Edit: Tiểu Ngữ
Thời gian từng chút trôi qua, gia phòng nhỏ phía sau tấm bình phong cũng trở nên yên lặng như lúc ban đầu, không cảm giác được thời gian dần trôi mất.
Đôi tay đang xoa bóp trên vai Thủy Lung của Trưởng Tôn Vinh Cực từ cẩn thận dè dặt chuyển sang ung dung, thông thạo. Tuy sức lực của hắn vừa phải nhưng liên tục đè xuống, đầu vai của Thủy Lung cũng bắt đầu đổi sang màu đỏ, giống như chứng mình rằng thân thể này là thuộc sở hữu của hắn, trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác gọi là thỏa mãn.
Da thịt non mịn trơn bóng càng tôn lên những vết đỏ tươi, lộ ra một loại xinh đẹp làm mê hoặc lòng người. Làm cho động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực dần đần chậm lại, ánh mắt trong suốt cũng từ từ biến hóa.
Rất thoải mái…
Bất kể là hôn môi nàng hay là vuốt ve nàng, cũng đều rất thoải mái.
Không làm tới bước cuối cùng sẽ có cảm giác gì.
Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực dần dần tối đen xuống, ngón tay bắt đầu không an phận, bàn tay từ hai bên đầu vai của nàng trượt xuống, dừng lại ở vòng eo duyên dáng của nàng lưu luyến vuốt ve. Ngón tay của hắn nhỏ dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng cũng không có nhô ra, còn thon dài hơn cả ngón tay của nữ tử, đẹp giống như khuôn mặt tinh xảo của hắn.
Một đôi bàn tay như vậy lại ám muội xoa nắn trên làn da trắng nõn, không chỉ không làm cho người ta chán ghét, ngược lại còn cảm giác tốt đẹp và hấp dẫn, khiến người khác nhịn không được cảm thấy miệng lưỡi đều khô.
Thủy Lung giống như bị người nào đó sờ mó bị nhột, thân thể không tự chủ được tránh né nhưng không có phát ra âm thanh.
Nàng đang ngủ.
Trưởng Tôn Vinh Cực biết Thủy Lung đang ngủ thật. Hơi thở đều đều, đôi mắt nhắm chặt, lông mi chặt chẽ gắn chặt vào nhau, có cảm giác rất bình yên. Tuy rằng lúc nàng tỉnh, nụ cười luôn mềm mại, thanh nhã nhưng không che đậy được phần mạnh mẽ, độc đoán từ bên trong toát ra.
Hiện tại, nàng giống như đã cởi bỏ bụi gai ở bên ngoài, để lộ phần mềm mại nhất ở bên trong ra ngoài.
Bàn tay đang vuốt vòng eo nhỏ của nàng dừng lại.
Dục vọng đang dâng lên đột nhiên phai nhạt xuống, còn có chuyện thoải mái hơn, lúc này hắn muốn nhìn bộ dạng khi ngủ của cô. Đặc biệt muốn nhìn xem con Tiểu Hỏa Hồ luôn giảo hoạt, mạnh mẽ lại buông xuống tất cả mọi phòng bị đối với hắn, không hề cảnh giác thoải mái ngủ trước mặt hắn. Khiến cho trái tim hắn nảy sinh ra một loại cảm giác ấm áp khó tả.
Chuyện này không thể không nói Thủy Lung tính toán rất giỏi, đối với loại sinh vật có nội tâm mẫn cảm, vui giận bất thường này hơn nữa còn thuộc loại người thích dùng bạo lực để giải quyết. Muốn chân chính tiếp cận với hắn không chỉ dựa vào sức mạnh là được, có lúc cần phải tỏ ra yếu ớt thì nhất định phải tỏ ra yếu ớt, làm cho đối phương cảm nhận được chính mình không có ác ý tiếp cận hắn.
Thủy Lung hiểu rõ, lấy bản lĩnh của Trưởng Tôn Vinh Cực muốn giết nàng là chuyện rất dễ dàng, nên nếu hắn thật sự muốn giết nàng thì đã sớm ra tay từ lâu. Trước đây, nàng không bao giờ ngủ say, trên giường nàng đều giấu sẵn một con dao, đề phòng mọi tình huống —– Ai kêu Bạch Thủy Lung trước kia là một nhân vật giết đáng sợ.
Trong lúc ngủ, Thủy Lung vô tình nằm mơ, giấc mơ này có chút kì lạ, nàng mở mắt không nổi, lại biết Bạch Nha xông về phía mình, cả người đầy lông xù màu trắng, thân thể cao to uy mãnh, hơn nữa ánh mắt tràn đầy thú tính lạnh như băng, nhưng trong mắt Thủy Lung nó là động vật đáng yêu nhất.
Uhm… Về phần Thủy Lung yêu thích động vật đáng yêu, dù là kiếp trước cũng rất ít người biết được.
Ai kêu Thủy Lung yêu thích động vật đáng yêu không có biểu hiện rõ rằng. Đặc biệt là yêu thích của nàng và người bình thường không giống nhau. Người ta yêu thích là những con vật yếu đuối, mắt to ngập nước, điềm đạm đáng yêu giống như chó con, mèo con khiến người ta yêu thường, cưng chiều. Nhưng mấy con này đưa tới trước mặt Thủy Lung, nhiều nhất nàng chỉ liếc mắt một cái, sau đó một chút hứng thú cũng không có, một cước đá bay nó, chẳng cần biết nó có đáng thương hay không đáng thương.
Nàng yếu thích động vật, không chỉ phải có lông nhung, quan trọng hơn là phải có sức mạnh, ánh mắt sắc bén, bên trong bình tĩnh, cao ngạo khí khái. Dùng cách nói của Thủy Lung chính l thú cưng như vậy ra trận mới có thể giết địch, dưới lớp mềm mại đáng yêu của nó. Gánh được đánh, chịu được mắng, không dễ bị khuất phục, một khi bị thuần phục sẽ một lòng trung thành, khi chà đạp nó mới có hứng thú và cảm giác thành tựu.
(TN: Ác quỷ…. )
Kiếp trước những người nghe được lí luận này của nàng xong, đều âm thầm dùng ánh mắt kính nể và đồng tình nhìn Bạch Nha.
(TN: Đáng thương tiểu Bạch | Bạch Nha: Ô ô Ô….)
Phản ứng của Bạch Nha? Đương nhiên là coi như không có thấy. Ý nói: Ngoài chủ nhân, nhưng người khác đều là con mồi của bốn chân.
(TN: *xích ra* | Bạch Nha: *liếm môi*)
Lúc này, Thủy Lung nằm mơ thấy một giấc mơ kì lạ, nàng mơ thấy sau khi Bạch Nhao nhào tới, vô cùng thân thiết nằm ở trên người nàng, dùng đầu lưỡi đỏ thắm liếm hai gò má và lưng của nàng…
Liếm…lưng?
Thủy Lung sửng sốt, không biết khi nào cái áo mình đang mặc đã bị Bạch Nha cắn xé kéo ra rồi.
Có cái gì đó không đúng cho lắm, nàng mơ hồ nhớ lại, chính nàng kéo Trưởng Tôn Vinh Cực đi vào gian phòng nhỏ trong thư phòng. Sau đó, nàng bắt hắn xoa bóp lưng cho nàng… Như vậy, chẳng lẽ bây giờ nàng đang nằm mơ?
