Sáng sớm vừa mở mắt ra, Hiểu Hiểu đã thấy Đoạn Dịch Trầm ở bên cạnh nàng.
Bàn tay hắn vẫn đang nắm chặt tay nàng, gương mặt hiền hòa dịu dàng, ánh mắt âu yếm chăm chú nhìn nàng. Hình như hắn rất mệt, nét mặt lộ rõ sự uể oải, làm nàng cảm thấy không đành lòng.
Hiểu Hiểu giật mình, ngây ngốc nhìn hắn, cố gắng hình dung xem chuyện gì đã xảy ra. Nàng nhớ chính hắn là kẻ đã ném nàng xuống ao. Thế nhưng, cũng chính hắn là người đầu tiên nhảy xuống ao cứu nàng, mọi tức giận vừa nảy sinh đều tan biến. Cuối cùng, trong lòng chỉ còn lại một đống tâm sự ngổn ngang, đến bản thân nàng cũng không biết nên định nghĩa thế nào.
“Khuôn mặt của bản vương đẹp đến vậy sao?”. Câu hỏi châm chọc kéo Hiểu Hiểu trở về thực tại.
Dù đã cố gắng chống lại đôi mắt sáng như ngọc của Đoạn Dịch Trầm, vậy mà mặt Hiểu Hiểu vẫn đỏ ửng.
Nàng cảm thấy bản thân không được tự nhiên, bối rối kéo lọn tóc, “có gì đẹp đâu, ta không bao giờ quên ngươi chính là kẻ thù của ta, là kẻ đã nhẫn tâm ném ta vào dòng nước lạnh”.
“Ồ! Vẫn còn mạnh miệng như vậy sao? Xem ra bản vương dạy dỗ nàng chưa chu đáo rồi”. Vừa dứt lời, hắn đứng bật dậy, Hiểu Hiểu vội vã nhận sai, “được rồi, được rồi, ta không nói nữa là được chứ gì?”. Sau đó, Hiểu Hiểu lập tức thầm thì, “Nam nhi mà không có chút độ lượng, hơi tí là nổi giận, đúng là không muốn để ai sống nữa rồi”.
Nhìn nàng cố nén giận, Đoạn Dịch Trầm cười ha hả, dang rộng hai tay ôm chặt lấy nàng, “ Doanh Doanh đáng yêu quá”.
Hắn đang vui đùa với nàng đấy ư? Hai tiếng đáng yêu của hắn thật thất lễ. Hiểu Hiểu lập tức bày ra bộ dạng “ta với ngươi không quen”, rồi nói “Vương gia, ta muốn đi tắm, người hãy đi ra ngoài đi”.
Đôi mắt đen láy của Đoạn Dịch Trầm sáng ngời, thản nhiên nói “Bệnh của nàng chỉ vừa mới khỏi, sức khỏe không tốt, hãy để bản vương giúp nàng tắm rửa”.
Hiểu Hiểu không thể tin vào tai mình, hai mắt mở trừng trừng, nhìn đôi mắt như có ánh lửa rừng rực cháy của hắn, hai tay xoắn lại, “Thôi, miễn đi, ta chịu không nổi đâu! Ta muốn tự tắm rửa. Để vương gia giúp ta tắm thì ta thà chết trong đống hôi thối còn hơn”. Lời từ chối thật kinh điển, thà chết trong đống hôi thối còn hơn nhận sự giúp đỡ của hắn ư?
Nhưng nàng bệnh nặng mới khỏi, tinh thần còn kém, Đoạn dịch Trầm cũng không muốn đùa với nàng nữa, đứng dậy rời khỏi khuê phòng, phân phó cho quản gia và hai nha hoàn hầu hạ Hiểu Hiểu. Phòng bếp phải có trách nhiệm chuẩn bị món ăn nhẹ thật ngon miệng. Sau khi an bày thỏa đáng, hắn mới trở về thư phòng tắm rửa thay y phục.
Sự việc vương gia ngủ lại phòng của Lâm tiểu thư, chăm sóc nàng trong lúc bệnh tật không quản cực nhọc ngày đêm đã sớm lan truyền khắp vương phủ. Ngay cả khi Nhan phu nhân cùng Ly phu nhân bị bệnh cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ tốt thế này. Bởi vậy có thể thấy, vương gia cứu Lâm Mặc Doanh, đưa nàng về vương phủ không cho đi dâu, chứng tỏ vương gia rất coi trọng nàng ta, chưa biết chừng, tương lai, Lâm Mặc Doanh còn có thể trở thành nữ chủ nhân tương lai của vương phủ nữa ấy chứ.
