Cảnh sắc mùa thu tiêu điều thê lương chẳng ai muốn ra ngoài. Sau khi Tô Khả Nhi trở lại Mạc phủ, thời tiết bắt đầu lạnh hơn, giống như lời Mạc lão phu nhân nói, tất cả hãy chờ qua mùa đông giá rét rồi hãy bàn sau, Tô Khả Nhi ngẫm lại cũng đúng, trời lạnh như thế, bên ngoài băng lạnh thấu xương, vẫn là ở trong phòng ấm áp hơn.
Chuyện của Tề Tú Viện đã không phải bận tâm nữa, bởi vì ngày hôm qua đã tìm được Tề Tú Viện, nghe nói là cô ấy tránh ở một vị cố nhân, hôm qua đã được đưa về Tề Hầu phủ, tin tức này làm mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng, lại không có tin tức của bên Tiêu vương phủ, ít nhất bên đó không có động tĩnh gì.
Trong tiêu vương phủ, giá lạnh bao trùm, bầu không khí nghiêm trọng tràn ngập, lúc này, tại nam viện, thương thế của Tiêu Thương đã có chuyển biến tốt, khí sắc đã hồi phục một chút, lúc này đứng ở trước giường của hắn là ba quan viên đang cúi đầu đợi, Tiêu Thương cầm chung trà uống một ngụm, trầm giọng nói: “Sự việc điều tra thế nào rồi?”
“Bẩm vương gia, sự việc đã điều tra thỏa đáng, năm đó trùng tu đập chưa nước ít nhất có hơn mười vạn lượng bạc không được ghi lại, Lưu đề đốc cũng có tham ô.”
“Được, thông báo hình bộ, bắt giam, cách chức điều tra.” Một câu nói bâng quơ ném ra, ánh mắt Tiêu Thương có vẻ rất hài lòng.
“Nhưng Vương gia, vị Lưu đề đốc này…là thủ hạ dưới trướng của Trịnh tể tướng..Muốn bắt giam không phải là chuyện dễ.” Một quan viện lo lắng nói.
“Người của ông ta thì sao? Vụ án này do bổn vương phụ trách, chẳng lẽ bắt người còn phải được sự đồng ý của hắn sao? Lập tức cho người đi bắt Lưu Nghĩa cùng với thuộc hạ của hắn, chờ bổn vương thẩm vấn sau.” Khuôn mặt trẻ tuổi uy nghiêm, ánh mắt mệt mỏi vẫn sắc bén, trên mặt lóe lên sự tính toán.
“Vâng.”
Đợi quan viên đi rồi, quản gia bước vào, cúi đầu nói: “Vương gia, đã theo sự căn dặn của ngài, đem tin tức Vương gia bệnh nặng không thể dậy nổi truyền ra ngoài, sẽ không thể lâm triều trong ba tháng, không nhận sự thăm hỏi của các quan viên nữa, việc này hoàng thượng đã phê chuẩn.”
“Ừ.”
“Về phần hai tên nội gian kia, Vương gia có tính toán gì không?”
“Tạm thời mặc chúng, tất yếu sẽ có lúc hữu dụng.”
“vâng.”
Thời tiết đầu đông thay đổi thất thường, u ám, tựa như sắp có kinh biến, việc Lưu đề đốc trong triều tham ô hối lộ đã liên lụy đến hầu hết các quan viên, ít nhất có hơn mười quan viên đã bị cách chức bắt giam, không khí trong triều đình vô cùng nghiêm trọng, mà đương kim Tiêu vương lại trọng thương trên giường, vụ án này tạm thời để đấy chưa thẩm vấn đến, công việc trong triều rất phức tạp, hầu hết quyền lực đều nằm trong tay thái tử, sóng ngầm mãnh liệt, nguy cơ tứ phía, nhìn bề ngoài có vẻ trầm lặng nhưng bên trong vô cùng hung hiểm.
Lúc này, trong gian mật thất, một tiếng gầm lên kèm tiếng đập bàn: ‘Thật khinh người quá đáng, hừ.”
“Xin hãy nguôi giận.” Tiếng nói thong dong của Trịnh tể tướng nhưng vẫn không giấu được lửa giận, vẫn biết rõ hành động theo cảm tính chỉ chuốc lấy thất bại.
“Bảo bổn hoàng tử làm sao mà nguôi giận được? Lại chờ đợi, người tiếp theo khai đao không chừng sẽ là ngươi đấy, tên Tiêu Thương này thật quá đáng, dám bắt giam viên đại tướng của ta, Lưu Nghĩa trong triều rất có uy tín, nắm giữ ngân khố chính, thật sự nếu không ra tay, chỉ sợ đến lúc này trong triều sóng gió sẽ khiến người khác được lợi hơn.”
“Lúc này không phải là lúc thảo luận vấn đề này, chỉ sợ tên Tiêu Thương này cố ý đùn đẩy trách nhiệm, cách chức bắt giam Lưu Nghĩa, ba tháng sau không cứu ra được nữa. Nếu không trừ bỏ hắn, là mối họa hàng đầu của chúng ta.”
“Không được, bổn hoàng tử không thể chờ được nữa, nửa tháng nữa là sinh nhật phụ hoàng ta, đến lúc đó, mọi người đang mải vui mà sơ hở phòng ngừa, đó là lúc để xuống tay đoạt vị, lập tức phái Trịnh Lực âm thầm triệu hồi ba mươi vạn binh lực đóng ở bên ngoài kinh thành, chờ lệnh của bổn hoàng tử, đến lúc đó, bổn hoàng tử áp chế Thiên tử với chư hầu, bắt giam Tiêu Thương hay Mạc dạ Ly, một khi bổn hoàng tử đắc thế, ngày khai đao chính là hai tên đó.” Ánh sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt ngoan độc hung tàn, đôi mắt đỏ ngầu, mũi chim ưng, đó chính là nhị hoàng tử có dã tâm muốn đoạt ngôi.
Ba người khác ngồi đó cùng liếc nhìn nhau, mặc dù đều cảm thấy lúc này quá vội vàng, nhưng chỉ do dự một chút rồi lập tức kiên định, gật đầu tán thành, trong đó bao gồm cả tể tướng đương triều cùng ba vị quan trọng thần trong triều, kế hoạch lật đổ thiên hạ sắp nổi lên.
Nhưng sự việc luôn có hai mặt, một khi việc đó liên quan đến hoàng thượng, dẫn đến thất bại. Mười lăm ngày sau, toàn bộ kế hoạch đã bị thất bại chấm dứt hoàn toàn, trong đó, Trịnh Vân con của Trịnh tể tướng cầm đầu quân binh đóng quân bên ngoài kinh thành bị câu kết phản bội với ngoại đảng nên bị giết chết tại chỗ, ba mươi vạn binh lực do thái tử điều khiển đã lui về biên quan, nhị hoàng tử ở buổi thọ yên bị trường tên bắn chết, kế hoạch đoạt vị thất bại, tể tướng đương triều cũng ba vị trọng thần khác cũng bị hai tên hạ nhân giả dạng trong tiêu Vương phủ đứng ra làm chứng, điều tra ra đã tổ chức ám sát đương kim Tiêu vương, bị cách chức xử quyết, mẫu phi của nhị hoàng tử là Trịnh quý phi bị điên loạn đã bắt giam, toàn bộ kế hoạch âm mưu động trời đã bị phơi bày, thế lực của Trịnh gia bị tan rã, hiểm nguy của triều đình đã tan hết.
Mà nhưng công lao này đều là do thái tử phá giả, thực ra đều là được Tiêu Thương âm thầm hỗ trợ, sự tình ngọn nguồn thế nào, có lẽ chỉ người trong cuộc mới biết hết được. Tiêu Thương lấy thương thế để che mắt, âm thầm điều tra ra âm mưu của nhị hoàng tử, tại buổi yến tiệc đã bày mưu bố trí phối hợp cùng với thái tử đem phá bỏ an nguy của triều đình.
