Sau khi đến bệnh viện, Nghênh Xuân mới phát hiện một sự thực vô cùng kinh khủng đó là Lan Ngọc không có chứng minh thư, không có thẻ bảo hiệm. Gặp bác sĩ sẽ là một vấn đề lớn.
Cả hai đang ở phòng cấp cứu, mắt to trừng mắt nhỏ. Lan Ngọc giống như không có việc gì gặm quả táo, Nghênh Xuân lại bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, ngồi không nhúc nhích như pho tượng mỹ thuật tạo hình trong tiệm.
Vừa rồi y tá mời cô đi làm một chút thủ tục, vấn đề là, cô muốn đi đâu làm mấy thứ giấy chứng minh cùng thẻ bảo hiểm đây?
Nếu làm không được, Tam vương gia có phải sẽ bị cảnh sát bắt đi hay không? Có thể hay không cho rằng Tam vương gia là khách nhập cư trái phép?
“Chị cả của em làm sao vậy? Trầm trồ khen ngợi vài tiếng cũng chưa đáp lại.”
Phía sau, Nghênh Hạ nhận được điện thoại lập tức chạy tới, lại phát hiện bệnh nhân đưa khám gấp hẳn nên suy yếu nằm ở trên giường hừ hừ buồn bã, chứ không phải khỏe mạnh có khẩu vị sắp đem táo mà y tá tặng gặm hết sạch cả giỏ. Về phần chị cả lại là sắc mặt tái nhợt tựa như sắp té xỉu.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Vị trí hai người không phải hẳn là nên hoán đổi một chút a? Nghênh Hạ tuyệt không cảm thấy người đàn ông chướng mắt này cần nằm ở trên giường, nên đổi lại là chị cả nằm mới đúng chứ!
“Nha! Cô ấy vừa mới nghe tới muốn làm thủ tục gi¬ao nộp phí khám gấp, liền giống như là bị định trú.” Lan Ngọc lại gọn ghẽ giải quyết thêm một trái táo nhỏ, đem hột chỉnh tề đặt vào trong giỏ xách.
Nghênh Hạ đặt mông ngồi lên giường bệnh, cũng không để ý có đè vào Lan Ngọc hay không. Cô quan tâm cầm tay Nghênh Xuân “Chị cả, có phải chị đang lo lắng thân phận của bọn họ hay không?”
Vừa nghe đến đây, Nghênh Xuân lập tức như được giải bùa, phục hồi tinh thần lại, cầm lấy tay Nghênh Hạ, thật cẩn thận dùng khẩu khí giống như bên cạnh có anh em tốt, nói “Em hai, làm sao bây giờ? Phải làm sao rời đi bệnh viện? Cảnh sát có phải sẽ tới bắt hay không?”
“Ôi! Loại sự tình này yên tâm gi¬ao cho em, nhưng sắc mặt chị khủng bố như vậy, muốn thuận tiện đi khám gấp hay không?”
“Cô ấy là bị hồ ly tinh chọc đến sinh bệnh.” Lan Ngọc nói chuyện với cái ót Nghênh Hạ.
Nghênh Hạ xoay đầu lại, khó hiểu hỏi “Hồ ly tinh? Chẳng lẽ mẹ lại nghịch loạn máy thời gi¬an? Lần này hút hồ ly tinh trở về?”
“Không phải, con hồ ly tinh này là Đại hoàng huynh tôi trêu chọc đem về .”
“Cái gì?” Nghênh Hạ lại nhìn chị cả của mình “Chị cả, hôm nay chị bảo bọn em sớm trở về một chút không phải là muốn chúc mừng sinh nhật chị hay sao? Bánh kem sinh nhật em đều mua xong rồi, hiện tại hẳn là đã đưa đến nhà. Vì sao còn có thể mời khách khác?”
“Cô ấy là con gái của ông chủ Đại vương gia.” Nghênh Xuân một câu nói hết tất cả ủy khuất cùng bất đắc dĩ.
Tiếp theo, cô rất nhanh đem tất cả sự vụ vừa mới xảy ra nói cho Nghênh Hạ về trễ, Nghênh Hạ gật gật đầu “Em hiểu được, trò xiếc cũ rích như vậy mà người đàn bà kia cư nhiên cũng lấy ra chơi? Thật là…”
“Đúng vậy!”
Vừa nghe thấy người đàn ông phía sau trả lời đương nhiên như vậy, Nghênh Hạ chậm rãi quay đầu đi ngắm anh một cái, đồng thời cũng ngắm đến y tá cùng nữ bệnh nhân thậm chí ngay cả nữ người nhà của họ. Toàn bộ phòng cấp cứu đều đang nhìn không chuyển mắt trên người của anh ta.
Người đàn ông thích trêu hoa ghẹo nguyệt này!
Nghênh Hạ rất khó hiểu cảm xúc không thoải mái trong lòng là gì, nhưng nghĩ đến anh cũng là vì thay chị mình thoát đi rắc rối mới có thể như vậy, cho nên liền tạm thời không cần soi mói anh.
“Chị cả, nơi này gi¬ao cho em xử lý là tốt rồi.”
“Nhưng anh ta không có. . . . . .”
“Em sẽ xử lý.” Hai tay Nghênh Hạ khoát lên vai Nghênh Xuân, quả quyết nói “Tin tưởng em, ba cổ nhân này bị cảnh sát chộp tới chẳng những không có việc gì, còn có thể đem cảnh sát trở thành thủ vệ của bọn họ mà sai sử. Bất quá để tránh đi càng nhiều phiền toái, em nên hảo hảo bảo hộ anh ta. Chị cả cũng không cần lo lắng.”
“Chị chỉ không hi vọng phát minh của cha ảnh hưởng tới cuộc sống yên tĩnh của chúng ta.”
“Đương nhiên, dù sao xuyên qua thời không cũng là chuyện thần kỳ cỡ nào, mỗi người đều hi vọng có thể đi một chuyến hành trình tới đó. Chẳng qua máy thời gian nhà chúng ta chỉ biết hút một ít đồ ngổn ngang trở về mà thôi.”
Lan Ngọc ở bên cạnh nghe xong rất muốn giết người. Cô gái ngạo mạn này còn đang cường điệu bọn họ là đồ bỏ đi bị hút trở về, thật là khiến người ta tức chết.
“Chị cả, chị đi về trước, bằng không bánh sinh nhật sợ sẽ chảy hết mất. Còn có, em đói bụng rồi, em muốn ăn đại tiệc nha! Còn có, chị cả, không cho phép chị lại mặc cái tạp dề này nữa.”
