"Tô cô nương, ngươi....ngươi không nên làm như vậy với Vương gia, ngươi như vậy khiến Vương gia rất khó xử." Tề Tú Viện khuyên, ngược lại, nàng cũng không ngờ Tô Khả Nhi lại gan dạ như vậy.
Tô Khả Nhi không bằng lòng nhướng mày nói: "Không phải là tôi muốn đối xử với hắn như vậy, mà hắn khiến tôi không vừa mắt."
'Được rồi, đừng nói nữa, ăn trước đi."
Tô Khả Nhi ăn uống một lúc, sắc mặt quả nhiên đã hồng hào hơn một chút, thần thái phấn chấn hẳn lên, Tề tú Viện cùng quản gia đồng loạt yên tâm, nhưng, mãi tới tận đêm khuya cũng không thấy Tiêu Thương tới thăm.
Sáng hôm sau, rất muộn Tô Khả Nhi mới ra khỏi cửa để hít thở không khí mới mẻ, đột nhiên cô nhớ tới một chuyện quan trọng phải làm, cô mím môi cười xoay người về phòng thay một bộ y phục màu xanh, trang điểm một chút chuẩn bị ra ngoài. Đã ba ngày bị giam cầm trong phủ, cô căn bản không có thời gian ra ngoài, ngày hôm nay, dù thế nào cũng phải đi tìm anh ta, chính là anh ta chứ không phải ai khác, là cô đang nghĩ tới Mạc Dạ Ly, anh ta đã từ Giang Nam trở về, cô phải nhân cơ hội này tìm gặp, có chết cũng phải gặp anh ta!
Tô Khả Nhi nhẹ nhàng đi ra cửa lớn, vừa mới đi ra đã bị Tiêu Thương trong trang phục cao quý chuẩn bị xuất môn ở hành lang nhìn thấy, trán hắn chau lại, trầm giọng phân phó hộ về đằng sau: "Đi theo cô ta, sau đó nói cho bản vương biết cô ta đi đâu.'
"Vâng." Hộ vệ đáp lời rồi đi ra.
Tô Khả Nhi quen thuộc đi đến phủ tướng quân, đi qua đường phố náo nhiệt, tới hướng Tây Nam là phủ tướng quân, nhìn cánh cửa lớn trước mắt, Tô khả Nhi khó nén sự hài lòng trong lòng, cô mím môi cười, đi tới trước cửa hướng về thủ vệ nói: "Tôi muốn gặp tướng quân các người."
"Ngươi là ai? Có việc gì gặp tướng quân?" Thủ vệ uy nghiêm hỏi, phủ tướng quân không phải là nơi tùy tiện người nào cũng có thể vào.
Tô Khả Nhi nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi là nha hoàn bên cạnh Tề tú Viện tiểu thư, Tề cô nương có việc muốn ta đến gặp tướng quân."
Thủ vệ vừa nghe đến nha hoàn của Tề Tú viện, lập tức cười nói: "Thì ra là người của Tề Tú Viện cô nương, mời vào. Tướng quân chắc đang ở trong thư phòng."
"Cám ơn." Thuận lợi vào phủ, Tô Khả Nhi dưới sự chỉ dẫn của thủ vệ đi đến thư phòng, còn cách đó không xa một bức tường, một bóng người lướt qua rồi biến mất.
"Cô nương chờ ở đây, ta đi thông truyền tướng quân." Thủ vệ nói xong, đi vào thư phòng, chỉ lát sau, thủ vệ đi ra, hướng về Tô Khả nhi nói: 'Tướng quân đang ở trong phòng chờ ngươi, ngươi vào đi."
Tô Khả Nhi gật đầu, cắn cắn môi dưới, có chút nóng lòng muốn gặp Mạc Dạ Ly, nhảy vào thư phòng vốn định cho anh ta một sự bất ngờ, mới vừa đi vào thư phòng, thấy Mạc Dạ Ly đang cầm một quyển sách dày chăm chú đọc, không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt cất tiếng: "Ngươi có gì muốn nói thì nói đi."
Thật có đúng là cho rằng cô là nha hoàn của Tề Tú Viện không? Trong lòng Tô Khả Nhi có chút mất mát, cô ho một tiếng, nói: "Thật không có ý nghĩa gì, tôi khổ sở chạy đến đây, nhưng huynh không chịu nhìn mặt tôi, lẽ nào tôi khiến huynh chán ghét như vậy?"
Giọng nói thanh thoát quen thuộc, giọng nói này? Mạc Dạ Ly chấn động quay đầu lại, quả nhiên đang đứng ngay giữa phòng là người đó, sắc mặt hắn vui mừng, hắn đứng lên, khàn giọng nói: "Là ngươi?"
