Vu Minh mắc chân vào thang, nghỉ ngơi một lát. Hắn thử lại lần nữa, vẫn không thể đẩy được tảng đá ra. Vu Minh hết hy vọng. Đúng lúc này, tảng đá bị đẩy ra, ánh đèn pin chiếu xuống, chói lóa khiến Vu Minh không thể mở mắt ra, thầm nghĩ: Thôi xong, thôi xong.
- Vu Minh?
Lại nghe được tiếng kinh ngạc của Lý Phục.
- Được cứu rồi.
Vu Minh mừng phát khóc:
- Mau kéo tôi lên nào.
Vu Minh đi lên, phát hiện Trương Dạ Nam cũng ở chỗ này. Trương Dạ Nam định hỏi thì Vu Minh đã nói:
- Diệp Chiến còn ở dưới, bị gãy chân.
Lý Phục và Trương Dạ Nam tới kiểm tra thi thể, nhưng lại phát hiện vỏ đạn trên mặt đất, và nhìn thấy thảm trên sàn khá loạn, cuối cùng tìm được cửa ngầm này. Trương Dạ Nam tìm hai người nữa tới hỗ trợ, mọi người lấy dây thừng kéo Diệp Chiến lên.
Diệp Chiến được mang đến nhà ăn ở tầng một, lại được một người chơi giúp khử trùng cho miệng vết thương.
Vu Minh đi đến trước mặt quản gia Lâm, lấy ra kẹp cà vạt từ trong túi áo:
- Ba mươi triệu?
Quản gia Lâm cầm kẹp cà vạt, nhìn thoáng qua rồi đáp:
- Không phải.
- Tôi cảm thấy là phải.
Vu Minh duỗi tay ra túm tóc quản gia Lâm xuống.
Là tóc giả, mọi người kinh ngạc. Quản gia Lâm vẫn mỉm cười:
- Hậu sinh khả úy.
Trương Dạ Nam hỏi:
- Sao lại như này?
- Thẩm Vạn vốn không bị ung thư, người bị ung thư là quản gia Lâm. Kẻ điên trong trang viên này chính là Thẩm Vạn.
Lấy được kẹp cà vạt rồi, Vu Minh cũng có đáp án cho câu đố trong đầu.
Quản gia Lâm cười nói:
- Anh bạn này biết nói giỡn ghê.
- Tôi lớn mật đoán rằng, con của Thẩm Vạn vốn không bỏ trốn, mà là bị người ta hại chết, sau đó bị vứt xuống hố. Thẩm Vạn vẫn luôn không biết chân tướng, mãi cho đến gần đây mới phát hiện ra miệng hang kia. Vì thế Thẩm Vạn liền lập nên kế hoạch báo thù.
- Kế hoạch gì?
Quản gia Lâm hỏi.
- Kế hoạch gì thì tôi đã biết, nhưng mục tiêu là gì thì tôi lại không rõ.
Vu Minh nói:
- Ông có thể nói cho tôi.
Trương Dạ Nam cũng nói:
- Quản gia Lâm, đồng lõa mưu sát cũng tính là tội giết người, tôi mong ông thẳng thắn khai báo.
- Cảnh sát Trương, anh bạn này nói không sai. Quả thật là tôi bị bệnh nan y. Cô cho rằng tôi còn sợ ngồi tù sao?
Quản gia Lâm:
- Nhưng nếu đã bị anh bạn này vạch trần, vậy tôi không cần giấu diếm nữa.
Mười sáu năm trước, con trai Thẩm Vạn tròn hai mươi tư tuổi. Anh ta giỏi xã giao, tất cả mọi người đều thích anh ta. Anh ta thường xuyên dẫn bạn về nhà chơi. Thẩm Vạn cũng rất hào phóng, con muốn gì là cho cái đó, nào là phòng máy, rồi phòng bóng bàn, quán bar… tất cả ông ta đều xây dựng cho con mình. Lúc này con của Thẩm Vạn lại yêu một cô hầu gái. Thẩm Vạn lại biết cô ta là con cái của kẻ thù của mình.
