Có lẽ người này là một viên mật thám, tinh thần làm việc chuyên nghiệp đó đáng để cô học tập. Trong đình hóng mát, Liễu Tĩnh và người đàn ông kia vẫn đang bàn luận về cục thuế trong triều và chuyện của Nam Thư Văn với Vệ Minh Hàn. Lời hai người từng tiếng vọng đến.
Người này rốt cuộc xuất hiện từ lúc nào? Là khi cô đến, không phát hiện ra ông ta ẩn nấp trước đó, hay là cô khinh xuất đến mức có người xuất hiện đứng ngay sau lưng cũng không biết?
“Thượng thư đại nhân tại sao vẫn chưa đến?” Người đàn ông băn khoăn nhìn ra màn đêm bên ngoài. Liễu Tĩnh vốn dĩ mời hai vị đại nhân đến nghĩ sự, giờ đã là canh ba, vẫn không thấy bóng dáng thượng thư đại nhân.
“Có lẽ có việc gì đến trễ, con người ông ta lúc nào cũng lề mê như vậy.”
“Tướng gia, ngài nói xem, vương gia hay hoàng thượng ngồi trên ngôi báu, thực ra với chúng ta đều hữu lợi vô hại, nhưng giữa hai người đó, e là vương gia không dễ khống chế.” Người đàn ông tỏ ra rất lo lắng.
Hoàng đế hiện tại là một con rối, nhưng Tiêu Dao vương gia thì khác, một người trẻ tuổi nhưng rất có chủ kiến, không dễ khống chế.
“Cái tệ chính là ở chỗ đương kim hoàng thượng không phải là người của Liễu gia ta, nếu không hoàng thượng tại vị càng có lợi cho lão phu. Tiêu nhi dù gì cũng là cháu ngoại ruột của lão phu, trong bảo vệ lợi ích của Liễu gia, Tiêu nhi có phần trách nhiệm hơn hoàng thượng. Muốn bảo vệ uy danh của Liễu gia, vẫn phải dựa vào Tiêu nhi.” Liễu Tĩnh chau mày than vãn.
Tiếng nói chuyện rì rầm liên tục vắng đến, Mạt Ca đã hoàn toàn không có hứng thú nghe tiếp, cũng không còn tâm trạng tắm suối nước nóng nữa.
“Đại ca, tôi đi đây, đại ca có thể buông ra không?” Mạt Ca thì thầm.
Người đàn ông ra hiệu cho cô nhìn về bên trái. Mạt Ca băn khoăn nhíu mày, nhìn theo ánh mắt ông ta, bỗng kinh sợ vội lùi về sau. Tiếng cười khe khẽ trầm trầm đầy bỡn cợt từ ngực ông ta truyền ra, một cánh tay ông ta vòng quanh bờ eo mảnh dẻ của cô, đầu ghé sát tai cô, tiếng nói cùng với hơi thở nóng hổi vọng ra, “Thế nào, có phải cảm thấy rất kích thích không?”
Bệnh hoạn! Mạt Ca xác định người đàn ông này thuộc loại bệnh hoạn.
Thì ra, sau khi người đàn ông ra hiệu, cô mới nhìn thấy phía bên trái có một xác người.
Xác người mắt mở trừng trừng, rõ ràng chết không nhắm mắt, cơ thể bị cố định trên một tảng đá lớn trên hòn núi giả, mắt, mũi, miệng đều trào máu, một cái chết rất đáng sợ. Máu tươi theo rìa tảng đá chảy xuống đầy đất. Mạt Ca theo dấu máu nhìn xuống, phát hiện dưới chân hai người toàn máu tươi.
“Ngươi điên à!” Mạt Ca sợ chết khiếp, giọng run run. Cô không nhìn rõ vết thương của người chết ở đâu, chỉ thấy trên mặt đất toàn máu, vội ngoảnh mặt đi.
Trong bóng tối, người đàn ông tóm lấy người cô. Đôi môi đỏ rất mỏng, hình môi rất đẹp, nhưng lời nói ra lại vô cùng hắc ám, “Vị này chính là thượng thư đại nhân mà họ vừa nhắc đến. Cô nương nói xem, ông ta bị giết trong Liễu phủ, sẽ gây ra hậu quả thế nào?”
Chính lúc người đàn ông nói vậy, một thị vệ hấp tấp đi đến bên Liễu Tĩnh, nói với ông ta, thượng thư đại nhân đã đến tướng phủ từ sớm. Sắc mặt Liễu Tĩnh sa sầm, lệnh cho người lập tức đi tìm.
Canh ba, tướng phủ đột nhiên ồn ào, khắp nơi đuốc đốt sáng trưng, bao nhiêu người đi lại tấp nập, ra sứ tìm kiếm.
“Ngươi định làm gì?” Mạt Ca rất sợ, bàn tay nắm vạt áo tứa đầy mồ hôi, đầu óc suy nghĩ rất lung.
Người đàn ông cơ hồ rất hài lòng thấy mặt cô tái nhợt, cười gằn hai tiếng. Mạt Ca đột nhiên cảm thấy mình đã vô tình rơi vào âm mưu của kẻ nào đó, người đàn ông trước mặt hình như định đưa cô ra làm con dê chịu tội. Vừa nghĩ vậy, toàn thân đã sởn gai ốc.