Cái loại biết mình đang nằm mơ lại không thể tỉnh dậy, càng thêm kì lạ.
Ngao ngao ~
Dường như Bạch Nha không vừa ý vì chủ nhân thả hồn theo gió mây, cặp mắt to tròn màu lam như biển lớn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sắc bén, lạnh như băng lộ ra một chút thân thiết chỉ dành riêng cho chủ nhân. Chỉ lần lúc này, trong phần thân thiết ấy có rất nhiều sự bất mãn.
Nó dùng chi trước đè lại hai tay của nàng, cái mũi hình tam giác màu đen khịt khịt ở cổ nàng, dường như muốn cắn đứt cái cổ nhỏ nhắn của nàng. Thế nhưng nó không có cắn, trên thực tế nó dùng cái lưỡi đỏ au liếm thật mạnh, cái mũi phát ra hơi thở nóng hổi và buồn bực, hình như đang đe dọa Thủy Lung: Lúc đùa giỡn với Bạch Nha, dám thả hồn theo gió trăng, có tin hay không Bạch Nha cắn chết ngươi… Chết ngươi… Ngươi!
“Ha ha…” Thủy Lung cảm thấy nhột nhột vì bị nó ma xát, cũng bị tính tình kì quặc và sự làm nũng của Bạch Nha chọc cười. Mặc dù biết là nằm mơ, trong giấc mơ mới có thể nhìn thấy được thú cưng đáng yêu của mình, ngược lại làm cho Thủy Lung cảm thấy rất dễ chịu.
“Được, được, Bạch Nha đừng quậy nữa.” Trong giọng nói của Thủy Lung miễn cưỡng lộ ra một chút cưng chiều và phóng túng đối với thú cưng, nhưng không có giảm đi bản chất mạnh mẽ của mình. Nàng đưa tay đẩy cái đầu to đùng của Bạch Nha ra, thầm nghĩ cả người bị nó liếm toàn là nước bọt, lát nữa phải xuống biển bơi một chút mới được.
Ôi…
Đột nhiên ở cổ truyền đến một chút đau đớn, làm Thủy Lung hoàn hồn.
Bạch Nha thật sự dám cắn nàng!
“Bạch Nha!” Thủy Lung cũng có chút tức giận, đưa tay muốn sờ chỗ bị cắn, mới phát hiện tay vẫn bị chi trước của Bạch Nha đè xuống, muốn nhúc nhích một chút cũng không được.
Không bình thường.
Thủy Lung khẽ nhíu mày: “Bạch Nha, buông ra! Bằng không hôm nay không cho mày ăn thịt.”
Bạch Nha là động vật ăn thịt. Đặc biệt được Thủy Lung nuôi dưỡng thành không thịt không vui giống như nàng. Sự chấp niệm của nó đối với thịt khỏi phải bàn có bao nhiêu sâu nặng, thâm tình.
Chỉ là lúc này, phản ứng lần thứ hai của Bạch Nha nằm ngoài dự đoán của Thủy Lung. Nó nghe được Thủy Lung không cho nó ăn thịt, nó chẳng những không đứng lên mà còn cắn cắn nhiều hơn nữa, có lúc đối mắt màu xanh nước biển đó nhìn về phía nàng. Không biết vì sao Thủy Lung cảm thấy có một loại ánh mắt rất quen thuộc, hình như rất giống với người nào đó. Chẳng qua là hiện tại còn đang trong giấc mơ nên nàng không thể nhớ ra được là ai.
“Bạch Nha, ai là Bạch Nha?” Dường như có ai đó ở bên tai nàng hỏi nhỏ, âm thanh khàn khàn không vui.
Thủy Lung cảm thấy mí mắt rất nặng, muốn mở lại không thể mở ra.
Lúc này, cái đầu lớn của Bạch Nha chôn ở cổ nàng đột nhiên ngẩng lên. Một đôi mắt thú dã man, sâu hút nhìn nàng. Sau đó, cái đầu to đó cách nàng càng lúc càng gần, cái liễm đỏ thẳm hình như muốn liếm miệng của nàng.
“Tiểu Bạch Miêu còn muốn ra oai?” Đột nhiên, mí mắt của Thủy Lung hiện lên tươi cười, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh, nhẹ nhàng nói.
Chỉ nghe âm thanh của nàng khỏi phải nói có bao nhiêu dịu dàng, đáng tiếc chân của nàng lại không một chút lưu tình. Một chân đá ra, ngoài ý muốn không nghe được âm thanh rên rỉ, uất ức của Bạch Nha, ngược lại giống tiếng người kêu rên…
(TN: _.____’’’ càng ngày càng tà ác.)
Hử?
Trong đầu Thủy Lung có một ánh sáng chợt lóe qua.
Trên giường nhỏ.
Vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực có chút đau đớn. Một tay nắm chặt hai tay của Thủy Lung, một tay ấn ngay huyệt vị ở cổ nàng. Để cho lúc nàng mê muội nằm mơ khó mà tỉnh lại được.
Ai biết được, người nào đó ngay cảm trong lúc nằm mơ cũng không an phận. Một chân đá tới, may mà hắn tránh né kịp thời, bằng không cho dù hắn có nội lực thâm hậu, thì ‘Tiểu Vinh Cực’ không muốn bị phế cũng không được.
Trưởng Tôn Vinh Cực có chút tức giận trừng mắt nhìn người nào đó đang nằm mơ ban ngày. Thấy tròng mắt của nàng hơi di động, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại. Trừng mắt nhìn trong một lát, lửa giận trong mắt cũng từ từ biến mất, cúi đầu hôn lấy đôi môi cười yếu ớt của nàng.
Nụ hôn này trút hết mọi yêu thương và bất mãn của hắn, đầu lưỡi linh hoạt càn quét từng ngóc ngách trong khoang miệng của nàng, ngay cả hàm răng cũng không buông tha. Bỗng nhiên, đầu lưỡi ai đó đáp lại cái lưỡi của hắn, cũng không có quấn lấy nhau dây dưa không dứt, chỉ là nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi của hắn.
Chỉ liếm một cái thôi, lại khiến cho cả người Trưởng Tôn Vinh Cực căng thẳng. Hình như có một luồng điện từ đầu lưỡi chạy tán loạn toàn thân, thúc giục khiến cho hơi thở của hắn càng ngày càng nặng nề, ngón tay khi nãy đè xuống huyệt ngủ của Thủy Lung không biết đã buông ra từ bao giờ, đổi lại chuyển qua nâng cái ót của nàng lên, khiến cho cả hai gần nhau hơn, gắn bó chặt chẽ chẳng phân ra được.
(TN: Không có kinh nghiệm, bạn đọc bỏ qua cho mình mấy khúc tả… này :v)
Cộc cộc…
Đột nhiên có tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh người đang chìm đắm trong tình cảm mãnh liệt hừng hực. Ngoài cửa, giọng nói của Mộc Tuyết vang lên: “Tiểu thư, Võ vương gia, bữa tối đã chuẩn bị xong, có cần bưng vào trong thư phòng hay không?”
