Một chiếc thuyền dừng lại bên hồ xanh biếc, một người từ trên thuyền nhảy xuống, nhẹ nhàng lên bờ rồi đi thẳng vào trong khu rừng. Phương An thở nhẹ ra, đại khái hắn đã đi theo Mạc Dạ Ly ba mươi năm, giờ từ hôm nay trở đi, hắn sẽ cùng tướng quân sống tại nơi yên tĩnh này, cũng không chút nào sai.
Xa xa nhìn rừng phong đỏ rực như lửa giống như ráng chiều phía chân trời, cảnh sắc mỹ lệ, Nhưng một bạch y nam tử đứng đó, màu trắng xen lẫn với màu đỏ hòa chung thành một màu hoàn mỹ.
“Tướng quân…” Phương An từ xa đã gọi, chạy nhanh đến.
Thấy Phương An đến, Mạc Dạ Ly nhíu mày: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Tướng quân, lão phu nhân sợ ngài lẻ loi không có ai ở cùng, nên lệnh cho ta đến.” Phương An cười ha ha.
Mạc Dạ Ly không nói gì, chỉ trầm tư nhìn cảnh sắc xa xa. Phương An đứng thẳng cùng Mạc Dạ Ly trong chốc lát, đột nhiên nghĩ ra gì đó, đắc ý cười nói: “Tướng quân, trước kia ta không muốn tướng quân tan quân mất quyền, giờ ta rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, sự tính toán lần này của tướng quân không sai, tên Tiêu Thương kia nhất định ngã ngựa đổ người.”
Những lời này làm Mạc Dạ Ly ngạc nhiên, hỏi: “Là ý gì?’
“Tướng quân, ngài không biết đâu. Hôm qua ta đi ngang qua tiêu vương phủ, thấy bên ngoài tiêu phủ có rất nhiều thủ vệ canh gác, xem ra tên Tiêu Thương này nhất định là gặp vấn đề khó giải, nếu ta dự đoán không sai, đám người kia đã âm thầm muốn đoạt quyền trong tay hắn ta.” Phương An phân tích.
Thân hình Mạc Dạ Ly căng thẳng, hấp tấp hỏi: ‘Ngươi nghe được gì nữa không?
Phương An lắc đầu: “Việc này ta không muốn hỏi đến, nhưng, có thể nhận ra tiêu vương phủ cảnh giữ rất nghiêm ngặt, đề phòng có kẻ tập kích đến.’
Trái tim Mạc dạ Ly như va phải một khối đá làm gợn lên đợt sóng, một ý niệm nảy sinh trong đầu, sự lo lắng trào lên cuồn cuộn. Hắn đã quên mất một chuyện quan trọng, hoàng đế đem ba phần bình quyền giao cho Tiêu Thương, đám người đang ở trong bóng tối kia chắc chắn đang nhắm vào hắn ta. Hiện giờ ở tiêu vương phủ, đã không còn an bình như xưa, còn Tô Khả Nhi lại ở trong Tiêu phủ, chỉ sợ những kẻ đó nắm được nhược điểm của Tiêu Thương, sẽ lại một lần nữa bắt đi Tô Khả Nhi. Nghĩ đến đây, trong lòng Mạc Dạ Ly sợ hãi, áo bào trắng nhẹ bay, hắn xoay người bước đi.
Phương An ở đằng sau không hiểu gì, đi theo hỏi: “Tướng quân, ngài muốn đi đâu?”
“Hồi kinh.” Một câu trả lời ngắn gọn, Mạc Dạ Ly bước nhanh dưới tàng cây phong.
“Hả…A…” Phương An vô cùng kinh ngạc, hắn vừa mới chạy tới đây với tướng quân, không ngờ tướng quân lại muốn hồi kinh? Ở kinh thành xảy ra chuyện gì sao?
Tiêu vương phủ, hơn mười ngươi canh giữ ở hành lang bảo vệ các cửa ra vào, không khí trong vương phủ ngưng trọng, giống như sẵn sàng chiến đấu với kẻ địch.
Tô Khả Nhi ở trong phòng cũng có cảm giác trong phủ có sự thay đổi khác biệt với trước đây. Khắp nơi đều có người bảo vệ. Đối với cô mà nói, chẳng khác gì một nhà tù, càng làm cô buồn bực chính là, cô cứ phải ở ngốc trong này, không được đi ra ngoài, muốn ra ngoài phải được sự cho phép của Tiêu Thương. Cô không hiểu vì sao cô lại là mục tiêu của người khác. Tóm lại, ở bên ngoài không an toàn.
