Đột nhiên hắn nắm cổ tay nàng, thừa dịp Hiểu Hiểu chưa phản ứng liền rút ra thứ gì đó bên trong tay áo.
Hiểu Hiểu cả kinh, nhanh tay lao đến đoạt lại đò, “ Trả lại nó cho ra, đó là….”
“ Là cái gì?” Đoạn Dịch Trầm nhìn nàng, trong mắt dần dần hiện lên 1 mảnh âm u làm cho người ta nhìn vào mà sợ hãi.
Là cái gì? Nàng còn chưa kịp xem đã bị hắn cướp lấy, như thế nào mà biết được là gì a.
Hiểu Hiểu trừng mắt, đúng lý hợp tình nói, “ Ta không biết.”
“ Không biết?” Đoạn Dịch Trầm không lưu tình chút nào đẩy nàng ra, đứng dậy lạnh lùng nói, “ Bổn vương thật muốn nghe xem, cô trộm thứ này có ích lợi gì?”
“ Trộm?” Hiểu Hiểu không để ý đến chỗ đau vừa bị hắn cho tiếp xúc với đất, đứng lên mặt đối mặt, “ Vương gia, chúng ta tốt nhất nhìn mặt nhau mà nói rõ ràng, Sao ngươi lại nhận định thứ này là do ta trộm?” Nàng thở sâu, ánh mắt dừng lại trên lá thư, “Thứ này là do Li phu nhân đưa tới, ta đến bây giờ còn chưa mở ra xem, ngươi thế nào lại nói là do ta trộm nó?” Không chỉ có thế, hắn lại còn coi nàng như là đang phạm tôi ác tày trời vậy.
Đoạn Dịch Trầm lãnh đạm nhìn nàng, khoé môi biểu lộ chút châm chọc, giống y như 1 lão yêu ma đã tu luyện ngàn năm. Hắn không nói gì mở phong thư, rút ra một đồ trận bí mật.
Phút chốc, Hiểu Hiểu liền nhớ ra cái gì đó, kinh ngạc thốt lên, “ Đây…chính là bản đồ doanh trại quân địch ư?”
Lời nói của Tô Nhan bỗng hiện lên quanh quẩn bên tai nàng.
Quan Li….chẳng lẽ thật sự là nàng ta sao?
Trong mắt thoảng qua 1 chút chua xót, nàng quật cường bất khuất ngẩng đầu nói rõ từng câu từng chữ, “ Ta chỉ nói 1 lần, thứ này không phải do ta trộm!”
Giống như nghe được một chuyện thú vị, trên khuôn mặt tà mị tuấn dật của hắn hiện lên một nụ cười, “ Như vậy chẳng phải nói Quan Li hãm hại ngươi?”
“ Không có căn cứ ta sẽ không oan uổng người khác!” Hiểu Hiểu mở mắt to nhìn thằng, khoé miệng hơi mím chặt, lộ ra chút bất đồng , “ Bất quá, muốn oan uổng ta cũng không dễ dàng như vậy!”
Đoạn Dịch Trầm phát ra hơi thở phảng phất nguy hiểm dã thú, chậm rãi tới gần nàng, “ cô cho là, trộm nó rồi giao cho người nào đó thì hắn sẽ cảm kích mà giúp ngươi cứu Lâm gia?”
“ Ta không hiểu ngươi nói cái gì!” Hiểu Hiểu tránh sang 1 bên, trong ánh mắt có chút xa lạ, “ Ta đã nói hết, ngươi tin hay không thì tuỳ!”
Thái độ đó của nàng nhất định đã chọc giận Đoạn Dịch Trầm, hắn tức giận nói “ Là ai đã đỡ lưng cho cô, khiến ngay cả Bổn vương cô cũng không để vào mắt? Hắn tốt như vậy sao? Tốt đến mức lúc nào cô cũng chỉ muốn lao vào lồng ngực hắn mà ôm sao?” ( Miu: có ai biết “thắt lưng xanh” là gì không? Ta không hiểu nên giữ nguyên cho các nàng tự suy đoán nhá!)
Meo : « Thắt lưng xanh » cái gì chứ ? Ba từ « 撑了腰” có nghĩa là “đỡ lưng” đó kưng à.
