Vân Khinh vừa chạy vừa ngoái lại nhìn, xác định cái tên chua ngoa kia không đuổi theo thì thả chậm lại cước bộ.
Lúc này nàng mới quay sang phía Bạch Mộ Lan, thấy gương mặt trắng nõn của hắn lúc này có chút nhiễm hồng, ngây ngẩn nhìn xuống dưới. Vân Khinh nghi hoặc đưa mắt nhìn theo.
“Thật xin lỗi, ta không cố ý.” Thì ra từ đầu đến giờ nàng cứ luôn lôi kéo tay áo hắn chạy qua chạy lại suốt. Nhìn hai gò má hắn có lẽ vì bị nàng kéo theo chạy loạn mà nhiễm một tầng ửng hồng, Vân Khinh vội buông tay ra cuống quýt xin lỗi. Nhưng lúc này nàng lại quên mất rằng, một cao thủ như Bạch Mộ Lan há lại vì chạy bộ một chút mà mệt.
Tay áo rộng dài không còn bị nắm rơi thõng xuống. Bạch Mộ Lan chợt cảm thấy có chút tiếc nuối thu tay về, mắt đẹp khẽ cúp che đi sự mất mát vụt qua. Tay kia vuốt lại tay áo làm như chỉnh trang lại y phục, vẫn không nhìn nàng đáp.
“Không việc gì.”
Nhìn không ra cảm xúc của Bạch Mộ Lan lúc này, Vân Khinh ngón trỏ gãi gãi chóp mũi xấu hổ, nghĩ thầm “Hình như mình làm người ta không vui.”
Qua một lúc Bạch Mộ Lan vẫn không thể làm cho tay áo bớt nhăn nhúm.
“Để ta.”
Thấy vậy, Vân Khinh nhanh chóng đi đến bên hồ nước nhân tạo gần đó vốc ít nước, sau đó vẩy lên chỗ bị nhàu, cuối cùng tay dùng chút nội lực là phẳng lại. Ngoại bào Bạch Mộ Lan mặc hôm nay làm từ tơ tằm rất dễ bị nhàu, chỉ có cách này mới làm y phục phẳng phiu được.
Trong lòng Vân Khinh một lần nữa thầm cảm thán sự tiện dụng của nôi lực, chẳng khác gì với máy sấy tóc với bàn ủi là mấy…
Nếu như Lãnh Nguyệt biết được Vân Khinh đem nội lực cao siêu mà mình truyền dạy làm thành mấy thứ đồ gia dụng tầm thường, thân là sư phụ của nàng chắc chắn hắn sẽ tức đến hộc máu.
Bạch Mộ Lan nhìn Vân Khinh đang tỉ mỉ từng chút một giúp hắn chỉnh lại tay áo, trong ngực lại nổi lên trận xao động kì lạ. Bên mũi quanh quẩn một mùi hương man mát thoang thoảng, Bạch Mộ Lan chậm rãi khẽ cúi xuống nghĩ muốn ngửi rõ được mùi hương này hơn. Chóp mũi hắn lúc này gần như chạm đến mái tóc đen như mực của nàng.
“Xong rồi.”
Đúng lúc này, Vân Khinh đã hoàn thành xong nhiệm vụ ngẩng đầu lên.
Bất ngờ ‘chụt!’ một tiếng, hai người đều bị tình cảnh trước mắt dọa đến ngây người mất mấy giây.
Cảm giác ê ẩm trên môi truyền đến khiến Bạch Mộ Lan lấy lại phản ứng, khuôn mặt tíc tắc nóng ran, tay đưa lên che môi, nhanh chóng lùi lại mấy bước giữ khoảng cách.
“Bạch công tử, ngươi không sao chứ?” Ngập ngừng một hồi, Vân Khinh có chút lo ngại lên tiếng hỏi. Vừa rồi hình như đầu nàng đụng phải hắn cũng không nhẹ.
“Ai đang ở đó?”
Bỗng có tiếng người đi đến, Bạch Mộ Lan ngượng chín người lúng túng giật lùi lại. Càng rối càng loạn nên hắn không chú ý tới hàng đá rải đường ngăn cách hồ nước phía sau, mất thăng bằng ngã ngửa xuống.
“Cẩn thận!”