Tại thư phòng trong Tiêu vương phủ, Tiêu Thương ngồi trong đó, hàng mi chau lại biểu hiện tâm sự tràn ngập, gương mặt trẻ tuổi vẫn tuấn lãng nhưng càng tăng thêm vẻ tiêu sát. Lúc này, một thị về ở bên ngoài dập đầu chờ.
“Vào đi.” Tiêu thương lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn người đi vào.
“Bẩm vươn gia, thuộc hạ vừa mới đến Mạc phủ hỏi được một tin tức.”
“Tin tức gì?” Tiêu Thương hỏi.
“Có tin tức của Mạc tướng quân, hắn đang ở rừng phong đối diện Lục hồ.”
“Hả?” Tiêu Thương ngạc nhiên, hắn biết Mạc Dạ Ly không có việc gì, chỉ không ngờ hắn ta vẫn ở trong khu vực kinh thành.
“Mạc lão phu nhân còn nói, nếu gặp Tô cô nương, bảo thuộc hạ hãy nói tin tức về Mạc tướng quân cho nàng biết, để nàng khỏi lo lắng.” Thị vệ cúi đầu nói.
“Không cần, chuyện Mạc Dạ Ly không được để người trong phủ biết, nhất là Tô Khả Nhi.” Tiêu Thương phân phó. Lúc này là thời điểm mấu chốt, nếu để Tô Khả Nhi biết tin tức Mạc Dạ Ly, nàng nhất định sẽ đi tìm hắn ta, đến lúc đó, tất sẽ kéo theo những việc phiền hà khác. Điều này không làm Tiêu Thương quá lo lắng, chủ yếu là tâm tư hắn không muốn để Tô Khả Nhi biết tin tức Mạc Dạ Ly.
“Vâng.” Thị vệ lui ra.
Một ngày dài cuối cùng trôi qua, sắc trời chạng vạng, đèn lồng trong vương phủ được thắp sáng lờ mờ, dưới ánh đèn lồng, trong hành lang gấp khúc của đình viện.
Tô Khả Nhi đang ở trong phòng cũng nhận được một tin, là bữa tối nay cô sẽ cùng ăn tối với Tiêu Thương. Điều này làm cô không vui, ai bảo anh ta là chủ nhân ở đây chứ!
Tiểu Hoàn sau khi nghe được tin tức này, hiểu sai ý, lúc chải tóc trang điểm cho Tô Khả Nhi, liền khéo léo tạo kiểu. Tô Khả Nhi để mặc tiểu Hoàn làm tóc, đến lúc cô ngẩng lên nhìn vào trong gương, mới giật mình, trên đầu được cài một chiếc trâm phượng ngọc bích, đôi mày cong cong, cặp mắt sáng rỡ, mỗi khi cười lộ ra hai lúm động tiền rất sâu,vô cùng đáng yêu động lòng người. Đồng thời kiểu tóc thanh lịch này làm cho nhìn Tô Khả Nhi giống một phi tần cao quý tao nhã.
Tiểu Hoàn hài lòng nhìn Tô khả Nhi, khen: “Thật là một đôi lúm đồng tiền dễ thương, Tô cô nương, ngươi thật xinh đẹp.”
Tư sắc vốn hơn người, lại được chăm chút trang điểm nên càng xinh đẹp. Tô Khả Nhi dở khóc dở cười, tiểu Hoàn này, trang điểm đẹp cho cô làm gì chứ? Chẳng qua chỉ là đi ăn cơm thôi mà, có phải đi xem mắt đâu. Cô trách cứ: “Tiểu Hoàn, cô làm gì vậy? Ai bảo cô giúp tôi làm kiểu tóc như này.”
Tiểu Hoàn lè lưỡi, cười trộm. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa giục: “Tô cô nương xong chưa? Vương gia đang chờ.”
“Ai nha, chờ một tí, Tô cô nương, chúng ta nhanh ra đại sảnh đi.” Tiểu Hoàn cũng thúc giục.
