Ba ngày sau...
Mễ Lệ Toa đem một phong thơ hưng phấn chạy đến trước mặt Lai Ân, nói:" Lai Ân, ngươi đoán xem tin tức gì tới?"
Lai Ân đầu bù xù mồm liên tục ngáp, bị Mễ Lệ Toa xông tới, đầu liền to bằng cái đấu, lầm bầm nói:" Tin tức gì cũng không liên quan đến ta, ta ngủ, ngủ, đừng quấy rầy ta.
" Ngươi là đồ con heo... A..."
Mễ Lệ Toa đem chăn xốc lên, khuôn mặt chợt đỏ bừng, chỉ vào Lai Ân tức giận, nói:" Ngươi cái này, ngươi là tên lưu manh, ngươi, ngươi ngủ cư nhiên chỉ mặc nội khố."
" Cả thân thể ta ngươi nhìn đủ cả nha." Lai Ân khụt khịt thở ra.
" Ngươi cái tên hỗn đản này, ngươi tự mình đi tìm chết a." Mễ Lệ Toa dương nanh múa vuốt nhảy lên giường, đem cái lỗ tai Lai Ân mà cắn.
" Oa... Buông tay, buông tay, ngươi đổi lại chỗ khác đi, vì sao mỗi lần đều là cái lỗ tai a."
Lai Ân cầm lấy cái lỗ tai dùng sức muốn kéo đầu Mễ Lệ Toa xuống, hai người ở trên giường lăn lộn đùa giỡn.
Mễ Lệ Toa đột nhiên buông miệng, khuôn mặt đỏ hồng nhìn Lai Ân, chăm chú nhìn giữa hai đùi hắn, hơi rên rỉ, nói:" Ngươi, phía dưới ngươi có vật gì chọc vào ta?"
Lai Ân nghi hoặc bàn tay khua lên, sau đó lấy ra một quyển sách, gãi đầu nói:" Tối hôm qua nghiên cứu bản triệu hoán chi thư, sau lại tìm không thấy, nguyên lai lẫn trên giường a."
Lai Ân đem cổ thư ném vào không gian giới chỉ, giả bộ nhăn nhó e thẹn, nói:" Mễ Lệ Toa, ngươi không cảm thấy tư thế này rất đen tối sao?"
" Tối, tối cái đầu của ngươi, ngày hôm nay cái lỗ tai của ngươi đừng nghĩ tới việc chạy thoát."
" Oa, ngươi lại cắn ta, rớt ,rớt, ngươi cắn nhẹ thôi." Lai Ân dùng sức giãy dụa, kết quả bị Mễ Lệ Toa ôm càng chặt, hoàn toàn không buông tha hắn.
" Ngươi, ngươi lại dùng cái gì đâm ta, lại còn nóng nữa?" Mễ Lệ Toa bàn tay đột nhiên khua xuống.
" Ta, đó là ta, oa, đừng có kéo a, đó là tiểu đệ đệ của ta."
Lai Ân dùng sức đẩy Mễ Lệ Toa ra, luống cuống tay chân mặc quần áo tử tế, che giấu vẻ mặt xấu hổ, vội vã đem Mễ Lệ Toa ném xuống đất, nói:" Trong thư viết gì? Di, cha ngươi lên làm đội trưởng đệ thập kỵ binh đoàn của Quang Minh quân đoàn a."
" Ân." Mễ Lệ Toa nhẹ nhàng ngồi dậy, quần áo toàn thân xộc xệch, cái rãnh giữa hai nhũ câu ( cái này ko cần giải thích nhé ^^) thật sâu, hơn phân nửa song phong tuyết trắng lộ ra ngoài, xuyên thấu qua y phục Lai Ân thậm chí có thể thấy thấp thoáng hai điểm đỏ hồng a.
Lai Ân ngây ngốc nhìn chằm chằm hình dạng Mễ Lệ Toa e thẹn vô hạn, nhẹ giọng nói:" Ngươi thật đẹp."
" Ngươi đi tìm chết ba." Mễ Lệ Toa kéo chăn che lên thân thể, kê gối xuống đầu nhìn Lai Ân.
Lai Ân vừa vặn bị cắn, trực tiếp trúng chiêu trên mặt, đầu óc choáng váng đứng lên mở cửa chạy.