“Đáng tiếc, một mỹ nhân.” Giọng khàn khàn của người đàn ông vang lên, nhỏ nhẹ như mèo vườn chuột, “Đã vào đây rồi, đừng nghĩ có thể thoát ra được.”
Mạt Ca ngước mắt, phẫn nộ nhìn hắn, “Ngươi tưởng bỏ đi là xong chắc.”
Nếu vậy, cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được nỗi oan.
“Có thể không? Chính cô nương ma xui quỷ khiến, lại mò đến cái nơi không nên đến này.” Người đàn ông không biết nghĩ gì, ánh mắt đảo một vòng quanh người Mạt Ca, hồ nghi hỏi: “Sao ta thấy cô nương quen thế?”
Tuy vậy, hắn cũng không định tìm hiểu đến cùng, quay người định bỏ đi. Mạt Ca sao có thể để hắn đi như vậy, vội túm ống tay áo hắn, “Ngươi không được đi, ngươi đi là ta sẽ trở thành hung thủ.”
“Đó là cơ duyên ngẫu hợp. Ai bảo cô nương nửa đêm mò đến đây?” Người đàn ông cười nhăn nhỏ, lưu manh như Lâm Tử Hoài, nhưng không giống gã.
Mạt Ca nhất quyết không chịu buông tay, mắt kiên cường trân trân nhìn hắn.
Hắn lạnh lùng ra lệnh, “Buông ra!”
Bàn tay Mạt Ca toàn mồ hôi lạnh. Tiếng ồn ào bên ngoài khiến cô hiểu, nếu hắn lặng lẽ bỏ đi, cô nhất định bị vu là hung thủ giết người. Cô không thể bị người ta bỏ tang vật vu cáo như thế. Chính vào lúc người đàn ông tưởng cơ sợ hãi buông tay, Mạt Ca bất ngờ chộp tay hắn, kêu toáng lên: “Bớ người ta, có kẻ giết người...”
“Ngươi...” Người đàn ông không ngờ cô dùng chiêu này, hơi sững ra một lát.
Tiếng kêu thất thanh được các thị vệ nghe thấy, họ lao về phía hòn núi giả.
Mạt Ca cũng cuống cuồng, ba bảy hai mốt, túm chặt eo hắn, bướng bỉnh nói: “Đưa tôi ra khỏi đây! Tôi không muốn vô cớ chết ở chỗ này.”
Người đàn ông cúi đầu, nhìn sâu vào mắt cô một lát, nghiến răng nói, “Cô nương đừng hối hận!”
“Chết ở đây, ngay cơ hội hối hận cũng không có.” Mạt Ca nói.
Đuốc chiếu sáng rực một góc trời, tiếng ồn ào, tiếng la hét hỗn loạn. Màn đêm tĩnh mịch bị xé toang bởi tiếng kêu của Mạt Ca, giống như quẳng hòn đá lớn xuống mặt nước ao tù.
Người đàn ông tóm eo Mạt Ca, cười thầm nhìn cô vùi mặt vào lòng gã. Gã ôm cô ra khỏi hòn núi giả, bay vọt lên, trong tiếng kêu hốt hoảng cô, chỉ để lại trên mặt đất một dấu giày. Gã ôm Mạt Ca bay lên mái nhà, ngoái đầu khiêu khích nhìn Liễu Tĩnh sắc mặt lúc này đã thâm bầm như miếng gan lợn. Áo đen rộng căng phồng bay phần phật, người đeo mặt nạ lúc này giống hệt một con dơi giương cánh chuẩn bị bay, thực ra còn giống bóng ma từ địa ngục đến đòi mạng hơn.
Mạt Ca chỉ thấy gió ù ù bên tai, quất vào má buốt lạnh. Ra khỏi Liễu phủ, người đàn ông huýt sáo một tiếng, một con tuấn mã màu trắng phi ra. Gã ôm Mạt Ca nhảy lên ngựa, phóng vút về phía ngoại ô.
Mạt Ca chưa bao giờ cưỡi ngựa, đầu hơi choáng, mắt hơi hoa. Khi đã hoàn hồn, phát hiện con tuấn mã đã phi vào một khu rừng rậm bí hiểm. Đi trong rừng chừng một khắc, trước mắt họ hiện ra một lối mòn rất hẹp, có lẽ chỉ vừa một người đi. Lối mòn một bên là vực thẳm, một bên là bụi cây rậm. Mạt Ca mặt tái nhợt, túm chặt ống tay áo người lạ.
“Đã sợ chưa?” Giọng người đàn ông nghe rất ung dung, gã cho ngựa đi thong thả men theo đường mòn.
Mạt Ca cảm giác gã như diễn viên đi trên sợi dây thép, cô sợ cứng người không dám cử động, mặc dù rất muốn ném gã lạ mặt sau lưng xuống vực.
“Tên cô nương là gì?” Người lạ chuyển chủ đề. “Mạt Ca quyết định im lặng.
