Gần trưa, Tình nhi chạy từ từ tới thiên viện, hiện tại đây không phải Hạo Vương phủ nữa, Hoàng đế ban thưởng cung viện cho Tiếu Tuyết, ban tên —— Mị cung.
"Nha đầu, chạy nhanh như vậy làm gì hả?"
"Tiểu thư, một lát nữa thiếu gia tới đây đấy."
"Huynh ấy?" Tiếu Tuyết lập tức nghĩ đến vị huynh trưởng trên danh nghĩa ‘Lý Mị Nhi’, nhiều lần nghe nói vị huynh trưởng này ở Tướng Quân phủ rất sủng ái Lý Mị Nhi, hoàn cảnh này giờ phải làm sao đối mặt đây.
"Tiểu thư, người làm sao thế?" Tình nhi nhìn mặt của nàng lộ vẻ hoang mang.
Tiếu Tuyết từ từ hồi phục tinh thần lại. "À không, tỷ chỉ cảm giác… cảm giác đã lâu không gặp đại ca nê nhất thời không biết phải nói gì mà thôi?"
"Tiểu thư, người không biết sao, người trước kia cũng là cùng thiếu gia nói không nhiều lắm, trên cơ bản người có vẻ sống nội tâm, bình thường đều là Tình nhi thay người trình thưa mà."
"Thế à?" Tiếu Tuyết giống như ngờ vực nhìn Tình nhi đang hưng phấn, có lẽ Tình nhi đối với Tướng Quân phủ có cảm xúc phức tạp nào đó, nhìn khuôn mặt Tình nhi tươi cười hưng phấn, Tiếu Tuyết cũng cảm nhận được. Cái loại kích động khi thân nhân đã lâu không gặp mặt, hạnh phúc biệt bao. Ở hiện đại nếu chính mình trong thời gian dài như vậy không cùng người nhà gặp mặt phỏng chừng khi gặp mặt liền rơi lệ sướt mướt rồi. Vậy thì liền đem thân nhân ‘ Lý Mị Nhi ’ làm thân nhân của mình đi, như vậy cũng có thể bù lại tình thân chính mình đang thiếu hụt.
"Mị Nhi." Lý Hoài vào Mị Cung lớn tiếng hô.
Tình nhi lao ra phòng "Thiếu gia"
"Tình nhi? Các muội có khoẻ không?"
Tình nhi giống như nhìn thấy thân nhân của mình, lệ nóng quanh tròng, có vẻ khổ sở động lòng người.
"Thiếu gia, tiểu thư và nô tỳ hiện tốt lắm, chỉ là trước kia tiểu thư cũng bị không ít ủy khuất!"
"Chuyện này ta biết, nghe nói cũng không thiếu, nhưng là hiện tại Mị Nhi không phải rất được sủng ái sao? Ta cũng yên tâm rồi."
Lý Hoài nhìn nhìn.
"Mị Nhi đâu?"
"Tiểu thư còn ở trong phòng, "
"Ta đi nhìn xem…"
Tiếu Tuyết ở trong phòng khẩn trương đi qua đi lại rối loạn, trong lòng suy nghĩ, ngàn vạn suy nghĩ. Có bị phát hiện không đây? Hẳn là không thể nào, thân thể này chính là của Lý Mị Nhi, làm sao bây giờ? Suy nghĩ hỗn độn còn chưa thể bình tĩnh đã bị một trận tiếng bước chân làm tỉnh lại.
"Mị Nhi, xấu hổ à, biết huynh trưởng đến đây cũng không đi ra sao?"
Lý Hoài sải bước đi vào trong phòng, nhìn thấy Tiếu Tuyết sắc mặt tái nhợt, run run nhìn mình, ánh mắt kia xa lạ đến mức nếu không phải này dung mạo tuyệt sắc của Mị Nhi, chính mình còn tưởng rằng nhận sai muội muội chính mình từ nhỏ vẫn che chở.
