Tứ hoàng tử nhìn thấy bầu không khí càng ngày càng quái dị, trong lòng căng thẳng không biết phải làm sao. Dù sao lần này cũng là hắn đứng ra mời khách, hắn cũng nên ra mặt ổn định cục diện trước mắt thôi. Hắn thấy vẻ mặt tái mét của Trưởng Tôn Lưu Hiến đứng im tại chỗ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội ra tiếng, vội nói: “Vũ vương huynh, mọi người đều là người một nhà, cần gì phải hẳn hoi như vậy, mời vào ngồi.”
Trưởng Tôn Lưu Hiến im lặng một lúc cũng không có cử động.
Hôm nay, hắn đến thanh lâu là bởi vì hắn nghe nói Thủy Lung ở trong này, cho nên liền dẫn đám người của Phương Tuấn Hiền đến đây, giả bộ vô tình đi ngang qua. Giả vờ tình cờ gặp mặt Thủy Lung, sau đó nói chuyện quân tư bị cướp với nàng, nhằm muốn hỏi nàng vì sao Hắc Thủy bang còn tồn tại.
Hắn đã quen với sự tồn tại của nàng, cũng quen với việc nàng thường hay giúp đỡ hắn. Ngày xưa, mỗi lần hăn gặp khó khăn, không cần hắn mở miệng nhờ vả, Bạch Thủy Lung sẽ tự động chạy tới để giúp hắn. Lần này hắn chờ mấy ngày, cũng thấy bóng dáng Thủy Lung đâu, cho nên mới đích thân đi tìm nàng.
Ai ngờ, mọi chuyện đều trái ngược lại với dự đoán của hắn. Chẳng những không có tìm được sự giúp đỡ, còn bị sỉ nhục từ đầu tới chân, cả người tanh bẩn.
“Ngươi muốn làm gì?” Âm thanh hoảng sợ của Tống Thế Minh đột nhiên vang lên.
Mọi người nhìn qua, phát hiện hắn kinh hãi, trợn mắt nhìn Phong Giản. Lúc này, Phong Giản dùng tay đánh Tống Thế Nguyệt ngất đi.
Trưởng Tôn Vinh Cực cũng nhìn lại hắn.
Thân thể của Phong Giản bởi vì ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực mà cứng đờ, vội vàng nói rõ lí do: “Chủ nhân, thuộc hạ chưa có tìm thấy dây thừng.”
Hắn có chết cũng không thú nhận, hắn vì muốn ở lại xem diễn, mới chậm trễ không có đem Tông Thế Nguyệt treo ở nhánh cây, hướng đông nam đâu.
Thủy Lung cười yếu ớt, nói: “Không phải hắn có dây thắt lưng sao?”
Phong Giản ngớ người, nhìn vào vẻ mặt vui cười, nhẹ nhàng của Thủy Lung, cảm thấy trong đáy lòng rét lạnh. Mọi người đều đồn đãi, Bạch Thủy Lung tàn ác, ngang ngược, nhưng hắn không hề thấy như vậy. Trái lại, hắn cảm thấy sự bình tĩnh của nàng mới là đáng sợ, dễ dàng đem người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay.
“Ừ.” Trưởng Tôn Vinh Cực đồng ý với cách nói của Thủy Lung.
Phong Giản đưa tay cởi bỏ thắt lưng của Tống Thế Nguyệt, quần của hắn không có thắt lưng liền rơi xuống đất, bên trong chỉ còn lại một cái tiết khố rất ngắn. Một màn này thật sự là kích thích tới Tống Thế Minh, hắn và Tống Thế Nguyệt là một đôi song sinh, dáng vẻ, diện mạo rất giống nhau. Nếu Tống Thế Nguyệt thật sự bị treo lên cành cây, còn dùng khuôn mặt này treo lên, như vậy mặt mũi của hắn không phải cũng mất sạch hay sao?
“Dừng tay!” Tống Thế Minh nghiến răng nghiến lợi quát lớn.
Phong Giản không thèm để ý tới hắn, dùng thắt lưng trói chặt hai chân Tống Thế Nguyệt, xách hắn bay ra cửa sổ của thanh lâu, trong chớp mắt đã đến trên nhánh cây Thanh Đằng, đem phần thắt lưng còn dư cột vào nhánh cây Thanh Đằng. =]
Trưởng Tôn Vinh Cực chưa nói muốn mạng sống của Tống Thế Nguyệt, hắn cũng không dám tự mình quyết định buộc cổ của Tống Thế Nguyệt.
