Bốn ngày sau, Thủy Lung gặp được thuộc hạ am hiểu sử dụng Mê Hồn Thuật của Trưởng Tôn Vinh Cực.
Nữ tử này tên gọi Ngõa Lặc Oa, diện mạo xinh đẹp vô cùng, cách ăn mặc không giống với người Trung Nguyên. Y phục trên người nàng vừa bó sát, lại vừa ngắn lộ ra vòng eo thon và rốn. Thân váy có rất nhiều hoa văn phong phú, phức tạp. Trên người mang rất trang sức bằng bạc, vòng tay, xích chân đều là lục lạc, khi đi đường lục lạc sẽ rung lên, âm thanh trong trẻo, dễ nghe.
Nàng tận mắt nhìn thấy Ngõa Lặc Oa sử dụng Mê Hồn Thuật lên người của Trưởng Tôn Lưu Hiến, trước đó, nàng ấy cho hắn một loại thuốc không biết tên, sau đó lại đốt Mê Hồn Hương, lời nó và việc làm phối hợp với nhau giống hệt như Thuật Thôi Miên ở hiện đại.
Bốn ngày qua, Trưởng Tôn Lưu Hiến chỉ được uống nước để đỡ đói. Bất kể là tinh thần hay thể lực đều đã suy yếu. Không kiên trì được bao lâu đã bị Ngõa Lặc Oa làm cho mê muội tâm trí, đối với những câu hỏi bình thường của nàng ấy đặt ra hắn đều trả lời. Đến khi Ngõa Lặc Oa hỏi về tung tích của Ngọc Trụy, lời nói của hắn lại cứng rắn, phun ra nuốt vào rất nhiều lần: “Ngọc Trụy bị ta …vứt bỏ, không tìm thấy…”
Vòng tay lục lạc trên cổ tay của Ngõa Lặc Oa không ngừng run lên, phát ra thanh âm mê hoặc, nàng ấy nhẹ giọng, nói: “Ngươi biết. Cẩn thận nhớ lại, trả lời ta, ngươi lấy Ngọc Trụy từ tay của Bạch Thuỷ Lung đem giấu ở nơi nào?”
Trưởng Tôn Lưu Hiến nhíu mày, vẻ mặt đau khổ làm cho người ta không đành lòng.
Thủy Lung bước vào trong phòng giam, giơ tay tát vào mặt hắn một cái, sức lực to lớn khiến cho nửa bên tuấn nhan sưng đỏ.
“Á!” Ngõa Lặc Oa kinh hoảng, hai tròng mắt lấp lánh nhìn về phía Thủy Lung: “Ngươi làm như vậy có thể làm cho hắn tỉnh lại, thậm chí còn có thể khiến cho hắn biến thành người ngu ngốc.”
Thủy Lung lạnh nhạt nói: “Trước kia, hắn nghe nói muốn dùng Mê Hồn Thuật khống chế hắn, vì vậy hắn đã sớm có chuẩn bị, trong tiềm thức của hắn đã có đề phòng, ngươi dịu dàng, nhã nhặn hỏi như vậy cũng sẽ không tra được đáp án đâu.”
Ngõa Lặc Oa càng kinh ngạc, hỏi: “Bạch cô nương cũng biết Mê Hồn Thuật?”
Thủy Lung không trả lời, đôi mày càng nhíu lại chặt hơn, nhìn Trưởng Tôn Lưu Hiến nhẹ giọng hỏi: “Nói cho ta biết, Ngọc Trụy ở nơi nào?” Nhìn thấy Trưởng Tôn Lưu Hiến có dấu hiệu muốn giãy dụa, Thủy Lung nhấc chân ‘tao nhã’ đá vào bụng của hắn, đem hắn đá xa nửa bước, từ từ bước lên, âm thanh mềm mại như mưa bụi vào sáng sớm: “Nếu không muốn bị đánh, bị sỉ nhục nữa thì hãy nói cho ta biết, Ngọc Trụy đang ở đâu?”
Ngõa Lặc Oa sợ ngây người.