Tô Khả Nhi vốn định bảo tiểu Hoàn đổi kiểu tóc, nhưng, ngẫm lại, đổi kiểu tóc ít nhất phải mất nửa tiếng, rất tốn thời gian. Thôi bỏ đi, cô đứng lên, nha hoàn tiểu Hoàn đi đằng sau cùng ra cửa đi về hướng đại sảnh.
Tô Khả Nhi mặc trang phục màu vàng thêu phượng hoàng, thắt lưng là tấm lụa hồng, bước đi dưới ánh đèn lồng mờ ảo quả thực toát lên khí quý thanh nhã. Lúc Tô Khả Nhi nhẹ nhàng bước vào trong hành lang, làn gió khẽ thổi qua làm tóc cô nhẹ bay, vài sợi tóc rũ xuống bên má, càng tăng thêm vẻ phong tình.
Hành lang càng lúc càng hút gió, Tô Khả Nhi lại mặc không nhiểu nên cảm thấy hơi lạnh, theo bản năng cô ôm lấy người rồi đi thật nhanh.
Tô Khả Nhi bước trong hành lang mà không phát hiện ra cách đó không xa sau hòn giả sơn phía sau lưng, một đôi mắt đau xót đứng yên lặng nhìn cô, đem mọi dáng hình ở cô khắc ghi vào trong đáy mắt. Trong gió đêm, chiếc áo choàng khẽ bay, tuấn nhan giấu trong bóng tối, Mạc dạ Ly dường như dùng hết sức lực toàn thần nhìn nữ tử đang đi từ ngoài cửa đi ra, toàn thân nàng một màu vàng nhạt trang nhã, dáng vẻ tươi tắn càng tăng thêm vẻ phong tình, sự khác biệt này làm Mạc Dạ Ly càng thêm âu sầu.
Tô Khả nhi cũng không hiểu vì sao có cảm giác như một đôi mắt vô hình đang theo dõi mình, cô khẽ nghiêng người nhìn về phía hòn giả sơn mờ tối kia, chỉ thấy ở đó rất tối. Cô mải nhìn mà không để ý chân váy khá dài, vội cất bước liền dẫm phải vạt váy, suýt chút nữa thì ngã, tiểu hoàn đi bên cạnh nhanh tay vội đỡ lấy cô. Tô Khả Nhi tự cười mình đi cũng suýt ngã, cô bước đi cẩn thận hơn.
Mạc Dạ Ly đang trốn trong bóng tối nhìn thấy Tô Khả Nhi suýt ngã, hắn vươn tay ra muốn đỡ, nhưng rồi lại phát hiện bàn tay mình chạm vào không khí lạnh băng. Còn Tô Khả Nhi thì cười tươi không sao làm an ủi linh hồn hắn.
“Tô cô nương, Vương gia đang chờ ngoài đại sảnh.” Nha hoàn đứng ở cửa thấy Tô Khả Nhi liền giật mình cảm giác như Vương phi tới, trong lòng dâng lên một cảm giác kính nể đối với Tô Khả Nhi.
Thấy sự ngạc nhiên trong mắt nha hoàn, Tô Khả Nhi lại một lần nữa chỉ muốn mắng tiểu Hoàn một trận, không dưng tự nhiên trang điểm cho mình diễm lệ như vậy?
Trong đại sảnh của Tiêu vương phủ, đèn lồng được thắng sáng rõ như ban ngày, thức ăn bày đầy trên bàn, đẹp mắt, đầy đủ mùi vị ngon miệng. Tiêu Thương đang ngồi đó, nét mặt tức giận, hắn chán ghét nhân là những người chậm trễ, nữ nhân này lại phạm phải điều cấm kỵ của hắn, lửa giận bốc cao, hắn đã uống hơn mười ly rượu rồi.
Đang lúc không thể nhẫn nại được nữa, đúng lúc này một người xuất hiện rực rỡ như nắng xuân, vô cùng chói mắt làm cho Tiêu Thướng cảm thấy kinh ngạc. Là nàng? Tiêu Thương không dám tin, nữ tử trước mắt là Tô Khả Nhi. Dáng vẻ mỹ lệ của nàng thật khác với bản tính quật cường ngang bướng của nàng, nhất thời làm hắn khó tiếp nhận, cũng không dám tin. Nàng diễm lệ tươi tắn động lòng người.