Mắt thấy vậy, Vân Khinh không chút nghĩ ngợi phi đến bắt được tay hắn kéo lại.
“Hai người các ngươi đây là đang làm gì?” Phượng Hy Quân kinh ngạc kêu lên.
Mặc dù hiện tại là trời tối, nhưng hoàng cung hôm nay nơi nào cũng được treo đèn sáng rực, lại thêm dưới mặt đất đều được rải đá lân tinh nên không đến nỗi khiến người ta phải lần mò trong bóng tối.
Qua ánh sáng mờ ảo, Phượng Hy Quân có thể dễ dàng nhận ra hai người đang ‘ôm nhau’ kia chẳng phải là tiểu mỹ nhân và Bạch Nhị công tử hay sao?
Vân Khinh giữ được Bạch Mộ Lan đứng vững trở lại thì buông ra, lúc này mới đưa mắt nhìn người mới đến.
Không đợi hai người Vân Khinh lên tiếng, Phượng Hy Quân ánh mắt mờ ám đảo qua đảo lại giữa hai người nói tiếp.
“Nguyệt hắc phong cao dạ, cô nữ quả nam các ngươi thổ lộ tâm tình cũng không có gì không thích hợp. Nơi này phong cảnh tuy rằng không tệ, có điều người qua lại cũng không ít, chỉ sợ sẽ làm gián đoạn chuyện tốt…”
Vẻ mặt hèn mọn của Phượng Hy Quân lúc này khiến Vân Khinh chợt có loại xúc động muốn tặng nàng ta mấy cái bạt tai, nàng nhịn xuống cười cười nói “Nhan vương gia, xin cẩn trọng lời nói. Tiếng lành đồn gần tiếng xấu đồn xa. Những lời này nếu truyền ra đối Bạch công tử không được tốt cho lắm.”
Thực ra Vân Khinh đã sớm biết có người theo dõi cách đây không lâu, nên chắc chắn biết Phượng Hy Quân hiểu giữa nàng và Bạch Mộ Lan không có xảy ra loại sự tình kia. Nàng ta diễn kịch như vậy cho ai xem kia chứ? Vân Khinh thầm phì nhổ trong lòng.
Nghĩ đến đây Vân Khinh lại thấy nghi hoặc. Nàng rõ ràng cảm nhận được có sự hiện diện của hai người cùng một phương hướng, tại sao lúc này chỉ thấy một mình Phương Hy Quân? Mặc dù hơi thở của người còn lại rất mỏng gần như không tồn tại, còn bây giờ thì đã hoàn toàn biến mất. Lẽ nào là ám vệ của Phương Hy Quân chăng? Không ngờ nữ nhân không chút đứng đắn này lại có ám vệ lợi hại như vậy. Chắc nàng phải xem xét lại…
Khó khăn lắm mới tìm được một điểm tốt của đối phương, Vân Khinh thầm tán thưởng. Nhưng ai ngờ Phương Hy Quân vĩnh viễn là ‘miệng chó không thể phun ngà voi’ đánh chết cũng không đổi, nói.
“Ai nha, tiểu mỹ nhân. Loại chuyện này có gì mà phải giấu giếm. Hôm nào rảnh bổn vương đích thân đưa ngươi đến Bách Hoa lâu hảo hảo thảo luận. Ở đó ngươi thích dạng mỹ nam mỹ nữ nào tùy ngươi lựa chọn. Không những dung mạo hiếm có mà kĩ xảo trên giường thì khỏi bàn đến rồi.”
Dừng một chút, Phượng Hy Quân vẻ mặt đáng đánh đòn như có như không nhìn Vân Khinh, tặc lưỡi nói tiếp “Bổn vương nói này, đường đường là nữ nhân sao ngươi có thể để nam nhân đến chủ động thân ngươi trước đây? Không ổn không ổn. Ngươi hiện tại tuổi cũng không tính nhỏ nữa, cần phải cùng bổn vương đến học hỏi chút kinh nghiệm mới được.”
Vân Khinh đầu đầy hắc tuyến, nghe Phượng Hy Quân không ngừng thuyết giáo một đống loạn thất bát tao, không nhịn được khoát tay nói.
“Dừng! Nhan vương gia, yến tiệc sắp bắt đầu rồi. Ngươi xác định còn muốn ở đây tiếp tục nói sao? Như vậy Vân mỗ thất lễ xin phép cáo lui trước.”