Giọng nói thật mềm mại, đáng yêu, trầm bổng du dương. Nàng tự nhận chính mình còn thua kém Thủy Lung rất nhiều nha, càng đáng sợ là Thủy Lung có thể thoải mái nhấc chân đá bay Trưởng Tôn Lưu Hiến, âm thanh vẫn có thể mềm nhẹ như trước, không có điều gì khác thường.
Người trong giang hồ đều gọi nàng là yêu nữ. Như vậy, người trước mắt của nàng chẳng lẽ là yêu quái hả?
Ngõa Lặc Oa thầm nghĩ: Người được chủ nhân xem trọng, tính cách quả nhiên không giống người thường.
Nàng nhìn vẻ mặt của Trưởng Tôn Lưu Hiến càng ngày càng không định, biến đổi liên tục, vài lần muốn mở miệng nhắc nhở Thủy Lung. Lại phát hiện, Trưởng Tôn Lưu Hiến vẫn đang mê man, không có tỉnh táo hẳn, cũng không biết là trùng hợp hay là cố ý giả bộ bị Thủy Lung khống chế.
“Ở bên ngoài Vũ vương phủ, khoảng trăm dặm về phía tây nam, nơi đầu nguồn con suối trong sơn cốc.” Từng chữ, từng chữ trong lời này giống như được Trưởng Tôn Lưu Hiến nghiến chặt răng phun ra, nói xong thì tựa như trút hết khí lực, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Quả nhiên là không có ở trong phòng bảo vật của vương phủ.
Thủy Lung cũng đã sớm đoán ra được Trưởng Tôn Lưu Hiến không có giấu Ngọc Trụy ở trong phòng bảo vật của vương phủ. Nếu như đem Ngọc Trụy giấu vào trong đó, có khác gì cho người khác biết Ngọc Trụy này không phải vật tầm thường? Huống chi, nếu bảo vật gì cũng đem bỏ vào phòng bảo vật, chẳng phải ai cũng biết đường đi trộm cướp hay sao?
“Thủ đoạn này của Bạch cô nương, lần đầu tiên ta mới thấy được.” Ngõa Lặc Oa ánh mắt lóe sáng, vẻ mặt ham học hỏi.
Thủy Lung cũng không có giấu giếm, nói: “Người đang ở trong trạng thái đau đớn, bị sỉ nhục sẽ rất dễ dàng thả lỏng cảnh giác.”
Cái này cho dù Ngõa Lặc Oa có biết, nếu muốn nắm chắc chừng mực, không có người chuyên nghiệp dạy, tự mình thí nghiệm thử rất khó có thể thành công.
Ngõa Lặc Oa cười hì hì, khom người làm một cái lễ nghi kỳ lạ, nói: “Đa tạ Bạch cô nương đã hào phóng chỉ dạy.”
Nàng vừa cử động, tiếng lục lạc trên người lại ‘đinh đan’ vang lên, trang sức bằng bạc lấp lánh lóe sáng rồi chợt tắt, khiến cho cả người nàng trở nên chói lọi, giống như một cây Uất Kim Hương đỏ rực, hương thơm mê người tản ra, sức sống bắn ra bốn phía, trong diêm dúa lòe loẹt lại không mất đi bản tính kiêu ngạo của chính mình.
Ánh mắt Thủy Lung chợt lóe qua một tia khác thường, nhấc tay cầm lấy mái tóc đen nhánh, mềm mại của nàng, ngửi hương thơm đặc biệt đó, nhẹ giọng nói: “Lời cảm ơn không chỉ nói bằng miệng.”
Không biết Ngõa Lặc Oa bị Thủy Lung hù dọa sợ thất kinh hay là sửng sốt, vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, đáy lòng lại không biết vì sao mà hoảng sợ.
Một trận gió mát thổi qua, nàng chỉ nhìn thấy một bóng hình quen thuộc chợt lóe rồi biến mất, Thủy Lung đang đứng trước mắt cũng biến mất không thấy đâu.
Trong rừng cây sơn dã, một xanh, một hồng, hai thân ảnh đan xen vào nhau, di chuyển rất nhanh.
“Trưởng Tôn Vinh Cực, buông… ưm.”
Bóng người đi giữa đường thì ngừng lại, người áo xanh đem nữ tử mặc y phục đỏ rực ép nằm xuống mặt cỏ mềm mại, che lấy miệng của đối phương.