Phù phù một tiếng vừa vặn đụng phải một bóng người đối diện.
" Tiểu tử thối, ngươi bước đi sao không nhìn đường, cánh tay cùng cái chân của lão nhân gia đều già rồi, không chịu nổi dày vò a."
" Con chuột chết kia, ngươi thế nào lại chạy tới đây?"
" Tìm ngươi... Nga, các ngươi cứ tiếp tục, coi như ta không thấy , ta không thấy gì hết." Cách Lỗ Tạp hai tay bưng con mắt quay đầu.
Mễ Lệ Toa mặt đỏ hồng từ trên giường đứng lên. Cuống quít chỉnh lại y phục, giải thích:" Ta, chúng ta không có gì? Ta chỉ là tới nói cho Lai Ân biết tin tức của cha ta mà thôi."
Cách Lỗ Tạp gật mạnh đầu, nói:" Ta minh bạch, ta minh bạch, lâu ngày sinh tình a, cái này ta lý giải được."
Mễ Lệ Toa chống cằm, biết giải thích cũng vô dụng.
Lai Ân đột nhiên chỉ vào bầu trời, nói:" Lão đầu, bầu trời có con rồng."
" Rồng, nơi nào, nơi nào?"
" Ngươi đi chết đi." Lai Ân nắm lên một tảng đá lớn nhằm giữa cái trán của Cách Lỗ Tạp.
Cách Lỗ Tạp bưng đầu, vô tội, nói:" Ngươi vì sao lại đánh ta a? Đầu ta mới bị thương a, ngươi, ngươi sao lại nhẫn tâm đánh lên đó, cái trán của ta đây thế nào lại không may như vậy."
" Trên mặt đất có con trùng."
" Ta tin ngươi mới là lạ." Cách Lỗ Tạp lúc này chết sống không cúi đầu.
" Oa... Ngươi phóng rắn cắn ta." Cách Lỗ Tạp ôm đùi vẻ mặt đau khổ nhìn bốn dấu răng rắn.
Lai Ân thu hồi song đầu xà, trừng mắt nhìn Cách Lỗ Tạp nói:" Ta nói ngươi lại không tin, sở dĩ phóng rắn cắn ngươi một chút, để chứng minh điều ta nói là sự thật a."
" Ta tin, ta tin còn không được sao?" Cách Lỗ Tạp đen tối nhìn Lai Ân, nói tiếp:" Mễ Lệ Toa đưa tin cho ngươi, nói cho ngươi biết tin tức phụ thân nàng."
Lai Ân và Mễ Lệ Toa cùng nhau gật đầu.
Cách Lỗ Tạp tiếp:" Bởi vì trên mặt đất phiền phức, nên các ngươi lên giường nói chuyện a."
" Ngươi đi chết cho ta." Lai Ân từ không gian giới chỉ lấy ra Phong Ấn Chi Thư, chuẩn bị để mười con dị biến ma thú dày vò con chuột chết này.
"Ngươi làm thật a." Cách Lỗ Tạp vừa nhìn Lai Ân lấy ra Phong Ấn Chi Thư, nhảy dựng lên trực tiếp hướng ra phía ngoài chạy trốn.
" Con chuột chết tiệt, lần này không phải ngươi chết, chính là ta tử." Lai Ân cầm lấy Phong Ấn Chi Thư gào khóc đuổi theo.
Phù phù. . .
Lai Ân vừa chạy ra khỏi cửa cảm giác mình đụng phải một người, đối phương nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, sau đó bị đụng ngã.
Lai Ân lại càu nhàu kêu thoáng cái đè lên trên người của đối phương.
" Lớn mật, giám vô lễ với vương tử chúng ta..."
Lai Ân mơ hồ bị hai người kéo lên.
Cách Lỗ Tạp ở phía sau bàn tay nhỏ khua khoắng nhảy múa nhìn có chút hả hê, nói:" Kỳ thực ta định nói cho ngươi biết, người của Tinh Linh sâm lâm tới tìm ngươi a."
Lai Ân lúc này mới chú ý tới mình vừa đè trên thân người kia, mái tóc dài màu nâu rám nắng, cái tai dài và nhọn, kết hợp với bộ mặt không cách nào hình dung hết vẻ ưu mĩ, vóc người cao gầy thấp hơn mình nửa cái đầu.