“Ngươi… ngươi thật đáng chết!” Tống Thế Minh chạy đến bên bệ cửa sổ, nhìn thấy đám dân chúng ở bên ngoài xúm tụm lại, chỉ trỏ vào người Tống Thế Nguyệt đang bị treo trên nhánh cây, sắc mặt liền xung huyết xanh tím, bộ dạng như muốn liều mạng với Phong Giản.
Phong Giản dễ dàng né tránh cú đánh của hắn, ánh mắt khinh thường liếc qua nhìn hắn.
Cái này càng chọc cho Tống Thế Minh tức giận hơn, mệt mỏi nhìn qua Trưởng Tôn Lưu Hiến cầu xin giúp đỡ.
Trưởng Tôn Lưu Hiến cố gắng kiềm chế lửa giận ở trong lòng, cũng không có nhiều ý khuyên nhủ Trưởng Tôn Vinh Cực, nói: “Võ vương thúc, Tống tam công tử cũng không có dụng ý xấu, làm người phải có lòng khoan dung.”
Trưởng Tôn Vinh Cực không có đáp lời, thái độ của hắn đã biểu hiện câu trả lời rất rõ ràng: Ta làm việc, ngươi cũng có tư cách quản lí ta sao?
Trưởng Tôn Lưu Hiến giận quá hóa cười, tươi cười ôn tồn lễ độ. Trước khi xoay người rời đi, vẫn nhịn không được liếc nhìn qua Thủy Lung một cái, đập vào trong mắt hắn là một nữ tử, khuôn mặt vẫn bình thường như trước không có một chút sinh động, nhưng hắn bỗng phát hiện khuôn mặt này thật sự rất xa lạ, làm cho những hồi ức về Bạch Thủy Lung ở trong đầu hắn trở nên mơ hồ.
Bạch Thủy Lung trong trí nhớ của hắn, khi hắn nhìn về phía nàng thì sẽ bắt gặp ngay ánh mắt si mê của nàng nhìn hắn, vẻ mặt luôn thỏa mãn lại tha thiết, đôi mắt lóe sáng giống như đạt được vật báu quý giá.
Nàng không phải là Bạch Thủy Lung. Nàng đã không còn là Bạch Thủy Lung của trước kia nữa.
Bỗng nhiên, Trưởng Tôn Lưu Hiến cảm thấy có một cỗ cảm giác mất mát, buồn bực không khó hiểu lan tỏa trong lòng ngực. Cùng với sự kiêng dè, sợ sệt giấu sâu dưới đáy lòng.
Bạch Thủy Lung trước kia đứng ở bên cạnh hắn, hắn hoàn toàn xem nhẹ sự giỏi giang hơn người của nàng, không nhìn thấy năng lực giải quyết công việc mạnh mẽ vang dội và thủ đoạn của nàng. Cho tới giờ khắc này, khi trở thành kẻ địch của nàng, chẳng qua rất ngắn ngủi, lại khiến cho hắn cảm giác được cảm giác thất bại, lực bất tòng tâm. [1]
Trong chớp mắt, Trưởng Tôn Lưu Hiến nghĩ đến một chuyện. Ngày xưa, Bạch Thủy Lung là người giúp đỡ hắn tốt nhất. Bây giờ e rằng, Bạch Thủy Lung sẽ trở thành vật cản lớn nhất của hắn.
Ở dưới ánh mắt soi mói của hắn, Thủy Lung lạnh nhạt cười, vươn cánh tay ra, ngón giữa hướng về phía hắn, hướng thẳng lên trời. 凸 ̄ω ̄)
Động tác này Trưởng Tôn Lưu Hiến không hiểu, cũng không có cách nào nhìn ra được ý nghĩ sâu xa trong nụ cười mềm mỏng, tao nhã của Thủy Lung. =]]
“Bạch đại tiểu thư, bản lãnh càng ngày càng lớn.” Phương Tuấn Hiền cũng hiểu chỗ này không thể ở lâu hơn được nữa, trước khi đi nói với Thủy Lung câu này.
Tống Thế Minh trái nhìn phải xem, vẻ mặt vô cùng nhục nhã, cuối cùng cũng đi theo Trưởng Tôn Lưu Hiến rời đi.