"Ca." Tiếu Tuyết xấu hổ nhìn người gọi là ca ca này.
Thân hình cao lớn, áo bào màu trắng làm nổi bật lên dáng người xinh đẹp rắn rỏi. Gương mặt hắn là hoàn mỹ nhất - khuôn mặt ôn hoà, lông mi vừa dài vừa đậm, đen tuyền sáng ngời, ánh mắt ôn nhu mang theo ý cười, lại có mi lực khiến cho người ta trầm mê. Tóc của hắn vừa đen vừa sáng, nhẹ nhàng tung bay, có nhu hòa thanh nhã lại xinh đẹp. . . . . .
Tiếu Tuyết lần đầu tiên cảm thấy trên đời thật bất công, cổ đại là nơi sinh sản mỹ nam à? Vì sao chính mình thấy người nào cũng đều nổi bật vậy đây.
"Làm sao vậy Mị Nhi? Không nhận ra vi huynh à?"
Tiếu Tuyết ngây ra nhìn Lý Hoài, bất tri bất giác nói.
"Huynh là ca của muội thật sao?"
Lúc này đổi lại thành Lý Hoài trợn mắt há hốc mồm .
"Mị Nhi, muội đừng làm huynh sợ?" Lý Hoài hơi hơi nhíu mày.
"Thiếu gia, nô tỳ đã quên nói cho ngài biết tiểu thư… tiểu thư mất trí nhớ"
"Cái gì? Mất trí nhớ?"
"Dạ, chuyện này có rất ít người biết, chính là tiểu thư cũng không thay đổi nhiều lắm, cho nên nô tỳ cũng không có bẩm báo."
"Nha đầu kia, sao không thấy nàng đề cập đến, sao lại thế này, không phải dặn nàng chiếu cố tiểu thư cho thật tốt à?" Lý Hoài ảo não nhìn ‘Lý Mị Nhi’ vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.
"Thiếu gia, nô tỳ đáng chết, thỉnh thiếu gia xử tội!"
"Tình nhi?" Tiếu Tuyết rốt cục có phản ứng.
"Ca ca, muội không sao, không cần phạt Tình nhi được không? Ta ở Mị Vương phủ nếu như không nhờ có Tình nhi, có lẽ không có Mị Nhi hôm nay đâu! Ca ca, huynh không cần để ý, cũng may muội cũng không bị thương tổn gì." Nói xong còn cười sáng lạn.
Lý Hoài nhìn thấy muội muội như vậy rất là kinh ngạc. Từ nhỏ đến lớn, chính mình vẫn muốn cho Mị Nhi sống tự tại chút, sống khoái hoạt một chút, nhưng là không thể làm được, thẳng đến khi trái tim Mị Nhi đặt trên ngươi Hạo Vương, mới giật mình nhìn thấy Mị Nhi trưởng thành. Nhưng mà Hạo Vương là loại người nào, Mị Nhi vì hắn không lấy chồng, lúc trước chính mình vì việc này cũng cùng phụ thân tranh chấp không ít, cuối cùng thỏa mãn được nguyện vọng của Mị Nhi. Sau khi cưới cũng là nghe nói muội muội gả vào Vương phủ liền tiến vào lãnh cung, hắn cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng lại không có biện pháp gì, sau lại truyền ra tin Hạo Vương vì Mị Nhi đột nhiên sử dụng cấm quân. Nay nhìn thấy muội muội ngay tại trước mắt lại giống như thấy nàng ở khoảng cách xa hơn, không rõ là làm sao, rõ ràng chính là Mị Nhi nhưng lại…
Thôi thì đành chấp nhận sự thật là muội ấy bị mất trí nhớ nên thay đổi đi, nếu không thì làm sao giải thích được nguyên nhân Hạo Vương thay đổi tính tình, trong thọ yến Thái Hậu kinh hồng lướt qua đây.