Lai Ân kinh hỉ phát hiện đây là một tinh linh nhân, cũng là lần đầu hắn thấy tinh linh a, tinh linh tuyệt mỹ cùng ôn nhu tại đại lục vẫn truyền lưu a, nữ tinh linh ôn nhu như nước, chiến đấu kiên cường không gì sánh được.
Tinh Linh Tộc đơn độc sinh hoạt tại Tinh Linh sâm lâm, bọn họ nhân số không có nhiều như nhân loại, nhưng mỗi người đều là cung tiến thủ lợi hại, mỗi một quốc gia đều muốn kiến tạo cho mình một quân đoàn cung thủ tinh linh.
Hai tên vừa kéo Lai Ân cũng là tinh linh, lớn lên cũng đồng dạng rất đẹp, ách, hẳn là nhìn rất tuấn tú mới đúng, ba người này đều là nam nhân là nam nhân da.
Lai Ân có chút nghi hoặc nhìn hai tay của mình, bằng vào cảm giác vừa rồi, khi mình đè trên mặt đất vị vương tử kia hẳn là cơ thể không sai, trước ngực cảm giác rất mềm mại a.
Tinh linh vương tử nhẹ nhàng đứng lên, phất tay quát lui hai gã thủ hạ, nói:" Lai Ân tiên sinh người khỏe không, ta là Tinh Linh thuộcThủy Tinh Linh Tộc Tắc Lâm Na - Á Lâm. Ngươi có thể gọi Tắc Lâm Na, cũng có thể gọi Á Lâm, đây là hai vị thị vệ của ta, mười một cấp cung tiến thủ Đan Ni Nhĩ cùng Đan Ni Tư."
Lai Ân nhìn Á Lâm, vuốt cằm nói:" Ngươi là vương tử, tại sao tên lại là nữ nhân?"
Á Lâm nhẹ nhàng cười, nói:" Tinh Linh Tộc chúng ta tên chỉ là một cách để phân biệt, chúng ta sở dĩ đối với tên mình cũng không coi trọng."
Mễ Lệ Toa đem một phong thơ hưng phấn chạy đến trước mặt Lai Ân, nói:" Lai Ân, ngươi đoán xem tin tức gì tới?"
Lai Ân đầu bù xù mồm liên tục ngáp, bị Mễ Lệ Toa xông tới, đầu liền to bằng cái đấu, lầm bầm nói:" Tin tức gì cũng không liên quan đến ta, ta ngủ, ngủ, đừng quấy rầy ta.
" Ngươi là đồ con heo... A..."
Mễ Lệ Toa đem chăn xốc lên, khuôn mặt chợt đỏ bừng, chỉ vào Lai Ân tức giận, nói:" Ngươi cái này, ngươi là tên lưu manh, ngươi, ngươi ngủ cư nhiên chỉ mặc nội khố."
" Cả thân thể ta ngươi nhìn đủ cả nha." Lai Ân khụt khịt thở ra.
" Ngươi cái tên hỗn đản này, ngươi tự mình đi tìm chết a." Mễ Lệ Toa dương nanh múa vuốt nhảy lên giường, đem cái lỗ tai Lai Ân mà cắn.
" Oa... Buông tay, buông tay, ngươi đổi lại chỗ khác đi, vì sao mỗi lần đều là cái lỗ tai a."
Lai Ân cầm lấy cái lỗ tai dùng sức muốn kéo đầu Mễ Lệ Toa xuống, hai người ở trên giường lăn lộn đùa giỡn.
Mễ Lệ Toa đột nhiên buông miệng, khuôn mặt đỏ hồng nhìn Lai Ân, chăm chú nhìn giữa hai đùi hắn, hơi rên rỉ, nói:" Ngươi, phía dưới ngươi có vật gì chọc vào ta?"
Lai Ân nghi hoặc bàn tay khua lên, sau đó lấy ra một quyển sách, gãi đầu nói:" Tối hôm qua nghiên cứu bản triệu hoán chi thư, sau lại tìm không thấy, nguyên lai lẫn trên giường a."