Buổi sáng sau ngày đó, thời tiết âm u chợt có ánh nắng, giống như đã xua tan sự âm u thâm trầm của mùa đông, tuyết đã ngừng rơi.
Ở Mạc phủ, Tô Khả Nhi đang cùng nha hoàn làm hoa giấy chuẩn bị đón giao thừa, dán câu đối lên song cửa, tuy rằng làm ít nhưng có thể cho thấy cuộc sống của cô phong phú hơn.
Tô Khả Nhi cắt ra con hổ, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy không giống lắm, lại nhìn về phía nha hoàn, người nào người nấy đều vô cùng khéo tay.
“Haizz, tôi thật là ngốc, chẳng khéo tay chút nào.” Tô Khả Nhi nói.
“Tô cô nương, đã nói rồi, ngươi là người có phúc khí, việc này hãy để nô tài làm.” Một nha hoàn cười nói.
“Đúng vạy, sau giao thừa thì chính là đến chuyện vui của Tô cô nương và Mạc tướng quân, đến lúc đó, chúng ta lại có việc.”
“Thật sự là thích thú. Mạc phủ chúng ta lâu rồi không có chuyện vui.”
“Đúng rồi, lần trước ta nghe thấy Mạc lão phu nhân đã bàn bạc chuyện này với quản gia rồi. Xem ra mùa đông qua đi, mùa xuân đến, Mạc phủ chúng ta sẽ có chuyện vui.”
Nghe đám nha hoàn thảo luận sôi nổi hôn sự của mình, trong lòng Tô Khả Nhi cảm thấy vô cùng ngọt ngào, có thể được gả cho Mạc Dạ Ly thật là may mắn. Tuy rằng Mạc dạ Ly chưa bao giờ nhắc đến, nhưng cô biết, trong lòng Mạc Dạ Ly đã muốn lấy mình về làm vợ. Nghĩ đến đây, cô cười tươi như hoa, vừa mơ tưởng đến cuộc sống sau này.
Ở Mạc phủ, Tô Khả Nhi như tìm được tình cảm gia đình ấm áp, Mạc lão phu nhân giống như người mẹ ở thời hiện đại, rất hiền hậu, tình cảm ấm áp. Biết cô sợ lạnh còn tự tay thêu bao tay cho cô, chăm sóc cô như con đẻ của mình, làm cô cảm thấy tuy là mùa đông giá rét nhưng cô lại thấy rất ấm lòng, hiểu được cái gọi là tình thân.
Tô Khả Nhi đang thẫn thờ nghĩ ngợi, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, cô ngẩng đầu lên, thấy quản gia của Mạc phủ, thấy cô, ông ta nhíu mày lo lắng nói: “Tô cô nương, Tề cô nương đến.”
“A! Tề tỷ tỷ đến ư?” Tô khả Nhi kêu lên vui vẻ, đồng thời cũng lo lắng, nghe nói bệnh tình của Tề Tú Viện vẫn không khá hơn, trí nhớ vẫn bồng bềnh trong quá khứ, theo khoa học phân tích, bệnh tình của Tề Tú Viện là do bị kích thích quá độ, trong đầu quên hết nhưng chuyện buồn, chỉ nhớ những chuyện vui vẻ trước đây. Từ đó có thể hiểu, Tề Tú Viện thật sự yêu Mạc Dạ Ly.
“Tề cô nương đến, chúng ta đi xem đi.” Một số nha hoàn đã sớm sùng bái danh hiệu đệ nhất mỹ nhân kinh thành này, lập tức ồn ào, Tô Khả Nhi cũng đứng lên, nghĩ rằng, cũng nên đối mặt.
Cô biết Tề Tú Viện đang ở trong hoa viên có Mạc Dạ Ly làm bạn, mặc dù trong lòng cô có chút ghen tuông, nhưng cô hiểu chỉ có như vậy mới khiến bệnh tình của Tề Tú Viện giảm bớt, nghĩ vậy nhưng cô vẫn có chút lo lắng.
Hoa viên Mạc phủ lúc này đang vào mùa đông, hoa đã héo tàn, chỉ còn lại những chiếc là màu vàng úa, bên kia vách tường lộ ra cành mai vàng rực rỡ,từ xa Tô Khả Nhi đã nhìn thấy một đám người vây quanh đó, cô sửng sốt, bởi vì trong đó, cô thấy Mạc dạ Ly tao nhã, áo bào trắng như tuyết, tú dật tuyệt luân cùng với Tề Tú Viện trong trang phục phi y rất xứng đôi. Cô ghét ý nghĩ trong lòng mình lúc này, nhưng đôi khi, sự thật chính là sự thật, ai có thể thay đổi?
“Tô cô nương đến đây.” Một nha hoàn thấy Tô Khả Nhi đứng xa xa, vui vẻ gọi.
Cả Tề Tú Viện và Mạc Dạ Ly đang thưởng mai cùng quay đầu lại, Tề Tú Viện nhìn thấy Tô Khả Nhi thì ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc và vui mừng, còn trong mắt Mạc Dạ Ly thì đầy phức tạp, mà Tô Khả Nhi thì cười tươi đi đến: “Tề tỷ tỷ.”
“Tề tỷ tỷ? A, xem ra tuổi của muội nhỏ hơn ta, ta rất vui khi quen một muội muội là ngươi.” Tề Tú Viện vui vẻ, bước đến cầm lấy tay Tô Khả Nhi, nhận thấy tay của Tô Khả nhi rất lạnh, kinh ngạc nói: ‘ Tay của muội muội giống tay của ta, rất lạnh. Biểu ca nói đây là di chứng của phong hàn, nhớ phải giữ ấm, nếu không, sẽ dễ bị bệnh đấy.”
Tô Khả Nhi ngỡ ngàng, mắt mờ đi, cô cố nhìn chằm chằm vào Tề Tú Viện, muốn xem cô ấy là mất trí nhớ thật hay là mất trí nhớ giả, mất nửa ngày cô mới thất vọng phát hiện ra trên mặt Tề Tú Viện không giả dối, lúc này, cô lại phát hiện ra vẻ ưu sắc trong ánh mắt Mạc dạ ly, cô mím môi cười, gật đầu nói: “Tề tỷ tỷ nói đúng.”
“Vậy, hôm nay rảnh hãy đến đây xem hoa mai, năm nay mai đẹp hơn năm ngoái, chúng ta cùng nhau thưởng thức đi.” Tề Tú Viện kéo tay Tô Khả Nhi đi ngắm mai vàng, ánh mắt vui sướng chăm chú nhìn hoa mai, tươi tắn rạng rỡ, thật sự là xinh đẹp tuyệt luân.
Còn Mạc Dạ Ly đứng bên cạnh vô cùng khó xử, hắn không hề biết đột nhiên Tề Tú Viện lại đến Mạc phủ, hơn nữa, lúc trước ngự y có thông báo với hắn, bệnh tình của Tề Tú Viện rất kỳ lạ, cảm xúc dễ bộc phát, không thể chọc giận nàng, nếu không, có thể đầu óc không chịu được đả kích mà bất đi trí nhớ hoàn toàn, sẽ bị kích động mà phát điên. Trong lòng Mạc Dạ Ly tuy rằng sợ Tô Khả Nhi hiểu lầm, nhưng lại không thể giải thích.
Thưởng mai xong, Tề Tú Viện như nhớ ra gì đó, khẽ nhíu mày nói: “Tô muội muội, ta nhớ rõ muội là biểu muội của Tiêu vương gia, đúng không?”
“Vâng.” Tô Khả Nhi khẽ gật đầu, ánh mắt trộm liếc sang Mạc Dạ Ly một cái, phát hiện vẻ mặt của Mạc dạ Ly rất khẩn trương.