Hơi thở giao nhau, quấn quít một lúc, Trưởng Tôn Vinh Cực mới hừ một tiếng, buông Thủy Lung ra, tay nhẹ vuốt đôi môi của mình, thấy ngón tay dính máu, ánh mắt đen láy trầm xuống giống như mây đen dày đặc bao phủ cả bầu trời. Không khí nguy hiểm tràn ngập xung quanh.
Thủy Lung híp mắt nhìn hắn, vẻ mặt không hề e sợ, ánh mắt không một chút sợ hãi.
Hai người cứ nhìn nhau như vây, không khí xung quanh càng lúc càng âm trầm, đáng sợ.
Thủy Lung nhìn ra vẻ mặt đang kềm chế áp lực của Trưởng Tôn Vinh Cực, hắn đang chờ đợi… Hắn chờ đợi nàng thỏa hiệp trước.
Nhưng mà Thủy Lung không có ý định thỏa mãn ý nguyện của hắn.
Một lát sau, Trưởng Tôn Vinh Cực mím chặt môi, đành phá tình thế căng thẳng trước, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay ta dung túng ngươi hơi nhiều sao? Chẳng những quên lời của ta nói, ngay cả móng vuốt cũng làm càng làm bậy, chẳng biết tự giảm bớt phóng túng.”
Thủy Lung lạnh lùng nói: “Trưởng Tôn Vinh Cực, ta không phải là thú cưng của ngươi…”
“Đế Duyên.” Trưởng Tôn Vinh Cực ngắt lời của nàng, buồn bực dọa dẫm: “Ta nói rồi, ta cho phép ngươi gọi ta là Đế Duyên mà.”
Hắn lại xoắn xuýt lấy vấn đề này. =_=
Tức giận trong lòng của Thủy Lung cũng tan đi không ít, thuận theo ý hắn nói: “Được, Đế Duyên, ta biết Ngọc Trụy ở nơi nào rồi, kịch cũng đã coi xong, ta cũng nên đi.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nghiêm mặt: “Không cho phép đi.”
Giọng điệu nhẹ nhàng, chậm chạp lại độc đoán, chuyên quyền vang lên.
Thủy Lung cũng không có cảm thấy bất ngờ, ánh mắt thờ ơ, cười khẽ nói: “Ngươi tính nhốt ta?”
Bốn ngày qua, hai người đều dính với nhau như hình với bóng, bên ngoài thôn trang lại có người canh giữ, khi nãy ở trong nhà tù mùi hương thoang thoảng từ trên người Ngõa Lặc Oa phát ra, nhìn như vô ý nhưng trên thực tế là đang âm thầm sử dụng Mê Hồn Thuật lên người của nàng. Những thứ này nàng còn không nhìn ra được, thì nàng không phải là Thủy Lung rồi.
Trưởng Tôn Vinh Cực không có phủ nhận, nhẹ giọng nói: “Ngươi không muốn giao hoan với ta, ta chiều theo ý của ngươi. Ngươi muốn Ngọc Trụy, ta lấy lại giúp ngươi. Ngươi chỉ cần học cách nghe lời ta là được, ta có thể cho ngươi mọi thứ. Có cái gì không tốt?” Nhìn nữ tử mỉm cười ôn nhu ở dưới thân, phía sau nụ cười ôn nhu, nho nhã kia là sự bất khuất, lạnh lùng. Khiến cho hắn vừa buồn bực lại vừa lúng túng. Đưa tay vuốt ve mặt mũi nàng, hắn thấp giọng lầm bầm: “Ngươi nên tin tưởng chính mình, ngươi có bản lãnh làm cho ta không nỡ giết ngươi, như vậy ngươi cố gắng học lấy lòng ta một chút, không chừng ngươi sẽ càng làm cho yêu thích ngươi, càng dung túng cho việc làm của ngươi, đến lúc đó…”
Hắn còn chưa có nói xong, Thủy Lung đã cười thành tiếng, ngắt lời hắn.
Đây là lý luận gì vậy? Không phải là lời bày tỏ khác biệt, đặc sắc đó chứ?