Lai Ân đem cổ thư ném vào không gian giới chỉ, giả bộ nhăn nhó e thẹn, nói:" Mễ Lệ Toa, ngươi không cảm thấy tư thế này rất đen tối sao?"
" Tối, tối cái đầu của ngươi, ngày hôm nay cái lỗ tai của ngươi đừng nghĩ tới việc chạy thoát."
" Oa, ngươi lại cắn ta, rớt ,rớt, ngươi cắn nhẹ thôi." Lai Ân dùng sức giãy dụa, kết quả bị Mễ Lệ Toa ôm càng chặt, hoàn toàn không buông tha hắn.
" Ngươi, ngươi lại dùng cái gì đâm ta, lại còn nóng nữa?" Mễ Lệ Toa bàn tay đột nhiên khua xuống.
" Ta, đó là ta, oa, đừng có kéo a, đó là tiểu đệ đệ của ta."
Lai Ân dùng sức đẩy Mễ Lệ Toa ra, luống cuống tay chân mặc quần áo tử tế, che giấu vẻ mặt xấu hổ, vội vã đem Mễ Lệ Toa ném xuống đất, nói:" Trong thư viết gì? Di, cha ngươi lên làm đội trưởng đệ thập kỵ binh đoàn của Quang Minh quân đoàn a."
" Ân." Mễ Lệ Toa nhẹ nhàng ngồi dậy, quần áo toàn thân xộc xệch, cái rãnh giữa hai nhũ câu ( cái này ko cần giải thích nhé ^^) thật sâu, hơn phân nửa song phong tuyết trắng lộ ra ngoài, xuyên thấu qua y phục Lai Ân thậm chí có thể thấy thấp thoáng hai điểm đỏ hồng a.
Lai Ân ngây ngốc nhìn chằm chằm hình dạng Mễ Lệ Toa e thẹn vô hạn, nhẹ giọng nói:" Ngươi thật đẹp."
" Ngươi đi tìm chết ba." Mễ Lệ Toa kéo chăn che lên thân thể, kê gối xuống đầu nhìn Lai Ân.
Lai Ân vừa vặn bị cắn, trực tiếp trúng chiêu trên mặt, đầu óc choáng váng đứng lên mở cửa chạy.
Phù phù một tiếng vừa vặn đụng phải một bóng người đối diện.
" Tiểu tử thối, ngươi bước đi sao không nhìn đường, cánh tay cùng cái chân của lão nhân gia đều già rồi, không chịu nổi dày vò a."
" Con chuột chết kia, ngươi thế nào lại chạy tới đây?"
" Tìm ngươi... Nga, các ngươi cứ tiếp tục, coi như ta không thấy , ta không thấy gì hết." Cách Lỗ Tạp hai tay bưng con mắt quay đầu.
Mễ Lệ Toa mặt đỏ hồng từ trên giường đứng lên. Cuống quít chỉnh lại y phục, giải thích:" Ta, chúng ta không có gì? Ta chỉ là tới nói cho Lai Ân biết tin tức của cha ta mà thôi."
Cách Lỗ Tạp gật mạnh đầu, nói:" Ta minh bạch, ta minh bạch, lâu ngày sinh tình a, cái này ta lý giải được."
Mễ Lệ Toa chống cằm, biết giải thích cũng vô dụng.
Lai Ân đột nhiên chỉ vào bầu trời, nói:" Lão đầu, bầu trời có con rồng."
" Rồng, nơi nào, nơi nào?"
" Ngươi đi chết đi." Lai Ân nắm lên một tảng đá lớn nhằm giữa cái trán của Cách Lỗ Tạp.
Cách Lỗ Tạp bưng đầu, vô tội, nói:" Ngươi vì sao lại đánh ta a? Đầu ta mới bị thương a, ngươi, ngươi sao lại nhẫn tâm đánh lên đó, cái trán của ta đây thế nào lại không may như vậy."
" Trên mặt đất có con trùng."
" Ta tin ngươi mới là lạ." Cách Lỗ Tạp lúc này chết sống không cúi đầu.
" Oa... Ngươi phóng rắn cắn ta." Cách Lỗ Tạp ôm đùi vẻ mặt đau khổ nhìn bốn dấu răng rắn.
