Cuộc săn bắn vẫn kịch liệt như cũ. Tứ hoàng tử thấy Tô Khả Nhi gặp chuyện, cũng mất hứng để tham gia, đưa nàng rời khỏi đó. Còn Mạc Dạ Ly thân là nhân thần, phải làm bạn với quân vương để xem, không thể thoát thân, đành phải để Tô Khả Nhi hồi cung trước, còn mình quay lại lầu Cao Trúc quan sát.
Mạc Dạ Ly vừa ngồi xuống, liền cảm giác có ánh mắt của Tiêu Thương lướt đến. Sắc mặt Mạc Dạ Ly tỏ ra lạnh nhạt, chỉ chú tâm nhìn xuống dưới, còn khuôn mặt Tiêu Thương thì đoán, Mạc Dạ Ly đã quay lại, vậy thì chắc Tô Khả Nhi không sao rồi. Chỉ là, trong đó có ẩn giấu chuyện gì khác nữa không? Rốt cuộc thì vì sao ngựa của Tô Khả Nhi lại phát cuồng? Điểm này cũng làm hắn nghi ngờ.
Xưa nay hắn luôn cảnh giác với bất kỳ gió thổi cỏ lay gì, sự tình bên trong, chỉ e ngoài hắn và Mạc Dạ Ly biết Tô Khả Nhi, còn có ai muốn mưu hại Tô Khả Nhi?
Đúng lúc này, một tướng sĩ vội vàng chạy đến, lướt qua chúng thần, đến bên hoàng đế nói nhỏ vào tai gì đó, không biết tướng sĩ nói gì mà khuôn mặt bình tĩnh của hoàng đế lại hiện lên cơn giận, ông ta hạ giọng nói: “Có chuyện này thật không?”
“Vâng, Hoàng thượng, đã xác nhận.” Tướng sĩ bộ dạng phục tùng, nét mặt hiện lên tia sợ hãi. Hắn bẩm báo chuyện ngựa của tứ hoàng tử Tiêu Lạc Thần bị hại. Qua kiểm chứng, con ngựa kia là bị người ta hạ độc, tướng sĩ kinh sợ, lần này sự an nguy của tứ hoàng tử là do hắn ta phụ trách, xảy ra sự cố này, cho dù không phải là mưu phạm, nhưng cũng sẽ bị trọng phạt.
“Việc này nghiêm trọng, cần phải điều tra manh mối, hãy để hình bộ tham dự điều tra.” Hoàng đế hạ giọng phân phó xong, sắc mặt không còn vẻ bình thản như trước nữa mà nghiêm uy hơn.
Tướng sĩ lui xuống, các quan viên tò mò về chuyện xảy ra, nhưng nếu Hoàng thượng không nói, bọn họ cũng không dám hỏi. Nhưng bầu không khí đã không còn như lúc đầu, các quan thần e ngại nhất chính là quân chủ tức giận.
Trận săn bắn diễn ra đến giờ ngọ, giống như năm ngoái, nhị hoàng tử giỏi về kỵ xạ là Tiêu Quân thắng lợi trở về. Dường như năm nay mọi người đều dự đoán được, ai cũng biết thái tử xưa nay văn võ kém, còn nhị hoàng tử thì văn võ toàn tài, tam hoàng tử thì thích du sơn ngoạn thủy, tứ hoàng tử cái gì cũng biết nhưng không giỏi ở lĩnh vực cả.
Đợi đến khi nhị hoàng tử lĩnh phần thưởng xong, buổi săn bắn chấm dứt viên mãn, mọi người xôn xao bỏ đi, chuẩn bị tham dự yến tiệc đêm nay.
Tô Khả Nhi sau khi trở lại hoàng cung, nghỉ ngơi ở cung điện của Tiêu lạc Thần, đáng tiếc một mâm đồ ăn phong phú trước mặt nhưng cô lại không có khẩu vị để ăn. Tâm tư của cô đều đặt vào chuyện xảy ra buổi chiều nay, cô không tin con ngựa của cô đã chết, nhưng thấy sau khi Tiêu Lạc Thần trở về, dáng vẻ tư lự, Tô Khả Nhi thấy lo lắng thay cho Tiêu Lạc Thần. Xem ra sự việc buổi chiều hôm nay không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố ý sắp xếp.
Hạ nhân đã lui hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Tô Khả Nhi và Tiêu lạc Thần. Tiêu Lạc Thần lấy trong người ra một miếng ngọc đưa cho Tô khả Nhi: ‘Ngươi xem, có đẹp không? Tặng cho ngươi.”