"Sao không phải là tôi chứ?" Tô Khả Nhi cười nói, thấy phản ứng của anh ta như vậy, tâm trạng của cô khá hơn, xem ra sự xuất hiện của cô làm anh ta kích động đến vậy!
"Tô cô nương...." Mạc Dạ Ly không biết nói gì, sự vui mừng bất ngờ này đột nhiên tới làm hắn không hiểu, làm hắn không biết phải nói gì cho phải.
Tô Khả Nhi cố ý chọc giận Mạc Dạ Ly, nhướng mày lên tỏ ý không vui: "Bỏ đi, huynh không chào đón tôi, tôi đi vậy..." Nói xong, giả bộ đi thật, đằng sau, mạc Dạ Ly vội bước tới giữ tay Tô Khả Nhi lại, hấp tấp nói: "Đừng."
Tô Khả Nhi thầm cười trộm, quay đầu lại trừng mắt với Mạc Dạ Ly, đắc ý nói: "Tôi gạt huynh thôi, ngốc quá, thật không ngờ huynh đường đường là một tướng quân mà cũng bị gạt như vậy."
Lần đầu bị một nữ tử gạt, lại bị gọi là ngốc, Mạc Dạ Ly dở khóc dở cười, nhưng, hắn biết, hắn không hề tức giận chút nào, mà còn có sự mừng rỡ, hắn cười thanh nhã, thả tay Tô Khả Nhi ra, "Cô nương thật hay đùa."
"Cô nương cô nương, huynh không cảm thấy ngượng miệng à? Gọi là Khả Nhi đi! Tôi thấy thoải mái hơn.' Tô khả Nhi có chút ảo não trừng mắt với Mạc Dạ ly, gọi là cô nương nghe xa cách quá.
Mạc Dạ Ly cười điềm đạm không nói gì, đột nhiên nhớ ra gì đó, liền hỏi: "Hiện giờ ngươi có khỏe không?"
"Tôi khỏe. Sao vậy?" Tô Khả Nhi không muốn cho anh ta biết mình bị giam cầm, thật là mất mặt.
Mạc Dạ Ly sửng sốt, khẽ cười,nói: "Không có gì." Tất nhiên thấy nàng không chút hao tổn gì xuất hiện trước mặt mình, bất luận là sự việc gì cũng không còn quan trọng nữa.
Tô Khả Nhi có chút giận, ánh mắt trách cứ, nói: "Nói đi, vì sao huynh từ Giang Nam trở về mà cũng không tìm tôi? Cũng không nói với tôi một tiếng, làm hại tôi lần trước tại tiệc cưới xấu mặt quá, có đúng là huynh muốn thấy tôi làm trò cười như vậy không? Mặc kệ, toàn bộ chuyện đêm hôm đó của tôi huynh phải quên hết, không được nhớ bất kỳ một chút gì."
Tô Khả Nhi nói rất ngang ngược, điều này làm cho Mạc Dạ Ly không giận, trái lại nở nụ cười ôn hòa ấm áp như gió xuân, Tô Khả Nhi không phát hiện ra, nụ cười của Mạc Dạ Ly có sự cưng chiều trong đó. Tô Khả Nhi vẫn không hài lòng: "Dù gì huynh cũng phải quên cho tôi, nói cách khác, sau này huynh nắm được nhược điểm của tôi rồi."
Trong mắt Tô Khả Nhi, đêm hôm đó, nhất định Mạc Dạ Ly đã chê cười cô.
Nhưng, câu đầu tiên của Tô Khả Nhi là cảnh cáo, câu sau là uy hiếp, nhưng Mạc Dạ Ly chỉ thản nhiên hỏi một câu: "ngươi đói không?"
Chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng vào lúc này Tô Khả Nhi cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cảm động, cô mím môi gật đầu: "Có."
***
Tiêu vương phủ, một bóng người vội vã bước vào thư phòng của Tiêu Thương, chỉ chốc lát sau, một giọng nói vang lên từ bên trong: 'Ngươi xác định là cô ta đi mạc phủ?"
"Không dám giấu Vương gia, là tiểu nhân tận mắt nhìn thấy Tô cô nương đi vào Mạc phủ."
"Tô Khả Nhi, nam tử thiên hạ vô số, vì sao hết lần này đến lần khác lại lựa chọn đối nghịch với bản vương, lẽ nào bản vương đối với ngươi quá nhân từ?" Giọng nói khàn khàn tức giận từ bên trong vang lên.