“Ngươi làm gì mà để bổn vương chờ lâu như vậy.” Tiêu Thương cất tiếng, ánh mắt dán lên người Tô Khả Nhi.
Tô Khả Nhi cắn môi, chột dạ, nhẹ nhàng phản bác: “Tôi không khiến huynh chơ, huynh là Vương gia, huynh có thể ăn trước mà.”
“Ngươi cho là bổn vương không biết quy củ giống như ngươi sao?” Tiêu Thương hừ một tiếng.
Tô Khả Nhi biết điều nói: ‘Nếu tôi đã làm Vương gia khó chịu, vậy tôi quay về phòng ăn vậy.” Nói xong, quay người đi luôn.
Lời nói của Tô Khả Nhi không làm cho sự tức giận của Tiêu Thương giảm đi, ngược lại còn tăng vọt, hắn nói: ‘ngồi xuống, bổn vương cho phép ngươi đi sao?”
“Vậy thì huynh muốn thế nào?” Tô Khả Nhi quay lại lườm Tiêu Thươg. Cô cũng không phải là cố tình gây sự, cô biết gần đây Tiêu vương phủ bận rộn, cho nên, cô cũng không muốn làm Tiêu Thương tức giận.
“Lại đây rót rượu cho bổn vương, coi như là ngươi muốn bồi tội.”
Tiêu Thương nói, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt.
Tô Khả Nhi nhìn được sự giễu cợt trong mắt Tiêu Thương, cho dù không thích, nhưng nghĩ nghĩ, rồi đi tới, cầm bầu rượu lên rót cho hắn, nói: ‘huynh vừa lòng chưa?”
“Nghe khẩu khí của ngươi hình như không tự nguyện lắm.” Tiêu Thương nói, cầm chung rượu lên uống, ánh mắt đùa bỡn.
“Huynh yêu cầu, tôi đã rót rượu, tội tôi đã đền bù xong, tôi đi trước.” Tô Khả Nhi nói xong liền xoay người, cô nghĩ, đã sớm biết ăn cơm cùng anh ta chẳng phải là chuyện tốt gì.
Thân hình Tô Khả Nhi vừa mới bước đi liền bị một cánh tay ôm lấy vào lòng, giọng nói dồn dập: “Đừng đi.” Tiêu Thương cũng không hiểu sao thần kinh căng thẳng, nghe thấy nàng nói sẽ đi, hắn lại không muốn nàng đi, vì vậy hắn vươn tay ra ôm lấy chiếc eo nhỏ của nàng, kéo vào lồng ngực mình.
Tô Khả Nhi giật mình quay đầu lại, thấy mình bị Tiêu Thương kéo vào lòng trước mặt mọi người, cô vừa tức vừa giận kêu lên: ‘Buông ra.”
“Ở lại với bổn vương.” Giọng nói khàn khàn ở bên tai kèm theo hơi rượu phả vào.
Tô Khả Nhi hoảng sợ, tên này lại say rồi, nhưng với yêu cầu của anh ta, cô không do dự liền cự tuyệt: ‘Tô không ở.” Nói xong, cô giãy dụa thoát khỏi cái ôm của Tiêu Thương, lùi cách xa hắn ba bước, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, cô mới phát hiện, dưới ánh đèn, ánh mắt Tiêu Thương đỏ ngầu, tràn ngập sự mê ly phức tạp, lại nguy hiểm như sói. Tô Khả Nhi cảm thấy rất ngốc khi ra đây với anh ta, mình trở thành con mồi của anh ta, bởi vì cô hiểu, cô đã nhìn thấy dục vọng trong ánh mắt đó. Cô vội vàng nói: ‘Tôi đi trước.” Nói xong, cô tông cửa chạy ra ngoài.
Tiêu Thương lẳng lặng nhìn người đã chạy đi, không đuổi theo, không cử động, chỉ tự giễu trong lòng, nếu hắn muốn, làm sao nàng thoát được. Chỉ cần hắn muốn, cho dù không từ một thủ đoạn nào cũng làm. Nhưng, con mồi là Tô Khả Nhi, hắn lại nảy sinh một cảm giác muốn đùa giỡn, hắn thích chơi đùa với nàng, thích nàng ngoan ngoãn đưa tới miệng hắn, để hắn hưởng thụ quá trình phục tùng của nàng.
Đúng lúc này, một thị vệ đi vào, bẩm báo: “Vương gia, hoàng cung có triệu gấp.”
