhìn về phía cái hộp màu xanh lam trong tay Công Ngọc Viêm Bân: "Bổn vương có thể tìm đến đây đương nhiên là phải cảm tạ nữu điệp của Bổn vương, nếu không thế thì nơi được che giấu kĩ như thế này tìm rất khó nha!"
Theo ánh mắt của hắn, Công Ngọc Viêm Bân nghi ngờ mở hộp ra, đã thấy nữu điệp bên người băng thiềm lúc này đột nhiên trở nên hưng phấn, ánh sáng màu xanh trở nên hơi hồng hồng, nghĩ đến mà sợ: "Ngươi hạ truy hồn cổ lên trên nữu điệp?"
"Không sai, quả nhiên là thần y Trung Nguyên, ngay cả cổ độc hiếm có của Khâu Lệ ta mà cũng biết!" Khâu Lệ Thương Kình cười to vài tiếng, rồi lại dời ánh mắt về phía hai người đang nhập thần luyện công, mang theo một chút tò mò: "Hai người này là bị làm sao vậy, giống như là bị thương không nhẹ nha, xem ra Bổn vương đã bỏ lỡ một hồi hay ho rồi!"
Hắn vậy mà không phát hiện ra cổ ở trên nữu điệp, Công Ngọc Viêm Bân ảo não.
"Ngươi hãy tìm đường nào mà có thể ra ngoài đi, nếu đã tìm đến chỗ này thì cũng chỉ chịu chết mà thôi!"
"Hừ, nếu Bổn vương đã dám đi vào đây thì chắc chắn có thể đi ra!" Hắn hoàn toàn coi thường người nào mà nói với mình giọng điệu vui sướng khi có người gặp họa, giống như là hoàn toàn có cách để ra ngoài.
"Khâu Lệ Thương Kình, nếu đã đến đây thì ngươi chết đi cho ta!" Giọng nói tàn nhẫn cắt ngang lời đối thoại của hai người, còn chưa kịp quay đầu nhìn về phía người nói chuyện thì trước mặt đã là một đường kiếm sáng loáng mang đầy cừu hận đánh úp về phía Khâu Lệ Thương Kình, ra tuyệt chiêu sát phạt giống như đối đãi với kẻ địch, hoàn toàn không có chiêu thức gì rõ ràng, chỉ đơn giản là muốn giết chết hắn!
Làm sao mà có thể tốt được a? Đem công lực tích lũy suốt cuộc đời vào một chỗ, khi cần là thi triển toàn bộ, nhất định công lực đã hoàn toàn biến mất, tương đương giống với một phế nhân!
Ngón tay nhanh chóng đặt lên mạch đập Mặc Kỳ Uyên, mạch đập hỗn loạn không có tiết tấu căn bản không phải là một người bình thường nên có, rốt cuộc vừa rồi hắn đã xảy ra chuyện gì! Tình huống hiện tại của hắn so với mất đi công lực dường như còn phức tạp hơn rất nhiều, trong cơ thể có một luồng khí hỗn loạn đang muốn nhảy lên, còn có một cỗ sức mạnh thần bí đang từ từ mở rộng, giống như muốn hòa tan vào cơ thể hắn nhưng nó lại đang tương xung với nội lực huyễn hỏa trong cơ thể hắn!
Hơn nữa lúc này đệ nhất hắc cổ rất nghiêm trọng lại bị che giấu đi không thể nhìn ra chút nào, hắn chưa bao giờ gặp người nào mà trong cơ thể lại có nhiều luồng khí mạnh mẽ, hỗn loạn mà lại còn tương khắc với nhau như vậy! Hiện tại hắn không biết đường đi của dòng khí đó hoặc nói chính xác là hắn không thể nhìn ra dòng khí đó là tốt hay xấu nữa!
"Rốt cuộc ngươi đang mò mẫm cái gì thế? Ngược lại ngươi nên nói một câu gì đi a!" Ánh mắt Vân Chỉ đưa qua nhìn cánh tay Mặc Kỳ Uyên rồi lại nhìn sắc mặt Công Ngọc Viêm Bân thì thấy Công Ngọc Viêm Bân nhíu mày suy nghĩ, một chữ cũng không nói, cuối cùng nàng không nhịn được nữa mà mở miệng hỏi....
Công Ngọc Viêm Bân chậm rãi để Mặc Kỳ Uyên xuống, cũng không lập tức mở miệng nói chuyện, một tay tiện thể giữ một cánh tay Mặc Kỳ Uyên, mang theo thuốc chữa thương tốt nhất để phụ trợ cho nội lực đang di chuyển quay vòng trong cơ thể hắn, hiện tại hắn đang vô cùng bất an với tình hình phức tạp này.