Nghênh Hạ vừa nói, Nghênh Xuân mới phát hiện mình vừa rồi quá mức sốt ruột, cư nhiên tạp dề vẫn chưa cởi mà đã chạy đến đây.
“A! Thật sự là thất lễ.”
“Không biết a! Bổn vương cảm thấy cái tạp dề này mặc ở trên người Đại a đầu rất được. Đại a đầu hình như xinh đẹp hơn gấp mấy lần so với thời điểm lần đầu tiên bổn vương nhìn thấy.” Lan Ngọc cười nói.
“Thật vậy chăng?” Nghênh Xuân vui vẻ nở nụ cười.
Nghênh Hạ ném cho chim công kia một ánh mắt thưởng thức.
Coi như anh thức thời, nhận ra ưu điểm của chị cả tôi.
“Đi thôi! Vừa rồi em vội quá không có lái xe tới, em cũng lo lắng chị đạp xe đạp trở về, ngồi tắc xi đi!”
“Được.” Nghênh Xuân lo lắng nói “Em hai, anh ta không có chứng minh thư cùng thẻ bảo hiểm, làm sao bây giờ?”
“Có tiền thì tốt rồi, theo chân bọn họ nói quên mang giấy chứng nhận. Trước lấy tiền mặt đè nặng, hơn nữa viện trưởng bệnh viện này là bạn tốt của em, không có việc gì .”
“Về sau thì sao? Ngộ nhỡ ở trên đường bị kiểm tra, hay là sinh bệnh phải phẫu thuật. . . .”
“Chị cả, yên tâm, em sẽ xử lý. Hôm nay là sinh nhật chị, Đại vương gia biết không?” Nghênh Hạ nói sang chuyện khác.
“Không biết.” Nghênh Xuân lắc đầu.
“Em cũng nghĩ thế. Chị có nói với anh ta không?”
“Chị vốn tính cơm nước xong tìm cơ hội nói với anh ấy, nhưng. . . .” Nghênh Xuân thở dài một hơi.
“Chị cả, em vốn không muốn nói nhưng không nói lại sợ chị chịu thiệt.”
“Nói cái gì?”
“Chị thành thật nói cho em biết, chị có phải đã thích Đại vương gia rồi hay không?” Nghênh Hạ một châm thấy máu nói (nôm na là nói trúng tim đen).
*** ***
Chị có phải đã thích Đại vương gia rồi hay không?
Nghênh Xuân ngồi trong tắc xi, cả đầu đều là những lời của Nghênh Hạ không ngừng quanh quẩn, làm cô cảm giác thực hỗn loạn, thực phức tạp.
Nghênh Xuân không để tắc xi đưa cô về tận cửa, mà ở phía trước ngõ nhỏ thả cô xuống dưới. Bởi vì, cô thích những đại thụ ngăn nắp trên con đường này. Dưới đại thụ đứng lặng một chiếc đèn đường sáng xinh đẹp, vào buổi tối thoạt nhìn rất có phong tình châu Âu.
Tối hôm nay không có ánh trăng sáng tỏ, bất quá không có vấn đề gì. Một hàng đèn đường ngăn nắp kia cực kỳ giống vô số trăng tròn sáng nhỏ.
Vào thời gian cha sinh bệnh, buổi tối mỗi ngày ông thích nhất là cùng cô tản bộ ở dưới đại thụ, ông nói nơi này là sông trăng xinh đẹp nhất.
Nay, ba đã mất. Lúc này, cô đi ở trong dòng sông ánh trăng, cảm nhận được tịch mịch khó chịu hơn cả trước đây.
Đứng lặng trước một cây đại thụ cách nhà gần nhất, nhìn trên cành cây viết hai cái tên, cô vươn tay chậm rãi vuốt ve tên bên cạnh tên mình.
Xuân Xuân yêu Tinh Tinh một đời một thế vĩnh viễn không hối hận.
Bút tích non nớt là mình mới trước đây viết lên, không nghĩ tới bây giờ còn có thể thấy được như cũ. Bất quá ai biết bao lâu sẽ mơ hồ không còn rõ ràng?
Nghĩ đến đây, cô cầm lấy một viên đá nhỏ hình dài ven đường, một lần nữa đem dấu vết kia khắc lại càng thêm thân thiết, càng thêm rõ nét.
“Ai là Tinh Tinh?”
Một đạo âm thanh lạnh như băng nghiêm khắc làm cô sợ tới mức viên đá cầm trong tay rớt xuống đất, lăn vài cái, cuối cùng lăn đến bên chân Lan Tĩnh.
Nghênh Xuân nhìn thấy anh, xoay người muốn đi, lại bị anh một phen kéo tới phía sau cây, dùng sức ấn chống đỡ ở trên cây khô.
“Là tên đàn ông nào?”
“Tôi mệt chết đi rồi, xin anh đừng làm phiền tôi nữa.” Cô đẩy anh ra, nhưng mới đi chưa được mấy bước đã lại bị kéo trở về.
“Mệt mỏi? Tại sao phải mệt mỏi? Em lại gây ra chuyện gì sao?” Anh lạnh lùng nhìn cô.
“Anh không cần lo cho tôi.”
“Vì sao bổn vương không cần để ý đến em?”
“Đừng tưởng rằng chúng ta xảy ra quan hệ vài lần, thì giống như chúng ta đã là vợ chồng. Tôi yêu hay cùng với người đàn ông nào, anh quản cũng không được. Phụ nữ bây giờ không còn phải phụ thuộc vào sự cho phép đàn ông nữa, tôi có thể lựa chọn lên giường với người đàn ông nào.”
“Em đang nói bậy bạ gì đấy?”
“Tôi không nói quàng, tôi muốn anh buông ngay.”
“Mơ tưởng.”
“Được, tôi thành thật nói cho anh biết, tôi chán ghét mỗi lần anh chạm vào tôi. Anh mỗi lần đều làm cho tôi đau đến muốn chết, tôi không cách nào thừa nhận nữa, làm bộ cao trào thật là chuyện vất vả, anh có biết hay không?” Cô dùng sức gào thét.
“Cái gì?”
“Tôi biết bộ dạng mình không xinh đẹp như con gái ông chủ anh, càng không có khí chất của cô ta. Có lẽ anh hẳn là nên ở chung với cô ta, ít nhất cô ta có thể cam đoan về sau anh sẽ thăng chức rất thuận lợi. Không cần dây dưa không rõ với dân nữ nhàm chán lại không có thú vị như tôi.”
“Quan Nghênh Xuân, em điên rồi có phải hay không?” Anh dùng sức lay động bả vai của cô.
