Thời tiết càng lúc càng lạnh, ngoài cửa sổ một màu tối đen, Tô Khả Nhi nằm trên giường trằn trọc, biết Mạc Dạ Ly vẫn ở kinh thành, trong lòng cô vô cùng vui vẻ, Lục Hồ cô cũng biết, chính là hòn đảo nhỏ của bờ hồ bên kia, điều khiến Tô Khả Nhi phiền muộn chính là cô nên trốn khỏi Tiêu Vương phủ này như nào, nơi này cách mười thước là có thủ vệ cảnh giữ nghiêm ngặt, hơn nữa, cửa phòng cô ngày đêm bị giám sát, căn bản không thể trốn được.
Tô Khả Nhi chán nản ngồi lên, nghĩ thầm, vào lúc này, chắc chắn tiểu Hoàn sẽ không cho cô mượn quần áo nữa, như vậy, chỉ có thể nghĩ cách khác. Nếu không rời khỏi vương phủ này, không biết cô sẽ phải ở đây bao lâu, một năm hay là hai năm, huống chi, cô biết, chỉ cần mình thay đổi hình dạng sẽ không ai nhận ra, nhưng, vấn đề là, mình sẽ phải đổi dạng ra là dạng người gì?
Cô quét ánh mắt về phía mấy quyển sách mà tiểu Hoàn mang đến cho cô, trong đó có một quyển sách y, mắt cô sáng ngời, trong lòng nảy lên một chủ ý. Cô chạy đến xem, lật từng tờ từng tờ, trong lòng đã tìm được đáp án, quả nhiên không làm cho cô thất vọng. Ở giữa trang sách có ghi một phương cách làm cô rất vui sướng, trong sách có ghi lại rằng, có ba vị thảo dược trộn lẫn nhau pha trà, có tác dụng hôn mê rất mạnh. Xem đến đây, trong lòng cô vui sướng.
Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm, ăn điểm tâm sáng, giả vờ đọc sách, sau đó vỗ vỗ trán giả vờ đầu óc choáng váng, làm tiểu Hoàn đứng bên cạnh sốt sắng hỏi: ‘Tô cô nương, ngươi làm sao vậy?”
“Tiểu Hoàn, không biết sao nữa, sáng sớm nay tôi thấy đầu óc choáng váng, có thể là tối qua chăn không được ấm.” Tô Khả Nhi tỏ vẻ giọng nói khó chịu.
“A…Có cần kêu ngự y tới chẩn trị cho ngươi không?” Tiểu Hoàn nghe vậy hiểu ngay.
Tô Khả Nhi chỉ sách thuốc nói: ‘Như vậy đi, cô thay tôi tìm ba loại thảo dược đến đây, trong sách có viết, cảm phong hàn chỉ cần uống ba loại thảo dược đó pha thành trà là khỏi, tôi không muốn uống thuốc đâu, khó uống lắm.”
“Hả, Thật không?” Tiểu Hoàn đã bị Tô Khả Nhi lừa, cô ta gật đầu đồng ý.
Tô Khả Nhi tìm tờ giấy, viết tên ba vị thảo dược đưa cho tiểu Hoàn, căn dặn: “Nhất định phải đúng đây, nếu không sẽ không có hiệu quả, còn nữa, không cần phải đem chuyện này nói cho người khác, tôi không muốn người khác lo lắng cho tôi, tôi chỉ choáng váng đầu chút thôi, pha trà uống là khỏi ngay.”
“Biết rồi, tiểu Hoàn lập tức đi ngay.” Tiểu Hoàn nhận lấy tờ giấy, chạy nhanh ra ngoài.
Tô Khả Nhi thở phào nhẹ nhõm, kế hoạch thắng lợi, nếu không có gì thay đổi, hôm nay cô có thể ra khỏi phủ.
Tiểu Hoàn lo lắng cho bệnh tình của Tô Khả Nhi nên rất nhanh đem ba vị thảo dược kia trở vệ, còn thay Tô Khả Nhi pha chế, Tô Khả Nhi lừa cô ta nói rằng ba vị thảo dược này chỉ có thể uống vào buổi tối mới có tác dụng, hơn nữa còn căn dặn, nếu trời tối thấy trong phòng không có ánh đèn thì đừng ầm ỹ, cô không muốn lúc ngủ bị người khác quấy rầy. Tiểu Hoàn tin ngay liền đi ra ngoài làm việc. Tô Khả Nhi cất giữ ba vị thảo dược cẩn thận, hiện giờ, chỉ cần lẳng lặng chờ đến khi trời tối.
Buổi chiều, Tô Khả Nhi đang đi dạo trong hoa viên, lúc đi qua đông viện, tiếng gõ mõ lại lọt vào, cô ngẩn ra, cô đã quên mất trong phủ còn có Tề Tú Viện, trong lòng cô thấy đau xót thay cho cô ấy, ban đầu là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, nay lại ở trong tiêu phủ gõ mõ tụng kinh niệm phật. Thật sự không biết Tiêu Thương là loại người gì, lại lạnh nhạt với một cô gái xinh đẹp như vậy. Mang theo tâm tình đó, Tô Khả Nhi đi lên tiểu viện.
Cô thấy hành lang phía trước, tiểu Mai nha hoàn của Tề Tú Viện vẫn đứng đó chờ đợi như cũ, thấy cô đi lên, ánh mắt lập tức lộ vẻ oán hận, lên tiếng: ‘Tô cô nương, xin dừng bước.”
“Tiểu Mai, tôi chỉ muốn gặp Vương phi, nói chuyện cùng cô ấy thôi.” Tô Khả Nhi chân thành nói.
“Vương phi…Vương phi bề bộn nhiều việc…không có thời gian.” Thái độ Tiểu Mai chó chút thống khổ, nói chuyện cũng lắp bắp.
“Tiểu Mai, đã xảy ra chuyện gì?” Tô Khả Nhi quan tâm hỏi.
Sự oán hận trong mắt tiểu Mai biến mất, thay vào đó là sự khẩn cầu. Tô Khả Nhi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy tiểu Mai quỳ xuống, khẩn cầu với mình: ‘Tô cô nương, van xin ngươi hãy giúp tiểu thư nhà chúng ta…Giúp giúp Vương phi.”
Tô Khả Nhi giật mình vội đến đỡ tiểu Mai dậy, hỏi: ‘Tiểu Mai, cô làm gì vậy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Mai vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên, mặc cho Tô Khả Nhi đỡ lên như nào cũng không chịu đứng dạy, vừa dập đầu vừa nói: ‘Tô cô nương nếu không đồng ý giúp Vương phi, tiểu mai sẽ quỳ mãi ở đây…Van xin ngươi.”
