Edit: Tiểu Ngữ
Cái liếc này hình như chỉ là chỉ mang tính chất ánh sáng lướt qua, không có dừng lại ở trên người Mộc Tuyết quá lâu.
Nhưng Mộc Tuyết lại hiểu rõ, cái liếc kia tuyệt đối không đơn giản như vậy, đối phương đang cảnh cáo nàng, cảnh cáo nàng không được nhiều chuyện, an phận thủ thường là được.
Nếu Mộc Tuyết thật sự chỉ là một tỳ nữ bình thường, nàng tự nhiên sẽ không ngây ngốc xen vào chuyện của chủ tử. Thế nhưng, ngược lại nàng không phải. Bởi vậy, sau khi nàng cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực có ý đồ đặc biệt, tâm thần của nàng không có cách nào ổn định nổi.
Khoảnh khắc ánh mắt của hai người giao nhau rất nhanh, Thủy Lung không hề phát hiện.
Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi bên cạnh nàng dùng cơm, nhìn đến bát đũa đều được chuẩn bị sẵn, mặt của hắn liền lộ ra vẻ sung sướng.
Thời gian dùng cơm im lặng trôi qua, khi Thủy Lung buông đũa xuống, Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi bên cạnh cũng giống như ăn xong.
Thủy Lung nhìn hắn một cái, duỗi người chặn ngang, hỏi: “Ngươi không quay về à?”
Nàng không cho là TRưởng Tôn Vinh Cực rãnh rỗi đến như vậy, mỗi ngày đều ở cạnh nàng, giống như không có chuyện gì làm.
Trưởng Tôn Vinh Cực gật đầu nhẹ một cái, nói: “Ở lại với nàng một lúc nữa.”
Thủy Lung nghe vậy cũng không có ý kiến gì.
Lần này sau khi gặp lại, Trưởng Tôn Vinh Cực đã không còn bám dính như trước nữa, dường như hắn thật sự tôn trọng ý nguyện của nàng. Nàng không muốn hắn tiếp cận nàng quá mức, hắn cũng không có bất cứ dấu hiệu động tay động chân gì quá đáng.
Cứ như vậy, Thủy Lung tự nhiên sẽ không cự tuyệt hắn ở lại. Có hắn trò chuyện, còn có thể bắt hắn dạy nàng một chút võ học.
“Được.”
Thủy Lung cười khẽ, đứng dậy đi về phía nam.
Bên kia phương hướng của phủ quận chúa có một cái sân trống trải, nơi đó được Thủy Lung thiết kế thành một sân tập võ. Bình thường sáng sớm mỗi ngày, nàng sẽ đi đến đó rèn luyện thân thể và thân pháp.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nàng đi trước vào trong sương phòng, thay một bộ võ phục nhẹ nhàng, lúc đi ra liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực đang đứng một bên một cái. Cũng không có nói gì với hắn, liền đi vào giữa sân, chậm rãi thả nhẹ hô hấp.
Trong tầm mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực, thiếu nữ ngày thường luôn cười nhẹ thanh cao đã biến đổi. Nụ cười trên khuôn mặt nàng dần dần nhạt đi, hóa thành một khuôn mặt không biểu cảm, thờ ơ không một gợn sóng.
Lúc này, hai mắt nàng khẽ híp lại. Lông mi dày đặc đem con ngươi che dấu, ngăn cản hết thảy ánh sáng rực rỡ ở bên trong, chỉ còn lại nhàn nhạt lạnh lung. Nàng mở hai tay ra, chân đạp một cái, thân thể nhảy vọt mấy thước, giống như con rồng ra chỗ nước cạn, lực đạo ngàn quân trong từng chiêu từng thức sắc bén, nhìn như thong dong, kì thực sát khí bắn ra bốn phía.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn xem càng nhập thần, hắn cảm thấy Thủy Lung như vậy mới thật sự là Thủy Lung. Nàng nên là một anh tư oai hùng, vọt biển bay lên, chứ không phải là một cô gái mảnh mai yếu đuối được nuôi dưỡng trong lầu các đại viện. Mỗi ngày mỗi đêm chỉ biết trang điểm, xiêm y lụa là, tô son điểm phấn.
Nàng nói đúng. Nàng không thể làm sủng vật. Nếu như đem nàng làm sủng vật, về sau chỉ làm mòn đi vuốt nhọn của nàng, cuối cùng chết yểu. Mạng sống của nàng, chính là do nàng làm chủ.
“Tờ khai sính lễ, nàng đã điền xong chưa?”
Nhân lúc Thủy Lung nghỉ ngơi một lát, Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi.
Thủy Lung cầm khăn lau mồ hôi trên trán, nghiêng đầu nhìn về phía hắn. Có lẽ vừa mới luyện xong một bộ quyền pháp, biểu tình của nàng vẫn còn lãnh đạm, ánh mắt sắc bén như băng tuyết, nhàn nhạt lên tiếng: “Ah…Tờ khai sính lễ?”
Nàng nhớ tới lúc ở trên điện chầu, ngay trước mặt đương kim hoàng thượng và văn võ bá quan trong triều, Trưởng Tôn Vinh Cực giao cho nàng một tờ giấy trắng.
Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi: “Nàng không có tâm nguyện?”
Âm thanh của hắn lạnh nhạt đi.
Đối phương nhiều lần lặp đi lặp lại thái độ tùy ý, làm cho hắn có một cơn lửa giận ngưng tụ khó nói thành lời.
“Thì sao?” Thủy Lung giương môi cười với hắn.
Nụ cười này phá vỡ sắc mặt lạnh lùng của nàng, giống như hồng mai nở rộ trên băng vỡ, như hỏa tinh sáng quắc, nhem nhóm vào bên trong tuyết trắng băng sương trên đầy đất. Làm cho người xem có cảm giác như thị giác bị đánh sâu vào, tục xưng là kinh diễm.
“Đây chính là tờ khai sính lễ lập gia đình của ta, làm sao không để ý.” Thủy Lung nhẹ nhàng nói một câu này, thấy cái trán của Trưởng Tôn Vinh Cực giãn ra, nàng liền biết lần thứ hai thuận lông(*) thành công.
(*) Động tác vuốt ve thú có lông xù như chó, mèo, thỏ…
“Ừ.” Trưởng Tôn Vinh Cực: “Đã viết xong chưa?”
Không tới nửa tháng nữa là ngày cưới của bọn họ, mấy ngày nay hắn bỏ xuống tất cả mọi công việc, đem toàn bộ tâm trí đặt vào cuộc hôn lễ này. Mặc kệ là tổ chức hay là thiệp cưới, tất cả đều do hắn tự mình tuyển chọn làm việc, phần dụng tâm tri đạo này ít lại càng ít.
Sính lễ là quan trọng nhất, ngoại trừ Phượng Nhãn Quả, hắn muốn hết thảy những lễ vật nàng muốn đều được đưa tới trước mặt nàng, để cho nàng vui vẻ gả cho hắn, cam tâm tình nguyện gả cho hắn.
Đương nhiên Thủy Lung chưa viết xong, thậm chí ngay cả tờ khai sính lễ trống không cũng không biết đã bị nàng ném ở chỗ nào rồi.
Chỉ là sự thật này nàng sẽ không dại mà nói cho Trưởng Tôn Vinh Cực nghe, nói không chừng Con Mèo Lớn này lại xù lông dựng vuốt.
“Bây giờ viết đi.” Trưởng Tôn Vinh Cực thấy nàng không có trả lời ngay, liền đoán được nàng một chữ cũng chưa có viết.
Sóng mắt Thủy Lung chuyển một cái, gật đầu đáp ứng: “Được.” Nói xong, xoay người liền đi vào phía trong sương phòng, vào bên trong bưng giấy mực đi tới bên cạnh Trưởng Tôn Vinh Cực, bình thản đặt trên đất, ngồi xổm xuống cầm bút lông lên, ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực nhướng mày cười: “Ngươi nói ta viết cái gì mới tốt?”
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn dáng vẻ không hề ưu nhã của nàng, chẳng những không thấy là không nên, ngược lại còn ngoài ý muốn cảm thấy đáng yêu. Vóc người của nàng hết sức nhỏ, tăng thêm thì béo, giảm thì quá gầy. Khi đứng, khí chất cả người ngày thường không cho người khác cảm thấy, lúc này ngồi xổm xuống liền nhìn ra một đoàn.
Trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng giống như một đứa bé cố gắng giả đáng yêu ngồi chồm hổm trên mặt đất đòi ăn.
(Ngữ: @_@)
Một chút điện giật chạy khắp cả người.
Trưởng Tôn Vinh Cực không tự chủ được cũng ngồi xổm xuống cạnh nàng, lạnh nhạt nói: “Thích cái gì thì viết cái đấy.”
“Nếu ta viết Hoa Tuyết Liên chín cánh, Hà Thủ Ô ngàn năm, Chu Hồng Quả song sinh,… mấy thứ này, ngươi phải làm sao bây giờ?” Thủy Lung nghiêng đầu cười nói.
Thật ra, so với TRưởng Tôn Vinh Cực thản nhiên, lạnh lung giống như chân tiên, nàng thích Trưởng Tôn Vinh Cực đang ngồi chồm hổm cùng nàng nói chuyện tiếu lâm như hiện tại hơn. Bây giờ, hắn so với ngày trước càng tùy tính thoải mái, cũng chân thật có nhân khí hơn, làm cho người ta cảm nhận ra hỉ nộ ái ố của hắn rõ ràng hơn, thậm chí còn có tính trẻ con sinh hờn dỗi.
Ngày thường, hắn vui giận không hiện ra sắc dù đẹp thì có đẹp thật, khí thế quá mức, khiến người ta không thể chạm đến, tựa như thần linh đứng ở phía trên đỉnh Cửu Trọng Sơn, chỉ có thể đứng xa nhìn không thể khinh nhờn, trong lãnh khốc vô tình lộ ra cô đơn lạnh lẽo xa cách trần thế.
Tuy nói người cổ đại đều trưởng thành sớm, nữ tử mười ba tuổi có thể lập gia đình, nam tử mười sáu tuổi có thể tạo dựng sự nghiệp. Nhưng mười chín tuổi trước sau vẫn là một thiếu niên, đặc biệt trong lúc luyện công gặp điều bất trắc, thực tế tính tình của hắn cũng chỉ là đứa trẻ. Nhưng hắn lại có khí chất xa rời trần thế nhiều như vậy, trải qua hình dạng thiên phàm kỳ quặc không chút nào xúc động. Khiến người ta ngưỡng mộ, đồng thời xem nhẹ một chút chua xót, khổ sở kia.
“Cho nàng.” Trưởng Tôn Vinh Cực ung dung nói.
Ý nói là, hắn thật sự biến mọi thứ nàng muốn thành sự thật lấy những thứ nàng muốn đến.
Trong mắt Thủy Lung hiện lên kinh ngạc, nàng đối với Trưởng Tôn Vinh Cực kính nể nhiều hơn một phần. (*)
(*)水珑眼里闪过诧异, 对长孙荣极底蓄又看高了一分. Câu này ta chém bừa, “底蓄” ta không hiểu chỗ này.
Thình lình, Trưởng Tôn Vinh Cực vươn tay, sờ sờ đầu nàng.
Thủy Lung ngẩn ra, nàng hoàn toàn không ngờ TRưởng Tôn Vinh CỰc lại đột nhiên làm hành động như vậy. Hơn nữa, hắn làm rất tự nhiên. Không có một chút báo trước, chờ hắn xoa nhẹ từ đỉnh đầu đến đuôi tóc mới phản ứng, nàng muốn tránh né hay ngăn chặn cũng đã không còn kịp rồi.
Kiếp trước kiếp này, người dùng phương pháp xoa đầu an ủi nàng như vậy, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Viết thật tốt.” Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Cả đời nàng chỉ có một lần kết hôn, ta cho phép nàng lần này được tùy hứng tham lam, mặc kệ viết cái gì, ta đều giúp nàng đạt được.”
Thủy Lung cũng không nói thêm cái gì nữa, nếu như ta muốn mặt trăng, ngôi sao, ngươi có thể lấy đến cho ta sao. Nàng biết Trưởng Tôn Vinh Cực nói nghiêm túc, từ ánh mắt của hắn, dù cho nàng viết ngôi vị hoàng đế Tây Lăng quốc, hắn cũng sẽ giúp nàng làm được.
Thủy Lung nhìn hắn một hồi, đáy lòng ầm ĩ không rõ ràng lắm đó cảm giác gì, dù sao cũng thoải mái nhất là được.
Bất luận nàng viết cái gì, cũng đều giúp nàng đạt được sao.
Bỗng nhiên Thủy Lung thất thần nghĩ: Tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết này, e rằng chính là tờ giấy có giá trị nhất.
“Hắc.” Nàng hé miệng cười, cầm bút lông, chấm chấm vào mực nước, viết lên giấy Tuyên Thành trắng tinh kia.
Viết một hồi, sau đó liền chấm.
Khóe miệng nàng khẽ câu, đầu bút lông có lực, nhất bút nhất hoa, đợi sau khi thu bút, trên giấy Tuyên Thành có hai chữ thật to ——- ĐẾ DUYÊN.
Hai chữ kềnh càng to lớn, tôn quý kiệt ngạo đập vào mặt, giống như muốn phá vỡ trang giấy ra, in vào ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực, trong nháy mắt chạm đến đáy lòng hắn, sanh sanh chấn động, rung động thật lâu không tiêu tan.
Hắn nhìn về phía Thủy Lung, cặp mắt gợn sóng sâu xa trùng điệp dâng trào, bản thân chưa từng biết.
“Cho.” Thủy Lung đem bút lông đặt trên miệng nghiên mực, cầm giấy Tuyên Thành giũ giũ, đem tờ khai sính lễ vừa viết xong còn chưa có khô mực đưa cho Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Vinh Cực không có cầm lấy, vẫn còn nhìn chằm chằm nàng không tha.
“Không lẽ phần sính lễ này ngươi đưa không nổi?” Thủy Lung cười tủm tỉm hỏi.