“Tôi đang thành toàn cho anh, anh hẳn là nên cảm động đến khóc rống chảy nước mắt đối với sự khoan hồng độ lượng của tôi mới đúng. Còn có, nếu tôi đều đã khoan dung hào phóng như vậy rồi, cũng biểu đạt ý tứ của tôi, anh không cần lại mang theo cô ta trở về ân ái cho tôi xem nữa. Một chút ý nghĩa cũng không có.”
“Cho nên nói, em chính là không cần bổn vương nữa?” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đúng! Tôi không cần anh.”
“Anh nghĩ em thực sự yêu thích anh. . . . . .”
“Anh hẳn biết tôi chưa từng có đàn ông theo đuổi chứ? Lần đầu tiên của tôi là cho anh. Về sau cơ thể của tôi cũng đều chỉ có anh chạm qua.”
Nghe đến đây, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng hơn “Bổn vương biết.”
“Nhưng một cô gái cả đời chỉ có một người đàn ông rất không thú vị, tôi tự nói với mình, tôi muốn nhiều một chút. . . . nhiều người khác nhau, như vậy mới không tiếc nuối cả đời.” Ông trời tha thứ ta, cư nhiên lấy những lời nói hù chết người của Nghênh Hạ ra nói. Nghênh Xuân âm thầm khẩn cầu xin tha thứ ở trong lòng.
“Em muốn nhìn nhiều người đàn ông khác nhau?” Anh lạnh lẽo ép hỏi.
“Đúng.”
“Bổn vương nghĩ em nhìn một mình anh là đủ rồi.”
“Anh đừng có chảnh, anh. . . . kỹ xảo của anh rất lạc hậu.” Cô khẩu thị tâm phi nói.
“Cái gì?” Anh đề cao âm điệu nói.
Đố kị trong lòng khiến cô không khống chế miệng được, chỉ muốn đem thương tổn vừa rồi trả lại cho anh.
“Tôi nói. . . . . .”
Anh đột nhiên dùng sức bắt lấy cô “Em nói bậy, toàn bộ thế giới không còn có người nào có thể biết em là tiểu lẳng lơ nhiệt tình như lửa giống bổn vương.”
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm Nghênh Xuân từ đau lòng chuyển thành bi phẫn, sau đó bộc phát ra như lửa từ địa ngục. Anh dùng sức nắm bả vai cô, lực đạo mạnh mẽ giống như muốn hung hăng bóp nát cô.
Nghênh Xuân nhịn đau, bắt buộc chính mình nhìn thẳng anh.
“Nếu như vậy, bổn vương cũng không cần có nhiều thương tiếc với em nữa, cũng không cần nhẫn nại nữa rồi. Bổn vương muốn như thế nào liền như ấy.”
“Cái gì? Không được. . . .” Cô bắt đầu giãy dụa.
“Em đã không còn tư cách nói không được nữa rồi, em tàn nhẫn làm bổn vương thương tâm nên bổn vương sẽ trả lại cho em gấp bội.”
“Buông, tôi sẽ hét to, người đâu mau tới. . . . A!” Cô dùng sức phản kháng, lại vẫn bị anh nhấc váy lên đến eo. Vật che lấp duy nhất nửa người dưới cũng bị kéo đến đầu gối “Dừng tay. . . .”
Lửa giận bị kích phát chuyển thành lửa dục càng cường liệt, dẫn động thú tính không lý trí nhất ở chỗ sâu trong lòng đàn ông.
Cô không có khả năng lớn tiếng thét chói tai, bởi vì cô biết mình không có mặt mũi này. Xung quanh đây đều là hàng xóm già nhìn cô từ nhỏ đến lớn. Cho nên cô chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, dựa vào trên cây khô, tùy ý anh đùa bỡn thân thể mềm mại mỹ lệ của mình.
Lan Tĩnh không có bất kỳ dẫn dắt nào, bởi vì anh cho rằng cần anh cẩn thận dẫn đường mê hoặc chỉ có cô gái mình quý trọng nhất. Mà cô gái cố ý thương tổn tới lòng mình này căn bản không cần anh hạ thủ lưu tình.
Một tay của anh nâng đùi phải của cô lên, vòng qua đặt ở trên cánh tay phải của mình, tiện cho dục vọng đã sưng của bản thân có thể tàn khốc xâm nhập hoa kính chặt chẽ. . . .
“A. . . .” Khô khốc tiến vào không có ướt át khiến cô thống khổ nhăn lại lông mày, nhưng cô quật cường không chịu cầu xin tha thứ, ngay cả môi dưới cũng không tự giác bị cắn đến chảy máu.
Rốt cục khi anh một tấc lại một tấc vô tình đi vào, chạm đến chỗ sâu nhất, hai tay cô chống đỡ bả vai của anh, vô lực chống đẩy. Biết rõ một chút hiệu quả cũng không có, nhưng vẫn duy trì một tia tự tôn chống cự lại cuối cùng.
“Ummm. . . . AA. . . . .” Nghênh Xuân cắn chặc môi của mình, hơi hơi ngẩng đầu, sợi tóc hỗn loạn, hô hấp dồn dập, nước mắt trong suốt đã lóe ra ánh sáng đáng thương ở khóe mắt.
Hoa kính chặt chẽ gắt gao vây quanh, anh thậm chí có thể cảm nhận được ở chỗ sâu bên trong dao động co rút lại, làm anh càng thêm điên cuồng.
“Hiện tại khóc có phải quá chậm hay không?” Anh tàn khốc trào phúng, đem của mình rút khỏi hoa kính tuyệt vời kia, sau đó lại hung hăng đâm vào.
“A!” Cô kêu rên một tiếng.
Bên tai nghe anh vô tình cười nhẹ, như cười nhạo miệng của cô không thật lòng, làm cô thật muốn lập tức té xỉu.
Rất nhanh, động tác của anh như thú dữ đói khát xâm lược, giống như một luồng sóng to gió lớn, không ngừng đánh thẳng vào cảm quan của cô, phá hủy một tia lý trí còn lại của mình.
Nước mắt không ngừng chảy, nhưng thân thể của cô vì anh mà phát sốt. . . . . .
“Ôm lấy cổ anh.”
Hai tay của cô mềm mại vòng trên cổ anh, để cho mình có thể tìm được một điểm chống đỡ, để anh giữ lấy dễ dàng hơn.
Một khi buông tha cho giãy giụa, bản năng thân thể phản ứng cũng rất mau sẽ thỏa hiệp. Ái dịch động tình cũng chậm rãi làm dễ chịu hoa huyệt của cô, bao vây lấy cứng rắn của anh.
Ngay từ đầu bởi vì giãy giụa mà đưa tới thống khổ, cũng dần dần bị rên rỉ mất hồn đáng yêu thay thế.