Trưởng Tôn Vinh Cực buông đôi môi của Thủy Lung ra, rũ mắt nhìn xuống đôi mắt trong suốt híp lại giống như đang nhìn hắn. Trong ánh mắt ấy nhìn như ôn hòa, trên thực tế có một sự trêu tức nhỏ được ẩn giấu dưới ánh nhìn bình tĩnh đó. Vậy mà, hai gò má của Trưởng Tôn Vinh Cực lại nóng lên.
“Tỉnh?” Hắn hỏi.
Thủy Lung càng cười vui vẻ, thằng ngốc cũng biết nàng tỉnh. Chẳng qua là nàng bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt đỏ như trái cà chua của Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng nghĩ nếu hiện tại mình cười phá lên, nói không chừng ai đó nhất định sẽ bùng nổ. Nhưng mà ý nghĩ xấu của mình luôn luôn bị người nào đó khơi dậy, làm sao bây giờ?
“Nằm mơ thấy một con mèo to xác đè cắn môi, không tỉnh cũng không được.”
Khuôn mặt đỏ hồng của Trưởng Tôn Vinh Cực liền thay đổi trong nháy mắt, hóa thành một tầng sương mỏng: “Bạch Nha?”
“Ừ! Ta có nói mớ à.” Không phải là câu nghi vấn, rõ ràng là câu trần thuật.
“Tiểu thư?” Âm thanh của Mộc Tuyết vang lên lần thứ hai, còn có chút lo lắng.
Ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực thoáng qua một tia rét lạnh. Không kịp nhìn thấy hắn ra tay như thế nào, một luồng kình khí bắn ra ngoài, đem con sâu nhỏ đang bò ở một góc tối đánh thành thịt nát. Con sâu nhỏ chỉ lớn hơn hạt đậu, cả mình sâu đều là màu xanh, người bình thường căn bản sẽ không phát hiện.
Thủy Lung nhìn thấy một màn này liền đoán được con sâu này chắc chắn là do Mộc Tuyết lo lắng nên mới thả vào quan sát tình hình bên trong như thế nào. Nàng lại nhìn sang đống thịt nát, im lặng không nói, ủ rũ cuối đầu xuống.
Trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực vô cùng khó chịu, sau khi giết sâu, hắn định quay ra dạy dỗ nữ tử đứng ngoài cửa. Ai biết đối phương có dùng mấy con sâu này nhìn trộm đời sống sinh hoạt hằng ngày của Tiểu Hỏa Hồ nhà hắn không. Đặc biệt là nghĩ tới chuyện bảo bối của hắn bị người ta nhìn thấy hết trơn hết trụi. Cục tức trong lòng hắn càng tăng lên dữ dội.
Trước kia, hắn không biết mấy thứ này. Từ nhỏ đến lớn, tỳ nữ bên cạnh hắn cũng có, các nàng đều hiểu rõ bổn phận cùng thân phận của mình. Thế nhưng, hắn không hề biết, hắn càng ngày càng để ý đến chuyện của Thủy Lung nhiều hơn, có nhiều chuyện rất bình thường hắn cũng không hài lòng. Ngay cả nghĩ tới những chuyện trước kia của Thủy Lung, nàng từng yêu thích Trưởng Tôn Lưu Hiến, cùng với nhưng nô tì từng hầu hạ nàng, từng nhìn thấy thân thể nàng… hắn đều cảm thấy rất tức giận.
Trưởng Tôn Vinh Cực quay đầu nhìn về phía Thủy Lung, đang chuẩn bị nói với nàng, sau này không được cho tỳ nữ được tiếp xúc nàng quá gần với nàng. Ai dè vừa nhìn qua lại phát hiện bảo bối vừa ủ rũ lại uất ức rất lớn, lặng lẽ cúi đầu không nói.
Sao vậy?
Hắn có nói gì quá đáng sao?
Trưởng Tôn Vinh Cực thấy bộ dạng của Thủy Lung như vậy, mọi suy nghĩ trong đầu đều tan biến. Chỉ còn thừa lại yêu thương và lo lắng, đưa tay nâng cằm của nàng lên, để nàng ngẩng đầu nhìn mình, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nuôi một con sâu không có dễ.” Nàng là nàng đang chờ câu hỏi này của hắn nha.
Trưởng Tôn Vinh Cực sửng sốt, lại liếc nhìn về con sâu đáng thương chết không toàn thây dưới độc chưởng của mình một cái, lạnh nhạt nói: “Đáng chết.”
Thủy Lung nói: “Nuôi một con cổ trùng lại càng không dễ.”
Trưởng Tôn Vinh Cực: “…”
Thủy Lung nói tiếp: “Ta tốn không ít sức lực mới tìm ra. Đặc biệt con sâu này rất khó tìm.”
Trưởng Tôn Vinh Cực: “…”
Thủy Lung nói: “Khó khăn lắm mới có tình cảm và sự ăn ý với nhau.”
Trưởng Tôn Vinh Cực: “…Ngày mai, ta tìm một con sâu mới cho nàng.” Quay đầu, ngón tay lại bắn ra một kình lực, đem đống thịt sâu vụn nát đánh mất tiêu, hắn nói tiếp: “Tìm một con tốt hơn con này, ngoan hơn con này.”
“Được.” Thủy Lung thực hiện được mưu kế liền thoải mái cười.
Nàng không có nói dối. Con cổ trùng này tìm đã khó nuôi nấng càng khó hơn. Bây giờ Trưởng Tôn Vinh Cực lại đem con sâu của Mộc Tuyết đánh nát bấy. Nàng phải vì Mộc Tuyết lấy lại công bằng, đòi hắn bồi thường một con sâu tốt hơn.
Thế lực của Trưởng Tôn Vinh Cực lớn bao nhiêu, nàng không biết. Nhưng mà dựa vào thái độ và hành vi của hắn đủ để chứng minh tất cả. Đạt được mục đích, Thủy Lung không nói gì thêm, tự đem quần áo mặc vào, sau đó chuẩn bị ra ngoài.
Bên ngoài thư phòng, Mộc Tuyết yên tĩnh đứng đó. Vẻ mặt không hề biến đổi, nhưng trong bụng lại nóng như lửa cháy. Đặc biệt, khi nàng cảm nhận được cổ trùng bị giết, càng thêm hốt hoảng.
Nàng có năng lực bẩm sinh có thể điều khiển thú, hết sức kì lạ. Các cao thủ bình thường đều khó có thể nhận ra bị nàng theo dõi. Nào ngờ sâu nhỏ mới bị nàng bỏ vào, chưa nhìn thấy cũng chưa nghe thấy gì liền bị sát hại.
(TN: Nghẹn họng trân trối. Bé sâu an nghỉ a ~ | Sâu nhỏ: T^T)
Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ vị Võ vương vương gia này có võ công thâm sâu bí hiểm, có thể sánh bằng với cấp bậc tôn sư trong giang hồ!
Kẽo kẹt.
Cánh cửa gỗ bị chạm khắc hoa văn được đẩy ra, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực cùng đi ra. Làm cho Mộc Tuyết thu hồi ý nghĩ, nhìn kĩ hai người, không có cái gì khác thường, đặc biệt là khi Thủy Lung trấn án liếc nhìn nàng một cái, liền khiến cho Mộc Tuyết an tâm, nghĩ thầm: Chắc là do mình suy nghĩ nhiều, Lung tỷ tỷ nếu đã nói ra những lời như vậy, đương nhiên là tỷ ấy có tự tin.