“Cầu xin người khác cũng không cần phải như vậy, sự việc như nào cô nói ra đi, nếu giúp được tôi nhất định giúp.” Tô Khả Nhi nhíu mày nói, trong lòng có chút bất an, Tiểu Mai trước đây vẫn rất hận mình, vì sao lúc này lại quỳ xuống khẩn cầu mình? Chẳng lẽ Tề Tú Viện xảy ra chuyện gì rồi?
“Tô cô nương, trước kia tiểu Mai không hiểu đã đắc tội, xin ngươi đại nhân đại lượng đừng ghi tạc trong lòng, tiểu Mai đáng chết, hết thảy là lỗi của tiểu Mai, không liên quan đến Vương phi.” Tiểu Mai khóc, vẻ mặt sám hối.
“Có chuyện gì thì đứng lên rồi nói, cô làm như vậy tôi làm sao giúp được cô chứ?” Tô Khả Nhi nhẹ nhàng nói, đưa tay dìu tiểu Mai đứng lên. Tiểu Mai thấy Tô Khả Nhi không hề trách cứ, mới đem mọi chuyện nói ra.
Thì ra Tề Tú Viện tuy là vương phi, nhưng lại bị lạnh nhạt, ở trong vương phủ địa vị không cao, trước kia có sự cổ vũ của tiểu Mai, đám hạ nhân còn nghĩ rằng Tề Tú Viện là Vương phi, còn thóa mạ Tô Khả Nhi, lúc đó, Tề Tú Viện vẫn chưa thiết đường cung phật, đám hạ nhân còn cho rằng sẽ dựa vào Tề Tú Viện, nhưng, sau đó không lâu, đám hạ nhân mới càng lúc càng ghẻ lạnh tiểu Mai cùng Tề Tú Viện, tập trung toàn bộ vào Tô Khả Nhi, cơ hồ cho rằng Tô Khả Nhi rất có thể chủ tử của vương phủ, con đường rộng mở phía trước. Đám nha hoàn trước đây dị nghị với Tô Khả Nhi, thì nay lại vô cùng cung kính, ánh mắt lúc nào cũng ngưỡng mộ. Tô Khả Nhi tuy có thấy kỳ lạ nhưng cũng không để ý. Cô không ngờ là sự việc đó đã đẩy Tiểu Mai và Tề Tú Viện trở thành như này.
Tiểu Mai lo lắng cho Tề Tú Viện, từ ngày Tề Tú Viện hàng ngày niệm kinh tới nay, ăn uống rất ít, cả người gầy như que củi, có khi cả ngày đóng cửa không ra ngoài, đồ ăn Tiểu Mai đưa tới cũng không động đến là bao nhiêu. Tiểu Mai lo lắng, nếu Tề Tú Viện cứ tuyệt thực như vậy, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may, cho nên, cô ta mới nóng lòng khẩn cầu Tô Khả Nhi giúp.
“Mau đưa tôi tới gặp Vương phi.” Tô Khả Nhi nghe xong, cảm thấy rất áy náy, xem ra, hết thảy mọi sai lầm đều là từ phía mình.
“Vâng.” Tiểu Mai đưa Tô Khả Nhi đến phòng Tề Tú Viện.
Lúc Tiểu Mai đẩy cửa phòng, Tô Khả Nhi thấy mùi hương khói xộc vào mũi, trong phòng hương khói quanh quẩn, một tượng phật to đặt đằng trước, trong làn hương khói đó, Tề Tú Viện trong trang phục màu trắng quỳ xuống, mắt nhắm lại, bàn tay trắng nõn đang gõ mõ, khuôn mặt gầy gõ rất trầm tĩnh, cho dù sau lưng có người đi vào cũng không mở mắt.
“Vương phi, Tô cô nương đến thăm.” Tiểu Mai bên ngoài cửa nói nhỏ.
Tiểu Mai vừa nói xong, tiếng gõ mõ ngừng, giọng nói thanh thúy cất lên: ‘Tiểu Mai, còn không rót trà đón khách.”
Tiểu Mai vội cúi đầu nói: ‘Vâng.” Nói xong, đưa mắt ra hiệu Tô Khả Nhi tiến vào. Tô Khả Nhi nhìn người đang quỳ kia, gọi: ‘Vương phi.”
Tề Tú Viện đứng lên, chậm rãi nghiêng mặt qua, vẫn khuôn mặt xinh đẹp khuynh thành đó, nhưng đôi mắt thì mênh mang vô hồn, lẳng lặng liếc nhìn Tô Khả nhi, chỉ cái bàn kế bên, nói: ‘ngồi đi.”
Tề Tú Viện thật thay đổi thành người khác, ánh mắt nàng toát lên sự tang thương cô độc, như đã khám phá hồng trần tục sự, có một sự u oán xót thương không thể diễn tả thành lời, trên mái tóc dài chỉ cắm một cây trâm ngọc.
Tề Tú Viện như vậy, khiến Tô Khả Nhi cảm thấy thương hại, cảm thấy rất đáng thương. Một người trước đây như ánh mặt trời chói lòa, giờ lại biến thành một ngôi sao nhỏ mờ nhạt. Một cô gái đột nhiên biến thành như vậy, rốt cuộc là đã trải qua những gì?
Tô Khả Nhi khẽ hỏi: ‘Cô khỏe không?”
Tề Tú Viện không trả lời, chỉ đi đến trước bàn, thản nhiên nói: “Cái gì gọi là khỏe? Cái gì gọi là không khỏe?”
Tô Khả Nhi khẽ run lên, cô ngồi xuống, cô biết Tề Tú Viện không cần thương hại, nhưng, trong lòng cô vẫn thấy Tề Tú Viện đáng thương, cô mím môi nói: ‘nghe tiểu Mai nói, cô không chịu ăn gì, cô cứ như vậy, làm sao chống đỡ được?”
“Thì sao? Sống không bằng chết, chết cũng là sự giải thoát.” Tề Tú Viện cười cười, khuôn mặt tuyệt mỹ ánh lên sự thê lương.
Những lời đó làm cho Tô Khả Nhi và tiểu Mai ngẩn ra, Tô Khả Nhi hiểu, hiện giờ Tề tú Viện cần là sự chống đỡ về tinh thần, cõi lòng của cô ấy đã tịch mịch, héo rũ, muốn cô ấy trở lại như trước, chỉ có thể tạo hy vọng cho cô ấy. Tô Khả Nhi nói: “Con người ai cũng muốn sống, còn có rất nhiều việc cần cô làm, không phải chỉ có mỗi cái chết là lựa chọn duy nhất.”
“Một người tim đã chết, còn có thể làm gì?” Tề Tú Viện tự giễu.
“Nếu cô cảm thấy trong vương phủ quá nặng nề, cô có thể ra ngoài giải sầu cũng tốt mà.” Tô Khả Nhi đề nghị.