Khi ba người biến mất ở cầu thang, Tứ hoàng tử bất đắc dĩ lau mồ hôi lạnh trên trán, chuẩn bị mở miệng chuyển đề tài để điều chỉnh lại không khí, lại nghe tiếng ồn ào ở dưới lầu truyền lên, thanh âm rất lớn giống như là dùng hết sức để rống, làm cho người ở trên lầu hai đều nghe thấy.
“Tránh ra, ta muốn gặp Bạch đại tiểu thư, ta là biểu ca của nàng, các ngươi tránh ra!”
“Bạch đại tiểu thư, ngươi có nghe thấy không? Cầu ngài đi cứu cha mẹ của ta, Bạch đại tiểu thư!!”
Thủy Lung nghe thấy âm thanh này rất xa lạ, ngạc nhiên nói: “Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, người đến không phải để lấy mạng của ta, ngược lại, cầu xin ta cứu người?”
Mọi người nghe thấy câu nói này của nàng chọc cho nở nụ cười.
Mộc Tuyết nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, là Điền gia đại thiếu gia, Điền Vân Hoảng.”
Ánh mắt của Thủy Lung chợt lóe, cha mẹ của người này không phải là bà dì họ Vệ cùng Điền Bích Tương hay sao?
Bạch Thiên Hoa ngồi bên cạnh cũng nhớ rõ thân phận của người này, đứng lên nói với Thủy Lung: “Tỷ, đệ đi xuống nhìn xem.”
Thủy Lung cười nói: “Cùng đi.”
Nụ cười của nàng để lộ ra một tia lạnh rét.
Nàng không thèm để ý đến cả nhà bà dì họ Vệ, nhưng nàng muốn nhìn xem Vệ thị muốn chơi trò gì.
Nhưng mà Thủy Lung muốn đứng lên, cũng phải nhìn xem người ôm nàng có chịu buông nàng ra hay không.
“Không cho phép đi.” Trưởng Tôn Vinh Cực nắm chặt thắt lưng của nàng, độc đoán đến mức không cho phép người ta phản bác.
Bạch Thiên Hoa và mọi người ở đây nghe thấy đều cứng đờ, không hiểu vì sao có chút sợ hãi Trưởng Tôn Vinh Cực, không dám chống lại hắn.
Chỉ riêng Thủy Lung đang ngồi trong lòng ngực hắn là vẫn bình tĩnh, nói: “Chúng ta cùng nhau đi?”
‘Chúng ta’ Trưởng Tôn Vinh Cực hớn hở nghĩ, giọng điệu lại vẫn lười biếng như trước: “Không phải là ta cố ý muốn tham dự mấy cái chuyện nhàm chán, vô bổ này.” ( ̄へ ̄)
Đôi mi cong dài như cánh bướm của Thủy Lung khẽ run rẩy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỗ cánh bay đi, khiến cho đôi con ngươi càng linh hoạt, sáng lên, cười khẽ nói: “Chuyện này có liên quan đến ta.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn vào đôi mắt của nàng, mọi người giật mình khi thấy hắn không có cự tuyệt.
Thủy Lung cười híp mắt, thanh âm không nhanh không chậm nói: “Dùng bản lĩnh và thân phận của ngươi, đứng ở đó chính là tạo thành một sự uy hiếp rất lớn, tránh cho ta bị người khác ức hiếp.”
Bạch Thiên Hoa thiếu chút nữa bị sặc bởi nước miếng của chính mình, thầm nghĩ: Tỷ, lấy bản lĩnh của tỷ, đám nữ nhân ở trong phủ tướng quân ai có thể ức hiếp được tỷ?
Trưởng Tôn Vinh Cực nghe lời này của nàng cảm thấy như bản thân đang ngồi trên đống tơ tằm mềm mại, nhìn nàng nói: “Người của ta làm sao có thể để cho người khác ức hiếp.”
Những lời này của hắn, biểu hiện rõ ràng hắn nuông chiều Thủy Lung, không chỉ có nuông chiều mà còn có sự che chở của hắn đối với Thủy Lung.
Vẻ mặt của Thủy Lung giãn ra, lộ ra tươi cười sáng sủa, mi mắt cong cong, xán lạn giống như hoa đào nở rộ tươi đẹp. Thấy Trưởng Tôn Vinh Cực ngây người, nàng đến gần hôn cái mũi của Trưởng Tôn Vinh Cực một cái, nói: “Nếu bọn họ dám ức hiếp ta, ngươi liền cắn chết bọn họ.”