Bữa tối ăn cơm ở trong sân, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn chung sống hài hòa như trước. Mãi cho tới khi ăn cơm tối xong, Thủy Lung liền hạ lệnh đuổi khách. Lần này, Trưởng Tôn Vinh Cực không có cứng rắn muốn ở lại. Tự giác rời khỏi phủ quân chúa nhưng lại muốn Thủy Lung đưa ra cửa.
Mặt trời ngã về tây, cả bầu trời được nhuộm thành màu đỏ bừng, giống như nhiều đóa hỏa vân thiêu đốt, đồng thời cũng đem thành Kỳ Dương bao phủ thành một mảnh phồn hoa quý phái.
Thủy Lung nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực đi ra khỏi cửa lớn của phủ quận chúa, hai tay nàng ôm trước ngực, lưng dựa vào mép cửa ca ngợi sắc đẹp khuynh thành của ai đó dưới ánh ráng chiều. Thanh y tóc đen, mi như viễn sơn, mắt như hồ nước trong, môi hồng như hoa anh đào, da thịt như bạch ngọc được phủ một lớp ánh sáng hồng vàng nhạt nhạt, khi quay đầu lại nhìn, ánh mắt chợt lóe lên gợn sóng hấp dẫn lòng người.
“…”
Hắn hoạt động môi, như muốn nói gì đó hoặc là không muốn nói, đôi mắt cũng bị ánh sáng chiều làm lây dính độ ấm, ấm đến nỗi làm lòng người đều hòa tan.
Thủy Lung ngây người, lúc bừng tỉnh, đã không thấy thân ảnh của Trưởng Tôn Vinh Cực đâu nữa.
“Ừ… Coi ra ngày mai thời tiết rất tốt.” Suy nghĩ một lúc, Thủy Lung cười cười, nghiêng đầu nhìn ráng chiều phía xa xa. Sau đó, xoay người đi vào trong phủ.
Nàng nghĩ: Tiên cá không hổ là yêu quái, đúng là có năng lực mê hoặc tất cả thuyền viên.
Ngón tay vuốt nhẹ dấu răng ở cổ. Trong nháy mắt nhắc nhở nàng chưa bao giờ có cảm giác rung động xa lạ như vậy. Đối với thú cưng như Bạch Nha, tuyệt đối sẽ không sinh ra rung động.
Trung Quốc có câu nói, chính là ‘Tảo hà bất xuất môn vãn hà hành thiên lý’ (*). Tối hôm qua mây màu khắp trời, hôm nay quả nhiên sắc trời trong sáng.
(*)”Ánh bình minh không ra khỏi cửa, ánh nắng chiều đi ngàn dặm “, đây là câu về thời tiết dự đoán dân ngạn. Ý là sáng sớm có ý hướng hà, báo trước đem có mưa to, cho nên không ra khỏi cửa; mà chạng vạng tối mặt trời lặn thời điểm có ánh nắng chiều, tắc thì báo trước thời tiết nắng ráo sáng sủa, có thể đi ngàn dặm mà không cần lo lắng.
Đây là trăm ngàn năm qua mọi người trí tuệ cùng kinh nghiệm chỗ tổng kết ra đến kết tinh, hết sức chính xác. Hôm qua ánh nắng chiều sáng lạn, hôm nay liền đúng là trời quang vạn dặm, mặt trời rực rỡ cao chiếu.
Dựa theo quy củ của hoàng bảng, một khi hoàng thượng ra lệnh, hoàng bảng nhất định sẽ được dán lên từ sáng sớm, để cho người dân vây xem. Hôm nay, mãi cho đến buổi trưa, Thủy Lung cũng không có nghe được tin tức gì. Trái lại, chuyện nàng được thăng cấp lên nhất phẩm quận chúa lại truyền khắp thành Kỳ Dương, khiến cho dân chúng trong thành Kỳ Dương hô to bất công.
Bởi vậy, hôm qua Trưởng Tôn Vinh Cực ra sức thuyết phục thái hậu, tiếp tục kéo dài trận hôn nhân này.
Tuy là ở trên triều đình Trưởng Tôn Lạc Dần chính miệng nói từ hôn, nhưng Trưởng Tôn Vinh Cực lại nói nhất định phải cưới. Ngược lại, người mất mặt là hắn, cho nên hoàng bảng nhất định không thể dán.
Chuyện này giống như một trò cười. Trong trò cười này người được lợi ích chính là Thủy Lung. Chẳng những được danh mà còn được cả tài, còn có một lãnh thổ thuộc về mình. Người eo hẹp nhất bên trong trò cười chính là đương kim thánh thượng của Tây Lăng, ở trước mặt văn võ bá quan mất hết mặt mũi.
Mặc dù mất hết mặt mũi, nhưng Trưởng Tôn Lạc Dần cũng không hề có một chút nào tức giận đối với Trưởng Tôn Vinh Cực.
Hỏi tại sao Thủy Lung biết. Bởi vì buổi trưa, một đạo thánh chỉ truyền xuống, nói cho nàng biết nàng được phong làm thương nghiệp của hoàng gia, đợi sau khi Ôn Tuyển các khai trương hoàng thượng sẽ tự tay viết tên bảng hiệu ban thưởng. Cũng yêu cầu nàng năm ngày sau, đem xà phòng đặc biệt dành cho hoàng thất dâng lên.
Thủy Lung nhận thánh chỉ chưa tới một canh giờ thì nhóm người Tứ hoàng tử đã chạy đến.
Lúc ba vị tới phủ quận chúa, quần áo trên người còn chưa kịp đổi, chứng tỏ họ mới từ Quốc Tử Giám tan học về.
Thủy Lung sớm biết mục đích của bọn họ đến, đối với mỗi câu hỏi của bọn họ nàng bĩnh tĩnh đáp: “Đúng vậy, thánh chỉ đã ban xuông, ở đây. Các ngươi có thể lấy.” Ngón tay nàng chỉ chỉ một cái ghế, rõ ràng chứng minh thánh chỉ tùy tiện bị ném nằm ở trên đó.
Tứ hoàng tư nhìn, thầm nghĩ lá gan của Thủy Lung thật lớn. Không sợ bị người khác đi tọc mạch chuyện nàng đem thánh chỉ quăng tùm lum, truyền vào tai phụ hoàng khiến cho gặp họa sát thân sao.
Ngũ hoàng tử xem xong thánh chỉ, lo lắng nói: “Thánh chỉ này thật đúng là chuyện tốt, nhưng thánh chỉ bắt buộc năm ngày sau phải đem xà phòng đặc biệt dành riêng cho hoàng thất nhập vào cung, cũng đúng vào ngày Ôn Tuyền các khai trương, cho dù chúng ta đẩy nhanh tốc độ cũng không có đủ thời gian chế tạo ra đủ số lượng. Nếu như vậy trái lại không có công còn có tội.”
Thủy Lung cười khẽ: “Không cần lo lắng, nhóm hàng hóa đó đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.”
Thời gian từng chút trôi qua, gia phòng nhỏ phía sau tấm bình phong cũng trở nên yên lặng như lúc ban đầu, không cảm giác được thời gian dần trôi mất.
