Vương Gia Bá Đạo Quá Yêu Vương Phi

Chương 30

/115


Mọi người ở phủ tri huyện lo lắng chờ đợi, phải hơn hai tiếng đồng hồ sau, cuối cùng trên đường phố xuất hiện một đoàn người rất đông, người đàn ông đi đầu dáng vẻ rất oai hùng, Tô Khả Nhi và Tôn Thanh Liễu đang lo lắng liền vô cùng vui mừng, Tô Khả Nhi muốn chạy ra đón, nhưng đã thấy Tôn Thanh Liễu đi trước một bước ra ngay bậc thang đầu tiên, Tô Khả Nhi liền dừng lại, ánh mắt của cô nhìn người đàn ông dẫn đầu, tâm trạng lập tức nhẹ nhõm.

"Mạc công tử, huynh có sao không?" Tôn Thanh Liễu thân mật hỏi Mạc Dạ Ly đang xuống ngựa, ánh mắt tràn đầy tình ý.

"Ta không sao!" Mạc Dạ Ly cảm kích cười với Tôn Thanh Liễu, đôi mắt đen sâu lại vô tình nhìn lướt qua bóng áo trắng đang đứng ở đằng sau, chỉ thấy Tô Khả Nhi đang đứng đó, mắt khép hờ không biết đang suy nghĩ gì, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập tâm sự, thấy biểu hiện của Tô Khả Nhi như vậy, Mạc Dạ Ly cảm thấy trong lòng trào lên một cảm giác mất mát, hắn đưa cương ngựa cho hạ nhân rồi hất áo bào đi vào cửa phủ.

Tô Khả Nhi ngước mắt lên nhìn Mạc Dạ Ly đang đi tới, cô cười gượng gạo, cắn môi hỏi: "Huynh đã trở về."

"Ừ!" Mạc Dạ Ly đáp nhỏ, bị tri huyện mời vào phòng khách, chuẩn bị trà chiêu đãi, bởi vì tri huyện cũng vừa biết Tôn Thanh Liễu là chi nữ của Tôn đề đốc trong triều, đương nhiên không dám chậm trễ liền mời hai người có thân phận chính cùng đi vào phòng khách.

Trong lòng Tô Khả Nhi thấy không được tự nhiên, vừa rồi thấy Mạc Dạ Ly bình an trở về, nội tâm của cô vui mừng như điên, giờ nhìn thấy Mạc Dạ Ly quay sang cười tao nhã với Tôn Thanh Liễu, trong lòng cô lại tự giễu mình, cô cúi đầu thấp xuống, nghĩ thầm, ở kinh thành thì cô kém cỏi hơn Tề Tú Viện, còn hiện giờ, luận về khí chất, thân phận, cô cũng kém hơn so với Tôn Thanh Liễu, thật sự là thảm quá!

Trong lòng Tô Khả Nhi lại bị tư tưởng của người cổ đại lấp đầy, cô nghĩ đàn ông cổ đại chắc đều thích những người trang nhã điềm đạm, là những người đẹp đoan trang thục nữ, đẹp nết, lại dịu dàng chăm sóc, thử hỏi người đàn ông nào mà không thích chứ? Còn mình, tuy dung mạo cũng không kém gì mấy, nhưng lại thiếu sự dịu dàng hiền thục của các cô gái cổ đại, những cô gái này được bồi dưỡng từ nhỏ, còn cô thì có muốn học cũng chẳng giống chút nào!

Mạc Dạ Ly và Tôn Thanh Liễu được mời vào hậu đường uống trà, Tô Khả Nhi lại đang là trong vai một gã thư đồng, đương nhiên không được diễm phúc đó, cô đi dạo trong hoa viên, trong lòng vô cùng buồn phiền, bản thân cô rất tự nhiên mà bài xích hậu đường đó, cô không muốn nhìn thấy Mạc Dạ Ly và Tôn Thanh Liễu liếc mắt đưa tình, cô chỉ muốn lòng mình phẳng lặng.

Trong hậu trường, tri huyện khoản đãi rất thịnh tình, lấy ra loại trà thượng đẳng để chiêu đãi hai vị khách quý, lúc này, Tôn Thanh Liễu mới bắt đầu nghi ngờ thân phận của Mạc Dạ Ly, thấy tri huyện cung kính gọi hắn là tướng quân, Tôn Thanh Liễu mới biết, thì ra vị Mạc công tử này là tướng quân Mạc Dạ Ly danh tiếng hiển hách tại kinh thành, khi biết tin tức này, trong lòng nàng đã định rồi, nàng đã sớm nghe những thần thoại truyền kỳ của Mạc Dạ Ly trên chiến trường, không ngờ lại may mắn được đồng hành cũng hắn, hơn nữa hắn lại tuấn mỹ bất phàm, càng khiến cho Tôn Thanh Liễu tình càng sâu đậm, khao khát không ngừng.

Giữa lúc Mạc Dạ Ly và tri huyện nói chuyện, tỉnh thoảng ánh mắt của hắn lại hướng ra cửa, đáng tiếc, thủy chung không hề thấy bóng dáng của Tô Khả Nhi đâu, hắn đành phân phó hạ nhân thay hắn mời Tô Khả Nhi đến.

Tô Khả Nhi trong hoa viên đang ngắm nhìn hoa cúc, thấy đằng sau có tiếng nói: "Tô công tử, Mạc tướng quân tìm công tử."