Sau đó hai cha con trở mặt với nhau vì chuyện này. Người con trai vẫn luôn nhận được sự giáo dục tốt đẹp không thể tin tưởng quá khứ của cha mình, lại càng không chấp nhận được cha có ý định giết người mình yêu. Vì thế anh ta quyết định bỏ trốn cùng cô hầu gái kia. Thẩm Vạn cho rằng con thật sự bỏ trốn cùng cô gái kia, tuy cực kỳ phẫn nộ, nhưng không hề mất đi lý trí.
Nhưng năm này qua năm khác, con lại chẳng hề liên lạc gì với mình, Thẩm Vạn đứng ngồi không yên. Ông ta không ngờ con lại tuyệt tình tới vậy. Cho dù tới lúc này, Thẩm Vạn còn tự an ủi rằng mình thực sự có con. Nhưng hai tháng trước, Thẩm Vạn phát hiện hang kia trong lâu đài cũ.
Đội trưởng đội bảo vệ xuống, tìm thấy một chiếc kẹp cà vạt, còn mang ảnh chụp hiện trường lên. Nhân lúc Thẩm Vạn đi công tác, con trai Thẩm Vạn để lại một bức thư nói rằng mình sẽ bỏ trốn, không mang theo gì, chỉ mang theo chiếc kẹp cà vạt mà mẹ đã tặng cho cha để làm kỷ niệm. Thẩm Vạn nhận ra chiếc kẹp này là người vợ đã mất để lại cho mình, con mình tuyên bố là sẽ mang đi.
Ông ta không có suy sụp, mà vô cùng phẫn nộ. Ông ta cho rằng nhất định là bạn của con mình đã hại chết con mình. Bởi mấy ngày đó chỉ có bạn bè của người con trai đến trang viên. Nhưng lúc ấy không cách nào thăm dò được, ông bảo vệ già cũng chẳng tài nào nhớ được diện mạo của người từ mười sáu năm trước. Vì thế Thẩm Vạn bày kế dụ rắn ra khỏi hang.
Thẩm Vạn tin rằng người đã hại chết con của mình biết con mình mang theo kẹp cà vạt, chỉ cần bày ra một phần thưởng kếch sù là kẻ này sẽ cắn câu.
Khoa học kỹ thuật hiện đại cực kỳ tân tiến, Thẩm Vạn tìm được ảnh chụp bạn bè của con trong di vật, lại scan lên máy tính, sau đó bắt đầu so với ảnh chụp của ứng viên. Từ việc khớp xương sọ mà tìm được mười lăm người, năm vị trí khác thì ông ta tiện tay chọn bừa vài người cho đủ số. Nói cách khách, mười lăm người này đều là mục tiêu săn giết của Thẩm Vạn.
Kế hoạch báo thù này có xác xuất thành công tương đối cao, nhưng chưa đạt tới một trăm phần trăm. Cơ mà Thẩm Vạn mặc kệ, ông ta không quan tâm tới chuyện liệu có giết nhầm ai không. 030, 041, 043 là người có xương sọ có độ trùng khớp cao nhất, cho nên cũng trở thành đối tượng săn giết của Thẩm Vạn.
Quản gia Lâm nói:
- Cho nên giờ cậu biết đó, chúng tôi không thể trả bất kỳ khoản thù lao nào cho người lấy được kẹp cà vạt. Ông chủ đã bí mật đem toàn bộ bất động sản quyên cho tổ chức từ thiện, ngoài đống vàng này, ông chủ đã không còn đồng nào trên người.
- Đập nồi dìm thuyền.
Lý Phục nói:
- Thẩm Vạn đã quyết chết.
Trương Dạ Nam khuyên nhủ:
- Quản gia Lâm, ông tốt nhất là báo cho Thẩm Vạn một tiếng, có chuyện gì từ từ nói.
- Ừ.
Quản gia Lâm lấy ra bộ đàm gọi nội bộ từ ngăn kéo, gọi:
- Ông chủ, bọn họ biết rồi. Giết hết bọn chúng là có thể báo thù cho thiếu gia.
Trương Dạ Nam vung tay cướp lấy bộ đàm, nói:
- Thẩm Vạn, ông đừng có làm ẩu làm càng. Giờ đi ra thì chúng ta có thể bàn bạc.
- Các người chết chắc rồi.
Thẩm Vạn thản nhiên trả lời.