Nghênh Xuân giống như người chết đuối ôm chặt lấy Lan Tĩnh đang di động, thân hình mảnh mai bởi vì anh cuồng vọng làm càn. Thậm chí gần như trừng phạt chà đạp mà di động lên xuống.
Khoái cảm dần dần lên cao khiến cô biết mình sắp chịu không nổi, cô há miệng nhỏ cắn bả vai màu đồng của anh.
Cảm giác được một trận đau đớn, anh không cam lòng đẩy nhanh tốc độ va chạm, thẳng đến khi nghe được bên tai truyền đến rên rỉ tuyệt vọng lại mất hồn của Nghênh Xuân, anh mới đem tất cả của mình bắn vào trong hoa tâm của cô. . . .
Chinh phục giống như dã thú, xâm phạm hoàn toàn không lý trí, tuyệt vọng muốn vãn hồi người yêu muốn rời đi lòng mình. Anh phóng túng mình làm ra hành vi giống như cầm thú.
Anh chậm rãi buông đùi phải của cô, trên gáy tuyết trắng đầy dấu hôn thô bạo của anh, giữa hai chân cũng chầm chậm chảy ra mật trắng nhục nhã, chứng minh chính mình vừa mới bị sử dụng giống như một kỹ nữ.
Nghênh Xuân cúi đầu, yên lặng rơi lệ, xấu hổ kéo váy bị túm đến eo xuống, mặc quần lót.
“Như vậy anh thỏa mãn chứ?” Cô nghẹn ngào nói nhỏ, mới chuyển động, lại bởi vì vừa rồi quá mức kịch liệt giữ lấy, khiến bước chân cô có chút không ổn.
Mắt thấy cô sẽ té ngã, một đôi cánh tay mạnh mẹ nhanh hơn một bước vòng quanh cô.
“Mơ tưởng rời khỏi bổn vương.” Giống như một giây sau cô sẽ biến mất ở trước mắt, anh ôm chặt lấy cô, không cho cô rời đi “Bổn vương thay đổi chủ ý, bổn vương không muốn buông em ra, bổn vương không muốn.”
Nước mắt Nghênh Xuân rốt cục cũng nhịn không được lần nữa rơi xuống. Nước mắt kích động rất nhanh thấm ướt hốc mắt cô, thấm ướt lông mi thật dài, cũng thấm ướt cả khuôn mặt.
Nhìn khuôn mặt làm cô đau lòng kia, cô hiểu rằng mình đã không thể thoát đi anh.
Đừng! Đừng! Đừng dễ dàng buông tha anh. Nội tâm của cô có một thanh âm nho nhỏ của mãnh liệt reo hò.
“Tinh Tinh là nick name của ba em.” Cô biết mình thật sự không cần giải thích, nhưng lại cảm thấy nhất định phải.
“Ba em?”
“Đây là trước đây khi em tản bộ với ba, khắc ra.”
“Cho nên không phải cùng thanh mai trúc mã gì?”
Cô lắc đầu.
“Không phải cùng người yêu mối tình đầu gì?”
Cô lại lắc đầu.
“Không phải cùng đàn ông khác?”
“Đàn ông duy nhất cùng em chỉ có anh mà thôi.” Cô giận dỗi phản bác, không khiến cho anh phát hoả, lại đưa tới anh mừng rỡ như điên vừa ôm vừa hôn. Sau đó ôm chặt giống đang ôm bảo bối của mình, khiến cô sắp không thể hô hấp.
“Bổn vương biết em đang giận anh, bởi vì hôm nay là sinh nhật em.”
“Anh biết?”
“Bổn vương nhìn thấy bánh kem đưa đến trong phủ rồi, trên đó viết tên em. Tha thứ bổn vương ngốc nghếch, bởi vì ở triều đại kia của bọn anh chỉ làm tiệc mừng thọ, không có bánh sinh nhật gì. Em nên nói sớm với bổn vương một chút, như vậy bổn vương cam đoan sẽ cho em một bữa tiệc mừng thọ vô cùng linh đình.”
Tiệc mừng thọ? Nghênh Xuân thiếu chút nữa đã gục rồi, cô vốn tức giận lại sắp bị hai chữ này làm hại bật cười.
“Em gọi điện thoại cho anh, chính là hi vọng anh có thể nhanh chóng về nhà, nhưng không có nghĩ đến. . . .”
“Bổn vương là đại ngu ngốc đúng hay không?”
Cô cúi đầu không nói gì.
“Nhưng bổn vương vẫn muốn nói, là người đàn bà kia cố tình theo tới. Nếu bổn vương biết hôm nay là sinh nhật em, bổn vương sẽ đem người không liên quan bên người đuổi đi hết, để cho em nhìn đến chỉ có bổn vương, không có người khác.”
“Bây giờ còn tới kịp a!”
Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng lại nghiêm túc của cô, Lan Tĩnh thực hận chính mình vừa rồi cư nhiên thô bạo đối đãi cô, anh nhịn không được đau lòng vuốt ve dấu hôn bị anh khắc.
“Đau không? Thực xin lỗi.”
Đại Vương gia lại tự nói xin lỗi? Nghênh Xuân có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
“Vừa rồi anh dọa hỏng người ta.” Cô nhịn không được nũng nịu.
“Em cũng dọa hỏng bổn vương rồi, bổn vương còn tưởng rằng có tình địch gì xuất hiện muốn tranh em với bổn vương.”
“Ai tranh thắng được anh a!” Cô cãi lại, lại phát hiện đôi mắt xinh đẹp kia đang nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, giống như người trước mặt là cô gái xinh đẹp nhất trong mắt.
“Bổn vương rốt cuộc biết tại sao bổn vương phải đi tới thời đại này.”
“Vì sao?”
“Bởi vì em mà đến.” Anh thâm tình chân thành nói.
Nghênh Xuân đột nhiên không khống chế được ôm chặt lấy anh, đem mặt mình thật sâu chôn ở trên lồng ngực anh, nghẹn ngào nói “Em không muốn anh rời bỏ em, em không muốn.”
“Bổn vương biết, bổn vương đương nhiên sẽ không rời bỏ em.”
“Anh cam đoan?” Cô ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ hỏi.
“Đương nhiên, bổn vương cam đoan.” Anh cúi đầu, hôn cô thật sâu.
Nghênh Xuân cũng không để ý tất cả nghênh hợp với anh, đáp lại anh.
“Chân em mềm nhũn.”
“Để cho vi thần ôm người hồi phủ đi!”
Cô mềm mại để anh ôm trở về nhà. Hai người lại thân ái, lần này là thân thiết dịu dàng, là thong thả chia sẻ .