“Ngươi đồng ý rồi à?” Vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực chuyển qua xán lạn.
Thủy Lung lắc đầu, không nhìn vẻ mặt buồn rầu, ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, chậm rãi nói: “Đế Duyên, diều hâu thích bay lượn trên không trung, mãnh hổ yêu thích rừng núi. Một khi ngươi đem bọn chúng bắt về, nhốt lại nuôi dưỡng, không bao lâu sau chúng nó sẽ mất đi bản tính vốn có của chúng. Hoặc là liều chết chống cự. Có một số người cũng giống như vậy.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nhíu mày.
Thủy Lung nói tiếp: “Thú cưng là con vật nuôi để giải trí, địa vị không bình đẳng tạo nên nhân cách thấp kém, ti tiện… Ta sẽ không làm thú cưng bị ngươi nhốt lại nuôi dưỡng.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nữ tử nằm ở dưới người mình, mái tóc đen nhánh rối tung ở trên cỏ xanh ướt át. Hồng y (bên TQ: hồng = đỏ )bị dính hơi sương cho nên biến thành hồng đậm. Đôi mắt của nàng đen bóng mà lại quắc sáng, tự mình cố gắng cố gắng vươn lên, kiêu ngạo xâm nhập vào xương tủy, xé rách nụ cười ôn nhu nho nhã. Hung hăng đâm vào trong mắt hắn, khắc sâu vào đáy lòng hắn.
Trái tim hắn đập ‘thùng thùng’, cánh tay vòng qua eo của nàng, nắm cả người nàng vào trong vòng tay, nhìn nàng nói: “Ngươi không phải là thú cưng.”
Hắn vẫn như trước không có ý định thả nàng đi.
Thủy Lung hỏi: “Nếu không phải là thú cưng thì là cái gì?”
Vẻ mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực chợt lóe qua một tia mê man, rất nhanh liền khôi phục như bình thường, giống như đã tìm được đáp án. Nhưng mà Thủy Lung không có đợi hắn nói, chợt ngửa đầu lên nhìn hắn nói: “Chúng ta chơi một trò chơi để quyết định.”
Nữ tử này tên gọi Ngõa Lặc Oa, diện mạo xinh đẹp vô cùng, cách ăn mặc không giống với người Trung Nguyên. Y phục trên người nàng vừa bó sát, lại vừa ngắn lộ ra vòng eo thon và rốn. Thân váy có rất nhiều hoa văn phong phú, phức tạp. Trên người mang rất trang sức bằng bạc, vòng tay, xích chân đều là lục lạc, khi đi đường lục lạc sẽ rung lên, âm thanh trong trẻo, dễ nghe.
Nàng tận mắt nhìn thấy Ngõa Lặc Oa sử dụng Mê Hồn Thuật lên người của Trưởng Tôn Lưu Hiến, trước đó, nàng ấy cho hắn một loại thuốc không biết tên, sau đó lại đốt Mê Hồn Hương, lời nó và việc làm phối hợp với nhau giống hệt như Thuật Thôi Miên ở hiện đại.
Bốn ngày qua, Trưởng Tôn Lưu Hiến chỉ được uống nước để đỡ đói. Bất kể là tinh thần hay thể lực đều đã suy yếu. Không kiên trì được bao lâu đã bị Ngõa Lặc Oa làm cho mê muội tâm trí, đối với những câu hỏi bình thường của nàng ấy đặt ra hắn đều trả lời. Đến khi Ngõa Lặc Oa hỏi về tung tích của Ngọc Trụy, lời nói của hắn lại cứng rắn, phun ra nuốt vào rất nhiều lần: “Ngọc Trụy bị ta …vứt bỏ, không tìm thấy…”
Vòng tay lục lạc trên cổ tay của Ngõa Lặc Oa không ngừng run lên, phát ra thanh âm mê hoặc, nàng ấy nhẹ giọng, nói: “Ngươi biết. Cẩn thận nhớ lại, trả lời ta, ngươi lấy Ngọc Trụy từ tay của Bạch Thuỷ Lung đem giấu ở nơi nào?”