Thấy khuôn mặt Trưởng Tôn Vinh Cực đen thùi co quắp, ánh mắt lại hào hứng, nàng nhịn không được, tự nhiên đưa tay nhéo nhéo gò má của hắn.
“Ế! Thật mềm.” Nhìn da thịt giống như ngọc lạnh, vân vê trong tay lại có chút trơn mềm, tránh không được lại sờ soạng, bộ dạng cùng hành vi của nàng hoàn toàn giống lưu manh háo sắc.
Nàng sờ lại sờ khiến TRưởng Tôn Vinh Cực hoàn hồn, bắt lấy cái tay đang làm càng của nàng.
Khi hắn bắt được, thì không buông ra. Thủy Lung không có giãy dụa, nhìn hắn cười.
“Ta làm sính lễ, ai sẽ đón dâu?” Hắn bật thốt lên.
THủy Lung giật mình. Sau đó nhìn thấy vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực cũng đang ngơ ngác, giống như nhận ra chính mình vừa nói một câu quá ngu ngốc, ánh mắt rời rạc trong chốc lát, ngoảnh mặt không nhìn mặt Thủy Lung, nhìn sang phía khác.
“Phốc… ha ha ha.” Thủy Lung không hề nể mặt cười ra tiếng.
Lúc trước cho rằng, Trưởng Tôn Vinh Cực rất có lý trí, nói và làm danh mục quà tặng trống không như vậy, có thể so với hoa hoa công tử, nhân vật phong lưu luôn biết cách làm người khác vui vẻ, tuy rằng những thứ này không phải là tận lực sa vào tình cảm, tuy rằng vẫn có tình ý.
Lúc này, hiếm khi nàng có lí trí, mà đối phương cũng đáp lại.
Hắn nói: Ta làm sính lễ, ai sẽ đón dâu.
Chẳng lẽ hăn nghĩ rằng, nàng viết tên hắn xuống, hắn sẽ đem chính mình cất vào rương làm sính lễ đưa đến cho nàng?
Phốc.
Tuy rằng hiểu rõ chuyện này hắn thông minh một đời hồ đồ nhất thời, trong nháy mắt muốn xóa đi, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy buồn cười ơi là buồn cười.
“Không sao, không đi đón dâu, ta tự đi là được.” Thủy Lung lòng dạ đen tối vẫn không muốn bỏ qua cho hắn, cố ý trêu chọc.
Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh như băng, ánh mắt hung ác nguy hiểm, đáng tiếc lỗ tai đỏ ửng đã bán đứng hắn.
Thủy Lung không chút sợ hãi, cười thản nhiên.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không bao lâu sau Trưởng Tôn Vinh Cực bại trận. Hắn đưa tay che lại ánh mắt của cô, khoảng ba giây sau mới buông, vẻ mặt khôi phục như thường, đối với nàng hỏi: “Chỉ muốn cái này?”
Thủy Lung cười mà không nói.
TRưởng Tôn Vinh Cực đem giấy Tuyên Thành mở ra trước mặt nàng, nhàn nhạt nói: “Ở đây còn chỗ trống phải viết.”
Nào ngờ hắn nói vậy, Thủy Lung cảm thấy nếu mình thật sự không chịu điền vào chỗ trống đó, thằng nhãi này tuyệt đối sẽ không vui.
Một lúc lâu, không thấy Thủy Lung đáp lời, khóe môi Trưởng Tôn Vinh Cực nhếch lên tỏ vẻ hài lòng, đem giấy Tuyên Thành cuốn lại, bỏ vào trong tay áo: “Chê chỗ trống nhỏ à? Ta cho phép nàng tham lam hơn, biết một tờ giấy khác.”
“Không cần, cái này đủ rồi.” Rốt cục Thủy Lung cũng lên tiếng. Nàng cười tủm tỉm nhìn hắn giả vờ cuốn ông tay áo, lại nhìn vào mắt hắn thảo luận: “Từ khi đồng ý gả cho ngươi, ta muốn chính là ngươi.”
Con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực co rút nhanh hơn trong nháy mắt. Nhìn ánh mắt thâm thúy của Thủy Lung, giống như ánh sáng bình minh chiếu khắp biển sâu vô biên, ánh sáng tươi đẹp lại ấm áp rọi khắp ngoài khơi, ánh sáng rực rỡ chiết xạ làm người ta lóa mắt thần mê. Từng đợt sóng biển đua nhau nổi lên, cũng chậm rãi làm da thịt người ấm áp.
Nàng làm sao có thể nói ra lời như vậy, dùng ánh mắt không chút đề phòng nhìn hắn như vậy?
Quả nhiên là con hồ ly, quá giảo hoạt.
Biết rõ trước mắt là hố sâu do chính nàng đào, hắn lại không có biện pháp chống lại sự mê hoặc của nàng, thậm chí còn vui vẻ chịu đựng, sa vào bên trong.
Nếu tiếp tục như vậy, chính mình sẽ biến thành bộ dạng gì?
Trưởng Tôn Vinh Cực nghĩ đến vấn đề này, bình tĩnh biết rõ chính mình trầm luân, ban đầu lại tràn trề không biết. Là điên hay là thành chính quả? Nhưng ngay cả ý nghĩ phản kháng cũng không có, đắm chìm vào trong cái lưới lớn đầy mật ngọt của thiếu nữ trước mắt này, hận không thể đem hai người cùng nhau trói vào trong lưới.
“Nàng có thể tham lam một chút.” Lúc này, Trưởng Tôn Vinh Cực hận không thể đem mọi thứ quý giá đều phủng lên trước mặt nàng.
Âm thanh của hắn khàn khàn, thản nhiên nói, không có bất kỳ động tác gì.
Hắn cảm thấy, chính mình một khi động chạm đến nàng, liền không nỡ buông ra.
Thủy Lung có thâm ý nói: “Yêu cầu này kỳ thực chính là lòng tham rồi, không phải sao.”
Đều không phải.
Trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực nói như vậy.
Cho dù nàng không cầu “Đế Duyên”. Ta cũng sẽ ra sức cố gắng kín đáo đưa cho nàng, nhét vào trong lòng nàng. Phải lấp kín không chừa một chỗ trống, làm cho nàng một lòng một dạ chỉ có thể nghĩ đến “Đế Duyên”.
Thủy Lung không biết ý nghĩ trong lòng của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng nàng có thể cảm nhận được ánh mắt hắn biến hóa, tràn ngập sự mạnh mẽ, chiếm giữ và cố chấp.
“Đây là sính lễ tốt nhất.” Lần thứ hai, Thủy Lung xác định nói.
Nàng muốn chính là hắn.
Một khi có được hắn, đừng nói là thứ gì, cô đều có biện pháp lấy được chúng.
“Được.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó xoay người bay vút ra ngoài, lên xuống mấy cái liền không thấy bóng dáng.Hắn cảm thấy nếu tiếp tục ở lại nơi này, hắn sẽ không nhịn được mà làm gì Thủy Lung.
Thủy Lung nhìn bóng lưng hắn rời đi, chờ đến khi nhìn không thấy gì nữa mới lắc đầu, gạt đống suy nghĩ dư thừa ra khỏi đầu, xoay người đi tới phía trước vũ khí, cầm một thanh trường thương lên đùa bỡn.
Thời gian liên tục trôi qua, một hồi lâu mới dừng lại đi tắm rửa thay quần áo, sau đó tiếp tục xử lý công việc như mọi ngày, một đêm yên lặng trôi qua.
Đêm hôm đó, thân ảnh của Trưởng Tôn Vinh Cực một lần nữa xuất hiện trong phòng ngủ của nàng.
Sau khi Thủy Lung thấy hắn, nàng chỉ hơi nhíu mày, lại không có nói đuổi hắn, đặc biệt lần này trong tay hắn đang cầm một quyển Kinh Lạc – dạy cách xoa bóp , liền đi vào phòng tắm rửa, rồi trở lại giường nhỏ, yên tâm thoải mái hưởng thụ kỹ thuật mát – xa của hắn.
Một đêm này, nàng ngủ vô cùng yên ổn thoải mái, ngay cả nằm mơ cũng ấm áp nhẹ nhàng. Giống như nằm trên bãi cát mềm mại, tấm ánh nắng ấm áp như rửa tội, hai chân được bị sóng biển mát lạnh khẽ vuốt ve, trên bầu trời hồng vũ bay lả tả, rơi khắp mọi nơi, mềm nhẹ đến nỗi gần như không có trọng lượng, lại có thể làm lòng người dao động.
Sáng sớm hôm sau, khi Thủy Lung tỉnh dậy, hoàn toàn không nhớ được mình mơ thấy cái gì, luồng hồng vũ ấm áp khẽ vuốt ve lại như quấy nhiễu trái tim nàng thật lâu không có tiêu tan, khiến cho nàng sau khi tỉnh lại vẻ mặt đều tràn đầy nụ cười nhẹ.
Hiếm khi nàng mơ được một giấc mơ thoải mái như vậy.
Nàng đi vào phía sau tấm bình phong rửa mặt chải đầu, Trưởng Tôn Vinh Cực nằm trên giường nhỏ lại mở mắt ra lần nữa, hoàn toàn trấn tĩnh trước sau như một.
Ngày này, lần thứ hai cả hai người cùng nhau ăn điểm tâm, sau đó Thủy Lung luyện công, Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn cô luyện, chờ đến giờ liền rời đi.
Quy luật này cứ như vậy trải qua vài ngày liên tục, mãi cho khi đến ngày ÔN Tuyển Các khai trương.
Ngày hôm nay, bọn người Tứ hoàng tử đã sớm đến phủ quận chúa, vẻ mặt tươi cười chờ Thủy Lung, khi nhìn thấy thân ảnh của Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực cùng nhau xuất hiện, nụ cười của bọn họ liền cứng đờ, lộ ra nét mặt ngạc nhiên, cho dù khôi phục rất nhanh, ánh mắt lại mang theo một chút thăm dò cùng khó hiểu.
“Hoàng thúc.” Ba vị hoàng tử cùng nhau tôn kính hành lễ với Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Vinh Cực liếc mắt nhìn bọn họ một cái, coi như là đáp lại.
“Đi thôi.” Đương nhiên Thủy Lung biết hôm nay là ngày mấy, phải biết rằng ngày hôm qua, nàng mới vừa đưa nhóm hàng hóa của hoàng thất vào trong cung.
Đoàn người cùng nhau đi ra phủ quận chúa, hướng về phía Ôn Tuyển Các mà đi.
Lúc này sắc trời còn sớm, nhưng người cổ đại từ trước tới nay luôn có thói quen dậy sớm, cho nên người đi trên đường không ít, đặc biệt là nơi phồn hoa như Ôn Tuyển Các.
Lúc này, bên ngoài Ôn Tuyển Các có không ít dân chúng vây quanh, có người xem cuộc vui cũng có người lợi dụng cơ hội này để kiếm chát. Bởi vì… sau khi công trình Ôn Tuyển Các được hoàn thành vẫn kéo dài không có khai trương, nhưng danh tiếng của nó một chút cũng không nhỏ, thậm chí nó đã truyền khắp kinh thành Kỳ Dương.
Một là ngày xưa Ôn Tuyển Các chính là Văn Hiên Các lừng danh đã lâu. Hai là, tin tức Ôn Tuyển Các do Thủy Lung và các vị hoàng tử cùng nhau mở đã bị truyền ra ngoài. Đối với phần lớn dân chúng mà nói, hoàng tử đó là người không thể đến gần, bọn họ có thể mở cửa hàng mua bán, đó cũng là một chuyện có ý nghĩa, cũng có thể làm thỏa mãn lòng hư vinh của con người.
Dân chúng tuy rằng chán ghét cùng sợ hãi Thủy Lung, nhưng nhìn đến sự tồn tại của các vị hoàng tử, bọn họ liền cảm thấy bình tĩnh lại.
Trong mắt dân chúng, hoàng thượng là người lợi hại, sau đó chính là các vị hoàng tử. Chỉ cần có các vị hoàng tử, con cọp mẹ Bạch Thủy Lung này chỉ có thể nằm mọp xuống như mèo bệnh. Bởi vậy, bọn họ mới dám vây quanh ở chỗ này mà xem náo nhiệt.
“Nhìn kìa, đó không phải là Bạch Thủy Lung sao?”
“Ôi, bọn họ đến rồi.”
“Ông trời, người đó là ai?”
“Khánh vương gia, chắc chắn là thiên hạ đệ nhất mĩ nam của Tây Lăng quốc – Khánh vương gia rồi!”
Đám người nhốn nháo truyền ra tiếng ồn ào đi cùng với đám người Thủy Lung, bọn họ tự nhiên tránh đường. Sau đó, âm thanh càng ngày càng nhỏ, con đường yên tĩnh không tiếng động.
Nhóm người Tứ hoàng tử thấy một màn như vậy, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Tên tuổi của Bạch Thủy Lung ở Kỳ Dương Thành thậm chí là ở toàn bộ Tây Lăng quốc quả thật rất nổi danh. Tiếc rằng, danh tiếng này hoàn toàn không được tốt, lực uy hiếp đối với dân chúng thật là không giống bình thường.
Thủy Lung đối với thái độ sợ hãi coi nàng giống như yêu ma của dân chúng đã sớm thành thói quen, tùy ý nói với Tứ hoàng tử: “Ngươi, chủ trì nghi thức khai trương.”
Tứ hoàng tử gật đầu.
Nếu để cho Thủy Lung chủ trì, ai biết đám dân chúng này có thể hay không đều bị hù dọa.
Nhưng hắn (Tứ hoàng tử) lại không biết, Thủy Lung kêu hắn lên chủ trì, triệt triệt để để là vì nàng ăn bơ làm biếng.
Tứ hoàng tử hiển nhiên làm việc rất công phu, chủ trì một phen không hề kiêu ngạo cũng chẳng siêm nịnh, mang theo sự cao quý vốn có của hoàng tử, lại không ngạo mạn, thái độ ôn hòa lễ phép làm cho dân chúng bên dưới đều lộ ra nụ cười, sau đó thấy hắn đem tấm vải đỏ trên bảng hiệu kéo xuống, lộ ra ba chữ thếp vàng — Ôn Tuyển Các.