“Bên ngoài?” Tề Tú Viện thì thào, giống như không còn nhớ đến thế giới bên ngoài, nàng như đang tự hỏi mình, rồi đột nhiên nàng kêu lên: ‘Ngươi nói bên ngoài, là nơi có đào viên? Có hoa mai? Có rừng trúc đúng không?”
Lời nói của Tề Tú Viện làm Tô Khả nhi sửng sốt, không hiểu gì. Tiểu Mai đứng bên cạnh nói khẽ: “Đào viên là nơi mà tiểu thư cùng Mạc công tử hay đến, lần đó Mạc công tử từng đi hái đào với tiểu thư, hoa mai là năm tiểu thư mười sáu tuổi cùng mạc công tử đi qua một khu rừng mai, rừng trúc là rừng trúc phía sau Mạc phủ, trước kia công tử thường xuyên đưa tiểu thư vào đó du ngoạn, không biết vì sao, hai ngày nay, tiểu thư luôn nhắc tới những nơi này.”
Tô Khả Nhi nghe tiểu Mai giải thích, cả người cứng đờ, Tề Tú Viện vì sao nói chuyện bừa bãi? Vì sao lại đặc biệt nhớ những nơi đó? Chẳng lẽ Tề Tú Viện điên rồi? Nhưng khi nghe giọng điệu của cô ấy rất bình tĩnh, không hề có dấu hiệu là điên loạn.
Thấy Tô Khả Nhi không nói gì, Tề Tú Viện tự trả lời: ‘Giờ là mùa thu rồi, hoa đào hẳn đã héo tàn, hoa mai nở vào mùa đông, rừng trúc thì rất lạnh, biểu ca từng nói, cơ thể ta có hàn tính, mùa đông lạnh không thể đi rừng trúc được, sẽ bị cảm lạnh.” Nói xong, Tề Tú Viện cười ngọt ngào. Sau đó, giống như lấy lại được tinh thần, nàng hướng về Tô Khả Nhi mỉm cười nói: ‘Uống trà đi. Trà lạnh sẽ không thơm.”
Tô Khả Nhi và tiểu Mai cứ lẳng lặng nhìn Tề Tú Viện, Tề Tú Viện có chút kỳ lạ nhìn họ, nói: “Các người nhìn ta làm gì?”
Tô Khả Nhi và tiểu Mai cùng chuyển ánh mắt đi, tiểu Mai nói: “Vương phi, chuyện Mạc tướng quân đã là quá khứ rồi.”
“Không phải ta bảo ngươi kêu ta là tiểu thư sao? Vì sao cứ gọi ta là Vương phi? Ta không phải là Vương phi.” Tề Tú Viện trách cứ.
“Tề tỷ tỷ, sao cô không phải là Vương phi chứ? Cô chính là Vương phi. Cô là vương phi của tiêu vương phủ.” Tô Khả Nhi lên tiếng khẳng định.
“Không phải, không phải.” Tề Tú Viện quay đầu lại xin lỗi: “Tô cô nương, cám ơn ngươi đã đến thăm ta, ta nên niệm kinh cầu phúc cho biểu ca, cũng sẽ phù hộ ngươi, vừa rồi lúc ta gõ mõ, trong đầu có huyết quang, nhất định biểu ca ở chiến trường gặp nguy hiểm, ta phải cầu bình an cho huynh ấy, gặp dữ hóa lành.”
Tô Khả Nhi mở to mắt, thấy thần sắc Tề Tú Viện vẫn bình thường, không vì những lời nói này mà trở nên quái dị, cô ấy lại quỳ xuống, cầm kinh thư lên, miệng bắt đầu thì thầm. Tiểu Mai nói: ‘Tiểu thư niệm kinh, chúng ta ra ngoài trước đi. Đừng làm nhiễu nàng.”
“Thần kinh tiểu thư các người không bình thường.” Cách xa cửa phòng, Tô Khả Nhi mới lo lắng quay đầu lại nói với tiểu Mai.
Tiểu Mai gật gật đầu, mặt lộ vẻ lo lắng, khóc lóc: ‘Vâng, nhiều lúc tiểu thư nói chuyện lặp đi lặp lại, còn luôn nhắc đến chuyện về mạc tướng quân, ta không biết tiểu thư nghĩ cái gì, tiểu thư thường nói mình không phải là vương phi, bảo ta nhất định phải gọi nàng là tiểu thư, ta không biết đã xảy ra chuyện gì, ta lại không dám bẩm báo với vương gia, ta sợ chuyện này nếu người khác biết, nhất định sẽ cho rằng tiểu thư bị điên…Đến lúc đó, chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi vương phủ, ta không biết làm sao bây giờ?” Nói xong, Tiểu Mai nức nở.
Tô Khả Nhi sững sờ. Chẳng lẽ Tề Tú Viện điên thật rồi? Chẳng lẽ cô ấy thần kinh thật không bình thường? Trời ạ, tại sao lại như vậy? Tô Khả Nhi rúng động nửa ngày, mới nói: ‘Tiểu thư các người bắt đầu bị như vậy khi nào? Có phải bị kích thích gì không?”
“Cách đó không lâu, Mạc tướng quân có tới đây một lúc, nhưng lúc đó tâm trạng mạc tướng quân không tốt, tiểu thư nói chuyện với hắn mấy câu, sau đó trở về thì cứ như vậy, hơn nữa, tiểu thư như không muốn bước ra khỏi cửa, nàng cũng quên cả chuyện Mạc tướng quân thích Tô cô nương…trong suy nghĩ của nàng giống như dừng lại ở những chuyện trước kia…”
Tô Khả Nhi thấy đầu óc choáng váng, nếu như vậy, lần đó tâm trạng Mạc Dạ Ly không tốt, nhất định là lúc mình bị bệnh được Tiêu Thương bón thuốc. Nói như vậy, lần đó Mạc Dạ Ly đã nói gì với Tề Tú Viện khiến cô ấy bị kích thích như thế? Tại sao sự tình lại biến thành như vậy? Tô Khả Nhi cảm thấy thần kinh bị chấn động làm cô không thở nổi. Nếu như cô và Mạc Dạ Ly yêu nhau lại khiến cho Tề Tú Viện phát điên, mọi việc càng trở nên trầm trọng.
