Sau khi rời khỏi phòng,đi tới cửa, liền thấy Hiên Viên Sở Phong đỡ Đỗ Lan Nguyệt từ Tây Uyển đi ra , Đỗ Lan Nguyệt trên mặt đều là ý cười khó xử cùng nhàn nhạt hạnh phúc , Liễu Thiên Lạc nhìn bọn họ một cái, liền không có chú ý, quét xuống nụ cười rực rỡ, đối với thị vệ ở cửa nói: "Sớm a!"
Bọn thị vệ thấy tuyệt sắc đại mỹ nhân đối với bọn hắn cười, sắc mặt đều đã hơi hơi phiếm hồng, đáp lại một câu: "Vương phi sớm!"
"Sớm như vậy đã tới làm , vương gia cũng quá không quan tâm tới hạ nhân rồi !" Liễu Thiên Lạc là hao hết tâm tư hạ thấp thanh danh của Hiên Viên Sở Thiên.
Nhưng là bất thình lình quan tâm lại để cho bọn thị vệ hốc mắt phiếm hồng, vương phi thân phận cao quý lại tới quan tâm hạ nhân như bọn hắn , bọn hắn như thế nào có thể không cảm động! ? Đồng thời bọn hắn cũng ở trong lòng kiên định cho rằng vương phi mới đúng là nữ chủ nhân của bọn hắn !
Hôm qua là đêm tân hôn, vương gia ở lại chỗ trắc vương phi bọn hắn đều là biết đến, vương phi khẳng định thập phần chua xót, hôm nay lại còn có thể cố gắng tươi cười đối bọn hắn quan tâm đầy đủ, chỉ có người thiện lương như vậy chân chính xứng đôi với vương gia bọn hắn a!
Bọn hắn tin tưởng vương gia nhất định chỉ là tạm thời bị che mắt , về sau sẽ phát hiện vương phi mới là đáng quý !
"Vương phi, bảo hộ vương phủ an toàn là trách nhiệm của bọn thuộc hạ . Cám ơn vương phi quan tâm!"
Liễu Thiên Lạc nhìn bộ dạng cảm động của bọn hắn , khóe miệng nhẹ nhàng rút rút, mục đích của nàng vốn là châm ngòi quan hệ của Hiên Viên Sở Phong cùng bọn hạ nhân , nhưng là. . . . . . Được rồi, này xem như trong lúc vô ý chiếm được hảo cảm của mọi người sao?
Hiên Viên Sở Phong từ rất xa liền thấy Liễu Thiên Lạc cười tít mắt nói chuyện cùng bọn thị vệ , mặt mũi lạnh lùng căng thẳng! Tiện nhân này , ngày hôm qua câu dẫn hoàng huynh hắn, hôm nay lại đây câu dẫn thị vệ vương phủ , nàng thực coi mình như quả phụ rồi hả ? Nổi giận đùng đùng lôi kéo Đỗ Lan Nguyệt bước nhanh qua . . . . . .
Đỗ Lan Nguyệt quay sang, nhìn sắc mặt xanh mét của Hiên Viên Sở Phong , nhìn nhìn lại người đang ở cửa cười đến cười run rẩy hết cả người , đôi mắt thuần khiết như tiểu bạch thỏ quét xuống ý cười âm lãnh , chờ mong hình ảnh Liễu Thiên Lạc bị bắt gặp . . . . . .
Đang lúc Liễu Thiên Lạc ân trò chuyện với nhau thật vui, chợt cảm giác được một trận sát khí sắc bén úp lại, ở tại chỗ xoay tròn 180 độ, đúng trong dự kiến, thấy hai người Hiên Viên Sở Phong cùng với Đỗ Lan Nguyệt kia.
Mà Hiên Viên Sở Phong thấy nàng xoay người, hơi hơi ngu ngơ, nữ nhân này hôm nay thật sự là rất đẹp, toàn thân váy dài, da thịt vô cùng mịn màng mê người tựa như chỉ muốn đi lên cắn một miếng . Đẹp nhất có lẽ là đóa hoa đào giữa hai hàng lông mày kia , đem hết khí chất yêu tinh phát huy vô cùng nhuần nhuyễn!