Lúc này, Tô khả Nhi đang lười biếng ngồi ở chòi nghỉ mát trong hoa viên của mạc Phủ uống trà, ăn điểm tâ, thưởng thức hoa, thưởng thức mỹ nam, nghĩ thật sự đời người rất thú vị, sau khi ăn xong, Tô Khả Nhi rất thỏa mãn, nhưng đúng lúc này thì cô phát hiện mạc Dạ Ly đang ngồi đối diện nhìn mình chằm chằm, cô khẽ nhíu mày, giận giữ nói: "Nhìn gì vậy? chưa từng thấy qua mỹ nữ à?"
Mạc Dạ Ly cười lắc đầu, vốn định nhắc nhở Tô Khả Nhi khóe môi có dính bánh ngọt, nhưng lại không mở miệng mà vươn ngón tay thon dài ra nhẹ chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Tô Khả Nhi giật mình, lần đầu tiên thấy Mạc Dạ Ly chủ động có động tác thân mật với mình như vậy. Cô khẽ cụp mắt xuống, lúc ngẩng lên, thình lnhf thấy một bóng dáng cao ngất đang bước nhanh tới, cô ngạc nhiên, nghĩ thầm, sao anh ta lại tới?
Nghĩ xong, cô chợt nảy ra một ý định, hướng về Mạc Dạ Ly nói: 'Huynh đứng lên."
"Chuyện gì?" Mạc Dạ Ly không hiểu.
"Đứng lên đi." Tô Khả Nhi đi tới bên cạnh Mạc Dạ Ly, gấp gáp nói.
Mạc Dạ Ly tuy không hiểu nhưng cũng đứng lên, bất ngờ bị một cơ thể mềm mại ôm lấy, hai tay ôm lấy thắt lưng hán,Mạc Dạ Ly cả kinh, lại nghe Tô Khả Nhi thì thầm bên tai: "Ôm tôi đi."
Mạc Dạ Ly bất ngờ làm cho tâm bấn loạn, không biết làm gì với cơ thể mềm mại ở trong lòng mình, lời thầm thì của Tô Khả Nhi làm hắn thất thần hai tay ôm chặt thắt lưng của nàng, hình ảnh này làm cho Tiêu Thương đang đi tới chợt dừng lại, không dám tin nhìn hai người đang ôm nhau ở chòi nghỉ mát, trong lòng dường như bị cái gì đó đâm một nhát, sự tức giận điên cuồng giần giật tại ngực...
Tô Khả Nhi không bằng lòng nhướng mày nói: "Không phải là tôi muốn đối xử với hắn như vậy, mà hắn khiến tôi không vừa mắt."
'Được rồi, đừng nói nữa, ăn trước đi."
Tô Khả Nhi ăn uống một lúc, sắc mặt quả nhiên đã hồng hào hơn một chút, thần thái phấn chấn hẳn lên, Tề tú Viện cùng quản gia đồng loạt yên tâm, nhưng, mãi tới tận đêm khuya cũng không thấy Tiêu Thương tới thăm.
Sáng hôm sau, rất muộn Tô Khả Nhi mới ra khỏi cửa để hít thở không khí mới mẻ, đột nhiên cô nhớ tới một chuyện quan trọng phải làm, cô mím môi cười xoay người về phòng thay một bộ y phục màu xanh, trang điểm một chút chuẩn bị ra ngoài. Đã ba ngày bị giam cầm trong phủ, cô căn bản không có thời gian ra ngoài, ngày hôm nay, dù thế nào cũng phải đi tìm anh ta, chính là anh ta chứ không phải ai khác, là cô đang nghĩ tới Mạc Dạ Ly, anh ta đã từ Giang Nam trở về, cô phải nhân cơ hội này tìm gặp, có chết cũng phải gặp anh ta!
Tô Khả Nhi nhẹ nhàng đi ra cửa lớn, vừa mới đi ra đã bị Tiêu Thương trong trang phục cao quý chuẩn bị xuất môn ở hành lang nhìn thấy, trán hắn chau lại, trầm giọng phân phó hộ về đằng sau: "Đi theo cô ta, sau đó nói cho bản vương biết cô ta đi đâu.'
"Vâng." Hộ vệ đáp lời rồi đi ra.
Tô Khả Nhi quen thuộc đi đến phủ tướng quân, đi qua đường phố náo nhiệt, tới hướng Tây Nam là phủ tướng quân, nhìn cánh cửa lớn trước mắt, Tô khả Nhi khó nén sự hài lòng trong lòng, cô mím môi cười, đi tới trước cửa hướng về thủ vệ nói: "Tôi muốn gặp tướng quân các người."