Thẳng đến lúc bọn họ rốt cuộc vô lực thừa nhận, cuối cùng cuồng dã kết hợp, mệt mỏi ôm nhau ngủ thật say.
Cả hai đang ở phòng cấp cứu, mắt to trừng mắt nhỏ. Lan Ngọc giống như không có việc gì gặm quả táo, Nghênh Xuân lại bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch, ngồi không nhúc nhích như pho tượng mỹ thuật tạo hình trong tiệm.
Vừa rồi y tá mời cô đi làm một chút thủ tục, vấn đề là, cô muốn đi đâu làm mấy thứ giấy chứng minh cùng thẻ bảo hiểm đây?
Nếu làm không được, Tam vương gia có phải sẽ bị cảnh sát bắt đi hay không? Có thể hay không cho rằng Tam vương gia là khách nhập cư trái phép?
“Chị cả của em làm sao vậy? Trầm trồ khen ngợi vài tiếng cũng chưa đáp lại.”
Phía sau, Nghênh Hạ nhận được điện thoại lập tức chạy tới, lại phát hiện bệnh nhân đưa khám gấp hẳn nên suy yếu nằm ở trên giường hừ hừ buồn bã, chứ không phải khỏe mạnh có khẩu vị sắp đem táo mà y tá tặng gặm hết sạch cả giỏ. Về phần chị cả lại là sắc mặt tái nhợt tựa như sắp té xỉu.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Vị trí hai người không phải hẳn là nên hoán đổi một chút a? Nghênh Hạ tuyệt không cảm thấy người đàn ông chướng mắt này cần nằm ở trên giường, nên đổi lại là chị cả nằm mới đúng chứ!
“Nha! Cô ấy vừa mới nghe tới muốn làm thủ tục gi¬ao nộp phí khám gấp, liền giống như là bị định trú.” Lan Ngọc lại gọn ghẽ giải quyết thêm một trái táo nhỏ, đem hột chỉnh tề đặt vào trong giỏ xách.
Nghênh Hạ đặt mông ngồi lên giường bệnh, cũng không để ý có đè vào Lan Ngọc hay không. Cô quan tâm cầm tay Nghênh Xuân “Chị cả, có phải chị đang lo lắng thân phận của bọn họ hay không?”
Vừa nghe đến đây, Nghênh Xuân lập tức như được giải bùa, phục hồi tinh thần lại, cầm lấy tay Nghênh Hạ, thật cẩn thận dùng khẩu khí giống như bên cạnh có anh em tốt, nói “Em hai, làm sao bây giờ? Phải làm sao rời đi bệnh viện? Cảnh sát có phải sẽ tới bắt hay không?”
“Ôi! Loại sự tình này yên tâm gi¬ao cho em, nhưng sắc mặt chị khủng bố như vậy, muốn thuận tiện đi khám gấp hay không?”
“Cô ấy là bị hồ ly tinh chọc đến sinh bệnh.” Lan Ngọc nói chuyện với cái ót Nghênh Hạ.
Nghênh Hạ xoay đầu lại, khó hiểu hỏi “Hồ ly tinh? Chẳng lẽ mẹ lại nghịch loạn máy thời gi¬an? Lần này hút hồ ly tinh trở về?”
“Không phải, con hồ ly tinh này là Đại hoàng huynh tôi trêu chọc đem về .”
“Cái gì?” Nghênh Hạ lại nhìn chị cả của mình “Chị cả, hôm nay chị bảo bọn em sớm trở về một chút không phải là muốn chúc mừng sinh nhật chị hay sao? Bánh kem sinh nhật em đều mua xong rồi, hiện tại hẳn là đã đưa đến nhà. Vì sao còn có thể mời khách khác?”
“Cô ấy là con gái của ông chủ Đại vương gia.” Nghênh Xuân một câu nói hết tất cả ủy khuất cùng bất đắc dĩ.
Tiếp theo, cô rất nhanh đem tất cả sự vụ vừa mới xảy ra nói cho Nghênh Hạ về trễ, Nghênh Hạ gật gật đầu “Em hiểu được, trò xiếc cũ rích như vậy mà người đàn bà kia cư nhiên cũng lấy ra chơi? Thật là…”
“Đúng vậy!”
Vừa nghe thấy người đàn ông phía sau trả lời đương nhiên như vậy, Nghênh Hạ chậm rãi quay đầu đi ngắm anh một cái, đồng thời cũng ngắm đến y tá cùng nữ bệnh nhân thậm chí ngay cả nữ người nhà của họ. Toàn bộ phòng cấp cứu đều đang nhìn không chuyển mắt trên người của anh ta.
Người đàn ông thích trêu hoa ghẹo nguyệt này!
Nghênh Hạ rất khó hiểu cảm xúc không thoải mái trong lòng là gì, nhưng nghĩ đến anh cũng là vì thay chị mình thoát đi rắc rối mới có thể như vậy, cho nên liền tạm thời không cần soi mói anh.
“Chị cả, nơi này gi¬ao cho em xử lý là tốt rồi.”
“Nhưng anh ta không có. . . . . .”
“Em sẽ xử lý.” Hai tay Nghênh Hạ khoát lên vai Nghênh Xuân, quả quyết nói “Tin tưởng em, ba cổ nhân này bị cảnh sát chộp tới chẳng những không có việc gì, còn có thể đem cảnh sát trở thành thủ vệ của bọn họ mà sai sử. Bất quá để tránh đi càng nhiều phiền toái, em nên hảo hảo bảo hộ anh ta. Chị cả cũng không cần lo lắng.”
“Chị chỉ không hi vọng phát minh của cha ảnh hưởng tới cuộc sống yên tĩnh của chúng ta.”
“Đương nhiên, dù sao xuyên qua thời không cũng là chuyện thần kỳ cỡ nào, mỗi người đều hi vọng có thể đi một chuyến hành trình tới đó. Chẳng qua máy thời gian nhà chúng ta chỉ biết hút một ít đồ ngổn ngang trở về mà thôi.”
Lan Ngọc ở bên cạnh nghe xong rất muốn giết người. Cô gái ngạo mạn này còn đang cường điệu bọn họ là đồ bỏ đi bị hút trở về, thật là khiến người ta tức chết.
“Chị cả, chị đi về trước, bằng không bánh sinh nhật sợ sẽ chảy hết mất. Còn có, em đói bụng rồi, em muốn ăn đại tiệc nha! Còn có, chị cả, không cho phép chị lại mặc cái tạp dề này nữa.”
Nghênh Hạ vừa nói, Nghênh Xuân mới phát hiện mình vừa rồi quá mức sốt ruột, cư nhiên tạp dề vẫn chưa cởi mà đã chạy đến đây.
“A! Thật sự là thất lễ.”