Phượng Hy Quân không chút mất hứng trước thái độ này của Vân Khinh, ngược lại vẻ mặt mang vẻ tính kế cười cười nhìn nàng, nói.
“Ngươi xác định? Nếu đã vậy, ta cũng không giữ lại nữa.”
Nhìn nụ cười hồ ly của Phượng Hy Quân khiến Vân Khinh có chút rùng mình. Chợt có dự cảm không hay nổi lên, nhìn sang phía Bạch Mộ Lan. Ai ngờ Bạch Mộ Lan vừa liếc nàng một cái liền ngoảnh mặt đi. Sau đó liền hướng Phượng Hy Quân cúi chào, không đợi nàng ta đồng ý hay không đã xoay người bỏ đi, bước chân ba bước thành một vô cùng vội vã.
Vân Khinh khó hiểu nhìn bóng lưng đang chạy trối chết của Bạch Mộ Lan, phản ứng của hắn nhìn nàng như thấy quỷ vậy. Chẳng lẽ nàng lại dọa người đến thế sao?
Lại thấy vẻ mặt cười nham nhở của Phượng Hy Quân khiến Vân Khinh vô cùng nghi hoặc. Nàng ta vẻ mặt dương dương tự đắc như muốn nói ‘mau cầu xin ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.’
Vân Khinh buồn bực không muốn để cho nàng ta được đắc ý, bèn cắn răng không quản xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng dáng Vân Khinh đã đi khuất, khóe môi Phượng Hy Quân càng lúc càng giương cao. Chợt nhớ ra điều gì quay qua quay lại như đang tìm kiếm ai đó.
“Mới đây mà đã đâu rồi?” Phượng Hy Quân lẩm bẩm.
Lẽ nào chứng kiến ý trung nhân ‘hẹn hò tình tứ’ với một nam nhân nên đau lòng bỏ đi rồi sao? Aiz, Dạ mỹ nhân của ta cũng thật đáng thương…
Phượng Hy Quân làm bộ thương tiếc thở dài một tiếng. Sau đó hai tay xoa xoa chà sát, tinh thần sảng khoái mười phần tiến vào điện.
Kịch vui còn ở phía trước…
Lúc này nàng mới quay sang phía Bạch Mộ Lan, thấy gương mặt trắng nõn của hắn lúc này có chút nhiễm hồng, ngây ngẩn nhìn xuống dưới. Vân Khinh nghi hoặc đưa mắt nhìn theo.
“Thật xin lỗi, ta không cố ý.” Thì ra từ đầu đến giờ nàng cứ luôn lôi kéo tay áo hắn chạy qua chạy lại suốt. Nhìn hai gò má hắn có lẽ vì bị nàng kéo theo chạy loạn mà nhiễm một tầng ửng hồng, Vân Khinh vội buông tay ra cuống quýt xin lỗi. Nhưng lúc này nàng lại quên mất rằng, một cao thủ như Bạch Mộ Lan há lại vì chạy bộ một chút mà mệt.
Tay áo rộng dài không còn bị nắm rơi thõng xuống. Bạch Mộ Lan chợt cảm thấy có chút tiếc nuối thu tay về, mắt đẹp khẽ cúp che đi sự mất mát vụt qua. Tay kia vuốt lại tay áo làm như chỉnh trang lại y phục, vẫn không nhìn nàng đáp.
“Không việc gì.”
Nhìn không ra cảm xúc của Bạch Mộ Lan lúc này, Vân Khinh ngón trỏ gãi gãi chóp mũi xấu hổ, nghĩ thầm “Hình như mình làm người ta không vui.”
Qua một lúc Bạch Mộ Lan vẫn không thể làm cho tay áo bớt nhăn nhúm.
“Để ta.”
Thấy vậy, Vân Khinh nhanh chóng đi đến bên hồ nước nhân tạo gần đó vốc ít nước, sau đó vẩy lên chỗ bị nhàu, cuối cùng tay dùng chút nội lực là phẳng lại. Ngoại bào Bạch Mộ Lan mặc hôm nay làm từ tơ tằm rất dễ bị nhàu, chỉ có cách này mới làm y phục phẳng phiu được.
