“ Nàng sắc mặt không được tốt, giống như đang sinh bệnh”
Nghe Trương Ngự nói vậy, Đoạn Dịch Trầm nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó trở lại ngồi xuống trước án thư , “ Ngươi có thể lui xuống.”
“ Dạ, vương gia.”
Trương Ngự xoay người rời đi, trong mắt loé lên tia nhìn tinh quái.
Gío thổi càng lúc càng lớn, giống như những con dao nhỏ cắt vào làn da vậy. Hiểu Hiểu nhắm chặt mắt, cắn răng chịu đựng, 2 ngày đã không ăn không uống, sức đề kháng của cơ thể chắc chắn kém đi, hơn nữa bệnh nặng mới khỏi, không biết nàng còn chịu được bao lâu nữa,
“ Vẫn không chịu cầu xin tha thứ sao?”
Đoạn Dịch Trầm thấp giọng nói, ẩn chứa một chút tức giận.
Nàng mở to mắt nhìn hắn đầy ngạc nhiên, sau đó cúi đầu câm lặng, căn bản là không thèm chú ý tới hắn.
Ánh mắt của Đoạn Dịch Trầm trở nên hung ác nguy hiểm lạ thường, hắn đi đến vài bước, cường ngạnh năm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn thấy trên mặt kia không biết khi nào đã tràn lan lệ thì đột nhiên chấn động (“lệ” thì ai cũng biết rồi nhỉ, đó là nước mắt đó)
“ Ngươi không phải là muốn nhìn thấy bộ dạng này của ta sao?” Hiểu Hiểu giương con mắt đỏ rực lên nhìn hắn, tiếng nói có chút ấm ức, bao nhiêu tức giận suy nghĩ trong đáy lòng bỗng tựa như sóng trào vỡ đê, ngay lập tức muốn phát tiết ra.
“ Ngươi là Vương gia cao cao tại thương, ngươi có thể coi mạng người như mạng kiến, lạc thú của ngươi chính là tra tấn người khác rồi nhìn họ giãy dụa…..ta thật sự là cái đứa ngu ngốc, sao ta lại có thể quên thân phận của ngươi nhỉ? Ta, bất quá cũng chính là 1 con rối tuỳ ngươi tiêu khiển mà thôi.”
Đoạn Dịch Trầm nhướng mày, khuôn mặt tuấn mĩ của hắn bây giờ đã có chút uất giận, trừng mắt nhìn nàng, tay phút chốc giơ lên. Hiểu Hiểu liền nghĩ đến hắn muốn giáo huấn mình, theo bản năng rụt cổ lại, nhắm chặt mắt.
Dây thừng trên người đột nhiên buông ra, Hiểu Hiểu bất ngờ không kịp phản ứng, ngả chúi về phia trước, ngã đúng vào trong lồng ngực Đoạn Dịch Trầm (Ây dà, Hiểu tỷ, không phải tỷ cố ý đó chứ? Cơ mà e ủng hộ )
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, “ Ngươi…”
“ Ngươi không phải nói, ngươi là con rối của bổn vương sao?” Đoạn Dịch Trầm nhe răng cười, “ Như vậy, chỉ cần bổn vương cao hứng, nghĩ muốn xử trí ngươi thế nào cũng đều được đúng không?”
Nói xong, tay kéo nàng đi thẳng phía trước, thế nhưng Hiểu Hiểu lại một tay ôm lấy cây gỗ, một tay đẩy hắn, “ Ngươi buông ta ra, ta sẽ không đi theo ngươi!”
Một làn hơi thở tàn bạo toả ra, Đoạn Dịch Trầm dựng lên con mắt tàn sát bừa bãi, “ Lâm Mặc Doanh! Ngươi đã khiêu chiến tính nhẫn nại của bổn vương!”
“ Vậy thì sao?” Hiểu Hiểu suy yếu ngồi chỗm hỗm trên mặt đất, nước mắt trên mặt đã biến mất hết, ngẩng đầu quật cường lên, “ Ngươi chính là Vương gia, thế mà nói chuyện chẳng có tính toán gì hết? Chính miệng nói trước mặt bao nhiêu người phải buộc ta ba ngày không cho ăn, hiện tại phóng ta ra làm chi?”
Đoàn Dịch Trầm thật sự kinh ngạc, hắn chưa từng khi nào gặp qua 1 nữ nhân nào giống nàng cả, không biết tốt xấu.
“ Nói cách khác, ngươi thà bị đói, thà bị đông lạnh cũng không đi cùng bổn vương đúng không?”
