Lai Ân cũng không muốn tốn thời gian để ý tới những người này, cơ hội tốt như hiện tại, một đám vong linh sinh vật nhiều như thế này, đúng là chỉ chờ cho sủng vật của mình tiến hóa, không lý gì lại bỏ qua.
Ma thú cấp bốn và cấp năm có sự khác biệt rất lớn.
Thạch Quy, vốn trước thân mình chỉ có năm thước hiện giờ đạt tới sáu thước, mỗi bước đi trên mặt đất đều như một mũi nhọn, đem khô lâu chiến sĩ đâm cho thất linh bát lạc.
Năm con băng xà màu trắng, toàn thân bao tùm băng phiến, vảy giáp cũng là băng, cả người tỏa ra hàn khí nhè nhẹ, nguyên bản dài bốn thước hiện đã dài tới năm thước, cũng trường một vòng, hàn khí phun đến trên người khô lâu, lập tức đem bộ khô lâu chiến sĩ đông thành băng điêu.
Tiểu Bạch hình thể không thay đổi, bất quá trên trán nhô ra một cục thịt nho nhỏ, như một con tê giác mới lớn, lôi điện cũng không còn phun ra từ nữa, mà từ nhục giác bắn ra, biên độ cũng càng lúc càng nhanh.
Bộ lông của Hỏa Sư giờ đã bao trùm bằng hỏa diễm, hỏa diễm quanh thân nó làm cho khô lâu chiến sĩ xung quanh trong khoảnh khắc hóa thành tro tàn.
Toàn thân Băng Lang cũng được bao bọc bởi băng điêu, từ đầu đến chân, hàn khí bức người.
Bên cạnh Phong Ưng mơ hồ có thể thấy được những cơn lốc xoáy nhỏ, không ngừng đem đám khô lâu chiến sĩ thổi bay đi.
Lôi Hổ toàn thân là thiểm điện, run lên vài cái, hơn mười đạo thiểm điện chớp mắt bắn về bốn phía
Lai Ân cảm thấy áp lực được giảm đi không ít, mười một con ma thú cấp năm đối phó với đám khô lâu chiến sĩ rất thoải mái, ma thú có ưu điểm chính là có thể thoải mái sử dụng ma pháp, thu phóng điều được, không giống như nhân loại, sử dụng ma pháp cần phải có có tinh thần lực và ma lực để duy trì.
Nhóm dong binh có chút triệt thoái về phía sau, Lai Ân lại bước tới một bước, hơn nữa ở bên cạnh Lai Ân lại có mười một con ma thú rất mạnh. Nơi đi qua không phải là đã nát bấy, thì là một mảnh băng điêu, gặp phải Hỏa Sư thì tro cốt cũng không còn. Điều này làm đám dong binh nuốt nước miếng thầm nghĩ: “Cách biệt lớn quá.”
Lai Ân thu hồi một con Băng Xà nhìn thoáng qua, phát hiện mười tháng nữa mới có thể tiến hóa thêm một bậc.
Đám khô lâu chiến sĩ này đã không còn giá trị lợi dụng.
Lai Ân liền chỉ huy mười một con ma thú tiến vào hơn trăm thước nữa, nơi này là địa bàn của vong linh chiến sĩ cấp ba, khô lâu chiến sĩ phía trước chỉ là pháo hôi, so với đám khô lâu chiến sĩ, đám vong linh chiến sĩ có thể nói là pháo hôi cao cấp hơn một chút.
Vong linh chiến sĩ không giống khô lâu chiến sĩ cầm trong tay đao kiếm sức mẻ, ngay cả cái áo giáp đều không có. Vong linh chiến sĩ mặc áo giáp rách nát, đao kiếm trên tay cũng sắc bén hơn, trong đó lại có thêm vô số vong linh pháp sư đê cấp(*), trong đó gần như vong linh pháp sư cấp ba là chiếm một phần ba số vong linh chiến sĩ.
Lai Ân đã gặp phải một tổ hợp nhỏ chiến sĩ vùng ma pháp sư, một chiến sĩ và ma pháp sư cấp bảy đang vật lộn, chiến đấu một cách khá vất vã.