“Còn đây là bảng hiệu do đích thân hoàng thượng viết cùng ban thưởng.” Tứ hoàng tử nói.
Dân chúng nhìn ba chữ thiếp vàng, miệng há hốc sợ hãi than từng tiếng.
Răng rắc!
Một tửu lâu cách đó không xa, lan can điêu khắc vừa vặn có thể nhìn thấy bên này.
Phương Tuấn Hiền dùng sức vịn thành lan can, lại đem thành lan can bóp nát một khối. Hắn chăm chú nhìn bảng hiệu “Ôn Tuyển Các”, sau đó ánh mắt chuyển đến trên người Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực, lửa giận chậm rãi ngưng tụ trong đáy mắt hắn.
“Bên cạnh Bạch Thủy Lung chính là vị vương gia trong lời đồn đãi – Võ vương gia?” Lâm Chi Tiếu nhìn hắn hỏi. Thấy Phương Tuấn Hiền chìm đắm trong lửa giận, một bộ khí thế lạnh buốt tràn ngập nhưng không trả lời, tự mình nói: “Trông thật trẻ tuổi, tuổi tác chắc khoảng chỉ hai mươi trở lại.”
Hắn đánh giá Trưởng Tôn Vinh Cực, mới xem không bao lâu, bỗng nhiên chỉ thấy Trưởng Tôn Vinh Cực ngẩng đầu, không chút nào lệch nhìn về phía hắn.
Lâm Chi Tiếu sửng sốt, đợi đến khi hoàn hồn thì Trưởng Tôn Vinh Cực đã thu hồi tầm mắt.
“Vị Vũ vương gia này thật sự không tầm thường.” Hắn nhìn về phía Phương Tuấn Hiền, chăm chú nói: “Sự kiện đốt cháy sơn trang và chuyện Vũ vương gia mất tích nhất định có liên quan tới hắn.”
Phương Tuấn Hiền hung ác thu hồi ánh mắt, nhìn Lâm Chi Tiếu, nhíu mày nói: “Bọn ta không tra được bất cứ tin tức gì từ hắn.”
Lâm Chi Tiếu nói: “Không nên đi thử hắn.”
Vẻ mặt Phương Tuấn Hiền biến đổi, Lâm Chi Tiếu liếc nhìn liền hiểu rõ ý nghĩ của hắn. Khiến cho hắn tránh không được cảm thấy không được tự nhiên.
Lâm Chi Tiếu nghiêm túc nói: “Võ vương gia này rất nguy hiểm, khiến ta cảm thấy, hắn còn nguy hiểm hơn cả Bạch Thủy Lung.”
“Lời này nghe ra giống như hắn chính là công cụ uy hiếp Bạch Thủy Lung vô cùng tốt?” Phương Tuấn Hiền cười nhạt.
(Ngữ: Uy hiếp cái bíp ~ PTH tên ngu ngốc. đáng đánh mông.)
Hắn không có phát hiện, một khi nói tới chuyện có liên quan đến Bạch Thủy Lung, giọng điệu của hắn dù trở nên rất tồi tệ, cảm xúc cũng cực kỳ dễ bị ảnh hưởng, không còn đâu là ẩn nhẫn tĩnh táo của ngày thường.Hắn tự cho là bởi vì hắn và Bạch Thủy Lung trời sinh đối nghịch, vĩnh viễn không có khả năng chung sống hòa bình, vô cùng chán ghét nữ từ này. Nhưng trong mắt người khác, một hai lần thì có thể cho là hắn ghét Bạch Thủy Lung, ba bốn lần thì chắc chắn sẽ phát hiện một chút bất thường.
Đây chính là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngỏ đã tường.
Lâm Chi Tiếu không có nhắc nhở những biến đổi của hắn, tùy việc mà xét nói: “Có phải lực uy hiếp Bạch Thủy Lung hay không? Ta nghĩ ngươi đã nhận ra rồi chứ.” Hắn không cho Phương Tuấn Hiền có cơ hội phản bác, nói tiếp theo: “Nhưng Bạch Thủy Lung nguy hiểm không cao, bởi nàng có nguyên tắc và tự hạn chế của chính mình, sẽ không liên lụy đến người vô tội ở chung quanh. Vị Vũ vương này thì khác, trong lòng hắn không có bất kỳ quy tắc và cấm kị nào. Hắn chỉ cần dựa vào cảm xúc vui buồn của mình mà làm việc, hạng người như thế thiện ác đan xen, có thể nhất niệm cứu người, cũng có thể nhất niệm giết người, tùy vào suy nghĩ của hắn, làm việc quỷ dị kì lạ, quá mức nguy hiểm.”
Nếu lời này được nói ra từ trong miệng người khác, Phương Tuấn Hiền nhất định sẽ không tin tưởng, nhưng chúng lại được nói ra từ miệng của Lâm Chi Tiếu, hắn không thể không thừa nhận.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Lâm Chi Tiếu nhìn thấy Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng hắn có một đôi mắt sắc xảo, một cái liếc mắt liền có thể đem người đó nhìn thấu bảy, tám phần.
“Ta đã biết.” Phương Tuấn Hiền đem vụn gỗ trong tay vứt đi, mắt vừa chuyển hướng chợt thấy trong đám người bên dưới có vài thân ảnh lén lút, lạnh giọng cười: “Xem ra không cần ta ra tay, vẫn còn một đống người không hài lòng với bọn họ.”
Lâm Chi Tiếu nhìn theo tầm mắt của hắn, cũng nhìn thấy mấy người khác thường.
Hai tay hắn khoanh trước ngực, nghiêng người dựa vào lan can, vẻ mặt trêu tức y hệt bộ dạng chờ xem cuộc vui.
Từ trước đến nay, hắn luôn thích làm người ngoài cuộc để xem cuộc vui.
Đát đát đát!
Tiếng vó ngựa vang lên, từ xa tới gần.
Mọi người quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt họ chính là một đội kị binh, dân đầu là Bạch Thiên Hoa tung người xuống ngựa, lớn tiếng gọi to: “Tỷ, tỷ thật là không có đạo nghĩa, khai trương cửa hàng tại sao lại nói cho đệ biết một tiếng?” Lúc hắn nói chuyện, đồng thời cũng dùng tay ra hiệu, liền thấy đám kị binh phía sau nhanh chóng phân chia làm hai hàng đứng thẳng, trở thành các thủ vệ của Ôn Tuyển Các.
Thủy Lung vẫy vẫy tay với hắn.
Bạch Thiên Hoa lập tức chạy như điên chạy tới trước mặt nàng, bởi tuổi còn quá nhỏ, vóc dáng của hắn ở độ tuổi này không tính là thấp, nhưng rốt cuộc vẫn không có cao hơn Thủy Lung. Lúc này, hắn chạy tới trước mặt Thủy Lung, lại còn đưa đầu ra cho nàng xoa xoa, giống như đang cố gắng làm nũng, muốn được xoa đầu.
Thủy Lung thuận tay đưa tới đầu hắn xoa xoa, nói: “Chỉ là khai trương một cửa hàng mà thôi.” Không phải là chuyện lớn.
Bạch Thiên Hoa híp mắt hưởng thụ, đột nhiên khẽ nói: “Bạch Tuyết Vi mua người đến gây rối.”
“Ừm.”
Nàng đã sớm chú ý đến nhóm người đó đang cố lẩn tránh trong đám dân chúng, mặc dù bọn họ giả dạng thành bá tánh bình dân, nhưng tóm lại bọn họ vẫn không phải là người dân bình thường, bước chân quá nhanh nhẹn cùng ánh mắt bao quát đã sớm bán đứng thân phận của bọn họ.
Thủy Lung không muốn đem thời gian khai trương trở thành chuyện tránh đấu ồn ào.
Nàng cúi đầu sít lại gần bên tai Bạch Thiên Hoa, nói: “Đợi lát nữa, ngươi…” Mới nói được một nửa, eo ếch của nàng đã bị một người ôm lấy, sau đó, thân thể nhanh chóng bị kéo lùi về phía sau, lưng đụng đến lồng ngực ấm nóng của người nào đó.”
“Ôi chao?” Bạch Thiên Hoa ngẩng đầu nhìn thấy Trưởng Tôn Vinh Cực đang ôm bà chị dữ dằn nhà mình, phản ứng đầu tiên của hắn là đực mặt ra, sau đó cười gian: “Ai u ~ tỷ phu tương lai ghen tỵ nha!”
Dáng vẻ kiêu binh thế này, hắn bắt chước thành công mười phần mười.
Từ ngày ở Thái Bạch Lâu gặp Trưởng Tôn Vinh Cực , hắn tận mắt chứng kiến cảnh Thủy Lung đánh Trưởng Tôn Lưu Hiến, sau đó lại cam đoan Thuy Lung là người vô tội, đem bảo kiếm do tiên hoàng ban thưởng tặng cho nàng, để cho nàng trừng phạt Vệ thị – Vệ đại phu nhân, Bạch Thiên Hoa đã chấp nhận người anh rể tương lai này rồi.
Đây mới là tỷ phu tương lai của hắn, từ khi còn nhỏ người đã là đứa con cưng của trời.
Trưởng Tôn Lưu Hiến làm sao có thể so sánh với vị tỷ phu hiện tại này được chứ? So dung mạo thì thua xa, so bản lĩnh lại càng xa. Quan trọng nhất, tỷ phu hiện tại, hắn đối với tỷ tỷ của y rất tốt, mọi chuyện hắn làm đều vì muốn trút giận cho tỷ tỷ, điều này là quá đủ rồi.
Có lẽ, là vì Bạch Thiên Hoa đem Trưởng Tôn Vinh Cực làm tỷ phu, thừa nhận vị tỷ phu này cùng Thủy Lung có quan hệ, tự nhiên Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ không làm người nhà bị thương, đó là lí do mặc kệ vẻ mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực có lạnh như băng, khí thể kinh khủng dọa người, Bạch Thiên Hoa lại giống như thiếu mất vài sợi dây thần kinh, không hề có một chút sợ hãi, còn thốt lên một câu chế nhạo như vậy.
Nhóm người Tứ hoàng tử nghe xong, đều âm thầm hít một ngụm khí lạnh.
Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: “Sau này không được phép dựa vào gần như thế.”
“Nam nữ khác biệt, mặc dù là chị em ruột cũng phải chú ý một chút, đệ hiểu rõ.” Bạch Thiên Hoa cười toét miệng, còn cố tình hướng Thủy Lung nháy mát mấy cái trêu ghẹo nàng.
Thủy Lung dịu dàng mỉm cười: “Thiếu dạy dỗ?”
“Không dám.” Bạch Thiên Hoa vội vàng dáng vẻ nghiêm cẩn.
Người đứng ở chung quanh nhìn thấy một màn này đều ngớ người, thầm nghĩ rằng xem ra quan hệ giữa Bạch Thiên Hoa và Bạch Thủy Lung thật tốt, khiến bọn họ giật mình chính là nội dung trong lời nói của Bạch Thiên Hoa —– người nam nhân đang ôm Thủy Lung, dĩ nhiên lại là Võ vương trong lời đồn.
Nghe đồn vị Võ vương kia có khuôn mặt rất đáng ghét, do tu luyện tà công mới có bề ngoài xinh đẹp, và cùng thế hệ với hoàng thượng năm ấy — “Lão” vương gia.
Ối trời ơi!
Lúc này, trong cõi lòng của dân chúng vừa phức tạp lại chấn động. Rốt cuộc là loại tà công gì mà có thể tu luyện thành dáng vẻ thiên nhân như vậy chứ. Trên đời này có loại người không bao giờ già hay sao?
Lúc này, cửa lớn của Ôn Tuyển Các mở ra, nhưng không có một người khách nào dám bước vào, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có liếc vào trong một cái. Toàn bộ ý nghĩ của bọn họ đều rơi vào trên người của Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực.
Đám người Tứ hoàng tử cũng phát hiện ra điều này, muốn mở miệng nói gì đó với Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng lại không biết phải mở lời ra sao.
Cửa hàng khai trương thật đúng là có thay đổi bất ngờ.
Trong lúc bọn họ không biết làm sao mở miệng, thì Trưởng Tôn Vinh Cực đã chủ động kéo Thủy Lung đi vào Ôn Tuyển Các.
Bọn họ vừa đi, toàn trường lại yên tĩnh. Ngay sau đó, nhóm người Tứ hoàng tử cũng đi vào, dân chúng ở bên ngoài hai mặt nhìn nhau. Một lúc sau, mới có người đi vào thử, có người thứ nhất thì có người thứ hai, có người thứ hai thì có người thứ ba, về sau càng ngày càng nhiều người bước vào.
Bố trí bên trong Ôn Tuyển Các đều do Thủy Lung tự tay thiết kế. Lấy phong cách đơn giản, thanh nhã làm chủ. Màu sắc bên trong cũng lấy màu lam, xanh lá mạ khỏe khoắn làm chủ. Hương vị thanh u nhẹ nhàng bay trong không khí, nhìn một cái những đồ vật bài trí ngăn nắp bên trong, thật sự khiến người ta vui tai vui mắt.
Quả thật, ánh mắt của đám dân chúng đã bị hấp dẫn. Đặc biệt là khi nhìn thấy tấm bảng treo ghi giá cả, từng tiếng kinh hô vang lên.
Bọn họ vốn cho là các đồ vật do hoàng thân quốc thích sử dụng nhất định sẽ rất đắc, bọn họ đi vào Ôn Tuyển Các tham quan phần lớn chỉ vì tò mò. Ai ngờ khi thấy giá cả mới biết hóa ra bọn họ cũng có thể mua được. Trong chốc lát lại nháy mắt mấy cái, sợ rằng bản thân đã nhìn lầm, một cái…hai cái… Sau đó, xác định mình không nhìn hoa mắt, trên mặt mỗi người đều lộ ra hưng phấn.
“Hoàng tử thật không hổ danh là hoàng tử. Biết lo nghĩ cho người dân.” Đám dân chúng bắt đầu tuyên truyền những lời như vậy. Khiến danh vọng của nhóm hoàng tử không ngừng được nâng cao.
