Mà từ đầu đến cuối một thân ảnh cả người đỏ rực nhưng không được một ai chú ý đến mặt vừa có chút đen nhưng cũng xen lẫn vào đó là một chút vui sướng đến tột cùng.
" Phu nhân. " Một người hầu ở bên cạnh vội lấy tay mình đỡ vị nữ tử áo đỏ lên.
Đúng vậy người này chính là trắc phi, một vị thiếp của cái tên heo giống kia tên là Đỗ Lan Nguyệt, thân phận cũng chỉ là từ một nữ tử thanh lâu có chút tư sắc mà vào được con mắt xanh của tên heo giống này thôi.
'' Tiểu Thanh, phải là rất may mắn cho ta có phải không ? tiểu thư Liễu gia kia chưa vào cửa đã gây ra xích mích rồi, vậy thì cô ta còn cái địa vị gì trong này nữa, hahahaha ta vẫn sẽ là người nắm toàn quyền ở đây. " Đỗ Lan Nguyệt vừa cười vừa nói vẻ mặt vẫn ra vẻ ta đây làm chủ mọi chuyện không coi ai ra gì.
Tiểu Thanh này biết mặc dù phu nhân nhà mình mặt vẫn cười nhưng vẫn chen vào đó là cảm giác bực tức không ai đỡ được, chỉ thấy Đỗ Lan Nguyệt cầm lấy tay nàng , móng tay dài nhọn đâm thẳng vào da thịt nàng, rất đau nhưng vì nàng đi theo phu nhân nhà mình lâu rồi lên cũng không dám lên tiếng gì , nàng biết nếu nàng kêu lên sẽ có kết cục hết sức là bi thảm!!!
Đỗ Lan Nguyệt nháy nháy mắt , vẫn là giọng cười ôn nhu đến chết người đó làm người ta chỉ cảm thấy rét lạnh không dám tới gần :" Tiểu Thanh ta ổn ."
Hừ!!! Ngươi cấu tay ta cư nhiên là sẽ ổn, nhưng tất nhiên đó chỉ là ý nghĩ trong đầu không dám nói ra, chỉ vội vàng đáp lại :" Phu nhân kệ ả Vương phi đó ta lên vào trong thôi.''
" Ngươi nói cái gì ?"Ánh mắt tàn nhẫn lại hiện lên nhìn chăm chăm nàng.
" Không, người là vương phi của phủ ả ta chả là gì cả." Tiểu Thanh cả người run như cầy sấy đáp còn nhanh hơn cả gió.
Nghe được câu trả lời mãn ý, gật gật đầu, Vương gia chỉ là của một mình nàng ai cũng không được cướp, chỉ có nàng Đỗ Lan Nguyệt mới xứng đáng là chủ nhân của cái vương phủ này !!!
Chỉ là Đỗ Lan Nguyệt không hề hay biết cứ tưởng mọi người đã đi sạch, nhưng nào đâu phía sau nàng vẫn còn hai người chưa có rời khỏi!!
Sau lưng nàng Liên Tiêu cùng Mộ Vân Triệt vốn định quay người đi nhưng lại nhìn thấy nàng liền lán lại xem phản ứng, xem ra cái vị thiếp này của Phong không phải nhu nhược hiền lành như bọn hắn biết, lo lắng một ít cho cái nữ tử không biết trời cao đất dày kia.
Một lúc sau lại lắc lắc đầu nghĩ lại , nữ tử khủng khiếp như vậy, ai mà động đến nàng không biết người ta khi dễ nàng hay là nàng khi dễ người ta nữa, haizzz!!!!!!
Xem xét kĩ lại thấy không còn gì để xem nữa, hai người liếc nhau không thấy thú vị bước đi !!!! Khi nào có rảnh liền đến tam vương phủ chơi, khẳng định sẽ rất vui đi .
Về đến thư phòng vẫn là giữ bản mặt tức tối đen đến mức tím tái vào ngồi cái phịch xuống ghế đầu óc nghĩ lại cái hình ảnh con ả tiện nhân kia mặt lại càng đen hơn .
Hôm nay không có tâm trạng để thị tẩm ai nữa ngồi đọc lại sổ sách , cư nhiên quyết định ngủ lại luôn ở thư phòng để ổn định lại tâm tình cái đã .
( Dung lete : Cảm ơn các bạn đã vào đọc truyện của mình, từ chương này mình sẽ cố gắng viết dài hơn theo yêu cầu của 1 bạn độc giả là bạn của mình hihi, cám ơn các bạn nhiều !!)