Chiến sĩ cấp bảy có thể đến được chổ này cũng là chuyện bình thường, sức chiến đấu của đám vong linh chiến sĩ cũng như vong linh pháp sư đê cấp cũng không lớn, nhưng lại cách biệt bởi số lượng, số lượng thật là phô thiên cái địa, một đàn kiến có thể giết cả voi, huống chi đây là vong linh chiến sĩ.
Có người nhìn thấy Lai Ân, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó ha ha cười, nói: “Các huynh đệ, chúng ta có bằng hữu, ha ha, hắn còn mang theo mười con sủng vật a.”
“Đó, cái đó? Oa, gia tộc hắn nuôi dưỡng ma thú sao?”
"Tiểu tử, ngươi tên gì? Ta gọi là Lý Tư Bản, chiến sĩ cấp bảy.”
“Ta là Lai Ân, ma pháp sư cấp bốn.” Lai Ân mỉm cười, chỉ vào Mễ Lệ Toa bên người nói: "Đây là bằng hữu của ta, Mễ Lệ Toa, chiến sĩ cấp sáu.”
Mễ Lệ Toa cười nhẹ xem như trả lời.
“Cái gì?” Bốn phía một mảnh kinh hô tán thưởng.
Lý Tư Bản hét lên: “Không có thiên lý, không có thiên lý. Thế giới này loạn rồi, ngay cả ma pháp sư cấp bốn đều có thể đến chổ này đánh giết, chiến sĩ cấp bảy như chúng ta lại không có cách nào thoát được.”
“ Lý Tư Bản, ngươi la lối cái gì? Cẩn thận người chết chính là ngươi đó, sau khi ngươi chết rồi sẽ biến thành một vong linh chiến sĩ, lúc đó ta cũng không ngại thu thập ngươi đâu.”
“ Ha Ha..” Bốn phía một mảnh cười vang.
Lai Ân cũng cười.
Vong linh chiến sĩ như thủy triều tụ tập ở phố lớn, ngõ nhỏ, nóc nhà, trong phòng…..
Lai Ân tin tưởng mình dã giết ít nhất một nữa số vong linh trong Dã Lang thành, nhưng nếu không có cách nào tìm được tên Tử Linh pháp sư cấp mười kia thì vong linh đại quân sẽ vẫn không ngừng gia tăng.
Cách đó không xa truyền đến một trận rối loạn, một cái tân tòng địa ngục lý triệu hoán ra tới vong linh chiến sĩ khiến cho lai ân chú ý.
Tên vong linh chiến sĩ này trên người mặt một bộ áo giáp màu vàng có chút cũ nát, nhưng là bộ giáp này trải qua ngàn vạn năm vẫn không thấy ăn mòn, bên trên còn có khắc những hoa văn cỗ, đó là những hoa văn của thời đại Chúng Thần, thanh kiếm kia có chút lợi hại, có chút giống Trảm Mã Đao, bất quá hiện tại thân đao với lưỡi đao chỉ còn tầm một thước, khẳng định là người này lúc còn sống thân thủ cũng không phải là loại yếu nhược, đáng tiếc sau khi chết chỉ có thể trở vong linh chiến sĩ đê cấp.
Lai Ân đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, ma thú có thể thu làm sủng vật, vì cái gì mình lại không thể thu thập một vong linh chiến sĩ.
Vong linh chiến sĩ kim giáp này thực lực tuy thực lực chỉ có ba cấp, nhưng rõ ràng so với vong linh chiến sĩ khác linh hoạt hơn rất nhiều, cũng không quản bên người đồng bạn, huy động trảm mã đao liên tục, sải bước tiến về phía trước.
Kim giáp vong linh này nhìn thấy người đầu tiên chính là Lai Ân, cho nên hắn liền đem Lai Ân trở thành địch nhân, vong linh chiến sĩ ý thức sinh tồn chỉ có tiêu diệt người sống, cho nên kim giáp vong linh liền nhằm phía Lai Ân.
Lai Ân cũng đang định dùng thử hắc ám ma pháp thao khống thuận, cho nên vừa thấy kim giáp vong linh tới gần, lập tức chỉ huy ma thú không thương tổn kim giáp vong linh.