“Chuyện gì?” Tiêu Thương hỏi.
“Là chiến sự ở biên quan, hoàng thượng triệu gấp vương gia tiến cung.”
Xa xa nhìn rừng phong đỏ rực như lửa giống như ráng chiều phía chân trời, cảnh sắc mỹ lệ, Nhưng một bạch y nam tử đứng đó, màu trắng xen lẫn với màu đỏ hòa chung thành một màu hoàn mỹ.
“Tướng quân…” Phương An từ xa đã gọi, chạy nhanh đến.
Thấy Phương An đến, Mạc Dạ Ly nhíu mày: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Tướng quân, lão phu nhân sợ ngài lẻ loi không có ai ở cùng, nên lệnh cho ta đến.” Phương An cười ha ha.
Mạc Dạ Ly không nói gì, chỉ trầm tư nhìn cảnh sắc xa xa. Phương An đứng thẳng cùng Mạc Dạ Ly trong chốc lát, đột nhiên nghĩ ra gì đó, đắc ý cười nói: “Tướng quân, trước kia ta không muốn tướng quân tan quân mất quyền, giờ ta rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, sự tính toán lần này của tướng quân không sai, tên Tiêu Thương kia nhất định ngã ngựa đổ người.”
Những lời này làm Mạc Dạ Ly ngạc nhiên, hỏi: “Là ý gì?’
“Tướng quân, ngài không biết đâu. Hôm qua ta đi ngang qua tiêu vương phủ, thấy bên ngoài tiêu phủ có rất nhiều thủ vệ canh gác, xem ra tên Tiêu Thương này nhất định là gặp vấn đề khó giải, nếu ta dự đoán không sai, đám người kia đã âm thầm muốn đoạt quyền trong tay hắn ta.” Phương An phân tích.
Thân hình Mạc Dạ Ly căng thẳng, hấp tấp hỏi: ‘Ngươi nghe được gì nữa không?
Phương An lắc đầu: “Việc này ta không muốn hỏi đến, nhưng, có thể nhận ra tiêu vương phủ cảnh giữ rất nghiêm ngặt, đề phòng có kẻ tập kích đến.’
Trái tim Mạc dạ Ly như va phải một khối đá làm gợn lên đợt sóng, một ý niệm nảy sinh trong đầu, sự lo lắng trào lên cuồn cuộn. Hắn đã quên mất một chuyện quan trọng, hoàng đế đem ba phần bình quyền giao cho Tiêu Thương, đám người đang ở trong bóng tối kia chắc chắn đang nhắm vào hắn ta. Hiện giờ ở tiêu vương phủ, đã không còn an bình như xưa, còn Tô Khả Nhi lại ở trong Tiêu phủ, chỉ sợ những kẻ đó nắm được nhược điểm của Tiêu Thương, sẽ lại một lần nữa bắt đi Tô Khả Nhi. Nghĩ đến đây, trong lòng Mạc Dạ Ly sợ hãi, áo bào trắng nhẹ bay, hắn xoay người bước đi.
Phương An ở đằng sau không hiểu gì, đi theo hỏi: “Tướng quân, ngài muốn đi đâu?”
“Hồi kinh.” Một câu trả lời ngắn gọn, Mạc Dạ Ly bước nhanh dưới tàng cây phong.
“Hả…A…” Phương An vô cùng kinh ngạc, hắn vừa mới chạy tới đây với tướng quân, không ngờ tướng quân lại muốn hồi kinh? Ở kinh thành xảy ra chuyện gì sao?
Tiêu vương phủ, hơn mười ngươi canh giữ ở hành lang bảo vệ các cửa ra vào, không khí trong vương phủ ngưng trọng, giống như sẵn sàng chiến đấu với kẻ địch.
Tô Khả Nhi ở trong phòng cũng có cảm giác trong phủ có sự thay đổi khác biệt với trước đây. Khắp nơi đều có người bảo vệ. Đối với cô mà nói, chẳng khác gì một nhà tù, càng làm cô buồn bực chính là, cô cứ phải ở ngốc trong này, không được đi ra ngoài, muốn ra ngoài phải được sự cho phép của Tiêu Thương. Cô không hiểu vì sao cô lại là mục tiêu của người khác. Tóm lại, ở bên ngoài không an toàn.