‘Ngày hôm nay tứ hoàng tử đã đưa cho tôi rất nhiều đồ quý rồi, không sợ tôi lấy hết sao.” Tô Khả Nhi nhận lấy ngắm nghía. Đồ vật của Hoàng gia không cần đoán cũng biết độc nhất vô nhị, riêng ngày hôm nay, Tiêu Lạc Thần đã đưa cho cô bốn năm đồ vật, hơn nữa vật nào cũng rất vô giá.
Tiêu Lạc Thần cười cười, có vẻ không thèm để ý, cũng không che giấu tâm tư của mình: “Chỉ cần ngươi thích, ta cái gì cũng có thể tặng cho ngươi.”
Tô Khả Nhi trừng mắt với Tiêu Lạc Thần, cười trêu ghẹo: ‘Đúng là một cậu bé, không thể ăn nói lung tung như vậy.” Nói đồng ý rất dễ dàng, nhưng thực hiện lời nói là rất khó khăn. Huống chi thân phận Tiêu Lạc Thần lại là hoàng tử, càng nên thận trọng mới phải.
Tiêu lạc Thần không vui bặm môi, nét mặt tỏ ra giận hờn, nói: “Không được nói ta như vậy, tuổi của ta không kém với ngươi là mấy.”
“Được rồi, đừng giận nữa, tứ hoàng tử có nghi ngờ chuyện xảy ra hôm nay không?” Sắc mặt Tô Khả Nhi vẫn còn sợ.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì??” Tiêu Lạc Thần nhíu mày, tựa như suy nghĩ.
“Chính là chuyện con ngựa đó, hoàng tử không thấy kỳ lạ sao? Nó đột nhiên sùi bọt mép chết, rõ ràng là có vấn đề, nhất định là có người muốn hại tứ hoàng tử, sau này người phải cẩn thận hơn.” Tô Khả Nhi phân tích.
Thấy sắc mặt Tiêu Lạc Thần u ám, sau một lúc hắn mới ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt càng tăng thêm vẻ tuấn tú, trong giọng nói có tia nghi ngờ: “Ngươi quan tâm ta sao?”
Tô Khả Nhi bị Tiêu Lạc Thần hỏi như vậy, bật cười: “Tứ hoàng tử là bằng hữu của tôi, đương nhiên là tôi quan tâm rồi.”
“Bằng hữu? Chúng ta là bằng hữu?” Tiêu lạc Thần hỏi.
Tô Khả Nhi gật gật đầu, cười tươi nói: ‘Đúng vậy, bằng hữu. Có vấn đề gì sao?”
Lời nói của Tô Khả Nhi làm cho trong lòng Tiêu Lạc Thần bối rối không thể nói rõ, hắn không thích chỉ là bằng hữu của Tô Khả Nhi, là cái gì, thì hắn lại không nói thành lời, trong lòng thấy rầu rĩ, hắn liếc nhìn miếng ngọc lục bảo trong tay Tô Khả Nhi, mím môi cười: ‘Miếng ngọc này ngươi nhận lấy đi. Giữ gìn cho tốt vào, trăm ngàn lần đừng đánh mất.”
Tô Khả Nhi giật mình, nhìn miếng ngọc trong tay, nghe giọng điệu của Tiêu Lạc Thần, có vẻ như miếng ngọc này rất quan trọng đối với cậu ta. Cô nhướng mày cười cười: ‘Miếng ngọc này đối với hoàng tử quan trọng lắm phải không? Tôi trả lại cho cậu, tự cậu giữ đi.”
Thấy Tiêu Lạc Thần quýnh lên, lắc đầu nói: “Không phải là rất quan trọng, chỉ là, ta muốn tặng gì đó cho ngươi, ta hy vọng ngươi có thể thay ta giữ gìn tốt.”
Tô Khả nhi nhíu mày, tỉ mỉ đánh giá miếng ngọc trong tay, chỉ thấy miếng ngọc được điêu khắc rất sống động, tỉ mỉ, vô cùng tinh xảo, xinh đẹp. Đặc biệt trên miếng ngọc còn khắc một chữ, chắc là tên của Tiêu Lạc Thần. Tô Khả Nhi nghĩ nghĩ, vẫn là nên trả lại miếng ngọc cho cậu ta, vì vậy nói: “Miếng ngọc này có tên cậu, đối với cậu rất quan trọng, tôi thật sự không thể nhận. Hơn nữa, tính tôi hay bừa bãi để đồ lung tung, sợ không giữ gìn tốt mà đánh mất.”