Trái lại, nhóm người Tứ hoàng tử bọn họ cũng không thể ngờ rằng ngày khai trương cửa hàng bọn họ lại nhận được niềm vui bất ngờ này. Vui sướng trên mặt càng thêm dày đặc.
“Đám dân chúng này thật là nặng bên này nhẹ bên kia, rõ ràng là Bạch Thủy Lung nghĩ ra ý tưởng làm ăn này, cũng là do nàng ta bỏ tiền ra, thế mà bọn họ lại không hề nhớ tới điểm tốt của nàng ấy, ngược lại, bọn họ đem hết thảy mọi công tặng cho chúng ta.” Lục hoàng tử âm thầm nói, âm thanh không lớn, chỉ có Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử đứng bên cạnh nghe.
Bọn họ đều hiểu chuyện này, thế nhưng không đi giải thích rõ ràng, không chỉ vì danh tiếng của Thủy Lung quá thúi, điểm tốt ấy cho dù có đặt lên người nàng cũng sẽ bị bao phủ, cũng bởi vì thân phận của bọn họ rất cần danh tiếng tốt.
“Lại nói, hoàng thúc và Bạch Thủy Lung đâu?” Lục hoàng tử nghi hoặc hỏi.
Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều lắc đầu.
Sân sau của Ôn Tuyển Các, dưới tàng cây bên cạnh ao sen, hai người vừa được Lục hoàng tử nhắc tới hiện đang ở chỗ này.
Tay Trưởng Tôn Vinh Cực cầm một cái khăn ướt giúp Thủy Lung chà lau bàn tay.
Thủy Lung không nói gì chỉ nhìn cảnh vật xung quanh, nếu như nàng đoán không sai, hành động này của Trưởng Tôn Vinh Cực nguyên nhân là…
“Đầu tóc của Tiểu Bạch không có bẩn.”
Trưởng Tôn Vinh Cực ngẩng đầu một cái, sau đó lại cẩn thận chà lau từng chút một, ngay cả khe hở bàn tay cũng không bỏ qua: “Rất thân thiết.”
Nguyên nhân đúng là vì nàng xoa đầu Bạch Thiên Hoa, cho nên hắn mới đặc biệt kéo nàng đến đây để chùi tay!
Nàng chưa từng yêu đương, một bụng lý thuyết phong phú cũng chẳng có ích lợi gì, càng không có biện pháp dùng lý lẽ của người bình thường để giải thích hành vi khoa trương như vậy của Trưởng Tôn Vinh Cực. Nàng ngẫm lại, cảm thấy vẫn nên dùng bản năng của sinh vật họ nhà mèo để giải thích, mới hợp lí.
Ý thức chiếm giữ lãnh thổ quá mạnh mẽ, yêu thích sạch sẽ.
Hiện tại, Vinh Đại Miêu nhất định cho rằng lãnh thổ của mình đã bị người ngoài xâm phạm, cho nên hắn vội vàng muốn xóa đi mùi vị của kẻ xâm phạm. Đầu tiên là đem lãnh thổ của mình gột sạch, sau đó dùng nước tiểu của mình để biểu thị cho kẻ xâm phạm kia biết —– Đây là địa bàn của ta!!!
Nàng đang suy nghĩ vẩn vơ, thì cảm thấy đầu ngón tay bị ẩm ướt bao vây, một dòng điện từ đầu ngón tay chạy tán loạn khắp toàn thân. Liếc mắt nhìn qua, liền thấy đầu ngón tay của mình đang bị Trưởng Tôn Vinh Cực ngậm trong miệng, khẽ cắn cắn liếm liếm.
“…Quả nhiên là đi tiểu.” Thủy Lung bĩu môi.
Đuôi mắt Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ run một cái, cũng chả thèm quan tâm câu nói vừa rồi nàng đột nhiên quăng ra biểu đạt ý gì.
Mặc dù không phải đi tiểu để đánh dấu lãnh địa thật sự, nhưng trong mắt Thủy Lung, đều như nhau. Nếu dùng lời nói để diễn tả thì nàng đã thuộc về địa bàn mà vùng nước tiểu nhỏ này đã đánh dấu
Chẳng qua là, “Nước tiểu đánh dấu” của Đại Miêu trên người nàng, đủ mạnh mẽ đủ nổi trội cũng đủ đáng yêu, làm cho nàng không thể tức giận được, trái lại khiến nàng cảm thấy rất buồn cười, cười nhìn hắn vẫy đuôi vội vàng xoay người ‘suỵt suỵt’ (*), cố tình trêu ghẹo hắn: “Thằng nhãi đó là đệ đệ của ta.”
(*) Đi tiểu í :”>
“Em trai ruột cũng không được.” Huống chi là giả.
Thủy Lung liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi quản lí hơi bị nhiều rồi đó.”
Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực trầm xuống: “Nàng nên được ta quản giáo.”
Giọng điệu lừa gạt con nít như thế này, rơi vào tai Thủy Lung, ngược lại giống như hắn đang làm nũng.
Nàng sờ soạng rút mấy ngón tay ra, xoa xoa tóc hắn, đem nước bọt trên tay lau sạch sẽ. Hướng gương mặt lạnh tanh của hắn cười nhẹ, âm thanh mềm mại nói: “Được. Vậy ngươi phải quản giáo ta thật tốt nha.” Sau lưng âm thầm nói luôn những lời còn lại là: Sau này, ta nhất định sẽ quản giáo ngươi thật tốt.
Trong chớp mắt, Trưởng Tôn Vinh Cực liền khôi phục dáng vẻ ấm áp.
“A Lung đã có kinh nghiệm rồi.”
Thủy Lung cười nói: “Bởi vì ngươi thích.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Ta rất vui.”
Thủy Lung híp mắt xoa xoa mái tóc đen mềm mại xõa xuống của hắn: “Bởi vì xoa đầu có lợi cho thể xác và tinh thần.”
TRưởng Tôn Vinh Cực nắm tay nàng: “Tóm lại, A Lung nói gì ta, ta cũng không hiểu rõ.”
“Sau này, chung sống với nhau nhiều hơn, ngươi liền hiểu rõ.” Một lần nữa, Thủy Lung liền đơn giản trấn an cảm xúc của hắn.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhếch môi: “Hôm nay, A Lung thật ngoan, nàng muốn ta thưởng cho nàng cái gì, hử?”
Đột nhiên ta có hứng thú muốn giả bộ ngoan hiền, có thể đem ngươi dụ dỗ đến mức nào thôi à.
Thủy Lung cười thản nhiên: “Cả người ngươi được sinh ra đều cho ta không phải sao?”
Lời này lọt vào tai Trưởng Tôn Vinh Cực thì được hiểu rằng ——- Ta chỉ muốn ngươi.
Trái tim hắn đập nhanh dữ dội, ánh mắt băng tuyết trước kia đã tan ra, nhẹ nhàng hóa thành ánh nắng, gao gắt tập trung nhìn vào Thủy Lung.
Một Thủy Lung ngoan ngoãn như vậy ngược lại khiến hắn không biết phải làm sao mới tốt, hận không thể đem nàng khảm vào trong máu thịt, nhưng lại sợ làm nàng đau. Hận không thể đem mọi thứ tốt nhất dâng lên trước mặt nàng, nhưng nàng lại không mở miệng yêu cầu.
Tại sao có thể ngoan đến như vậy chứ… Thật sự là quá xảo quyệt.
“Thật sự không muốn thứ gì sao?” Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi.
Hắn muốn vì nàng làm một chút gì đó. Vội vã muốn vì nàng làm thứ gì đó, có thể làm cho nàng vui vẻ, nàng thích…
Phốc ~
Thủy Lung đã cười nghiêng cười ngả ở trong lòng, đã lâu nàng không cảm thấy thú vị, cười vui vẻ như thế này.
Nàng thật không ngờ, nàng không ngờ tới chính mình buông thả một chút lại có thể đem Trưởng Tôn Vinh Cực dụ dỗ xong, lại nhận được kết quả như thế này.
Hắn và vùng biển không ranh giới đều giống nhau. Liếc mắt một cái liền thấy nó vô biên vô hạn tràn ngập những điều thần bí, lúc không có gió thì yên ổn vô cùng, đồng thời khi nổi gió lại có thể kinh đào hải lãng (*), nhưng chỉ cần xâm nhập vào trong lòng biển, mới có thể biết được dưới đáy biển ẩn chứa rất nhiều điều ảo diệu và xinh đẹp.
(*) sóng to gió lớn.
Thăm dò như vậy là nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng đều có thể nghẹt thở mà chết, nhưng đồng thời cũng mang đến cho người ta biết bao là kinh hỉ.
Lúc này, Thủy Lung cũng cảm nhận được loại kinh hỉ này.
Mặc kệ hắn cố chấp bá đạo nhiều cỡ nào đi nữa, đối với nàng có bao nhiêu tốt, xác thực rất tốt, cũng rất sạch sẽ.
Chỉ cần dùng đúng phương pháp, kỳ thật rất dễ đối phó với người này.
Thủy Lung cười híp mắt, nhìn ánh mắt nóng rực của Trưởng Tôn Vinh Cực, tùy ý đảo mắt, chỉ vào hồ hoa sen cách đó không xa, chậm rì rì nói: “Ta muốn ăn cá nướng, ngươi đi bắt chứ?”
“Được.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ bay ra ngoài, chớp mắt hắn đã đến bên trong ao sen, chân điểm nhẹ lên lá sen.
Hắn nhìn cá lội trong ao, suy nghĩ một chút. Muốn chọn một con lớn nhất mập nhất, chọn xong một chưởng đánh về phía trong ao sen.
Cách cách một tiếng, nước trong ao bắn tung tóe, trong đó có một con cá mập tung lên, Trưởng Tôn Vinh Cực dễ dàng đem nó bắt vào trong tay.
“A Lung…” Trưởng Tôn Vinh Cực nghiêng đầu nhìn về phía Thủy Lung, dung amjo xinh đẹp tuyệt luân bị che sau bức rèm bọt nước, trong sáng dịu dàng. Một khắc sau, trong phút chốc ánh mắt của hắn kết băng, tạo thành cực đoan trái ngược hoàn toàn với phút trước, khí lạnh khủng bố làm cho người ta giật mình.
Dưới tàng cây, Thủy Lung không kịp nhìn xem sắc mặt của hắn. Đã sớm phát hiện ra phía sau có nguy hiểm cực cao, cả người liền nhanh chóng lộn ngược ra đằng sau, lại liên tục lộn ngược, mới bay vút lên cao nghiêng người, liên tục tránh én hơn mười cây ngân châm nhỏ mỏng như sợi lông mà mắt thường khó phát hiện được.
Lần này, mặc kệ là bản lĩnh ẩn nấp hay là kỹ năng sử dụng ám khí của sát thủ, đều thuộc loại cao thủ đệ nhất.
Nếu như trực giác của Thủy Lung không nhạy bén hơn người thường, e rằng đã dữ nhiều lành ít.
Dù là tránh thoát vết thương trí mạng, mấy chỗ như sườn thắt lưng, đùi vẫn truyền đến cảm giác đau đớn, chắc là bị thương rồi.
Xát xát — Răng rắc!
Bỗng nhiên có một âm thanh khiến cho người ta dợn tóc gáy vang lên, Thủy Lung nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy bộ dạng máu me đầm đìa của nọ vô cùng đẹp một cái quỷ dị.
Trong tầm mắt nàng, Trưởng Tôn Vinh Cực một tay nắm cổ một người, đem người nọ ném mạnh xuống đất, bàn tay liền chuyển đến cổ tay người nọ, âm thanh thanh thúy của xương bị bể nát vang lên, hai tay người nọ bị bẻ cong một cách đáng sợ, toàn bộ tay áo vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ, xương thịt ở cổ tay bị bóp méo, máu tươi nhễ nhại.
Mọi chuyện đều xảy ra trong chớp mắt, người nọ một tiếng kêu đau cũng chưa kịp kêu liền ngất xỉu.
Khóe mắt Thủy Lung giật giật, nhìn sườn mặt không chút biểu cảm của Trưởng Tôn Vinh Cực, đứng thẳng người, đưa tay vỗ bụi bặm trên quần áo của mình.
Nàng mới vỗ có hai cái, thân thể đã bị người bế ngang.
“Ta không sao.” Không nhìn cũng biết là ai rồi.
Trưởng Tôn Vinh Cực sải bước hướng đến sương phòng, để lại một câu: “Giữ lại mạng của hắn.”
Lời này rõ ràng không phải nói với Thủy Lung.
“Vâng.” Một thanh âm rung rẩy truyền tới.
Thủy Lung nhìn lướt qua đầu vai của Trưởng Tôn Vinh Cực, thấy được một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, đem thích khách bị đánh ngất xỉu kéo lên, chuyện còn lại phía sau đã bị cánh cửa của phòng ngủ ngăn cách.
——****—–
Thủy Lung: Lão Thủy (*) hôm nay là đêm thất tịch.
(*) Tác giả – Thủy Thiên Triệt.
Tác giả: Gõ chữ quan trọng nhất, phải bình tĩnh ⊙.⊙
Đế Duyên: Đêm thất tịch, ta có A Lung.
Tác giả: Bà đây có máy tính, phải bình tĩnh ~ hứ ~
Mộc Tuyết: Đêm thất tịch, có rất nhiều vật đáng yêu chơi với ta.
Tác giả: Gia có thể chòng ghẹo độc giả, phải bình tĩnh ~
Thiên Hoa: Ta cũng thế, đêm thất tịch, ta sẽ kết bạn đi tìm đồ ăn.
Tác giả: Bà có mì ăn liền, phải bình tĩnh… Giết! Bình tĩnh em gái nhà ngươi, không ăn, không uống, không có tình nhân là nỗi đau thầm kín của trạch nữ nhaaa! Ta lật bàn này ╯︵┻━┻
—- Phía sau chỉ còn lại một trạch nữ hai mắt đẫm lệ, rưng rưng chúc mọi người một tiếng: Lễ tình nhân vui vẻ!!!
Cái liếc này hình như chỉ là chỉ mang tính chất ánh sáng lướt qua, không có dừng lại ở trên người Mộc Tuyết quá lâu.