"Ngươi là ai? Có việc gì gặp tướng quân?" Thủ vệ uy nghiêm hỏi, phủ tướng quân không phải là nơi tùy tiện người nào cũng có thể vào.
Tô Khả Nhi nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi là nha hoàn bên cạnh Tề tú Viện tiểu thư, Tề cô nương có việc muốn ta đến gặp tướng quân."
Thủ vệ vừa nghe đến nha hoàn của Tề Tú viện, lập tức cười nói: "Thì ra là người của Tề Tú Viện cô nương, mời vào. Tướng quân chắc đang ở trong thư phòng."
"Cám ơn." Thuận lợi vào phủ, Tô Khả Nhi dưới sự chỉ dẫn của thủ vệ đi đến thư phòng, còn cách đó không xa một bức tường, một bóng người lướt qua rồi biến mất.
"Cô nương chờ ở đây, ta đi thông truyền tướng quân." Thủ vệ nói xong, đi vào thư phòng, chỉ lát sau, thủ vệ đi ra, hướng về Tô Khả nhi nói: 'Tướng quân đang ở trong phòng chờ ngươi, ngươi vào đi."
Tô Khả Nhi gật đầu, cắn cắn môi dưới, có chút nóng lòng muốn gặp Mạc Dạ Ly, nhảy vào thư phòng vốn định cho anh ta một sự bất ngờ, mới vừa đi vào thư phòng, thấy Mạc Dạ Ly đang cầm một quyển sách dày chăm chú đọc, không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt cất tiếng: "Ngươi có gì muốn nói thì nói đi."
Thật có đúng là cho rằng cô là nha hoàn của Tề Tú Viện không? Trong lòng Tô Khả Nhi có chút mất mát, cô ho một tiếng, nói: "Thật không có ý nghĩa gì, tôi khổ sở chạy đến đây, nhưng huynh không chịu nhìn mặt tôi, lẽ nào tôi khiến huynh chán ghét như vậy?"
Giọng nói thanh thoát quen thuộc, giọng nói này? Mạc Dạ Ly chấn động quay đầu lại, quả nhiên đang đứng ngay giữa phòng là người đó, sắc mặt hắn vui mừng, hắn đứng lên, khàn giọng nói: "Là ngươi?"
"Sao không phải là tôi chứ?" Tô Khả Nhi cười nói, thấy phản ứng của anh ta như vậy, tâm trạng của cô khá hơn, xem ra sự xuất hiện của cô làm anh ta kích động đến vậy!
"Tô cô nương...." Mạc Dạ Ly không biết nói gì, sự vui mừng bất ngờ này đột nhiên tới làm hắn không hiểu, làm hắn không biết phải nói gì cho phải.
Tô Khả Nhi cố ý chọc giận Mạc Dạ Ly, nhướng mày lên tỏ ý không vui: "Bỏ đi, huynh không chào đón tôi, tôi đi vậy..." Nói xong, giả bộ đi thật, đằng sau, mạc Dạ Ly vội bước tới giữ tay Tô Khả Nhi lại, hấp tấp nói: "Đừng."
Tô Khả Nhi thầm cười trộm, quay đầu lại trừng mắt với Mạc Dạ Ly, đắc ý nói: "Tôi gạt huynh thôi, ngốc quá, thật không ngờ huynh đường đường là một tướng quân mà cũng bị gạt như vậy."
Lần đầu bị một nữ tử gạt, lại bị gọi là ngốc, Mạc Dạ Ly dở khóc dở cười, nhưng, hắn biết, hắn không hề tức giận chút nào, mà còn có sự mừng rỡ, hắn cười thanh nhã, thả tay Tô Khả Nhi ra, "Cô nương thật hay đùa."
"Cô nương cô nương, huynh không cảm thấy ngượng miệng à? Gọi là Khả Nhi đi! Tôi thấy thoải mái hơn.' Tô khả Nhi có chút ảo não trừng mắt với Mạc Dạ ly, gọi là cô nương nghe xa cách quá.
Mạc Dạ Ly cười điềm đạm không nói gì, đột nhiên nhớ ra gì đó, liền hỏi: "Hiện giờ ngươi có khỏe không?"
"Tôi khỏe. Sao vậy?" Tô Khả Nhi không muốn cho anh ta biết mình bị giam cầm, thật là mất mặt.
Mạc Dạ Ly sửng sốt, khẽ cười,nói: "Không có gì." Tất nhiên thấy nàng không chút hao tổn gì xuất hiện trước mặt mình, bất luận là sự việc gì cũng không còn quan trọng nữa.