Trưởng Tôn Vinh Cực căn bản không có nghe rõ nàng nói cái gì, chỉ gật đầu theo bản năng.
Đám người của Tứ hoàng tử hoảng sợ thiếu chút nữa rớt cằm.
—ooo—
[1] Tâm mình thích làm nên việc nào đó nhưng không đủ khả năng
Trưởng Tôn Lưu Hiến im lặng một lúc cũng không có cử động.
Hôm nay, hắn đến thanh lâu là bởi vì hắn nghe nói Thủy Lung ở trong này, cho nên liền dẫn đám người của Phương Tuấn Hiền đến đây, giả bộ vô tình đi ngang qua. Giả vờ tình cờ gặp mặt Thủy Lung, sau đó nói chuyện quân tư bị cướp với nàng, nhằm muốn hỏi nàng vì sao Hắc Thủy bang còn tồn tại.
Hắn đã quen với sự tồn tại của nàng, cũng quen với việc nàng thường hay giúp đỡ hắn. Ngày xưa, mỗi lần hăn gặp khó khăn, không cần hắn mở miệng nhờ vả, Bạch Thủy Lung sẽ tự động chạy tới để giúp hắn. Lần này hắn chờ mấy ngày, cũng thấy bóng dáng Thủy Lung đâu, cho nên mới đích thân đi tìm nàng.
Ai ngờ, mọi chuyện đều trái ngược lại với dự đoán của hắn. Chẳng những không có tìm được sự giúp đỡ, còn bị sỉ nhục từ đầu tới chân, cả người tanh bẩn.
“Ngươi muốn làm gì?” Âm thanh hoảng sợ của Tống Thế Minh đột nhiên vang lên.
Mọi người nhìn qua, phát hiện hắn kinh hãi, trợn mắt nhìn Phong Giản. Lúc này, Phong Giản dùng tay đánh Tống Thế Nguyệt ngất đi.
Trưởng Tôn Vinh Cực cũng nhìn lại hắn.
Thân thể của Phong Giản bởi vì ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực mà cứng đờ, vội vàng nói rõ lí do: “Chủ nhân, thuộc hạ chưa có tìm thấy dây thừng.”
Hắn có chết cũng không thú nhận, hắn vì muốn ở lại xem diễn, mới chậm trễ không có đem Tông Thế Nguyệt treo ở nhánh cây, hướng đông nam đâu.
Thủy Lung cười yếu ớt, nói: “Không phải hắn có dây thắt lưng sao?”
Phong Giản ngớ người, nhìn vào vẻ mặt vui cười, nhẹ nhàng của Thủy Lung, cảm thấy trong đáy lòng rét lạnh. Mọi người đều đồn đãi, Bạch Thủy Lung tàn ác, ngang ngược, nhưng hắn không hề thấy như vậy. Trái lại, hắn cảm thấy sự bình tĩnh của nàng mới là đáng sợ, dễ dàng đem người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay.
“Ừ.” Trưởng Tôn Vinh Cực đồng ý với cách nói của Thủy Lung.
Phong Giản đưa tay cởi bỏ thắt lưng của Tống Thế Nguyệt, quần của hắn không có thắt lưng liền rơi xuống đất, bên trong chỉ còn lại một cái tiết khố rất ngắn. Một màn này thật sự là kích thích tới Tống Thế Minh, hắn và Tống Thế Nguyệt là một đôi song sinh, dáng vẻ, diện mạo rất giống nhau. Nếu Tống Thế Nguyệt thật sự bị treo lên cành cây, còn dùng khuôn mặt này treo lên, như vậy mặt mũi của hắn không phải cũng mất sạch hay sao?
“Dừng tay!” Tống Thế Minh nghiến răng nghiến lợi quát lớn.
Phong Giản không thèm để ý tới hắn, dùng thắt lưng trói chặt hai chân Tống Thế Nguyệt, xách hắn bay ra cửa sổ của thanh lâu, trong chớp mắt đã đến trên nhánh cây Thanh Đằng, đem phần thắt lưng còn dư cột vào nhánh cây Thanh Đằng. =]
Trưởng Tôn Vinh Cực chưa nói muốn mạng sống của Tống Thế Nguyệt, hắn cũng không dám tự mình quyết định buộc cổ của Tống Thế Nguyệt.
“Ngươi… ngươi thật đáng chết!” Tống Thế Minh chạy đến bên bệ cửa sổ, nhìn thấy đám dân chúng ở bên ngoài xúm tụm lại, chỉ trỏ vào người Tống Thế Nguyệt đang bị treo trên nhánh cây, sắc mặt liền xung huyết xanh tím, bộ dạng như muốn liều mạng với Phong Giản.