Nhưng Mộc Tuyết lại hiểu rõ, cái liếc kia tuyệt đối không đơn giản như vậy, đối phương đang cảnh cáo nàng, cảnh cáo nàng không được nhiều chuyện, an phận thủ thường là được.
Nếu Mộc Tuyết thật sự chỉ là một tỳ nữ bình thường, nàng tự nhiên sẽ không ngây ngốc xen vào chuyện của chủ tử. Thế nhưng, ngược lại nàng không phải. Bởi vậy, sau khi nàng cảm thấy Trưởng Tôn Vinh Cực có ý đồ đặc biệt, tâm thần của nàng không có cách nào ổn định nổi.
Khoảnh khắc ánh mắt của hai người giao nhau rất nhanh, Thủy Lung không hề phát hiện.
Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi bên cạnh nàng dùng cơm, nhìn đến bát đũa đều được chuẩn bị sẵn, mặt của hắn liền lộ ra vẻ sung sướng.
Thời gian dùng cơm im lặng trôi qua, khi Thủy Lung buông đũa xuống, Trưởng Tôn Vinh Cực ngồi bên cạnh cũng giống như ăn xong.
Thủy Lung nhìn hắn một cái, duỗi người chặn ngang, hỏi: “Ngươi không quay về à?”
Nàng không cho là TRưởng Tôn Vinh Cực rãnh rỗi đến như vậy, mỗi ngày đều ở cạnh nàng, giống như không có chuyện gì làm.
Trưởng Tôn Vinh Cực gật đầu nhẹ một cái, nói: “Ở lại với nàng một lúc nữa.”
Thủy Lung nghe vậy cũng không có ý kiến gì.
Lần này sau khi gặp lại, Trưởng Tôn Vinh Cực đã không còn bám dính như trước nữa, dường như hắn thật sự tôn trọng ý nguyện của nàng. Nàng không muốn hắn tiếp cận nàng quá mức, hắn cũng không có bất cứ dấu hiệu động tay động chân gì quá đáng.
Cứ như vậy, Thủy Lung tự nhiên sẽ không cự tuyệt hắn ở lại. Có hắn trò chuyện, còn có thể bắt hắn dạy nàng một chút võ học.
“Được.”
Thủy Lung cười khẽ, đứng dậy đi về phía nam.
Bên kia phương hướng của phủ quận chúa có một cái sân trống trải, nơi đó được Thủy Lung thiết kế thành một sân tập võ. Bình thường sáng sớm mỗi ngày, nàng sẽ đi đến đó rèn luyện thân thể và thân pháp.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nàng đi trước vào trong sương phòng, thay một bộ võ phục nhẹ nhàng, lúc đi ra liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực đang đứng một bên một cái. Cũng không có nói gì với hắn, liền đi vào giữa sân, chậm rãi thả nhẹ hô hấp.
Trong tầm mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực, thiếu nữ ngày thường luôn cười nhẹ thanh cao đã biến đổi. Nụ cười trên khuôn mặt nàng dần dần nhạt đi, hóa thành một khuôn mặt không biểu cảm, thờ ơ không một gợn sóng.
Lúc này, hai mắt nàng khẽ híp lại. Lông mi dày đặc đem con ngươi che dấu, ngăn cản hết thảy ánh sáng rực rỡ ở bên trong, chỉ còn lại nhàn nhạt lạnh lung. Nàng mở hai tay ra, chân đạp một cái, thân thể nhảy vọt mấy thước, giống như con rồng ra chỗ nước cạn, lực đạo ngàn quân trong từng chiêu từng thức sắc bén, nhìn như thong dong, kì thực sát khí bắn ra bốn phía.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn xem càng nhập thần, hắn cảm thấy Thủy Lung như vậy mới thật sự là Thủy Lung. Nàng nên là một anh tư oai hùng, vọt biển bay lên, chứ không phải là một cô gái mảnh mai yếu đuối được nuôi dưỡng trong lầu các đại viện. Mỗi ngày mỗi đêm chỉ biết trang điểm, xiêm y lụa là, tô son điểm phấn.
Nàng nói đúng. Nàng không thể làm sủng vật. Nếu như đem nàng làm sủng vật, về sau chỉ làm mòn đi vuốt nhọn của nàng, cuối cùng chết yểu. Mạng sống của nàng, chính là do nàng làm chủ.
“Tờ khai sính lễ, nàng đã điền xong chưa?”
Nhân lúc Thủy Lung nghỉ ngơi một lát, Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi.
Thủy Lung cầm khăn lau mồ hôi trên trán, nghiêng đầu nhìn về phía hắn. Có lẽ vừa mới luyện xong một bộ quyền pháp, biểu tình của nàng vẫn còn lãnh đạm, ánh mắt sắc bén như băng tuyết, nhàn nhạt lên tiếng: “Ah…Tờ khai sính lễ?”
Nàng nhớ tới lúc ở trên điện chầu, ngay trước mặt đương kim hoàng thượng và văn võ bá quan trong triều, Trưởng Tôn Vinh Cực giao cho nàng một tờ giấy trắng.
Trưởng Tôn Vinh Cực hỏi: “Nàng không có tâm nguyện?”
Âm thanh của hắn lạnh nhạt đi.
Đối phương nhiều lần lặp đi lặp lại thái độ tùy ý, làm cho hắn có một cơn lửa giận ngưng tụ khó nói thành lời.
“Thì sao?” Thủy Lung giương môi cười với hắn.
Nụ cười này phá vỡ sắc mặt lạnh lùng của nàng, giống như hồng mai nở rộ trên băng vỡ, như hỏa tinh sáng quắc, nhem nhóm vào bên trong tuyết trắng băng sương trên đầy đất. Làm cho người xem có cảm giác như thị giác bị đánh sâu vào, tục xưng là kinh diễm.
“Đây chính là tờ khai sính lễ lập gia đình của ta, làm sao không để ý.” Thủy Lung nhẹ nhàng nói một câu này, thấy cái trán của Trưởng Tôn Vinh Cực giãn ra, nàng liền biết lần thứ hai thuận lông(*) thành công.
(*) Động tác vuốt ve thú có lông xù như chó, mèo, thỏ…
“Ừ.” Trưởng Tôn Vinh Cực: “Đã viết xong chưa?”
Không tới nửa tháng nữa là ngày cưới của bọn họ, mấy ngày nay hắn bỏ xuống tất cả mọi công việc, đem toàn bộ tâm trí đặt vào cuộc hôn lễ này. Mặc kệ là tổ chức hay là thiệp cưới, tất cả đều do hắn tự mình tuyển chọn làm việc, phần dụng tâm tri đạo này ít lại càng ít.
Sính lễ là quan trọng nhất, ngoại trừ Phượng Nhãn Quả, hắn muốn hết thảy những lễ vật nàng muốn đều được đưa tới trước mặt nàng, để cho nàng vui vẻ gả cho hắn, cam tâm tình nguyện gả cho hắn.
Đương nhiên Thủy Lung chưa viết xong, thậm chí ngay cả tờ khai sính lễ trống không cũng không biết đã bị nàng ném ở chỗ nào rồi.
Chỉ là sự thật này nàng sẽ không dại mà nói cho Trưởng Tôn Vinh Cực nghe, nói không chừng Con Mèo Lớn này lại xù lông dựng vuốt.
“Bây giờ viết đi.” Trưởng Tôn Vinh Cực thấy nàng không có trả lời ngay, liền đoán được nàng một chữ cũng chưa có viết.
Sóng mắt Thủy Lung chuyển một cái, gật đầu đáp ứng: “Được.” Nói xong, xoay người liền đi vào phía trong sương phòng, vào bên trong bưng giấy mực đi tới bên cạnh Trưởng Tôn Vinh Cực, bình thản đặt trên đất, ngồi xổm xuống cầm bút lông lên, ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực nhướng mày cười: “Ngươi nói ta viết cái gì mới tốt?”
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn dáng vẻ không hề ưu nhã của nàng, chẳng những không thấy là không nên, ngược lại còn ngoài ý muốn cảm thấy đáng yêu. Vóc người của nàng hết sức nhỏ, tăng thêm thì béo, giảm thì quá gầy. Khi đứng, khí chất cả người ngày thường không cho người khác cảm thấy, lúc này ngồi xổm xuống liền nhìn ra một đoàn.
Trong mắt Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng giống như một đứa bé cố gắng giả đáng yêu ngồi chồm hổm trên mặt đất đòi ăn.
(Ngữ: @_@)
Một chút điện giật chạy khắp cả người.
Trưởng Tôn Vinh Cực không tự chủ được cũng ngồi xổm xuống cạnh nàng, lạnh nhạt nói: “Thích cái gì thì viết cái đấy.”
“Nếu ta viết Hoa Tuyết Liên chín cánh, Hà Thủ Ô ngàn năm, Chu Hồng Quả song sinh,… mấy thứ này, ngươi phải làm sao bây giờ?” Thủy Lung nghiêng đầu cười nói.
Thật ra, so với TRưởng Tôn Vinh Cực thản nhiên, lạnh lung giống như chân tiên, nàng thích Trưởng Tôn Vinh Cực đang ngồi chồm hổm cùng nàng nói chuyện tiếu lâm như hiện tại hơn. Bây giờ, hắn so với ngày trước càng tùy tính thoải mái, cũng chân thật có nhân khí hơn, làm cho người ta cảm nhận ra hỉ nộ ái ố của hắn rõ ràng hơn, thậm chí còn có tính trẻ con sinh hờn dỗi.
Ngày thường, hắn vui giận không hiện ra sắc dù đẹp thì có đẹp thật, khí thế quá mức, khiến người ta không thể chạm đến, tựa như thần linh đứng ở phía trên đỉnh Cửu Trọng Sơn, chỉ có thể đứng xa nhìn không thể khinh nhờn, trong lãnh khốc vô tình lộ ra cô đơn lạnh lẽo xa cách trần thế.
Tuy nói người cổ đại đều trưởng thành sớm, nữ tử mười ba tuổi có thể lập gia đình, nam tử mười sáu tuổi có thể tạo dựng sự nghiệp. Nhưng mười chín tuổi trước sau vẫn là một thiếu niên, đặc biệt trong lúc luyện công gặp điều bất trắc, thực tế tính tình của hắn cũng chỉ là đứa trẻ. Nhưng hắn lại có khí chất xa rời trần thế nhiều như vậy, trải qua hình dạng thiên phàm kỳ quặc không chút nào xúc động. Khiến người ta ngưỡng mộ, đồng thời xem nhẹ một chút chua xót, khổ sở kia.
“Cho nàng.” Trưởng Tôn Vinh Cực ung dung nói.
Ý nói là, hắn thật sự biến mọi thứ nàng muốn thành sự thật lấy những thứ nàng muốn đến.
Trong mắt Thủy Lung hiện lên kinh ngạc, nàng đối với Trưởng Tôn Vinh Cực kính nể nhiều hơn một phần. (*)
(*)水珑眼里闪过诧异, 对长孙荣极底蓄又看高了一分. Câu này ta chém bừa, “底蓄” ta không hiểu chỗ này.
Thình lình, Trưởng Tôn Vinh Cực vươn tay, sờ sờ đầu nàng.
Thủy Lung ngẩn ra, nàng hoàn toàn không ngờ TRưởng Tôn Vinh CỰc lại đột nhiên làm hành động như vậy. Hơn nữa, hắn làm rất tự nhiên. Không có một chút báo trước, chờ hắn xoa nhẹ từ đỉnh đầu đến đuôi tóc mới phản ứng, nàng muốn tránh né hay ngăn chặn cũng đã không còn kịp rồi.
Kiếp trước kiếp này, người dùng phương pháp xoa đầu an ủi nàng như vậy, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Viết thật tốt.” Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Cả đời nàng chỉ có một lần kết hôn, ta cho phép nàng lần này được tùy hứng tham lam, mặc kệ viết cái gì, ta đều giúp nàng đạt được.”
Thủy Lung cũng không nói thêm cái gì nữa, nếu như ta muốn mặt trăng, ngôi sao, ngươi có thể lấy đến cho ta sao. Nàng biết Trưởng Tôn Vinh Cực nói nghiêm túc, từ ánh mắt của hắn, dù cho nàng viết ngôi vị hoàng đế Tây Lăng quốc, hắn cũng sẽ giúp nàng làm được.
Thủy Lung nhìn hắn một hồi, đáy lòng ầm ĩ không rõ ràng lắm đó cảm giác gì, dù sao cũng thoải mái nhất là được.
Bất luận nàng viết cái gì, cũng đều giúp nàng đạt được sao.
Bỗng nhiên Thủy Lung thất thần nghĩ: Tờ giấy Tuyên Thành trắng như tuyết này, e rằng chính là tờ giấy có giá trị nhất.
“Hắc.” Nàng hé miệng cười, cầm bút lông, chấm chấm vào mực nước, viết lên giấy Tuyên Thành trắng tinh kia.
Viết một hồi, sau đó liền chấm.
Khóe miệng nàng khẽ câu, đầu bút lông có lực, nhất bút nhất hoa, đợi sau khi thu bút, trên giấy Tuyên Thành có hai chữ thật to ——- ĐẾ DUYÊN.
Hai chữ kềnh càng to lớn, tôn quý kiệt ngạo đập vào mặt, giống như muốn phá vỡ trang giấy ra, in vào ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực, trong nháy mắt chạm đến đáy lòng hắn, sanh sanh chấn động, rung động thật lâu không tiêu tan.
Hắn nhìn về phía Thủy Lung, cặp mắt gợn sóng sâu xa trùng điệp dâng trào, bản thân chưa từng biết.
“Cho.” Thủy Lung đem bút lông đặt trên miệng nghiên mực, cầm giấy Tuyên Thành giũ giũ, đem tờ khai sính lễ vừa viết xong còn chưa có khô mực đưa cho Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Vinh Cực không có cầm lấy, vẫn còn nhìn chằm chằm nàng không tha.
“Không lẽ phần sính lễ này ngươi đưa không nổi?” Thủy Lung cười tủm tỉm hỏi.
Thấy khuôn mặt Trưởng Tôn Vinh Cực đen thùi co quắp, ánh mắt lại hào hứng, nàng nhịn không được, tự nhiên đưa tay nhéo nhéo gò má của hắn.