Nha hoàn đến gọi Tô Khả Nhi thấy Tô Khả Nhi toàn thân màu trắng, khuôn mặt tuấn tú, đứng giữa vườn hoa càng vô cùng thanh nhã, lời vừa dứt mặt đã đỏ bừng, che miệng cười e thẹn, Tô Khả Nhi nhíu mày, tại sao Mạc Dạ Ly lại tìm mình? Có chuyện gì vậy? Nghĩ vậy, cô đi về phía hậu đường.

Tới hậu đường, đập vào mắt cô là một cảnh tượng vô cùng đau lòng, Mạc Dạ Ly và Tôn Thanh Liễu một đôi tuyệt sắc đặc biệt chói mắt đang ngồi trong đại sảnh, đúng là một đôi trời sinh, nhìn thế nào cũng rất xứng, Tô Khả Nhi đi thẳng đến chỗ Mạc Dạ Ly, hỏi: "Tướng quân tìm tiểu Tô có việc gì?"

Mạc Dạ Ly cười nói: "Ngươi cũng khát nước rồi. Ngồi xuống uống chèn trà đi."

"Không cần đâu, tôi hơi mệt, tôi muốn về phòng nghỉ ngơi trước, công tử và Tôn cô nương tự nhiên thưởng thức." Nói xong, chẳng chờ Mạc Dạ Ly lên tiếng, Tô Khả Nhi lần thứ hai đi ra khỏi phòng.

Tô Khả Nhi nói hơi bất nhã, hơn nữa lại là thân thư đồng nhưng mọi người không để ý nhiều, Tôn Thanh Liễu lai càng không để ý, nhưng ánh mắt Mạc Dạ Ly càng thâm trầm hơn, nhìn theo bóng dáng của Tôn Khả Nhi đi ra cửa, trong mắt lộ vẻ khó hiểu, ra đến cửa thì gặp Phương An ở hành lang, Tô Khả Nhi chào một tiếng Phương đại ca, rồi đi tiếp, Phương An hơi ngạc nhiên nhìn Tô Khả Nhi, nghĩ thầm, ai đã chọc giận nha đầu này vậy?

Tô Khả Nhi đi vào một gian phòng được sắp xếp cho mình, cô liền nằm vật xuống giường, ngày hôm nay gặp phải tình huống đầy máu tanh, dạ dày cô nôn nao, người mệt mỏi, cô mơ màng nhắm mắt lại ngủ.

Trời sẩm tối, có người gõ cửa phòng, Tô Khả Nhi tỉnh ngủ, mở cửa ra thấy Phương An, cô hỏi: "Phương đại ca, có chuyện gì không?"

"Đã đến giờ ăn bữa tối, ra ăn cơm thôi." Phương An lên tiếng, hắn đã đói đến chết rồi, cho nên muốn gọi mọi người nhanh nhanh ra để cùng nhau ăn cơm, đúng lúc này một tiểu binh tươi cười rạng rỡ bước đến trước mặt Phương An, cười nói: "Phương đại ca, Lưu đại ca tìm huynh uống rượu."

Phương An liền cười rạng rỡ, Phương An cái gì cũng thích, đặc biệt là uống rượu, hắn quay sang Tô Khả Nhi nói: "Ngươi đừng quên gọi tướng quân đấy!" Nói xong, hắn lôi tên tiểu binh đi.

Tô Khả Nhi mắm môi, theo sự chỉ dẫn của nha hoàn đến trước cửa phòng của Mạc Dạ Ly , tuy Tô Khả Nhi hiểu chút quy củ, nhưng lần này cô lại sơ ý quên gõ cửa, cô đẩy cửa phòng, cửa mở, cô đi thẳng vào trong, nhưng khi vào trong phòng, một cảnh tượng đập vào mắt cô, cùng lúc là một đôi mắt sau tấm bình phong quét lên người cô.

Bên trong hơi nước bốc lên ẩm ướt, một không khí mờ ám trong tấm bình phong, Mạc Dạ Ly đang dựa vào bồn tắm, phần trên của cơ thể tráng kiện trần trụi, nửa người dưới ngâm trong nước, hình ảnh một mỹ nam đang tắm vô cùng khêu gợi bày ra trước mắt Tô Khả Nhi.

Sau vài giây kinh ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Khả Nhi đỏ bừng, trước tình huống này, tim cô đập mạnh, cô hít thở khó khăn, lắp bắp nói: "Tôi...xin lỗi..." Trời ạ! Xấu hổ chết thôi, anh ta đang tắm.

Thấy người xông tới là Tô Khả Nhi, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Dạ Ly cũng lúng túng, nhưng hắn cũng không buồn che đậy gì cả, giọng nói chỉ hơi mất tự nhiên một chút: "Chuyện gì vậy?"

Tô Khả Nhi quét mắt nhìn mỹ nam đang tắm, nhanh chóng nói: "À...đi ăn cơm." Nói xong, cô vặn vẹo tay, mắt tham lam nhìn Mạc Dạ Ly rồi nhanh chóng quay người trốn chạy.

Mạc Dạ Ly nhìn thấy Tô Khả Nhi bỏ chạy, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười thú vị, tiếng cười xuất phát từ nội tâm, vô cùng thoải mái.

/115

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status