Thần sắc của Tiêu Lạc Thần có chút sốt ruột, tránh ánh mắt của Tô Khả Nhi, có chút kích động đứng lên: ‘Ngươi nhận lấy đi. Ngọc nào của ta cũng đều khắc tên mình, có gì ngạc nhiên đâu. Huống chi, ngọc này là của ta, ta đưa cho ngươi, coi như là chúng ta đã quen biết nhau lâu rồi.”
Tô Khả Nhi thấy Tiêu Lạc Thần kiên trì, đành phải nói: ‘Nếu đã vậy, thì ta nhận. Nhưng, có đúng là cậu chỉ muốn tặng cho tôi phải không?” Tô Khả Nhi hỏi lại. Tiêu Lạc Thần là người tâm tư đơn giản, nhưng vừa rồi nhìn ánh mắt của cậu ta, giống như che giấu gì đó, biết đâu, cậu ta có gì đó lén giấu cô.
Thấy Tô Khả nhi đồng ý, Tiêu Lạc Thần xúc động nói: ‘Đúng vậy, ta chỉ muốn tặng miếng ngọc này cho ngươi thôi.”
***
Trong thư phòng ở Hoàng cung, tiếng hoàng đế trầm thấp: ‘Ngươi thật sự đã quyết?”
“Vậng, thần nguyện trao binh quyền trong tay ra.” Trong giọng nói không có chút do dự, thể hiện sự quyết tâm.
“Ngươi cũng biết vị trí của ngươi trong thiên hạ có biết bao người thầm mong. Ngươi lại dễ dàng buông tay như vậy, trong đó có nỗi khổ gì? Nói ra, trẫm sẽ thay người giải quyết.”
“Tạ hoàng thượng ưu ái. Nhiều năm sống trong tranh đấu làm thần cảm thấy lực bất tòng tâm, khó mà ứng phó được, chỉ sợ khó đảm nhận được trọng trách.” Giọng nói không kiêu ngạo sủng nịnh lại vang lên, kiên quyết trước sau như một.
Trong thư phòng vang lên tiếng cười hùng hậu của hoàng đế: “Ha ha, ngươi ý đã quyết, trẫm lại miễn cưỡng có vẻ là thừa. Được, trẫm chuẩn cho ngươi nghỉ ngơi một năm lấy lại sức, ngươi có vừa lòng không?”
“Tạ hoàng thượng thành toàn.”
“A, ngươi đi rồi, trẫm biết mình lại mất đi một cánh tay.”
Lúc này, trong điện cửa mở rộng, một dáng người cao lớn, bước đi nhẹ nhàng, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt thanh nhàn, hơi thở mang hơi lạnh của không khí chạng vạng. Mạc Dạ Ly cảm thấy cả người thoải mái, gánh nặng ngàn cân trên vai đã được dỡ xuống, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng phiêu diêu.
Ngay khi Mạc Dạ Ly vừa đi khỏi, phía sau, ánh mắt hoàng đế thâm trầm phức tạp, lão công công bên cạnh thở dài tiếc nuối: ‘Hoàng Thượng, Mạc tướng quân là tướng sĩ kinh tài tuyệt thế, ngài cứ để hắn đi như vậy sao, chẳng phải là lãng phí sao?”
“Hắn có nỗi khổ.” Hoàng đế thở dài, có vẻ bí hiểm.
Phúc Điền công công cất tiếng cười: “Haiizz, vị Mạc tướng quân này là trung lương tướng tài, hiểu thời thế, nhưng giờ lại muốn hưởng thụ sự thanh tĩnh. Một năm sau, hắn thật sự sẽ quay lại tiếp nhận binh quyền hay không? Hoàng thượng, ngài nên nghĩ cách gì đó để giữ lại hắn.”
Hoàng đế chỉ cười: ‘Hắn sẽ quay lại.”
“Hoàng thượng, ngài có kế hoạch gì ư?” Vẻ mặt Phúc Điền công công thăm dò.
Hoàng thượng cười mà không trả lời, giống như có lòng tin, còn Phúc Điền thì chỉ biết âm thầm suy đoán.
Hoàng gia thịnh yến, vô cùng phô trương không cần nhiều lời, huống chi, yến tiệc lần này là vì trận săn bắn, vương công quý tộc, quan lại lớn nhỏ, quý phi mỹ nhân…ai cũng có mặt, vô cùng long trọng, vô cùng náo nhiệt.
Yến tiếc phô trương xa hoa chưa từng có, vô cùng lãng phí. Hơn mười chiếc đèn lồng cực lớn chiếu rọi xuống đại viện sáng rực như ban ngày. Ở vũ đài, các quý phi cùng tứ đại hoàng tử, còn ở dưới vũ đài, các quan viên được sắp xếp theo trình tự, từ vị trí quan trọng đương nhiên là vương tôn quyền quý, tiếp đó là các quan lại từ lớn đến bé thành hàng. Lúc này, mọi người đều đã an vị, chỉ có vị trí của Tiêu Lạc Thần là vẫn còn trống, nhưng, hoàng đế dường như cũng không để ý tới, không truy hỏi đến, chỉ tuyên bố yến hội bắt đầu.