“Ế! Thật mềm.” Nhìn da thịt giống như ngọc lạnh, vân vê trong tay lại có chút trơn mềm, tránh không được lại sờ soạng, bộ dạng cùng hành vi của nàng hoàn toàn giống lưu manh háo sắc.
Nàng sờ lại sờ khiến TRưởng Tôn Vinh Cực hoàn hồn, bắt lấy cái tay đang làm càng của nàng.
Khi hắn bắt được, thì không buông ra. Thủy Lung không có giãy dụa, nhìn hắn cười.
“Ta làm sính lễ, ai sẽ đón dâu?” Hắn bật thốt lên.
THủy Lung giật mình. Sau đó nhìn thấy vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực cũng đang ngơ ngác, giống như nhận ra chính mình vừa nói một câu quá ngu ngốc, ánh mắt rời rạc trong chốc lát, ngoảnh mặt không nhìn mặt Thủy Lung, nhìn sang phía khác.
“Phốc… ha ha ha.” Thủy Lung không hề nể mặt cười ra tiếng.
Lúc trước cho rằng, Trưởng Tôn Vinh Cực rất có lý trí, nói và làm danh mục quà tặng trống không như vậy, có thể so với hoa hoa công tử, nhân vật phong lưu luôn biết cách làm người khác vui vẻ, tuy rằng những thứ này không phải là tận lực sa vào tình cảm, tuy rằng vẫn có tình ý.
Lúc này, hiếm khi nàng có lí trí, mà đối phương cũng đáp lại.
Hắn nói: Ta làm sính lễ, ai sẽ đón dâu.
Chẳng lẽ hăn nghĩ rằng, nàng viết tên hắn xuống, hắn sẽ đem chính mình cất vào rương làm sính lễ đưa đến cho nàng?
Phốc.
Tuy rằng hiểu rõ chuyện này hắn thông minh một đời hồ đồ nhất thời, trong nháy mắt muốn xóa đi, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy buồn cười ơi là buồn cười.
“Không sao, không đi đón dâu, ta tự đi là được.” Thủy Lung lòng dạ đen tối vẫn không muốn bỏ qua cho hắn, cố ý trêu chọc.
Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh như băng, ánh mắt hung ác nguy hiểm, đáng tiếc lỗ tai đỏ ửng đã bán đứng hắn.
Thủy Lung không chút sợ hãi, cười thản nhiên.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không bao lâu sau Trưởng Tôn Vinh Cực bại trận. Hắn đưa tay che lại ánh mắt của cô, khoảng ba giây sau mới buông, vẻ mặt khôi phục như thường, đối với nàng hỏi: “Chỉ muốn cái này?”
Thủy Lung cười mà không nói.
TRưởng Tôn Vinh Cực đem giấy Tuyên Thành mở ra trước mặt nàng, nhàn nhạt nói: “Ở đây còn chỗ trống phải viết.”
Nào ngờ hắn nói vậy, Thủy Lung cảm thấy nếu mình thật sự không chịu điền vào chỗ trống đó, thằng nhãi này tuyệt đối sẽ không vui.
Một lúc lâu, không thấy Thủy Lung đáp lời, khóe môi Trưởng Tôn Vinh Cực nhếch lên tỏ vẻ hài lòng, đem giấy Tuyên Thành cuốn lại, bỏ vào trong tay áo: “Chê chỗ trống nhỏ à? Ta cho phép nàng tham lam hơn, biết một tờ giấy khác.”
“Không cần, cái này đủ rồi.” Rốt cục Thủy Lung cũng lên tiếng. Nàng cười tủm tỉm nhìn hắn giả vờ cuốn ông tay áo, lại nhìn vào mắt hắn thảo luận: “Từ khi đồng ý gả cho ngươi, ta muốn chính là ngươi.”
Con ngươi Trưởng Tôn Vinh Cực co rút nhanh hơn trong nháy mắt. Nhìn ánh mắt thâm thúy của Thủy Lung, giống như ánh sáng bình minh chiếu khắp biển sâu vô biên, ánh sáng tươi đẹp lại ấm áp rọi khắp ngoài khơi, ánh sáng rực rỡ chiết xạ làm người ta lóa mắt thần mê. Từng đợt sóng biển đua nhau nổi lên, cũng chậm rãi làm da thịt người ấm áp.
Nàng làm sao có thể nói ra lời như vậy, dùng ánh mắt không chút đề phòng nhìn hắn như vậy?
Quả nhiên là con hồ ly, quá giảo hoạt.
Biết rõ trước mắt là hố sâu do chính nàng đào, hắn lại không có biện pháp chống lại sự mê hoặc của nàng, thậm chí còn vui vẻ chịu đựng, sa vào bên trong.
Nếu tiếp tục như vậy, chính mình sẽ biến thành bộ dạng gì?
Trưởng Tôn Vinh Cực nghĩ đến vấn đề này, bình tĩnh biết rõ chính mình trầm luân, ban đầu lại tràn trề không biết. Là điên hay là thành chính quả? Nhưng ngay cả ý nghĩ phản kháng cũng không có, đắm chìm vào trong cái lưới lớn đầy mật ngọt của thiếu nữ trước mắt này, hận không thể đem hai người cùng nhau trói vào trong lưới.
“Nàng có thể tham lam một chút.” Lúc này, Trưởng Tôn Vinh Cực hận không thể đem mọi thứ quý giá đều phủng lên trước mặt nàng.
Âm thanh của hắn khàn khàn, thản nhiên nói, không có bất kỳ động tác gì.
Hắn cảm thấy, chính mình một khi động chạm đến nàng, liền không nỡ buông ra.
Thủy Lung có thâm ý nói: “Yêu cầu này kỳ thực chính là lòng tham rồi, không phải sao.”
Đều không phải.
Trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực nói như vậy.
Cho dù nàng không cầu “Đế Duyên”. Ta cũng sẽ ra sức cố gắng kín đáo đưa cho nàng, nhét vào trong lòng nàng. Phải lấp kín không chừa một chỗ trống, làm cho nàng một lòng một dạ chỉ có thể nghĩ đến “Đế Duyên”.
Thủy Lung không biết ý nghĩ trong lòng của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng nàng có thể cảm nhận được ánh mắt hắn biến hóa, tràn ngập sự mạnh mẽ, chiếm giữ và cố chấp.
“Đây là sính lễ tốt nhất.” Lần thứ hai, Thủy Lung xác định nói.
Nàng muốn chính là hắn.
Một khi có được hắn, đừng nói là thứ gì, cô đều có biện pháp lấy được chúng.
“Được.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nàng một cái thật sâu, sau đó xoay người bay vút ra ngoài, lên xuống mấy cái liền không thấy bóng dáng.Hắn cảm thấy nếu tiếp tục ở lại nơi này, hắn sẽ không nhịn được mà làm gì Thủy Lung.
Thủy Lung nhìn bóng lưng hắn rời đi, chờ đến khi nhìn không thấy gì nữa mới lắc đầu, gạt đống suy nghĩ dư thừa ra khỏi đầu, xoay người đi tới phía trước vũ khí, cầm một thanh trường thương lên đùa bỡn.
Thời gian liên tục trôi qua, một hồi lâu mới dừng lại đi tắm rửa thay quần áo, sau đó tiếp tục xử lý công việc như mọi ngày, một đêm yên lặng trôi qua.
Đêm hôm đó, thân ảnh của Trưởng Tôn Vinh Cực một lần nữa xuất hiện trong phòng ngủ của nàng.
Sau khi Thủy Lung thấy hắn, nàng chỉ hơi nhíu mày, lại không có nói đuổi hắn, đặc biệt lần này trong tay hắn đang cầm một quyển Kinh Lạc – dạy cách xoa bóp , liền đi vào phòng tắm rửa, rồi trở lại giường nhỏ, yên tâm thoải mái hưởng thụ kỹ thuật mát – xa của hắn.
Một đêm này, nàng ngủ vô cùng yên ổn thoải mái, ngay cả nằm mơ cũng ấm áp nhẹ nhàng. Giống như nằm trên bãi cát mềm mại, tấm ánh nắng ấm áp như rửa tội, hai chân được bị sóng biển mát lạnh khẽ vuốt ve, trên bầu trời hồng vũ bay lả tả, rơi khắp mọi nơi, mềm nhẹ đến nỗi gần như không có trọng lượng, lại có thể làm lòng người dao động.
Sáng sớm hôm sau, khi Thủy Lung tỉnh dậy, hoàn toàn không nhớ được mình mơ thấy cái gì, luồng hồng vũ ấm áp khẽ vuốt ve lại như quấy nhiễu trái tim nàng thật lâu không có tiêu tan, khiến cho nàng sau khi tỉnh lại vẻ mặt đều tràn đầy nụ cười nhẹ.
Hiếm khi nàng mơ được một giấc mơ thoải mái như vậy.
Nàng đi vào phía sau tấm bình phong rửa mặt chải đầu, Trưởng Tôn Vinh Cực nằm trên giường nhỏ lại mở mắt ra lần nữa, hoàn toàn trấn tĩnh trước sau như một.
Ngày này, lần thứ hai cả hai người cùng nhau ăn điểm tâm, sau đó Thủy Lung luyện công, Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn cô luyện, chờ đến giờ liền rời đi.
Quy luật này cứ như vậy trải qua vài ngày liên tục, mãi cho khi đến ngày ÔN Tuyển Các khai trương.
Ngày hôm nay, bọn người Tứ hoàng tử đã sớm đến phủ quận chúa, vẻ mặt tươi cười chờ Thủy Lung, khi nhìn thấy thân ảnh của Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực cùng nhau xuất hiện, nụ cười của bọn họ liền cứng đờ, lộ ra nét mặt ngạc nhiên, cho dù khôi phục rất nhanh, ánh mắt lại mang theo một chút thăm dò cùng khó hiểu.
“Hoàng thúc.” Ba vị hoàng tử cùng nhau tôn kính hành lễ với Trưởng Tôn Vinh Cực.
Trưởng Tôn Vinh Cực liếc mắt nhìn bọn họ một cái, coi như là đáp lại.
“Đi thôi.” Đương nhiên Thủy Lung biết hôm nay là ngày mấy, phải biết rằng ngày hôm qua, nàng mới vừa đưa nhóm hàng hóa của hoàng thất vào trong cung.
Đoàn người cùng nhau đi ra phủ quận chúa, hướng về phía Ôn Tuyển Các mà đi.
Lúc này sắc trời còn sớm, nhưng người cổ đại từ trước tới nay luôn có thói quen dậy sớm, cho nên người đi trên đường không ít, đặc biệt là nơi phồn hoa như Ôn Tuyển Các.
Lúc này, bên ngoài Ôn Tuyển Các có không ít dân chúng vây quanh, có người xem cuộc vui cũng có người lợi dụng cơ hội này để kiếm chát. Bởi vì… sau khi công trình Ôn Tuyển Các được hoàn thành vẫn kéo dài không có khai trương, nhưng danh tiếng của nó một chút cũng không nhỏ, thậm chí nó đã truyền khắp kinh thành Kỳ Dương.
Một là ngày xưa Ôn Tuyển Các chính là Văn Hiên Các lừng danh đã lâu. Hai là, tin tức Ôn Tuyển Các do Thủy Lung và các vị hoàng tử cùng nhau mở đã bị truyền ra ngoài. Đối với phần lớn dân chúng mà nói, hoàng tử đó là người không thể đến gần, bọn họ có thể mở cửa hàng mua bán, đó cũng là một chuyện có ý nghĩa, cũng có thể làm thỏa mãn lòng hư vinh của con người.
Dân chúng tuy rằng chán ghét cùng sợ hãi Thủy Lung, nhưng nhìn đến sự tồn tại của các vị hoàng tử, bọn họ liền cảm thấy bình tĩnh lại.
Trong mắt dân chúng, hoàng thượng là người lợi hại, sau đó chính là các vị hoàng tử. Chỉ cần có các vị hoàng tử, con cọp mẹ Bạch Thủy Lung này chỉ có thể nằm mọp xuống như mèo bệnh. Bởi vậy, bọn họ mới dám vây quanh ở chỗ này mà xem náo nhiệt.
“Nhìn kìa, đó không phải là Bạch Thủy Lung sao?”
“Ôi, bọn họ đến rồi.”
“Ông trời, người đó là ai?”
“Khánh vương gia, chắc chắn là thiên hạ đệ nhất mĩ nam của Tây Lăng quốc – Khánh vương gia rồi!”
Đám người nhốn nháo truyền ra tiếng ồn ào đi cùng với đám người Thủy Lung, bọn họ tự nhiên tránh đường. Sau đó, âm thanh càng ngày càng nhỏ, con đường yên tĩnh không tiếng động.
Nhóm người Tứ hoàng tử thấy một màn như vậy, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. Tên tuổi của Bạch Thủy Lung ở Kỳ Dương Thành thậm chí là ở toàn bộ Tây Lăng quốc quả thật rất nổi danh. Tiếc rằng, danh tiếng này hoàn toàn không được tốt, lực uy hiếp đối với dân chúng thật là không giống bình thường.
Thủy Lung đối với thái độ sợ hãi coi nàng giống như yêu ma của dân chúng đã sớm thành thói quen, tùy ý nói với Tứ hoàng tử: “Ngươi, chủ trì nghi thức khai trương.”
Tứ hoàng tử gật đầu.
Nếu để cho Thủy Lung chủ trì, ai biết đám dân chúng này có thể hay không đều bị hù dọa.
Nhưng hắn (Tứ hoàng tử) lại không biết, Thủy Lung kêu hắn lên chủ trì, triệt triệt để để là vì nàng ăn bơ làm biếng.
Tứ hoàng tử hiển nhiên làm việc rất công phu, chủ trì một phen không hề kiêu ngạo cũng chẳng siêm nịnh, mang theo sự cao quý vốn có của hoàng tử, lại không ngạo mạn, thái độ ôn hòa lễ phép làm cho dân chúng bên dưới đều lộ ra nụ cười, sau đó thấy hắn đem tấm vải đỏ trên bảng hiệu kéo xuống, lộ ra ba chữ thếp vàng — Ôn Tuyển Các.