Tô Khả Nhi có chút giận, ánh mắt trách cứ, nói: "Nói đi, vì sao huynh từ Giang Nam trở về mà cũng không tìm tôi? Cũng không nói với tôi một tiếng, làm hại tôi lần trước tại tiệc cưới xấu mặt quá, có đúng là huynh muốn thấy tôi làm trò cười như vậy không? Mặc kệ, toàn bộ chuyện đêm hôm đó của tôi huynh phải quên hết, không được nhớ bất kỳ một chút gì."
Tô Khả Nhi nói rất ngang ngược, điều này làm cho Mạc Dạ Ly không giận, trái lại nở nụ cười ôn hòa ấm áp như gió xuân, Tô Khả Nhi không phát hiện ra, nụ cười của Mạc Dạ Ly có sự cưng chiều trong đó. Tô Khả Nhi vẫn không hài lòng: "Dù gì huynh cũng phải quên cho tôi, nói cách khác, sau này huynh nắm được nhược điểm của tôi rồi."
Trong mắt Tô Khả Nhi, đêm hôm đó, nhất định Mạc Dạ Ly đã chê cười cô.
Nhưng, câu đầu tiên của Tô Khả Nhi là cảnh cáo, câu sau là uy hiếp, nhưng Mạc Dạ Ly chỉ thản nhiên hỏi một câu: "ngươi đói không?"
Chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng vào lúc này Tô Khả Nhi cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cảm động, cô mím môi gật đầu: "Có."
***
Tiêu vương phủ, một bóng người vội vã bước vào thư phòng của Tiêu Thương, chỉ chốc lát sau, một giọng nói vang lên từ bên trong: 'Ngươi xác định là cô ta đi mạc phủ?"
"Không dám giấu Vương gia, là tiểu nhân tận mắt nhìn thấy Tô cô nương đi vào Mạc phủ."
"Tô Khả Nhi, nam tử thiên hạ vô số, vì sao hết lần này đến lần khác lại lựa chọn đối nghịch với bản vương, lẽ nào bản vương đối với ngươi quá nhân từ?" Giọng nói khàn khàn tức giận từ bên trong vang lên.
Lúc này, Tô khả Nhi đang lười biếng ngồi ở chòi nghỉ mát trong hoa viên của mạc Phủ uống trà, ăn điểm tâ, thưởng thức hoa, thưởng thức mỹ nam, nghĩ thật sự đời người rất thú vị, sau khi ăn xong, Tô Khả Nhi rất thỏa mãn, nhưng đúng lúc này thì cô phát hiện mạc Dạ Ly đang ngồi đối diện nhìn mình chằm chằm, cô khẽ nhíu mày, giận giữ nói: "Nhìn gì vậy? chưa từng thấy qua mỹ nữ à?"
Mạc Dạ Ly cười lắc đầu, vốn định nhắc nhở Tô Khả Nhi khóe môi có dính bánh ngọt, nhưng lại không mở miệng mà vươn ngón tay thon dài ra nhẹ chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng, Tô Khả Nhi giật mình, lần đầu tiên thấy Mạc Dạ Ly chủ động có động tác thân mật với mình như vậy. Cô khẽ cụp mắt xuống, lúc ngẩng lên, thình lnhf thấy một bóng dáng cao ngất đang bước nhanh tới, cô ngạc nhiên, nghĩ thầm, sao anh ta lại tới?
Nghĩ xong, cô chợt nảy ra một ý định, hướng về Mạc Dạ Ly nói: 'Huynh đứng lên."
"Chuyện gì?" Mạc Dạ Ly không hiểu.
"Đứng lên đi." Tô Khả Nhi đi tới bên cạnh Mạc Dạ Ly, gấp gáp nói.
Mạc Dạ Ly tuy không hiểu nhưng cũng đứng lên, bất ngờ bị một cơ thể mềm mại ôm lấy, hai tay ôm lấy thắt lưng hán,Mạc Dạ Ly cả kinh, lại nghe Tô Khả Nhi thì thầm bên tai: "Ôm tôi đi."
Mạc Dạ Ly bất ngờ làm cho tâm bấn loạn, không biết làm gì với cơ thể mềm mại ở trong lòng mình, lời thầm thì của Tô Khả Nhi làm hắn thất thần hai tay ôm chặt thắt lưng của nàng, hình ảnh này làm cho Tiêu Thương đang đi tới chợt dừng lại, không dám tin nhìn hai người đang ôm nhau ở chòi nghỉ mát, trong lòng dường như bị cái gì đó đâm một nhát, sự tức giận điên cuồng giần giật tại ngực...
/115
|