Trong lúc nhất thời, không còn ai dám đối với Hiểu Hiểu thất kính, hết người này đến người kia tìm cách nịnh bợ lấy lòng nàng. Nhưng người cao hứng nhất chỉ có thể là Tiểu Đậu Tử, Lâm gia được cứu tới nơi rồi, tháng ngày sau này sẽ không còn ai dám bắt nạt Lâm tiểu thư nữa.
Tiểu Đậu Tử tới phòng bếp muốn hầm canh gà cho Hiểu Hiểu, đang chuẩn bị ôm tới thư phòng của Hiểu Hiểu thì bị nha hoàn của Tô Nhan là Hoan Hỉ đoạt mất.
“Tiểu Đậu Tử, phu nhân nhà ta muốn ăn canh gà, cái này ta sẽ đem đi”.
“Á! Không được…. không được”. Tiểu Đậu Tử nhanh nhẹn lắc đầu, “Ta chuẩn bị món canh gà này cho Lâm tiểu thư, ta đã mất hai canh giờ cho món này nên không thể nhường ngươi được”. Dứt lời, Tiểu Đậu Tử tiến lên định đoạt lại.
Hoan Hỉ nhanh lẹ lùi về phía sau, cười lạnh nói, “Một nữ nhân là con gái của tử tù thì có tư cách gì tranh đoạt đồ với phu nhân của chúng ta? Ngươi đừng vì món canh gà này mà lắm chuyện nữa”.
Tiểu Đậu Tử không phục nói: “Nếu như phu nhân của nhà ngươi muốn ăn, thì chính ngươi tự hầm cho nàng ta được rồi, tại sao lại muốn cướp của Lâm tiểu thư?”.
Hoan Hỉ nhướng mày, không thèm nói tới câu thứ hai, vung tay tung một cái tát, khiển trách: “Ngươi muốn làm phản phải không? Ngươi cũng chỉ là một nô tài, soa dám nói những lời như vậy với chủ nhân của ta chứ?”.
Bàn tay hắn vẫn đang nắm chặt tay nàng, gương mặt hiền hòa dịu dàng, ánh mắt âu yếm chăm chú nhìn nàng. Hình như hắn rất mệt, nét mặt lộ rõ sự uể oải, làm nàng cảm thấy không đành lòng.
Hiểu Hiểu giật mình, ngây ngốc nhìn hắn, cố gắng hình dung xem chuyện gì đã xảy ra. Nàng nhớ chính hắn là kẻ đã ném nàng xuống ao. Thế nhưng, cũng chính hắn là người đầu tiên nhảy xuống ao cứu nàng, mọi tức giận vừa nảy sinh đều tan biến. Cuối cùng, trong lòng chỉ còn lại một đống tâm sự ngổn ngang, đến bản thân nàng cũng không biết nên định nghĩa thế nào.
“Khuôn mặt của bản vương đẹp đến vậy sao?”. Câu hỏi châm chọc kéo Hiểu Hiểu trở về thực tại.
Dù đã cố gắng chống lại đôi mắt sáng như ngọc của Đoạn Dịch Trầm, vậy mà mặt Hiểu Hiểu vẫn đỏ ửng.
Nàng cảm thấy bản thân không được tự nhiên, bối rối kéo lọn tóc, “có gì đẹp đâu, ta không bao giờ quên ngươi chính là kẻ thù của ta, là kẻ đã nhẫn tâm ném ta vào dòng nước lạnh”.
“Ồ! Vẫn còn mạnh miệng như vậy sao? Xem ra bản vương dạy dỗ nàng chưa chu đáo rồi”. Vừa dứt lời, hắn đứng bật dậy, Hiểu Hiểu vội vã nhận sai, “được rồi, được rồi, ta không nói nữa là được chứ gì?”. Sau đó, Hiểu Hiểu lập tức thầm thì, “Nam nhi mà không có chút độ lượng, hơi tí là nổi giận, đúng là không muốn để ai sống nữa rồi”.
Nhìn nàng cố nén giận, Đoạn Dịch Trầm cười ha hả, dang rộng hai tay ôm chặt lấy nàng, “ Doanh Doanh đáng yêu quá”.