" Phu nhân. " Một người hầu ở bên cạnh vội lấy tay mình đỡ vị nữ tử áo đỏ lên.
Đúng vậy người này chính là trắc phi, một vị thiếp của cái tên heo giống kia tên là Đỗ Lan Nguyệt, thân phận cũng chỉ là từ một nữ tử thanh lâu có chút tư sắc mà vào được con mắt xanh của tên heo giống này thôi.
'' Tiểu Thanh, phải là rất may mắn cho ta có phải không ? tiểu thư Liễu gia kia chưa vào cửa đã gây ra xích mích rồi, vậy thì cô ta còn cái địa vị gì trong này nữa, hahahaha ta vẫn sẽ là người nắm toàn quyền ở đây. " Đỗ Lan Nguyệt vừa cười vừa nói vẻ mặt vẫn ra vẻ ta đây làm chủ mọi chuyện không coi ai ra gì.
Tiểu Thanh này biết mặc dù phu nhân nhà mình mặt vẫn cười nhưng vẫn chen vào đó là cảm giác bực tức không ai đỡ được, chỉ thấy Đỗ Lan Nguyệt cầm lấy tay nàng , móng tay dài nhọn đâm thẳng vào da thịt nàng, rất đau nhưng vì nàng đi theo phu nhân nhà mình lâu rồi lên cũng không dám lên tiếng gì , nàng biết nếu nàng kêu lên sẽ có kết cục hết sức là bi thảm!!!
Đỗ Lan Nguyệt nháy nháy mắt , vẫn là giọng cười ôn nhu đến chết người đó làm người ta chỉ cảm thấy rét lạnh không dám tới gần :" Tiểu Thanh ta ổn ."
Hừ!!! Ngươi cấu tay ta cư nhiên là sẽ ổn, nhưng tất nhiên đó chỉ là ý nghĩ trong đầu không dám nói ra, chỉ vội vàng đáp lại :" Phu nhân kệ ả Vương phi đó ta lên vào trong thôi.''
" Ngươi nói cái gì ?"Ánh mắt tàn nhẫn lại hiện lên nhìn chăm chăm nàng.
" Không, người là vương phi của phủ ả ta chả là gì cả." Tiểu Thanh cả người run như cầy sấy đáp còn nhanh hơn cả gió.
Nghe được câu trả lời mãn ý, gật gật đầu, Vương gia chỉ là của một mình nàng ai cũng không được cướp, chỉ có nàng Đỗ Lan Nguyệt mới xứng đáng là chủ nhân của cái vương phủ này !!!
Chỉ là Đỗ Lan Nguyệt không hề hay biết cứ tưởng mọi người đã đi sạch, nhưng nào đâu phía sau nàng vẫn còn hai người chưa có rời khỏi!!
Sau lưng nàng Liên Tiêu cùng Mộ Vân Triệt vốn định quay người đi nhưng lại nhìn thấy nàng liền lán lại xem phản ứng, xem ra cái vị thiếp này của Phong không phải nhu nhược hiền lành như bọn hắn biết, lo lắng một ít cho cái nữ tử không biết trời cao đất dày kia.
Một lúc sau lại lắc lắc đầu nghĩ lại , nữ tử khủng khiếp như vậy, ai mà động đến nàng không biết người ta khi dễ nàng hay là nàng khi dễ người ta nữa, haizzz!!!!!!
Xem xét kĩ lại thấy không còn gì để xem nữa, hai người liếc nhau không thấy thú vị bước đi !!!! Khi nào có rảnh liền đến tam vương phủ chơi, khẳng định sẽ rất vui đi .
Về đến thư phòng vẫn là giữ bản mặt tức tối đen đến mức tím tái vào ngồi cái phịch xuống ghế đầu óc nghĩ lại cái hình ảnh con ả tiện nhân kia mặt lại càng đen hơn .
Hôm nay không có tâm trạng để thị tẩm ai nữa ngồi đọc lại sổ sách , cư nhiên quyết định ngủ lại luôn ở thư phòng để ổn định lại tâm tình cái đã .
( Dung lete : Cảm ơn các bạn đã vào đọc truyện của mình, từ chương này mình sẽ cố gắng viết dài hơn theo yêu cầu của 1 bạn độc giả là bạn của mình hihi, cám ơn các bạn nhiều !!)
/34
|