Lai Ân lặng lẽ tại bày bố hai đạo phong tường, hai cái băng sương hộ thuẫn, lại bố trí thêm một cái phong tường thuật cấp sáu, sau đó cho ma thú mở ra một lỗ hổng cho kim giáp vong linh tiến vào.
Kim giáp vong linh chỉ có thực lực tầm ba cấp, nếu dùng ma pháp cấp bốn đối phó thì phiền toái một chút, nhưng nhờ Quyết Chi Thủ chúc phúc, ma pháp tăng lên cấp năm, Lai Ân có tin tưởng sẽ thu phục được kim giáp vong linh.
Kim giáp vong linh tốc độ rất nhanh, so với Phong Ưng còn nhanh hơn vài phần.
Trên người Lai Ân băng sương hộ thuẫn bị phá cách cách từng tấm một.
Lai Ân bị dọa một thân mồ hôi lạnh, cuống quít phát ra thêm hai cái băng sương hộ thuẫn, lại cấp cho kim giáp vong linh hai cái địa phược thuật, thầm nghĩ thật là lợi hại, ngay cả băng sương hộ thuẫn cấp năm đều có thể bạo phá, người này khi còn sống rốt cuộc là chiến sĩ cấp mấy đây.
Địa phược thuật làm cho kim giáp vong linh trở tay, liền bị nhốt trong đó, giãy dụa mấy cái vẫn không thể thoát ra.
Lai Ân híp mắt nhìn kim giáp vong linh, môi nhẹ nhàng nhu động: “Minh thần (có lẽ Minh trong U Minh chứ không phải là Quang Minh), nghe triệu hoán, hãy ban cho ta lực lượng của vong linh.”
Sau khi chú ngữ được hình thành, một đoàn hắc khí từ trên đầu năm ngón tay của Quyết Chi Thủ bắn ra, ngay sau đó biến thành năm sợi dây thừng trói buộc kim giáp vong linh.
Kim giáp vong linh đầu tiên là ngẩn ngơ, tỏ vẻ như Thao Khống Thuật đã phát huy tác dụng, nhưng ngay sau đó, kim giáp vong linh vung tay lên một cái, năm đạo hắc khí cư nhiên một đạo cũng không còn, toàn bộ bị đánh tan.
--------------o0o--------------
(*) Đê cấp: cấp thấp.
Ma thú cấp bốn và cấp năm có sự khác biệt rất lớn.
Thạch Quy, vốn trước thân mình chỉ có năm thước hiện giờ đạt tới sáu thước, mỗi bước đi trên mặt đất đều như một mũi nhọn, đem khô lâu chiến sĩ đâm cho thất linh bát lạc.
Năm con băng xà màu trắng, toàn thân bao tùm băng phiến, vảy giáp cũng là băng, cả người tỏa ra hàn khí nhè nhẹ, nguyên bản dài bốn thước hiện đã dài tới năm thước, cũng trường một vòng, hàn khí phun đến trên người khô lâu, lập tức đem bộ khô lâu chiến sĩ đông thành băng điêu.
Tiểu Bạch hình thể không thay đổi, bất quá trên trán nhô ra một cục thịt nho nhỏ, như một con tê giác mới lớn, lôi điện cũng không còn phun ra từ nữa, mà từ nhục giác bắn ra, biên độ cũng càng lúc càng nhanh.
Bộ lông của Hỏa Sư giờ đã bao trùm bằng hỏa diễm, hỏa diễm quanh thân nó làm cho khô lâu chiến sĩ xung quanh trong khoảnh khắc hóa thành tro tàn.
Toàn thân Băng Lang cũng được bao bọc bởi băng điêu, từ đầu đến chân, hàn khí bức người.
Bên cạnh Phong Ưng mơ hồ có thể thấy được những cơn lốc xoáy nhỏ, không ngừng đem đám khô lâu chiến sĩ thổi bay đi.
Lôi Hổ toàn thân là thiểm điện, run lên vài cái, hơn mười đạo thiểm điện chớp mắt bắn về bốn phía
Lai Ân cảm thấy áp lực được giảm đi không ít, mười một con ma thú cấp năm đối phó với đám khô lâu chiến sĩ rất thoải mái, ma thú có ưu điểm chính là có thể thoải mái sử dụng ma pháp, thu phóng điều được, không giống như nhân loại, sử dụng ma pháp cần phải có có tinh thần lực và ma lực để duy trì.