Lai Ân thu hồi song đầu xà, trừng mắt nhìn Cách Lỗ Tạp nói:" Ta nói ngươi lại không tin, sở dĩ phóng rắn cắn ngươi một chút, để chứng minh điều ta nói là sự thật a."
" Ta tin, ta tin còn không được sao?" Cách Lỗ Tạp đen tối nhìn Lai Ân, nói tiếp:" Mễ Lệ Toa đưa tin cho ngươi, nói cho ngươi biết tin tức phụ thân nàng."
Lai Ân và Mễ Lệ Toa cùng nhau gật đầu.
Cách Lỗ Tạp tiếp:" Bởi vì trên mặt đất phiền phức, nên các ngươi lên giường nói chuyện a."
" Ngươi đi chết cho ta." Lai Ân từ không gian giới chỉ lấy ra Phong Ấn Chi Thư, chuẩn bị để mười con dị biến ma thú dày vò con chuột chết này.
"Ngươi làm thật a." Cách Lỗ Tạp vừa nhìn Lai Ân lấy ra Phong Ấn Chi Thư, nhảy dựng lên trực tiếp hướng ra phía ngoài chạy trốn.
" Con chuột chết tiệt, lần này không phải ngươi chết, chính là ta tử." Lai Ân cầm lấy Phong Ấn Chi Thư gào khóc đuổi theo.
Phù phù. . .
Lai Ân vừa chạy ra khỏi cửa cảm giác mình đụng phải một người, đối phương nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, sau đó bị đụng ngã.
Lai Ân lại càu nhàu kêu thoáng cái đè lên trên người của đối phương.
" Lớn mật, giám vô lễ với vương tử chúng ta..."
Lai Ân mơ hồ bị hai người kéo lên.
Cách Lỗ Tạp ở phía sau bàn tay nhỏ khua khoắng nhảy múa nhìn có chút hả hê, nói:" Kỳ thực ta định nói cho ngươi biết, người của Tinh Linh sâm lâm tới tìm ngươi a."
Lai Ân lúc này mới chú ý tới mình vừa đè trên thân người kia, mái tóc dài màu nâu rám nắng, cái tai dài và nhọn, kết hợp với bộ mặt không cách nào hình dung hết vẻ ưu mĩ, vóc người cao gầy thấp hơn mình nửa cái đầu.
Lai Ân kinh hỉ phát hiện đây là một tinh linh nhân, cũng là lần đầu hắn thấy tinh linh a, tinh linh tuyệt mỹ cùng ôn nhu tại đại lục vẫn truyền lưu a, nữ tinh linh ôn nhu như nước, chiến đấu kiên cường không gì sánh được.
Tinh Linh Tộc đơn độc sinh hoạt tại Tinh Linh sâm lâm, bọn họ nhân số không có nhiều như nhân loại, nhưng mỗi người đều là cung tiến thủ lợi hại, mỗi một quốc gia đều muốn kiến tạo cho mình một quân đoàn cung thủ tinh linh.
Hai tên vừa kéo Lai Ân cũng là tinh linh, lớn lên cũng đồng dạng rất đẹp, ách, hẳn là nhìn rất tuấn tú mới đúng, ba người này đều là nam nhân là nam nhân da.
Lai Ân có chút nghi hoặc nhìn hai tay của mình, bằng vào cảm giác vừa rồi, khi mình đè trên mặt đất vị vương tử kia hẳn là cơ thể không sai, trước ngực cảm giác rất mềm mại a.
Tinh linh vương tử nhẹ nhàng đứng lên, phất tay quát lui hai gã thủ hạ, nói:" Lai Ân tiên sinh người khỏe không, ta là Tinh Linh thuộcThủy Tinh Linh Tộc Tắc Lâm Na - Á Lâm. Ngươi có thể gọi Tắc Lâm Na, cũng có thể gọi Á Lâm, đây là hai vị thị vệ của ta, mười một cấp cung tiến thủ Đan Ni Nhĩ cùng Đan Ni Tư."
Lai Ân nhìn Á Lâm, vuốt cằm nói:" Ngươi là vương tử, tại sao tên lại là nữ nhân?"
Á Lâm nhẹ nhàng cười, nói:" Tinh Linh Tộc chúng ta tên chỉ là một cách để phân biệt, chúng ta sở dĩ đối với tên mình cũng không coi trọng."
/225
|