“Nghe nói sau hoa viên của tiêu vương phủ trồng rất nhiều mai, không biết lúc này như nào rồi?” Tề Tú viện hỏi.
“À…hoa mai nở rất đẹp.” Tô Khả Nhi nói dối, trong lòng bực muốn chết, vì sao Tề Tú Viện lại mất trí nhớ chứ? Giờ nên làm gì bây giờ? Nếu Tề Tú Viện cứ như này, vậy quan hệ giữa mình và Mạc dạ Ly đến lúc nào mới công khai?
“Ha ha, thật vậy sao? Chúng ta cùng đến Tiêu vương phủ thưởng mai đi.” Tề Tú Viện hồ hởi, vô cùng chờ mong nhìn Tô Khả nhi.
Tô Khả Nhi giật mình ngỡ nàng, cô cụp mắt không biết trả lời thế nào, còn Tề Tú Viện thì giữ chặt Mạc Dạ Ly, cầu xin: “Biểu ca, muội muốn đến Tiêu vương phủ thưởng mai, được không?” Trước kia, Tề Tú Viện rất hay làm nũng với Mạc Dạ Ly.
Mạc dạ Ly nhíu mày, cự tuyệt: ‘Thời tiết rất lạnh, vẫn nên ở Mạc phủ thôi.”
“không, muội muốn đi, không phải ngày nào cũng có thể được ngắm mai, biết đâu ngày mai hoa đã héo tàn thì sao? Muội muốn đi, xem xong lập tức về luôn, huống chi, chẳng phải Tô cô nương cũng phải về Tiêu vương phủ sao? Chúng ta đưa muội muội về luôn.” Tề tú Viện khẩn cầu.
Mạc Dạ Ly vừa nghe là đưa Tô Khả Nhi về Tiêu phủ, ánh mát đột nhiên chau lại, giọng điệu nghiêm khắc hơn, tiếp tục từ chối: “Không được…”
Tề Tú Viện như sợ hãi, đôi mắt phượng mở to giống như bị uất ức, cắn chặt môi dưới, nghẹn ngào nói: ‘Biểu ca…vì sao không được? Vì sao không được? Vì sao huynh lại cự tuyệt Viện nhi?” Biểu hiện của Tề Tú Viện gần như kích động, một lời nói nặng của Mạc Dạ Ly làm nàng xung động, khuôn mặt xinh đẹp chợt méo mó.
Đám nha hoàn đứng bên đều sợ hãi, mọi người bởi vì bệnh tình của Tề Tú Viện mà không dám lên tiếng. Tô Khả Nhi cũng hoảng sợ, chỉ một lời từ chối như thế đã khiến cho Tề Tú Viện thay đổi. Ánh mắt Mạc dạ Ly thống khổ, khó xử nhìn Tô Khả Nhi, môi khẽ nhếch lên nhưng lại không mở lời được.
Tô Khả Nhi không muốn Mạc Dạ Ly khó xử, cô biết, Mạc Dạ Ly sẽ kiên quyết không đồng ý để mình về tiêu vương phủ, nếu mình không lên tiếng, không biết Tề Tú Viện sẽ như nào nữa. Vì vậy, cô nói: ‘Tề tỷ tỷ, chỉ là xem hoa mai thôi. Đi nào.”
“Biểu ca, Tô cô nương đồng ý rồi.” Tề Tú Viện lập tức cười tươi, rất nhanh chóng quên chuyện vừa rồi.
Mạc Dạ Ly có chút khó hiểu nhìn Tô Khả Nhi, khẽ kêu lên: “Khả nhi.”
Tô Khả Nhi biết Mạc dạ Ly lo lắng cái gì, cô chậm rãi cười nói: “Không sao, Tề tỷ tỷ muốn đi xem thì đi xem. Dù sao muội cũng là người Tiêu vương phủ.” Ý tứ của Tô Khả Nhi là muốn Mạc dạ Ly đừng lo lắng, cô sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tề Tú Viện nói đi là đi luôn, ba người lên xe ngựa đi đến Tiêu vương phủ, Tô Khả Nhi ngồi trong xe không nói gì, chỉ có Tề Tú Viện là nói rất nhiều, còn đọc thơ về mai, còn nhắc lại lần thưởng mai năm ngoái, mỗi khi như vậy, sắc mặt của Mạc Dạ Ly rất khó chịu, ánh mắt lướt qua Tề Tú Viện nhìn Tô Khả nhi, Tô Khả nhi chỉ khẽ nháy mắt với Mạc Dạ Ly mấy cái, ý là cô sẽ không ăn dấm chua, yên tâm.
Rất nhanh đến Tiêu vương phủ, Tô Khả Nhi xuống trước chạy nhanh vào Tiêu phủ để quản gia sắp xếp một chút, cũng may hạ nhân trong phủ đều biết tình trạng của Tề Tú Viện.
“Tiêu Thương đâu?” Tô Khả nhi thử hỏi, trong lòng cầu khẩn anh ta đừng ở trong phủ. Nhưng có đôi khi sự việc lại không như mình mong muốn. Tiêu Thương ở trong phủ, đang ở Nam viện. Cô cảm thấy đau đầu, từ sau hai lần Tiêu Thương bị thương, cô luôn ngại ngùng với người đàn ông này, nhưng nếu đã phải đối mặt thì kệ đi.
“Tô cô nương, có muốn ta đi thông báo Vương gia không?” Quản gia cười hỏi.
Tô Khả Nhi xua xua tay: ‘Không cần, chúng ta đến thưởng mai thôi.”
Tô Khả Nhi vừa nói xong, một giọng nói trầm trầm vang lên ngay bên tia: “Sao vậy? Mới đến đã vội vã tránh bổn vương rồi sao?”
Tô Khả Nhi quay lại thấy người đàn ông nguy hiểm đứng ngay sau mình trong trang phục xanh đen, ngọc quan trên đầu, khí thế vẫn uy nghiêm như trước.
Tô Khả Nhi thản nhiên đáp: ‘Tôi chỉ là đưa Tề Tú Viện đến đây thưởng mai, không muốn quấy rầy Vương gia.”
“Giọng nói xa cách, thật khiến cho bổn vương thương tâm.” Ngữ khí Tiêu Thương hờn giận, khuôn mặt tuấn tú ủ dột.
“Tôi và huynh vốn không nói chuyện được với nhau mà.” Tô Khả Nhi không khách sáo đáp lại.
“A! Xem ra bổn vương và ngươi thân mật chưa đủ, cũng tốt, vậy bổn vương cùng đi thưởng mai.” Tiêu thương hừ một tiếng.
“Không cần, biết đâu Tề tỷ tỷ thấy huynh thì bênh tình sẽ phát tác.” Tô Khả nhi cự tuyệt.
“Sẽ không đâu, bổn vương muốn đi thăm cô ta một chút.” Tiêu Thương nói, hắn chẳng có hứng thú mà đi thưởng mai, chỉ thú vị với nữ tử trước mắt thôi. Từ sau lần nàng đi, hắn luôn nhớ đến nàng.
‘Không cần đâu, chúng tôi chỉ xem chốc lát rồi đi luôn.” Tô Khả Nhi kiên quyết.
“Các ngươi?”
Tô Khả Nhi phớt lờ Tiêu Thương xoay người bỏ đi, Tiêu Thương lạnh lùng nói: ‘Bổn vương là chủ, thưởng mai há không thể có chủ nhân đi cùng?” Nói xong, hắn sóng bước đi cùng Tô khả Nhi.