Trưởng Tôn Lưu Hiến nhíu mày, vẻ mặt đau khổ làm cho người ta không đành lòng.
Thủy Lung bước vào trong phòng giam, giơ tay tát vào mặt hắn một cái, sức lực to lớn khiến cho nửa bên tuấn nhan sưng đỏ.
“Á!” Ngõa Lặc Oa kinh hoảng, hai tròng mắt lấp lánh nhìn về phía Thủy Lung: “Ngươi làm như vậy có thể làm cho hắn tỉnh lại, thậm chí còn có thể khiến cho hắn biến thành người ngu ngốc.”
Thủy Lung lạnh nhạt nói: “Trước kia, hắn nghe nói muốn dùng Mê Hồn Thuật khống chế hắn, vì vậy hắn đã sớm có chuẩn bị, trong tiềm thức của hắn đã có đề phòng, ngươi dịu dàng, nhã nhặn hỏi như vậy cũng sẽ không tra được đáp án đâu.”
Ngõa Lặc Oa càng kinh ngạc, hỏi: “Bạch cô nương cũng biết Mê Hồn Thuật?”
Thủy Lung không trả lời, đôi mày càng nhíu lại chặt hơn, nhìn Trưởng Tôn Lưu Hiến nhẹ giọng hỏi: “Nói cho ta biết, Ngọc Trụy ở nơi nào?” Nhìn thấy Trưởng Tôn Lưu Hiến có dấu hiệu muốn giãy dụa, Thủy Lung nhấc chân ‘tao nhã’ đá vào bụng của hắn, đem hắn đá xa nửa bước, từ từ bước lên, âm thanh mềm mại như mưa bụi vào sáng sớm: “Nếu không muốn bị đánh, bị sỉ nhục nữa thì hãy nói cho ta biết, Ngọc Trụy đang ở đâu?”
Ngõa Lặc Oa sợ ngây người.
Giọng nói thật mềm mại, đáng yêu, trầm bổng du dương. Nàng tự nhận chính mình còn thua kém Thủy Lung rất nhiều nha, càng đáng sợ là Thủy Lung có thể thoải mái nhấc chân đá bay Trưởng Tôn Lưu Hiến, âm thanh vẫn có thể mềm nhẹ như trước, không có điều gì khác thường.
Người trong giang hồ đều gọi nàng là yêu nữ. Như vậy, người trước mắt của nàng chẳng lẽ là yêu quái hả?
Ngõa Lặc Oa thầm nghĩ: Người được chủ nhân xem trọng, tính cách quả nhiên không giống người thường.
Nàng nhìn vẻ mặt của Trưởng Tôn Lưu Hiến càng ngày càng không định, biến đổi liên tục, vài lần muốn mở miệng nhắc nhở Thủy Lung. Lại phát hiện, Trưởng Tôn Lưu Hiến vẫn đang mê man, không có tỉnh táo hẳn, cũng không biết là trùng hợp hay là cố ý giả bộ bị Thủy Lung khống chế.
“Ở bên ngoài Vũ vương phủ, khoảng trăm dặm về phía tây nam, nơi đầu nguồn con suối trong sơn cốc.” Từng chữ, từng chữ trong lời này giống như được Trưởng Tôn Lưu Hiến nghiến chặt răng phun ra, nói xong thì tựa như trút hết khí lực, ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Quả nhiên là không có ở trong phòng bảo vật của vương phủ.
Thủy Lung cũng đã sớm đoán ra được Trưởng Tôn Lưu Hiến không có giấu Ngọc Trụy ở trong phòng bảo vật của vương phủ. Nếu như đem Ngọc Trụy giấu vào trong đó, có khác gì cho người khác biết Ngọc Trụy này không phải vật tầm thường? Huống chi, nếu bảo vật gì cũng đem bỏ vào phòng bảo vật, chẳng phải ai cũng biết đường đi trộm cướp hay sao?
“Thủ đoạn này của Bạch cô nương, lần đầu tiên ta mới thấy được.” Ngõa Lặc Oa ánh mắt lóe sáng, vẻ mặt ham học hỏi.
Thủy Lung cũng không có giấu giếm, nói: “Người đang ở trong trạng thái đau đớn, bị sỉ nhục sẽ rất dễ dàng thả lỏng cảnh giác.”
