“Ngươi đừng nói đùa !” Hiểu Hiểu dồn hết sức lực cố gắng đẩy hắn ra, xoay người ngồi xuống, lùi về phía thành giường, phòng bị trừng mắt nhìn hắn, “Vương gia, nếu ngươi vì chuyện vừa rồi mà nổi giận, ta có thể chuộc tội.”
Đoạn Dịch Trầm lười biếng nghiêng người, một bàn tay vuốt cằm, đầy thú vị nhìn nàng, “Thích bổn vương, là điểu khó khăn với nàng như vậy sao?“
“Phải” Hiểu Hiểu áp chế lồng ngực đang quay cuồng, nghiêm mặt nói, “Vương gia, ta không biết bản thân đã đắc tội gì với ngươi, còn cả tính mạng cả nhà ta. Ngươi muốn trừng phạt ta thế nào cũng không sao, chỉ cần có thể cứu họ ra, ta tuyệt đối phục tùng, cam đoan không có nửa câu oán hận.”
“Ha ha, thật đúng là thất bại, không nghĩ rằng lần đầu tiên bổn vương muốn trái tim của một nữ nhân mà lại bị cự tuyệt thẳng thừng như vậy”. Đoạn Dịch Trầm nheo mắt cười giấu đi vài phần cô đơn.
Hiểu Hiểu có chút không hiểu nổi hắn .
Phút chốc, hắn giữ chặt hai tay nàng, Hiểu Hiểu sợ tới mức giãy dụa muốn thét lên, ai ngờ, hắn lại vươn cánh tay dài kéo nàng vào lồng ngực, “Đừng nhúc nhích, bổn vương chỉ muốn ôm ngươi một chút thôi.”
Hiểu Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu, không cẩn thân đỉnh đầu lại đụng vào cằm hắn, đau điếng, nàng ưm một tiếng, “Đau quá, cằm ngươi làm bằng gì thế? Sao lại cứng như vậy?“
Đoạn Dịch Trầm cười tà mị, một bàn tay nhẹ nhàng xòa đầu nàng. Dịu dàng thế kia, khiến cho Hiểu Hiểu mở to hai mắt, quên cả phản kháng, thật sự hoài nghi liệu có phải bản thân đang nằm mơ.
Thế giới huyền bí vẫn còn ở trong vũ trụ này ư ?
Người này, người đang dùng động tác “Ôn nhu” như vậy đối với nàng, là Đoạn Dịch Trầm sao?
Là hắn sao? Là hắn? Hay không phải hắn đây?
Mắt to không chút che giấu cảm xúc của nàng nhìn chằm chằm vào Đoạn Dịch Trầm. Hắn nhướng đuôi mày, trêu ghẹo nói, “Lâm đại nhân là người khiêm tốn biết lễ nghĩa liêm sỉ, sao lại dạy dỗ con gái thành quỷ liều lĩnh thế này?“
Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn hắn, không để ý vươn tay, trực tiếp sờ lên trán hắn, “Vương gia, ngươi phát sốt sao?“
Biểu tình kia thật là, cổ Đoạn Dịch Trầm cười khẽ ra tiếng, không nói nhiều, trực tiếp ôm lấy nàng, “Bổn vương mệt mỏi, muốn ngủ một lúc“
“Ngủ?” Hiểu Hiểu luống cuống, “Không nên, không nên không được, đây là phòng của ta, đây là giường ta, ngươi không thể ngủ trong này!“
Thanh âm miễn cưỡng cất lên, “Cả tòa vương phủ đều là của bổn vương.”
“Nhưng, nhưng ngươi có phòng cơ mà sao lại không ngủ ở đó?“
“Không thích.”
“. . . . . Hừ, Xem như ngươi lợi hại!” Hiểu Hiểu muốn đẩy hắn ra, “Vậy ngươi ngủ nơi này, ta đi chỗ khác ngủ!“
Vừa định đứng dậy, lại bị hắn kéo lại, không cho kháng cự kéo vào lòng “Ta không cho đi, ngươi phải ngủ ở đây!“
“Ngươi. . . . . .“
“Còn nói nữa bổn vương sẽ tiếp tục chuyện vừa rồi đang làm dở !“
Lời cảnh cáo quả nhiên hữu dụng, Hiểu Hiểu lập tức tựa như sương đông cứng, không còn dám động đậy. Cố gắng duy trì khoảng cách cùng hắn, lại bị hắn lưu manh giam trong ngực, lặng lẽ thở dài.
Toàn bộ hành động mờ ám của nàng đều rơi vào mắt Đoạn Dịch Trầm ánh mắt đầy ý cười, nhìn việc nàng cố gắng chia rõ giới tuyến mà khẽ cười.
Giờ này khắc này, hắn thật sự không thể nghĩ rằng nàng là Lâm Mặc Doanh đã tổn thương Nhị ca.