Tuy rằng trong lòng Tô Khả Nhi mất hứng, nhưng không biểu hiện ra, chỉ đành đi cùng Tiêu Thương. Lúc này, Mạc Dạ Ly và Tề Tú Viện đã tới đại sảnh, thấy Tô khả Nhi và Tiêu Thương cùng nhau bước ra, ánh mắt Mạc Dạ Ly khẽ giật mình, còn Tề Tú Viện thì bước đến hành lễ với Tiêu Thương: ‘Viện nhi tham kiến Vương gia.”
Thật vô cùng buồn cười, nếu không hiểu tình hình, Tô Khả Nhi thật muốn cười to, nhưng cổ họng cô lại như bị tắc, cô chỉ phải thở dốc, còn Tiêu Thương lại rất tự nhiên: “Không cần đa lễ.”
Ánh mắt Mạc dạ Ly lướt qua Tiêu Thương dừng lại ở nét mặt Tô Khả nhi, lúc này, Tô Khả nhi cùng Mạc Dạ Ly trao đổi bằng ánh mắt, nhắn nhủ cho nhau.
Đúng lúc này, một nha hoàn quá mức kích động thấy Tề Tú viện liền chạy tới, hành lễ nói: “Vương phi đã về.”
Tề Tú Viện khó hiểu nhíu mày, quay sang Mạc Dạ Ly hỏi: “Ai là Vương phi.”
Mạc Dạ Ly căn bản không thể trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói :”Là nha hoàn nhận nhầm.”
Nhưng có một giọng nói cất lên đáp: “Đương nhiên là vương phi của bổn vương.”
Tô Khả Nhi căng thẳng, nghĩ Tiêu Thương sẽ nói thân phận Vương phi của Tề Tú Viện, lại chợt thấy thắt lưng căng cứng, mình đã bị Tiêu Thương ôm vào ngực, mở miệng: “Nàng là Vương phi của bổn vương.”
Câu nói này làm mạc Dạ Ly sững ra, rồi ủ rũ, còn Tề tú Viện thì tin thật, nói: ‘Tô muội muội, chúc mừng ngươi.”
Tô Khả Nhi buồn bực lườm Tiêu Thương, quát khẽ: “Huynh nói lung tinh gì thế, ai là Vương phi của huynh hả.” Nói xong, hướng về phía Mạc Dạ Ly lắc lắc đầu, ý bảo Mạc Dạ Ly đừng tin.
Nha hoàn kia bị biến thành ngốc nghếch, vội chạy đi, còn Mạc Dạ Ly thì nhìn Tiêu Thương đang ôm thắt lưng tô Khả Nhi, ánh mắt ảm đạm, tâm tư phức tạp, cảm xúc mạnh mẽ, chẳng trách được, không thể hận, lại thẹn quá hóa giận.
Còn Tiêu Thương thì vẻ mặt vô cùng sung sướng, đối diện với Tề Tú Viện nói: “Thưởng mai ở Nam viện, chúng ta qua đó đi.” Nói xong, vẫn ôm thắt lưng của Tô Khả Nhi không chịu buông, chỉ đến khi Tô Khả Nhi giãy ra mới thôi.
Trong lòng Tô Khả Nhi cảm thấy bối rối, cô không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này, hy vọng Mạc Dạ Ly đừng hiểu lầm, nhưng nhìn sắc mặt ủ dột của Mạc Dạ Ly, cô biết anh bị tổn thương vì câu nói kia của Tiêu Thương, tên đàn ông chết tiệt. Cô hận không thể một dao giết chết Tiêu Thương, nhưng ở trước mặt Tề Tú Viện, cô chẳng dám làm gì, chỉ nói: “Tề tỷ tỷ, tỷ tỷ hãy đi thưởng mai cùng Tiêu Thương đi, tôi muốn đi nghỉ ngơi.” Tô Khả Nhi nghĩ, ít nhất mình có thể tranh thủ thời gian để rời đi, như vậy, sẽ không có hiểu lầm gì nữa.
Nhưng, Tiêu Thương đã mở miệng: “Nếu đã vậy, bổn vương cũng còn công văn chưa duyệt, ngươi hãy cùng Mạc tướng quân thưởng mai đi, bổn vương đi trước.”
Tô Khả Nhi sững sờ mở to mắt, cô không thể ngờ Tiêu Thương lãnh khốc vô tình lại tao nhã lịch sự như thế, càng khiến cô không thể tin được là, hắn cũng từ chối thưởng mai, cô vội nói: ‘Giờ đã là buổi chiều, tôi lại không thấy mệt nữa, tôi ở lại thưởng mai cùng mọi người.”
“Nếu đã vậy, bổn vương là chủ nhân, sao lại có thể chậm trễ tiếp đón hai vị khách quý chứ?” Tiêu Thương nghiến răng nói, ánh mắt chỉ gườm gườm với Tô Khả nhi.
“Huynh…” Tô Khả Nhi quả thực không biết nói gì, nếu không phải có người ở đây, cô thật sự đã mắng tên này rồi, đồ vô lại.
Nhưng, tất cả hình ảnh này đều lọt vào tầm mắt của Mạc dạ Ly, trong lòng hắn không rõ tư vị gì, có lẽ Tô Khả Nhi không phát hiện ra, lúc này cô đang giống như là liếc mắt đưa tình với Tiêu Thương.
Tề Tú Viện cười nói: “Nếu đã vậy, tất cả chúng ta cùng đi thưởng mai đi.”
Xảy ra chuyện hiểu lầm này, loại thưởng mai tao nhã này đối với Tô Khả Nhi là một cực hình, rõ ràng, Mạc Dạ Ly né tránh ánh mắt giải thích của cô, anh tức giận, nhưng cô lại không thể thoát khỏi Tiêu Thương, cô quá hiểu Tiêu Thương lãnh khốc bá đạo như nào rồi, hôm nay anh ta còn mặt dày hơn, thật là đuổi đi không được, biết rõ ý định đối nghịch của anh ta , nhưng vì ở trước mặt Tề Tú Viện mà không thể mắng anh ta được.
Tề Tú Viện mải mê thưởng mai, còn Mạc Dạ Ly thì sắc mặt âm trầm, Tiêu Thương thì vô cùng thảnh thơi, chẳng những đọc lên những áng thơ sang sảng, lại còn bình luận phát biểu về hoa mai, mục đích là tạo sự chú ý cho Tô Khả Nhi, tuy nhiên, Tô Khả Nhi chỉ trừng mắt với hắn.
Bầu không khí thưởng mai vô cùng bức bối, Tô Khả Nhi nhiều lần hướng ánh mắt về Mạc Dạ Ly, nhưng Mạc Dạ Ly lại tránh đi, làm Tô Khả Nhi chỉ muốn lớn tiếng nói thật to là cô yêu anh, cô thích anh, nhưng vào lúc này, cô làm sao có thể làm như thế được?
Tề Tú Viện thưởng mai xong thì phải về, còn Tô Khả Nhi thì sao, cô định theo về, nhưng lại bị Tề Tú Viện nói một câu.
“Ta cùng với biểu ca đi về trước, sau này gặp lại.” Nói xong, liền lên xe ngựa cùng Mạc Dạ Ly. Tô Khả Nhi đứng ở ngoài, thừa dịp Tề Tú viện lên xe ngựa trước, cô giữ chặt tay Mạc Dạ Ly, nói nhỏ: “Lát nữa muội sẽ về Mạc phủ, huynh đưa Tề cô nương về Tề hầu phủ trước đi.”
Tô Khả Nhi muốn nói rất nhiều, nhưng tất cả đều phải chờ khi nào cô quay về Mạc phủ mới có thể giải thích, Mạc Dạ Ly cười gượng, gật đầu. Lúc Tô Khả Nhi buông tay, hắn lại giữ tay nàng, nói: ‘Ta chờ muội.”
“Vâng.” Tô Khả Nhi gật đầu.