Trong lòng Vân Khinh một lần nữa thầm cảm thán sự tiện dụng của nôi lực, chẳng khác gì với máy sấy tóc với bàn ủi là mấy…
Nếu như Lãnh Nguyệt biết được Vân Khinh đem nội lực cao siêu mà mình truyền dạy làm thành mấy thứ đồ gia dụng tầm thường, thân là sư phụ của nàng chắc chắn hắn sẽ tức đến hộc máu.
Bạch Mộ Lan nhìn Vân Khinh đang tỉ mỉ từng chút một giúp hắn chỉnh lại tay áo, trong ngực lại nổi lên trận xao động kì lạ. Bên mũi quanh quẩn một mùi hương man mát thoang thoảng, Bạch Mộ Lan chậm rãi khẽ cúi xuống nghĩ muốn ngửi rõ được mùi hương này hơn. Chóp mũi hắn lúc này gần như chạm đến mái tóc đen như mực của nàng.
“Xong rồi.”
Đúng lúc này, Vân Khinh đã hoàn thành xong nhiệm vụ ngẩng đầu lên.
Bất ngờ ‘chụt!’ một tiếng, hai người đều bị tình cảnh trước mắt dọa đến ngây người mất mấy giây.
Cảm giác ê ẩm trên môi truyền đến khiến Bạch Mộ Lan lấy lại phản ứng, khuôn mặt tíc tắc nóng ran, tay đưa lên che môi, nhanh chóng lùi lại mấy bước giữ khoảng cách.
“Bạch công tử, ngươi không sao chứ?” Ngập ngừng một hồi, Vân Khinh có chút lo ngại lên tiếng hỏi. Vừa rồi hình như đầu nàng đụng phải hắn cũng không nhẹ.
“Ai đang ở đó?”
Bỗng có tiếng người đi đến, Bạch Mộ Lan ngượng chín người lúng túng giật lùi lại. Càng rối càng loạn nên hắn không chú ý tới hàng đá rải đường ngăn cách hồ nước phía sau, mất thăng bằng ngã ngửa xuống.
“Cẩn thận!”
Mắt thấy vậy, Vân Khinh không chút nghĩ ngợi phi đến bắt được tay hắn kéo lại.
“Hai người các ngươi đây là đang làm gì?” Phượng Hy Quân kinh ngạc kêu lên.
Mặc dù hiện tại là trời tối, nhưng hoàng cung hôm nay nơi nào cũng được treo đèn sáng rực, lại thêm dưới mặt đất đều được rải đá lân tinh nên không đến nỗi khiến người ta phải lần mò trong bóng tối.
Qua ánh sáng mờ ảo, Phượng Hy Quân có thể dễ dàng nhận ra hai người đang ‘ôm nhau’ kia chẳng phải là tiểu mỹ nhân và Bạch Nhị công tử hay sao?
Vân Khinh giữ được Bạch Mộ Lan đứng vững trở lại thì buông ra, lúc này mới đưa mắt nhìn người mới đến.
Không đợi hai người Vân Khinh lên tiếng, Phượng Hy Quân ánh mắt mờ ám đảo qua đảo lại giữa hai người nói tiếp.
“Nguyệt hắc phong cao dạ, cô nữ quả nam các ngươi thổ lộ tâm tình cũng không có gì không thích hợp. Nơi này phong cảnh tuy rằng không tệ, có điều người qua lại cũng không ít, chỉ sợ sẽ làm gián đoạn chuyện tốt…”
Vẻ mặt hèn mọn của Phượng Hy Quân lúc này khiến Vân Khinh chợt có loại xúc động muốn tặng nàng ta mấy cái bạt tai, nàng nhịn xuống cười cười nói “Nhan vương gia, xin cẩn trọng lời nói. Tiếng lành đồn gần tiếng xấu đồn xa. Những lời này nếu truyền ra đối Bạch công tử không được tốt cho lắm.”
Thực ra Vân Khinh đã sớm biết có người theo dõi cách đây không lâu, nên chắc chắn biết Phượng Hy Quân hiểu giữa nàng và Bạch Mộ Lan không có xảy ra loại sự tình kia. Nàng ta diễn kịch như vậy cho ai xem kia chứ? Vân Khinh thầm phì nhổ trong lòng.