Nhóm dong binh có chút triệt thoái về phía sau, Lai Ân lại bước tới một bước, hơn nữa ở bên cạnh Lai Ân lại có mười một con ma thú rất mạnh. Nơi đi qua không phải là đã nát bấy, thì là một mảnh băng điêu, gặp phải Hỏa Sư thì tro cốt cũng không còn. Điều này làm đám dong binh nuốt nước miếng thầm nghĩ: “Cách biệt lớn quá.”
Lai Ân thu hồi một con Băng Xà nhìn thoáng qua, phát hiện mười tháng nữa mới có thể tiến hóa thêm một bậc.
Đám khô lâu chiến sĩ này đã không còn giá trị lợi dụng.
Lai Ân liền chỉ huy mười một con ma thú tiến vào hơn trăm thước nữa, nơi này là địa bàn của vong linh chiến sĩ cấp ba, khô lâu chiến sĩ phía trước chỉ là pháo hôi, so với đám khô lâu chiến sĩ, đám vong linh chiến sĩ có thể nói là pháo hôi cao cấp hơn một chút.
Vong linh chiến sĩ không giống khô lâu chiến sĩ cầm trong tay đao kiếm sức mẻ, ngay cả cái áo giáp đều không có. Vong linh chiến sĩ mặc áo giáp rách nát, đao kiếm trên tay cũng sắc bén hơn, trong đó lại có thêm vô số vong linh pháp sư đê cấp(*), trong đó gần như vong linh pháp sư cấp ba là chiếm một phần ba số vong linh chiến sĩ.
Lai Ân đã gặp phải một tổ hợp nhỏ chiến sĩ vùng ma pháp sư, một chiến sĩ và ma pháp sư cấp bảy đang vật lộn, chiến đấu một cách khá vất vã.
Chiến sĩ cấp bảy có thể đến được chổ này cũng là chuyện bình thường, sức chiến đấu của đám vong linh chiến sĩ cũng như vong linh pháp sư đê cấp cũng không lớn, nhưng lại cách biệt bởi số lượng, số lượng thật là phô thiên cái địa, một đàn kiến có thể giết cả voi, huống chi đây là vong linh chiến sĩ.
Có người nhìn thấy Lai Ân, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó ha ha cười, nói: “Các huynh đệ, chúng ta có bằng hữu, ha ha, hắn còn mang theo mười con sủng vật a.”
“Đó, cái đó? Oa, gia tộc hắn nuôi dưỡng ma thú sao?”
"Tiểu tử, ngươi tên gì? Ta gọi là Lý Tư Bản, chiến sĩ cấp bảy.”
“Ta là Lai Ân, ma pháp sư cấp bốn.” Lai Ân mỉm cười, chỉ vào Mễ Lệ Toa bên người nói: "Đây là bằng hữu của ta, Mễ Lệ Toa, chiến sĩ cấp sáu.”
Mễ Lệ Toa cười nhẹ xem như trả lời.
“Cái gì?” Bốn phía một mảnh kinh hô tán thưởng.
Lý Tư Bản hét lên: “Không có thiên lý, không có thiên lý. Thế giới này loạn rồi, ngay cả ma pháp sư cấp bốn đều có thể đến chổ này đánh giết, chiến sĩ cấp bảy như chúng ta lại không có cách nào thoát được.”
“ Lý Tư Bản, ngươi la lối cái gì? Cẩn thận người chết chính là ngươi đó, sau khi ngươi chết rồi sẽ biến thành một vong linh chiến sĩ, lúc đó ta cũng không ngại thu thập ngươi đâu.”
“ Ha Ha..” Bốn phía một mảnh cười vang.
Lai Ân cũng cười.
Vong linh chiến sĩ như thủy triều tụ tập ở phố lớn, ngõ nhỏ, nóc nhà, trong phòng…..
Lai Ân tin tưởng mình dã giết ít nhất một nữa số vong linh trong Dã Lang thành, nhưng nếu không có cách nào tìm được tên Tử Linh pháp sư cấp mười kia thì vong linh đại quân sẽ vẫn không ngừng gia tăng.