Đột nhiên gã buông lỏng dây cương.”
“Ngươi điên à?” Mạt Ca vội kéo tay gã. Một con ngựa đi trên con đường mòn đã khó, gã còn định thúc ngựa đi nhanh muốn chết hay sao?
“Cuối cùng đã chịu mở miệng rồi. Tên cô nương là gì?”
Mạt Ca muốn hét lên, gã đàn ông đáng chết này, lại dám dùng cái đó uy hiếp cô! Đồ bệnh hoạn đáng chết! Mạt Ca lẩm bẩm, thầm “hỏi thăm” tổ tông mười tám đời nhà gã, chẳng buồn mở miệng, đáp gọn lỏn: “Phù Mạt Ca!”
Liễu Như Phong quá nổi tiếng, không thể dùng cái tên đó. Nếu không, chưa biết chừng một giây sau cô đã bị gã đưa đến quan phủ để nhận tiền thưởng.
“Mạt Ca...” Người lạ lẩm bẩm nhắc lại, giọng như cười, “Tên rất hay!”
“Lảm nhảm gì vậy? Mau đưa tôi qua đoạn này đi.” Mạt Ca bực bội nói nhỏ. Cảm giác mình như tội phạm bị bức cung, cô rất ghét cảm giác đó.
“Vội gì?” Người lạ ung dung lắc lư theo nhịp chân ngựa, “Ngắm trăng cũng rất thú vị. Cô nương là nô tỳ trong tướng phủ sao?”
Ngắm trăng? Mạt Ca rất muốn ném gã xuống vực. Họ đang đi trên bờ vực, bên dưới là vực sâu thăm thẳm, làm sao có tâm trạng ngắm trăng? Mạt Ca phẫn nộ hỏi: “Ngươi cảm thấy dọa người khác như thể thú vị lắm sao?”
“Rốt cuộc ta là ân nhân cứu mạng của cô. Tiểu Mạt Mạt, làm người nên biết, chịu ơn phải báo đáp.” Cái giọng cười cợt đó hơi cao một chút. Mạt Ca nghe vậy người nổi da gà.
“Đừng có tùy tiện đổi tên tôi!”
“Gọi như thế cảm giác hai ta thân mật hơn, rốt cuộc chúng ta vừa cùng trải qua cơn hoạn nạn.” Người đàn ông cười. Bàn tay nắm dây cương giật mạnh, con tuấn mã dừng lại giữa đường.
Mạt Ca mặt tái nhợt, tay nín run. Thầm nghĩ, nếu ngươi dám manh động, ta sẽ kéo ngươi cùng chết!
“Nếu ngươi không xen vào, giờ này tôi đang đánh cờ với Chu công rồi, hơi sức đâu ở đây phí lời với ngươi?”
(*) Chu công là đại sư chuyên lý giải giấc mộng của con người, thường xuất
hiện trong một giấc mơ của mọi người. Cho nên thường nói, “đánh cờ với Chu
công, hẹn hò với Chu công, câu cá với Chu công” có nghĩa là đi ngủ. Có thể
tham khảo sách “Chu Công giải mộng đại toàn.”
“Nửa đêm canh ba cô lang thang trong vườn, ma ma quỷ quỷ, ngẫm ra cũng không phải hạng tốt đẹp gì. Tiểu Mạt Mạt, tự rơi vào tròng, đừng trách người khác.” Người lạ bỡn cợt. Ngữ khí của gã luôn ung dung, cơ hồ vụ giết người vừa rồi không phải gã ra tay.
“Rốt cuộc có đi tiếp không?” Mạt Ca mím môi. Trời đã bắt đầu rạng, trên bầu trời âm u xuất hiện một tia sáng, từ từ lan ra hai bên. Lúc này Mạt Ca chỉ muốn về nhà.
“Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi, ta đảm bảo cô bình an vô sự. Ta hỏi cô, cô là ai trong tướng phủ?” Người đàn ông cười. Mặc dù gã cười, nhưng Mạt Ca nhận ra vẻ cương quyết trong giọng điệu của gã. Nếu không được câu trả lời, gã nhất quyết không buông.
Cô hoàn toàn không dám nhìn xuống dưới. Bên dưới là vực sâu vạn trượng đen thẫm, chỉ cần không cẩn thận trượt chân là lăn xuống xương tan thịt nát. Người đàn ông này rõ ràng là chuyên gia bức cung giỏi nhất.
“Chẳng phải ông đã nói tôi là nô tỳ sao?” Cô mặc bộ váy áo bằng vải thô, nói mình là nô tỳ cũng không sợ gã không tin, có bản lĩnh gã tự đi điều tra.
“Nô tỳ của ai?” Người đàn ông rõ ràng nắm rất chắc tình hình của Liễu gia.
“Tam tiểu thư!”
“Nô tỳ của Liễu Chỉ Mi?” Người đàn ông nghi hoặc, thong thả ghé sát tai cô. Gã cười ám muội, tiếng cười nhỏ và trầm, “Tiểu Mạt Mạt, lừa dối người khác phải trả một giá đắt. Liễu Chỉ Mi lòng dạ ác độc, tâm địa hẹp hòi, làm sao chịu nổi một viên ngọc thô như cô ỏ bên hầu hạ cô ta?”