Tại thư phòng trong Tiêu vương phủ, Tiêu Thương ngồi trong đó, hàng mi chau lại biểu hiện tâm sự tràn ngập, gương mặt trẻ tuổi vẫn tuấn lãng nhưng càng tăng thêm vẻ tiêu sát. Lúc này, một thị về ở bên ngoài dập đầu chờ.
“Vào đi.” Tiêu thương lên tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn người đi vào.
“Bẩm vươn gia, thuộc hạ vừa mới đến Mạc phủ hỏi được một tin tức.”
“Tin tức gì?” Tiêu Thương hỏi.
“Có tin tức của Mạc tướng quân, hắn đang ở rừng phong đối diện Lục hồ.”
“Hả?” Tiêu Thương ngạc nhiên, hắn biết Mạc Dạ Ly không có việc gì, chỉ không ngờ hắn ta vẫn ở trong khu vực kinh thành.
“Mạc lão phu nhân còn nói, nếu gặp Tô cô nương, bảo thuộc hạ hãy nói tin tức về Mạc tướng quân cho nàng biết, để nàng khỏi lo lắng.” Thị vệ cúi đầu nói.
“Không cần, chuyện Mạc Dạ Ly không được để người trong phủ biết, nhất là Tô Khả Nhi.” Tiêu Thương phân phó. Lúc này là thời điểm mấu chốt, nếu để Tô Khả Nhi biết tin tức Mạc Dạ Ly, nàng nhất định sẽ đi tìm hắn ta, đến lúc đó, tất sẽ kéo theo những việc phiền hà khác. Điều này không làm Tiêu Thương quá lo lắng, chủ yếu là tâm tư hắn không muốn để Tô Khả Nhi biết tin tức Mạc Dạ Ly.
“Vâng.” Thị vệ lui ra.
Một ngày dài cuối cùng trôi qua, sắc trời chạng vạng, đèn lồng trong vương phủ được thắp sáng lờ mờ, dưới ánh đèn lồng, trong hành lang gấp khúc của đình viện.
Tô Khả Nhi đang ở trong phòng cũng nhận được một tin, là bữa tối nay cô sẽ cùng ăn tối với Tiêu Thương. Điều này làm cô không vui, ai bảo anh ta là chủ nhân ở đây chứ!
Tiểu Hoàn sau khi nghe được tin tức này, hiểu sai ý, lúc chải tóc trang điểm cho Tô Khả Nhi, liền khéo léo tạo kiểu. Tô Khả Nhi để mặc tiểu Hoàn làm tóc, đến lúc cô ngẩng lên nhìn vào trong gương, mới giật mình, trên đầu được cài một chiếc trâm phượng ngọc bích, đôi mày cong cong, cặp mắt sáng rỡ, mỗi khi cười lộ ra hai lúm động tiền rất sâu,vô cùng đáng yêu động lòng người. Đồng thời kiểu tóc thanh lịch này làm cho nhìn Tô Khả Nhi giống một phi tần cao quý tao nhã.
Tiểu Hoàn hài lòng nhìn Tô khả Nhi, khen: “Thật là một đôi lúm đồng tiền dễ thương, Tô cô nương, ngươi thật xinh đẹp.”
Tư sắc vốn hơn người, lại được chăm chút trang điểm nên càng xinh đẹp. Tô Khả Nhi dở khóc dở cười, tiểu Hoàn này, trang điểm đẹp cho cô làm gì chứ? Chẳng qua chỉ là đi ăn cơm thôi mà, có phải đi xem mắt đâu. Cô trách cứ: “Tiểu Hoàn, cô làm gì vậy? Ai bảo cô giúp tôi làm kiểu tóc như này.”
Tiểu Hoàn lè lưỡi, cười trộm. Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa giục: “Tô cô nương xong chưa? Vương gia đang chờ.”
“Ai nha, chờ một tí, Tô cô nương, chúng ta nhanh ra đại sảnh đi.” Tiểu Hoàn cũng thúc giục.
Tô Khả Nhi vốn định bảo tiểu Hoàn đổi kiểu tóc, nhưng, ngẫm lại, đổi kiểu tóc ít nhất phải mất nửa tiếng, rất tốn thời gian. Thôi bỏ đi, cô đứng lên, nha hoàn tiểu Hoàn đi đằng sau cùng ra cửa đi về hướng đại sảnh.