“ Ta mà đi với ngươi thì tên ta không phải Lâm Mặc Doanh!” ( thì tên tỷ có phải là Lâm Mặc Doanh đâu mà..=.=)
Nhìn thấy quyết tâm của Hiểu Hiểu, Đoạn Dịch Trầm liền cười lạnh, “ Hay, hay lắm, rất hay”
Sau khi nói liên tiếp 3 từ “Hay”, hắn không quay đầu lại mà bước đi.
Dõi theo thân ảnh quyết tuyệt (theo em nghĩ là quyết liệt và cự tuyệt, có ai có ý kiến khác comment nhớ ^^), Hiểu Hiểu chỉ cảm thây trước mắt 1 mảnh mơ hồ, nàng ra sức lau, muốn quên đi tất cả những lời đê tiện của hắn, mà không làm nổi. Nàng không phải Lâm Mặc Doanh, nàng là Lâu Hiểu Hiểu!
Càng lau, nước mắt chảy càng nhiều, như là sông suối vậy. Hai ngày đều không uống nước, như thế nào tuyến lệ lại nhiều nước như vậy a?
Phút chốc, tay nàng bị người nào đó bắt lấy rồi hất nhẹ ra, thay vào đó là 1 chiếc khăn sạch sẽ. Tuy rằng động tác hơi cứng nhưng khi lau trên mặt thì vẫn rất là mềm mại.
Hiểu Hiểu kinh ngạc mở to 2 mắt, “ Ngươi, ngươi không phải đi rồi sao?”
Đoạn Dịch Trầm cắn chặt răng, “ Bổn vương đi rồi, nàng vui vẻ như vậy?” không đợi nàng trả lời, hắn nói tiếp, “ Đã vui vẻ như vậy sao lại khóc?”
Hiểu Hiểu đảo mắt nhìn ra chỗ khác, nói chuyện còn mang theo chút nức nở, “ ta thích khóc, ta cao hứng nên mới khóc.”
Đoạn Dịch Trầm tức giận muốn chết, hắn buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nghe này, Bổn vương không thích nhìn thấy nàng khóc, rất khó chịu khi nhìn thấy nước mắt của nàng, nàng có nghe rõ không hở?”. ( rõ lắm, e nghe rõ lắm ạ… he he)
Nghe Trương Ngự nói vậy, Đoạn Dịch Trầm nhẹ nhàng lên tiếng, sau đó trở lại ngồi xuống trước án thư , “ Ngươi có thể lui xuống.”
“ Dạ, vương gia.”
Trương Ngự xoay người rời đi, trong mắt loé lên tia nhìn tinh quái.
Gío thổi càng lúc càng lớn, giống như những con dao nhỏ cắt vào làn da vậy. Hiểu Hiểu nhắm chặt mắt, cắn răng chịu đựng, 2 ngày đã không ăn không uống, sức đề kháng của cơ thể chắc chắn kém đi, hơn nữa bệnh nặng mới khỏi, không biết nàng còn chịu được bao lâu nữa,
“ Vẫn không chịu cầu xin tha thứ sao?”
Đoạn Dịch Trầm thấp giọng nói, ẩn chứa một chút tức giận.
Nàng mở to mắt nhìn hắn đầy ngạc nhiên, sau đó cúi đầu câm lặng, căn bản là không thèm chú ý tới hắn.
Ánh mắt của Đoạn Dịch Trầm trở nên hung ác nguy hiểm lạ thường, hắn đi đến vài bước, cường ngạnh năm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn thấy trên mặt kia không biết khi nào đã tràn lan lệ thì đột nhiên chấn động (“lệ” thì ai cũng biết rồi nhỉ, đó là nước mắt đó)
“ Ngươi không phải là muốn nhìn thấy bộ dạng này của ta sao?” Hiểu Hiểu giương con mắt đỏ rực lên nhìn hắn, tiếng nói có chút ấm ức, bao nhiêu tức giận suy nghĩ trong đáy lòng bỗng tựa như sóng trào vỡ đê, ngay lập tức muốn phát tiết ra.
“ Ngươi là Vương gia cao cao tại thương, ngươi có thể coi mạng người như mạng kiến, lạc thú của ngươi chính là tra tấn người khác rồi nhìn họ giãy dụa…..ta thật sự là cái đứa ngu ngốc, sao ta lại có thể quên thân phận của ngươi nhỉ? Ta, bất quá cũng chính là 1 con rối tuỳ ngươi tiêu khiển mà thôi.”