Mạc Dạ Ly lướt ánh mắt qua đỉnh đầu của Tô Khả Nhi nhìn Tiêu Thương đang đứng đằng sau, hai ánh mắt chạm nhau, mùi thuốc súng vô hình tràn ngập, chứng tỏ sự tranh đấu của hai người đàn ông.
Chuyện của Tề Tú Viện đã không phải bận tâm nữa, bởi vì ngày hôm qua đã tìm được Tề Tú Viện, nghe nói là cô ấy tránh ở một vị cố nhân, hôm qua đã được đưa về Tề Hầu phủ, tin tức này làm mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng, lại không có tin tức của bên Tiêu vương phủ, ít nhất bên đó không có động tĩnh gì.
Trong tiêu vương phủ, giá lạnh bao trùm, bầu không khí nghiêm trọng tràn ngập, lúc này, tại nam viện, thương thế của Tiêu Thương đã có chuyển biến tốt, khí sắc đã hồi phục một chút, lúc này đứng ở trước giường của hắn là ba quan viên đang cúi đầu đợi, Tiêu Thương cầm chung trà uống một ngụm, trầm giọng nói: “Sự việc điều tra thế nào rồi?”
“Bẩm vương gia, sự việc đã điều tra thỏa đáng, năm đó trùng tu đập chưa nước ít nhất có hơn mười vạn lượng bạc không được ghi lại, Lưu đề đốc cũng có tham ô.”
“Được, thông báo hình bộ, bắt giam, cách chức điều tra.” Một câu nói bâng quơ ném ra, ánh mắt Tiêu Thương có vẻ rất hài lòng.
“Nhưng Vương gia, vị Lưu đề đốc này…là thủ hạ dưới trướng của Trịnh tể tướng..Muốn bắt giam không phải là chuyện dễ.” Một quan viện lo lắng nói.
“Người của ông ta thì sao? Vụ án này do bổn vương phụ trách, chẳng lẽ bắt người còn phải được sự đồng ý của hắn sao? Lập tức cho người đi bắt Lưu Nghĩa cùng với thuộc hạ của hắn, chờ bổn vương thẩm vấn sau.” Khuôn mặt trẻ tuổi uy nghiêm, ánh mắt mệt mỏi vẫn sắc bén, trên mặt lóe lên sự tính toán.
“Vâng.”
Đợi quan viên đi rồi, quản gia bước vào, cúi đầu nói: “Vương gia, đã theo sự căn dặn của ngài, đem tin tức Vương gia bệnh nặng không thể dậy nổi truyền ra ngoài, sẽ không thể lâm triều trong ba tháng, không nhận sự thăm hỏi của các quan viên nữa, việc này hoàng thượng đã phê chuẩn.”
“Ừ.”
“Về phần hai tên nội gian kia, Vương gia có tính toán gì không?”
“Tạm thời mặc chúng, tất yếu sẽ có lúc hữu dụng.”
“vâng.”
Thời tiết đầu đông thay đổi thất thường, u ám, tựa như sắp có kinh biến, việc Lưu đề đốc trong triều tham ô hối lộ đã liên lụy đến hầu hết các quan viên, ít nhất có hơn mười quan viên đã bị cách chức bắt giam, không khí trong triều đình vô cùng nghiêm trọng, mà đương kim Tiêu vương lại trọng thương trên giường, vụ án này tạm thời để đấy chưa thẩm vấn đến, công việc trong triều rất phức tạp, hầu hết quyền lực đều nằm trong tay thái tử, sóng ngầm mãnh liệt, nguy cơ tứ phía, nhìn bề ngoài có vẻ trầm lặng nhưng bên trong vô cùng hung hiểm.
Lúc này, trong gian mật thất, một tiếng gầm lên kèm tiếng đập bàn: ‘Thật khinh người quá đáng, hừ.”
“Xin hãy nguôi giận.” Tiếng nói thong dong của Trịnh tể tướng nhưng vẫn không giấu được lửa giận, vẫn biết rõ hành động theo cảm tính chỉ chuốc lấy thất bại.
“Bảo bổn hoàng tử làm sao mà nguôi giận được? Lại chờ đợi, người tiếp theo khai đao không chừng sẽ là ngươi đấy, tên Tiêu Thương này thật quá đáng, dám bắt giam viên đại tướng của ta, Lưu Nghĩa trong triều rất có uy tín, nắm giữ ngân khố chính, thật sự nếu không ra tay, chỉ sợ đến lúc này trong triều sóng gió sẽ khiến người khác được lợi hơn.”
“Lúc này không phải là lúc thảo luận vấn đề này, chỉ sợ tên Tiêu Thương này cố ý đùn đẩy trách nhiệm, cách chức bắt giam Lưu Nghĩa, ba tháng sau không cứu ra được nữa. Nếu không trừ bỏ hắn, là mối họa hàng đầu của chúng ta.”
“Không được, bổn hoàng tử không thể chờ được nữa, nửa tháng nữa là sinh nhật phụ hoàng ta, đến lúc đó, mọi người đang mải vui mà sơ hở phòng ngừa, đó là lúc để xuống tay đoạt vị, lập tức phái Trịnh Lực âm thầm triệu hồi ba mươi vạn binh lực đóng ở bên ngoài kinh thành, chờ lệnh của bổn hoàng tử, đến lúc đó, bổn hoàng tử áp chế Thiên tử với chư hầu, bắt giam Tiêu Thương hay Mạc dạ Ly, một khi bổn hoàng tử đắc thế, ngày khai đao chính là hai tên đó.” Ánh sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt ngoan độc hung tàn, đôi mắt đỏ ngầu, mũi chim ưng, đó chính là nhị hoàng tử có dã tâm muốn đoạt ngôi.
Ba người khác ngồi đó cùng liếc nhìn nhau, mặc dù đều cảm thấy lúc này quá vội vàng, nhưng chỉ do dự một chút rồi lập tức kiên định, gật đầu tán thành, trong đó bao gồm cả tể tướng đương triều cùng ba vị quan trọng thần trong triều, kế hoạch lật đổ thiên hạ sắp nổi lên.
Nhưng sự việc luôn có hai mặt, một khi việc đó liên quan đến hoàng thượng, dẫn đến thất bại. Mười lăm ngày sau, toàn bộ kế hoạch đã bị thất bại chấm dứt hoàn toàn, trong đó, Trịnh Vân con của Trịnh tể tướng cầm đầu quân binh đóng quân bên ngoài kinh thành bị câu kết phản bội với ngoại đảng nên bị giết chết tại chỗ, ba mươi vạn binh lực do thái tử điều khiển đã lui về biên quan, nhị hoàng tử ở buổi thọ yên bị trường tên bắn chết, kế hoạch đoạt vị thất bại, tể tướng đương triều cũng ba vị trọng thần khác cũng bị hai tên hạ nhân giả dạng trong tiêu Vương phủ đứng ra làm chứng, điều tra ra đã tổ chức ám sát đương kim Tiêu vương, bị cách chức xử quyết, mẫu phi của nhị hoàng tử là Trịnh quý phi bị điên loạn đã bắt giam, toàn bộ kế hoạch âm mưu động trời đã bị phơi bày, thế lực của Trịnh gia bị tan rã, hiểm nguy của triều đình đã tan hết.
Mà nhưng công lao này đều là do thái tử phá giả, thực ra đều là được Tiêu Thương âm thầm hỗ trợ, sự tình ngọn nguồn thế nào, có lẽ chỉ người trong cuộc mới biết hết được. Tiêu Thương lấy thương thế để che mắt, âm thầm điều tra ra âm mưu của nhị hoàng tử, tại buổi yến tiệc đã bày mưu bố trí phối hợp cùng với thái tử đem phá bỏ an nguy của triều đình.
Buổi sáng sau ngày đó, thời tiết âm u chợt có ánh nắng, giống như đã xua tan sự âm u thâm trầm của mùa đông, tuyết đã ngừng rơi.
