Buổi tối hôm sau, khi Nghênh Xuân chuẩn bị muốn đi ngủ, lại nghe thấy tiếng đập cửa nho nhỏ vang lên.
Cô mở cửa ra, lại là Đại vương gia.
Vừa nhìn thấy anh, cô sẽ không tự chủ lại nhớ tới ký ức đêm đầu tiên, còn có hai người như thế nào điên cuồng kích động dây dưa cùng một chỗ. Mặt cô liền không thể khống chế nóng lên, tim đập gia tốc.
“Còn chưa ngủ?” Cô cố gắng gắng giữ tỉnh táo hỏi.
“Bổn vương sợ em sẽ sợ, cho nên mới cùng em ngủ.”
“Không được !”
“Vì sao không được?”
“Anh mới sẽ không an phận ngủ đâu!” Chính mình nằm cạnh sẽ khiến anh không an phận ngủ. . . Không nghĩ tới bản thân cư nhiên lại có ý nghĩ này, thật là làm cho cô thẹn thùng đến đỉnh đầu đều sắp bốc khói.
“Ai nói? Bổn vương nói lời giữ lời.”
“Không cần !”
“Bổn vương sợ tên trộm kia ôm oán trả thù. . . . . .”
Cô liều mạng trừng mắt người đàn ông ác liệt phía trước, anh căn bản chính là cố ý muốn hù dọa cô.
Suy nghĩ một chút, cô thật sự vẫn còn đầy sợ hãi lúc ngủ một mình, có anh ở cùng, xác thực sẽ nhiều hơn một phần an tâm.
“Được rồi!” Cô đáp ứng “Nhưng anh phải an phận ngủ nha!”
“Được.” Anh nhu thuận gật đầu tựa hệt như sinh viên khuôn mẫu.
Bất quá đến nửa đêm, cô đã bị tập kích.
“Đại vương gia?” Môi của cô bị một đôi môi khác bá đạo giữ lấy, hôn lên, ngay cả nói chuyện cũng nghe không rõ lắm.
“Bổn vương muốn.” Anh thở dốc nói, một đôi bàn tay to không an phận ở trên người của cô sờ tới sờ lui, khiến cô cảm giác khó thở.
“Nhưng anh không phải nói anh nói chuyện giữ lời?” Cô cũng yêu kiều thở gấp hỏi, phát hiện không biết khi nào, anh đã đem quần áo trên người cô cởi bỏ.
“Hiện tại anh không phải Vương gia, anh là một người đàn ông đói khát.”
“Anh là đồ đàn ông giảo hoạt hư hỏng. . .”
Rất nhanh, trong miệng cô bật ra không còn là ngôn ngữ kháng nghị, mà là rên rỉ mất hồn, bởi vì anh đã thực ác liệt cúi đầu, há mồm ngậm một bên nụ hoa nhỏ run rẩy trước ngực cô.
“A. . . . . .”
Lại một lần nữa, hai người lâm vào trong hoan ái nam nữ tuyệt vời. . . .
Thật lâu sau, Lan Tĩnh mới mở miệng “Đại a đầu.”
“Huh?”
“Anh nghĩ, anh hẳn là muốn kết hôn với em.”
“Thật vậy chăng? Vì sao?” Cô nồng đậm buồn ngủ trở mình. Cả người đã có một nửa ở ngoài giường, mắt thấy sẽ rơi xuống.
“Bởi vì chúng ta xảy ra quan hệ, về sau sẽ không ai muốn em.” Anh vừa bày tỏ, vừa ôm cô trở lại bên cạnh mình. Cảm thấy như vậy còn chưa tốt lại đem cô chuyển qua trước ngực, đem đầu nhỏ của cô đặt lên trên, lúc ấy mới vừa lòng vươn hai tay ôm lấy cô.
“Uh! Bất quá anh không có tiền cũng không có công việc, về sau phải làm sao nuôi em cùng cục cưng?” Lại mở miệng ngáp một cái thật to. Cô tìm vị trí nằm thoải mái một chút, sau đó liền ngủ thiếp đi.
Tiền sao? Công việc sao? Nuôi thê tử cùng cục cưng sao? Anh nên làm như thế nào?
Trong lúc Nghênh Xuân ngủ ngon mộng ngọt thì đã có một người đàn ông bởi vì lời nói của cô mà một đêm không chợp mắt.
*** ***
“Vương gia có ở đây không?”
“Nha! Sáng sớm đại hoàng huynh đã đi ra ngoài.” Lan Khang vẫn như cũ chôn ở trước máy tính, cũng không quay đầu lại nói với Nghênh Xuân đứng ở cửa.
Mình có nói muốn tìm anh ta sao? Nghênh Xuân lảm nhảm nhớ tới ở trong lòng, hồn nhiên không biết ánh mắt của bản thân đã tiết lộ tất cả.
Cô có chút buồn bực chạy đi thu quần áo. Thật vất vả đợi đến lúc Lan Tĩnh trở về, lại phát hiện anh tránh ở trong phòng không ra, cũng không muốn cô đi vào đấm bóp lung nữa. Thật sự rất kỳ quái.
Ngày hôm sau.
“A. . . . . .” Lan Khang mở miệng ngáp rất không văn nhã, sau đó tiếp tục ghé vào sô pha lật tạp chí, không thèm quay đầu lại, nói với Nghênh Xuân đang ôm quần áo đi giặt “Sáng sớm đại hoàng huynh đã đi ra ngoài, anh ấy nói buổi tối sẽ không trở về dùng bữa. Bất quá bổn vương cảnh cáo cô, không cần bởi vì đại hoàng huynh không trở về ăn mà cô liền loạn nấu một trận nha!”
Nghênh Xuân đem cái quần lót màu vàng vứt lên trên đầu của anh giống như tiết hận. Anh lại dường như không có việc gì đem quần lót vứt xuống “Đại a đầu, còn sót một chiếc.”
Anh vẫn lật tạp chí thưởng thức cô gái khêu gợi loã lồ ở trong, bên tai nghe được tiếng bước chân bịch bịch bịch. Cái quần lót bị người ta cầm đi rồi.
Tất cả lại khôi phục bình tĩnh như cũ, thật tốt.
Nhưng Nghênh Xuân rất không tốt, bởi vì cô phát hiện mình mới vài ngày không nhìn thấy Đại vương gia kia, cư nhiên lại nhớ nhung anh mãnh liệt.
Kỳ quái, mấy ngày nay anh ta rốt cuộc đi nơi nào?
Chẳng lẽ. . . . Anh ta đã chơi chán cô rồi sao?
Đàn ông quả nhiên đều là động vật có mới nới cũ.
Làm cô cảm thấy càng khó chấp nhận chính là, cô không khỏi cũng quá nhanh bị chơi chán đi? Cô có nhạt nhẽo như vậy sao? Cô rất nhanh đã khiến người ta không có cảm giác mới?
Trời ạ! Cô thật sự sắp điên rồi.
Nghênh Xuân buồn bực đổ bột giặt vào trong máy giặt quần áo, lại quên mở nước đã khởi động. Sau đó đem quần áo đã giặt xong gấp xong ném vào máy giặt, còn quần áo chưa giặt lại đem phơi nắng.
“Cái áo trên người của em chưa giặt sao?” Thanh âm lạnh lùng của Nghênh Hạ từ phía sau lưng truyền đến. Tiếp đó một gương mặt màu xanh xuất hiện ở trước mắt, dọa Nghênh Xuân nhảy dựng lên.
“A?”