Hiểu Hiểu tức khí đáp lại, “ Ngươi đâu có chịu tin tưởng ta ? Ta nói cái gì ngươi cũng không thèm để ý đúng không? Nếu ngươi vẫn tin ta trộm đồ, thế thì trực tiếp dựa theo cái quân pháp hay quốc pháp gì đó xử trí ta đi!”
Đoạn Dịch Trầm cười, đột nhiên hiện lên vài tia lãnh manh, “ Bổn vương là người tốt, đã thế cho các người thành toàn đủ đầy 1 nhà! Khiến cho ngươi cùng theo bọn họ bị trảm luôn 1 thể!”
Lúc này, thị vệ đã chuẩn bị tiến lên áp hạ Hiểu Hiểu, nàng tức giận đến chửi ầm lên, “Đoạn Dịch Trầm, ngươi đúng là không biết phân biệt đúng sai! Ngươi là cái đồ khốn kiếp, tệ hơn cả đồ khốn kiếp! Ngươi…..”
Đoạn Dịch Trầm nhướng mày, vẻ mặt giận giữ cực điểm, “ Người đâu, đem nàng ta ra ngoài đánh 30 đại bản!” ( Miu: >0<…chết con nhà người ta!!)
“ Dạ.”
Thị vệ nhanh chóng xông vào, mạnh mẽ áp hạ Hiểu Hiểu, nàng liền giãy dụa, “ Không cần, ta tự mình đi!” , nước mắt nàng đã bắt đầu tràn quanh hốc mắt, thế nhưng nàng vẫn cố nén không cho rơi xuống, trước khi đi, nàng liền quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, “Đoạn Dịch Trầm, ta – hận – ngươi!”
Xoay người, cũng không quay đầu lại bước đi, đáy lòng đau nhói. Nàng không hận hắn đánh nàng, cũng không hận hắn bỏ đói nàng, chỉ là, nàng hận hắn không tin nàng.
Câu nàng nói “ Ta hận ngươi” kia làm cho Đoạn Dịch Trầm sắc mặt thập phần khó coi.
Đúng lúc này, hạ nhân vội vàng đến bẩm, “ Vương gia, Tứ Vương gia tới truyền thánh chỉ, lúc này đang ở tiền sảnh.”
Hiểu Hiểu cả kinh, nhanh tay lao đến đoạt lại đò, “ Trả lại nó cho ra, đó là….”
“ Là cái gì?” Đoạn Dịch Trầm nhìn nàng, trong mắt dần dần hiện lên 1 mảnh âm u làm cho người ta nhìn vào mà sợ hãi.
Là cái gì? Nàng còn chưa kịp xem đã bị hắn cướp lấy, như thế nào mà biết được là gì a.
Hiểu Hiểu trừng mắt, đúng lý hợp tình nói, “ Ta không biết.”
“ Không biết?” Đoạn Dịch Trầm không lưu tình chút nào đẩy nàng ra, đứng dậy lạnh lùng nói, “ Bổn vương thật muốn nghe xem, cô trộm thứ này có ích lợi gì?”
“ Trộm?” Hiểu Hiểu không để ý đến chỗ đau vừa bị hắn cho tiếp xúc với đất, đứng lên mặt đối mặt, “ Vương gia, chúng ta tốt nhất nhìn mặt nhau mà nói rõ ràng, Sao ngươi lại nhận định thứ này là do ta trộm?” Nàng thở sâu, ánh mắt dừng lại trên lá thư, “Thứ này là do Li phu nhân đưa tới, ta đến bây giờ còn chưa mở ra xem, ngươi thế nào lại nói là do ta trộm nó?” Không chỉ có thế, hắn lại còn coi nàng như là đang phạm tôi ác tày trời vậy.
Đoạn Dịch Trầm lãnh đạm nhìn nàng, khoé môi biểu lộ chút châm chọc, giống y như 1 lão yêu ma đã tu luyện ngàn năm. Hắn không nói gì mở phong thư, rút ra một đồ trận bí mật.
Phút chốc, Hiểu Hiểu liền nhớ ra cái gì đó, kinh ngạc thốt lên, “ Đây…chính là bản đồ doanh trại quân địch ư?”
Lời nói của Tô Nhan bỗng hiện lên quanh quẩn bên tai nàng.