Tô Khả Nhi không biết mình ra khỏi đông viện như nào, chỉ nhớ lúc sắp đi Tiểu Mai cầu xin cô đừng đem chuyện này nói ra, hơn nữa còn mong cô nghĩ cách giúp Tề Tú Viện. Tô Khả Nhi về tây viện, suy nghĩ hỗn loạn, nếu trước đây, Tề Tú Viện là người của Tiêu Thương, còn mình và Mạc Dạ Ly yêu nhau là chuyện rất hợp tình hợp lý, mình không hề đoạt gì của cô ấy. Nhưng hiện giờ, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cuộc sống của Tề Tú Viện giống như một thân cây bị vật nặng đè lấy, không biết chừng nào sẽ bị gãy.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tô Khả nhi cơ hồ lâm vào sự khó xử, chuyện này có nên nói cho Tiêu Thương biết không? Nói cho anh ta rồi thì thế nào? Có thể giống như lời tiểu Mai nói là sẽ đuổi họ ra ngoài không? Nếu không nói, cứ để Tề Tú Viện bị điên như vậy, sau đó thì chết bệnh, vậy thì chính mình là kẻ có tội ác tày trời. Tô Khả Nhi đột nhiên nhớ tới Mạc Dạ Ly, có lẽ anh sẽ nghĩ ra biện pháp.
Nghĩ xong, Tô Khả Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, cô càng thêm kiên định ý muốn ra khỏi phủ. Cô lấy ba vị thảo dược kia ra pha thành ấm trà, sau đó ra hành lang đi một vòng, gặp một thủ vệ liền gọi: “Này, vị tiểu ca này, có chuyện có thể giúp tôi được không?”
Thủ vệ thấy Tô Khả Nhi, lập tức cung kính nói: ‘Tô cô nương có gì cần giúp sao?”
“Tủ của tôi hình như bị hỏng, huynh có thể giúp tôi sửa lại không?” Tô Khả Nhi cười nói.
Thủ vệ là người trẻ tuổi, thấy Tô Khả Nhi cười tươi như vậy gần như thất thần, nói nhanh: ‘Đương nhiên có thể.”
Thủ vệ đó theo Tô Khả Nhi đi vào phòng, cô chỉ vào tủ: ‘Là cái này.”
“Được.” Thủ vệ thuần thục chỉnh sửa lại. Tô Khả Nhi đến chiếc bàn dò xét nhìn nước trà. Xem ra thuốc đã hòa tan hết. Lúc này, thủ vệ đã sửa xong, Tô Khả Nhi vẫy lại :” Cám ơn tiểu ca, bên ngoài gió lớn, uống chén trà đi đã.” Nói xong, rót một ly trà cho thủ vệ.
Thủ vệ lập tức nói: “Không cần, cám ơn Tô cô nương.”
“Huynh đã giúp tôi, tôi mời huynh uông chén trà thì sao.” Tô Khả Nhi cười nói.
“Chỉ là một việc nhỏ, không có gì mà.” Thủ vệ không dám đối diện với gương mặt tươi tắn của Tô Khả Nhi, có chút ngượng ngùng.
“Sao vậy? Huynh chê trà của tôi không ngon sao? Tôi thành tâm cảm ơn huynh, huynh không chút cảm kích.” Tô Khả Nhi cố khích hắn.
Thủ vệ đương nhiên cũng muốn uống trà của Tô Khả Nhi, nhưng ngại thân phận mình quá thấp, không muốn quá thân cận với nàng. Nhưng thấy nàng nói vậy, hắn cũng bước tới bàn trà, khuôn mặt ngăm đen đỏ hồng lên, nói: “Cám ơn Tô cô nương.” Nói xong, cầm lấy chén trà uống cạn. Tô Khả Nhi hài lòng cười, sau đó, vẻ mặt chờ đợi nhìn thủ vệ. Thấy thủ vệ sau khi uống trà thần trí không rõ ràng lắm, hắn hướng về Tô Khả Nhi nói: ‘Tiểu nhân đi trước…đi…” Vừa mới dứt đã choáng váng ngã xuống đất. Tô Khả Nhi thấy kế hoạch đã thực hiện được, chạy tới đóng cửa phòng lại, bắt đầu cởi áo giáp của thị vệ, tin rằng Tiêu Thương cho dù thông minh cỡ nào cũng không ngờ mình lại cải trang thành thị vệ. Bởi vì cô là một cô gái, làm sao có thể đánh được thị vệ chứ?
Tô Khả Nhi dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, sau đó dùng hết sức lực kéo thủ vệ lên giường, đắp chăn cho anh ta, vừa đúng lúc đêm đã xuống, bên ngoài rất tối, là cơ hội tốt nhất cho cô. Cô mặc trang phục nam trang, mặc khôi giáp, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô được che khuất, nếu không nhìn kỹ, rất khó nhận ra cô là nữ. Cho nên, Tô Khả Nhi mới có thể thừa dịp bỏ trốn.
Tướng môn quan trọng, Tô Khả Nhi giả bộ là thị vệ ngông nghênh đứng ở Tây viện tìm hiểu một chút tình hình. Tô Khả Nhi vừa mới đứng đó, thấy tiểu Hoàn đi tới, trong lòng cô hồi hộp, nhưng thấy tiểu Hoàn đứng ở cửa trong chốc lát, định gõ cửa rồi nghĩ gì lại bỏ tay xuống, sau đó rời đi. Tô Khả Nhi mới nhớ sáng này mình đã dặn dò cô ta, bảo cô ta buổi tối đừng tới quấy rầy mình. Tiểu Hoàn vừa đi, Tô Khả Nhi bắt đầu đi về hướng ngoài phủ, bởi vì trong phủ thị vệ có thể tự do đi lại, vì vậy, Tô Khả Nhi dễ dàng đi lại mà không bị ai phát hiện.
Tô Khả Nhi vừa nghĩ đến tình trạng của Tề Tú Viện vừa khổ não không thôi, nếu muốn cứu Tề Tú Viện, chỉ có Mạc Dạ Ly là liều thuốc tốt nhất, nhưng, nếu làm vậy, cô cũng sẽ phát điên, vậy phải làm thế nào bây giờ?
Tô Khả Nhi đang than thở, chợt nghe trên không trung có tiếng động, hơn mười tên hỏa từ trên đỉnh đầu cô bay vút qua, cô sợ mắt mở to, chỉ thấy có mũi tên cắm vào cây, cắm vào hoa viên, còn đâm vào phòng, tóm lại, những mũi tên lửa này bắn vào chỉ có một mục đích là đốt cháy Tiêu vương phủ…
Trong lúc Tô Khả Nhi đang khiếp sợ thì tiêu vương phủ đã bắt đầu hỗn loạn, tiếng thét chói tai, tiếng hạ nhân gọi ầm ĩ, tiếng bước chân của thị vệ…Tô Khả Nhi thấy mười mấy thị vệ đi qua đó đang xem lửa cháy, đầu óc cô vụt sáng, bây giờ không trốn thì còn đợi đến lúc nào? Nghĩ xong, cô xoay người hướng ra đại môn, nhưng vừa chạy cô lại vừa nghĩ, có phải mình không có nghĩa khí hay không, trong lúc tiêu vương phủ gặp nạn thì cô lại bỏ trốn? Lần đầu tiên Tô khả Nhi đối với Tiêu Thương có chút áy náy, nhưng cảm giác này chỉ chợt lóe qua, rồi biến mất.