Không khí vô cùng náo nhiệt. Tiêu Thương ngồi trong đám quần thần đó, tuấn dật tuyệt luân, thâm trầm uy nghiêm. Nhưng, trong lúc này hắn lại có chút không yên lòng, dù đang nói chuyện với các quan thần, nhưng ánh mắt thì lại nhìn khắp nơi không bỏ sót một chỗ nào mà vẫn không nhìn thấy người cần tìm. Không thấy Tô Khả Nhi xuất hiện.
Lúc này, mọi người đã bắt đầu uống rượu chúc mừng nhau, trên vũ đài có một nhóm ca vũ đang múa hát.
Lúc này, một thị vệ đi xuyên qua đám người, vừa đi vừa nhìn người đang đuổi theo phía sau mình: ‘Nhanh lên, không kịp rồi.”
“Đợi chút…chúng ta không nên ăn mặc như này.” Tiêu Lạc Thần vừa lẩn tránh ánh mắt bốn phía, vừa đuổi theo Tô Khả Nhi. Hắn đường đường là một hoàng tử vậy mà lại ăn mặc như một hạ nhân đến yến hội, thật sự là khó chấp nhận nổi.
“Như vậy không phải tốt lắm sao? Không cần phải nghe nịnh nọt của người khác, có thể tự do tự tại làm gì cũng được.” Tô Khả Nhi cười ha ha, có chút nóng vội đi về hướng vũ đài, mắt thì đảo qua các quan thần. Ánh mắt cô dừng lại ở một gương mặt tuấn lãnh, tư thái cao quý, quả thực quá xán lạn làm những người khác trở nên ảm đảm. Chỉ thấy miệng hắn khẽ cười, vô cùng vui vẻ. Lại thấy người bên cạnh hắn, tựa như các ngôi sao vây quanh mặt trăng, dường như cố gắng lấy lòng hắn. Cho dù Tô Khả Nhi nếu chưa từng gặp người đàn ông này, cũng không thể không thừa nhận anh ta quá xuất sắc. Cả người Tiêu Thương toát lên khí chất khác người. Đó là một khí chất độc nhất vô nhị.
Tô Khả nhi rời ánh mắt nhìn chỗ khác, điều làm cô thất vọng là không nhìn thấy Mạc Dạ Ly, chẳng lẽ đêm nay Mạc Dạ Ly không đến sao? Sao anh lại không đến? Sao lại không đến chứ? Ngay lúc Tô Khả Nhi đang thắc mắc khó hiểu, thì lại nghe có tiếng người nói: ‘A, kia không phải là Mạc tướng quân sao? Sao giờ này hắn mới tới?”
Tô Khả nhi nghe vậy đưa mắt nhìn theo hướng người ta vừa nói, thấy một dáng người cao lớn đang đi hướng về vũ đài. Trên người Mạc Dạ Ly mặc cẩm bào, ngọc quan trên đầu, tuấn tú nhanh nhẹn, dáng vẻ trầm tĩnh, ánh mắt lặng như nguyệt. Tô Khả Nhi nhìn thấy mà tim đập thình thịch, suýt chút nữa thì kêu lên, chỉ thầm khen trong lòng: đẹp trai quá!
Mạc Dạ ly đã đến làm Tô Khả Nhi vô cùng vui sướng, cô đang giả dạng thành một thị vệ nên chỉ có thể đứng nhìn, nhất cử nhất động của Mạc Dạ Ly đều thu vào tầm mắt, anh nhíu mày, anh nâng chén uống rượu, nụ cười khóe môi, mỗi biểu hiện đều khiến cho Tô Khả Nhi tham làm ngắm nhìn chăm chú, chỉ thấy Mạc Dạ Ly thường xuyên quét ánh mắt về phía các hoàng tử ngồi. Tô Khả Nhi nghĩ thầm, chắc chắn anh ấy đang tìm mình rồi!
Tô Khả Nhi chỉ mải đứng ngắm nhìn Mạc Dạ Ly, bỏ mặc Tiêu Lạc Thần đứng ở bên cạnh. Tiêu Lạc Thần khó hiểu nhìn vẻ vui mừng của Tô khả Nhi, không hiểu vì sao nàng lại vui mừng đến vậy, chỉ thấy ánh mắt trong suốt của nàng thật sự vô cùng vui vẻ. Nhưng, đối với Tiêu Lạc Thần mà nói, không có gì so sánh bằng vẻ tươi cười rạng rỡ của Tô Khả Nhi, cho nên, hắn cũng rất vui vẻ.