“Còn đây là bảng hiệu do đích thân hoàng thượng viết cùng ban thưởng.” Tứ hoàng tử nói.
Dân chúng nhìn ba chữ thiếp vàng, miệng há hốc sợ hãi than từng tiếng.
Răng rắc!
Một tửu lâu cách đó không xa, lan can điêu khắc vừa vặn có thể nhìn thấy bên này.
Phương Tuấn Hiền dùng sức vịn thành lan can, lại đem thành lan can bóp nát một khối. Hắn chăm chú nhìn bảng hiệu “Ôn Tuyển Các”, sau đó ánh mắt chuyển đến trên người Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực, lửa giận chậm rãi ngưng tụ trong đáy mắt hắn.
“Bên cạnh Bạch Thủy Lung chính là vị vương gia trong lời đồn đãi – Võ vương gia?” Lâm Chi Tiếu nhìn hắn hỏi. Thấy Phương Tuấn Hiền chìm đắm trong lửa giận, một bộ khí thế lạnh buốt tràn ngập nhưng không trả lời, tự mình nói: “Trông thật trẻ tuổi, tuổi tác chắc khoảng chỉ hai mươi trở lại.”
Hắn đánh giá Trưởng Tôn Vinh Cực, mới xem không bao lâu, bỗng nhiên chỉ thấy Trưởng Tôn Vinh Cực ngẩng đầu, không chút nào lệch nhìn về phía hắn.
Lâm Chi Tiếu sửng sốt, đợi đến khi hoàn hồn thì Trưởng Tôn Vinh Cực đã thu hồi tầm mắt.
“Vị Vũ vương gia này thật sự không tầm thường.” Hắn nhìn về phía Phương Tuấn Hiền, chăm chú nói: “Sự kiện đốt cháy sơn trang và chuyện Vũ vương gia mất tích nhất định có liên quan tới hắn.”
Phương Tuấn Hiền hung ác thu hồi ánh mắt, nhìn Lâm Chi Tiếu, nhíu mày nói: “Bọn ta không tra được bất cứ tin tức gì từ hắn.”
Lâm Chi Tiếu nói: “Không nên đi thử hắn.”
Vẻ mặt Phương Tuấn Hiền biến đổi, Lâm Chi Tiếu liếc nhìn liền hiểu rõ ý nghĩ của hắn. Khiến cho hắn tránh không được cảm thấy không được tự nhiên.
Lâm Chi Tiếu nghiêm túc nói: “Võ vương gia này rất nguy hiểm, khiến ta cảm thấy, hắn còn nguy hiểm hơn cả Bạch Thủy Lung.”
“Lời này nghe ra giống như hắn chính là công cụ uy hiếp Bạch Thủy Lung vô cùng tốt?” Phương Tuấn Hiền cười nhạt.
(Ngữ: Uy hiếp cái bíp ~ PTH tên ngu ngốc. đáng đánh mông.)
Hắn không có phát hiện, một khi nói tới chuyện có liên quan đến Bạch Thủy Lung, giọng điệu của hắn dù trở nên rất tồi tệ, cảm xúc cũng cực kỳ dễ bị ảnh hưởng, không còn đâu là ẩn nhẫn tĩnh táo của ngày thường.Hắn tự cho là bởi vì hắn và Bạch Thủy Lung trời sinh đối nghịch, vĩnh viễn không có khả năng chung sống hòa bình, vô cùng chán ghét nữ từ này. Nhưng trong mắt người khác, một hai lần thì có thể cho là hắn ghét Bạch Thủy Lung, ba bốn lần thì chắc chắn sẽ phát hiện một chút bất thường.
Đây chính là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngỏ đã tường.
Lâm Chi Tiếu không có nhắc nhở những biến đổi của hắn, tùy việc mà xét nói: “Có phải lực uy hiếp Bạch Thủy Lung hay không? Ta nghĩ ngươi đã nhận ra rồi chứ.” Hắn không cho Phương Tuấn Hiền có cơ hội phản bác, nói tiếp theo: “Nhưng Bạch Thủy Lung nguy hiểm không cao, bởi nàng có nguyên tắc và tự hạn chế của chính mình, sẽ không liên lụy đến người vô tội ở chung quanh. Vị Vũ vương này thì khác, trong lòng hắn không có bất kỳ quy tắc và cấm kị nào. Hắn chỉ cần dựa vào cảm xúc vui buồn của mình mà làm việc, hạng người như thế thiện ác đan xen, có thể nhất niệm cứu người, cũng có thể nhất niệm giết người, tùy vào suy nghĩ của hắn, làm việc quỷ dị kì lạ, quá mức nguy hiểm.”
Nếu lời này được nói ra từ trong miệng người khác, Phương Tuấn Hiền nhất định sẽ không tin tưởng, nhưng chúng lại được nói ra từ miệng của Lâm Chi Tiếu, hắn không thể không thừa nhận.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Lâm Chi Tiếu nhìn thấy Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng hắn có một đôi mắt sắc xảo, một cái liếc mắt liền có thể đem người đó nhìn thấu bảy, tám phần.
“Ta đã biết.” Phương Tuấn Hiền đem vụn gỗ trong tay vứt đi, mắt vừa chuyển hướng chợt thấy trong đám người bên dưới có vài thân ảnh lén lút, lạnh giọng cười: “Xem ra không cần ta ra tay, vẫn còn một đống người không hài lòng với bọn họ.”
Lâm Chi Tiếu nhìn theo tầm mắt của hắn, cũng nhìn thấy mấy người khác thường.
Hai tay hắn khoanh trước ngực, nghiêng người dựa vào lan can, vẻ mặt trêu tức y hệt bộ dạng chờ xem cuộc vui.
Từ trước đến nay, hắn luôn thích làm người ngoài cuộc để xem cuộc vui.
Đát đát đát!
Tiếng vó ngựa vang lên, từ xa tới gần.
Mọi người quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt họ chính là một đội kị binh, dân đầu là Bạch Thiên Hoa tung người xuống ngựa, lớn tiếng gọi to: “Tỷ, tỷ thật là không có đạo nghĩa, khai trương cửa hàng tại sao lại nói cho đệ biết một tiếng?” Lúc hắn nói chuyện, đồng thời cũng dùng tay ra hiệu, liền thấy đám kị binh phía sau nhanh chóng phân chia làm hai hàng đứng thẳng, trở thành các thủ vệ của Ôn Tuyển Các.
Thủy Lung vẫy vẫy tay với hắn.
Bạch Thiên Hoa lập tức chạy như điên chạy tới trước mặt nàng, bởi tuổi còn quá nhỏ, vóc dáng của hắn ở độ tuổi này không tính là thấp, nhưng rốt cuộc vẫn không có cao hơn Thủy Lung. Lúc này, hắn chạy tới trước mặt Thủy Lung, lại còn đưa đầu ra cho nàng xoa xoa, giống như đang cố gắng làm nũng, muốn được xoa đầu.
Thủy Lung thuận tay đưa tới đầu hắn xoa xoa, nói: “Chỉ là khai trương một cửa hàng mà thôi.” Không phải là chuyện lớn.
Bạch Thiên Hoa híp mắt hưởng thụ, đột nhiên khẽ nói: “Bạch Tuyết Vi mua người đến gây rối.”
“Ừm.”
Nàng đã sớm chú ý đến nhóm người đó đang cố lẩn tránh trong đám dân chúng, mặc dù bọn họ giả dạng thành bá tánh bình dân, nhưng tóm lại bọn họ vẫn không phải là người dân bình thường, bước chân quá nhanh nhẹn cùng ánh mắt bao quát đã sớm bán đứng thân phận của bọn họ.
Thủy Lung không muốn đem thời gian khai trương trở thành chuyện tránh đấu ồn ào.
Nàng cúi đầu sít lại gần bên tai Bạch Thiên Hoa, nói: “Đợi lát nữa, ngươi…” Mới nói được một nửa, eo ếch của nàng đã bị một người ôm lấy, sau đó, thân thể nhanh chóng bị kéo lùi về phía sau, lưng đụng đến lồng ngực ấm nóng của người nào đó.”
“Ôi chao?” Bạch Thiên Hoa ngẩng đầu nhìn thấy Trưởng Tôn Vinh Cực đang ôm bà chị dữ dằn nhà mình, phản ứng đầu tiên của hắn là đực mặt ra, sau đó cười gian: “Ai u ~ tỷ phu tương lai ghen tỵ nha!”
Dáng vẻ kiêu binh thế này, hắn bắt chước thành công mười phần mười.
Từ ngày ở Thái Bạch Lâu gặp Trưởng Tôn Vinh Cực , hắn tận mắt chứng kiến cảnh Thủy Lung đánh Trưởng Tôn Lưu Hiến, sau đó lại cam đoan Thuy Lung là người vô tội, đem bảo kiếm do tiên hoàng ban thưởng tặng cho nàng, để cho nàng trừng phạt Vệ thị – Vệ đại phu nhân, Bạch Thiên Hoa đã chấp nhận người anh rể tương lai này rồi.
Đây mới là tỷ phu tương lai của hắn, từ khi còn nhỏ người đã là đứa con cưng của trời.
Trưởng Tôn Lưu Hiến làm sao có thể so sánh với vị tỷ phu hiện tại này được chứ? So dung mạo thì thua xa, so bản lĩnh lại càng xa. Quan trọng nhất, tỷ phu hiện tại, hắn đối với tỷ tỷ của y rất tốt, mọi chuyện hắn làm đều vì muốn trút giận cho tỷ tỷ, điều này là quá đủ rồi.
Có lẽ, là vì Bạch Thiên Hoa đem Trưởng Tôn Vinh Cực làm tỷ phu, thừa nhận vị tỷ phu này cùng Thủy Lung có quan hệ, tự nhiên Trưởng Tôn Vinh Cực sẽ không làm người nhà bị thương, đó là lí do mặc kệ vẻ mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực có lạnh như băng, khí thể kinh khủng dọa người, Bạch Thiên Hoa lại giống như thiếu mất vài sợi dây thần kinh, không hề có một chút sợ hãi, còn thốt lên một câu chế nhạo như vậy.
Nhóm người Tứ hoàng tử nghe xong, đều âm thầm hít một ngụm khí lạnh.
Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: “Sau này không được phép dựa vào gần như thế.”
“Nam nữ khác biệt, mặc dù là chị em ruột cũng phải chú ý một chút, đệ hiểu rõ.” Bạch Thiên Hoa cười toét miệng, còn cố tình hướng Thủy Lung nháy mát mấy cái trêu ghẹo nàng.
Thủy Lung dịu dàng mỉm cười: “Thiếu dạy dỗ?”
“Không dám.” Bạch Thiên Hoa vội vàng dáng vẻ nghiêm cẩn.
Người đứng ở chung quanh nhìn thấy một màn này đều ngớ người, thầm nghĩ rằng xem ra quan hệ giữa Bạch Thiên Hoa và Bạch Thủy Lung thật tốt, khiến bọn họ giật mình chính là nội dung trong lời nói của Bạch Thiên Hoa —– người nam nhân đang ôm Thủy Lung, dĩ nhiên lại là Võ vương trong lời đồn.
Nghe đồn vị Võ vương kia có khuôn mặt rất đáng ghét, do tu luyện tà công mới có bề ngoài xinh đẹp, và cùng thế hệ với hoàng thượng năm ấy — “Lão” vương gia.
Ối trời ơi!
Lúc này, trong cõi lòng của dân chúng vừa phức tạp lại chấn động. Rốt cuộc là loại tà công gì mà có thể tu luyện thành dáng vẻ thiên nhân như vậy chứ. Trên đời này có loại người không bao giờ già hay sao?
Lúc này, cửa lớn của Ôn Tuyển Các mở ra, nhưng không có một người khách nào dám bước vào, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không có liếc vào trong một cái. Toàn bộ ý nghĩ của bọn họ đều rơi vào trên người của Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực.
Đám người Tứ hoàng tử cũng phát hiện ra điều này, muốn mở miệng nói gì đó với Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng lại không biết phải mở lời ra sao.
Cửa hàng khai trương thật đúng là có thay đổi bất ngờ.
Trong lúc bọn họ không biết làm sao mở miệng, thì Trưởng Tôn Vinh Cực đã chủ động kéo Thủy Lung đi vào Ôn Tuyển Các.
Bọn họ vừa đi, toàn trường lại yên tĩnh. Ngay sau đó, nhóm người Tứ hoàng tử cũng đi vào, dân chúng ở bên ngoài hai mặt nhìn nhau. Một lúc sau, mới có người đi vào thử, có người thứ nhất thì có người thứ hai, có người thứ hai thì có người thứ ba, về sau càng ngày càng nhiều người bước vào.
Bố trí bên trong Ôn Tuyển Các đều do Thủy Lung tự tay thiết kế. Lấy phong cách đơn giản, thanh nhã làm chủ. Màu sắc bên trong cũng lấy màu lam, xanh lá mạ khỏe khoắn làm chủ. Hương vị thanh u nhẹ nhàng bay trong không khí, nhìn một cái những đồ vật bài trí ngăn nắp bên trong, thật sự khiến người ta vui tai vui mắt.
Quả thật, ánh mắt của đám dân chúng đã bị hấp dẫn. Đặc biệt là khi nhìn thấy tấm bảng treo ghi giá cả, từng tiếng kinh hô vang lên.
Bọn họ vốn cho là các đồ vật do hoàng thân quốc thích sử dụng nhất định sẽ rất đắc, bọn họ đi vào Ôn Tuyển Các tham quan phần lớn chỉ vì tò mò. Ai ngờ khi thấy giá cả mới biết hóa ra bọn họ cũng có thể mua được. Trong chốc lát lại nháy mắt mấy cái, sợ rằng bản thân đã nhìn lầm, một cái…hai cái… Sau đó, xác định mình không nhìn hoa mắt, trên mặt mỗi người đều lộ ra hưng phấn.
“Hoàng tử thật không hổ danh là hoàng tử. Biết lo nghĩ cho người dân.” Đám dân chúng bắt đầu tuyên truyền những lời như vậy. Khiến danh vọng của nhóm hoàng tử không ngừng được nâng cao.