Tô Khả Nhi chán nản ngồi lên, nghĩ thầm, vào lúc này, chắc chắn tiểu Hoàn sẽ không cho cô mượn quần áo nữa, như vậy, chỉ có thể nghĩ cách khác. Nếu không rời khỏi vương phủ này, không biết cô sẽ phải ở đây bao lâu, một năm hay là hai năm, huống chi, cô biết, chỉ cần mình thay đổi hình dạng sẽ không ai nhận ra, nhưng, vấn đề là, mình sẽ phải đổi dạng ra là dạng người gì?
Cô quét ánh mắt về phía mấy quyển sách mà tiểu Hoàn mang đến cho cô, trong đó có một quyển sách y, mắt cô sáng ngời, trong lòng nảy lên một chủ ý. Cô chạy đến xem, lật từng tờ từng tờ, trong lòng đã tìm được đáp án, quả nhiên không làm cho cô thất vọng. Ở giữa trang sách có ghi một phương cách làm cô rất vui sướng, trong sách có ghi lại rằng, có ba vị thảo dược trộn lẫn nhau pha trà, có tác dụng hôn mê rất mạnh. Xem đến đây, trong lòng cô vui sướng.
Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm, ăn điểm tâm sáng, giả vờ đọc sách, sau đó vỗ vỗ trán giả vờ đầu óc choáng váng, làm tiểu Hoàn đứng bên cạnh sốt sắng hỏi: ‘Tô cô nương, ngươi làm sao vậy?”
“Tiểu Hoàn, không biết sao nữa, sáng sớm nay tôi thấy đầu óc choáng váng, có thể là tối qua chăn không được ấm.” Tô Khả Nhi tỏ vẻ giọng nói khó chịu.
“A…Có cần kêu ngự y tới chẩn trị cho ngươi không?” Tiểu Hoàn nghe vậy hiểu ngay.
Tô Khả Nhi chỉ sách thuốc nói: ‘Như vậy đi, cô thay tôi tìm ba loại thảo dược đến đây, trong sách có viết, cảm phong hàn chỉ cần uống ba loại thảo dược đó pha thành trà là khỏi, tôi không muốn uống thuốc đâu, khó uống lắm.”
“Hả, Thật không?” Tiểu Hoàn đã bị Tô Khả Nhi lừa, cô ta gật đầu đồng ý.
Tô Khả Nhi tìm tờ giấy, viết tên ba vị thảo dược đưa cho tiểu Hoàn, căn dặn: “Nhất định phải đúng đây, nếu không sẽ không có hiệu quả, còn nữa, không cần phải đem chuyện này nói cho người khác, tôi không muốn người khác lo lắng cho tôi, tôi chỉ choáng váng đầu chút thôi, pha trà uống là khỏi ngay.”
“Biết rồi, tiểu Hoàn lập tức đi ngay.” Tiểu Hoàn nhận lấy tờ giấy, chạy nhanh ra ngoài.
Tô Khả Nhi thở phào nhẹ nhõm, kế hoạch thắng lợi, nếu không có gì thay đổi, hôm nay cô có thể ra khỏi phủ.
Tiểu Hoàn lo lắng cho bệnh tình của Tô Khả Nhi nên rất nhanh đem ba vị thảo dược kia trở vệ, còn thay Tô Khả Nhi pha chế, Tô Khả Nhi lừa cô ta nói rằng ba vị thảo dược này chỉ có thể uống vào buổi tối mới có tác dụng, hơn nữa còn căn dặn, nếu trời tối thấy trong phòng không có ánh đèn thì đừng ầm ỹ, cô không muốn lúc ngủ bị người khác quấy rầy. Tiểu Hoàn tin ngay liền đi ra ngoài làm việc. Tô Khả Nhi cất giữ ba vị thảo dược cẩn thận, hiện giờ, chỉ cần lẳng lặng chờ đến khi trời tối.
Buổi chiều, Tô Khả Nhi đang đi dạo trong hoa viên, lúc đi qua đông viện, tiếng gõ mõ lại lọt vào, cô ngẩn ra, cô đã quên mất trong phủ còn có Tề Tú Viện, trong lòng cô thấy đau xót thay cho cô ấy, ban đầu là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của kinh thành, nay lại ở trong tiêu phủ gõ mõ tụng kinh niệm phật. Thật sự không biết Tiêu Thương là loại người gì, lại lạnh nhạt với một cô gái xinh đẹp như vậy. Mang theo tâm tình đó, Tô Khả Nhi đi lên tiểu viện.
Cô thấy hành lang phía trước, tiểu Mai nha hoàn của Tề Tú Viện vẫn đứng đó chờ đợi như cũ, thấy cô đi lên, ánh mắt lập tức lộ vẻ oán hận, lên tiếng: ‘Tô cô nương, xin dừng bước.”
“Tiểu Mai, tôi chỉ muốn gặp Vương phi, nói chuyện cùng cô ấy thôi.” Tô Khả Nhi chân thành nói.
“Vương phi…Vương phi bề bộn nhiều việc…không có thời gian.” Thái độ Tiểu Mai chó chút thống khổ, nói chuyện cũng lắp bắp.
“Tiểu Mai, đã xảy ra chuyện gì?” Tô Khả Nhi quan tâm hỏi.
Sự oán hận trong mắt tiểu Mai biến mất, thay vào đó là sự khẩn cầu. Tô Khả Nhi còn chưa kịp phản ứng, đã thấy tiểu Mai quỳ xuống, khẩn cầu với mình: ‘Tô cô nương, van xin ngươi hãy giúp tiểu thư nhà chúng ta…Giúp giúp Vương phi.”
Tô Khả Nhi giật mình vội đến đỡ tiểu Mai dậy, hỏi: ‘Tiểu Mai, cô làm gì vậy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Mai vẫn quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên, mặc cho Tô Khả Nhi đỡ lên như nào cũng không chịu đứng dạy, vừa dập đầu vừa nói: ‘Tô cô nương nếu không đồng ý giúp Vương phi, tiểu mai sẽ quỳ mãi ở đây…Van xin ngươi.”
“Cầu xin người khác cũng không cần phải như vậy, sự việc như nào cô nói ra đi, nếu giúp được tôi nhất định giúp.” Tô Khả Nhi nhíu mày nói, trong lòng có chút bất an, Tiểu Mai trước đây vẫn rất hận mình, vì sao lúc này lại quỳ xuống khẩn cầu mình? Chẳng lẽ Tề Tú Viện xảy ra chuyện gì rồi?