Mạc Dạ Ly vừa ngồi xuống, liền cảm giác có ánh mắt của Tiêu Thương lướt đến. Sắc mặt Mạc Dạ Ly tỏ ra lạnh nhạt, chỉ chú tâm nhìn xuống dưới, còn khuôn mặt Tiêu Thương thì đoán, Mạc Dạ Ly đã quay lại, vậy thì chắc Tô Khả Nhi không sao rồi. Chỉ là, trong đó có ẩn giấu chuyện gì khác nữa không? Rốt cuộc thì vì sao ngựa của Tô Khả Nhi lại phát cuồng? Điểm này cũng làm hắn nghi ngờ.
Xưa nay hắn luôn cảnh giác với bất kỳ gió thổi cỏ lay gì, sự tình bên trong, chỉ e ngoài hắn và Mạc Dạ Ly biết Tô Khả Nhi, còn có ai muốn mưu hại Tô Khả Nhi?
Đúng lúc này, một tướng sĩ vội vàng chạy đến, lướt qua chúng thần, đến bên hoàng đế nói nhỏ vào tai gì đó, không biết tướng sĩ nói gì mà khuôn mặt bình tĩnh của hoàng đế lại hiện lên cơn giận, ông ta hạ giọng nói: “Có chuyện này thật không?”
“Vâng, Hoàng thượng, đã xác nhận.” Tướng sĩ bộ dạng phục tùng, nét mặt hiện lên tia sợ hãi. Hắn bẩm báo chuyện ngựa của tứ hoàng tử Tiêu Lạc Thần bị hại. Qua kiểm chứng, con ngựa kia là bị người ta hạ độc, tướng sĩ kinh sợ, lần này sự an nguy của tứ hoàng tử là do hắn ta phụ trách, xảy ra sự cố này, cho dù không phải là mưu phạm, nhưng cũng sẽ bị trọng phạt.
“Việc này nghiêm trọng, cần phải điều tra manh mối, hãy để hình bộ tham dự điều tra.” Hoàng đế hạ giọng phân phó xong, sắc mặt không còn vẻ bình thản như trước nữa mà nghiêm uy hơn.
Tướng sĩ lui xuống, các quan viên tò mò về chuyện xảy ra, nhưng nếu Hoàng thượng không nói, bọn họ cũng không dám hỏi. Nhưng bầu không khí đã không còn như lúc đầu, các quan thần e ngại nhất chính là quân chủ tức giận.
Trận săn bắn diễn ra đến giờ ngọ, giống như năm ngoái, nhị hoàng tử giỏi về kỵ xạ là Tiêu Quân thắng lợi trở về. Dường như năm nay mọi người đều dự đoán được, ai cũng biết thái tử xưa nay văn võ kém, còn nhị hoàng tử thì văn võ toàn tài, tam hoàng tử thì thích du sơn ngoạn thủy, tứ hoàng tử cái gì cũng biết nhưng không giỏi ở lĩnh vực cả.
Đợi đến khi nhị hoàng tử lĩnh phần thưởng xong, buổi săn bắn chấm dứt viên mãn, mọi người xôn xao bỏ đi, chuẩn bị tham dự yến tiệc đêm nay.
Tô Khả Nhi sau khi trở lại hoàng cung, nghỉ ngơi ở cung điện của Tiêu lạc Thần, đáng tiếc một mâm đồ ăn phong phú trước mặt nhưng cô lại không có khẩu vị để ăn. Tâm tư của cô đều đặt vào chuyện xảy ra buổi chiều nay, cô không tin con ngựa của cô đã chết, nhưng thấy sau khi Tiêu Lạc Thần trở về, dáng vẻ tư lự, Tô Khả Nhi thấy lo lắng thay cho Tiêu Lạc Thần. Xem ra sự việc buổi chiều hôm nay không phải là ngoài ý muốn, mà là có người cố ý sắp xếp.
Hạ nhân đã lui hết ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Tô Khả Nhi và Tiêu lạc Thần. Tiêu Lạc Thần lấy trong người ra một miếng ngọc đưa cho Tô khả Nhi: ‘Ngươi xem, có đẹp không? Tặng cho ngươi.”
‘Ngày hôm nay tứ hoàng tử đã đưa cho tôi rất nhiều đồ quý rồi, không sợ tôi lấy hết sao.” Tô Khả Nhi nhận lấy ngắm nghía. Đồ vật của Hoàng gia không cần đoán cũng biết độc nhất vô nhị, riêng ngày hôm nay, Tiêu Lạc Thần đã đưa cho cô bốn năm đồ vật, hơn nữa vật nào cũng rất vô giá.