Mạt Ca giật mình, người đàn ông này không đơn giản, tinh ranh, xảo quyệt như con cáo, còn khó thăm dò hơn Lâm Tử Hoài.
Mạt Ca cũng nở nụ cười nham hiểm, “Ngươi rất thích dọa người khác?”
“Còn xem người ta có hợp tác không.” Người đàn ông vẫn bộ dạng nhàn tản ung dung.
“Được, bản cô nương sẽ cho ngươi biết thế nào là dọa người khác!” Lời vừa đứt, Mạt Ca bất ngờ túm bờm ngựa, giật mạnh, ngựa đau, hí vang, giơ hai vó trước. Hai người cũng ngả về sau. Người đàn ông tinh mắt, nhanh tay ghì cương ngựa, tức giận nói, “Muốn chết hả?”
Mạt Ca bỗng thấy thoải mái, coi như đã xé được cái mặt nạ ung dung nhàn
tản của gã.
“Cho ngươi xem thế nào là dọa. Có đi tiếp không?” Lời Mạt Ca cơ hồ từ kẽ răng vọt ra. Ngươi ghê gớm hả, ta ghê hơn ngươi! Xem ai sợ chết hơn.
Người đàn ông nghiến răng, sau đó cười nói: “Tiểu Mạt Mạt, cô nương thú vị hơn ta tưởng. Xem ra, U các phải ồn ào một phen đây.”
U các là tổ chức tình báo bí hiểm nhất kinh thành. Chỉ cần có tiền, chỉ cần chịu chi thù lao cao, cần thông tin gì U các đều cung cấp.
Đi hết con đường bên miệng vực, thúc ngựa đi tiếp chừng một tuần nhang thì đến một sườn núi. Mạt Ca kinh ngạc phát hiện, một quần thể kiến trúc cung điện đồ sộ sừng sững trong rừng sâu, bởi vì ẩn dưới tán cây, U các có một vẻ âm u, ma quái.
Tia sáng từ chân trời phía đông chiếu vào khu rừng, khiến không khí trong rừng vốn tĩnh mịch càng thêm tĩnh mịch.
Khu rừng này chính là rừng Lạc Lối mà người ta đồn đại bởi nếu không có người dẫn đường, hoàn toàn không ai có thể tìm được đến đây, đó cũng là nguyên nhân U các luôn giữ được bức màn bí hiểm bao quanh nó. Đây là vùng cấm địa, ngay những người đi săn lâu năm cũng không dám tùy tiện đi vào. Địa thế ở đây vô cùng hiểm yếu, hơi sơ xuất là có thể ngã xuống vực sâu vạn trượng, cho nên hầu như rất ít người ngoài có thể đến được nơi này.
Đi vào trong U các, “đơn điệu” là từ duy nhất để mô tả về nó. Hầu hết các kiến trúc đều một màu đen. Trong khuôn viên tuyệt nhiên không thấy bóng dáng hoa, cỏ, chỉ có cây đại thụ. Mạt Ca tự cho mình là người hiểu nhiều biết rộng, nhưng chưa từng thấy nơi nào thiếu sinh khí như thế.
“Đây là vườn mộ à?” Nếu không có ai cho biết, cô sẽ tưởng đó là khu vườn mộ. Nếu trồng mấy chậu kiếm lan hoa cúc thì càng là vườn mộ điển hình.
“Cô nương định yên nghỉ ở đây chăng?” Người đàn ông cười hỏi. Ngữ khí gã xem ra rất vui.
Mạt Ca cảm thấy người đàn ông này chính là hạng người bệnh hoạn điển hình, còn hơn cả Lâm Tử Hoài, trở thành người cô ghét nhất.
“Trời sáng rồi, thả cho tôi về nhà!” Mạt Ca nói.
“Cô nương cảm thấy chuyện này có thể không?” Người đàn ông cười nói, “Lúc đầu ta đã bảo cô, đừng hối hận. Đây là lựa chọn của cô, đừng trách ta.”
Mạt Ca thầm nghĩ: Ngươi không thả ta, lẽ nào ta không có chân đi?
“Tôi muốn đi ngủ!” Mạt Ca nhìn gã. Hiện giờ tạm thời chưa đi được, cô cần ngủ một giấc đã, ăn no ngủ tốt mới có sức bỏ trốn.
“Tiểu Mạt Mạt, cô tưởng đến đây để du chơi ư? Sao lại thẳng thắn thế?”
“Xin lỗi, chỗ này như vườn mộ, chẳng có gì đáng chơi.” Nực cười, vườn mộ
im lìm như chết có gì đẹp mà chơi?
“Vậy cô nương nên cẩn trọng, buổi tối đừng có chạy lung tung, đêm ở đây cô hồn dã quỷ lượn đầy núi.”
Mạt Ca không tin, bĩu môi giễu cợt: “Cô hồn dã quỷ tốt nhất đừng có hiện ra dọa người, nếu không, ngươi nhìn thấy lại kêu cha khóc mẹ!”
