Liễu Thiên Lạc nghe nói đến hoàng cung, liền hưng phấn xốc rèm lên. Wow tuyệt, tường thành màu vàng nha. Hoàng cung trước kia chỉ nhìn thấy trên tivi nay thật sự được tận mắt thấy, trong lòng thực khẩn trương nga, phải biết rằng khi xem ở ti vi cũng không có tráng lệ được như vậy nữa cùng lắm chỉ hơi giống một chút thôi, còn nữa nàng rất muốn nhìn quốc khố một chút nha , đối với Dạ Minh Châu, còn có rau cải trắng, dưa hấu tròn các loại…, nghĩ tới đã chảy nước miếng a, nàng cho rằng, trước kia có thể sinh ra sớm nhiều năm thì tốt rồi nàng nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều nha!
“Tỷ tỷ trông giống như rất vui vẻ a? À, ta quên mất, tỷ tỷ chưa chắc đã tới hoàng cung nên đang rất vui đúng không đúng không?” Nhìn bộ dáng hưng phấn của nàng, Đỗ Lan Nguyệt không khỏi trêu ghẹo và khinh bỉ nói.
Nghe thấy vậy. Liễu Thiên Lạc cười lạnh nói: " Muội muội nói gì vậy, giẫu gì tỷ tỷ ta đây cũng là đại tiểu thư của tướng phủ hay vẫn mãi mãi là vương phi còn ngươi nên chú ý thân phận của mình hơn đi!"
Nhắc đến thân phận không khiến Đỗ Lan Nguyệt đen mặt lại mà hừ lạnh một tiếng, rồi cùng nha hoàn liếc mắt khinh bỉ một cái!
Đỗ Lan Nguyệt cùng nha hoàn nâng rèm đi xuống, Thiên Lạc hừ nhẹ một tiếng trực tiếp từ trên xe ngựa nhảy xuống dưới, tất yếu phải làm như vậy sao? Lúc này, tên Sở Phong kia cũng vừa đến, khuôn mặt phiêu dật tuấn tú dưới ánh trăng có vẻ phi thường mê người.
Yêu nghiệt, quả nhiên rất là yêu nghiệt a!
“Đi thôi” Hiên Viên Sở Phong nhẹ nhàng nói một tiếng, Đỗ Lan Nguyệt thấy thế liền đi theo bên cạnh hắn cùng hắn đi song song, về phần Thiên Lạc lại bị bỏ rơi ở phía sau cùng một loạt nha hoàn, bất quá, nàng thấy cũng chả sao cả, cũng chả ngại, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, đang nói…, nàng đối với tên yêu nghiệt này hoàn toàn thất vọng, cùng hắn đi một chỗ, nàng còn cảm thấy mất phong cảnh!
Đi không bao xa liền thấy phía sau có người gọi tên nàng, ngoái đầu nhìn đi lại nhìn lại, phía sau có rất nhiều quan lớn, người phóng khoáng lạc quan, nhìn loáng qua một lát nàng liền nhìn thấy vị cha ở thế giới này của nàng cũng đang trong hàng ngũ quan lớn đó với bộ trang phục võ tướng hùng dũng hiên ngang.
"Lạc nhi, con có khỏe không? Sống ở vương phủ đã quen chưa? Con có gây rắc rối gì nữa không vậy?" Liễu tướng quân lấy tay to nắm chặt hai cánh tay nhỏ bé của nàng hỏi han liên tục mà không cho nàng thời gian kịp đáp.
Nghe người cha trước mặt nói quan tâm như vậy, Thiên Lạc không khỏi cảm thấy cái mũi sụt sịt, phải biết rằng, nàng tuy là một tiểu thư của gia đình giàu có nhất nước nhưng cũng vì chuyện đó mà mẹ không có thời gian quan tâm tới cho nên cũng có thể nói nàng chưa từng được hưởng thụ hạnh phúc của gia đình.
“Ngươi nha, lúc trước nói ngươi không cần gả cho hắn, ngươi nói không phải hắn thì không lấy ai, Tam vương gia trời sanh tính chính là không muốn bị bắt buộc, đang nói…, người nào cũng biết hắn thích nữ tử thanh lâu, ngươi cảm thấy hạnh phúc sao?” Nói tới đây, Liễu tướng quân thật sự không biết nên nói như thế nào nữa, nhớ lúc trước nàng một lần vô tình thấy qua Hiên Viên Sở Phong, về sau, nàng liền thề không phải hắn thì không lấy chồng, mà Thái Hậu bởi vì hắn nhiều lần lập chiến công, cho nên muốn thưởng cho hắn, nhìn nữ nhi nhà mình vì người nam nhân này ngày càng gầy yếu, hắn chỉ có thể thỉnh cầu Thái Hậu gả nàng cho vị Tam vương gia này.