“Tô cô nương, trước kia tiểu Mai không hiểu đã đắc tội, xin ngươi đại nhân đại lượng đừng ghi tạc trong lòng, tiểu Mai đáng chết, hết thảy là lỗi của tiểu Mai, không liên quan đến Vương phi.” Tiểu Mai khóc, vẻ mặt sám hối.
“Có chuyện gì thì đứng lên rồi nói, cô làm như vậy tôi làm sao giúp được cô chứ?” Tô Khả Nhi nhẹ nhàng nói, đưa tay dìu tiểu Mai đứng lên. Tiểu Mai thấy Tô Khả Nhi không hề trách cứ, mới đem mọi chuyện nói ra.
Thì ra Tề Tú Viện tuy là vương phi, nhưng lại bị lạnh nhạt, ở trong vương phủ địa vị không cao, trước kia có sự cổ vũ của tiểu Mai, đám hạ nhân còn nghĩ rằng Tề Tú Viện là Vương phi, còn thóa mạ Tô Khả Nhi, lúc đó, Tề Tú Viện vẫn chưa thiết đường cung phật, đám hạ nhân còn cho rằng sẽ dựa vào Tề Tú Viện, nhưng, sau đó không lâu, đám hạ nhân mới càng lúc càng ghẻ lạnh tiểu Mai cùng Tề Tú Viện, tập trung toàn bộ vào Tô Khả Nhi, cơ hồ cho rằng Tô Khả Nhi rất có thể chủ tử của vương phủ, con đường rộng mở phía trước. Đám nha hoàn trước đây dị nghị với Tô Khả Nhi, thì nay lại vô cùng cung kính, ánh mắt lúc nào cũng ngưỡng mộ. Tô Khả Nhi tuy có thấy kỳ lạ nhưng cũng không để ý. Cô không ngờ là sự việc đó đã đẩy Tiểu Mai và Tề Tú Viện trở thành như này.
Tiểu Mai lo lắng cho Tề Tú Viện, từ ngày Tề Tú Viện hàng ngày niệm kinh tới nay, ăn uống rất ít, cả người gầy như que củi, có khi cả ngày đóng cửa không ra ngoài, đồ ăn Tiểu Mai đưa tới cũng không động đến là bao nhiêu. Tiểu Mai lo lắng, nếu Tề Tú Viện cứ tuyệt thực như vậy, sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may, cho nên, cô ta mới nóng lòng khẩn cầu Tô Khả Nhi giúp.
“Mau đưa tôi tới gặp Vương phi.” Tô Khả Nhi nghe xong, cảm thấy rất áy náy, xem ra, hết thảy mọi sai lầm đều là từ phía mình.
“Vâng.” Tiểu Mai đưa Tô Khả Nhi đến phòng Tề Tú Viện.
Lúc Tiểu Mai đẩy cửa phòng, Tô Khả Nhi thấy mùi hương khói xộc vào mũi, trong phòng hương khói quanh quẩn, một tượng phật to đặt đằng trước, trong làn hương khói đó, Tề Tú Viện trong trang phục màu trắng quỳ xuống, mắt nhắm lại, bàn tay trắng nõn đang gõ mõ, khuôn mặt gầy gõ rất trầm tĩnh, cho dù sau lưng có người đi vào cũng không mở mắt.
“Vương phi, Tô cô nương đến thăm.” Tiểu Mai bên ngoài cửa nói nhỏ.
Tiểu Mai vừa nói xong, tiếng gõ mõ ngừng, giọng nói thanh thúy cất lên: ‘Tiểu Mai, còn không rót trà đón khách.”
Tiểu Mai vội cúi đầu nói: ‘Vâng.” Nói xong, đưa mắt ra hiệu Tô Khả Nhi tiến vào. Tô Khả Nhi nhìn người đang quỳ kia, gọi: ‘Vương phi.”
Tề Tú Viện đứng lên, chậm rãi nghiêng mặt qua, vẫn khuôn mặt xinh đẹp khuynh thành đó, nhưng đôi mắt thì mênh mang vô hồn, lẳng lặng liếc nhìn Tô Khả nhi, chỉ cái bàn kế bên, nói: ‘ngồi đi.”
Tề Tú Viện thật thay đổi thành người khác, ánh mắt nàng toát lên sự tang thương cô độc, như đã khám phá hồng trần tục sự, có một sự u oán xót thương không thể diễn tả thành lời, trên mái tóc dài chỉ cắm một cây trâm ngọc.
Tề Tú Viện như vậy, khiến Tô Khả Nhi cảm thấy thương hại, cảm thấy rất đáng thương. Một người trước đây như ánh mặt trời chói lòa, giờ lại biến thành một ngôi sao nhỏ mờ nhạt. Một cô gái đột nhiên biến thành như vậy, rốt cuộc là đã trải qua những gì?
Tô Khả Nhi khẽ hỏi: ‘Cô khỏe không?”
Tề Tú Viện không trả lời, chỉ đi đến trước bàn, thản nhiên nói: “Cái gì gọi là khỏe? Cái gì gọi là không khỏe?”
Tô Khả Nhi khẽ run lên, cô ngồi xuống, cô biết Tề Tú Viện không cần thương hại, nhưng, trong lòng cô vẫn thấy Tề Tú Viện đáng thương, cô mím môi nói: ‘nghe tiểu Mai nói, cô không chịu ăn gì, cô cứ như vậy, làm sao chống đỡ được?”
“Thì sao? Sống không bằng chết, chết cũng là sự giải thoát.” Tề Tú Viện cười cười, khuôn mặt tuyệt mỹ ánh lên sự thê lương.
Những lời đó làm cho Tô Khả Nhi và tiểu Mai ngẩn ra, Tô Khả Nhi hiểu, hiện giờ Tề tú Viện cần là sự chống đỡ về tinh thần, cõi lòng của cô ấy đã tịch mịch, héo rũ, muốn cô ấy trở lại như trước, chỉ có thể tạo hy vọng cho cô ấy. Tô Khả Nhi nói: “Con người ai cũng muốn sống, còn có rất nhiều việc cần cô làm, không phải chỉ có mỗi cái chết là lựa chọn duy nhất.”
“Một người tim đã chết, còn có thể làm gì?” Tề Tú Viện tự giễu.
“Nếu cô cảm thấy trong vương phủ quá nặng nề, cô có thể ra ngoài giải sầu cũng tốt mà.” Tô Khả Nhi đề nghị.
“Bên ngoài?” Tề Tú Viện thì thào, giống như không còn nhớ đến thế giới bên ngoài, nàng như đang tự hỏi mình, rồi đột nhiên nàng kêu lên: ‘Ngươi nói bên ngoài, là nơi có đào viên? Có hoa mai? Có rừng trúc đúng không?”