Người đàn ông bật cười ha hả, quàng tay ôm bờ eo mảnh mai của cô, “Ta là Phượng Thập Nhất.”
Người này rốt cuộc xuất hiện từ lúc nào? Là khi cô đến, không phát hiện ra ông ta ẩn nấp trước đó, hay là cô khinh xuất đến mức có người xuất hiện đứng ngay sau lưng cũng không biết?
“Thượng thư đại nhân tại sao vẫn chưa đến?” Người đàn ông băn khoăn nhìn ra màn đêm bên ngoài. Liễu Tĩnh vốn dĩ mời hai vị đại nhân đến nghĩ sự, giờ đã là canh ba, vẫn không thấy bóng dáng thượng thư đại nhân.
“Có lẽ có việc gì đến trễ, con người ông ta lúc nào cũng lề mê như vậy.”
“Tướng gia, ngài nói xem, vương gia hay hoàng thượng ngồi trên ngôi báu, thực ra với chúng ta đều hữu lợi vô hại, nhưng giữa hai người đó, e là vương gia không dễ khống chế.” Người đàn ông tỏ ra rất lo lắng.
Hoàng đế hiện tại là một con rối, nhưng Tiêu Dao vương gia thì khác, một người trẻ tuổi nhưng rất có chủ kiến, không dễ khống chế.
“Cái tệ chính là ở chỗ đương kim hoàng thượng không phải là người của Liễu gia ta, nếu không hoàng thượng tại vị càng có lợi cho lão phu. Tiêu nhi dù gì cũng là cháu ngoại ruột của lão phu, trong bảo vệ lợi ích của Liễu gia, Tiêu nhi có phần trách nhiệm hơn hoàng thượng. Muốn bảo vệ uy danh của Liễu gia, vẫn phải dựa vào Tiêu nhi.” Liễu Tĩnh chau mày than vãn.
Tiếng nói chuyện rì rầm liên tục vắng đến, Mạt Ca đã hoàn toàn không có hứng thú nghe tiếp, cũng không còn tâm trạng tắm suối nước nóng nữa.
“Đại ca, tôi đi đây, đại ca có thể buông ra không?” Mạt Ca thì thầm.
Người đàn ông ra hiệu cho cô nhìn về bên trái. Mạt Ca băn khoăn nhíu mày, nhìn theo ánh mắt ông ta, bỗng kinh sợ vội lùi về sau. Tiếng cười khe khẽ trầm trầm đầy bỡn cợt từ ngực ông ta truyền ra, một cánh tay ông ta vòng quanh bờ eo mảnh dẻ của cô, đầu ghé sát tai cô, tiếng nói cùng với hơi thở nóng hổi vọng ra, “Thế nào, có phải cảm thấy rất kích thích không?”
Bệnh hoạn! Mạt Ca xác định người đàn ông này thuộc loại bệnh hoạn.
Thì ra, sau khi người đàn ông ra hiệu, cô mới nhìn thấy phía bên trái có một xác người.
Xác người mắt mở trừng trừng, rõ ràng chết không nhắm mắt, cơ thể bị cố định trên một tảng đá lớn trên hòn núi giả, mắt, mũi, miệng đều trào máu, một cái chết rất đáng sợ. Máu tươi theo rìa tảng đá chảy xuống đầy đất. Mạt Ca theo dấu máu nhìn xuống, phát hiện dưới chân hai người toàn máu tươi.
“Ngươi điên à!” Mạt Ca sợ chết khiếp, giọng run run. Cô không nhìn rõ vết thương của người chết ở đâu, chỉ thấy trên mặt đất toàn máu, vội ngoảnh mặt đi.
Trong bóng tối, người đàn ông tóm lấy người cô. Đôi môi đỏ rất mỏng, hình môi rất đẹp, nhưng lời nói ra lại vô cùng hắc ám, “Vị này chính là thượng thư đại nhân mà họ vừa nhắc đến. Cô nương nói xem, ông ta bị giết trong Liễu phủ, sẽ gây ra hậu quả thế nào?”
Chính lúc người đàn ông nói vậy, một thị vệ hấp tấp đi đến bên Liễu Tĩnh, nói với ông ta, thượng thư đại nhân đã đến tướng phủ từ sớm. Sắc mặt Liễu Tĩnh sa sầm, lệnh cho người lập tức đi tìm.
Canh ba, tướng phủ đột nhiên ồn ào, khắp nơi đuốc đốt sáng trưng, bao nhiêu người đi lại tấp nập, ra sứ tìm kiếm.
“Ngươi định làm gì?” Mạt Ca rất sợ, bàn tay nắm vạt áo tứa đầy mồ hôi, đầu óc suy nghĩ rất lung.
Người đàn ông cơ hồ rất hài lòng thấy mặt cô tái nhợt, cười gằn hai tiếng. Mạt Ca đột nhiên cảm thấy mình đã vô tình rơi vào âm mưu của kẻ nào đó, người đàn ông trước mặt hình như định đưa cô ra làm con dê chịu tội. Vừa nghĩ vậy, toàn thân đã sởn gai ốc.