“Sao lại giật mình?”
“Có ai nhìn thấy một gương mặt màu xanh như ếch xuất hiện liền không bị dọa nhảy dựng lên?” Nghênh Xuân tức giận nói.
“Cũng đúng.” Nghênh Hạ thoa mặt đi đến trước máy giặt vươn tay nhấc lên một bộ y phục, mặt không cười nói “Chị cả, cái này là hàng hiệu, phải giặt bằng tay nha!”
“Được.” Nghênh Xuân đem bộ y phục đó đặt vào trong một cái chậu, im lặng mở nước bỏ bột giặt vào.
“Này cho chị.” Nghênh Hạ đột nhiên đút một cái di động cho Nghênh Xuân.
“Di động? Chị đã có a!”
“Làm ơn, di động kia của chị đã có thể làm đồ cổ đem đấu giá. Đi đến tầng hầm ngầm hoặc mấy địa phương quỷ quái có vẻ hẻo lánh liền không bắt được sóng. Nếu xảy ra chuyện kinh khủng gì liền thành kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.” Cũng không phải đang chụp quỷ điện báo.
“Em biết chuyện gì sao?” Nghênh Xuân thật cẩn thận hỏi.
Chẳng lẽ chuyện tối hôm đó trong nhà bị trộm vào, sau đó cô bị Đại vương gia ăn đã để Nghênh Hạ phát hiện? Sắc mặt Nghênh Xuân lập tức trắng xanh không ít.
Nghênh Hạ luôn luôn giỏi về nhìn mặt nói chuyện. Tuy rằng không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra, bất quá cô nghĩ nhất định có liên quan với Đại vương gia kia.
“Có chuyện gì em hẳn nên biết sao?” Nghênh Hạ hỏi lại.
“Không có, chị chỉ là nghĩ tới chuyện kẻ trộm.”
“Không cần lo lắng nữa, em đã bảo người ta đến trang bị thiết bị an ninh rồi. Về sau mỗi một ngày, mỗi một buổi tối đều sẽ có nhân viên bảo vệ đến kiểm tra.” Hơn nữa còn là dạng anh dũng, tuyệt đối phải cổ động.
“Cái gì? Trang bị thiết bị an ninh? Đây không phải là rất đắt tiền sao?” Nghênh Xuân cả kinh kêu lên.
“Đương nhiên không phải em bỏ tiền .”
“Vậy là ai?”
“Đại vương gia…!”
“Tại sao anh ta có thể có tiền?”
“Anh ta mặc dù không có tiền, nhưng có vàng cả thế giới thông dụng, cổ kim trong ngoài đều nổi tiếng.” Nghênh hạ cười nói.
“Vàng?”
“Uh a! Trên người người cổ đại không phải đều có mang bảo vật và vàng? Tựa như tiền Đài Loan của chúng ta.”
Bảo vật? Đó là kẻ có tiền mới có thể mang a? Người nghèo có bạc vụn là đủ rồi. Nghênh Xuân nhàm chán nghĩ.
“Anh ta đưa cho em, bảo em giúp anh ta đổi tiền mặt, còn nói muốn đem số tiền còn lại gi¬ao cho chị bảo quản.” Nghênh Hạ cũng không nghĩ lộ ra chính mình có giấu đi một ít.
“Được rồi! Chị lấy một ít tiền mua thức ăn là được. Ba Vương gia kia mỗi ngày đều muốn được ăn toàn bộ là đồ ăn Mãng Hán. Tiền mua đồ ăn tốn rất nhiều!” Không thể không có lợi.
“Cái này đúng rồi, không lấy là uổng phí, em đem tiền còn lại đặt ở trong phòng chị.”
Nghênh Xuân gật gật đầu, sau đó nói “Còn có. . . . Mặt của em nứt ra rồi.”
“A!” Nghênh Hạ vừa chạy vừa thét chói tai rời đi.
Nghênh Xuân nhịn không được cười em gái của mình. Bề ngoài thông minh có khả năng như vậy, kỳ thật bên trong vẫn là thực mơ hồ, giống tiểu nữ sinh đáng yêu.
Thu hồi tinh thần hoảng hốt, Nghênh Xuân lại lấy ra huấn luyện chuyên nghiệp từ nhỏ đến lớn mình luyện qua, đem quần áo nên giặt nên gấp chuẩn bị xong. Sau đó còn tưới hoa, lau sạch bàn, vo gạo, cắm nồi cơm điện rồi trở về phòng.
Mệt mỏi quá nha!
Tuy rằng việc này mỗi ngày đều làm, cũng đã đem tất cả quá trình vắn tắt đến mức độ trong thời gian ngắn nhất là có thể làm xong. Nhưng giờ lại nhiều ra quần áo và công việc của ba Vương gia khiến cho cô cảm thấy hơi mệt.
Cô vừa dùng tay nắm xoa bả vai đau nhức, vừa đi vào gi¬an phòng của mình. Đi đến trước tủ quần áo lấy ra quần áo thoải mái để chút nữa tắm xong mặc vào, lại đi đến trước bàn trang điểm cầm lấy đồ cột tóc, sau đó đi tới bên giường. . .
Cô ước chừng đã trợn mắt nhìn gì đó trên giường một phút lâu.
Cô xoa xoa hai mắt. Lại qua 1 phút.
Cô vươn tay cầm lấy đống gì đó, sau đó rung một cái, cẩn thận kiểm tra mỗi một tờ, phát hiện hình như đây là sự thật.
Cô hung hăng thở một hơi, tiếp theo cả người chậm rãi ngã vào một đống lớn một ngàn nguyên tiền giấy, sợ nếu mình kêu to… tất cả trước mắt sẽ biến mất.
Đột nhiên, di động vang lên, cô vội vàng nhảy dựng tìm nơi phát ra tiếng chuông. Rốt cục ở đầu giường tìm thấy, mở ra nhìn vào, là Lan Tĩnh.
“Alo?”
“Thế nào? Số tiền đó đủ mua đồ ăn không?”
“Rất đủ. . . . . .” Cô vừa ngắm mấy cục tiền, vừa cảm giác mình giống như trúng số. Hiện tại cô có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác của người đoạt giải nhất tiền thưởng, giống như đang nằm mơ.
“Vì sao em thở gấp như vậy? Đang làm chuyện gì?” Giọng điệu truyền đến từ bên kia điện thoại, cực kỳ giống lão công ngờ vực vô căn cứ đang ép hỏi.
“Không có a!”
“Tốt nhất là không có, hơn nữa cho dù muốn thở gấp, cũng phải đợi bổn vương trở về lại cùng em thở gấp. Em phải biết rằng em hiện tại cũng không thể tự do tự tại giống như lúc trước.”
Cô có chút nghe không rõ “Anh đang nói gì?”
Bất quá, trong lòng cô tại sao lại có thiên sứ nhỏ đang ca hát đây? Chẳng lẽ là anh đang quan tâm mình, hay là thích cô, không phải có mới nới cũ sao?
“Đại a đầu. . . .” Lan Tĩnh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói như vậy “Dù sao sau này em nghe bổn vương là được rồi.”
“Oh!” Nghênh Xuân gật gật đầu.
“Đúng rồi, mấy ngày nay bổn vương sẽ phái người dọn dẹp nhà”
“Làm cái gì?”
“Bổn vương cảm thấy về sau nếu tất cả mọi người muốn sinh hoạt chung một chỗ, bổn vương cần hảo hảo chiếu cố mọi người và cải thiện hoàn cảnh bần cùng dơ dáy bẩn thỉu trong nhà.”