Lời nói của Tề Tú Viện làm Tô Khả nhi sửng sốt, không hiểu gì. Tiểu Mai đứng bên cạnh nói khẽ: “Đào viên là nơi mà tiểu thư cùng Mạc công tử hay đến, lần đó Mạc công tử từng đi hái đào với tiểu thư, hoa mai là năm tiểu thư mười sáu tuổi cùng mạc công tử đi qua một khu rừng mai, rừng trúc là rừng trúc phía sau Mạc phủ, trước kia công tử thường xuyên đưa tiểu thư vào đó du ngoạn, không biết vì sao, hai ngày nay, tiểu thư luôn nhắc tới những nơi này.”
Tô Khả Nhi nghe tiểu Mai giải thích, cả người cứng đờ, Tề Tú Viện vì sao nói chuyện bừa bãi? Vì sao lại đặc biệt nhớ những nơi đó? Chẳng lẽ Tề Tú Viện điên rồi? Nhưng khi nghe giọng điệu của cô ấy rất bình tĩnh, không hề có dấu hiệu là điên loạn.
Thấy Tô Khả Nhi không nói gì, Tề Tú Viện tự trả lời: ‘Giờ là mùa thu rồi, hoa đào hẳn đã héo tàn, hoa mai nở vào mùa đông, rừng trúc thì rất lạnh, biểu ca từng nói, cơ thể ta có hàn tính, mùa đông lạnh không thể đi rừng trúc được, sẽ bị cảm lạnh.” Nói xong, Tề Tú Viện cười ngọt ngào. Sau đó, giống như lấy lại được tinh thần, nàng hướng về Tô Khả Nhi mỉm cười nói: ‘Uống trà đi. Trà lạnh sẽ không thơm.”
Tô Khả Nhi và tiểu Mai cứ lẳng lặng nhìn Tề Tú Viện, Tề Tú Viện có chút kỳ lạ nhìn họ, nói: “Các người nhìn ta làm gì?”
Tô Khả Nhi và tiểu Mai cùng chuyển ánh mắt đi, tiểu Mai nói: “Vương phi, chuyện Mạc tướng quân đã là quá khứ rồi.”
“Không phải ta bảo ngươi kêu ta là tiểu thư sao? Vì sao cứ gọi ta là Vương phi? Ta không phải là Vương phi.” Tề Tú Viện trách cứ.
“Tề tỷ tỷ, sao cô không phải là Vương phi chứ? Cô chính là Vương phi. Cô là vương phi của tiêu vương phủ.” Tô Khả Nhi lên tiếng khẳng định.
“Không phải, không phải.” Tề Tú Viện quay đầu lại xin lỗi: “Tô cô nương, cám ơn ngươi đã đến thăm ta, ta nên niệm kinh cầu phúc cho biểu ca, cũng sẽ phù hộ ngươi, vừa rồi lúc ta gõ mõ, trong đầu có huyết quang, nhất định biểu ca ở chiến trường gặp nguy hiểm, ta phải cầu bình an cho huynh ấy, gặp dữ hóa lành.”
Tô Khả Nhi mở to mắt, thấy thần sắc Tề Tú Viện vẫn bình thường, không vì những lời nói này mà trở nên quái dị, cô ấy lại quỳ xuống, cầm kinh thư lên, miệng bắt đầu thì thầm. Tiểu Mai nói: ‘Tiểu thư niệm kinh, chúng ta ra ngoài trước đi. Đừng làm nhiễu nàng.”
“Thần kinh tiểu thư các người không bình thường.” Cách xa cửa phòng, Tô Khả Nhi mới lo lắng quay đầu lại nói với tiểu Mai.
Tiểu Mai gật gật đầu, mặt lộ vẻ lo lắng, khóc lóc: ‘Vâng, nhiều lúc tiểu thư nói chuyện lặp đi lặp lại, còn luôn nhắc đến chuyện về mạc tướng quân, ta không biết tiểu thư nghĩ cái gì, tiểu thư thường nói mình không phải là vương phi, bảo ta nhất định phải gọi nàng là tiểu thư, ta không biết đã xảy ra chuyện gì, ta lại không dám bẩm báo với vương gia, ta sợ chuyện này nếu người khác biết, nhất định sẽ cho rằng tiểu thư bị điên…Đến lúc đó, chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi vương phủ, ta không biết làm sao bây giờ?” Nói xong, Tiểu Mai nức nở.
Tô Khả Nhi sững sờ. Chẳng lẽ Tề Tú Viện điên thật rồi? Chẳng lẽ cô ấy thần kinh thật không bình thường? Trời ạ, tại sao lại như vậy? Tô Khả Nhi rúng động nửa ngày, mới nói: ‘Tiểu thư các người bắt đầu bị như vậy khi nào? Có phải bị kích thích gì không?”
“Cách đó không lâu, Mạc tướng quân có tới đây một lúc, nhưng lúc đó tâm trạng mạc tướng quân không tốt, tiểu thư nói chuyện với hắn mấy câu, sau đó trở về thì cứ như vậy, hơn nữa, tiểu thư như không muốn bước ra khỏi cửa, nàng cũng quên cả chuyện Mạc tướng quân thích Tô cô nương…trong suy nghĩ của nàng giống như dừng lại ở những chuyện trước kia…”
Tô Khả Nhi thấy đầu óc choáng váng, nếu như vậy, lần đó tâm trạng Mạc Dạ Ly không tốt, nhất định là lúc mình bị bệnh được Tiêu Thương bón thuốc. Nói như vậy, lần đó Mạc Dạ Ly đã nói gì với Tề Tú Viện khiến cô ấy bị kích thích như thế? Tại sao sự tình lại biến thành như vậy? Tô Khả Nhi cảm thấy thần kinh bị chấn động làm cô không thở nổi. Nếu như cô và Mạc Dạ Ly yêu nhau lại khiến cho Tề Tú Viện phát điên, mọi việc càng trở nên trầm trọng.
Tô Khả Nhi không biết mình ra khỏi đông viện như nào, chỉ nhớ lúc sắp đi Tiểu Mai cầu xin cô đừng đem chuyện này nói ra, hơn nữa còn mong cô nghĩ cách giúp Tề Tú Viện. Tô Khả Nhi về tây viện, suy nghĩ hỗn loạn, nếu trước đây, Tề Tú Viện là người của Tiêu Thương, còn mình và Mạc Dạ Ly yêu nhau là chuyện rất hợp tình hợp lý, mình không hề đoạt gì của cô ấy. Nhưng hiện giờ, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cuộc sống của Tề Tú Viện giống như một thân cây bị vật nặng đè lấy, không biết chừng nào sẽ bị gãy.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tô Khả nhi cơ hồ lâm vào sự khó xử, chuyện này có nên nói cho Tiêu Thương biết không? Nói cho anh ta rồi thì thế nào? Có thể giống như lời tiểu Mai nói là sẽ đuổi họ ra ngoài không? Nếu không nói, cứ để Tề Tú Viện bị điên như vậy, sau đó thì chết bệnh, vậy thì chính mình là kẻ có tội ác tày trời. Tô Khả Nhi đột nhiên nhớ tới Mạc Dạ Ly, có lẽ anh sẽ nghĩ ra biện pháp.