Bất quá Mị Nhi như vậy mới là bộ dáng mà mình thích, chỉ cần nàng vui vẻ, hạnh phúc, chuyện gì cũng không cần quan tâm.
"Nha đầu, chạy nhanh như vậy làm gì hả?"
"Tiểu thư, một lát nữa thiếu gia tới đây đấy."
"Huynh ấy?" Tiếu Tuyết lập tức nghĩ đến vị huynh trưởng trên danh nghĩa ‘Lý Mị Nhi’, nhiều lần nghe nói vị huynh trưởng này ở Tướng Quân phủ rất sủng ái Lý Mị Nhi, hoàn cảnh này giờ phải làm sao đối mặt đây.
"Tiểu thư, người làm sao thế?" Tình nhi nhìn mặt của nàng lộ vẻ hoang mang.
Tiếu Tuyết từ từ hồi phục tinh thần lại. "À không, tỷ chỉ cảm giác… cảm giác đã lâu không gặp đại ca nê nhất thời không biết phải nói gì mà thôi?"
"Tiểu thư, người không biết sao, người trước kia cũng là cùng thiếu gia nói không nhiều lắm, trên cơ bản người có vẻ sống nội tâm, bình thường đều là Tình nhi thay người trình thưa mà."
"Thế à?" Tiếu Tuyết giống như ngờ vực nhìn Tình nhi đang hưng phấn, có lẽ Tình nhi đối với Tướng Quân phủ có cảm xúc phức tạp nào đó, nhìn khuôn mặt Tình nhi tươi cười hưng phấn, Tiếu Tuyết cũng cảm nhận được. Cái loại kích động khi thân nhân đã lâu không gặp mặt, hạnh phúc biệt bao. Ở hiện đại nếu chính mình trong thời gian dài như vậy không cùng người nhà gặp mặt phỏng chừng khi gặp mặt liền rơi lệ sướt mướt rồi. Vậy thì liền đem thân nhân ‘ Lý Mị Nhi ’ làm thân nhân của mình đi, như vậy cũng có thể bù lại tình thân chính mình đang thiếu hụt.
"Mị Nhi." Lý Hoài vào Mị Cung lớn tiếng hô.
Tình nhi lao ra phòng "Thiếu gia"
"Tình nhi? Các muội có khoẻ không?"
Tình nhi giống như nhìn thấy thân nhân của mình, lệ nóng quanh tròng, có vẻ khổ sở động lòng người.
"Thiếu gia, tiểu thư và nô tỳ hiện tốt lắm, chỉ là trước kia tiểu thư cũng bị không ít ủy khuất!"
"Chuyện này ta biết, nghe nói cũng không thiếu, nhưng là hiện tại Mị Nhi không phải rất được sủng ái sao? Ta cũng yên tâm rồi."
Lý Hoài nhìn nhìn.
"Mị Nhi đâu?"
"Tiểu thư còn ở trong phòng, "
"Ta đi nhìn xem…"
Tiếu Tuyết ở trong phòng khẩn trương đi qua đi lại rối loạn, trong lòng suy nghĩ, ngàn vạn suy nghĩ. Có bị phát hiện không đây? Hẳn là không thể nào, thân thể này chính là của Lý Mị Nhi, làm sao bây giờ? Suy nghĩ hỗn độn còn chưa thể bình tĩnh đã bị một trận tiếng bước chân làm tỉnh lại.
"Mị Nhi, xấu hổ à, biết huynh trưởng đến đây cũng không đi ra sao?"
Lý Hoài sải bước đi vào trong phòng, nhìn thấy Tiếu Tuyết sắc mặt tái nhợt, run run nhìn mình, ánh mắt kia xa lạ đến mức nếu không phải này dung mạo tuyệt sắc của Mị Nhi, chính mình còn tưởng rằng nhận sai muội muội chính mình từ nhỏ vẫn che chở.
"Ca." Tiếu Tuyết xấu hổ nhìn người gọi là ca ca này.