Cái gì? Bần cùng dơ dáy bẩn thỉu?
Cô nhìn bốn phía một cái, cảm giác nhà mình mặc dù có chút nhỏ, nhưng coi như là nhỏ nhắn đáng yêu lại sạch sẽ vệ sinh a!
Thật là một người đàn ông thích ghét bỏ.
“Em đều đã sửa sang lại thật sự sạch sẽ a!” Nghênh Xuân kháng nghị.
“Bổn vương biết, em là cô gái cần cù nhất bổn vương từng gặp qua.”
Nghe anh nói như vậy, làm cho cô thật sự thấy cảm động cực kỳ. Trong lúc nhất thời, cái mũi của cô cư nhiên cảm thấy có điểm ê ẩm.
Quỷ đáng ghét, mê nói lời ngon tiếng ngọt, hại cả người cô muốn bay lên.
Bất quá, anh đúng là trong nghề biết hàng. Cô dương dương đắc ý nghĩ.
“Nếu về sau còn có cục cưng, đương nhiên là phải ở tại trong vương phủ thoải mái quý phái.” Lan Tĩnh nói tiếp.
“Cái gì? Cục cưng?”
“Em sẽ không cho rằng tối hôm đó chúng ta chỉ là nằm mơ đi? Em khỏe mạnh, anh dũng mãnh, đương nhiên sẽ có cục cưng rồi, hơn nữa chúng ta còn không chỉ làm một lần!”
“Anh rốt cuộc đang bận cái gì?” Cô rốt cuộc đưa ra nghi vấn trong lòng.
“Bổn vương đang kiếm tiền.”
“Anh có thể đi làm kiếm tiền sao?”
“Bổn vương nhờ Nhị nha đầu tìm giúp anh.”
“Thật vậy chăng? Công việc gì?” Cô rất ngạc nhiên.
“Làm người bán đồ này nọ.”
*** ***
“Người bán đồ cái gì! Rõ ràng chính là mod¬el nam ở đó để cho tất cả cô gái dùng ánh mắt chà đạp.” Nghênh Xuân ghé vào trên giường mềm mại, thơm ngào ngạt của mình, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Vừa rồi cô xem kênh mua sắm anh làm việc, còn vụng trộm ghi hình. Đã xem qua nhiều lần, còn lại đợi ngày mai xem nữa.
“Sao lại muốn tìm anh ta đi bán cà phê?” Bất quá em hai thật đúng là có ánh mắt, một ly cà phê đắng đến rùng mình như vậy mà được anh khen như thế, cái loại vẻ mặt thoả mãn này. . .
Nghênh Xuân đột nhiên cảm giác mặt nóng quá nha! Bởi vì cô biết cái loại này vẻ mặt này của anh. . . Giống như đúc một khắc cao trào kia.
Cô ngồi dậy, vẻ mặt kinh ngạc vuốt gương mặt của mình “Nói như vậy, từng người xem tivi đều nhìn thấy anh ta. . . Cũng không đúng, chỉ có mình biết anh ta cao trào là cái dạng kia chứ?”
Hoàn hảo hoàn hảo.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm một tiếng, giống như con lật đật nằm lại trên giường, cả người không nhúc nhích.
Nhưng muốn đem anh chia sẻ cho những người khác. . . . Tuy rằng anh cũng không phải của cô nhưng cô vẫn có loại cảm giác là lạ.
Chẳng lẽ loại cảm giác này chính là trong truyền thuyết . . . Ghen sao?
Ôi! Không nên nghĩ lung tung nữa, cô đã bị Đại vương gia này khiến cho biến thành gấu mèo rồi, nhanh chóng ngủ để làm đẹp mới là đúng.
Tìm được gối đầu thoải mái, ôm chăn bông kéo đến cằm, đem mình bao vây chặt chẽ, cô phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Không biết ngủ thẳng mấy giờ thì một bóng dáng cao lớn chậm rãi xuất hiện ở bên giường. Trong tròng mắt ngăm đen lóe ra ánh lửa nóng, nhìn không chuyển mắt dừng ở dung nhan đang say giấc như thiên sứ của cô.
“Bổn vương đã trở lại.” Lan Tĩnh nhẹ giọng nói nhỏ, trong giọng nói đã tràn ngập hạnh phúc sau khi về nhà.
“Oh! Hoan nghênh trở về.” Nghênh Xuân trở mình, đang ngủ mơ mơ màng màng đáp lại lời của anh. Đôi chân thon dài hoàn mỹ lộ ra trước mắt, nhanh chóng thức tỉnh dục vọng thân thể anh.
Anh nhớ tới đôi chân này từng mất hồn ôm lấy hông của anh. . . .
Luôn là dễ dàng, thân thể anh cũng bởi vì cô mà cháy.
Chắc hẳn phải vậy, nên là tìm cô dập tắt lửa thôi.
Anh chậm rãi cởi y phục của mình, chỉ còn lại có quần lót cô mua cho. Cám ơn lão thiên gia, cô không có mua mấy cái quần con rồng lúc trước.
Lan Tĩnh nhẹ nhàng lên giường, hai tay bưng lấy đầu cô, cúi xuống hôn hít khuôn mặt cô.
Môi của anh chậm rãi đi xuống, nhẹ gặm, một tay kia từ dưới áo ngủ cô thăm dò vào, một phen cầm một phần doanh tròn trong đó, làm càn vuốt ve.
Từng đợt khoái cảm từ ngực truyền đến khiến cô từ trong giấc ngủ mơ ngọt ngào dần dần thức tỉnh. Lúc này mới phát hiện có người đàn ông đè trên người, đang vui thích cúi đầu mút lấy bầu ngực của cô làm người ta hưng phấn.
“Đại vương gia?” Cô ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt tuấn mỹ của Lan Tĩnh. Mặt trên che kín dấu vết tình cảm mãnh liệt.
“Bằng không em tưởng ai?” Anh phụng phịu, giọng điệu rất không vui vẻ.
Cô trừng mắt nhìn. Anh tức giận cái gì a? Nên tức giận phải là cô chứ!
“Nào có người như vậy? Ở người ta ngủ thẳng một nửa. . . . . .”
“Không cần nói, chỉ cần chuyên tâm đáp lại bổn vương.” Anh cúi đầu nhẹ giọng nỉ non bên tai cô.
“Nhưng bây giờ là nửa đêm. . . . . .”
“Chính là nửa đêm mới có thể đương nhiên làm loại chuyện này.” Anh in lại lửa nóng trên môi cô, ôm chặt lấy cô, giống như muốn đem cả người của cô chen vào bên trong thân thể mình.
Vài ngày không gặp, tương tư lập tức như rừng lửa cháy lan ra đồng cỏ, ai cũng không thể ngăn cản được.
“Đại vương gia. . . . . .” Cô thở gấp ôm anh, lại nhịn không được nhắm hai mắt lại hưởng thụ đầu lưỡi lửa nóng của anh liếm láp trên điểm nhỏ mẫn cảm kia.
“Em thích bổn vương như vậy đúng không?”
Cô xấu hổ đỏ mặt không nói gì, nhưng vẻ mặt hưởng thụ đã tiết lộ ra đáp án.
Khi cô thực cố gắng muốn chống cự khoái cảm mạnh mẽ không ngừng xuất hiện từ ngực lại phát hiện giữa hai chân truyền đến đụng chạm càng lúc càng cường liệt. . .
“Không cần nơi đó. . . . . .”