“Đáng tiếc, một mỹ nhân.” Giọng khàn khàn của người đàn ông vang lên, nhỏ nhẹ như mèo vườn chuột, “Đã vào đây rồi, đừng nghĩ có thể thoát ra được.”
Mạt Ca ngước mắt, phẫn nộ nhìn hắn, “Ngươi tưởng bỏ đi là xong chắc.”
Nếu vậy, cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được nỗi oan.
“Có thể không? Chính cô nương ma xui quỷ khiến, lại mò đến cái nơi không nên đến này.” Người đàn ông không biết nghĩ gì, ánh mắt đảo một vòng quanh người Mạt Ca, hồ nghi hỏi: “Sao ta thấy cô nương quen thế?”
Tuy vậy, hắn cũng không định tìm hiểu đến cùng, quay người định bỏ đi. Mạt Ca sao có thể để hắn đi như vậy, vội túm ống tay áo hắn, “Ngươi không được đi, ngươi đi là ta sẽ trở thành hung thủ.”
“Đó là cơ duyên ngẫu hợp. Ai bảo cô nương nửa đêm mò đến đây?” Người đàn ông cười nhăn nhỏ, lưu manh như Lâm Tử Hoài, nhưng không giống gã.
Mạt Ca nhất quyết không chịu buông tay, mắt kiên cường trân trân nhìn hắn.
Hắn lạnh lùng ra lệnh, “Buông ra!”
Bàn tay Mạt Ca toàn mồ hôi lạnh. Tiếng ồn ào bên ngoài khiến cô hiểu, nếu hắn lặng lẽ bỏ đi, cô nhất định bị vu là hung thủ giết người. Cô không thể bị người ta bỏ tang vật vu cáo như thế. Chính vào lúc người đàn ông tưởng cơ sợ hãi buông tay, Mạt Ca bất ngờ chộp tay hắn, kêu toáng lên: “Bớ người ta, có kẻ giết người...”
“Ngươi...” Người đàn ông không ngờ cô dùng chiêu này, hơi sững ra một lát.
Tiếng kêu thất thanh được các thị vệ nghe thấy, họ lao về phía hòn núi giả.
Mạt Ca cũng cuống cuồng, ba bảy hai mốt, túm chặt eo hắn, bướng bỉnh nói: “Đưa tôi ra khỏi đây! Tôi không muốn vô cớ chết ở chỗ này.”
Người đàn ông cúi đầu, nhìn sâu vào mắt cô một lát, nghiến răng nói, “Cô nương đừng hối hận!”
“Chết ở đây, ngay cơ hội hối hận cũng không có.” Mạt Ca nói.
Đuốc chiếu sáng rực một góc trời, tiếng ồn ào, tiếng la hét hỗn loạn. Màn đêm tĩnh mịch bị xé toang bởi tiếng kêu của Mạt Ca, giống như quẳng hòn đá lớn xuống mặt nước ao tù.
Người đàn ông tóm eo Mạt Ca, cười thầm nhìn cô vùi mặt vào lòng gã. Gã ôm cô ra khỏi hòn núi giả, bay vọt lên, trong tiếng kêu hốt hoảng cô, chỉ để lại trên mặt đất một dấu giày. Gã ôm Mạt Ca bay lên mái nhà, ngoái đầu khiêu khích nhìn Liễu Tĩnh sắc mặt lúc này đã thâm bầm như miếng gan lợn. Áo đen rộng căng phồng bay phần phật, người đeo mặt nạ lúc này giống hệt một con dơi giương cánh chuẩn bị bay, thực ra còn giống bóng ma từ địa ngục đến đòi mạng hơn.
Mạt Ca chỉ thấy gió ù ù bên tai, quất vào má buốt lạnh. Ra khỏi Liễu phủ, người đàn ông huýt sáo một tiếng, một con tuấn mã màu trắng phi ra. Gã ôm Mạt Ca nhảy lên ngựa, phóng vút về phía ngoại ô.
Mạt Ca chưa bao giờ cưỡi ngựa, đầu hơi choáng, mắt hơi hoa. Khi đã hoàn hồn, phát hiện con tuấn mã đã phi vào một khu rừng rậm bí hiểm. Đi trong rừng chừng một khắc, trước mắt họ hiện ra một lối mòn rất hẹp, có lẽ chỉ vừa một người đi. Lối mòn một bên là vực thẳm, một bên là bụi cây rậm. Mạt Ca mặt tái nhợt, túm chặt ống tay áo người lạ.
“Đã sợ chưa?” Giọng người đàn ông nghe rất ung dung, gã cho ngựa đi thong thả men theo đường mòn.
Mạt Ca cảm giác gã như diễn viên đi trên sợi dây thép, cô sợ cứng người không dám cử động, mặc dù rất muốn ném gã lạ mặt sau lưng xuống vực.
“Tên cô nương là gì?” Người lạ chuyển chủ đề. “Mạt Ca quyết định im lặng.
Đột nhiên gã buông lỏng dây cương.”
“Ngươi điên à?” Mạt Ca vội kéo tay gã. Một con ngựa đi trên con đường mòn đã khó, gã còn định thúc ngựa đi nhanh muốn chết hay sao?