Đôi tay đang xoa bóp trên vai Thủy Lung của Trưởng Tôn Vinh Cực từ cẩn thận dè dặt chuyển sang ung dung, thông thạo. Tuy sức lực của hắn vừa phải nhưng liên tục đè xuống, đầu vai của Thủy Lung cũng bắt đầu đổi sang màu đỏ, giống như chứng mình rằng thân thể này là thuộc sở hữu của hắn, trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác gọi là thỏa mãn.
Da thịt non mịn trơn bóng càng tôn lên những vết đỏ tươi, lộ ra một loại xinh đẹp làm mê hoặc lòng người. Làm cho động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực dần đần chậm lại, ánh mắt trong suốt cũng từ từ biến hóa.
Rất thoải mái…
Bất kể là hôn môi nàng hay là vuốt ve nàng, cũng đều rất thoải mái.
Không làm tới bước cuối cùng sẽ có cảm giác gì.
Ánh mắt Trưởng Tôn Vinh Cực dần dần tối đen xuống, ngón tay bắt đầu không an phận, bàn tay từ hai bên đầu vai của nàng trượt xuống, dừng lại ở vòng eo duyên dáng của nàng lưu luyến vuốt ve. Ngón tay của hắn nhỏ dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng cũng không có nhô ra, còn thon dài hơn cả ngón tay của nữ tử, đẹp giống như khuôn mặt tinh xảo của hắn.
Một đôi bàn tay như vậy lại ám muội xoa nắn trên làn da trắng nõn, không chỉ không làm cho người ta chán ghét, ngược lại còn cảm giác tốt đẹp và hấp dẫn, khiến người khác nhịn không được cảm thấy miệng lưỡi đều khô.
Thủy Lung giống như bị người nào đó sờ mó bị nhột, thân thể không tự chủ được tránh né nhưng không có phát ra âm thanh.
Nàng đang ngủ.
Trưởng Tôn Vinh Cực biết Thủy Lung đang ngủ thật. Hơi thở đều đều, đôi mắt nhắm chặt, lông mi chặt chẽ gắn chặt vào nhau, có cảm giác rất bình yên. Tuy rằng lúc nàng tỉnh, nụ cười luôn mềm mại, thanh nhã nhưng không che đậy được phần mạnh mẽ, độc đoán từ bên trong toát ra.
Hiện tại, nàng giống như đã cởi bỏ bụi gai ở bên ngoài, để lộ phần mềm mại nhất ở bên trong ra ngoài.
Bàn tay đang vuốt vòng eo nhỏ của nàng dừng lại.
Dục vọng đang dâng lên đột nhiên phai nhạt xuống, còn có chuyện thoải mái hơn, lúc này hắn muốn nhìn bộ dạng khi ngủ của cô. Đặc biệt muốn nhìn xem con Tiểu Hỏa Hồ luôn giảo hoạt, mạnh mẽ lại buông xuống tất cả mọi phòng bị đối với hắn, không hề cảnh giác thoải mái ngủ trước mặt hắn. Khiến cho trái tim hắn nảy sinh ra một loại cảm giác ấm áp khó tả.
Chuyện này không thể không nói Thủy Lung tính toán rất giỏi, đối với loại sinh vật có nội tâm mẫn cảm, vui giận bất thường này hơn nữa còn thuộc loại người thích dùng bạo lực để giải quyết. Muốn chân chính tiếp cận với hắn không chỉ dựa vào sức mạnh là được, có lúc cần phải tỏ ra yếu ớt thì nhất định phải tỏ ra yếu ớt, làm cho đối phương cảm nhận được chính mình không có ác ý tiếp cận hắn.
Thủy Lung hiểu rõ, lấy bản lĩnh của Trưởng Tôn Vinh Cực muốn giết nàng là chuyện rất dễ dàng, nên nếu hắn thật sự muốn giết nàng thì đã sớm ra tay từ lâu. Trước đây, nàng không bao giờ ngủ say, trên giường nàng đều giấu sẵn một con dao, đề phòng mọi tình huống —– Ai kêu Bạch Thủy Lung trước kia là một nhân vật giết đáng sợ.
Trong lúc ngủ, Thủy Lung vô tình nằm mơ, giấc mơ này có chút kì lạ, nàng mở mắt không nổi, lại biết Bạch Nha xông về phía mình, cả người đầy lông xù màu trắng, thân thể cao to uy mãnh, hơn nữa ánh mắt tràn đầy thú tính lạnh như băng, nhưng trong mắt Thủy Lung nó là động vật đáng yêu nhất.
Uhm… Về phần Thủy Lung yêu thích động vật đáng yêu, dù là kiếp trước cũng rất ít người biết được.
Ai kêu Thủy Lung yêu thích động vật đáng yêu không có biểu hiện rõ rằng. Đặc biệt là yêu thích của nàng và người bình thường không giống nhau. Người ta yêu thích là những con vật yếu đuối, mắt to ngập nước, điềm đạm đáng yêu giống như chó con, mèo con khiến người ta yêu thường, cưng chiều. Nhưng mấy con này đưa tới trước mặt Thủy Lung, nhiều nhất nàng chỉ liếc mắt một cái, sau đó một chút hứng thú cũng không có, một cước đá bay nó, chẳng cần biết nó có đáng thương hay không đáng thương.
Nàng yếu thích động vật, không chỉ phải có lông nhung, quan trọng hơn là phải có sức mạnh, ánh mắt sắc bén, bên trong bình tĩnh, cao ngạo khí khái. Dùng cách nói của Thủy Lung chính l thú cưng như vậy ra trận mới có thể giết địch, dưới lớp mềm mại đáng yêu của nó. Gánh được đánh, chịu được mắng, không dễ bị khuất phục, một khi bị thuần phục sẽ một lòng trung thành, khi chà đạp nó mới có hứng thú và cảm giác thành tựu.
(TN: Ác quỷ…. )
Kiếp trước những người nghe được lí luận này của nàng xong, đều âm thầm dùng ánh mắt kính nể và đồng tình nhìn Bạch Nha.
(TN: Đáng thương tiểu Bạch | Bạch Nha: Ô ô Ô….)
Phản ứng của Bạch Nha? Đương nhiên là coi như không có thấy. Ý nói: Ngoài chủ nhân, nhưng người khác đều là con mồi của bốn chân.
(TN: *xích ra* | Bạch Nha: *liếm môi*)
Lúc này, Thủy Lung nằm mơ thấy một giấc mơ kì lạ, nàng mơ thấy sau khi Bạch Nhao nhào tới, vô cùng thân thiết nằm ở trên người nàng, dùng đầu lưỡi đỏ thắm liếm hai gò má và lưng của nàng…
Liếm…lưng?
Thủy Lung sửng sốt, không biết khi nào cái áo mình đang mặc đã bị Bạch Nha cắn xé kéo ra rồi.
Có cái gì đó không đúng cho lắm, nàng mơ hồ nhớ lại, chính nàng kéo Trưởng Tôn Vinh Cực đi vào gian phòng nhỏ trong thư phòng. Sau đó, nàng bắt hắn xoa bóp lưng cho nàng… Như vậy, chẳng lẽ bây giờ nàng đang nằm mơ?