Nhớ tới Nhị ca, vẻ tươi cười bỗng biến mất, mày cũng trầm xuống, không khỏi chột dạ nhìn nàng, không để ý Hiểu Hiểu kháng nghị, cứng ngắc nói, “Ngủ!“
Đoạn Dịch Trầm lười biếng nghiêng người, một bàn tay vuốt cằm, đầy thú vị nhìn nàng, “Thích bổn vương, là điểu khó khăn với nàng như vậy sao?“
“Phải” Hiểu Hiểu áp chế lồng ngực đang quay cuồng, nghiêm mặt nói, “Vương gia, ta không biết bản thân đã đắc tội gì với ngươi, còn cả tính mạng cả nhà ta. Ngươi muốn trừng phạt ta thế nào cũng không sao, chỉ cần có thể cứu họ ra, ta tuyệt đối phục tùng, cam đoan không có nửa câu oán hận.”
“Ha ha, thật đúng là thất bại, không nghĩ rằng lần đầu tiên bổn vương muốn trái tim của một nữ nhân mà lại bị cự tuyệt thẳng thừng như vậy”. Đoạn Dịch Trầm nheo mắt cười giấu đi vài phần cô đơn.
Hiểu Hiểu có chút không hiểu nổi hắn .
Phút chốc, hắn giữ chặt hai tay nàng, Hiểu Hiểu sợ tới mức giãy dụa muốn thét lên, ai ngờ, hắn lại vươn cánh tay dài kéo nàng vào lồng ngực, “Đừng nhúc nhích, bổn vương chỉ muốn ôm ngươi một chút thôi.”
Hiểu Hiểu kinh ngạc ngẩng đầu, không cẩn thân đỉnh đầu lại đụng vào cằm hắn, đau điếng, nàng ưm một tiếng, “Đau quá, cằm ngươi làm bằng gì thế? Sao lại cứng như vậy?“
Đoạn Dịch Trầm cười tà mị, một bàn tay nhẹ nhàng xòa đầu nàng. Dịu dàng thế kia, khiến cho Hiểu Hiểu mở to hai mắt, quên cả phản kháng, thật sự hoài nghi liệu có phải bản thân đang nằm mơ.
Thế giới huyền bí vẫn còn ở trong vũ trụ này ư ?
Người này, người đang dùng động tác “Ôn nhu” như vậy đối với nàng, là Đoạn Dịch Trầm sao?
Là hắn sao? Là hắn? Hay không phải hắn đây?
Mắt to không chút che giấu cảm xúc của nàng nhìn chằm chằm vào Đoạn Dịch Trầm. Hắn nhướng đuôi mày, trêu ghẹo nói, “Lâm đại nhân là người khiêm tốn biết lễ nghĩa liêm sỉ, sao lại dạy dỗ con gái thành quỷ liều lĩnh thế này?“
Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn hắn, không để ý vươn tay, trực tiếp sờ lên trán hắn, “Vương gia, ngươi phát sốt sao?“
Biểu tình kia thật là, cổ Đoạn Dịch Trầm cười khẽ ra tiếng, không nói nhiều, trực tiếp ôm lấy nàng, “Bổn vương mệt mỏi, muốn ngủ một lúc“
“Ngủ?” Hiểu Hiểu luống cuống, “Không nên, không nên không được, đây là phòng của ta, đây là giường ta, ngươi không thể ngủ trong này!“
Thanh âm miễn cưỡng cất lên, “Cả tòa vương phủ đều là của bổn vương.”
“Nhưng, nhưng ngươi có phòng cơ mà sao lại không ngủ ở đó?“
“Không thích.”
“. . . . . Hừ, Xem như ngươi lợi hại!” Hiểu Hiểu muốn đẩy hắn ra, “Vậy ngươi ngủ nơi này, ta đi chỗ khác ngủ!“
Vừa định đứng dậy, lại bị hắn kéo lại, không cho kháng cự kéo vào lòng “Ta không cho đi, ngươi phải ngủ ở đây!“
“Ngươi. . . . . .“
“Còn nói nữa bổn vương sẽ tiếp tục chuyện vừa rồi đang làm dở !“
Lời cảnh cáo quả nhiên hữu dụng, Hiểu Hiểu lập tức tựa như sương đông cứng, không còn dám động đậy. Cố gắng duy trì khoảng cách cùng hắn, lại bị hắn lưu manh giam trong ngực, lặng lẽ thở dài.
Toàn bộ hành động mờ ám của nàng đều rơi vào mắt Đoạn Dịch Trầm ánh mắt đầy ý cười, nhìn việc nàng cố gắng chia rõ giới tuyến mà khẽ cười.
Giờ này khắc này, hắn thật sự không thể nghĩ rằng nàng là Lâm Mặc Doanh đã tổn thương Nhị ca.
Nhớ tới Nhị ca, vẻ tươi cười bỗng biến mất, mày cũng trầm xuống, không khỏi chột dạ nhìn nàng, không để ý Hiểu Hiểu kháng nghị, cứng ngắc nói, “Ngủ!“
/48
|