Hoảng hốt nhìn lại, giống như tiên nữ, nhưng tập trung nhìn kỹ lần nữa ý cười không chút để ý không đạt đáy mắt kia lại lôi nàng nhập phàm trần, trở thành yêu tinh mị hoặc lòng người!
Từ từ. . . . . . Không chút để ý? Đôi mắt lạnh lẽo của Hiên Viên Sở Phong nhiễm lên ánh lửa, nữ nhân này thật sự cực kỳ biết nên như thế nào chọc giận hắn!
"Liễu Thiên Lạc, ngươi tới cùng có biết liêm sỉ là gì hay không ?" Trời ạ, giữa ban ngày ban mặt thế này vậy mà nói chuyện yêu đương cùng bọn thị vệ ! ( Dung lete: Phong ca ca ơi tỷ ấy có nói yêu đương khi nào? Phong: ta thấy rõ mà. Dung lete: . . .)
Kia giai nhân toàn thân đỏ rực, một bàn tay ngọc thon thon vươn ra, che miệng cười duyên ra tiếng, cười mãi đến khi mọi người như lọt vào trong mưa trong sương, da đầu run lên, ánh mắt nàng mới chớp chớp , khóe môi quét xuống khinh bỉ : "Không biết!"
"Ngươi!" Hiên Viên Sở Phong vươn ra một bàn tay hung hăng chỉ vào nàng.
"Vương gia, chẳng lẽ không ai nói cho ngươi dùng tay chỉ vào người khác là không đúng sao?" Nữ tử áo đỏ cúi đầu, không thú vị đùa chơi ngón tay mình .
Thị vệ ở cửa trợn mắt há hốc mồm nhìn vương phi bọn hắn , này. . . . . . Lá gan cũng quá lớn đi, dám như vậy nói chuyện với vương gia !
"Liễu Thiên Lạc, ngươi tin không bổn vương hiện tại có thể giết ngươi!" Hàn mâu nhiễm lên tia sát khí.
Liễu Thiên Lạc ánh mắt phiên chuyển, rồi sau đó ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lãnh đạm tuấn dật kia , cố ý làm ra một bộ dáng đại tiểu thư ương ngạnh , hơi chút lên mặt mở miệng:" Ta tin a, nhưng vương gia đừng quên phụ thân của ta . . ."
"Ngươi cho là phụ thân ngươi có thể sống bảo hộ ngươi cả đời? Tướng quân đều đã gần bốn mươi rồi !" Hiên Viên Sở Phong khóe miệng hàm chứa chút trào phúng nhìn nàng.
"Cho nên ta muốn thừa dịp phụ thân còn sống, khẩn trương tác oai tác quái, hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai có sầu ngày mai tính ." Nàng nói xong, cằm nhọn hoắt nâng cao hết cỡ.
Hô hô. . . . . . Phụ thân ta còn sống, ta liền tác oai tác quái , chờ lúc phụ thân ta đã chết , ta đây đã sớm đem ngươi một cước đạp ra ngoài phong lưu tiêu sái rồi ! Có lẽ đã thu vài soái ca rồi !
Hiên Viên Sở Phong khóe miệng dừng không được giật giật, nữ nhân có tầm nhìn hạn hẹp này!
Bất quá hắn không phủ nhận, câu nói "Hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai có sầu ngày mai tính ." Đích xác làm vô cùng tốt, không nghĩ tới nữ nhân này còn có tài như vậy , nhưng là thơ dùng dưới tình huống như vậy, thật sự là. . . . . . Lãng phí.
Đỗ Lan Nguyệt ở một bên như dư thừa, mặt đổi màu sắc đến khó coi :" Vương gia có lẽ hôm qua người không ở cùng tỷ ấy nên mới . . ."
Lời này Đỗ Lan Nguyệt nói ra hẳn ai cũng hiểu được ý nghĩ của nó nên mấy thị vệ gác cổng đều nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường.
Liễu Thiên Lạc sao không hiểu ý của câu đó chứ nhưng cũng chẳng nói gì cứ mặc kệ, còn đằng Hiên Viên Sở Phong nhìn nàng mặc kệ thì tức đỏ cả mặt, chỉ nói một câu "đi thôi" rồi kéo Đỗ Lan Nguyệt lên xe, Liễu Thiên Lạc cũng nhanh chân chạy theo leo lên xe ngựa.