“Cuối cùng đã chịu mở miệng rồi. Tên cô nương là gì?”
Mạt Ca muốn hét lên, gã đàn ông đáng chết này, lại dám dùng cái đó uy hiếp cô! Đồ bệnh hoạn đáng chết! Mạt Ca lẩm bẩm, thầm “hỏi thăm” tổ tông mười tám đời nhà gã, chẳng buồn mở miệng, đáp gọn lỏn: “Phù Mạt Ca!”
Liễu Như Phong quá nổi tiếng, không thể dùng cái tên đó. Nếu không, chưa biết chừng một giây sau cô đã bị gã đưa đến quan phủ để nhận tiền thưởng.
“Mạt Ca...” Người lạ lẩm bẩm nhắc lại, giọng như cười, “Tên rất hay!”
“Lảm nhảm gì vậy? Mau đưa tôi qua đoạn này đi.” Mạt Ca bực bội nói nhỏ. Cảm giác mình như tội phạm bị bức cung, cô rất ghét cảm giác đó.
“Vội gì?” Người lạ ung dung lắc lư theo nhịp chân ngựa, “Ngắm trăng cũng rất thú vị. Cô nương là nô tỳ trong tướng phủ sao?”
Ngắm trăng? Mạt Ca rất muốn ném gã xuống vực. Họ đang đi trên bờ vực, bên dưới là vực sâu thăm thẳm, làm sao có tâm trạng ngắm trăng? Mạt Ca phẫn nộ hỏi: “Ngươi cảm thấy dọa người khác như thể thú vị lắm sao?”
“Rốt cuộc ta là ân nhân cứu mạng của cô. Tiểu Mạt Mạt, làm người nên biết, chịu ơn phải báo đáp.” Cái giọng cười cợt đó hơi cao một chút. Mạt Ca nghe vậy người nổi da gà.
“Đừng có tùy tiện đổi tên tôi!”
“Gọi như thế cảm giác hai ta thân mật hơn, rốt cuộc chúng ta vừa cùng trải qua cơn hoạn nạn.” Người đàn ông cười. Bàn tay nắm dây cương giật mạnh, con tuấn mã dừng lại giữa đường.
Mạt Ca mặt tái nhợt, tay nín run. Thầm nghĩ, nếu ngươi dám manh động, ta sẽ kéo ngươi cùng chết!
“Nếu ngươi không xen vào, giờ này tôi đang đánh cờ với Chu công rồi, hơi sức đâu ở đây phí lời với ngươi?”
(*) Chu công là đại sư chuyên lý giải giấc mộng của con người, thường xuất
hiện trong một giấc mơ của mọi người. Cho nên thường nói, “đánh cờ với Chu
công, hẹn hò với Chu công, câu cá với Chu công” có nghĩa là đi ngủ. Có thể
tham khảo sách “Chu Công giải mộng đại toàn.”
“Nửa đêm canh ba cô lang thang trong vườn, ma ma quỷ quỷ, ngẫm ra cũng không phải hạng tốt đẹp gì. Tiểu Mạt Mạt, tự rơi vào tròng, đừng trách người khác.” Người lạ bỡn cợt. Ngữ khí của gã luôn ung dung, cơ hồ vụ giết người vừa rồi không phải gã ra tay.
“Rốt cuộc có đi tiếp không?” Mạt Ca mím môi. Trời đã bắt đầu rạng, trên bầu trời âm u xuất hiện một tia sáng, từ từ lan ra hai bên. Lúc này Mạt Ca chỉ muốn về nhà.
“Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi, ta đảm bảo cô bình an vô sự. Ta hỏi cô, cô là ai trong tướng phủ?” Người đàn ông cười. Mặc dù gã cười, nhưng Mạt Ca nhận ra vẻ cương quyết trong giọng điệu của gã. Nếu không được câu trả lời, gã nhất quyết không buông.
Cô hoàn toàn không dám nhìn xuống dưới. Bên dưới là vực sâu vạn trượng đen thẫm, chỉ cần không cẩn thận trượt chân là lăn xuống xương tan thịt nát. Người đàn ông này rõ ràng là chuyên gia bức cung giỏi nhất.
“Chẳng phải ông đã nói tôi là nô tỳ sao?” Cô mặc bộ váy áo bằng vải thô, nói mình là nô tỳ cũng không sợ gã không tin, có bản lĩnh gã tự đi điều tra.
“Nô tỳ của ai?” Người đàn ông rõ ràng nắm rất chắc tình hình của Liễu gia.
“Tam tiểu thư!”
“Nô tỳ của Liễu Chỉ Mi?” Người đàn ông nghi hoặc, thong thả ghé sát tai cô. Gã cười ám muội, tiếng cười nhỏ và trầm, “Tiểu Mạt Mạt, lừa dối người khác phải trả một giá đắt. Liễu Chỉ Mi lòng dạ ác độc, tâm địa hẹp hòi, làm sao chịu nổi một viên ngọc thô như cô ỏ bên hầu hạ cô ta?”