Nghĩ xong, Tô Khả Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, cô càng thêm kiên định ý muốn ra khỏi phủ. Cô lấy ba vị thảo dược kia ra pha thành ấm trà, sau đó ra hành lang đi một vòng, gặp một thủ vệ liền gọi: “Này, vị tiểu ca này, có chuyện có thể giúp tôi được không?”
Thủ vệ thấy Tô Khả Nhi, lập tức cung kính nói: ‘Tô cô nương có gì cần giúp sao?”
“Tủ của tôi hình như bị hỏng, huynh có thể giúp tôi sửa lại không?” Tô Khả Nhi cười nói.
Thủ vệ là người trẻ tuổi, thấy Tô Khả Nhi cười tươi như vậy gần như thất thần, nói nhanh: ‘Đương nhiên có thể.”
Thủ vệ đó theo Tô Khả Nhi đi vào phòng, cô chỉ vào tủ: ‘Là cái này.”
“Được.” Thủ vệ thuần thục chỉnh sửa lại. Tô Khả Nhi đến chiếc bàn dò xét nhìn nước trà. Xem ra thuốc đã hòa tan hết. Lúc này, thủ vệ đã sửa xong, Tô Khả Nhi vẫy lại :” Cám ơn tiểu ca, bên ngoài gió lớn, uống chén trà đi đã.” Nói xong, rót một ly trà cho thủ vệ.
Thủ vệ lập tức nói: “Không cần, cám ơn Tô cô nương.”
“Huynh đã giúp tôi, tôi mời huynh uông chén trà thì sao.” Tô Khả Nhi cười nói.
“Chỉ là một việc nhỏ, không có gì mà.” Thủ vệ không dám đối diện với gương mặt tươi tắn của Tô Khả Nhi, có chút ngượng ngùng.
“Sao vậy? Huynh chê trà của tôi không ngon sao? Tôi thành tâm cảm ơn huynh, huynh không chút cảm kích.” Tô Khả Nhi cố khích hắn.
Thủ vệ đương nhiên cũng muốn uống trà của Tô Khả Nhi, nhưng ngại thân phận mình quá thấp, không muốn quá thân cận với nàng. Nhưng thấy nàng nói vậy, hắn cũng bước tới bàn trà, khuôn mặt ngăm đen đỏ hồng lên, nói: “Cám ơn Tô cô nương.” Nói xong, cầm lấy chén trà uống cạn. Tô Khả Nhi hài lòng cười, sau đó, vẻ mặt chờ đợi nhìn thủ vệ. Thấy thủ vệ sau khi uống trà thần trí không rõ ràng lắm, hắn hướng về Tô Khả Nhi nói: ‘Tiểu nhân đi trước…đi…” Vừa mới dứt đã choáng váng ngã xuống đất. Tô Khả Nhi thấy kế hoạch đã thực hiện được, chạy tới đóng cửa phòng lại, bắt đầu cởi áo giáp của thị vệ, tin rằng Tiêu Thương cho dù thông minh cỡ nào cũng không ngờ mình lại cải trang thành thị vệ. Bởi vì cô là một cô gái, làm sao có thể đánh được thị vệ chứ?
Tô Khả Nhi dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo, sau đó dùng hết sức lực kéo thủ vệ lên giường, đắp chăn cho anh ta, vừa đúng lúc đêm đã xuống, bên ngoài rất tối, là cơ hội tốt nhất cho cô. Cô mặc trang phục nam trang, mặc khôi giáp, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô được che khuất, nếu không nhìn kỹ, rất khó nhận ra cô là nữ. Cho nên, Tô Khả Nhi mới có thể thừa dịp bỏ trốn.
Tướng môn quan trọng, Tô Khả Nhi giả bộ là thị vệ ngông nghênh đứng ở Tây viện tìm hiểu một chút tình hình. Tô Khả Nhi vừa mới đứng đó, thấy tiểu Hoàn đi tới, trong lòng cô hồi hộp, nhưng thấy tiểu Hoàn đứng ở cửa trong chốc lát, định gõ cửa rồi nghĩ gì lại bỏ tay xuống, sau đó rời đi. Tô Khả Nhi mới nhớ sáng này mình đã dặn dò cô ta, bảo cô ta buổi tối đừng tới quấy rầy mình. Tiểu Hoàn vừa đi, Tô Khả Nhi bắt đầu đi về hướng ngoài phủ, bởi vì trong phủ thị vệ có thể tự do đi lại, vì vậy, Tô Khả Nhi dễ dàng đi lại mà không bị ai phát hiện.
Tô Khả Nhi vừa nghĩ đến tình trạng của Tề Tú Viện vừa khổ não không thôi, nếu muốn cứu Tề Tú Viện, chỉ có Mạc Dạ Ly là liều thuốc tốt nhất, nhưng, nếu làm vậy, cô cũng sẽ phát điên, vậy phải làm thế nào bây giờ?
Tô Khả Nhi đang than thở, chợt nghe trên không trung có tiếng động, hơn mười tên hỏa từ trên đỉnh đầu cô bay vút qua, cô sợ mắt mở to, chỉ thấy có mũi tên cắm vào cây, cắm vào hoa viên, còn đâm vào phòng, tóm lại, những mũi tên lửa này bắn vào chỉ có một mục đích là đốt cháy Tiêu vương phủ…
Trong lúc Tô Khả Nhi đang khiếp sợ thì tiêu vương phủ đã bắt đầu hỗn loạn, tiếng thét chói tai, tiếng hạ nhân gọi ầm ĩ, tiếng bước chân của thị vệ…Tô Khả Nhi thấy mười mấy thị vệ đi qua đó đang xem lửa cháy, đầu óc cô vụt sáng, bây giờ không trốn thì còn đợi đến lúc nào? Nghĩ xong, cô xoay người hướng ra đại môn, nhưng vừa chạy cô lại vừa nghĩ, có phải mình không có nghĩa khí hay không, trong lúc tiêu vương phủ gặp nạn thì cô lại bỏ trốn? Lần đầu tiên Tô khả Nhi đối với Tiêu Thương có chút áy náy, nhưng cảm giác này chỉ chợt lóe qua, rồi biến mất.
/115
|