Thân hình cao lớn, áo bào màu trắng làm nổi bật lên dáng người xinh đẹp rắn rỏi. Gương mặt hắn là hoàn mỹ nhất - khuôn mặt ôn hoà, lông mi vừa dài vừa đậm, đen tuyền sáng ngời, ánh mắt ôn nhu mang theo ý cười, lại có mi lực khiến cho người ta trầm mê. Tóc của hắn vừa đen vừa sáng, nhẹ nhàng tung bay, có nhu hòa thanh nhã lại xinh đẹp. . . . . .
Tiếu Tuyết lần đầu tiên cảm thấy trên đời thật bất công, cổ đại là nơi sinh sản mỹ nam à? Vì sao chính mình thấy người nào cũng đều nổi bật vậy đây.
"Làm sao vậy Mị Nhi? Không nhận ra vi huynh à?"
Tiếu Tuyết ngây ra nhìn Lý Hoài, bất tri bất giác nói.
"Huynh là ca của muội thật sao?"
Lúc này đổi lại thành Lý Hoài trợn mắt há hốc mồm .
"Mị Nhi, muội đừng làm huynh sợ?" Lý Hoài hơi hơi nhíu mày.
"Thiếu gia, nô tỳ đã quên nói cho ngài biết tiểu thư… tiểu thư mất trí nhớ"
"Cái gì? Mất trí nhớ?"
"Dạ, chuyện này có rất ít người biết, chính là tiểu thư cũng không thay đổi nhiều lắm, cho nên nô tỳ cũng không có bẩm báo."
"Nha đầu kia, sao không thấy nàng đề cập đến, sao lại thế này, không phải dặn nàng chiếu cố tiểu thư cho thật tốt à?" Lý Hoài ảo não nhìn ‘Lý Mị Nhi’ vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.
"Thiếu gia, nô tỳ đáng chết, thỉnh thiếu gia xử tội!"
"Tình nhi?" Tiếu Tuyết rốt cục có phản ứng.
"Ca ca, muội không sao, không cần phạt Tình nhi được không? Ta ở Mị Vương phủ nếu như không nhờ có Tình nhi, có lẽ không có Mị Nhi hôm nay đâu! Ca ca, huynh không cần để ý, cũng may muội cũng không bị thương tổn gì." Nói xong còn cười sáng lạn.
Lý Hoài nhìn thấy muội muội như vậy rất là kinh ngạc. Từ nhỏ đến lớn, chính mình vẫn muốn cho Mị Nhi sống tự tại chút, sống khoái hoạt một chút, nhưng là không thể làm được, thẳng đến khi trái tim Mị Nhi đặt trên ngươi Hạo Vương, mới giật mình nhìn thấy Mị Nhi trưởng thành. Nhưng mà Hạo Vương là loại người nào, Mị Nhi vì hắn không lấy chồng, lúc trước chính mình vì việc này cũng cùng phụ thân tranh chấp không ít, cuối cùng thỏa mãn được nguyện vọng của Mị Nhi. Sau khi cưới cũng là nghe nói muội muội gả vào Vương phủ liền tiến vào lãnh cung, hắn cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng lại không có biện pháp gì, sau lại truyền ra tin Hạo Vương vì Mị Nhi đột nhiên sử dụng cấm quân. Nay nhìn thấy muội muội ngay tại trước mắt lại giống như thấy nàng ở khoảng cách xa hơn, không rõ là làm sao, rõ ràng chính là Mị Nhi nhưng lại…
Thôi thì đành chấp nhận sự thật là muội ấy bị mất trí nhớ nên thay đổi đi, nếu không thì làm sao giải thích được nguyên nhân Hạo Vương thay đổi tính tình, trong thọ yến Thái Hậu kinh hồng lướt qua đây.
Bất quá Mị Nhi như vậy mới là bộ dáng mà mình thích, chỉ cần nàng vui vẻ, hạnh phúc, chuyện gì cũng không cần quan tâm.
/100
|