Cách đó không xa truyền đến một trận rối loạn, một cái tân tòng địa ngục lý triệu hoán ra tới vong linh chiến sĩ khiến cho lai ân chú ý.
Tên vong linh chiến sĩ này trên người mặt một bộ áo giáp màu vàng có chút cũ nát, nhưng là bộ giáp này trải qua ngàn vạn năm vẫn không thấy ăn mòn, bên trên còn có khắc những hoa văn cỗ, đó là những hoa văn của thời đại Chúng Thần, thanh kiếm kia có chút lợi hại, có chút giống Trảm Mã Đao, bất quá hiện tại thân đao với lưỡi đao chỉ còn tầm một thước, khẳng định là người này lúc còn sống thân thủ cũng không phải là loại yếu nhược, đáng tiếc sau khi chết chỉ có thể trở vong linh chiến sĩ đê cấp.
Lai Ân đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, ma thú có thể thu làm sủng vật, vì cái gì mình lại không thể thu thập một vong linh chiến sĩ.
Vong linh chiến sĩ kim giáp này thực lực tuy thực lực chỉ có ba cấp, nhưng rõ ràng so với vong linh chiến sĩ khác linh hoạt hơn rất nhiều, cũng không quản bên người đồng bạn, huy động trảm mã đao liên tục, sải bước tiến về phía trước.
Kim giáp vong linh này nhìn thấy người đầu tiên chính là Lai Ân, cho nên hắn liền đem Lai Ân trở thành địch nhân, vong linh chiến sĩ ý thức sinh tồn chỉ có tiêu diệt người sống, cho nên kim giáp vong linh liền nhằm phía Lai Ân.
Lai Ân cũng đang định dùng thử hắc ám ma pháp thao khống thuận, cho nên vừa thấy kim giáp vong linh tới gần, lập tức chỉ huy ma thú không thương tổn kim giáp vong linh.
Lai Ân lặng lẽ tại bày bố hai đạo phong tường, hai cái băng sương hộ thuẫn, lại bố trí thêm một cái phong tường thuật cấp sáu, sau đó cho ma thú mở ra một lỗ hổng cho kim giáp vong linh tiến vào.
Kim giáp vong linh chỉ có thực lực tầm ba cấp, nếu dùng ma pháp cấp bốn đối phó thì phiền toái một chút, nhưng nhờ Quyết Chi Thủ chúc phúc, ma pháp tăng lên cấp năm, Lai Ân có tin tưởng sẽ thu phục được kim giáp vong linh.
Kim giáp vong linh tốc độ rất nhanh, so với Phong Ưng còn nhanh hơn vài phần.
Trên người Lai Ân băng sương hộ thuẫn bị phá cách cách từng tấm một.
Lai Ân bị dọa một thân mồ hôi lạnh, cuống quít phát ra thêm hai cái băng sương hộ thuẫn, lại cấp cho kim giáp vong linh hai cái địa phược thuật, thầm nghĩ thật là lợi hại, ngay cả băng sương hộ thuẫn cấp năm đều có thể bạo phá, người này khi còn sống rốt cuộc là chiến sĩ cấp mấy đây.
Địa phược thuật làm cho kim giáp vong linh trở tay, liền bị nhốt trong đó, giãy dụa mấy cái vẫn không thể thoát ra.
Lai Ân híp mắt nhìn kim giáp vong linh, môi nhẹ nhàng nhu động: “Minh thần (có lẽ Minh trong U Minh chứ không phải là Quang Minh), nghe triệu hoán, hãy ban cho ta lực lượng của vong linh.”
Sau khi chú ngữ được hình thành, một đoàn hắc khí từ trên đầu năm ngón tay của Quyết Chi Thủ bắn ra, ngay sau đó biến thành năm sợi dây thừng trói buộc kim giáp vong linh.
Kim giáp vong linh đầu tiên là ngẩn ngơ, tỏ vẻ như Thao Khống Thuật đã phát huy tác dụng, nhưng ngay sau đó, kim giáp vong linh vung tay lên một cái, năm đạo hắc khí cư nhiên một đạo cũng không còn, toàn bộ bị đánh tan.
--------------o0o--------------
(*) Đê cấp: cấp thấp.
/225
|