Tô Khả Nhi mặc trang phục màu vàng thêu phượng hoàng, thắt lưng là tấm lụa hồng, bước đi dưới ánh đèn lồng mờ ảo quả thực toát lên khí quý thanh nhã. Lúc Tô Khả Nhi nhẹ nhàng bước vào trong hành lang, làn gió khẽ thổi qua làm tóc cô nhẹ bay, vài sợi tóc rũ xuống bên má, càng tăng thêm vẻ phong tình.
Hành lang càng lúc càng hút gió, Tô Khả Nhi lại mặc không nhiểu nên cảm thấy hơi lạnh, theo bản năng cô ôm lấy người rồi đi thật nhanh.
Tô Khả Nhi bước trong hành lang mà không phát hiện ra cách đó không xa sau hòn giả sơn phía sau lưng, một đôi mắt đau xót đứng yên lặng nhìn cô, đem mọi dáng hình ở cô khắc ghi vào trong đáy mắt. Trong gió đêm, chiếc áo choàng khẽ bay, tuấn nhan giấu trong bóng tối, Mạc dạ Ly dường như dùng hết sức lực toàn thần nhìn nữ tử đang đi từ ngoài cửa đi ra, toàn thân nàng một màu vàng nhạt trang nhã, dáng vẻ tươi tắn càng tăng thêm vẻ phong tình, sự khác biệt này làm Mạc Dạ Ly càng thêm âu sầu.
Tô Khả nhi cũng không hiểu vì sao có cảm giác như một đôi mắt vô hình đang theo dõi mình, cô khẽ nghiêng người nhìn về phía hòn giả sơn mờ tối kia, chỉ thấy ở đó rất tối. Cô mải nhìn mà không để ý chân váy khá dài, vội cất bước liền dẫm phải vạt váy, suýt chút nữa thì ngã, tiểu hoàn đi bên cạnh nhanh tay vội đỡ lấy cô. Tô Khả Nhi tự cười mình đi cũng suýt ngã, cô bước đi cẩn thận hơn.
Mạc Dạ Ly đang trốn trong bóng tối nhìn thấy Tô Khả Nhi suýt ngã, hắn vươn tay ra muốn đỡ, nhưng rồi lại phát hiện bàn tay mình chạm vào không khí lạnh băng. Còn Tô Khả Nhi thì cười tươi không sao làm an ủi linh hồn hắn.
“Tô cô nương, Vương gia đang chờ ngoài đại sảnh.” Nha hoàn đứng ở cửa thấy Tô Khả Nhi liền giật mình cảm giác như Vương phi tới, trong lòng dâng lên một cảm giác kính nể đối với Tô Khả Nhi.
Thấy sự ngạc nhiên trong mắt nha hoàn, Tô Khả Nhi lại một lần nữa chỉ muốn mắng tiểu Hoàn một trận, không dưng tự nhiên trang điểm cho mình diễm lệ như vậy?
Trong đại sảnh của Tiêu vương phủ, đèn lồng được thắng sáng rõ như ban ngày, thức ăn bày đầy trên bàn, đẹp mắt, đầy đủ mùi vị ngon miệng. Tiêu Thương đang ngồi đó, nét mặt tức giận, hắn chán ghét nhân là những người chậm trễ, nữ nhân này lại phạm phải điều cấm kỵ của hắn, lửa giận bốc cao, hắn đã uống hơn mười ly rượu rồi.
Đang lúc không thể nhẫn nại được nữa, đúng lúc này một người xuất hiện rực rỡ như nắng xuân, vô cùng chói mắt làm cho Tiêu Thướng cảm thấy kinh ngạc. Là nàng? Tiêu Thương không dám tin, nữ tử trước mắt là Tô Khả Nhi. Dáng vẻ mỹ lệ của nàng thật khác với bản tính quật cường ngang bướng của nàng, nhất thời làm hắn khó tiếp nhận, cũng không dám tin. Nàng diễm lệ tươi tắn động lòng người.
“Ngươi làm gì mà để bổn vương chờ lâu như vậy.” Tiêu Thương cất tiếng, ánh mắt dán lên người Tô Khả Nhi.
Tô Khả Nhi cắn môi, chột dạ, nhẹ nhàng phản bác: “Tôi không khiến huynh chơ, huynh là Vương gia, huynh có thể ăn trước mà.”