“Không biết a! Bổn vương cảm thấy cái tạp dề này mặc ở trên người Đại a đầu rất được. Đại a đầu hình như xinh đẹp hơn gấp mấy lần so với thời điểm lần đầu tiên bổn vương nhìn thấy.” Lan Ngọc cười nói.
“Thật vậy chăng?” Nghênh Xuân vui vẻ nở nụ cười.
Nghênh Hạ ném cho chim công kia một ánh mắt thưởng thức.
Coi như anh thức thời, nhận ra ưu điểm của chị cả tôi.
“Đi thôi! Vừa rồi em vội quá không có lái xe tới, em cũng lo lắng chị đạp xe đạp trở về, ngồi tắc xi đi!”
“Được.” Nghênh Xuân lo lắng nói “Em hai, anh ta không có chứng minh thư cùng thẻ bảo hiểm, làm sao bây giờ?”
“Có tiền thì tốt rồi, theo chân bọn họ nói quên mang giấy chứng nhận. Trước lấy tiền mặt đè nặng, hơn nữa viện trưởng bệnh viện này là bạn tốt của em, không có việc gì .”
“Về sau thì sao? Ngộ nhỡ ở trên đường bị kiểm tra, hay là sinh bệnh phải phẫu thuật. . . .”
“Chị cả, yên tâm, em sẽ xử lý. Hôm nay là sinh nhật chị, Đại vương gia biết không?” Nghênh Hạ nói sang chuyện khác.
“Không biết.” Nghênh Xuân lắc đầu.
“Em cũng nghĩ thế. Chị có nói với anh ta không?”
“Chị vốn tính cơm nước xong tìm cơ hội nói với anh ấy, nhưng. . . .” Nghênh Xuân thở dài một hơi.
“Chị cả, em vốn không muốn nói nhưng không nói lại sợ chị chịu thiệt.”
“Nói cái gì?”
“Chị thành thật nói cho em biết, chị có phải đã thích Đại vương gia rồi hay không?” Nghênh Hạ một châm thấy máu nói (nôm na là nói trúng tim đen).
*** ***
Chị có phải đã thích Đại vương gia rồi hay không?
Nghênh Xuân ngồi trong tắc xi, cả đầu đều là những lời của Nghênh Hạ không ngừng quanh quẩn, làm cô cảm giác thực hỗn loạn, thực phức tạp.
Nghênh Xuân không để tắc xi đưa cô về tận cửa, mà ở phía trước ngõ nhỏ thả cô xuống dưới. Bởi vì, cô thích những đại thụ ngăn nắp trên con đường này. Dưới đại thụ đứng lặng một chiếc đèn đường sáng xinh đẹp, vào buổi tối thoạt nhìn rất có phong tình châu Âu.
Tối hôm nay không có ánh trăng sáng tỏ, bất quá không có vấn đề gì. Một hàng đèn đường ngăn nắp kia cực kỳ giống vô số trăng tròn sáng nhỏ.
Vào thời gian cha sinh bệnh, buổi tối mỗi ngày ông thích nhất là cùng cô tản bộ ở dưới đại thụ, ông nói nơi này là sông trăng xinh đẹp nhất.
Nay, ba đã mất. Lúc này, cô đi ở trong dòng sông ánh trăng, cảm nhận được tịch mịch khó chịu hơn cả trước đây.
Đứng lặng trước một cây đại thụ cách nhà gần nhất, nhìn trên cành cây viết hai cái tên, cô vươn tay chậm rãi vuốt ve tên bên cạnh tên mình.
Xuân Xuân yêu Tinh Tinh một đời một thế vĩnh viễn không hối hận.
Bút tích non nớt là mình mới trước đây viết lên, không nghĩ tới bây giờ còn có thể thấy được như cũ. Bất quá ai biết bao lâu sẽ mơ hồ không còn rõ ràng?
Nghĩ đến đây, cô cầm lấy một viên đá nhỏ hình dài ven đường, một lần nữa đem dấu vết kia khắc lại càng thêm thân thiết, càng thêm rõ nét.
“Ai là Tinh Tinh?”
Một đạo âm thanh lạnh như băng nghiêm khắc làm cô sợ tới mức viên đá cầm trong tay rớt xuống đất, lăn vài cái, cuối cùng lăn đến bên chân Lan Tĩnh.
Nghênh Xuân nhìn thấy anh, xoay người muốn đi, lại bị anh một phen kéo tới phía sau cây, dùng sức ấn chống đỡ ở trên cây khô.
“Là tên đàn ông nào?”
“Tôi mệt chết đi rồi, xin anh đừng làm phiền tôi nữa.” Cô đẩy anh ra, nhưng mới đi chưa được mấy bước đã lại bị kéo trở về.
“Mệt mỏi? Tại sao phải mệt mỏi? Em lại gây ra chuyện gì sao?” Anh lạnh lùng nhìn cô.
“Anh không cần lo cho tôi.”
“Vì sao bổn vương không cần để ý đến em?”
“Đừng tưởng rằng chúng ta xảy ra quan hệ vài lần, thì giống như chúng ta đã là vợ chồng. Tôi yêu hay cùng với người đàn ông nào, anh quản cũng không được. Phụ nữ bây giờ không còn phải phụ thuộc vào sự cho phép đàn ông nữa, tôi có thể lựa chọn lên giường với người đàn ông nào.”
“Em đang nói bậy bạ gì đấy?”
“Tôi không nói quàng, tôi muốn anh buông ngay.”
“Mơ tưởng.”
“Được, tôi thành thật nói cho anh biết, tôi chán ghét mỗi lần anh chạm vào tôi. Anh mỗi lần đều làm cho tôi đau đến muốn chết, tôi không cách nào thừa nhận nữa, làm bộ cao trào thật là chuyện vất vả, anh có biết hay không?” Cô dùng sức gào thét.
“Cái gì?”
“Tôi biết bộ dạng mình không xinh đẹp như con gái ông chủ anh, càng không có khí chất của cô ta. Có lẽ anh hẳn là nên ở chung với cô ta, ít nhất cô ta có thể cam đoan về sau anh sẽ thăng chức rất thuận lợi. Không cần dây dưa không rõ với dân nữ nhàm chán lại không có thú vị như tôi.”
“Quan Nghênh Xuân, em điên rồi có phải hay không?” Anh dùng sức lay động bả vai của cô.
“Tôi đang thành toàn cho anh, anh hẳn là nên cảm động đến khóc rống chảy nước mắt đối với sự khoan hồng độ lượng của tôi mới đúng. Còn có, nếu tôi đều đã khoan dung hào phóng như vậy rồi, cũng biểu đạt ý tứ của tôi, anh không cần lại mang theo cô ta trở về ân ái cho tôi xem nữa. Một chút ý nghĩa cũng không có.”