- Thẩm Vạn…
Trương Dạ Nam gọi vài tiếng, rồi quăng bộ đàm ra, nói:
- Mọi người tập trung ở tầng một, đừng đi lung tung. Đặt nến ở cầu thang, hành lang, tránh Thẩm Vạn bắn lén.
- Ha ha.
Quản gia Lâm lau vệt máu bên miệng:
- Ông chủ dùng súng là muốn tự tay giết kẻ thù. Cậu trai trẻ, đáng lẽ cậu không nên vạch trần tôi, làm cho người không đáng chết đều phải chết.
- Thế là có ý gì?
Quản gia Lâm nói:
- Cô Trương chắc là đến truy tra thuốc nổ nhỉ. Ngoài nổ cầu ra thì còn thừa lại bao nhiêu thuốc nổ đây? Để tôi nói cho rõ nhé, chúng tôi tìm một chuyên gia về đánh nổ, ở trong lâu đài này còn tám nơi chôn thuốc nổ, đúng sáu giờ sáng mai sẽ nổ, khiến lâu đài sập, khiến ngọn núi này lở xuống. Cả ngọn núi này sẽ không còn tồn tại nữa.
Vu Minh nói:
- Ông muốn lừa bọn tôi đi vào lâu đài tìm nơi chôn thuốc nổ, sau đó Thẩm Vạn có thể thoải mái tập kích bọn tôi à.
Quản gia Lâm nhắm mắt lại:
- Có tin hay không là tùy các người.
Mọi người quay đầu nhìn nhau, Diệp Chiến hô:
- Bắt lấy ông ta.
Trương Dạ Nam nhìn lại, thấy quản gia bỏ một viên thuốc màu lam vào trong miệng. Trương Dạ Nam vội kẹp cổ họng ông ta lại. Mà quản gia lại cố sức nuốt, giơ tay trái cầm kéo đâm vào Trương Dạ Nam. Trương Dạ Nam không tránh không né, bị kéo đâm trúng, lại giơ tay đánh mạnh vào ngực quản gia Lâm. Quản gia ho khan, khụ ra một viên thuốc tới bên miệng. Trương Dạ Nam cạy miệng ông ta, nói:
- Lấy thuốc ra.
Vu Minh giơ tay móc viên thuốc ra. Trương Dạ Nam lại nói:
- Nước!
Rót nước vài lần lại làm cho quản gia Lâm nhổ ra, Trương Dạ Nam mới nói:
- Hôm nay ông chưa thể chết được.
- Vu Minh?
Lại nghe được tiếng kinh ngạc của Lý Phục.
- Được cứu rồi.
Vu Minh mừng phát khóc:
- Mau kéo tôi lên nào.
Vu Minh đi lên, phát hiện Trương Dạ Nam cũng ở chỗ này. Trương Dạ Nam định hỏi thì Vu Minh đã nói:
- Diệp Chiến còn ở dưới, bị gãy chân.
Lý Phục và Trương Dạ Nam tới kiểm tra thi thể, nhưng lại phát hiện vỏ đạn trên mặt đất, và nhìn thấy thảm trên sàn khá loạn, cuối cùng tìm được cửa ngầm này. Trương Dạ Nam tìm hai người nữa tới hỗ trợ, mọi người lấy dây thừng kéo Diệp Chiến lên.
Diệp Chiến được mang đến nhà ăn ở tầng một, lại được một người chơi giúp khử trùng cho miệng vết thương.
Vu Minh đi đến trước mặt quản gia Lâm, lấy ra kẹp cà vạt từ trong túi áo:
- Ba mươi triệu?
Quản gia Lâm cầm kẹp cà vạt, nhìn thoáng qua rồi đáp:
- Không phải.
- Tôi cảm thấy là phải.
Vu Minh duỗi tay ra túm tóc quản gia Lâm xuống.
Là tóc giả, mọi người kinh ngạc. Quản gia Lâm vẫn mỉm cười:
- Hậu sinh khả úy.
Trương Dạ Nam hỏi:
- Sao lại như này?
- Thẩm Vạn vốn không bị ung thư, người bị ung thư là quản gia Lâm. Kẻ điên trong trang viên này chính là Thẩm Vạn.
Lấy được kẹp cà vạt rồi, Vu Minh cũng có đáp án cho câu đố trong đầu.
Quản gia Lâm cười nói:
- Anh bạn này biết nói giỡn ghê.