Mà Thái Hậu khi nghe vậy lập tức đáp ứng, phải biết rằng, nàng đối với việc tiểu nhi tử của mình thích nữ tử thanh lâu cũng có nghe qua, nàng tuyệt đối không cho phép hắn làm việc đồi phong bại tục như thế, cho nên một việc hôn nhân cứ như vậy bị thúc đẩy .
“Cha. . . . . .” Liễu Thiên Lạc cái mũi sụt sịt la lên một tiếng, chết tiệt cái người Liễu Thiên Lạc như thế nào lại ngu ngốc như vậy, biết rõ tên yêu nghiệt kia không thích nàng vẫn còn hy vọng muốn gả cho hắn, đầu của nàng bị nước vào sao? Soái ca thì sao chứ? Ba chân cóc khó tìm, hai chân nam nhân không phải nhất đại thôi sao! Khinh bỉ!
“À, Lan nhi đâu tại sao không đi cùng ngươi?” Liễu tướng quân đột nhiên phát hiện ra nữ nhi mình như thế nào mà cả một nha hoàn cũng không có?
Thiên Lạc thấy thế nói gấp: “Lan nhi sinh bệnh rồi, con bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, cha ngươi yên tâm đi, Lạc nhi đều chú ý đến bản thân mình, người cũng đừng lo lắng ” nàng lôi kéo cánh tay của hắn làm nũng nói, nàng cũng đâu thể nói là do cái tên yêu nghiệt kia ví trả thù mà không cho nàng mang nha hoàn của nàng đi chứ.
“Ai, ngươi thật là làm cho cha và ca ca ngươi quan tâm nha” Liễu tướng quân nắm tay nàng lại cảm khái.
“Liễu tướng quân, ngươi đừng nói là con gái tại nhà, hôm nay là ngày vui, hạ quan tin tưởng Tam vương gia sớm hay muộn sẽ hồi tâm chuyển ý nhìn đến những mặt tốt của thiên kim" Một vị nam nhân trung niên thoạt nhìn thân thể cũng phi thường cường tráng đi bên cạnh Liễu tướng quân nói.
Liễu tướng quân vừa thấy nói như vậy, nhất thời thở dài vuốt đầu nàng nói: “Lạc nhi à, đêm nay thái tử Gia Luật cùng đoàn sứ giả đều đến đây, ngươi làm việc gì nhất định phải cẩn thận một chút, trăm ngàn không được làm cho Tam vương gia mất mặt không lại bị quở trách” Ông nghiêm túc nói.
Mộng Ngữ Diên nghe vậy gật gật đầu, “Cha người yên tâm đi, Lạc nhi biết rồi” Hừ, nàng mới không cần tham gia cái gì tụ hội, đợi lát nữa tìm được cơ hội phải đi vào bên trong hoàng cung xem rõ một chút hoàng cung là như thế nào mới được.
“Tỷ tỷ trông giống như rất vui vẻ a? À, ta quên mất, tỷ tỷ chưa chắc đã tới hoàng cung nên đang rất vui đúng không đúng không?” Nhìn bộ dáng hưng phấn của nàng, Đỗ Lan Nguyệt không khỏi trêu ghẹo và khinh bỉ nói.
Nghe thấy vậy. Liễu Thiên Lạc cười lạnh nói: " Muội muội nói gì vậy, giẫu gì tỷ tỷ ta đây cũng là đại tiểu thư của tướng phủ hay vẫn mãi mãi là vương phi còn ngươi nên chú ý thân phận của mình hơn đi!"
Nhắc đến thân phận không khiến Đỗ Lan Nguyệt đen mặt lại mà hừ lạnh một tiếng, rồi cùng nha hoàn liếc mắt khinh bỉ một cái!
Đỗ Lan Nguyệt cùng nha hoàn nâng rèm đi xuống, Thiên Lạc hừ nhẹ một tiếng trực tiếp từ trên xe ngựa nhảy xuống dưới, tất yếu phải làm như vậy sao? Lúc này, tên Sở Phong kia cũng vừa đến, khuôn mặt phiêu dật tuấn tú dưới ánh trăng có vẻ phi thường mê người.
Yêu nghiệt, quả nhiên rất là yêu nghiệt a!
“Đi thôi” Hiên Viên Sở Phong nhẹ nhàng nói một tiếng, Đỗ Lan Nguyệt thấy thế liền đi theo bên cạnh hắn cùng hắn đi song song, về phần Thiên Lạc lại bị bỏ rơi ở phía sau cùng một loạt nha hoàn, bất quá, nàng thấy cũng chả sao cả, cũng chả ngại, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn, đang nói…, nàng đối với tên yêu nghiệt này hoàn toàn thất vọng, cùng hắn đi một chỗ, nàng còn cảm thấy mất phong cảnh!