Đoạn Dịch Trầm nhướng mày, khuôn mặt tuấn mĩ của hắn bây giờ đã có chút uất giận, trừng mắt nhìn nàng, tay phút chốc giơ lên. Hiểu Hiểu liền nghĩ đến hắn muốn giáo huấn mình, theo bản năng rụt cổ lại, nhắm chặt mắt.
Dây thừng trên người đột nhiên buông ra, Hiểu Hiểu bất ngờ không kịp phản ứng, ngả chúi về phia trước, ngã đúng vào trong lồng ngực Đoạn Dịch Trầm (Ây dà, Hiểu tỷ, không phải tỷ cố ý đó chứ? Cơ mà e ủng hộ )
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, “ Ngươi…”
“ Ngươi không phải nói, ngươi là con rối của bổn vương sao?” Đoạn Dịch Trầm nhe răng cười, “ Như vậy, chỉ cần bổn vương cao hứng, nghĩ muốn xử trí ngươi thế nào cũng đều được đúng không?”
Nói xong, tay kéo nàng đi thẳng phía trước, thế nhưng Hiểu Hiểu lại một tay ôm lấy cây gỗ, một tay đẩy hắn, “ Ngươi buông ta ra, ta sẽ không đi theo ngươi!”
Một làn hơi thở tàn bạo toả ra, Đoạn Dịch Trầm dựng lên con mắt tàn sát bừa bãi, “ Lâm Mặc Doanh! Ngươi đã khiêu chiến tính nhẫn nại của bổn vương!”
“ Vậy thì sao?” Hiểu Hiểu suy yếu ngồi chỗm hỗm trên mặt đất, nước mắt trên mặt đã biến mất hết, ngẩng đầu quật cường lên, “ Ngươi chính là Vương gia, thế mà nói chuyện chẳng có tính toán gì hết? Chính miệng nói trước mặt bao nhiêu người phải buộc ta ba ngày không cho ăn, hiện tại phóng ta ra làm chi?”
Đoàn Dịch Trầm thật sự kinh ngạc, hắn chưa từng khi nào gặp qua 1 nữ nhân nào giống nàng cả, không biết tốt xấu.
“ Nói cách khác, ngươi thà bị đói, thà bị đông lạnh cũng không đi cùng bổn vương đúng không?”
“ Ta mà đi với ngươi thì tên ta không phải Lâm Mặc Doanh!” ( thì tên tỷ có phải là Lâm Mặc Doanh đâu mà..=.=)
Nhìn thấy quyết tâm của Hiểu Hiểu, Đoạn Dịch Trầm liền cười lạnh, “ Hay, hay lắm, rất hay”
Sau khi nói liên tiếp 3 từ “Hay”, hắn không quay đầu lại mà bước đi.
Dõi theo thân ảnh quyết tuyệt (theo em nghĩ là quyết liệt và cự tuyệt, có ai có ý kiến khác comment nhớ ^^), Hiểu Hiểu chỉ cảm thây trước mắt 1 mảnh mơ hồ, nàng ra sức lau, muốn quên đi tất cả những lời đê tiện của hắn, mà không làm nổi. Nàng không phải Lâm Mặc Doanh, nàng là Lâu Hiểu Hiểu!
Càng lau, nước mắt chảy càng nhiều, như là sông suối vậy. Hai ngày đều không uống nước, như thế nào tuyến lệ lại nhiều nước như vậy a?
Phút chốc, tay nàng bị người nào đó bắt lấy rồi hất nhẹ ra, thay vào đó là 1 chiếc khăn sạch sẽ. Tuy rằng động tác hơi cứng nhưng khi lau trên mặt thì vẫn rất là mềm mại.
Hiểu Hiểu kinh ngạc mở to 2 mắt, “ Ngươi, ngươi không phải đi rồi sao?”
Đoạn Dịch Trầm cắn chặt răng, “ Bổn vương đi rồi, nàng vui vẻ như vậy?” không đợi nàng trả lời, hắn nói tiếp, “ Đã vui vẻ như vậy sao lại khóc?”
Hiểu Hiểu đảo mắt nhìn ra chỗ khác, nói chuyện còn mang theo chút nức nở, “ ta thích khóc, ta cao hứng nên mới khóc.”
Đoạn Dịch Trầm tức giận muốn chết, hắn buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn: “Nghe này, Bổn vương không thích nhìn thấy nàng khóc, rất khó chịu khi nhìn thấy nước mắt của nàng, nàng có nghe rõ không hở?”. ( rõ lắm, e nghe rõ lắm ạ… he he)
/48
|