Cái này cho dù Ngõa Lặc Oa có biết, nếu muốn nắm chắc chừng mực, không có người chuyên nghiệp dạy, tự mình thí nghiệm thử rất khó có thể thành công.
Ngõa Lặc Oa cười hì hì, khom người làm một cái lễ nghi kỳ lạ, nói: “Đa tạ Bạch cô nương đã hào phóng chỉ dạy.”
Nàng vừa cử động, tiếng lục lạc trên người lại ‘đinh đan’ vang lên, trang sức bằng bạc lấp lánh lóe sáng rồi chợt tắt, khiến cho cả người nàng trở nên chói lọi, giống như một cây Uất Kim Hương đỏ rực, hương thơm mê người tản ra, sức sống bắn ra bốn phía, trong diêm dúa lòe loẹt lại không mất đi bản tính kiêu ngạo của chính mình.
Ánh mắt Thủy Lung chợt lóe qua một tia khác thường, nhấc tay cầm lấy mái tóc đen nhánh, mềm mại của nàng, ngửi hương thơm đặc biệt đó, nhẹ giọng nói: “Lời cảm ơn không chỉ nói bằng miệng.”
Không biết Ngõa Lặc Oa bị Thủy Lung hù dọa sợ thất kinh hay là sửng sốt, vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác, đáy lòng lại không biết vì sao mà hoảng sợ.
Một trận gió mát thổi qua, nàng chỉ nhìn thấy một bóng hình quen thuộc chợt lóe rồi biến mất, Thủy Lung đang đứng trước mắt cũng biến mất không thấy đâu.
Trong rừng cây sơn dã, một xanh, một hồng, hai thân ảnh đan xen vào nhau, di chuyển rất nhanh.
“Trưởng Tôn Vinh Cực, buông… ưm.”
Bóng người đi giữa đường thì ngừng lại, người áo xanh đem nữ tử mặc y phục đỏ rực ép nằm xuống mặt cỏ mềm mại, che lấy miệng của đối phương.
Hơi thở giao nhau, quấn quít một lúc, Trưởng Tôn Vinh Cực mới hừ một tiếng, buông Thủy Lung ra, tay nhẹ vuốt đôi môi của mình, thấy ngón tay dính máu, ánh mắt đen láy trầm xuống giống như mây đen dày đặc bao phủ cả bầu trời. Không khí nguy hiểm tràn ngập xung quanh.
Thủy Lung híp mắt nhìn hắn, vẻ mặt không hề e sợ, ánh mắt không một chút sợ hãi.
Hai người cứ nhìn nhau như vây, không khí xung quanh càng lúc càng âm trầm, đáng sợ.
Thủy Lung nhìn ra vẻ mặt đang kềm chế áp lực của Trưởng Tôn Vinh Cực, hắn đang chờ đợi… Hắn chờ đợi nàng thỏa hiệp trước.
Nhưng mà Thủy Lung không có ý định thỏa mãn ý nguyện của hắn.
Một lát sau, Trưởng Tôn Vinh Cực mím chặt môi, đành phá tình thế căng thẳng trước, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay ta dung túng ngươi hơi nhiều sao? Chẳng những quên lời của ta nói, ngay cả móng vuốt cũng làm càng làm bậy, chẳng biết tự giảm bớt phóng túng.”
Thủy Lung lạnh lùng nói: “Trưởng Tôn Vinh Cực, ta không phải là thú cưng của ngươi…”
“Đế Duyên.” Trưởng Tôn Vinh Cực ngắt lời của nàng, buồn bực dọa dẫm: “Ta nói rồi, ta cho phép ngươi gọi ta là Đế Duyên mà.”
Hắn lại xoắn xuýt lấy vấn đề này. =_=
Tức giận trong lòng của Thủy Lung cũng tan đi không ít, thuận theo ý hắn nói: “Được, Đế Duyên, ta biết Ngọc Trụy ở nơi nào rồi, kịch cũng đã coi xong, ta cũng nên đi.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nghiêm mặt: “Không cho phép đi.”
Giọng điệu nhẹ nhàng, chậm chạp lại độc đoán, chuyên quyền vang lên.