Quan Li….chẳng lẽ thật sự là nàng ta sao?
Trong mắt thoảng qua 1 chút chua xót, nàng quật cường bất khuất ngẩng đầu nói rõ từng câu từng chữ, “ Ta chỉ nói 1 lần, thứ này không phải do ta trộm!”
Giống như nghe được một chuyện thú vị, trên khuôn mặt tà mị tuấn dật của hắn hiện lên một nụ cười, “ Như vậy chẳng phải nói Quan Li hãm hại ngươi?”
“ Không có căn cứ ta sẽ không oan uổng người khác!” Hiểu Hiểu mở mắt to nhìn thằng, khoé miệng hơi mím chặt, lộ ra chút bất đồng , “ Bất quá, muốn oan uổng ta cũng không dễ dàng như vậy!”
Đoạn Dịch Trầm phát ra hơi thở phảng phất nguy hiểm dã thú, chậm rãi tới gần nàng, “ cô cho là, trộm nó rồi giao cho người nào đó thì hắn sẽ cảm kích mà giúp ngươi cứu Lâm gia?”
“ Ta không hiểu ngươi nói cái gì!” Hiểu Hiểu tránh sang 1 bên, trong ánh mắt có chút xa lạ, “ Ta đã nói hết, ngươi tin hay không thì tuỳ!”
Thái độ đó của nàng nhất định đã chọc giận Đoạn Dịch Trầm, hắn tức giận nói “ Là ai đã đỡ lưng cho cô, khiến ngay cả Bổn vương cô cũng không để vào mắt? Hắn tốt như vậy sao? Tốt đến mức lúc nào cô cũng chỉ muốn lao vào lồng ngực hắn mà ôm sao?” ( Miu: có ai biết “thắt lưng xanh” là gì không? Ta không hiểu nên giữ nguyên cho các nàng tự suy đoán nhá!)
Meo : « Thắt lưng xanh » cái gì chứ ? Ba từ « 撑了腰” có nghĩa là “đỡ lưng” đó kưng à.
Hiểu Hiểu tức khí đáp lại, “ Ngươi đâu có chịu tin tưởng ta ? Ta nói cái gì ngươi cũng không thèm để ý đúng không? Nếu ngươi vẫn tin ta trộm đồ, thế thì trực tiếp dựa theo cái quân pháp hay quốc pháp gì đó xử trí ta đi!”
Đoạn Dịch Trầm cười, đột nhiên hiện lên vài tia lãnh manh, “ Bổn vương là người tốt, đã thế cho các người thành toàn đủ đầy 1 nhà! Khiến cho ngươi cùng theo bọn họ bị trảm luôn 1 thể!”
Lúc này, thị vệ đã chuẩn bị tiến lên áp hạ Hiểu Hiểu, nàng tức giận đến chửi ầm lên, “Đoạn Dịch Trầm, ngươi đúng là không biết phân biệt đúng sai! Ngươi là cái đồ khốn kiếp, tệ hơn cả đồ khốn kiếp! Ngươi…..”
Đoạn Dịch Trầm nhướng mày, vẻ mặt giận giữ cực điểm, “ Người đâu, đem nàng ta ra ngoài đánh 30 đại bản!” ( Miu: >0<…chết con nhà người ta!!)
“ Dạ.”
Thị vệ nhanh chóng xông vào, mạnh mẽ áp hạ Hiểu Hiểu, nàng liền giãy dụa, “ Không cần, ta tự mình đi!” , nước mắt nàng đã bắt đầu tràn quanh hốc mắt, thế nhưng nàng vẫn cố nén không cho rơi xuống, trước khi đi, nàng liền quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, “Đoạn Dịch Trầm, ta – hận – ngươi!”
Xoay người, cũng không quay đầu lại bước đi, đáy lòng đau nhói. Nàng không hận hắn đánh nàng, cũng không hận hắn bỏ đói nàng, chỉ là, nàng hận hắn không tin nàng.
Câu nàng nói “ Ta hận ngươi” kia làm cho Đoạn Dịch Trầm sắc mặt thập phần khó coi.
Đúng lúc này, hạ nhân vội vàng đến bẩm, “ Vương gia, Tứ Vương gia tới truyền thánh chỉ, lúc này đang ở tiền sảnh.”
/48
|