Mạt Ca giật mình, người đàn ông này không đơn giản, tinh ranh, xảo quyệt như con cáo, còn khó thăm dò hơn Lâm Tử Hoài.
Mạt Ca cũng nở nụ cười nham hiểm, “Ngươi rất thích dọa người khác?”
“Còn xem người ta có hợp tác không.” Người đàn ông vẫn bộ dạng nhàn tản ung dung.
“Được, bản cô nương sẽ cho ngươi biết thế nào là dọa người khác!” Lời vừa đứt, Mạt Ca bất ngờ túm bờm ngựa, giật mạnh, ngựa đau, hí vang, giơ hai vó trước. Hai người cũng ngả về sau. Người đàn ông tinh mắt, nhanh tay ghì cương ngựa, tức giận nói, “Muốn chết hả?”
Mạt Ca bỗng thấy thoải mái, coi như đã xé được cái mặt nạ ung dung nhàn
tản của gã.
“Cho ngươi xem thế nào là dọa. Có đi tiếp không?” Lời Mạt Ca cơ hồ từ kẽ răng vọt ra. Ngươi ghê gớm hả, ta ghê hơn ngươi! Xem ai sợ chết hơn.
Người đàn ông nghiến răng, sau đó cười nói: “Tiểu Mạt Mạt, cô nương thú vị hơn ta tưởng. Xem ra, U các phải ồn ào một phen đây.”
U các là tổ chức tình báo bí hiểm nhất kinh thành. Chỉ cần có tiền, chỉ cần chịu chi thù lao cao, cần thông tin gì U các đều cung cấp.
Đi hết con đường bên miệng vực, thúc ngựa đi tiếp chừng một tuần nhang thì đến một sườn núi. Mạt Ca kinh ngạc phát hiện, một quần thể kiến trúc cung điện đồ sộ sừng sững trong rừng sâu, bởi vì ẩn dưới tán cây, U các có một vẻ âm u, ma quái.
Tia sáng từ chân trời phía đông chiếu vào khu rừng, khiến không khí trong rừng vốn tĩnh mịch càng thêm tĩnh mịch.
Khu rừng này chính là rừng Lạc Lối mà người ta đồn đại bởi nếu không có người dẫn đường, hoàn toàn không ai có thể tìm được đến đây, đó cũng là nguyên nhân U các luôn giữ được bức màn bí hiểm bao quanh nó. Đây là vùng cấm địa, ngay những người đi săn lâu năm cũng không dám tùy tiện đi vào. Địa thế ở đây vô cùng hiểm yếu, hơi sơ xuất là có thể ngã xuống vực sâu vạn trượng, cho nên hầu như rất ít người ngoài có thể đến được nơi này.
Đi vào trong U các, “đơn điệu” là từ duy nhất để mô tả về nó. Hầu hết các kiến trúc đều một màu đen. Trong khuôn viên tuyệt nhiên không thấy bóng dáng hoa, cỏ, chỉ có cây đại thụ. Mạt Ca tự cho mình là người hiểu nhiều biết rộng, nhưng chưa từng thấy nơi nào thiếu sinh khí như thế.
“Đây là vườn mộ à?” Nếu không có ai cho biết, cô sẽ tưởng đó là khu vườn mộ. Nếu trồng mấy chậu kiếm lan hoa cúc thì càng là vườn mộ điển hình.
“Cô nương định yên nghỉ ở đây chăng?” Người đàn ông cười hỏi. Ngữ khí gã xem ra rất vui.
Mạt Ca cảm thấy người đàn ông này chính là hạng người bệnh hoạn điển hình, còn hơn cả Lâm Tử Hoài, trở thành người cô ghét nhất.
“Trời sáng rồi, thả cho tôi về nhà!” Mạt Ca nói.
“Cô nương cảm thấy chuyện này có thể không?” Người đàn ông cười nói, “Lúc đầu ta đã bảo cô, đừng hối hận. Đây là lựa chọn của cô, đừng trách ta.”
Mạt Ca thầm nghĩ: Ngươi không thả ta, lẽ nào ta không có chân đi?
“Tôi muốn đi ngủ!” Mạt Ca nhìn gã. Hiện giờ tạm thời chưa đi được, cô cần ngủ một giấc đã, ăn no ngủ tốt mới có sức bỏ trốn.
“Tiểu Mạt Mạt, cô tưởng đến đây để du chơi ư? Sao lại thẳng thắn thế?”
“Xin lỗi, chỗ này như vườn mộ, chẳng có gì đáng chơi.” Nực cười, vườn mộ
im lìm như chết có gì đẹp mà chơi?
“Vậy cô nương nên cẩn trọng, buổi tối đừng có chạy lung tung, đêm ở đây cô hồn dã quỷ lượn đầy núi.”
Mạt Ca không tin, bĩu môi giễu cợt: “Cô hồn dã quỷ tốt nhất đừng có hiện ra dọa người, nếu không, ngươi nhìn thấy lại kêu cha khóc mẹ!”
Người đàn ông bật cười ha hả, quàng tay ôm bờ eo mảnh mai của cô, “Ta là Phượng Thập Nhất.”
/42
|