“Có quan hệ gì? Bổn vương đã mấy ngày không được chạm vào em. Bổn vương sắp chết.”
“Đáng ghét.”
Tay anh lại chạm đến đầu nhũ mềm mại của cô, dùng ngón tay cái xoa bóp đầu nhũ, khiến cho cô càng hưng phấn khó nhịn. Đôi môi anh cũng dọc theo cần cổ hoàn mỹ đi xuống nhũ hoa bên kia, há mồm ngậm đỉnh tròn.
“Thật sự rất đáng ghét sao?”
Cô ngượng ngùng đỏ mặt, nhắm chặt hai mắt không nói gì. Cô biết người đàn ông ác liệt này cố ý muốn chọc cô, nhưng thân thể của cô thật đúng là phản bội lòng mình, đối với vuốt ve hôn mút của anh nổi lên phản ứng thật lớn.
Khi bàn tay to cùng đầu lưỡi của anh cuồng vọng xâm nhập vào cô, linh hoạt ngả ngớn mút lấy. Cô chỉ có thể thẹn thùng đem mình vùi sâu vào gối đầu, bởi vì nếu không như vậy, cô sợ rằng chính mình sẽ khống chế không được hét lên quá lớn.
Nhưng anh lại không hi vọng cô nín nhịn.
“Muốn kêu thì kêu ra đi, không cho phép nhịn.”
“Không thể, nếu như bị người ta nghe được. . .” Lời của cô nói đến một nửa, anh đột nhiên lại rời khỏi người cô.
Cô cho là anh tức giận, mất hết hứng thú tiếp tục. Nhưng trăm triệu lần không ngờ anh cư nhiên vươn tay đem hai chân cô đẩy ra, gấp khúc hiện lên hình chữ M.
“Anh muốn làm cái gì?”
“Làm cho em kêu lên.”
“Cái gì?”
Khóe miệng của anh gợi lên một chút ý cười mị hoặc, hai tay đẩy ra hai chân ép chặt của cô, sau đó tà ác vươn tay thong thả vuốt ve da thịt trơn mềm nhất ở đùi khiến cho thân thể cô run rẩy không ngừng.
“Không cần như vậy. . . . . . A. . . . . .”
Bàn tay to của anh đi vào đóa hoa ướt át. Ấi dịch trong suốt óng ánh lây dính sang tay anh, tiết lộ ra phản ứng của thân thể cô. Anh mỉm cười dùng ngón tay trỏ khẽ chạm một chút điểm nhỏ bên trong nhuỵ hoa.
“Mấy ngày nay em cũng rất nhớ bổn vương.”
“Nào có?” Cô đương nhiên không có khả năng vui vẻ thừa nhận.
“Nha đầu hư khẩu thị tâm phi, thân thể của em cũng đã đầu hàng, em còn quật cường như vậy?” Giống như là muốn trừng phạt cô nói một đằng nghĩ một nẻo, anh cố ý khẽ xoa một chút lên trên điểm nhỏ kia.
“A!” Bị loại mãnh liệt thình lình xảy ra đánh sâu vào khiến chấn đắc nói không ra lời. Cô chỉ có thể xụi lơ ở trong lòng anh, vô lực nhắm mắt lại, hưởng thụ vui thích không thể diễn tả bằng lời.
“Không cần làm như vậy. . . . . .” Cô cầu khẩn, cô nhất định sẽ hỏng mất .
Không để ý cầu xin của cô, ngón tay lây dính mật dịch xâm nhập thẳng vào lỗ nhỏ chặt chẽ, nhẹ nhàng hoạt động lên. . . .
“Đại vương gia. . . . . .” Cô khẩn trương bắt lấy cổ tay anh, ý đồ cuối cùng là muốn ngăn cản, nhưng tới đã không kịp.
Từng trận hương thơm thiếu nữ mê hoặc tia lý trí cuối cùng của anh, ngón tay thon dài không ngừng ở trong khe huyệt chặt chẽ thăm dò, tham luyến cảm giác ấm áp phong phú, lưu luyến không rời kéo ra đưa vào.
“A. . . . . . Không cần. . . . . .” Dưới sự kích thích không ngừng của anh, chất mật ngọt lành trong cơ thể cô liền không thể khống chế ồ ồ chảy ra, lây dính hai đùi tuyết trắng, chảy xuống giường.
Phản ứng xấu hổ như vậy làm cô muốn giãy giụa, nhưng khoái cảm sung sướng lại làm cô suy yếu chỉ có thể vô lực thừa nhận.
Anh phóng túng chính mình, không muốn xa rời thân thể mềm mại lại mê người của cô, vừa lòng nhìn cô ở dưới thân mình nức nở uyển chuyển, hương thở hổn hển.
“Em là của bổn vương, em là của bổn vương .”
Cô thì thào nói “Em. . . . em là của anh.”
Lời của cô vừa mới nói xong, liền gọi dậy tất cả dục hoả trong cơ thể của người đàn ông này. Anh rất nhanh liền đem nam tính đang khát vọng của mình chống lên hoa huyệt kia. Đầu tiên là kiên quyết thong thả ra vào dần dần xâm nhập thân thể của cô càng sâu hơn.
“A. . . . . .” Môi đỏ mọng tràn ra tiếng rên rỉ mất hồn, lửa dục trong thân thể cũng dụ dỗ cô vô ý thức lắc lư eo kích thích người đàn ông ở trong cơ thể.
Bị hoa kính chặt chẽ ấm áp vây quanh, bị chất mật ướt át trong suốt làm dễ chịu, dục vọng liền giống như thú dữ đói khát, mạnh mẽ, cuồng dã, mất khống chế bắt đầu xâm lược, giữ lấy, một lần xâm nhập hơn một lần.
Anh kịch liệt thả cường lực ở trong cơ thể cô từng lần kéo ra đâm vào, giống như muốn cô khó quên xâm chiếm của anh. Mà cô cũng chỉ có thể phối hợp với yêu cầu của anh đong đưa thân mình.
“A. . . . . .” Chịu không nổi anh cuồng dã đánh đến, mỗi một cái đều làm cho cô cơ hồ sắp không thể hô hấp. Cô đành phải vươn hai tay chống đẩy bả vai anh, vô lực cầu khẩn “Chậm một chút. . . . . .”
Nghĩ đến cô muốn cự tuyệt, nhưng lửa dục đã cháy lan cả đồng cỏ, thân thể làm sao có thể ở phía sau hô ngừng? Cho nên ngược lại, làm động tác của Lan Tĩnh càng trở nên mãnh liệt hơn, càng thêm đói khát đâm chọc vào, vận động tới.
“Em là của bổn vương, không cho phép không cho phép em cự tuyệt bổn vương.”
“Em không phải. . . A. . .” Lời cũng không có cách nào nói xong, một trận khoái cảm lại giống biển rộng tràn ra thổi quét, khiến cô bị động nghênh đón khoái hoạt dục tiên dục tử.
“Đại vương gia!” Rốt cục cô vong tình hô hoán, cảm giác thân thể mình giống như muốn theo một lần lại một lần giữ lấy của anh mà nổ mạnh. Cô ôm chặt lấy đầu anh, chỉ sợ buông lỏng tay sẽ từ trời không rơi xuống trên mặt đất.
“Nghênh Xuân!” Anh gầm nhẹ tên cô.
Sau khi thân thể run lên một trận mãnh liệt, cô cảm thấy trong cơ thể mình bị một luồng nóng bỏng ướt át bắn vào, làm cô lại một lần nữa đạt tới cao triều trước nay chưa từng có.