Ở Mạc phủ, Tô Khả Nhi đang cùng nha hoàn làm hoa giấy chuẩn bị đón giao thừa, dán câu đối lên song cửa, tuy rằng làm ít nhưng có thể cho thấy cuộc sống của cô phong phú hơn.
Tô Khả Nhi cắt ra con hổ, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy không giống lắm, lại nhìn về phía nha hoàn, người nào người nấy đều vô cùng khéo tay.
“Haizz, tôi thật là ngốc, chẳng khéo tay chút nào.” Tô Khả Nhi nói.
“Tô cô nương, đã nói rồi, ngươi là người có phúc khí, việc này hãy để nô tài làm.” Một nha hoàn cười nói.
“Đúng vạy, sau giao thừa thì chính là đến chuyện vui của Tô cô nương và Mạc tướng quân, đến lúc đó, chúng ta lại có việc.”
“Thật sự là thích thú. Mạc phủ chúng ta lâu rồi không có chuyện vui.”
“Đúng rồi, lần trước ta nghe thấy Mạc lão phu nhân đã bàn bạc chuyện này với quản gia rồi. Xem ra mùa đông qua đi, mùa xuân đến, Mạc phủ chúng ta sẽ có chuyện vui.”
Nghe đám nha hoàn thảo luận sôi nổi hôn sự của mình, trong lòng Tô Khả Nhi cảm thấy vô cùng ngọt ngào, có thể được gả cho Mạc Dạ Ly thật là may mắn. Tuy rằng Mạc dạ Ly chưa bao giờ nhắc đến, nhưng cô biết, trong lòng Mạc Dạ Ly đã muốn lấy mình về làm vợ. Nghĩ đến đây, cô cười tươi như hoa, vừa mơ tưởng đến cuộc sống sau này.
Ở Mạc phủ, Tô Khả Nhi như tìm được tình cảm gia đình ấm áp, Mạc lão phu nhân giống như người mẹ ở thời hiện đại, rất hiền hậu, tình cảm ấm áp. Biết cô sợ lạnh còn tự tay thêu bao tay cho cô, chăm sóc cô như con đẻ của mình, làm cô cảm thấy tuy là mùa đông giá rét nhưng cô lại thấy rất ấm lòng, hiểu được cái gọi là tình thân.
Tô Khả Nhi đang thẫn thờ nghĩ ngợi, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập, cô ngẩng đầu lên, thấy quản gia của Mạc phủ, thấy cô, ông ta nhíu mày lo lắng nói: “Tô cô nương, Tề cô nương đến.”
“A! Tề tỷ tỷ đến ư?” Tô khả Nhi kêu lên vui vẻ, đồng thời cũng lo lắng, nghe nói bệnh tình của Tề Tú Viện vẫn không khá hơn, trí nhớ vẫn bồng bềnh trong quá khứ, theo khoa học phân tích, bệnh tình của Tề Tú Viện là do bị kích thích quá độ, trong đầu quên hết nhưng chuyện buồn, chỉ nhớ những chuyện vui vẻ trước đây. Từ đó có thể hiểu, Tề Tú Viện thật sự yêu Mạc Dạ Ly.
“Tề cô nương đến, chúng ta đi xem đi.” Một số nha hoàn đã sớm sùng bái danh hiệu đệ nhất mỹ nhân kinh thành này, lập tức ồn ào, Tô Khả Nhi cũng đứng lên, nghĩ rằng, cũng nên đối mặt.
Cô biết Tề Tú Viện đang ở trong hoa viên có Mạc Dạ Ly làm bạn, mặc dù trong lòng cô có chút ghen tuông, nhưng cô hiểu chỉ có như vậy mới khiến bệnh tình của Tề Tú Viện giảm bớt, nghĩ vậy nhưng cô vẫn có chút lo lắng.
Hoa viên Mạc phủ lúc này đang vào mùa đông, hoa đã héo tàn, chỉ còn lại những chiếc là màu vàng úa, bên kia vách tường lộ ra cành mai vàng rực rỡ,từ xa Tô Khả Nhi đã nhìn thấy một đám người vây quanh đó, cô sửng sốt, bởi vì trong đó, cô thấy Mạc dạ Ly tao nhã, áo bào trắng như tuyết, tú dật tuyệt luân cùng với Tề Tú Viện trong trang phục phi y rất xứng đôi. Cô ghét ý nghĩ trong lòng mình lúc này, nhưng đôi khi, sự thật chính là sự thật, ai có thể thay đổi?
“Tô cô nương đến đây.” Một nha hoàn thấy Tô Khả Nhi đứng xa xa, vui vẻ gọi.
Cả Tề Tú Viện và Mạc Dạ Ly đang thưởng mai cùng quay đầu lại, Tề Tú Viện nhìn thấy Tô Khả Nhi thì ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc và vui mừng, còn trong mắt Mạc Dạ Ly thì đầy phức tạp, mà Tô Khả Nhi thì cười tươi đi đến: “Tề tỷ tỷ.”
“Tề tỷ tỷ? A, xem ra tuổi của muội nhỏ hơn ta, ta rất vui khi quen một muội muội là ngươi.” Tề Tú Viện vui vẻ, bước đến cầm lấy tay Tô Khả Nhi, nhận thấy tay của Tô Khả nhi rất lạnh, kinh ngạc nói: ‘ Tay của muội muội giống tay của ta, rất lạnh. Biểu ca nói đây là di chứng của phong hàn, nhớ phải giữ ấm, nếu không, sẽ dễ bị bệnh đấy.”
Tô Khả Nhi ngỡ ngàng, mắt mờ đi, cô cố nhìn chằm chằm vào Tề Tú Viện, muốn xem cô ấy là mất trí nhớ thật hay là mất trí nhớ giả, mất nửa ngày cô mới thất vọng phát hiện ra trên mặt Tề Tú Viện không giả dối, lúc này, cô lại phát hiện ra vẻ ưu sắc trong ánh mắt Mạc dạ ly, cô mím môi cười, gật đầu nói: “Tề tỷ tỷ nói đúng.”
“Vậy, hôm nay rảnh hãy đến đây xem hoa mai, năm nay mai đẹp hơn năm ngoái, chúng ta cùng nhau thưởng thức đi.” Tề Tú Viện kéo tay Tô Khả Nhi đi ngắm mai vàng, ánh mắt vui sướng chăm chú nhìn hoa mai, tươi tắn rạng rỡ, thật sự là xinh đẹp tuyệt luân.
Còn Mạc Dạ Ly đứng bên cạnh vô cùng khó xử, hắn không hề biết đột nhiên Tề Tú Viện lại đến Mạc phủ, hơn nữa, lúc trước ngự y có thông báo với hắn, bệnh tình của Tề Tú Viện rất kỳ lạ, cảm xúc dễ bộc phát, không thể chọc giận nàng, nếu không, có thể đầu óc không chịu được đả kích mà bất đi trí nhớ hoàn toàn, sẽ bị kích động mà phát điên. Trong lòng Mạc Dạ Ly tuy rằng sợ Tô Khả Nhi hiểu lầm, nhưng lại không thể giải thích.
Thưởng mai xong, Tề Tú Viện như nhớ ra gì đó, khẽ nhíu mày nói: “Tô muội muội, ta nhớ rõ muội là biểu muội của Tiêu vương gia, đúng không?”
“Vâng.” Tô Khả Nhi khẽ gật đầu, ánh mắt trộm liếc sang Mạc Dạ Ly một cái, phát hiện vẻ mặt của Mạc dạ Ly rất khẩn trương.
“Nghe nói sau hoa viên của tiêu vương phủ trồng rất nhiều mai, không biết lúc này như nào rồi?” Tề Tú viện hỏi.