Một lát sau mới buông cánh tay Mặc Kỳ Uyên ra, nhìn về phía Vân Chỉ với biểu tình nghiêm túc: "Hiện tại trong cơ thể Uyên không chỉ có một loại độc, trước khi đi hắn đã đưa nội lực suốt đời tụ vào nơi đó hẳn là hắn cũng biết sau khi đại chiến xong nội lực chắc chắn sẽ hao tổn, hiện tại nội lực trong cơ thể đang tán loạn trộn lẫn với hắc cổ đó, tình huống càng nguy cấp hơn! Càng kỳ quái hơn là trong cơ thể hắn xuất hiện một luồng sức mạnh không biết tên, nhưng dường như nó lại càng ngày càng khó áp chế và càng phát triển hơn!"
"Ngươi nói cái này là có ý gì? Vừa rồi rõ ràng hắn còn đang rất tốt mà, độc của hắn dường như đã được giải, hơn nữa còn đánh thắng một lão giã rất lợi hại đến mức phải bỏ chạy cơ mà!"
Đột nhiên nghĩ đến một việc, Vân Chỉ vội vàng đem cái hộp nhỏ giắt bên hông ra, nhìn về phía Công Ngọc Viêm Bân, hai mắt tràn đầy hi vọng: "Đây là băng thiềm, ta đã lấy được băng thiềm, ngươi giải độc cho Uyên, chỉ cần giải được độc thì không còn việc gì nữa rồi!"
Nhìn thấy trong hộp quả nhiên là băng thiềm đã bị đồn đại là biến mất, Công Ngọc Viêm Bân giật mình một chút, không ngờ là thật sự nàng có thể tìm thấy! Thần lực của băng thiềm là không thể khinh thường, nói không chừng có thể cải thiện tình hình hiện trạng của Uyên.
Công Ngọc Viêm Bân tiếp nhận cái hộp đặt trước người Mặc Kỳ Uyên, một tay tụ khí nâng băng thiềm lên, nhất thời có một đường ánh sáng màu xanh lam chiếu vào mặc Mặc Kỳ Uyên, đẩy tất cả băng thiềm vào cơ thể hắn, băng thiềm là linh thánh vật, không cần người khác dẫn đường vẫn có thể tự trị nội thương!
Mặc Kỳ Uyên đang nửa tỉnh nửa hôn mê chỉ chau mày lại, dường như cảm thấy có chút không khỏe.
Tiếp theo, đột nhiên băng thiềm bị bắn ra khỏi bên ngoài cơ thể, giống như là bị thứ gì đó đẩy ra, sợ hãi thu lại toàn bộ hàn khí quanh người, sau khi bị bắn trở về liền trốn vào trong hộp, còn muốn đậy nắp hộp vào, lại càng không dám ra ngoài nữa! (càng đọc càng thấy em băng thiềm này rất đáng iêu!!)
Công Ngọc Viêm Bân bị một màn này làm cho vô cùng khó hiểu đến mức ngẩn người, ngón tay lại một lần nữa đặt lên mạch đập Mặc Kỳ Uyên, trong lòng kinh hãi, hắc cổ độc đã giải được một nửa nhưng lại bị bỏ dở, mà sức mạnh ẩn chứa bên trong đột nhiên trở nên mạnh hơn rất nhiều, dường như muốn lục lọi cơ thể hắn, rốt cuộc sức mạnh này gì, sao có thể làm cho người ta sợ hãi như vậy!
"Như thế nào?" Trái tim Vân Chỉ đã nhảy vọt lên cổ họng, mở to mắt chú ý tình hình từng chút một.
"Luồng sức mạnh kia trong cơ thể hắn ngăn cản băng thiềm giải độc, luồng sức mạnh đó quá mạnh mẽ, ta cũng không có biện pháp." Công Ngọc Viêm Bân liên tiếp thở dài, trong lòng lại càng hối hận vì sao khả năng của mình lại yếu như vậy, Uyên là bằng hữu huynh đệ nhiều năm với hắn, không ngờ hắn có danh hiệu thần y mà ngay cả huynh đệ của mình cũng không cứu được!
"Ngươi gạt ta! Ngươi nói lâu như vậy, thử có một chút thời gian như vậy mà đã nói cho ta kết quả rồi sao? Ngươi là cái đồ thần y rắm cho, ngươi không cứu được ta cứu!"
Vân Chỉ kích động lớn tiếng trách cứ, đẩy Công Ngọc Viêm Bân sang một bên, còn mình thì đi đến phía sau Mặc Kỳ Uyên, học dáng vẻ của bọn hắn, Vân Chỉ vận khí ở đan điền, muốn áp chế luồng sức mạnh trong cơ thể Mặc Kỳ Uyên xuống. Tuy rằng chưa từng học võ cổ chính quy nhưng cũng dựa vào trí thông minh trời cho đem võ thuật hiện đại và cổ đại kết hợp thì cũng có thể hiểu một chút.