Trái lại, nhóm người Tứ hoàng tử bọn họ cũng không thể ngờ rằng ngày khai trương cửa hàng bọn họ lại nhận được niềm vui bất ngờ này. Vui sướng trên mặt càng thêm dày đặc.
“Đám dân chúng này thật là nặng bên này nhẹ bên kia, rõ ràng là Bạch Thủy Lung nghĩ ra ý tưởng làm ăn này, cũng là do nàng ta bỏ tiền ra, thế mà bọn họ lại không hề nhớ tới điểm tốt của nàng ấy, ngược lại, bọn họ đem hết thảy mọi công tặng cho chúng ta.” Lục hoàng tử âm thầm nói, âm thanh không lớn, chỉ có Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử đứng bên cạnh nghe.
Bọn họ đều hiểu chuyện này, thế nhưng không đi giải thích rõ ràng, không chỉ vì danh tiếng của Thủy Lung quá thúi, điểm tốt ấy cho dù có đặt lên người nàng cũng sẽ bị bao phủ, cũng bởi vì thân phận của bọn họ rất cần danh tiếng tốt.
“Lại nói, hoàng thúc và Bạch Thủy Lung đâu?” Lục hoàng tử nghi hoặc hỏi.
Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều lắc đầu.
Sân sau của Ôn Tuyển Các, dưới tàng cây bên cạnh ao sen, hai người vừa được Lục hoàng tử nhắc tới hiện đang ở chỗ này.
Tay Trưởng Tôn Vinh Cực cầm một cái khăn ướt giúp Thủy Lung chà lau bàn tay.
Thủy Lung không nói gì chỉ nhìn cảnh vật xung quanh, nếu như nàng đoán không sai, hành động này của Trưởng Tôn Vinh Cực nguyên nhân là…
“Đầu tóc của Tiểu Bạch không có bẩn.”
Trưởng Tôn Vinh Cực ngẩng đầu một cái, sau đó lại cẩn thận chà lau từng chút một, ngay cả khe hở bàn tay cũng không bỏ qua: “Rất thân thiết.”
Nguyên nhân đúng là vì nàng xoa đầu Bạch Thiên Hoa, cho nên hắn mới đặc biệt kéo nàng đến đây để chùi tay!
Nàng chưa từng yêu đương, một bụng lý thuyết phong phú cũng chẳng có ích lợi gì, càng không có biện pháp dùng lý lẽ của người bình thường để giải thích hành vi khoa trương như vậy của Trưởng Tôn Vinh Cực. Nàng ngẫm lại, cảm thấy vẫn nên dùng bản năng của sinh vật họ nhà mèo để giải thích, mới hợp lí.
Ý thức chiếm giữ lãnh thổ quá mạnh mẽ, yêu thích sạch sẽ.
Hiện tại, Vinh Đại Miêu nhất định cho rằng lãnh thổ của mình đã bị người ngoài xâm phạm, cho nên hắn vội vàng muốn xóa đi mùi vị của kẻ xâm phạm. Đầu tiên là đem lãnh thổ của mình gột sạch, sau đó dùng nước tiểu của mình để biểu thị cho kẻ xâm phạm kia biết —– Đây là địa bàn của ta!!!
Nàng đang suy nghĩ vẩn vơ, thì cảm thấy đầu ngón tay bị ẩm ướt bao vây, một dòng điện từ đầu ngón tay chạy tán loạn khắp toàn thân. Liếc mắt nhìn qua, liền thấy đầu ngón tay của mình đang bị Trưởng Tôn Vinh Cực ngậm trong miệng, khẽ cắn cắn liếm liếm.
“…Quả nhiên là đi tiểu.” Thủy Lung bĩu môi.
Đuôi mắt Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ run một cái, cũng chả thèm quan tâm câu nói vừa rồi nàng đột nhiên quăng ra biểu đạt ý gì.
Mặc dù không phải đi tiểu để đánh dấu lãnh địa thật sự, nhưng trong mắt Thủy Lung, đều như nhau. Nếu dùng lời nói để diễn tả thì nàng đã thuộc về địa bàn mà vùng nước tiểu nhỏ này đã đánh dấu
Chẳng qua là, “Nước tiểu đánh dấu” của Đại Miêu trên người nàng, đủ mạnh mẽ đủ nổi trội cũng đủ đáng yêu, làm cho nàng không thể tức giận được, trái lại khiến nàng cảm thấy rất buồn cười, cười nhìn hắn vẫy đuôi vội vàng xoay người ‘suỵt suỵt’ (*), cố tình trêu ghẹo hắn: “Thằng nhãi đó là đệ đệ của ta.”
(*) Đi tiểu í :”>
“Em trai ruột cũng không được.” Huống chi là giả.
Thủy Lung liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi quản lí hơi bị nhiều rồi đó.”
Sắc mặt Trưởng Tôn Vinh Cực trầm xuống: “Nàng nên được ta quản giáo.”
Giọng điệu lừa gạt con nít như thế này, rơi vào tai Thủy Lung, ngược lại giống như hắn đang làm nũng.
Nàng sờ soạng rút mấy ngón tay ra, xoa xoa tóc hắn, đem nước bọt trên tay lau sạch sẽ. Hướng gương mặt lạnh tanh của hắn cười nhẹ, âm thanh mềm mại nói: “Được. Vậy ngươi phải quản giáo ta thật tốt nha.” Sau lưng âm thầm nói luôn những lời còn lại là: Sau này, ta nhất định sẽ quản giáo ngươi thật tốt.
Trong chớp mắt, Trưởng Tôn Vinh Cực liền khôi phục dáng vẻ ấm áp.
“A Lung đã có kinh nghiệm rồi.”
Thủy Lung cười nói: “Bởi vì ngươi thích.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Ta rất vui.”
Thủy Lung híp mắt xoa xoa mái tóc đen mềm mại xõa xuống của hắn: “Bởi vì xoa đầu có lợi cho thể xác và tinh thần.”
TRưởng Tôn Vinh Cực nắm tay nàng: “Tóm lại, A Lung nói gì ta, ta cũng không hiểu rõ.”
“Sau này, chung sống với nhau nhiều hơn, ngươi liền hiểu rõ.” Một lần nữa, Thủy Lung liền đơn giản trấn an cảm xúc của hắn.
Trưởng Tôn Vinh Cực nhếch môi: “Hôm nay, A Lung thật ngoan, nàng muốn ta thưởng cho nàng cái gì, hử?”
Đột nhiên ta có hứng thú muốn giả bộ ngoan hiền, có thể đem ngươi dụ dỗ đến mức nào thôi à.
Thủy Lung cười thản nhiên: “Cả người ngươi được sinh ra đều cho ta không phải sao?”
Lời này lọt vào tai Trưởng Tôn Vinh Cực thì được hiểu rằng ——- Ta chỉ muốn ngươi.
Trái tim hắn đập nhanh dữ dội, ánh mắt băng tuyết trước kia đã tan ra, nhẹ nhàng hóa thành ánh nắng, gao gắt tập trung nhìn vào Thủy Lung.
Một Thủy Lung ngoan ngoãn như vậy ngược lại khiến hắn không biết phải làm sao mới tốt, hận không thể đem nàng khảm vào trong máu thịt, nhưng lại sợ làm nàng đau. Hận không thể đem mọi thứ tốt nhất dâng lên trước mặt nàng, nhưng nàng lại không mở miệng yêu cầu.
Tại sao có thể ngoan đến như vậy chứ… Thật sự là quá xảo quyệt.
“Thật sự không muốn thứ gì sao?” Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi.
Hắn muốn vì nàng làm một chút gì đó. Vội vã muốn vì nàng làm thứ gì đó, có thể làm cho nàng vui vẻ, nàng thích…
Phốc ~
Thủy Lung đã cười nghiêng cười ngả ở trong lòng, đã lâu nàng không cảm thấy thú vị, cười vui vẻ như thế này.
Nàng thật không ngờ, nàng không ngờ tới chính mình buông thả một chút lại có thể đem Trưởng Tôn Vinh Cực dụ dỗ xong, lại nhận được kết quả như thế này.
Hắn và vùng biển không ranh giới đều giống nhau. Liếc mắt một cái liền thấy nó vô biên vô hạn tràn ngập những điều thần bí, lúc không có gió thì yên ổn vô cùng, đồng thời khi nổi gió lại có thể kinh đào hải lãng (*), nhưng chỉ cần xâm nhập vào trong lòng biển, mới có thể biết được dưới đáy biển ẩn chứa rất nhiều điều ảo diệu và xinh đẹp.
(*) sóng to gió lớn.
Thăm dò như vậy là nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng đều có thể nghẹt thở mà chết, nhưng đồng thời cũng mang đến cho người ta biết bao là kinh hỉ.
Lúc này, Thủy Lung cũng cảm nhận được loại kinh hỉ này.
Mặc kệ hắn cố chấp bá đạo nhiều cỡ nào đi nữa, đối với nàng có bao nhiêu tốt, xác thực rất tốt, cũng rất sạch sẽ.
Chỉ cần dùng đúng phương pháp, kỳ thật rất dễ đối phó với người này.
Thủy Lung cười híp mắt, nhìn ánh mắt nóng rực của Trưởng Tôn Vinh Cực, tùy ý đảo mắt, chỉ vào hồ hoa sen cách đó không xa, chậm rì rì nói: “Ta muốn ăn cá nướng, ngươi đi bắt chứ?”
“Được.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ bay ra ngoài, chớp mắt hắn đã đến bên trong ao sen, chân điểm nhẹ lên lá sen.
Hắn nhìn cá lội trong ao, suy nghĩ một chút. Muốn chọn một con lớn nhất mập nhất, chọn xong một chưởng đánh về phía trong ao sen.
Cách cách một tiếng, nước trong ao bắn tung tóe, trong đó có một con cá mập tung lên, Trưởng Tôn Vinh Cực dễ dàng đem nó bắt vào trong tay.
“A Lung…” Trưởng Tôn Vinh Cực nghiêng đầu nhìn về phía Thủy Lung, dung amjo xinh đẹp tuyệt luân bị che sau bức rèm bọt nước, trong sáng dịu dàng. Một khắc sau, trong phút chốc ánh mắt của hắn kết băng, tạo thành cực đoan trái ngược hoàn toàn với phút trước, khí lạnh khủng bố làm cho người ta giật mình.
Dưới tàng cây, Thủy Lung không kịp nhìn xem sắc mặt của hắn. Đã sớm phát hiện ra phía sau có nguy hiểm cực cao, cả người liền nhanh chóng lộn ngược ra đằng sau, lại liên tục lộn ngược, mới bay vút lên cao nghiêng người, liên tục tránh én hơn mười cây ngân châm nhỏ mỏng như sợi lông mà mắt thường khó phát hiện được.
Lần này, mặc kệ là bản lĩnh ẩn nấp hay là kỹ năng sử dụng ám khí của sát thủ, đều thuộc loại cao thủ đệ nhất.
Nếu như trực giác của Thủy Lung không nhạy bén hơn người thường, e rằng đã dữ nhiều lành ít.
Dù là tránh thoát vết thương trí mạng, mấy chỗ như sườn thắt lưng, đùi vẫn truyền đến cảm giác đau đớn, chắc là bị thương rồi.
Xát xát — Răng rắc!
Bỗng nhiên có một âm thanh khiến cho người ta dợn tóc gáy vang lên, Thủy Lung nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy bộ dạng máu me đầm đìa của nọ vô cùng đẹp một cái quỷ dị.
Trong tầm mắt nàng, Trưởng Tôn Vinh Cực một tay nắm cổ một người, đem người nọ ném mạnh xuống đất, bàn tay liền chuyển đến cổ tay người nọ, âm thanh thanh thúy của xương bị bể nát vang lên, hai tay người nọ bị bẻ cong một cách đáng sợ, toàn bộ tay áo vỡ tan tành thành từng mảnh nhỏ, xương thịt ở cổ tay bị bóp méo, máu tươi nhễ nhại.
Mọi chuyện đều xảy ra trong chớp mắt, người nọ một tiếng kêu đau cũng chưa kịp kêu liền ngất xỉu.
Khóe mắt Thủy Lung giật giật, nhìn sườn mặt không chút biểu cảm của Trưởng Tôn Vinh Cực, đứng thẳng người, đưa tay vỗ bụi bặm trên quần áo của mình.
Nàng mới vỗ có hai cái, thân thể đã bị người bế ngang.
“Ta không sao.” Không nhìn cũng biết là ai rồi.
Trưởng Tôn Vinh Cực sải bước hướng đến sương phòng, để lại một câu: “Giữ lại mạng của hắn.”
Lời này rõ ràng không phải nói với Thủy Lung.
“Vâng.” Một thanh âm rung rẩy truyền tới.
Thủy Lung nhìn lướt qua đầu vai của Trưởng Tôn Vinh Cực, thấy được một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, đem thích khách bị đánh ngất xỉu kéo lên, chuyện còn lại phía sau đã bị cánh cửa của phòng ngủ ngăn cách.
——****—–
Thủy Lung: Lão Thủy (*) hôm nay là đêm thất tịch.
(*) Tác giả – Thủy Thiên Triệt.
Tác giả: Gõ chữ quan trọng nhất, phải bình tĩnh ⊙.⊙
Đế Duyên: Đêm thất tịch, ta có A Lung.
Tác giả: Bà đây có máy tính, phải bình tĩnh ~ hứ ~
Mộc Tuyết: Đêm thất tịch, có rất nhiều vật đáng yêu chơi với ta.
Tác giả: Gia có thể chòng ghẹo độc giả, phải bình tĩnh ~
Thiên Hoa: Ta cũng thế, đêm thất tịch, ta sẽ kết bạn đi tìm đồ ăn.
Tác giả: Bà có mì ăn liền, phải bình tĩnh… Giết! Bình tĩnh em gái nhà ngươi, không ăn, không uống, không có tình nhân là nỗi đau thầm kín của trạch nữ nhaaa! Ta lật bàn này ╯︵┻━┻
—- Phía sau chỉ còn lại một trạch nữ hai mắt đẫm lệ, rưng rưng chúc mọi người một tiếng: Lễ tình nhân vui vẻ!!!
/194
|