Cô mở cửa ra, lại là Đại vương gia.
Vừa nhìn thấy anh, cô sẽ không tự chủ lại nhớ tới ký ức đêm đầu tiên, còn có hai người như thế nào điên cuồng kích động dây dưa cùng một chỗ. Mặt cô liền không thể khống chế nóng lên, tim đập gia tốc.
“Còn chưa ngủ?” Cô cố gắng gắng giữ tỉnh táo hỏi.
“Bổn vương sợ em sẽ sợ, cho nên mới cùng em ngủ.”
“Không được !”
“Vì sao không được?”
“Anh mới sẽ không an phận ngủ đâu!” Chính mình nằm cạnh sẽ khiến anh không an phận ngủ. . . Không nghĩ tới bản thân cư nhiên lại có ý nghĩ này, thật là làm cho cô thẹn thùng đến đỉnh đầu đều sắp bốc khói.
“Ai nói? Bổn vương nói lời giữ lời.”
“Không cần !”
“Bổn vương sợ tên trộm kia ôm oán trả thù. . . . . .”
Cô liều mạng trừng mắt người đàn ông ác liệt phía trước, anh căn bản chính là cố ý muốn hù dọa cô.
Suy nghĩ một chút, cô thật sự vẫn còn đầy sợ hãi lúc ngủ một mình, có anh ở cùng, xác thực sẽ nhiều hơn một phần an tâm.
“Được rồi!” Cô đáp ứng “Nhưng anh phải an phận ngủ nha!”
“Được.” Anh nhu thuận gật đầu tựa hệt như sinh viên khuôn mẫu.
Bất quá đến nửa đêm, cô đã bị tập kích.
“Đại vương gia?” Môi của cô bị một đôi môi khác bá đạo giữ lấy, hôn lên, ngay cả nói chuyện cũng nghe không rõ lắm.
“Bổn vương muốn.” Anh thở dốc nói, một đôi bàn tay to không an phận ở trên người của cô sờ tới sờ lui, khiến cô cảm giác khó thở.
“Nhưng anh không phải nói anh nói chuyện giữ lời?” Cô cũng yêu kiều thở gấp hỏi, phát hiện không biết khi nào, anh đã đem quần áo trên người cô cởi bỏ.
“Hiện tại anh không phải Vương gia, anh là một người đàn ông đói khát.”
“Anh là đồ đàn ông giảo hoạt hư hỏng. . .”
Rất nhanh, trong miệng cô bật ra không còn là ngôn ngữ kháng nghị, mà là rên rỉ mất hồn, bởi vì anh đã thực ác liệt cúi đầu, há mồm ngậm một bên nụ hoa nhỏ run rẩy trước ngực cô.
“A. . . . . .”
Lại một lần nữa, hai người lâm vào trong hoan ái nam nữ tuyệt vời. . . .
Thật lâu sau, Lan Tĩnh mới mở miệng “Đại a đầu.”
“Huh?”
“Anh nghĩ, anh hẳn là muốn kết hôn với em.”
“Thật vậy chăng? Vì sao?” Cô nồng đậm buồn ngủ trở mình. Cả người đã có một nửa ở ngoài giường, mắt thấy sẽ rơi xuống.
“Bởi vì chúng ta xảy ra quan hệ, về sau sẽ không ai muốn em.” Anh vừa bày tỏ, vừa ôm cô trở lại bên cạnh mình. Cảm thấy như vậy còn chưa tốt lại đem cô chuyển qua trước ngực, đem đầu nhỏ của cô đặt lên trên, lúc ấy mới vừa lòng vươn hai tay ôm lấy cô.
“Uh! Bất quá anh không có tiền cũng không có công việc, về sau phải làm sao nuôi em cùng cục cưng?” Lại mở miệng ngáp một cái thật to. Cô tìm vị trí nằm thoải mái một chút, sau đó liền ngủ thiếp đi.
Tiền sao? Công việc sao? Nuôi thê tử cùng cục cưng sao? Anh nên làm như thế nào?
Trong lúc Nghênh Xuân ngủ ngon mộng ngọt thì đã có một người đàn ông bởi vì lời nói của cô mà một đêm không chợp mắt.
*** ***
“Vương gia có ở đây không?”
“Nha! Sáng sớm đại hoàng huynh đã đi ra ngoài.” Lan Khang vẫn như cũ chôn ở trước máy tính, cũng không quay đầu lại nói với Nghênh Xuân đứng ở cửa.
Mình có nói muốn tìm anh ta sao? Nghênh Xuân lảm nhảm nhớ tới ở trong lòng, hồn nhiên không biết ánh mắt của bản thân đã tiết lộ tất cả.
Cô có chút buồn bực chạy đi thu quần áo. Thật vất vả đợi đến lúc Lan Tĩnh trở về, lại phát hiện anh tránh ở trong phòng không ra, cũng không muốn cô đi vào đấm bóp lung nữa. Thật sự rất kỳ quái.
Ngày hôm sau.
“A. . . . . .” Lan Khang mở miệng ngáp rất không văn nhã, sau đó tiếp tục ghé vào sô pha lật tạp chí, không thèm quay đầu lại, nói với Nghênh Xuân đang ôm quần áo đi giặt “Sáng sớm đại hoàng huynh đã đi ra ngoài, anh ấy nói buổi tối sẽ không trở về dùng bữa. Bất quá bổn vương cảnh cáo cô, không cần bởi vì đại hoàng huynh không trở về ăn mà cô liền loạn nấu một trận nha!”
Nghênh Xuân đem cái quần lót màu vàng vứt lên trên đầu của anh giống như tiết hận. Anh lại dường như không có việc gì đem quần lót vứt xuống “Đại a đầu, còn sót một chiếc.”
Anh vẫn lật tạp chí thưởng thức cô gái khêu gợi loã lồ ở trong, bên tai nghe được tiếng bước chân bịch bịch bịch. Cái quần lót bị người ta cầm đi rồi.
Tất cả lại khôi phục bình tĩnh như cũ, thật tốt.
Nhưng Nghênh Xuân rất không tốt, bởi vì cô phát hiện mình mới vài ngày không nhìn thấy Đại vương gia kia, cư nhiên lại nhớ nhung anh mãnh liệt.
Kỳ quái, mấy ngày nay anh ta rốt cuộc đi nơi nào?
Chẳng lẽ. . . . Anh ta đã chơi chán cô rồi sao?
Đàn ông quả nhiên đều là động vật có mới nới cũ.
Làm cô cảm thấy càng khó chấp nhận chính là, cô không khỏi cũng quá nhanh bị chơi chán đi? Cô có nhạt nhẽo như vậy sao? Cô rất nhanh đã khiến người ta không có cảm giác mới?
Trời ạ! Cô thật sự sắp điên rồi.
Nghênh Xuân buồn bực đổ bột giặt vào trong máy giặt quần áo, lại quên mở nước đã khởi động. Sau đó đem quần áo đã giặt xong gấp xong ném vào máy giặt, còn quần áo chưa giặt lại đem phơi nắng.
“Cái áo trên người của em chưa giặt sao?” Thanh âm lạnh lùng của Nghênh Hạ từ phía sau lưng truyền đến. Tiếp đó một gương mặt màu xanh xuất hiện ở trước mắt, dọa Nghênh Xuân nhảy dựng lên.
“A?”
“Sao lại giật mình?”
“Có ai nhìn thấy một gương mặt màu xanh như ếch xuất hiện liền không bị dọa nhảy dựng lên?” Nghênh Xuân tức giận nói.