“À…hoa mai nở rất đẹp.” Tô Khả Nhi nói dối, trong lòng bực muốn chết, vì sao Tề Tú Viện lại mất trí nhớ chứ? Giờ nên làm gì bây giờ? Nếu Tề Tú Viện cứ như này, vậy quan hệ giữa mình và Mạc dạ Ly đến lúc nào mới công khai?
“Ha ha, thật vậy sao? Chúng ta cùng đến Tiêu vương phủ thưởng mai đi.” Tề Tú Viện hồ hởi, vô cùng chờ mong nhìn Tô Khả nhi.
Tô Khả Nhi giật mình ngỡ nàng, cô cụp mắt không biết trả lời thế nào, còn Tề Tú Viện thì giữ chặt Mạc Dạ Ly, cầu xin: “Biểu ca, muội muốn đến Tiêu vương phủ thưởng mai, được không?” Trước kia, Tề Tú Viện rất hay làm nũng với Mạc Dạ Ly.
Mạc dạ Ly nhíu mày, cự tuyệt: ‘Thời tiết rất lạnh, vẫn nên ở Mạc phủ thôi.”
“không, muội muốn đi, không phải ngày nào cũng có thể được ngắm mai, biết đâu ngày mai hoa đã héo tàn thì sao? Muội muốn đi, xem xong lập tức về luôn, huống chi, chẳng phải Tô cô nương cũng phải về Tiêu vương phủ sao? Chúng ta đưa muội muội về luôn.” Tề tú Viện khẩn cầu.
Mạc Dạ Ly vừa nghe là đưa Tô Khả Nhi về Tiêu phủ, ánh mát đột nhiên chau lại, giọng điệu nghiêm khắc hơn, tiếp tục từ chối: “Không được…”
Tề Tú Viện như sợ hãi, đôi mắt phượng mở to giống như bị uất ức, cắn chặt môi dưới, nghẹn ngào nói: ‘Biểu ca…vì sao không được? Vì sao không được? Vì sao huynh lại cự tuyệt Viện nhi?” Biểu hiện của Tề Tú Viện gần như kích động, một lời nói nặng của Mạc Dạ Ly làm nàng xung động, khuôn mặt xinh đẹp chợt méo mó.
Đám nha hoàn đứng bên đều sợ hãi, mọi người bởi vì bệnh tình của Tề Tú Viện mà không dám lên tiếng. Tô Khả Nhi cũng hoảng sợ, chỉ một lời từ chối như thế đã khiến cho Tề Tú Viện thay đổi. Ánh mắt Mạc dạ Ly thống khổ, khó xử nhìn Tô Khả Nhi, môi khẽ nhếch lên nhưng lại không mở lời được.
Tô Khả Nhi không muốn Mạc Dạ Ly khó xử, cô biết, Mạc Dạ Ly sẽ kiên quyết không đồng ý để mình về tiêu vương phủ, nếu mình không lên tiếng, không biết Tề Tú Viện sẽ như nào nữa. Vì vậy, cô nói: ‘Tề tỷ tỷ, chỉ là xem hoa mai thôi. Đi nào.”
“Biểu ca, Tô cô nương đồng ý rồi.” Tề Tú Viện lập tức cười tươi, rất nhanh chóng quên chuyện vừa rồi.
Mạc Dạ Ly có chút khó hiểu nhìn Tô Khả Nhi, khẽ kêu lên: “Khả nhi.”
Tô Khả Nhi biết Mạc dạ Ly lo lắng cái gì, cô chậm rãi cười nói: “Không sao, Tề tỷ tỷ muốn đi xem thì đi xem. Dù sao muội cũng là người Tiêu vương phủ.” Ý tứ của Tô Khả Nhi là muốn Mạc dạ Ly đừng lo lắng, cô sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tề Tú Viện nói đi là đi luôn, ba người lên xe ngựa đi đến Tiêu vương phủ, Tô Khả Nhi ngồi trong xe không nói gì, chỉ có Tề Tú Viện là nói rất nhiều, còn đọc thơ về mai, còn nhắc lại lần thưởng mai năm ngoái, mỗi khi như vậy, sắc mặt của Mạc Dạ Ly rất khó chịu, ánh mắt lướt qua Tề Tú Viện nhìn Tô Khả nhi, Tô Khả nhi chỉ khẽ nháy mắt với Mạc Dạ Ly mấy cái, ý là cô sẽ không ăn dấm chua, yên tâm.
Rất nhanh đến Tiêu vương phủ, Tô Khả Nhi xuống trước chạy nhanh vào Tiêu phủ để quản gia sắp xếp một chút, cũng may hạ nhân trong phủ đều biết tình trạng của Tề Tú Viện.
“Tiêu Thương đâu?” Tô Khả nhi thử hỏi, trong lòng cầu khẩn anh ta đừng ở trong phủ. Nhưng có đôi khi sự việc lại không như mình mong muốn. Tiêu Thương ở trong phủ, đang ở Nam viện. Cô cảm thấy đau đầu, từ sau hai lần Tiêu Thương bị thương, cô luôn ngại ngùng với người đàn ông này, nhưng nếu đã phải đối mặt thì kệ đi.
“Tô cô nương, có muốn ta đi thông báo Vương gia không?” Quản gia cười hỏi.
Tô Khả Nhi xua xua tay: ‘Không cần, chúng ta đến thưởng mai thôi.”
Tô Khả Nhi vừa nói xong, một giọng nói trầm trầm vang lên ngay bên tia: “Sao vậy? Mới đến đã vội vã tránh bổn vương rồi sao?”
Tô Khả Nhi quay lại thấy người đàn ông nguy hiểm đứng ngay sau mình trong trang phục xanh đen, ngọc quan trên đầu, khí thế vẫn uy nghiêm như trước.
Tô Khả Nhi thản nhiên đáp: ‘Tôi chỉ là đưa Tề Tú Viện đến đây thưởng mai, không muốn quấy rầy Vương gia.”
“Giọng nói xa cách, thật khiến cho bổn vương thương tâm.” Ngữ khí Tiêu Thương hờn giận, khuôn mặt tuấn tú ủ dột.
“Tôi và huynh vốn không nói chuyện được với nhau mà.” Tô Khả Nhi không khách sáo đáp lại.
“A! Xem ra bổn vương và ngươi thân mật chưa đủ, cũng tốt, vậy bổn vương cùng đi thưởng mai.” Tiêu thương hừ một tiếng.
“Không cần, biết đâu Tề tỷ tỷ thấy huynh thì bênh tình sẽ phát tác.” Tô Khả nhi cự tuyệt.
“Sẽ không đâu, bổn vương muốn đi thăm cô ta một chút.” Tiêu Thương nói, hắn chẳng có hứng thú mà đi thưởng mai, chỉ thú vị với nữ tử trước mắt thôi. Từ sau lần nàng đi, hắn luôn nhớ đến nàng.
‘Không cần đâu, chúng tôi chỉ xem chốc lát rồi đi luôn.” Tô Khả Nhi kiên quyết.
“Các ngươi?”
Tô Khả Nhi phớt lờ Tiêu Thương xoay người bỏ đi, Tiêu Thương lạnh lùng nói: ‘Bổn vương là chủ, thưởng mai há không thể có chủ nhân đi cùng?” Nói xong, hắn sóng bước đi cùng Tô khả Nhi.
Tuy rằng trong lòng Tô Khả Nhi mất hứng, nhưng không biểu hiện ra, chỉ đành đi cùng Tiêu Thương. Lúc này, Mạc Dạ Ly và Tề Tú Viện đã tới đại sảnh, thấy Tô khả Nhi và Tiêu Thương cùng nhau bước ra, ánh mắt Mạc Dạ Ly khẽ giật mình, còn Tề Tú Viện thì bước đến hành lễ với Tiêu Thương: ‘Viện nhi tham kiến Vương gia.”