Tiêu Lạc Thần cười cười, có vẻ không thèm để ý, cũng không che giấu tâm tư của mình: “Chỉ cần ngươi thích, ta cái gì cũng có thể tặng cho ngươi.”
Tô Khả Nhi trừng mắt với Tiêu Lạc Thần, cười trêu ghẹo: ‘Đúng là một cậu bé, không thể ăn nói lung tung như vậy.” Nói đồng ý rất dễ dàng, nhưng thực hiện lời nói là rất khó khăn. Huống chi thân phận Tiêu Lạc Thần lại là hoàng tử, càng nên thận trọng mới phải.
Tiêu lạc Thần không vui bặm môi, nét mặt tỏ ra giận hờn, nói: “Không được nói ta như vậy, tuổi của ta không kém với ngươi là mấy.”
“Được rồi, đừng giận nữa, tứ hoàng tử có nghi ngờ chuyện xảy ra hôm nay không?” Sắc mặt Tô Khả Nhi vẫn còn sợ.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì??” Tiêu Lạc Thần nhíu mày, tựa như suy nghĩ.
“Chính là chuyện con ngựa đó, hoàng tử không thấy kỳ lạ sao? Nó đột nhiên sùi bọt mép chết, rõ ràng là có vấn đề, nhất định là có người muốn hại tứ hoàng tử, sau này người phải cẩn thận hơn.” Tô Khả Nhi phân tích.
Thấy sắc mặt Tiêu Lạc Thần u ám, sau một lúc hắn mới ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt càng tăng thêm vẻ tuấn tú, trong giọng nói có tia nghi ngờ: “Ngươi quan tâm ta sao?”
Tô Khả Nhi bị Tiêu Lạc Thần hỏi như vậy, bật cười: “Tứ hoàng tử là bằng hữu của tôi, đương nhiên là tôi quan tâm rồi.”
“Bằng hữu? Chúng ta là bằng hữu?” Tiêu lạc Thần hỏi.
Tô Khả Nhi gật gật đầu, cười tươi nói: ‘Đúng vậy, bằng hữu. Có vấn đề gì sao?”
Lời nói của Tô Khả Nhi làm cho trong lòng Tiêu Lạc Thần bối rối không thể nói rõ, hắn không thích chỉ là bằng hữu của Tô Khả Nhi, là cái gì, thì hắn lại không nói thành lời, trong lòng thấy rầu rĩ, hắn liếc nhìn miếng ngọc lục bảo trong tay Tô Khả Nhi, mím môi cười: ‘Miếng ngọc này ngươi nhận lấy đi. Giữ gìn cho tốt vào, trăm ngàn lần đừng đánh mất.”
Tô Khả Nhi giật mình, nhìn miếng ngọc trong tay, nghe giọng điệu của Tiêu Lạc Thần, có vẻ như miếng ngọc này rất quan trọng đối với cậu ta. Cô nhướng mày cười cười: ‘Miếng ngọc này đối với hoàng tử quan trọng lắm phải không? Tôi trả lại cho cậu, tự cậu giữ đi.”
Thấy Tiêu Lạc Thần quýnh lên, lắc đầu nói: “Không phải là rất quan trọng, chỉ là, ta muốn tặng gì đó cho ngươi, ta hy vọng ngươi có thể thay ta giữ gìn tốt.”
Tô Khả nhi nhíu mày, tỉ mỉ đánh giá miếng ngọc trong tay, chỉ thấy miếng ngọc được điêu khắc rất sống động, tỉ mỉ, vô cùng tinh xảo, xinh đẹp. Đặc biệt trên miếng ngọc còn khắc một chữ, chắc là tên của Tiêu Lạc Thần. Tô Khả Nhi nghĩ nghĩ, vẫn là nên trả lại miếng ngọc cho cậu ta, vì vậy nói: “Miếng ngọc này có tên cậu, đối với cậu rất quan trọng, tôi thật sự không thể nhận. Hơn nữa, tính tôi hay bừa bãi để đồ lung tung, sợ không giữ gìn tốt mà đánh mất.”
Thần sắc của Tiêu Lạc Thần có chút sốt ruột, tránh ánh mắt của Tô Khả Nhi, có chút kích động đứng lên: ‘Ngươi nhận lấy đi. Ngọc nào của ta cũng đều khắc tên mình, có gì ngạc nhiên đâu. Huống chi, ngọc này là của ta, ta đưa cho ngươi, coi như là chúng ta đã quen biết nhau lâu rồi.”