“Cũng đúng.” Nghênh Hạ thoa mặt đi đến trước máy giặt vươn tay nhấc lên một bộ y phục, mặt không cười nói “Chị cả, cái này là hàng hiệu, phải giặt bằng tay nha!”
“Được.” Nghênh Xuân đem bộ y phục đó đặt vào trong một cái chậu, im lặng mở nước bỏ bột giặt vào.
“Này cho chị.” Nghênh Hạ đột nhiên đút một cái di động cho Nghênh Xuân.
“Di động? Chị đã có a!”
“Làm ơn, di động kia của chị đã có thể làm đồ cổ đem đấu giá. Đi đến tầng hầm ngầm hoặc mấy địa phương quỷ quái có vẻ hẻo lánh liền không bắt được sóng. Nếu xảy ra chuyện kinh khủng gì liền thành kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.” Cũng không phải đang chụp quỷ điện báo.
“Em biết chuyện gì sao?” Nghênh Xuân thật cẩn thận hỏi.
Chẳng lẽ chuyện tối hôm đó trong nhà bị trộm vào, sau đó cô bị Đại vương gia ăn đã để Nghênh Hạ phát hiện? Sắc mặt Nghênh Xuân lập tức trắng xanh không ít.
Nghênh Hạ luôn luôn giỏi về nhìn mặt nói chuyện. Tuy rằng không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra, bất quá cô nghĩ nhất định có liên quan với Đại vương gia kia.
“Có chuyện gì em hẳn nên biết sao?” Nghênh Hạ hỏi lại.
“Không có, chị chỉ là nghĩ tới chuyện kẻ trộm.”
“Không cần lo lắng nữa, em đã bảo người ta đến trang bị thiết bị an ninh rồi. Về sau mỗi một ngày, mỗi một buổi tối đều sẽ có nhân viên bảo vệ đến kiểm tra.” Hơn nữa còn là dạng anh dũng, tuyệt đối phải cổ động.
“Cái gì? Trang bị thiết bị an ninh? Đây không phải là rất đắt tiền sao?” Nghênh Xuân cả kinh kêu lên.
“Đương nhiên không phải em bỏ tiền .”
“Vậy là ai?”
“Đại vương gia…!”
“Tại sao anh ta có thể có tiền?”
“Anh ta mặc dù không có tiền, nhưng có vàng cả thế giới thông dụng, cổ kim trong ngoài đều nổi tiếng.” Nghênh hạ cười nói.
“Vàng?”
“Uh a! Trên người người cổ đại không phải đều có mang bảo vật và vàng? Tựa như tiền Đài Loan của chúng ta.”
Bảo vật? Đó là kẻ có tiền mới có thể mang a? Người nghèo có bạc vụn là đủ rồi. Nghênh Xuân nhàm chán nghĩ.
“Anh ta đưa cho em, bảo em giúp anh ta đổi tiền mặt, còn nói muốn đem số tiền còn lại gi¬ao cho chị bảo quản.” Nghênh Hạ cũng không nghĩ lộ ra chính mình có giấu đi một ít.
“Được rồi! Chị lấy một ít tiền mua thức ăn là được. Ba Vương gia kia mỗi ngày đều muốn được ăn toàn bộ là đồ ăn Mãng Hán. Tiền mua đồ ăn tốn rất nhiều!” Không thể không có lợi.
“Cái này đúng rồi, không lấy là uổng phí, em đem tiền còn lại đặt ở trong phòng chị.”
Nghênh Xuân gật gật đầu, sau đó nói “Còn có. . . . Mặt của em nứt ra rồi.”
“A!” Nghênh Hạ vừa chạy vừa thét chói tai rời đi.
Nghênh Xuân nhịn không được cười em gái của mình. Bề ngoài thông minh có khả năng như vậy, kỳ thật bên trong vẫn là thực mơ hồ, giống tiểu nữ sinh đáng yêu.
Thu hồi tinh thần hoảng hốt, Nghênh Xuân lại lấy ra huấn luyện chuyên nghiệp từ nhỏ đến lớn mình luyện qua, đem quần áo nên giặt nên gấp chuẩn bị xong. Sau đó còn tưới hoa, lau sạch bàn, vo gạo, cắm nồi cơm điện rồi trở về phòng.
Mệt mỏi quá nha!
Tuy rằng việc này mỗi ngày đều làm, cũng đã đem tất cả quá trình vắn tắt đến mức độ trong thời gian ngắn nhất là có thể làm xong. Nhưng giờ lại nhiều ra quần áo và công việc của ba Vương gia khiến cho cô cảm thấy hơi mệt.
Cô vừa dùng tay nắm xoa bả vai đau nhức, vừa đi vào gi¬an phòng của mình. Đi đến trước tủ quần áo lấy ra quần áo thoải mái để chút nữa tắm xong mặc vào, lại đi đến trước bàn trang điểm cầm lấy đồ cột tóc, sau đó đi tới bên giường. . .
Cô ước chừng đã trợn mắt nhìn gì đó trên giường một phút lâu.
Cô xoa xoa hai mắt. Lại qua 1 phút.
Cô vươn tay cầm lấy đống gì đó, sau đó rung một cái, cẩn thận kiểm tra mỗi một tờ, phát hiện hình như đây là sự thật.
Cô hung hăng thở một hơi, tiếp theo cả người chậm rãi ngã vào một đống lớn một ngàn nguyên tiền giấy, sợ nếu mình kêu to… tất cả trước mắt sẽ biến mất.
Đột nhiên, di động vang lên, cô vội vàng nhảy dựng tìm nơi phát ra tiếng chuông. Rốt cục ở đầu giường tìm thấy, mở ra nhìn vào, là Lan Tĩnh.
“Alo?”
“Thế nào? Số tiền đó đủ mua đồ ăn không?”
“Rất đủ. . . . . .” Cô vừa ngắm mấy cục tiền, vừa cảm giác mình giống như trúng số. Hiện tại cô có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác của người đoạt giải nhất tiền thưởng, giống như đang nằm mơ.
“Vì sao em thở gấp như vậy? Đang làm chuyện gì?” Giọng điệu truyền đến từ bên kia điện thoại, cực kỳ giống lão công ngờ vực vô căn cứ đang ép hỏi.
“Không có a!”
“Tốt nhất là không có, hơn nữa cho dù muốn thở gấp, cũng phải đợi bổn vương trở về lại cùng em thở gấp. Em phải biết rằng em hiện tại cũng không thể tự do tự tại giống như lúc trước.”
Cô có chút nghe không rõ “Anh đang nói gì?”
Bất quá, trong lòng cô tại sao lại có thiên sứ nhỏ đang ca hát đây? Chẳng lẽ là anh đang quan tâm mình, hay là thích cô, không phải có mới nới cũ sao?
“Đại a đầu. . . .” Lan Tĩnh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói như vậy “Dù sao sau này em nghe bổn vương là được rồi.”
“Oh!” Nghênh Xuân gật gật đầu.
“Đúng rồi, mấy ngày nay bổn vương sẽ phái người dọn dẹp nhà”
“Làm cái gì?”
“Bổn vương cảm thấy về sau nếu tất cả mọi người muốn sinh hoạt chung một chỗ, bổn vương cần hảo hảo chiếu cố mọi người và cải thiện hoàn cảnh bần cùng dơ dáy bẩn thỉu trong nhà.”
Cái gì? Bần cùng dơ dáy bẩn thỉu?