Nghĩ đến đây Vân Khinh lại thấy nghi hoặc. Nàng rõ ràng cảm nhận được có sự hiện diện của hai người cùng một phương hướng, tại sao lúc này chỉ thấy một mình Phương Hy Quân? Mặc dù hơi thở của người còn lại rất mỏng gần như không tồn tại, còn bây giờ thì đã hoàn toàn biến mất. Lẽ nào là ám vệ của Phương Hy Quân chăng? Không ngờ nữ nhân không chút đứng đắn này lại có ám vệ lợi hại như vậy. Chắc nàng phải xem xét lại…
Khó khăn lắm mới tìm được một điểm tốt của đối phương, Vân Khinh thầm tán thưởng. Nhưng ai ngờ Phương Hy Quân vĩnh viễn là ‘miệng chó không thể phun ngà voi’ đánh chết cũng không đổi, nói.
“Ai nha, tiểu mỹ nhân. Loại chuyện này có gì mà phải giấu giếm. Hôm nào rảnh bổn vương đích thân đưa ngươi đến Bách Hoa lâu hảo hảo thảo luận. Ở đó ngươi thích dạng mỹ nam mỹ nữ nào tùy ngươi lựa chọn. Không những dung mạo hiếm có mà kĩ xảo trên giường thì khỏi bàn đến rồi.”
Dừng một chút, Phượng Hy Quân vẻ mặt đáng đánh đòn như có như không nhìn Vân Khinh, tặc lưỡi nói tiếp “Bổn vương nói này, đường đường là nữ nhân sao ngươi có thể để nam nhân đến chủ động thân ngươi trước đây? Không ổn không ổn. Ngươi hiện tại tuổi cũng không tính nhỏ nữa, cần phải cùng bổn vương đến học hỏi chút kinh nghiệm mới được.”
Vân Khinh đầu đầy hắc tuyến, nghe Phượng Hy Quân không ngừng thuyết giáo một đống loạn thất bát tao, không nhịn được khoát tay nói.
“Dừng! Nhan vương gia, yến tiệc sắp bắt đầu rồi. Ngươi xác định còn muốn ở đây tiếp tục nói sao? Như vậy Vân mỗ thất lễ xin phép cáo lui trước.”
Phượng Hy Quân không chút mất hứng trước thái độ này của Vân Khinh, ngược lại vẻ mặt mang vẻ tính kế cười cười nhìn nàng, nói.
“Ngươi xác định? Nếu đã vậy, ta cũng không giữ lại nữa.”
Nhìn nụ cười hồ ly của Phượng Hy Quân khiến Vân Khinh có chút rùng mình. Chợt có dự cảm không hay nổi lên, nhìn sang phía Bạch Mộ Lan. Ai ngờ Bạch Mộ Lan vừa liếc nàng một cái liền ngoảnh mặt đi. Sau đó liền hướng Phượng Hy Quân cúi chào, không đợi nàng ta đồng ý hay không đã xoay người bỏ đi, bước chân ba bước thành một vô cùng vội vã.
Vân Khinh khó hiểu nhìn bóng lưng đang chạy trối chết của Bạch Mộ Lan, phản ứng của hắn nhìn nàng như thấy quỷ vậy. Chẳng lẽ nàng lại dọa người đến thế sao?
Lại thấy vẻ mặt cười nham nhở của Phượng Hy Quân khiến Vân Khinh vô cùng nghi hoặc. Nàng ta vẻ mặt dương dương tự đắc như muốn nói ‘mau cầu xin ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết.’
Vân Khinh buồn bực không muốn để cho nàng ta được đắc ý, bèn cắn răng không quản xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng dáng Vân Khinh đã đi khuất, khóe môi Phượng Hy Quân càng lúc càng giương cao. Chợt nhớ ra điều gì quay qua quay lại như đang tìm kiếm ai đó.
“Mới đây mà đã đâu rồi?” Phượng Hy Quân lẩm bẩm.
Lẽ nào chứng kiến ý trung nhân ‘hẹn hò tình tứ’ với một nam nhân nên đau lòng bỏ đi rồi sao? Aiz, Dạ mỹ nhân của ta cũng thật đáng thương…
Phượng Hy Quân làm bộ thương tiếc thở dài một tiếng. Sau đó hai tay xoa xoa chà sát, tinh thần sảng khoái mười phần tiến vào điện.
Kịch vui còn ở phía trước…
/36
|