Cái loại biết mình đang nằm mơ lại không thể tỉnh dậy, càng thêm kì lạ.
Ngao ngao ~
Dường như Bạch Nha không vừa ý vì chủ nhân thả hồn theo gió mây, cặp mắt to tròn màu lam như biển lớn nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sắc bén, lạnh như băng lộ ra một chút thân thiết chỉ dành riêng cho chủ nhân. Chỉ lần lúc này, trong phần thân thiết ấy có rất nhiều sự bất mãn.
Nó dùng chi trước đè lại hai tay của nàng, cái mũi hình tam giác màu đen khịt khịt ở cổ nàng, dường như muốn cắn đứt cái cổ nhỏ nhắn của nàng. Thế nhưng nó không có cắn, trên thực tế nó dùng cái lưỡi đỏ au liếm thật mạnh, cái mũi phát ra hơi thở nóng hổi và buồn bực, hình như đang đe dọa Thủy Lung: Lúc đùa giỡn với Bạch Nha, dám thả hồn theo gió trăng, có tin hay không Bạch Nha cắn chết ngươi… Chết ngươi… Ngươi!
“Ha ha…” Thủy Lung cảm thấy nhột nhột vì bị nó ma xát, cũng bị tính tình kì quặc và sự làm nũng của Bạch Nha chọc cười. Mặc dù biết là nằm mơ, trong giấc mơ mới có thể nhìn thấy được thú cưng đáng yêu của mình, ngược lại làm cho Thủy Lung cảm thấy rất dễ chịu.
“Được, được, Bạch Nha đừng quậy nữa.” Trong giọng nói của Thủy Lung miễn cưỡng lộ ra một chút cưng chiều và phóng túng đối với thú cưng, nhưng không có giảm đi bản chất mạnh mẽ của mình. Nàng đưa tay đẩy cái đầu to đùng của Bạch Nha ra, thầm nghĩ cả người bị nó liếm toàn là nước bọt, lát nữa phải xuống biển bơi một chút mới được.
Ôi…
Đột nhiên ở cổ truyền đến một chút đau đớn, làm Thủy Lung hoàn hồn.
Bạch Nha thật sự dám cắn nàng!
“Bạch Nha!” Thủy Lung cũng có chút tức giận, đưa tay muốn sờ chỗ bị cắn, mới phát hiện tay vẫn bị chi trước của Bạch Nha đè xuống, muốn nhúc nhích một chút cũng không được.
Không bình thường.
Thủy Lung khẽ nhíu mày: “Bạch Nha, buông ra! Bằng không hôm nay không cho mày ăn thịt.”
Bạch Nha là động vật ăn thịt. Đặc biệt được Thủy Lung nuôi dưỡng thành không thịt không vui giống như nàng. Sự chấp niệm của nó đối với thịt khỏi phải bàn có bao nhiêu sâu nặng, thâm tình.
Chỉ là lúc này, phản ứng lần thứ hai của Bạch Nha nằm ngoài dự đoán của Thủy Lung. Nó nghe được Thủy Lung không cho nó ăn thịt, nó chẳng những không đứng lên mà còn cắn cắn nhiều hơn nữa, có lúc đối mắt màu xanh nước biển đó nhìn về phía nàng. Không biết vì sao Thủy Lung cảm thấy có một loại ánh mắt rất quen thuộc, hình như rất giống với người nào đó. Chẳng qua là hiện tại còn đang trong giấc mơ nên nàng không thể nhớ ra được là ai.
“Bạch Nha, ai là Bạch Nha?” Dường như có ai đó ở bên tai nàng hỏi nhỏ, âm thanh khàn khàn không vui.
Thủy Lung cảm thấy mí mắt rất nặng, muốn mở lại không thể mở ra.
Lúc này, cái đầu lớn của Bạch Nha chôn ở cổ nàng đột nhiên ngẩng lên. Một đôi mắt thú dã man, sâu hút nhìn nàng. Sau đó, cái đầu to đó cách nàng càng lúc càng gần, cái liễm đỏ thẳm hình như muốn liếm miệng của nàng.
“Tiểu Bạch Miêu còn muốn ra oai?” Đột nhiên, mí mắt của Thủy Lung hiện lên tươi cười, đáy mắt hiện lên ánh sáng lạnh, nhẹ nhàng nói.
Chỉ nghe âm thanh của nàng khỏi phải nói có bao nhiêu dịu dàng, đáng tiếc chân của nàng lại không một chút lưu tình. Một chân đá ra, ngoài ý muốn không nghe được âm thanh rên rỉ, uất ức của Bạch Nha, ngược lại giống tiếng người kêu rên…
(TN: _.____’’’ càng ngày càng tà ác.)
Hử?
Trong đầu Thủy Lung có một ánh sáng chợt lóe qua.
Trên giường nhỏ.
Vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực có chút đau đớn. Một tay nắm chặt hai tay của Thủy Lung, một tay ấn ngay huyệt vị ở cổ nàng. Để cho lúc nàng mê muội nằm mơ khó mà tỉnh lại được.
Ai biết được, người nào đó ngay cảm trong lúc nằm mơ cũng không an phận. Một chân đá tới, may mà hắn tránh né kịp thời, bằng không cho dù hắn có nội lực thâm hậu, thì ‘Tiểu Vinh Cực’ không muốn bị phế cũng không được.
Trưởng Tôn Vinh Cực có chút tức giận trừng mắt nhìn người nào đó đang nằm mơ ban ngày. Thấy tròng mắt của nàng hơi di động, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại. Trừng mắt nhìn trong một lát, lửa giận trong mắt cũng từ từ biến mất, cúi đầu hôn lấy đôi môi cười yếu ớt của nàng.
Nụ hôn này trút hết mọi yêu thương và bất mãn của hắn, đầu lưỡi linh hoạt càn quét từng ngóc ngách trong khoang miệng của nàng, ngay cả hàm răng cũng không buông tha. Bỗng nhiên, đầu lưỡi ai đó đáp lại cái lưỡi của hắn, cũng không có quấn lấy nhau dây dưa không dứt, chỉ là nhẹ nhàng liếm đầu lưỡi của hắn.
Chỉ liếm một cái thôi, lại khiến cho cả người Trưởng Tôn Vinh Cực căng thẳng. Hình như có một luồng điện từ đầu lưỡi chạy tán loạn toàn thân, thúc giục khiến cho hơi thở của hắn càng ngày càng nặng nề, ngón tay khi nãy đè xuống huyệt ngủ của Thủy Lung không biết đã buông ra từ bao giờ, đổi lại chuyển qua nâng cái ót của nàng lên, khiến cho cả hai gần nhau hơn, gắn bó chặt chẽ chẳng phân ra được.
(TN: Không có kinh nghiệm, bạn đọc bỏ qua cho mình mấy khúc tả… này :v)
Cộc cộc…
Đột nhiên có tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh người đang chìm đắm trong tình cảm mãnh liệt hừng hực. Ngoài cửa, giọng nói của Mộc Tuyết vang lên: “Tiểu thư, Võ vương gia, bữa tối đã chuẩn bị xong, có cần bưng vào trong thư phòng hay không?”