Bọn thị vệ thấy tuyệt sắc đại mỹ nhân đối với bọn hắn cười, sắc mặt đều đã hơi hơi phiếm hồng, đáp lại một câu: "Vương phi sớm!"
"Sớm như vậy đã tới làm , vương gia cũng quá không quan tâm tới hạ nhân rồi !" Liễu Thiên Lạc là hao hết tâm tư hạ thấp thanh danh của Hiên Viên Sở Thiên.
Nhưng là bất thình lình quan tâm lại để cho bọn thị vệ hốc mắt phiếm hồng, vương phi thân phận cao quý lại tới quan tâm hạ nhân như bọn hắn , bọn hắn như thế nào có thể không cảm động! ? Đồng thời bọn hắn cũng ở trong lòng kiên định cho rằng vương phi mới đúng là nữ chủ nhân của bọn hắn !
Hôm qua là đêm tân hôn, vương gia ở lại chỗ trắc vương phi bọn hắn đều là biết đến, vương phi khẳng định thập phần chua xót, hôm nay lại còn có thể cố gắng tươi cười đối bọn hắn quan tâm đầy đủ, chỉ có người thiện lương như vậy chân chính xứng đôi với vương gia bọn hắn a!
Bọn hắn tin tưởng vương gia nhất định chỉ là tạm thời bị che mắt , về sau sẽ phát hiện vương phi mới là đáng quý !
"Vương phi, bảo hộ vương phủ an toàn là trách nhiệm của bọn thuộc hạ . Cám ơn vương phi quan tâm!"
Liễu Thiên Lạc nhìn bộ dạng cảm động của bọn hắn , khóe miệng nhẹ nhàng rút rút, mục đích của nàng vốn là châm ngòi quan hệ của Hiên Viên Sở Phong cùng bọn hạ nhân , nhưng là. . . . . . Được rồi, này xem như trong lúc vô ý chiếm được hảo cảm của mọi người sao?
Hiên Viên Sở Phong từ rất xa liền thấy Liễu Thiên Lạc cười tít mắt nói chuyện cùng bọn thị vệ , mặt mũi lạnh lùng căng thẳng! Tiện nhân này , ngày hôm qua câu dẫn hoàng huynh hắn, hôm nay lại đây câu dẫn thị vệ vương phủ , nàng thực coi mình như quả phụ rồi hả ? Nổi giận đùng đùng lôi kéo Đỗ Lan Nguyệt bước nhanh qua . . . . . .
Đỗ Lan Nguyệt quay sang, nhìn sắc mặt xanh mét của Hiên Viên Sở Phong , nhìn nhìn lại người đang ở cửa cười đến cười run rẩy hết cả người , đôi mắt thuần khiết như tiểu bạch thỏ quét xuống ý cười âm lãnh , chờ mong hình ảnh Liễu Thiên Lạc bị bắt gặp . . . . . .
Đang lúc Liễu Thiên Lạc ân trò chuyện với nhau thật vui, chợt cảm giác được một trận sát khí sắc bén úp lại, ở tại chỗ xoay tròn 180 độ, đúng trong dự kiến, thấy hai người Hiên Viên Sở Phong cùng với Đỗ Lan Nguyệt kia.
Mà Hiên Viên Sở Phong thấy nàng xoay người, hơi hơi ngu ngơ, nữ nhân này hôm nay thật sự là rất đẹp, toàn thân váy dài, da thịt vô cùng mịn màng mê người tựa như chỉ muốn đi lên cắn một miếng . Đẹp nhất có lẽ là đóa hoa đào giữa hai hàng lông mày kia , đem hết khí chất yêu tinh phát huy vô cùng nhuần nhuyễn!
Hoảng hốt nhìn lại, giống như tiên nữ, nhưng tập trung nhìn kỹ lần nữa ý cười không chút để ý không đạt đáy mắt kia lại lôi nàng nhập phàm trần, trở thành yêu tinh mị hoặc lòng người!