Tô Khả Nhi thấy Tiêu Lạc Thần kiên trì, đành phải nói: ‘Nếu đã vậy, thì ta nhận. Nhưng, có đúng là cậu chỉ muốn tặng cho tôi phải không?” Tô Khả Nhi hỏi lại. Tiêu Lạc Thần là người tâm tư đơn giản, nhưng vừa rồi nhìn ánh mắt của cậu ta, giống như che giấu gì đó, biết đâu, cậu ta có gì đó lén giấu cô.
Thấy Tô Khả nhi đồng ý, Tiêu Lạc Thần xúc động nói: ‘Đúng vậy, ta chỉ muốn tặng miếng ngọc này cho ngươi thôi.”
***
Trong thư phòng ở Hoàng cung, tiếng hoàng đế trầm thấp: ‘Ngươi thật sự đã quyết?”
“Vậng, thần nguyện trao binh quyền trong tay ra.” Trong giọng nói không có chút do dự, thể hiện sự quyết tâm.
“Ngươi cũng biết vị trí của ngươi trong thiên hạ có biết bao người thầm mong. Ngươi lại dễ dàng buông tay như vậy, trong đó có nỗi khổ gì? Nói ra, trẫm sẽ thay người giải quyết.”
“Tạ hoàng thượng ưu ái. Nhiều năm sống trong tranh đấu làm thần cảm thấy lực bất tòng tâm, khó mà ứng phó được, chỉ sợ khó đảm nhận được trọng trách.” Giọng nói không kiêu ngạo sủng nịnh lại vang lên, kiên quyết trước sau như một.
Trong thư phòng vang lên tiếng cười hùng hậu của hoàng đế: “Ha ha, ngươi ý đã quyết, trẫm lại miễn cưỡng có vẻ là thừa. Được, trẫm chuẩn cho ngươi nghỉ ngơi một năm lấy lại sức, ngươi có vừa lòng không?”
“Tạ hoàng thượng thành toàn.”
“A, ngươi đi rồi, trẫm biết mình lại mất đi một cánh tay.”
Lúc này, trong điện cửa mở rộng, một dáng người cao lớn, bước đi nhẹ nhàng, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt thanh nhàn, hơi thở mang hơi lạnh của không khí chạng vạng. Mạc Dạ Ly cảm thấy cả người thoải mái, gánh nặng ngàn cân trên vai đã được dỡ xuống, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng phiêu diêu.
Ngay khi Mạc Dạ Ly vừa đi khỏi, phía sau, ánh mắt hoàng đế thâm trầm phức tạp, lão công công bên cạnh thở dài tiếc nuối: ‘Hoàng Thượng, Mạc tướng quân là tướng sĩ kinh tài tuyệt thế, ngài cứ để hắn đi như vậy sao, chẳng phải là lãng phí sao?”
“Hắn có nỗi khổ.” Hoàng đế thở dài, có vẻ bí hiểm.
Phúc Điền công công cất tiếng cười: “Haiizz, vị Mạc tướng quân này là trung lương tướng tài, hiểu thời thế, nhưng giờ lại muốn hưởng thụ sự thanh tĩnh. Một năm sau, hắn thật sự sẽ quay lại tiếp nhận binh quyền hay không? Hoàng thượng, ngài nên nghĩ cách gì đó để giữ lại hắn.”
Hoàng đế chỉ cười: ‘Hắn sẽ quay lại.”
“Hoàng thượng, ngài có kế hoạch gì ư?” Vẻ mặt Phúc Điền công công thăm dò.
Hoàng thượng cười mà không trả lời, giống như có lòng tin, còn Phúc Điền thì chỉ biết âm thầm suy đoán.
Hoàng gia thịnh yến, vô cùng phô trương không cần nhiều lời, huống chi, yến tiệc lần này là vì trận săn bắn, vương công quý tộc, quan lại lớn nhỏ, quý phi mỹ nhân…ai cũng có mặt, vô cùng long trọng, vô cùng náo nhiệt.
Yến tiếc phô trương xa hoa chưa từng có, vô cùng lãng phí. Hơn mười chiếc đèn lồng cực lớn chiếu rọi xuống đại viện sáng rực như ban ngày. Ở vũ đài, các quý phi cùng tứ đại hoàng tử, còn ở dưới vũ đài, các quan viên được sắp xếp theo trình tự, từ vị trí quan trọng đương nhiên là vương tôn quyền quý, tiếp đó là các quan lại từ lớn đến bé thành hàng. Lúc này, mọi người đều đã an vị, chỉ có vị trí của Tiêu Lạc Thần là vẫn còn trống, nhưng, hoàng đế dường như cũng không để ý tới, không truy hỏi đến, chỉ tuyên bố yến hội bắt đầu.