Trưởng Tôn Vinh Cực buông đôi môi của Thủy Lung ra, rũ mắt nhìn xuống đôi mắt trong suốt híp lại giống như đang nhìn hắn. Trong ánh mắt ấy nhìn như ôn hòa, trên thực tế có một sự trêu tức nhỏ được ẩn giấu dưới ánh nhìn bình tĩnh đó. Vậy mà, hai gò má của Trưởng Tôn Vinh Cực lại nóng lên.
“Tỉnh?” Hắn hỏi.
Thủy Lung càng cười vui vẻ, thằng ngốc cũng biết nàng tỉnh. Chẳng qua là nàng bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt đỏ như trái cà chua của Trưởng Tôn Vinh Cực, nàng nghĩ nếu hiện tại mình cười phá lên, nói không chừng ai đó nhất định sẽ bùng nổ. Nhưng mà ý nghĩ xấu của mình luôn luôn bị người nào đó khơi dậy, làm sao bây giờ?
“Nằm mơ thấy một con mèo to xác đè cắn môi, không tỉnh cũng không được.”
Khuôn mặt đỏ hồng của Trưởng Tôn Vinh Cực liền thay đổi trong nháy mắt, hóa thành một tầng sương mỏng: “Bạch Nha?”
“Ừ! Ta có nói mớ à.” Không phải là câu nghi vấn, rõ ràng là câu trần thuật.
“Tiểu thư?” Âm thanh của Mộc Tuyết vang lên lần thứ hai, còn có chút lo lắng.
Ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực thoáng qua một tia rét lạnh. Không kịp nhìn thấy hắn ra tay như thế nào, một luồng kình khí bắn ra ngoài, đem con sâu nhỏ đang bò ở một góc tối đánh thành thịt nát. Con sâu nhỏ chỉ lớn hơn hạt đậu, cả mình sâu đều là màu xanh, người bình thường căn bản sẽ không phát hiện.
Thủy Lung nhìn thấy một màn này liền đoán được con sâu này chắc chắn là do Mộc Tuyết lo lắng nên mới thả vào quan sát tình hình bên trong như thế nào. Nàng lại nhìn sang đống thịt nát, im lặng không nói, ủ rũ cuối đầu xuống.
Trong lòng Trưởng Tôn Vinh Cực vô cùng khó chịu, sau khi giết sâu, hắn định quay ra dạy dỗ nữ tử đứng ngoài cửa. Ai biết đối phương có dùng mấy con sâu này nhìn trộm đời sống sinh hoạt hằng ngày của Tiểu Hỏa Hồ nhà hắn không. Đặc biệt là nghĩ tới chuyện bảo bối của hắn bị người ta nhìn thấy hết trơn hết trụi. Cục tức trong lòng hắn càng tăng lên dữ dội.
Trước kia, hắn không biết mấy thứ này. Từ nhỏ đến lớn, tỳ nữ bên cạnh hắn cũng có, các nàng đều hiểu rõ bổn phận cùng thân phận của mình. Thế nhưng, hắn không hề biết, hắn càng ngày càng để ý đến chuyện của Thủy Lung nhiều hơn, có nhiều chuyện rất bình thường hắn cũng không hài lòng. Ngay cả nghĩ tới những chuyện trước kia của Thủy Lung, nàng từng yêu thích Trưởng Tôn Lưu Hiến, cùng với nhưng nô tì từng hầu hạ nàng, từng nhìn thấy thân thể nàng… hắn đều cảm thấy rất tức giận.
Trưởng Tôn Vinh Cực quay đầu nhìn về phía Thủy Lung, đang chuẩn bị nói với nàng, sau này không được cho tỳ nữ được tiếp xúc nàng quá gần với nàng. Ai dè vừa nhìn qua lại phát hiện bảo bối vừa ủ rũ lại uất ức rất lớn, lặng lẽ cúi đầu không nói.
Sao vậy?
Hắn có nói gì quá đáng sao?
Trưởng Tôn Vinh Cực thấy bộ dạng của Thủy Lung như vậy, mọi suy nghĩ trong đầu đều tan biến. Chỉ còn thừa lại yêu thương và lo lắng, đưa tay nâng cằm của nàng lên, để nàng ngẩng đầu nhìn mình, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nuôi một con sâu không có dễ.” Nàng là nàng đang chờ câu hỏi này của hắn nha.
Trưởng Tôn Vinh Cực sửng sốt, lại liếc nhìn về con sâu đáng thương chết không toàn thây dưới độc chưởng của mình một cái, lạnh nhạt nói: “Đáng chết.”
Thủy Lung nói: “Nuôi một con cổ trùng lại càng không dễ.”
Trưởng Tôn Vinh Cực: “…”
Thủy Lung nói tiếp: “Ta tốn không ít sức lực mới tìm ra. Đặc biệt con sâu này rất khó tìm.”
Trưởng Tôn Vinh Cực: “…”
Thủy Lung nói: “Khó khăn lắm mới có tình cảm và sự ăn ý với nhau.”
Trưởng Tôn Vinh Cực: “…Ngày mai, ta tìm một con sâu mới cho nàng.” Quay đầu, ngón tay lại bắn ra một kình lực, đem đống thịt sâu vụn nát đánh mất tiêu, hắn nói tiếp: “Tìm một con tốt hơn con này, ngoan hơn con này.”
“Được.” Thủy Lung thực hiện được mưu kế liền thoải mái cười.
Nàng không có nói dối. Con cổ trùng này tìm đã khó nuôi nấng càng khó hơn. Bây giờ Trưởng Tôn Vinh Cực lại đem con sâu của Mộc Tuyết đánh nát bấy. Nàng phải vì Mộc Tuyết lấy lại công bằng, đòi hắn bồi thường một con sâu tốt hơn.
Thế lực của Trưởng Tôn Vinh Cực lớn bao nhiêu, nàng không biết. Nhưng mà dựa vào thái độ và hành vi của hắn đủ để chứng minh tất cả. Đạt được mục đích, Thủy Lung không nói gì thêm, tự đem quần áo mặc vào, sau đó chuẩn bị ra ngoài.
Bên ngoài thư phòng, Mộc Tuyết yên tĩnh đứng đó. Vẻ mặt không hề biến đổi, nhưng trong bụng lại nóng như lửa cháy. Đặc biệt, khi nàng cảm nhận được cổ trùng bị giết, càng thêm hốt hoảng.
Nàng có năng lực bẩm sinh có thể điều khiển thú, hết sức kì lạ. Các cao thủ bình thường đều khó có thể nhận ra bị nàng theo dõi. Nào ngờ sâu nhỏ mới bị nàng bỏ vào, chưa nhìn thấy cũng chưa nghe thấy gì liền bị sát hại.
(TN: Nghẹn họng trân trối. Bé sâu an nghỉ a ~ | Sâu nhỏ: T^T)
Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ vị Võ vương vương gia này có võ công thâm sâu bí hiểm, có thể sánh bằng với cấp bậc tôn sư trong giang hồ!
Kẽo kẹt.
Cánh cửa gỗ bị chạm khắc hoa văn được đẩy ra, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực cùng đi ra. Làm cho Mộc Tuyết thu hồi ý nghĩ, nhìn kĩ hai người, không có cái gì khác thường, đặc biệt là khi Thủy Lung trấn án liếc nhìn nàng một cái, liền khiến cho Mộc Tuyết an tâm, nghĩ thầm: Chắc là do mình suy nghĩ nhiều, Lung tỷ tỷ nếu đã nói ra những lời như vậy, đương nhiên là tỷ ấy có tự tin.