Thủy Lung cũng không có cảm thấy bất ngờ, ánh mắt thờ ơ, cười khẽ nói: “Ngươi tính nhốt ta?”
Bốn ngày qua, hai người đều dính với nhau như hình với bóng, bên ngoài thôn trang lại có người canh giữ, khi nãy ở trong nhà tù mùi hương thoang thoảng từ trên người Ngõa Lặc Oa phát ra, nhìn như vô ý nhưng trên thực tế là đang âm thầm sử dụng Mê Hồn Thuật lên người của nàng. Những thứ này nàng còn không nhìn ra được, thì nàng không phải là Thủy Lung rồi.
Trưởng Tôn Vinh Cực không có phủ nhận, nhẹ giọng nói: “Ngươi không muốn giao hoan với ta, ta chiều theo ý của ngươi. Ngươi muốn Ngọc Trụy, ta lấy lại giúp ngươi. Ngươi chỉ cần học cách nghe lời ta là được, ta có thể cho ngươi mọi thứ. Có cái gì không tốt?” Nhìn nữ tử mỉm cười ôn nhu ở dưới thân, phía sau nụ cười ôn nhu, nho nhã kia là sự bất khuất, lạnh lùng. Khiến cho hắn vừa buồn bực lại vừa lúng túng. Đưa tay vuốt ve mặt mũi nàng, hắn thấp giọng lầm bầm: “Ngươi nên tin tưởng chính mình, ngươi có bản lãnh làm cho ta không nỡ giết ngươi, như vậy ngươi cố gắng học lấy lòng ta một chút, không chừng ngươi sẽ càng làm cho yêu thích ngươi, càng dung túng cho việc làm của ngươi, đến lúc đó…”
Hắn còn chưa có nói xong, Thủy Lung đã cười thành tiếng, ngắt lời hắn.
Đây là lý luận gì vậy? Không phải là lời bày tỏ khác biệt, đặc sắc đó chứ?
“Ngươi đồng ý rồi à?” Vẻ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực chuyển qua xán lạn.
Thủy Lung lắc đầu, không nhìn vẻ mặt buồn rầu, ánh mắt nhìn chăm chú của hắn, chậm rãi nói: “Đế Duyên, diều hâu thích bay lượn trên không trung, mãnh hổ yêu thích rừng núi. Một khi ngươi đem bọn chúng bắt về, nhốt lại nuôi dưỡng, không bao lâu sau chúng nó sẽ mất đi bản tính vốn có của chúng. Hoặc là liều chết chống cự. Có một số người cũng giống như vậy.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nhíu mày.
Thủy Lung nói tiếp: “Thú cưng là con vật nuôi để giải trí, địa vị không bình đẳng tạo nên nhân cách thấp kém, ti tiện… Ta sẽ không làm thú cưng bị ngươi nhốt lại nuôi dưỡng.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn nữ tử nằm ở dưới người mình, mái tóc đen nhánh rối tung ở trên cỏ xanh ướt át. Hồng y (bên TQ: hồng = đỏ )bị dính hơi sương cho nên biến thành hồng đậm. Đôi mắt của nàng đen bóng mà lại quắc sáng, tự mình cố gắng cố gắng vươn lên, kiêu ngạo xâm nhập vào xương tủy, xé rách nụ cười ôn nhu nho nhã. Hung hăng đâm vào trong mắt hắn, khắc sâu vào đáy lòng hắn.
Trái tim hắn đập ‘thùng thùng’, cánh tay vòng qua eo của nàng, nắm cả người nàng vào trong vòng tay, nhìn nàng nói: “Ngươi không phải là thú cưng.”
Hắn vẫn như trước không có ý định thả nàng đi.
Thủy Lung hỏi: “Nếu không phải là thú cưng thì là cái gì?”
Vẻ mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực chợt lóe qua một tia mê man, rất nhanh liền khôi phục như bình thường, giống như đã tìm được đáp án. Nhưng mà Thủy Lung không có đợi hắn nói, chợt ngửa đầu lên nhìn hắn nói: “Chúng ta chơi một trò chơi để quyết định.”
/194
|