“Cho nên nói, em chính là không cần bổn vương nữa?” Anh nghiến răng nghiến lợi nói.
“Đúng! Tôi không cần anh.”
“Anh nghĩ em thực sự yêu thích anh. . . . . .”
“Anh hẳn biết tôi chưa từng có đàn ông theo đuổi chứ? Lần đầu tiên của tôi là cho anh. Về sau cơ thể của tôi cũng đều chỉ có anh chạm qua.”
Nghe đến đây, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng hơn “Bổn vương biết.”
“Nhưng một cô gái cả đời chỉ có một người đàn ông rất không thú vị, tôi tự nói với mình, tôi muốn nhiều một chút. . . . nhiều người khác nhau, như vậy mới không tiếc nuối cả đời.” Ông trời tha thứ ta, cư nhiên lấy những lời nói hù chết người của Nghênh Hạ ra nói. Nghênh Xuân âm thầm khẩn cầu xin tha thứ ở trong lòng.
“Em muốn nhìn nhiều người đàn ông khác nhau?” Anh lạnh lẽo ép hỏi.
“Đúng.”
“Bổn vương nghĩ em nhìn một mình anh là đủ rồi.”
“Anh đừng có chảnh, anh. . . . kỹ xảo của anh rất lạc hậu.” Cô khẩu thị tâm phi nói.
“Cái gì?” Anh đề cao âm điệu nói.
Đố kị trong lòng khiến cô không khống chế miệng được, chỉ muốn đem thương tổn vừa rồi trả lại cho anh.
“Tôi nói. . . . . .”
Anh đột nhiên dùng sức bắt lấy cô “Em nói bậy, toàn bộ thế giới không còn có người nào có thể biết em là tiểu lẳng lơ nhiệt tình như lửa giống bổn vương.”
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm Nghênh Xuân từ đau lòng chuyển thành bi phẫn, sau đó bộc phát ra như lửa từ địa ngục. Anh dùng sức nắm bả vai cô, lực đạo mạnh mẽ giống như muốn hung hăng bóp nát cô.
Nghênh Xuân nhịn đau, bắt buộc chính mình nhìn thẳng anh.
“Nếu như vậy, bổn vương cũng không cần có nhiều thương tiếc với em nữa, cũng không cần nhẫn nại nữa rồi. Bổn vương muốn như thế nào liền như ấy.”
“Cái gì? Không được. . . .” Cô bắt đầu giãy dụa.
“Em đã không còn tư cách nói không được nữa rồi, em tàn nhẫn làm bổn vương thương tâm nên bổn vương sẽ trả lại cho em gấp bội.”
“Buông, tôi sẽ hét to, người đâu mau tới. . . . A!” Cô dùng sức phản kháng, lại vẫn bị anh nhấc váy lên đến eo. Vật che lấp duy nhất nửa người dưới cũng bị kéo đến đầu gối “Dừng tay. . . .”
Lửa giận bị kích phát chuyển thành lửa dục càng cường liệt, dẫn động thú tính không lý trí nhất ở chỗ sâu trong lòng đàn ông.
Cô không có khả năng lớn tiếng thét chói tai, bởi vì cô biết mình không có mặt mũi này. Xung quanh đây đều là hàng xóm già nhìn cô từ nhỏ đến lớn. Cho nên cô chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, dựa vào trên cây khô, tùy ý anh đùa bỡn thân thể mềm mại mỹ lệ của mình.
Lan Tĩnh không có bất kỳ dẫn dắt nào, bởi vì anh cho rằng cần anh cẩn thận dẫn đường mê hoặc chỉ có cô gái mình quý trọng nhất. Mà cô gái cố ý thương tổn tới lòng mình này căn bản không cần anh hạ thủ lưu tình.
Một tay của anh nâng đùi phải của cô lên, vòng qua đặt ở trên cánh tay phải của mình, tiện cho dục vọng đã sưng của bản thân có thể tàn khốc xâm nhập hoa kính chặt chẽ. . . .
“A. . . .” Khô khốc tiến vào không có ướt át khiến cô thống khổ nhăn lại lông mày, nhưng cô quật cường không chịu cầu xin tha thứ, ngay cả môi dưới cũng không tự giác bị cắn đến chảy máu.
Rốt cục khi anh một tấc lại một tấc vô tình đi vào, chạm đến chỗ sâu nhất, hai tay cô chống đỡ bả vai của anh, vô lực chống đẩy. Biết rõ một chút hiệu quả cũng không có, nhưng vẫn duy trì một tia tự tôn chống cự lại cuối cùng.
“Ummm. . . . AA. . . . .” Nghênh Xuân cắn chặc môi của mình, hơi hơi ngẩng đầu, sợi tóc hỗn loạn, hô hấp dồn dập, nước mắt trong suốt đã lóe ra ánh sáng đáng thương ở khóe mắt.
Hoa kính chặt chẽ gắt gao vây quanh, anh thậm chí có thể cảm nhận được ở chỗ sâu bên trong dao động co rút lại, làm anh càng thêm điên cuồng.
“Hiện tại khóc có phải quá chậm hay không?” Anh tàn khốc trào phúng, đem của mình rút khỏi hoa kính tuyệt vời kia, sau đó lại hung hăng đâm vào.
“A!” Cô kêu rên một tiếng.
Bên tai nghe anh vô tình cười nhẹ, như cười nhạo miệng của cô không thật lòng, làm cô thật muốn lập tức té xỉu.
Rất nhanh, động tác của anh như thú dữ đói khát xâm lược, giống như một luồng sóng to gió lớn, không ngừng đánh thẳng vào cảm quan của cô, phá hủy một tia lý trí còn lại của mình.
Nước mắt không ngừng chảy, nhưng thân thể của cô vì anh mà phát sốt. . . . . .
“Ôm lấy cổ anh.”
Hai tay của cô mềm mại vòng trên cổ anh, để cho mình có thể tìm được một điểm chống đỡ, để anh giữ lấy dễ dàng hơn.
Một khi buông tha cho giãy giụa, bản năng thân thể phản ứng cũng rất mau sẽ thỏa hiệp. Ái dịch động tình cũng chậm rãi làm dễ chịu hoa huyệt của cô, bao vây lấy cứng rắn của anh.
Ngay từ đầu bởi vì giãy giụa mà đưa tới thống khổ, cũng dần dần bị rên rỉ mất hồn đáng yêu thay thế.
Nghênh Xuân giống như người chết đuối ôm chặt lấy Lan Tĩnh đang di động, thân hình mảnh mai bởi vì anh cuồng vọng làm càn. Thậm chí gần như trừng phạt chà đạp mà di động lên xuống.