Phong Giản dễ dàng né tránh cú đánh của hắn, ánh mắt khinh thường liếc qua nhìn hắn.
Cái này càng chọc cho Tống Thế Minh tức giận hơn, mệt mỏi nhìn qua Trưởng Tôn Lưu Hiến cầu xin giúp đỡ.
Trưởng Tôn Lưu Hiến cố gắng kiềm chế lửa giận ở trong lòng, cũng không có nhiều ý khuyên nhủ Trưởng Tôn Vinh Cực, nói: “Võ vương thúc, Tống tam công tử cũng không có dụng ý xấu, làm người phải có lòng khoan dung.”
Trưởng Tôn Vinh Cực không có đáp lời, thái độ của hắn đã biểu hiện câu trả lời rất rõ ràng: Ta làm việc, ngươi cũng có tư cách quản lí ta sao?
Trưởng Tôn Lưu Hiến giận quá hóa cười, tươi cười ôn tồn lễ độ. Trước khi xoay người rời đi, vẫn nhịn không được liếc nhìn qua Thủy Lung một cái, đập vào trong mắt hắn là một nữ tử, khuôn mặt vẫn bình thường như trước không có một chút sinh động, nhưng hắn bỗng phát hiện khuôn mặt này thật sự rất xa lạ, làm cho những hồi ức về Bạch Thủy Lung ở trong đầu hắn trở nên mơ hồ.
Bạch Thủy Lung trong trí nhớ của hắn, khi hắn nhìn về phía nàng thì sẽ bắt gặp ngay ánh mắt si mê của nàng nhìn hắn, vẻ mặt luôn thỏa mãn lại tha thiết, đôi mắt lóe sáng giống như đạt được vật báu quý giá.
Nàng không phải là Bạch Thủy Lung. Nàng đã không còn là Bạch Thủy Lung của trước kia nữa.
Bỗng nhiên, Trưởng Tôn Lưu Hiến cảm thấy có một cỗ cảm giác mất mát, buồn bực không khó hiểu lan tỏa trong lòng ngực. Cùng với sự kiêng dè, sợ sệt giấu sâu dưới đáy lòng.
Bạch Thủy Lung trước kia đứng ở bên cạnh hắn, hắn hoàn toàn xem nhẹ sự giỏi giang hơn người của nàng, không nhìn thấy năng lực giải quyết công việc mạnh mẽ vang dội và thủ đoạn của nàng. Cho tới giờ khắc này, khi trở thành kẻ địch của nàng, chẳng qua rất ngắn ngủi, lại khiến cho hắn cảm giác được cảm giác thất bại, lực bất tòng tâm. [1]
Trong chớp mắt, Trưởng Tôn Lưu Hiến nghĩ đến một chuyện. Ngày xưa, Bạch Thủy Lung là người giúp đỡ hắn tốt nhất. Bây giờ e rằng, Bạch Thủy Lung sẽ trở thành vật cản lớn nhất của hắn.
Ở dưới ánh mắt soi mói của hắn, Thủy Lung lạnh nhạt cười, vươn cánh tay ra, ngón giữa hướng về phía hắn, hướng thẳng lên trời. 凸 ̄ω ̄)
Động tác này Trưởng Tôn Lưu Hiến không hiểu, cũng không có cách nào nhìn ra được ý nghĩ sâu xa trong nụ cười mềm mỏng, tao nhã của Thủy Lung. =]]
“Bạch đại tiểu thư, bản lãnh càng ngày càng lớn.” Phương Tuấn Hiền cũng hiểu chỗ này không thể ở lâu hơn được nữa, trước khi đi nói với Thủy Lung câu này.
Tống Thế Minh trái nhìn phải xem, vẻ mặt vô cùng nhục nhã, cuối cùng cũng đi theo Trưởng Tôn Lưu Hiến rời đi.
Khi ba người biến mất ở cầu thang, Tứ hoàng tử bất đắc dĩ lau mồ hôi lạnh trên trán, chuẩn bị mở miệng chuyển đề tài để điều chỉnh lại không khí, lại nghe tiếng ồn ào ở dưới lầu truyền lên, thanh âm rất lớn giống như là dùng hết sức để rống, làm cho người ở trên lầu hai đều nghe thấy.