“Ngươi cho là bổn vương không biết quy củ giống như ngươi sao?” Tiêu Thương hừ một tiếng.
Tô Khả Nhi biết điều nói: ‘Nếu tôi đã làm Vương gia khó chịu, vậy tôi quay về phòng ăn vậy.” Nói xong, quay người đi luôn.
Lời nói của Tô Khả Nhi không làm cho sự tức giận của Tiêu Thương giảm đi, ngược lại còn tăng vọt, hắn nói: ‘ngồi xuống, bổn vương cho phép ngươi đi sao?”
“Vậy thì huynh muốn thế nào?” Tô Khả Nhi quay lại lườm Tiêu Thươg. Cô cũng không phải là cố tình gây sự, cô biết gần đây Tiêu vương phủ bận rộn, cho nên, cô cũng không muốn làm Tiêu Thương tức giận.
“Lại đây rót rượu cho bổn vương, coi như là ngươi muốn bồi tội.”
Tiêu Thương nói, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt.
Tô Khả Nhi nhìn được sự giễu cợt trong mắt Tiêu Thương, cho dù không thích, nhưng nghĩ nghĩ, rồi đi tới, cầm bầu rượu lên rót cho hắn, nói: ‘huynh vừa lòng chưa?”
“Nghe khẩu khí của ngươi hình như không tự nguyện lắm.” Tiêu Thương nói, cầm chung rượu lên uống, ánh mắt đùa bỡn.
“Huynh yêu cầu, tôi đã rót rượu, tội tôi đã đền bù xong, tôi đi trước.” Tô Khả Nhi nói xong liền xoay người, cô nghĩ, đã sớm biết ăn cơm cùng anh ta chẳng phải là chuyện tốt gì.
Thân hình Tô Khả Nhi vừa mới bước đi liền bị một cánh tay ôm lấy vào lòng, giọng nói dồn dập: “Đừng đi.” Tiêu Thương cũng không hiểu sao thần kinh căng thẳng, nghe thấy nàng nói sẽ đi, hắn lại không muốn nàng đi, vì vậy hắn vươn tay ra ôm lấy chiếc eo nhỏ của nàng, kéo vào lồng ngực mình.
Tô Khả Nhi giật mình quay đầu lại, thấy mình bị Tiêu Thương kéo vào lòng trước mặt mọi người, cô vừa tức vừa giận kêu lên: ‘Buông ra.”
“Ở lại với bổn vương.” Giọng nói khàn khàn ở bên tai kèm theo hơi rượu phả vào.
Tô Khả Nhi hoảng sợ, tên này lại say rồi, nhưng với yêu cầu của anh ta, cô không do dự liền cự tuyệt: ‘Tô không ở.” Nói xong, cô giãy dụa thoát khỏi cái ôm của Tiêu Thương, lùi cách xa hắn ba bước, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, cô mới phát hiện, dưới ánh đèn, ánh mắt Tiêu Thương đỏ ngầu, tràn ngập sự mê ly phức tạp, lại nguy hiểm như sói. Tô Khả Nhi cảm thấy rất ngốc khi ra đây với anh ta, mình trở thành con mồi của anh ta, bởi vì cô hiểu, cô đã nhìn thấy dục vọng trong ánh mắt đó. Cô vội vàng nói: ‘Tôi đi trước.” Nói xong, cô tông cửa chạy ra ngoài.
Tiêu Thương lẳng lặng nhìn người đã chạy đi, không đuổi theo, không cử động, chỉ tự giễu trong lòng, nếu hắn muốn, làm sao nàng thoát được. Chỉ cần hắn muốn, cho dù không từ một thủ đoạn nào cũng làm. Nhưng, con mồi là Tô Khả Nhi, hắn lại nảy sinh một cảm giác muốn đùa giỡn, hắn thích chơi đùa với nàng, thích nàng ngoan ngoãn đưa tới miệng hắn, để hắn hưởng thụ quá trình phục tùng của nàng.
Đúng lúc này, một thị vệ đi vào, bẩm báo: “Vương gia, hoàng cung có triệu gấp.”
“Chuyện gì?” Tiêu Thương hỏi.
“Là chiến sự ở biên quan, hoàng thượng triệu gấp vương gia tiến cung.”
/115
|