Đi không bao xa liền thấy phía sau có người gọi tên nàng, ngoái đầu nhìn đi lại nhìn lại, phía sau có rất nhiều quan lớn, người phóng khoáng lạc quan, nhìn loáng qua một lát nàng liền nhìn thấy vị cha ở thế giới này của nàng cũng đang trong hàng ngũ quan lớn đó với bộ trang phục võ tướng hùng dũng hiên ngang.
"Lạc nhi, con có khỏe không? Sống ở vương phủ đã quen chưa? Con có gây rắc rối gì nữa không vậy?" Liễu tướng quân lấy tay to nắm chặt hai cánh tay nhỏ bé của nàng hỏi han liên tục mà không cho nàng thời gian kịp đáp.
Nghe người cha trước mặt nói quan tâm như vậy, Thiên Lạc không khỏi cảm thấy cái mũi sụt sịt, phải biết rằng, nàng tuy là một tiểu thư của gia đình giàu có nhất nước nhưng cũng vì chuyện đó mà mẹ không có thời gian quan tâm tới cho nên cũng có thể nói nàng chưa từng được hưởng thụ hạnh phúc của gia đình.
“Ngươi nha, lúc trước nói ngươi không cần gả cho hắn, ngươi nói không phải hắn thì không lấy ai, Tam vương gia trời sanh tính chính là không muốn bị bắt buộc, đang nói…, người nào cũng biết hắn thích nữ tử thanh lâu, ngươi cảm thấy hạnh phúc sao?” Nói tới đây, Liễu tướng quân thật sự không biết nên nói như thế nào nữa, nhớ lúc trước nàng một lần vô tình thấy qua Hiên Viên Sở Phong, về sau, nàng liền thề không phải hắn thì không lấy chồng, mà Thái Hậu bởi vì hắn nhiều lần lập chiến công, cho nên muốn thưởng cho hắn, nhìn nữ nhi nhà mình vì người nam nhân này ngày càng gầy yếu, hắn chỉ có thể thỉnh cầu Thái Hậu gả nàng cho vị Tam vương gia này.
Mà Thái Hậu khi nghe vậy lập tức đáp ứng, phải biết rằng, nàng đối với việc tiểu nhi tử của mình thích nữ tử thanh lâu cũng có nghe qua, nàng tuyệt đối không cho phép hắn làm việc đồi phong bại tục như thế, cho nên một việc hôn nhân cứ như vậy bị thúc đẩy .
“Cha. . . . . .” Liễu Thiên Lạc cái mũi sụt sịt la lên một tiếng, chết tiệt cái người Liễu Thiên Lạc như thế nào lại ngu ngốc như vậy, biết rõ tên yêu nghiệt kia không thích nàng vẫn còn hy vọng muốn gả cho hắn, đầu của nàng bị nước vào sao? Soái ca thì sao chứ? Ba chân cóc khó tìm, hai chân nam nhân không phải nhất đại thôi sao! Khinh bỉ!
“À, Lan nhi đâu tại sao không đi cùng ngươi?” Liễu tướng quân đột nhiên phát hiện ra nữ nhi mình như thế nào mà cả một nha hoàn cũng không có?
Thiên Lạc thấy thế nói gấp: “Lan nhi sinh bệnh rồi, con bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, cha ngươi yên tâm đi, Lạc nhi đều chú ý đến bản thân mình, người cũng đừng lo lắng ” nàng lôi kéo cánh tay của hắn làm nũng nói, nàng cũng đâu thể nói là do cái tên yêu nghiệt kia ví trả thù mà không cho nàng mang nha hoàn của nàng đi chứ.
“Ai, ngươi thật là làm cho cha và ca ca ngươi quan tâm nha” Liễu tướng quân nắm tay nàng lại cảm khái.
“Liễu tướng quân, ngươi đừng nói là con gái tại nhà, hôm nay là ngày vui, hạ quan tin tưởng Tam vương gia sớm hay muộn sẽ hồi tâm chuyển ý nhìn đến những mặt tốt của thiên kim" Một vị nam nhân trung niên thoạt nhìn thân thể cũng phi thường cường tráng đi bên cạnh Liễu tướng quân nói.
Liễu tướng quân vừa thấy nói như vậy, nhất thời thở dài vuốt đầu nàng nói: “Lạc nhi à, đêm nay thái tử Gia Luật cùng đoàn sứ giả đều đến đây, ngươi làm việc gì nhất định phải cẩn thận một chút, trăm ngàn không được làm cho Tam vương gia mất mặt không lại bị quở trách” Ông nghiêm túc nói.
Mộng Ngữ Diên nghe vậy gật gật đầu, “Cha người yên tâm đi, Lạc nhi biết rồi” Hừ, nàng mới không cần tham gia cái gì tụ hội, đợi lát nữa tìm được cơ hội phải đi vào bên trong hoàng cung xem rõ một chút hoàng cung là như thế nào mới được.
/34
|