“Tránh ra, ta muốn gặp Bạch đại tiểu thư, ta là biểu ca của nàng, các ngươi tránh ra!”
“Bạch đại tiểu thư, ngươi có nghe thấy không? Cầu ngài đi cứu cha mẹ của ta, Bạch đại tiểu thư!!”
Thủy Lung nghe thấy âm thanh này rất xa lạ, ngạc nhiên nói: “Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, người đến không phải để lấy mạng của ta, ngược lại, cầu xin ta cứu người?”
Mọi người nghe thấy câu nói này của nàng chọc cho nở nụ cười.
Mộc Tuyết nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, là Điền gia đại thiếu gia, Điền Vân Hoảng.”
Ánh mắt của Thủy Lung chợt lóe, cha mẹ của người này không phải là bà dì họ Vệ cùng Điền Bích Tương hay sao?
Bạch Thiên Hoa ngồi bên cạnh cũng nhớ rõ thân phận của người này, đứng lên nói với Thủy Lung: “Tỷ, đệ đi xuống nhìn xem.”
Thủy Lung cười nói: “Cùng đi.”
Nụ cười của nàng để lộ ra một tia lạnh rét.
Nàng không thèm để ý đến cả nhà bà dì họ Vệ, nhưng nàng muốn nhìn xem Vệ thị muốn chơi trò gì.
Nhưng mà Thủy Lung muốn đứng lên, cũng phải nhìn xem người ôm nàng có chịu buông nàng ra hay không.
“Không cho phép đi.” Trưởng Tôn Vinh Cực nắm chặt thắt lưng của nàng, độc đoán đến mức không cho phép người ta phản bác.
Bạch Thiên Hoa và mọi người ở đây nghe thấy đều cứng đờ, không hiểu vì sao có chút sợ hãi Trưởng Tôn Vinh Cực, không dám chống lại hắn.
Chỉ riêng Thủy Lung đang ngồi trong lòng ngực hắn là vẫn bình tĩnh, nói: “Chúng ta cùng nhau đi?”
‘Chúng ta’ Trưởng Tôn Vinh Cực hớn hở nghĩ, giọng điệu lại vẫn lười biếng như trước: “Không phải là ta cố ý muốn tham dự mấy cái chuyện nhàm chán, vô bổ này.” ( ̄へ ̄)
Đôi mi cong dài như cánh bướm của Thủy Lung khẽ run rẩy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỗ cánh bay đi, khiến cho đôi con ngươi càng linh hoạt, sáng lên, cười khẽ nói: “Chuyện này có liên quan đến ta.”
Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn vào đôi mắt của nàng, mọi người giật mình khi thấy hắn không có cự tuyệt.
Thủy Lung cười híp mắt, thanh âm không nhanh không chậm nói: “Dùng bản lĩnh và thân phận của ngươi, đứng ở đó chính là tạo thành một sự uy hiếp rất lớn, tránh cho ta bị người khác ức hiếp.”
Bạch Thiên Hoa thiếu chút nữa bị sặc bởi nước miếng của chính mình, thầm nghĩ: Tỷ, lấy bản lĩnh của tỷ, đám nữ nhân ở trong phủ tướng quân ai có thể ức hiếp được tỷ?
Trưởng Tôn Vinh Cực nghe lời này của nàng cảm thấy như bản thân đang ngồi trên đống tơ tằm mềm mại, nhìn nàng nói: “Người của ta làm sao có thể để cho người khác ức hiếp.”
Những lời này của hắn, biểu hiện rõ ràng hắn nuông chiều Thủy Lung, không chỉ có nuông chiều mà còn có sự che chở của hắn đối với Thủy Lung.
Vẻ mặt của Thủy Lung giãn ra, lộ ra tươi cười sáng sủa, mi mắt cong cong, xán lạn giống như hoa đào nở rộ tươi đẹp. Thấy Trưởng Tôn Vinh Cực ngây người, nàng đến gần hôn cái mũi của Trưởng Tôn Vinh Cực một cái, nói: “Nếu bọn họ dám ức hiếp ta, ngươi liền cắn chết bọn họ.”
Trưởng Tôn Vinh Cực căn bản không có nghe rõ nàng nói cái gì, chỉ gật đầu theo bản năng.
Đám người của Tứ hoàng tử hoảng sợ thiếu chút nữa rớt cằm.
—ooo—
[1] Tâm mình thích làm nên việc nào đó nhưng không đủ khả năng
/194
|