Cô nhìn bốn phía một cái, cảm giác nhà mình mặc dù có chút nhỏ, nhưng coi như là nhỏ nhắn đáng yêu lại sạch sẽ vệ sinh a!
Thật là một người đàn ông thích ghét bỏ.
“Em đều đã sửa sang lại thật sự sạch sẽ a!” Nghênh Xuân kháng nghị.
“Bổn vương biết, em là cô gái cần cù nhất bổn vương từng gặp qua.”
Nghe anh nói như vậy, làm cho cô thật sự thấy cảm động cực kỳ. Trong lúc nhất thời, cái mũi của cô cư nhiên cảm thấy có điểm ê ẩm.
Quỷ đáng ghét, mê nói lời ngon tiếng ngọt, hại cả người cô muốn bay lên.
Bất quá, anh đúng là trong nghề biết hàng. Cô dương dương đắc ý nghĩ.
“Nếu về sau còn có cục cưng, đương nhiên là phải ở tại trong vương phủ thoải mái quý phái.” Lan Tĩnh nói tiếp.
“Cái gì? Cục cưng?”
“Em sẽ không cho rằng tối hôm đó chúng ta chỉ là nằm mơ đi? Em khỏe mạnh, anh dũng mãnh, đương nhiên sẽ có cục cưng rồi, hơn nữa chúng ta còn không chỉ làm một lần!”
“Anh rốt cuộc đang bận cái gì?” Cô rốt cuộc đưa ra nghi vấn trong lòng.
“Bổn vương đang kiếm tiền.”
“Anh có thể đi làm kiếm tiền sao?”
“Bổn vương nhờ Nhị nha đầu tìm giúp anh.”
“Thật vậy chăng? Công việc gì?” Cô rất ngạc nhiên.
“Làm người bán đồ này nọ.”
*** ***
“Người bán đồ cái gì! Rõ ràng chính là mod¬el nam ở đó để cho tất cả cô gái dùng ánh mắt chà đạp.” Nghênh Xuân ghé vào trên giường mềm mại, thơm ngào ngạt của mình, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Vừa rồi cô xem kênh mua sắm anh làm việc, còn vụng trộm ghi hình. Đã xem qua nhiều lần, còn lại đợi ngày mai xem nữa.
“Sao lại muốn tìm anh ta đi bán cà phê?” Bất quá em hai thật đúng là có ánh mắt, một ly cà phê đắng đến rùng mình như vậy mà được anh khen như thế, cái loại vẻ mặt thoả mãn này. . .
Nghênh Xuân đột nhiên cảm giác mặt nóng quá nha! Bởi vì cô biết cái loại này vẻ mặt này của anh. . . Giống như đúc một khắc cao trào kia.
Cô ngồi dậy, vẻ mặt kinh ngạc vuốt gương mặt của mình “Nói như vậy, từng người xem tivi đều nhìn thấy anh ta. . . Cũng không đúng, chỉ có mình biết anh ta cao trào là cái dạng kia chứ?”
Hoàn hảo hoàn hảo.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm một tiếng, giống như con lật đật nằm lại trên giường, cả người không nhúc nhích.
Nhưng muốn đem anh chia sẻ cho những người khác. . . . Tuy rằng anh cũng không phải của cô nhưng cô vẫn có loại cảm giác là lạ.
Chẳng lẽ loại cảm giác này chính là trong truyền thuyết . . . Ghen sao?
Ôi! Không nên nghĩ lung tung nữa, cô đã bị Đại vương gia này khiến cho biến thành gấu mèo rồi, nhanh chóng ngủ để làm đẹp mới là đúng.
Tìm được gối đầu thoải mái, ôm chăn bông kéo đến cằm, đem mình bao vây chặt chẽ, cô phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Không biết ngủ thẳng mấy giờ thì một bóng dáng cao lớn chậm rãi xuất hiện ở bên giường. Trong tròng mắt ngăm đen lóe ra ánh lửa nóng, nhìn không chuyển mắt dừng ở dung nhan đang say giấc như thiên sứ của cô.
“Bổn vương đã trở lại.” Lan Tĩnh nhẹ giọng nói nhỏ, trong giọng nói đã tràn ngập hạnh phúc sau khi về nhà.
“Oh! Hoan nghênh trở về.” Nghênh Xuân trở mình, đang ngủ mơ mơ màng màng đáp lại lời của anh. Đôi chân thon dài hoàn mỹ lộ ra trước mắt, nhanh chóng thức tỉnh dục vọng thân thể anh.
Anh nhớ tới đôi chân này từng mất hồn ôm lấy hông của anh. . . .
Luôn là dễ dàng, thân thể anh cũng bởi vì cô mà cháy.
Chắc hẳn phải vậy, nên là tìm cô dập tắt lửa thôi.
Anh chậm rãi cởi y phục của mình, chỉ còn lại có quần lót cô mua cho. Cám ơn lão thiên gia, cô không có mua mấy cái quần con rồng lúc trước.
Lan Tĩnh nhẹ nhàng lên giường, hai tay bưng lấy đầu cô, cúi xuống hôn hít khuôn mặt cô.
Môi của anh chậm rãi đi xuống, nhẹ gặm, một tay kia từ dưới áo ngủ cô thăm dò vào, một phen cầm một phần doanh tròn trong đó, làm càn vuốt ve.
Từng đợt khoái cảm từ ngực truyền đến khiến cô từ trong giấc ngủ mơ ngọt ngào dần dần thức tỉnh. Lúc này mới phát hiện có người đàn ông đè trên người, đang vui thích cúi đầu mút lấy bầu ngực của cô làm người ta hưng phấn.
“Đại vương gia?” Cô ngẩng đầu, nhìn lên khuôn mặt tuấn mỹ của Lan Tĩnh. Mặt trên che kín dấu vết tình cảm mãnh liệt.
“Bằng không em tưởng ai?” Anh phụng phịu, giọng điệu rất không vui vẻ.
Cô trừng mắt nhìn. Anh tức giận cái gì a? Nên tức giận phải là cô chứ!
“Nào có người như vậy? Ở người ta ngủ thẳng một nửa. . . . . .”
“Không cần nói, chỉ cần chuyên tâm đáp lại bổn vương.” Anh cúi đầu nhẹ giọng nỉ non bên tai cô.
“Nhưng bây giờ là nửa đêm. . . . . .”
“Chính là nửa đêm mới có thể đương nhiên làm loại chuyện này.” Anh in lại lửa nóng trên môi cô, ôm chặt lấy cô, giống như muốn đem cả người của cô chen vào bên trong thân thể mình.
Vài ngày không gặp, tương tư lập tức như rừng lửa cháy lan ra đồng cỏ, ai cũng không thể ngăn cản được.
“Đại vương gia. . . . . .” Cô thở gấp ôm anh, lại nhịn không được nhắm hai mắt lại hưởng thụ đầu lưỡi lửa nóng của anh liếm láp trên điểm nhỏ mẫn cảm kia.
“Em thích bổn vương như vậy đúng không?”
Cô xấu hổ đỏ mặt không nói gì, nhưng vẻ mặt hưởng thụ đã tiết lộ ra đáp án.
Khi cô thực cố gắng muốn chống cự khoái cảm mạnh mẽ không ngừng xuất hiện từ ngực lại phát hiện giữa hai chân truyền đến đụng chạm càng lúc càng cường liệt. . .
“Không cần nơi đó. . . . . .”
“Có quan hệ gì? Bổn vương đã mấy ngày không được chạm vào em. Bổn vương sắp chết.”