Đánh bậy đánh bạ, dần dần, Vân Chỉ phát hiện luồng sức mạnh trong cơ thể mình và Uyên như đang hấp dẫn nhau, chân khí trong cơ thể không tự giác muốn đi qua!
Xung quanh hai người mơ hồ có ánh sáng màu vàng, Công Ngọc Viêm Bân nhìn hai người dần dung hòa với nhau, kinh ngạc mừng rỡ, chẳng lẽ nội lực của Vân Chỉ và Uyên tương đồng với nhau sau!?
Vân Chỉ cũng cảm giác được luồng sức mạnh mạnh mẽ bất thường trong cơ thể hai người, không giống như nàng đang chữa thương mà là bị luồng sức mạnh kia từ từ khống chế, từ từ tiến vào cơ thể Uyên, hơn nũa từ từ hòa vào với nhau giống như vốn dĩ là cùng một thể.
Không bao lâu sau, nội lực còn lại giống như là được thay máu vậy, hai người như đang đắm chìm trong ánh mắt trời không hề có lo lắng mà chỉ hòa thuận vui vẻ, hoặc có thể nói là đi vào thiên đường không bó buộc!
"Xem ra Bổn vương đến không đúng lúc a!" Tần Lãng và Công Ngọc Viêm Bân đang khẩn trương chú ý tình hình hai người thì lại bị một giọng nói đột nhiên truyền đến dọa giật nảy, đây chính là giọng nói của Khâu Lệ Thương Kình!
"Làm sao ngươi lại đến được chỗ này!?" Mạnh mẽ quay đầu lại, toàn thân Công Ngọc Viêm Bân đều đề phòng!
Mà lúc này, Tần Lãng mà không ai để ý vẫn đang làm người tàng hình đột nhiên bạo khí toàn thân lại tăng lên, đứng bên cạnh hai người tay nắm thật chặt, giống như đang cố gắng chịu đựng cái gì đó.
Khâu Lệ Thương Kình một mình đi vào, trên mặt mang theo ý cười thâm trầm, thờ ơ đánh giá tình hình xung quanh một lần.
Ánh mắt nhìn về phía cái hộp màu xanh lam trong tay Công Ngọc Viêm Bân: "Bổn vương có thể tìm đến đây đương nhiên là phải cảm tạ nữu điệp của Bổn vương, nếu không thế thì nơi được che giấu kĩ như thế này tìm rất khó nha!"
Theo ánh mắt của hắn, Công Ngọc Viêm Bân nghi ngờ mở hộp ra, đã thấy nữu điệp bên người băng thiềm lúc này đột nhiên trở nên hưng phấn, ánh sáng màu xanh trở nên hơi hồng hồng, nghĩ đến mà sợ: "Ngươi hạ truy hồn cổ lên trên nữu điệp?"
"Không sai, quả nhiên là thần y Trung Nguyên, ngay cả cổ độc hiếm có của Khâu Lệ ta mà cũng biết!" Khâu Lệ Thương Kình cười to vài tiếng, rồi lại dời ánh mắt về phía hai người đang nhập thần luyện công, mang theo một chút tò mò: "Hai người này là bị làm sao vậy, giống như là bị thương không nhẹ nha, xem ra Bổn vương đã bỏ lỡ một hồi hay ho rồi!"
Hắn vậy mà không phát hiện ra cổ ở trên nữu điệp, Công Ngọc Viêm Bân ảo não.
"Ngươi hãy tìm đường nào mà có thể ra ngoài đi, nếu đã tìm đến chỗ này thì cũng chỉ chịu chết mà thôi!"
"Hừ, nếu Bổn vương đã dám đi vào đây thì chắc chắn có thể đi ra!" Hắn hoàn toàn coi thường người nào mà nói với mình giọng điệu vui sướng khi có người gặp họa, giống như là hoàn toàn có cách để ra ngoài.
"Khâu Lệ Thương Kình, nếu đã đến đây thì ngươi chết đi cho ta!" Giọng nói tàn nhẫn cắt ngang lời đối thoại của hai người, còn chưa kịp quay đầu nhìn về phía người nói chuyện thì trước mặt đã là một đường kiếm sáng loáng mang đầy cừu hận đánh úp về phía Khâu Lệ Thương Kình, ra tuyệt chiêu sát phạt giống như đối đãi với kẻ địch, hoàn toàn không có chiêu thức gì rõ ràng, chỉ đơn giản là muốn giết chết hắn!
/81
|