Bữa tối ăn cơm ở trong sân, Thủy Lung và Trưởng Tôn Vinh Cực vẫn chung sống hài hòa như trước. Mãi cho tới khi ăn cơm tối xong, Thủy Lung liền hạ lệnh đuổi khách. Lần này, Trưởng Tôn Vinh Cực không có cứng rắn muốn ở lại. Tự giác rời khỏi phủ quân chúa nhưng lại muốn Thủy Lung đưa ra cửa.
Mặt trời ngã về tây, cả bầu trời được nhuộm thành màu đỏ bừng, giống như nhiều đóa hỏa vân thiêu đốt, đồng thời cũng đem thành Kỳ Dương bao phủ thành một mảnh phồn hoa quý phái.
Thủy Lung nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực đi ra khỏi cửa lớn của phủ quận chúa, hai tay nàng ôm trước ngực, lưng dựa vào mép cửa ca ngợi sắc đẹp khuynh thành của ai đó dưới ánh ráng chiều. Thanh y tóc đen, mi như viễn sơn, mắt như hồ nước trong, môi hồng như hoa anh đào, da thịt như bạch ngọc được phủ một lớp ánh sáng hồng vàng nhạt nhạt, khi quay đầu lại nhìn, ánh mắt chợt lóe lên gợn sóng hấp dẫn lòng người.
“…”
Hắn hoạt động môi, như muốn nói gì đó hoặc là không muốn nói, đôi mắt cũng bị ánh sáng chiều làm lây dính độ ấm, ấm đến nỗi làm lòng người đều hòa tan.
Thủy Lung ngây người, lúc bừng tỉnh, đã không thấy thân ảnh của Trưởng Tôn Vinh Cực đâu nữa.
“Ừ… Coi ra ngày mai thời tiết rất tốt.” Suy nghĩ một lúc, Thủy Lung cười cười, nghiêng đầu nhìn ráng chiều phía xa xa. Sau đó, xoay người đi vào trong phủ.
Nàng nghĩ: Tiên cá không hổ là yêu quái, đúng là có năng lực mê hoặc tất cả thuyền viên.
Ngón tay vuốt nhẹ dấu răng ở cổ. Trong nháy mắt nhắc nhở nàng chưa bao giờ có cảm giác rung động xa lạ như vậy. Đối với thú cưng như Bạch Nha, tuyệt đối sẽ không sinh ra rung động.
Trung Quốc có câu nói, chính là ‘Tảo hà bất xuất môn vãn hà hành thiên lý’ (*). Tối hôm qua mây màu khắp trời, hôm nay quả nhiên sắc trời trong sáng.
(*)”Ánh bình minh không ra khỏi cửa, ánh nắng chiều đi ngàn dặm “, đây là câu về thời tiết dự đoán dân ngạn. Ý là sáng sớm có ý hướng hà, báo trước đem có mưa to, cho nên không ra khỏi cửa; mà chạng vạng tối mặt trời lặn thời điểm có ánh nắng chiều, tắc thì báo trước thời tiết nắng ráo sáng sủa, có thể đi ngàn dặm mà không cần lo lắng.
Đây là trăm ngàn năm qua mọi người trí tuệ cùng kinh nghiệm chỗ tổng kết ra đến kết tinh, hết sức chính xác. Hôm qua ánh nắng chiều sáng lạn, hôm nay liền đúng là trời quang vạn dặm, mặt trời rực rỡ cao chiếu.
Dựa theo quy củ của hoàng bảng, một khi hoàng thượng ra lệnh, hoàng bảng nhất định sẽ được dán lên từ sáng sớm, để cho người dân vây xem. Hôm nay, mãi cho đến buổi trưa, Thủy Lung cũng không có nghe được tin tức gì. Trái lại, chuyện nàng được thăng cấp lên nhất phẩm quận chúa lại truyền khắp thành Kỳ Dương, khiến cho dân chúng trong thành Kỳ Dương hô to bất công.
Bởi vậy, hôm qua Trưởng Tôn Vinh Cực ra sức thuyết phục thái hậu, tiếp tục kéo dài trận hôn nhân này.
Tuy là ở trên triều đình Trưởng Tôn Lạc Dần chính miệng nói từ hôn, nhưng Trưởng Tôn Vinh Cực lại nói nhất định phải cưới. Ngược lại, người mất mặt là hắn, cho nên hoàng bảng nhất định không thể dán.
Chuyện này giống như một trò cười. Trong trò cười này người được lợi ích chính là Thủy Lung. Chẳng những được danh mà còn được cả tài, còn có một lãnh thổ thuộc về mình. Người eo hẹp nhất bên trong trò cười chính là đương kim thánh thượng của Tây Lăng, ở trước mặt văn võ bá quan mất hết mặt mũi.
Mặc dù mất hết mặt mũi, nhưng Trưởng Tôn Lạc Dần cũng không hề có một chút nào tức giận đối với Trưởng Tôn Vinh Cực.
Hỏi tại sao Thủy Lung biết. Bởi vì buổi trưa, một đạo thánh chỉ truyền xuống, nói cho nàng biết nàng được phong làm thương nghiệp của hoàng gia, đợi sau khi Ôn Tuyển các khai trương hoàng thượng sẽ tự tay viết tên bảng hiệu ban thưởng. Cũng yêu cầu nàng năm ngày sau, đem xà phòng đặc biệt dành cho hoàng thất dâng lên.
Thủy Lung nhận thánh chỉ chưa tới một canh giờ thì nhóm người Tứ hoàng tử đã chạy đến.
Lúc ba vị tới phủ quận chúa, quần áo trên người còn chưa kịp đổi, chứng tỏ họ mới từ Quốc Tử Giám tan học về.
Thủy Lung sớm biết mục đích của bọn họ đến, đối với mỗi câu hỏi của bọn họ nàng bĩnh tĩnh đáp: “Đúng vậy, thánh chỉ đã ban xuông, ở đây. Các ngươi có thể lấy.” Ngón tay nàng chỉ chỉ một cái ghế, rõ ràng chứng minh thánh chỉ tùy tiện bị ném nằm ở trên đó.
Tứ hoàng tư nhìn, thầm nghĩ lá gan của Thủy Lung thật lớn. Không sợ bị người khác đi tọc mạch chuyện nàng đem thánh chỉ quăng tùm lum, truyền vào tai phụ hoàng khiến cho gặp họa sát thân sao.
Ngũ hoàng tử xem xong thánh chỉ, lo lắng nói: “Thánh chỉ này thật đúng là chuyện tốt, nhưng thánh chỉ bắt buộc năm ngày sau phải đem xà phòng đặc biệt dành riêng cho hoàng thất nhập vào cung, cũng đúng vào ngày Ôn Tuyền các khai trương, cho dù chúng ta đẩy nhanh tốc độ cũng không có đủ thời gian chế tạo ra đủ số lượng. Nếu như vậy trái lại không có công còn có tội.”
Thủy Lung cười khẽ: “Không cần lo lắng, nhóm hàng hóa đó đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.”
/194
|