“Đáng ghét.”
Tay anh lại chạm đến đầu nhũ mềm mại của cô, dùng ngón tay cái xoa bóp đầu nhũ, khiến cho cô càng hưng phấn khó nhịn. Đôi môi anh cũng dọc theo cần cổ hoàn mỹ đi xuống nhũ hoa bên kia, há mồm ngậm đỉnh tròn.
“Thật sự rất đáng ghét sao?”
Cô ngượng ngùng đỏ mặt, nhắm chặt hai mắt không nói gì. Cô biết người đàn ông ác liệt này cố ý muốn chọc cô, nhưng thân thể của cô thật đúng là phản bội lòng mình, đối với vuốt ve hôn mút của anh nổi lên phản ứng thật lớn.
Khi bàn tay to cùng đầu lưỡi của anh cuồng vọng xâm nhập vào cô, linh hoạt ngả ngớn mút lấy. Cô chỉ có thể thẹn thùng đem mình vùi sâu vào gối đầu, bởi vì nếu không như vậy, cô sợ rằng chính mình sẽ khống chế không được hét lên quá lớn.
Nhưng anh lại không hi vọng cô nín nhịn.
“Muốn kêu thì kêu ra đi, không cho phép nhịn.”
“Không thể, nếu như bị người ta nghe được. . .” Lời của cô nói đến một nửa, anh đột nhiên lại rời khỏi người cô.
Cô cho là anh tức giận, mất hết hứng thú tiếp tục. Nhưng trăm triệu lần không ngờ anh cư nhiên vươn tay đem hai chân cô đẩy ra, gấp khúc hiện lên hình chữ M.
“Anh muốn làm cái gì?”
“Làm cho em kêu lên.”
“Cái gì?”
Khóe miệng của anh gợi lên một chút ý cười mị hoặc, hai tay đẩy ra hai chân ép chặt của cô, sau đó tà ác vươn tay thong thả vuốt ve da thịt trơn mềm nhất ở đùi khiến cho thân thể cô run rẩy không ngừng.
“Không cần như vậy. . . . . . A. . . . . .”
Bàn tay to của anh đi vào đóa hoa ướt át. Ấi dịch trong suốt óng ánh lây dính sang tay anh, tiết lộ ra phản ứng của thân thể cô. Anh mỉm cười dùng ngón tay trỏ khẽ chạm một chút điểm nhỏ bên trong nhuỵ hoa.
“Mấy ngày nay em cũng rất nhớ bổn vương.”
“Nào có?” Cô đương nhiên không có khả năng vui vẻ thừa nhận.
“Nha đầu hư khẩu thị tâm phi, thân thể của em cũng đã đầu hàng, em còn quật cường như vậy?” Giống như là muốn trừng phạt cô nói một đằng nghĩ một nẻo, anh cố ý khẽ xoa một chút lên trên điểm nhỏ kia.
“A!” Bị loại mãnh liệt thình lình xảy ra đánh sâu vào khiến chấn đắc nói không ra lời. Cô chỉ có thể xụi lơ ở trong lòng anh, vô lực nhắm mắt lại, hưởng thụ vui thích không thể diễn tả bằng lời.
“Không cần làm như vậy. . . . . .” Cô cầu khẩn, cô nhất định sẽ hỏng mất .
Không để ý cầu xin của cô, ngón tay lây dính mật dịch xâm nhập thẳng vào lỗ nhỏ chặt chẽ, nhẹ nhàng hoạt động lên. . . .
“Đại vương gia. . . . . .” Cô khẩn trương bắt lấy cổ tay anh, ý đồ cuối cùng là muốn ngăn cản, nhưng tới đã không kịp.
Từng trận hương thơm thiếu nữ mê hoặc tia lý trí cuối cùng của anh, ngón tay thon dài không ngừng ở trong khe huyệt chặt chẽ thăm dò, tham luyến cảm giác ấm áp phong phú, lưu luyến không rời kéo ra đưa vào.
“A. . . . . . Không cần. . . . . .” Dưới sự kích thích không ngừng của anh, chất mật ngọt lành trong cơ thể cô liền không thể khống chế ồ ồ chảy ra, lây dính hai đùi tuyết trắng, chảy xuống giường.
Phản ứng xấu hổ như vậy làm cô muốn giãy giụa, nhưng khoái cảm sung sướng lại làm cô suy yếu chỉ có thể vô lực thừa nhận.
Anh phóng túng chính mình, không muốn xa rời thân thể mềm mại lại mê người của cô, vừa lòng nhìn cô ở dưới thân mình nức nở uyển chuyển, hương thở hổn hển.
“Em là của bổn vương, em là của bổn vương .”
Cô thì thào nói “Em. . . . em là của anh.”
Lời của cô vừa mới nói xong, liền gọi dậy tất cả dục hoả trong cơ thể của người đàn ông này. Anh rất nhanh liền đem nam tính đang khát vọng của mình chống lên hoa huyệt kia. Đầu tiên là kiên quyết thong thả ra vào dần dần xâm nhập thân thể của cô càng sâu hơn.
“A. . . . . .” Môi đỏ mọng tràn ra tiếng rên rỉ mất hồn, lửa dục trong thân thể cũng dụ dỗ cô vô ý thức lắc lư eo kích thích người đàn ông ở trong cơ thể.
Bị hoa kính chặt chẽ ấm áp vây quanh, bị chất mật ướt át trong suốt làm dễ chịu, dục vọng liền giống như thú dữ đói khát, mạnh mẽ, cuồng dã, mất khống chế bắt đầu xâm lược, giữ lấy, một lần xâm nhập hơn một lần.
Anh kịch liệt thả cường lực ở trong cơ thể cô từng lần kéo ra đâm vào, giống như muốn cô khó quên xâm chiếm của anh. Mà cô cũng chỉ có thể phối hợp với yêu cầu của anh đong đưa thân mình.
“A. . . . . .” Chịu không nổi anh cuồng dã đánh đến, mỗi một cái đều làm cho cô cơ hồ sắp không thể hô hấp. Cô đành phải vươn hai tay chống đẩy bả vai anh, vô lực cầu khẩn “Chậm một chút. . . . . .”
Nghĩ đến cô muốn cự tuyệt, nhưng lửa dục đã cháy lan cả đồng cỏ, thân thể làm sao có thể ở phía sau hô ngừng? Cho nên ngược lại, làm động tác của Lan Tĩnh càng trở nên mãnh liệt hơn, càng thêm đói khát đâm chọc vào, vận động tới.
“Em là của bổn vương, không cho phép không cho phép em cự tuyệt bổn vương.”
“Em không phải. . . A. . .” Lời cũng không có cách nào nói xong, một trận khoái cảm lại giống biển rộng tràn ra thổi quét, khiến cô bị động nghênh đón khoái hoạt dục tiên dục tử.
“Đại vương gia!” Rốt cục cô vong tình hô hoán, cảm giác thân thể mình giống như muốn theo một lần lại một lần giữ lấy của anh mà nổ mạnh. Cô ôm chặt lấy đầu anh, chỉ sợ buông lỏng tay sẽ từ trời không rơi xuống trên mặt đất.
“Nghênh Xuân!” Anh gầm nhẹ tên cô.
Sau khi thân thể run lên một trận mãnh liệt, cô cảm thấy trong cơ thể mình bị một luồng nóng bỏng ướt át bắn vào, làm cô lại một lần nữa đạt tới cao triều trước nay chưa từng có.
/10
|