Từ từ. . . . . . Không chút để ý? Đôi mắt lạnh lẽo của Hiên Viên Sở Phong nhiễm lên ánh lửa, nữ nhân này thật sự cực kỳ biết nên như thế nào chọc giận hắn!
"Liễu Thiên Lạc, ngươi tới cùng có biết liêm sỉ là gì hay không ?" Trời ạ, giữa ban ngày ban mặt thế này vậy mà nói chuyện yêu đương cùng bọn thị vệ ! ( Dung lete: Phong ca ca ơi tỷ ấy có nói yêu đương khi nào? Phong: ta thấy rõ mà. Dung lete: . . .)
Kia giai nhân toàn thân đỏ rực, một bàn tay ngọc thon thon vươn ra, che miệng cười duyên ra tiếng, cười mãi đến khi mọi người như lọt vào trong mưa trong sương, da đầu run lên, ánh mắt nàng mới chớp chớp , khóe môi quét xuống khinh bỉ : "Không biết!"
"Ngươi!" Hiên Viên Sở Phong vươn ra một bàn tay hung hăng chỉ vào nàng.
"Vương gia, chẳng lẽ không ai nói cho ngươi dùng tay chỉ vào người khác là không đúng sao?" Nữ tử áo đỏ cúi đầu, không thú vị đùa chơi ngón tay mình .
Thị vệ ở cửa trợn mắt há hốc mồm nhìn vương phi bọn hắn , này. . . . . . Lá gan cũng quá lớn đi, dám như vậy nói chuyện với vương gia !
"Liễu Thiên Lạc, ngươi tin không bổn vương hiện tại có thể giết ngươi!" Hàn mâu nhiễm lên tia sát khí.
Liễu Thiên Lạc ánh mắt phiên chuyển, rồi sau đó ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lãnh đạm tuấn dật kia , cố ý làm ra một bộ dáng đại tiểu thư ương ngạnh , hơi chút lên mặt mở miệng:" Ta tin a, nhưng vương gia đừng quên phụ thân của ta . . ."
"Ngươi cho là phụ thân ngươi có thể sống bảo hộ ngươi cả đời? Tướng quân đều đã gần bốn mươi rồi !" Hiên Viên Sở Phong khóe miệng hàm chứa chút trào phúng nhìn nàng.
"Cho nên ta muốn thừa dịp phụ thân còn sống, khẩn trương tác oai tác quái, hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai có sầu ngày mai tính ." Nàng nói xong, cằm nhọn hoắt nâng cao hết cỡ.
Hô hô. . . . . . Phụ thân ta còn sống, ta liền tác oai tác quái , chờ lúc phụ thân ta đã chết , ta đây đã sớm đem ngươi một cước đạp ra ngoài phong lưu tiêu sái rồi ! Có lẽ đã thu vài soái ca rồi !
Hiên Viên Sở Phong khóe miệng dừng không được giật giật, nữ nhân có tầm nhìn hạn hẹp này!
Bất quá hắn không phủ nhận, câu nói "Hôm nay có rượu hôm nay say, ngày mai có sầu ngày mai tính ." Đích xác làm vô cùng tốt, không nghĩ tới nữ nhân này còn có tài như vậy , nhưng là thơ dùng dưới tình huống như vậy, thật sự là. . . . . . Lãng phí.
Đỗ Lan Nguyệt ở một bên như dư thừa, mặt đổi màu sắc đến khó coi :" Vương gia có lẽ hôm qua người không ở cùng tỷ ấy nên mới . . ."
Lời này Đỗ Lan Nguyệt nói ra hẳn ai cũng hiểu được ý nghĩ của nó nên mấy thị vệ gác cổng đều nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường.
Liễu Thiên Lạc sao không hiểu ý của câu đó chứ nhưng cũng chẳng nói gì cứ mặc kệ, còn đằng Hiên Viên Sở Phong nhìn nàng mặc kệ thì tức đỏ cả mặt, chỉ nói một câu "đi thôi" rồi kéo Đỗ Lan Nguyệt lên xe, Liễu Thiên Lạc cũng nhanh chân chạy theo leo lên xe ngựa.
/34
|