Hắn đang vui đùa với nàng đấy ư? Hai tiếng đáng yêu của hắn thật thất lễ. Hiểu Hiểu lập tức bày ra bộ dạng “ta với ngươi không quen”, rồi nói “Vương gia, ta muốn đi tắm, người hãy đi ra ngoài đi”.
Đôi mắt đen láy của Đoạn Dịch Trầm sáng ngời, thản nhiên nói “Bệnh của nàng chỉ vừa mới khỏi, sức khỏe không tốt, hãy để bản vương giúp nàng tắm rửa”.
Hiểu Hiểu không thể tin vào tai mình, hai mắt mở trừng trừng, nhìn đôi mắt như có ánh lửa rừng rực cháy của hắn, hai tay xoắn lại, “Thôi, miễn đi, ta chịu không nổi đâu! Ta muốn tự tắm rửa. Để vương gia giúp ta tắm thì ta thà chết trong đống hôi thối còn hơn”. Lời từ chối thật kinh điển, thà chết trong đống hôi thối còn hơn nhận sự giúp đỡ của hắn ư?
Nhưng nàng bệnh nặng mới khỏi, tinh thần còn kém, Đoạn dịch Trầm cũng không muốn đùa với nàng nữa, đứng dậy rời khỏi khuê phòng, phân phó cho quản gia và hai nha hoàn hầu hạ Hiểu Hiểu. Phòng bếp phải có trách nhiệm chuẩn bị món ăn nhẹ thật ngon miệng. Sau khi an bày thỏa đáng, hắn mới trở về thư phòng tắm rửa thay y phục.
Sự việc vương gia ngủ lại phòng của Lâm tiểu thư, chăm sóc nàng trong lúc bệnh tật không quản cực nhọc ngày đêm đã sớm lan truyền khắp vương phủ. Ngay cả khi Nhan phu nhân cùng Ly phu nhân bị bệnh cũng chưa từng được hưởng đãi ngộ tốt thế này. Bởi vậy có thể thấy, vương gia cứu Lâm Mặc Doanh, đưa nàng về vương phủ không cho đi dâu, chứng tỏ vương gia rất coi trọng nàng ta, chưa biết chừng, tương lai, Lâm Mặc Doanh còn có thể trở thành nữ chủ nhân tương lai của vương phủ nữa ấy chứ.
Trong lúc nhất thời, không còn ai dám đối với Hiểu Hiểu thất kính, hết người này đến người kia tìm cách nịnh bợ lấy lòng nàng. Nhưng người cao hứng nhất chỉ có thể là Tiểu Đậu Tử, Lâm gia được cứu tới nơi rồi, tháng ngày sau này sẽ không còn ai dám bắt nạt Lâm tiểu thư nữa.
Tiểu Đậu Tử tới phòng bếp muốn hầm canh gà cho Hiểu Hiểu, đang chuẩn bị ôm tới thư phòng của Hiểu Hiểu thì bị nha hoàn của Tô Nhan là Hoan Hỉ đoạt mất.
“Tiểu Đậu Tử, phu nhân nhà ta muốn ăn canh gà, cái này ta sẽ đem đi”.
“Á! Không được…. không được”. Tiểu Đậu Tử nhanh nhẹn lắc đầu, “Ta chuẩn bị món canh gà này cho Lâm tiểu thư, ta đã mất hai canh giờ cho món này nên không thể nhường ngươi được”. Dứt lời, Tiểu Đậu Tử tiến lên định đoạt lại.
Hoan Hỉ nhanh lẹ lùi về phía sau, cười lạnh nói, “Một nữ nhân là con gái của tử tù thì có tư cách gì tranh đoạt đồ với phu nhân của chúng ta? Ngươi đừng vì món canh gà này mà lắm chuyện nữa”.
Tiểu Đậu Tử không phục nói: “Nếu như phu nhân của nhà ngươi muốn ăn, thì chính ngươi tự hầm cho nàng ta được rồi, tại sao lại muốn cướp của Lâm tiểu thư?”.
Hoan Hỉ nhướng mày, không thèm nói tới câu thứ hai, vung tay tung một cái tát, khiển trách: “Ngươi muốn làm phản phải không? Ngươi cũng chỉ là một nô tài, soa dám nói những lời như vậy với chủ nhân của ta chứ?”.
/48
|