Không khí vô cùng náo nhiệt. Tiêu Thương ngồi trong đám quần thần đó, tuấn dật tuyệt luân, thâm trầm uy nghiêm. Nhưng, trong lúc này hắn lại có chút không yên lòng, dù đang nói chuyện với các quan thần, nhưng ánh mắt thì lại nhìn khắp nơi không bỏ sót một chỗ nào mà vẫn không nhìn thấy người cần tìm. Không thấy Tô Khả Nhi xuất hiện.
Lúc này, mọi người đã bắt đầu uống rượu chúc mừng nhau, trên vũ đài có một nhóm ca vũ đang múa hát.
Lúc này, một thị vệ đi xuyên qua đám người, vừa đi vừa nhìn người đang đuổi theo phía sau mình: ‘Nhanh lên, không kịp rồi.”
“Đợi chút…chúng ta không nên ăn mặc như này.” Tiêu Lạc Thần vừa lẩn tránh ánh mắt bốn phía, vừa đuổi theo Tô Khả Nhi. Hắn đường đường là một hoàng tử vậy mà lại ăn mặc như một hạ nhân đến yến hội, thật sự là khó chấp nhận nổi.
“Như vậy không phải tốt lắm sao? Không cần phải nghe nịnh nọt của người khác, có thể tự do tự tại làm gì cũng được.” Tô Khả Nhi cười ha ha, có chút nóng vội đi về hướng vũ đài, mắt thì đảo qua các quan thần. Ánh mắt cô dừng lại ở một gương mặt tuấn lãnh, tư thái cao quý, quả thực quá xán lạn làm những người khác trở nên ảm đảm. Chỉ thấy miệng hắn khẽ cười, vô cùng vui vẻ. Lại thấy người bên cạnh hắn, tựa như các ngôi sao vây quanh mặt trăng, dường như cố gắng lấy lòng hắn. Cho dù Tô Khả Nhi nếu chưa từng gặp người đàn ông này, cũng không thể không thừa nhận anh ta quá xuất sắc. Cả người Tiêu Thương toát lên khí chất khác người. Đó là một khí chất độc nhất vô nhị.
Tô Khả nhi rời ánh mắt nhìn chỗ khác, điều làm cô thất vọng là không nhìn thấy Mạc Dạ Ly, chẳng lẽ đêm nay Mạc Dạ Ly không đến sao? Sao anh lại không đến? Sao lại không đến chứ? Ngay lúc Tô Khả Nhi đang thắc mắc khó hiểu, thì lại nghe có tiếng người nói: ‘A, kia không phải là Mạc tướng quân sao? Sao giờ này hắn mới tới?”
Tô Khả nhi nghe vậy đưa mắt nhìn theo hướng người ta vừa nói, thấy một dáng người cao lớn đang đi hướng về vũ đài. Trên người Mạc Dạ Ly mặc cẩm bào, ngọc quan trên đầu, tuấn tú nhanh nhẹn, dáng vẻ trầm tĩnh, ánh mắt lặng như nguyệt. Tô Khả Nhi nhìn thấy mà tim đập thình thịch, suýt chút nữa thì kêu lên, chỉ thầm khen trong lòng: đẹp trai quá!
Mạc Dạ ly đã đến làm Tô Khả Nhi vô cùng vui sướng, cô đang giả dạng thành một thị vệ nên chỉ có thể đứng nhìn, nhất cử nhất động của Mạc Dạ Ly đều thu vào tầm mắt, anh nhíu mày, anh nâng chén uống rượu, nụ cười khóe môi, mỗi biểu hiện đều khiến cho Tô Khả Nhi tham làm ngắm nhìn chăm chú, chỉ thấy Mạc Dạ Ly thường xuyên quét ánh mắt về phía các hoàng tử ngồi. Tô Khả Nhi nghĩ thầm, chắc chắn anh ấy đang tìm mình rồi!
Tô Khả Nhi chỉ mải đứng ngắm nhìn Mạc Dạ Ly, bỏ mặc Tiêu Lạc Thần đứng ở bên cạnh. Tiêu Lạc Thần khó hiểu nhìn vẻ vui mừng của Tô khả Nhi, không hiểu vì sao nàng lại vui mừng đến vậy, chỉ thấy ánh mắt trong suốt của nàng thật sự vô cùng vui vẻ. Nhưng, đối với Tiêu Lạc Thần mà nói, không có gì so sánh bằng vẻ tươi cười rạng rỡ của Tô Khả Nhi, cho nên, hắn cũng rất vui vẻ.
/115
|