- Tôi lớn mật đoán rằng, con của Thẩm Vạn vốn không bỏ trốn, mà là bị người ta hại chết, sau đó bị vứt xuống hố. Thẩm Vạn vẫn luôn không biết chân tướng, mãi cho đến gần đây mới phát hiện ra miệng hang kia. Vì thế Thẩm Vạn liền lập nên kế hoạch báo thù.
- Kế hoạch gì?
Quản gia Lâm hỏi.
- Kế hoạch gì thì tôi đã biết, nhưng mục tiêu là gì thì tôi lại không rõ.
Vu Minh nói:
- Ông có thể nói cho tôi.
Trương Dạ Nam cũng nói:
- Quản gia Lâm, đồng lõa mưu sát cũng tính là tội giết người, tôi mong ông thẳng thắn khai báo.
- Cảnh sát Trương, anh bạn này nói không sai. Quả thật là tôi bị bệnh nan y. Cô cho rằng tôi còn sợ ngồi tù sao?
Quản gia Lâm:
- Nhưng nếu đã bị anh bạn này vạch trần, vậy tôi không cần giấu diếm nữa.
Mười sáu năm trước, con trai Thẩm Vạn tròn hai mươi tư tuổi. Anh ta giỏi xã giao, tất cả mọi người đều thích anh ta. Anh ta thường xuyên dẫn bạn về nhà chơi. Thẩm Vạn cũng rất hào phóng, con muốn gì là cho cái đó, nào là phòng máy, rồi phòng bóng bàn, quán bar… tất cả ông ta đều xây dựng cho con mình. Lúc này con của Thẩm Vạn lại yêu một cô hầu gái. Thẩm Vạn lại biết cô ta là con cái của kẻ thù của mình.
Sau đó hai cha con trở mặt với nhau vì chuyện này. Người con trai vẫn luôn nhận được sự giáo dục tốt đẹp không thể tin tưởng quá khứ của cha mình, lại càng không chấp nhận được cha có ý định giết người mình yêu. Vì thế anh ta quyết định bỏ trốn cùng cô hầu gái kia. Thẩm Vạn cho rằng con thật sự bỏ trốn cùng cô gái kia, tuy cực kỳ phẫn nộ, nhưng không hề mất đi lý trí.
Nhưng năm này qua năm khác, con lại chẳng hề liên lạc gì với mình, Thẩm Vạn đứng ngồi không yên. Ông ta không ngờ con lại tuyệt tình tới vậy. Cho dù tới lúc này, Thẩm Vạn còn tự an ủi rằng mình thực sự có con. Nhưng hai tháng trước, Thẩm Vạn phát hiện hang kia trong lâu đài cũ.
Đội trưởng đội bảo vệ xuống, tìm thấy một chiếc kẹp cà vạt, còn mang ảnh chụp hiện trường lên. Nhân lúc Thẩm Vạn đi công tác, con trai Thẩm Vạn để lại một bức thư nói rằng mình sẽ bỏ trốn, không mang theo gì, chỉ mang theo chiếc kẹp cà vạt mà mẹ đã tặng cho cha để làm kỷ niệm. Thẩm Vạn nhận ra chiếc kẹp này là người vợ đã mất để lại cho mình, con mình tuyên bố là sẽ mang đi.
Ông ta không có suy sụp, mà vô cùng phẫn nộ. Ông ta cho rằng nhất định là bạn của con mình đã hại chết con mình. Bởi mấy ngày đó chỉ có bạn bè của người con trai đến trang viên. Nhưng lúc ấy không cách nào thăm dò được, ông bảo vệ già cũng chẳng tài nào nhớ được diện mạo của người từ mười sáu năm trước. Vì thế Thẩm Vạn bày kế dụ rắn ra khỏi hang.
Thẩm Vạn tin rằng người đã hại chết con của mình biết con mình mang theo kẹp cà vạt, chỉ cần bày ra một phần thưởng kếch sù là kẻ này sẽ cắn câu.
Khoa học kỹ thuật hiện đại cực kỳ tân tiến, Thẩm Vạn tìm được ảnh chụp bạn bè của con trong di vật, lại scan lên máy tính, sau đó bắt đầu so với ảnh chụp của ứng viên. Từ việc khớp xương sọ mà tìm được mười lăm người, năm vị trí khác thì ông ta tiện tay chọn bừa vài người cho đủ số. Nói cách khách, mười lăm người này đều là mục tiêu săn giết của Thẩm Vạn.