Thật vô cùng buồn cười, nếu không hiểu tình hình, Tô Khả Nhi thật muốn cười to, nhưng cổ họng cô lại như bị tắc, cô chỉ phải thở dốc, còn Tiêu Thương lại rất tự nhiên: “Không cần đa lễ.”
Ánh mắt Mạc dạ Ly lướt qua Tiêu Thương dừng lại ở nét mặt Tô Khả nhi, lúc này, Tô Khả nhi cùng Mạc Dạ Ly trao đổi bằng ánh mắt, nhắn nhủ cho nhau.
Đúng lúc này, một nha hoàn quá mức kích động thấy Tề Tú viện liền chạy tới, hành lễ nói: “Vương phi đã về.”
Tề Tú Viện khó hiểu nhíu mày, quay sang Mạc Dạ Ly hỏi: “Ai là Vương phi.”
Mạc Dạ Ly căn bản không thể trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói :”Là nha hoàn nhận nhầm.”
Nhưng có một giọng nói cất lên đáp: “Đương nhiên là vương phi của bổn vương.”
Tô Khả Nhi căng thẳng, nghĩ Tiêu Thương sẽ nói thân phận Vương phi của Tề Tú Viện, lại chợt thấy thắt lưng căng cứng, mình đã bị Tiêu Thương ôm vào ngực, mở miệng: “Nàng là Vương phi của bổn vương.”
Câu nói này làm mạc Dạ Ly sững ra, rồi ủ rũ, còn Tề tú Viện thì tin thật, nói: ‘Tô muội muội, chúc mừng ngươi.”
Tô Khả Nhi buồn bực lườm Tiêu Thương, quát khẽ: “Huynh nói lung tinh gì thế, ai là Vương phi của huynh hả.” Nói xong, hướng về phía Mạc Dạ Ly lắc lắc đầu, ý bảo Mạc Dạ Ly đừng tin.
Nha hoàn kia bị biến thành ngốc nghếch, vội chạy đi, còn Mạc Dạ Ly thì nhìn Tiêu Thương đang ôm thắt lưng tô Khả Nhi, ánh mắt ảm đạm, tâm tư phức tạp, cảm xúc mạnh mẽ, chẳng trách được, không thể hận, lại thẹn quá hóa giận.
Còn Tiêu Thương thì vẻ mặt vô cùng sung sướng, đối diện với Tề Tú Viện nói: “Thưởng mai ở Nam viện, chúng ta qua đó đi.” Nói xong, vẫn ôm thắt lưng của Tô Khả Nhi không chịu buông, chỉ đến khi Tô Khả Nhi giãy ra mới thôi.
Trong lòng Tô Khả Nhi cảm thấy bối rối, cô không ngờ sự việc lại phát triển đến mức này, hy vọng Mạc Dạ Ly đừng hiểu lầm, nhưng nhìn sắc mặt ủ dột của Mạc Dạ Ly, cô biết anh bị tổn thương vì câu nói kia của Tiêu Thương, tên đàn ông chết tiệt. Cô hận không thể một dao giết chết Tiêu Thương, nhưng ở trước mặt Tề Tú Viện, cô chẳng dám làm gì, chỉ nói: “Tề tỷ tỷ, tỷ tỷ hãy đi thưởng mai cùng Tiêu Thương đi, tôi muốn đi nghỉ ngơi.” Tô Khả Nhi nghĩ, ít nhất mình có thể tranh thủ thời gian để rời đi, như vậy, sẽ không có hiểu lầm gì nữa.
Nhưng, Tiêu Thương đã mở miệng: “Nếu đã vậy, bổn vương cũng còn công văn chưa duyệt, ngươi hãy cùng Mạc tướng quân thưởng mai đi, bổn vương đi trước.”
Tô Khả Nhi sững sờ mở to mắt, cô không thể ngờ Tiêu Thương lãnh khốc vô tình lại tao nhã lịch sự như thế, càng khiến cô không thể tin được là, hắn cũng từ chối thưởng mai, cô vội nói: ‘Giờ đã là buổi chiều, tôi lại không thấy mệt nữa, tôi ở lại thưởng mai cùng mọi người.”
“Nếu đã vậy, bổn vương là chủ nhân, sao lại có thể chậm trễ tiếp đón hai vị khách quý chứ?” Tiêu Thương nghiến răng nói, ánh mắt chỉ gườm gườm với Tô Khả nhi.
“Huynh…” Tô Khả Nhi quả thực không biết nói gì, nếu không phải có người ở đây, cô thật sự đã mắng tên này rồi, đồ vô lại.
Nhưng, tất cả hình ảnh này đều lọt vào tầm mắt của Mạc dạ Ly, trong lòng hắn không rõ tư vị gì, có lẽ Tô Khả Nhi không phát hiện ra, lúc này cô đang giống như là liếc mắt đưa tình với Tiêu Thương.
Tề Tú Viện cười nói: “Nếu đã vậy, tất cả chúng ta cùng đi thưởng mai đi.”
Xảy ra chuyện hiểu lầm này, loại thưởng mai tao nhã này đối với Tô Khả Nhi là một cực hình, rõ ràng, Mạc Dạ Ly né tránh ánh mắt giải thích của cô, anh tức giận, nhưng cô lại không thể thoát khỏi Tiêu Thương, cô quá hiểu Tiêu Thương lãnh khốc bá đạo như nào rồi, hôm nay anh ta còn mặt dày hơn, thật là đuổi đi không được, biết rõ ý định đối nghịch của anh ta , nhưng vì ở trước mặt Tề Tú Viện mà không thể mắng anh ta được.
Tề Tú Viện mải mê thưởng mai, còn Mạc Dạ Ly thì sắc mặt âm trầm, Tiêu Thương thì vô cùng thảnh thơi, chẳng những đọc lên những áng thơ sang sảng, lại còn bình luận phát biểu về hoa mai, mục đích là tạo sự chú ý cho Tô Khả Nhi, tuy nhiên, Tô Khả Nhi chỉ trừng mắt với hắn.
Bầu không khí thưởng mai vô cùng bức bối, Tô Khả Nhi nhiều lần hướng ánh mắt về Mạc Dạ Ly, nhưng Mạc Dạ Ly lại tránh đi, làm Tô Khả Nhi chỉ muốn lớn tiếng nói thật to là cô yêu anh, cô thích anh, nhưng vào lúc này, cô làm sao có thể làm như thế được?
Tề Tú Viện thưởng mai xong thì phải về, còn Tô Khả Nhi thì sao, cô định theo về, nhưng lại bị Tề Tú Viện nói một câu.
“Ta cùng với biểu ca đi về trước, sau này gặp lại.” Nói xong, liền lên xe ngựa cùng Mạc Dạ Ly. Tô Khả Nhi đứng ở ngoài, thừa dịp Tề Tú viện lên xe ngựa trước, cô giữ chặt tay Mạc Dạ Ly, nói nhỏ: “Lát nữa muội sẽ về Mạc phủ, huynh đưa Tề cô nương về Tề hầu phủ trước đi.”
Tô Khả Nhi muốn nói rất nhiều, nhưng tất cả đều phải chờ khi nào cô quay về Mạc phủ mới có thể giải thích, Mạc Dạ Ly cười gượng, gật đầu. Lúc Tô Khả Nhi buông tay, hắn lại giữ tay nàng, nói: ‘Ta chờ muội.”
“Vâng.” Tô Khả Nhi gật đầu.
Mạc Dạ Ly lướt ánh mắt qua đỉnh đầu của Tô Khả Nhi nhìn Tiêu Thương đang đứng đằng sau, hai ánh mắt chạm nhau, mùi thuốc súng vô hình tràn ngập, chứng tỏ sự tranh đấu của hai người đàn ông.
/115
|