Khoái cảm dần dần lên cao khiến cô biết mình sắp chịu không nổi, cô há miệng nhỏ cắn bả vai màu đồng của anh.
Cảm giác được một trận đau đớn, anh không cam lòng đẩy nhanh tốc độ va chạm, thẳng đến khi nghe được bên tai truyền đến rên rỉ tuyệt vọng lại mất hồn của Nghênh Xuân, anh mới đem tất cả của mình bắn vào trong hoa tâm của cô. . . .
Chinh phục giống như dã thú, xâm phạm hoàn toàn không lý trí, tuyệt vọng muốn vãn hồi người yêu muốn rời đi lòng mình. Anh phóng túng mình làm ra hành vi giống như cầm thú.
Anh chậm rãi buông đùi phải của cô, trên gáy tuyết trắng đầy dấu hôn thô bạo của anh, giữa hai chân cũng chầm chậm chảy ra mật trắng nhục nhã, chứng minh chính mình vừa mới bị sử dụng giống như một kỹ nữ.
Nghênh Xuân cúi đầu, yên lặng rơi lệ, xấu hổ kéo váy bị túm đến eo xuống, mặc quần lót.
“Như vậy anh thỏa mãn chứ?” Cô nghẹn ngào nói nhỏ, mới chuyển động, lại bởi vì vừa rồi quá mức kịch liệt giữ lấy, khiến bước chân cô có chút không ổn.
Mắt thấy cô sẽ té ngã, một đôi cánh tay mạnh mẹ nhanh hơn một bước vòng quanh cô.
“Mơ tưởng rời khỏi bổn vương.” Giống như một giây sau cô sẽ biến mất ở trước mắt, anh ôm chặt lấy cô, không cho cô rời đi “Bổn vương thay đổi chủ ý, bổn vương không muốn buông em ra, bổn vương không muốn.”
Nước mắt Nghênh Xuân rốt cục cũng nhịn không được lần nữa rơi xuống. Nước mắt kích động rất nhanh thấm ướt hốc mắt cô, thấm ướt lông mi thật dài, cũng thấm ướt cả khuôn mặt.
Nhìn khuôn mặt làm cô đau lòng kia, cô hiểu rằng mình đã không thể thoát đi anh.
Đừng! Đừng! Đừng dễ dàng buông tha anh. Nội tâm của cô có một thanh âm nho nhỏ của mãnh liệt reo hò.
“Tinh Tinh là nick name của ba em.” Cô biết mình thật sự không cần giải thích, nhưng lại cảm thấy nhất định phải.
“Ba em?”
“Đây là trước đây khi em tản bộ với ba, khắc ra.”
“Cho nên không phải cùng thanh mai trúc mã gì?”
Cô lắc đầu.
“Không phải cùng người yêu mối tình đầu gì?”
Cô lại lắc đầu.
“Không phải cùng đàn ông khác?”
“Đàn ông duy nhất cùng em chỉ có anh mà thôi.” Cô giận dỗi phản bác, không khiến cho anh phát hoả, lại đưa tới anh mừng rỡ như điên vừa ôm vừa hôn. Sau đó ôm chặt giống đang ôm bảo bối của mình, khiến cô sắp không thể hô hấp.
“Bổn vương biết em đang giận anh, bởi vì hôm nay là sinh nhật em.”
“Anh biết?”
“Bổn vương nhìn thấy bánh kem đưa đến trong phủ rồi, trên đó viết tên em. Tha thứ bổn vương ngốc nghếch, bởi vì ở triều đại kia của bọn anh chỉ làm tiệc mừng thọ, không có bánh sinh nhật gì. Em nên nói sớm với bổn vương một chút, như vậy bổn vương cam đoan sẽ cho em một bữa tiệc mừng thọ vô cùng linh đình.”
Tiệc mừng thọ? Nghênh Xuân thiếu chút nữa đã gục rồi, cô vốn tức giận lại sắp bị hai chữ này làm hại bật cười.
“Em gọi điện thoại cho anh, chính là hi vọng anh có thể nhanh chóng về nhà, nhưng không có nghĩ đến. . . .”
“Bổn vương là đại ngu ngốc đúng hay không?”
Cô cúi đầu không nói gì.
“Nhưng bổn vương vẫn muốn nói, là người đàn bà kia cố tình theo tới. Nếu bổn vương biết hôm nay là sinh nhật em, bổn vương sẽ đem người không liên quan bên người đuổi đi hết, để cho em nhìn đến chỉ có bổn vương, không có người khác.”
“Bây giờ còn tới kịp a!”
Nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng lại nghiêm túc của cô, Lan Tĩnh thực hận chính mình vừa rồi cư nhiên thô bạo đối đãi cô, anh nhịn không được đau lòng vuốt ve dấu hôn bị anh khắc.
“Đau không? Thực xin lỗi.”
Đại Vương gia lại tự nói xin lỗi? Nghênh Xuân có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
“Vừa rồi anh dọa hỏng người ta.” Cô nhịn không được nũng nịu.
“Em cũng dọa hỏng bổn vương rồi, bổn vương còn tưởng rằng có tình địch gì xuất hiện muốn tranh em với bổn vương.”
“Ai tranh thắng được anh a!” Cô cãi lại, lại phát hiện đôi mắt xinh đẹp kia đang nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, giống như người trước mặt là cô gái xinh đẹp nhất trong mắt.
“Bổn vương rốt cuộc biết tại sao bổn vương phải đi tới thời đại này.”
“Vì sao?”
“Bởi vì em mà đến.” Anh thâm tình chân thành nói.
Nghênh Xuân đột nhiên không khống chế được ôm chặt lấy anh, đem mặt mình thật sâu chôn ở trên lồng ngực anh, nghẹn ngào nói “Em không muốn anh rời bỏ em, em không muốn.”
“Bổn vương biết, bổn vương đương nhiên sẽ không rời bỏ em.”
“Anh cam đoan?” Cô ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ hỏi.
“Đương nhiên, bổn vương cam đoan.” Anh cúi đầu, hôn cô thật sâu.
Nghênh Xuân cũng không để ý tất cả nghênh hợp với anh, đáp lại anh.
“Chân em mềm nhũn.”
“Để cho vi thần ôm người hồi phủ đi!”
Cô mềm mại để anh ôm trở về nhà. Hai người lại thân ái, lần này là thân thiết dịu dàng, là thong thả chia sẻ .
Thẳng đến lúc bọn họ rốt cuộc vô lực thừa nhận, cuối cùng cuồng dã kết hợp, mệt mỏi ôm nhau ngủ thật say.
/10
|