Kế hoạch báo thù này có xác xuất thành công tương đối cao, nhưng chưa đạt tới một trăm phần trăm. Cơ mà Thẩm Vạn mặc kệ, ông ta không quan tâm tới chuyện liệu có giết nhầm ai không. 030, 041, 043 là người có xương sọ có độ trùng khớp cao nhất, cho nên cũng trở thành đối tượng săn giết của Thẩm Vạn.
Quản gia Lâm nói:
- Cho nên giờ cậu biết đó, chúng tôi không thể trả bất kỳ khoản thù lao nào cho người lấy được kẹp cà vạt. Ông chủ đã bí mật đem toàn bộ bất động sản quyên cho tổ chức từ thiện, ngoài đống vàng này, ông chủ đã không còn đồng nào trên người.
- Đập nồi dìm thuyền.
Lý Phục nói:
- Thẩm Vạn đã quyết chết.
Trương Dạ Nam khuyên nhủ:
- Quản gia Lâm, ông tốt nhất là báo cho Thẩm Vạn một tiếng, có chuyện gì từ từ nói.
- Ừ.
Quản gia Lâm lấy ra bộ đàm gọi nội bộ từ ngăn kéo, gọi:
- Ông chủ, bọn họ biết rồi. Giết hết bọn chúng là có thể báo thù cho thiếu gia.
Trương Dạ Nam vung tay cướp lấy bộ đàm, nói:
- Thẩm Vạn, ông đừng có làm ẩu làm càng. Giờ đi ra thì chúng ta có thể bàn bạc.
- Các người chết chắc rồi.
Thẩm Vạn thản nhiên trả lời.
- Thẩm Vạn…
Trương Dạ Nam gọi vài tiếng, rồi quăng bộ đàm ra, nói:
- Mọi người tập trung ở tầng một, đừng đi lung tung. Đặt nến ở cầu thang, hành lang, tránh Thẩm Vạn bắn lén.
- Ha ha.
Quản gia Lâm lau vệt máu bên miệng:
- Ông chủ dùng súng là muốn tự tay giết kẻ thù. Cậu trai trẻ, đáng lẽ cậu không nên vạch trần tôi, làm cho người không đáng chết đều phải chết.
- Thế là có ý gì?
Quản gia Lâm nói:
- Cô Trương chắc là đến truy tra thuốc nổ nhỉ. Ngoài nổ cầu ra thì còn thừa lại bao nhiêu thuốc nổ đây? Để tôi nói cho rõ nhé, chúng tôi tìm một chuyên gia về đánh nổ, ở trong lâu đài này còn tám nơi chôn thuốc nổ, đúng sáu giờ sáng mai sẽ nổ, khiến lâu đài sập, khiến ngọn núi này lở xuống. Cả ngọn núi này sẽ không còn tồn tại nữa.
Vu Minh nói:
- Ông muốn lừa bọn tôi đi vào lâu đài tìm nơi chôn thuốc nổ, sau đó Thẩm Vạn có thể thoải mái tập kích bọn tôi à.
Quản gia Lâm nhắm mắt lại:
- Có tin hay không là tùy các người.
Mọi người quay đầu nhìn nhau, Diệp Chiến hô:
- Bắt lấy ông ta.
Trương Dạ Nam nhìn lại, thấy quản gia bỏ một viên thuốc màu lam vào trong miệng. Trương Dạ Nam vội kẹp cổ họng ông ta lại. Mà quản gia lại cố sức nuốt, giơ tay trái cầm kéo đâm vào Trương Dạ Nam. Trương Dạ Nam không tránh không né, bị kéo đâm trúng, lại giơ tay đánh mạnh vào ngực quản gia Lâm. Quản gia ho khan, khụ ra một viên thuốc tới bên miệng. Trương Dạ Nam cạy miệng ông ta, nói:
- Lấy thuốc ra.
Vu Minh giơ tay móc viên thuốc ra. Trương Dạ Nam lại nói:
- Nước!
Rót nước vài lần lại làm cho quản gia Lâm nhổ ra, Trương Dạ Nam mới nói:
- Hôm nay ông chưa thể chết được.
/129
|