Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

Chương 216-2: Thủy Lung ra tay(2)

/413


Editor:Dungpro

Tô Tuyệt trợn mắt lui về phía sau từng bước, thật giống như vậy trên lệnh bài có thú dữ từ sơ cổ nhảy ra cắn người.

"Nhất ngôn cửu đỉnh, là người chính phái công bằng?"

Giọng nói thanh nhã chậm rãi vang lên, khiến cho người khác nghe được như cây đón gió xuân, nhưng mà sau khi nghe xong cũng cảm giác được một làn gió lạnh lẽo thổi qua.

"Không biết, lời của bổn tôn có được coi là nhất ngôn cửu đỉnh, bổn tôn có được coi là chính phái công bằng?"

Tô Tuyệt không thể tin chậm rãi nghiêng đầu, giọng nói quen thuộc này cho hắn biết người này mới là của nam tử áo trắng, nhưng mà hắn lại không muốn tin, lời này là hắn nói, lệnh bài này là hắn ném ra.

Chỉ là không như hắn mong muốn, lúc hắn quay đầu lại thấy mặt mũi ngụy trang của Trưởng Tôn Vinh Cực, cặp mắt kia trong suốt âm trầm, tất cả ý định trước đôi mắt này đều không còn chỗ trốn.

"Thánh... Tôn đại nhân?" Giọng Tô Tuyệt đầy hoài nghi.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có mấy người duy trì trấn định, giống như đối với việc phát sinh trước mắt đã sớm dự liệu.

"Khoảng thời gian trước đã sớm có tin đồn Thánh Tôn đại nhân hiện thân giang hồ, hơn nữa còn vì một phụ nữ có thai mà xung quan giận dữ, tập hợp danh môn chính phái ở thành Hồng Phong diệt Thu Sơn phái." Lâm Vân Trùng chậm rãi nói, ánh mắt nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực lại trấn định, nói tiếp: " Thánh Tôn đại nhân lại làm bao nhiêu chuyện hoang đường? Lúc chính phái giang hồ đều trúng độc hết, không ra mặt chủ trì công đạo, còn giết trưởng lão của Vân Phong sơn trang, treo ông ta trên cột cờ cao để mọi người bôi nhọ..."

Tô Tuyệt nghe nói như vậy, sự sợ hãi kính sợ đối với Thánh Tôn cũng phai nhạt không ít, mặc dù không dám nhìn thẳng vào Trưởng Tôn Vinh Cực giống như Lâm Vân Trùng, nhưng cũng không run sợ trong long giống như lúc đầu.

Sắc mặt Lâm Vân Trùng bỗng biến hóa, giống như không cách nào nhịn được, không nén được trong lòng kích động, khé gầm lên với Trưởng Tôn Vinh Cực: "Giang hồ chính phái tôn xưng ngài là Thánh Tôn, ngài cũng không để bọn ta vào trong mắt, vì một cái cô gái vứt bỏ tôn nghiêm đạo đức, ngài... Ngô!" Một ngụm máu đen phun ra, bước chân hắn lảo đảo lui về phía sau.

"Cha!" Lâm Chi Tiếu vội vàng đưa tay dìu.

Lại thấy Lâm Vân Trùng âm thầm ra dấu tay “không có việc gì” với hắn, động tác không khỏi ngừng một lát, ánh mắt nhìn Lâm Vân Trùng lộ ra một tia nghiên cứu.

Đây là Cha đang tính toán Thánh Tôn?

Tại sao hắn muốn làm như vậy!?

Lâm Chi Tiếu phát hiện ra, truyện trúng độc trước mắt mọi người không phải chuyện đơn giản như hắn nghĩ, hình như có cái gì đó mà hắn không biết, Lâm Vân Trùng cũng chưa nói âm mưu gia thêm ở trong đó.Die nd da nl e q uu ydo n

"Minh Chủ!" "Lâm minh chủ!" "Bích kiếm trang chủ ——!" Từng tiếng gọi lo lắng vang lên.

Bởi vì Lâm Vân Trùng vừa làm ra hành động khiến cho tâm lí kính sợ của mọi người đối với Thánh Tôn lập tức yếu đi không ít, hơn nữa bởi vì hắn lời của gợi lên sự hoài nghi và một loại cảm giác oán giận khi tín ngưỡng bị giẫm ở dưới chân.

Chúng ta tôn ngài là Thánh Tôn, kính ngài như vị thần duy nhất, ngài lại coi chúng ta là con kiến hôi, không xem trọng mệnh của chúng ta, vì một cô gái mà giết không hỏi lý do!

Mặc dù người chết không phải là mình, nhưng mà họ bị lời của Lâm Vân Trùng kích động, thì có loại cảm giác liên quan đến bản thân trong, tâm tình không khỏi bị kích động.

Đối mặt với thế cục như vậy, Trưởng Tôn Vinh Cực chỉ cười một tiếng thật khẽ.

Tiếng cười của hắn không lớn, nhưng vẫn gây sự chú ý của người khác, cũng cảm nhận được.

Trong lúc an tĩnh, giọng của Trưởng Tôn Vinh Cực nhẹ nhàng chậm rãi, giống như là đang nói một chuyện hết sức đơn giản, "Ngay cả nữ nhân mình yêu thích cũng không bảo vệ được, còn dám xưng là nam nhân sao?"

Hắn cúi đầu nhìn Thủy Lung trong ngực, thấy nàng khẽ cúi đầu, làm cho người ta không thấy rõ nét mặt của nàng, cả người toát ra hơi thở ảm đạm, thật giống như còn chưa từ có chuyện "Trưởng Tôn Vinh Cực" phản bội.

Hừ... Giả bộ thật là giống, thấy thế khiến hắn thật khó chịu, trong lòng như níu chặt.

Đôi mắt Trưởng Tôn Vinh Cực lạnh lùng quét qua Can Triệu, sau đó dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Thủy Lung, không có bất kỳ lời nói nào nhưng làm cho mỗi người đều cảm giác được hắn che chở và quý trọng nàng. Trong lúc đang vuốt ve trấn an tâm tình Thủy Lung, hắn ngẩng đầu, nhàn nhạt nói với Lâm Vân Trùng: "Ngươi thân là minh chủ võ lâm, nhưng ngay cả một vấn đề trúng độc nho nhỏ cũng xử lý không tốt?" Trong mắt thoáng gợn lên một tia giễu cợt nhưng xẹt qua rất nhanh, khiến cho Lâm Vân Trùng  bị hắn nhìn, sinh ra loại cảm giác bản thân giống như con kiến hôi, tùy lúc có thể bị bóp chết.

Loại cảm giác này làm cho hắn khó chịu đến mức sắc mặt khẽ biến thành hồng, thiếu chút nữa thật sự khạc hết toàn bộ tâm huyết ra ngoài, lại nghe thấy Trưởng Tôn Vinh Cực nói: "Nếu như chút chuyện nhỏ này cũng phải do bổn tôn ra tay, giữ cái vị trí minh chủ võ lâm này cho ngươi còn có tác dụng gì?"

Ông ——!

Trái tim Lâm Vân Trùng chấn động, cảm thấy ánh mắt của Trưởng Tôn Vinh Cực rất ý tứ hàm xúc. Một thoáng như vậy khiến hắn nghĩ rất nhiều thứ, nhiều nhất chính là quan hệ giữa Trưởng Tôn Vinh Cực và Phùng Khởi Phi, cuối cùng nghĩ đến một chuyện thực —— hắn muốn phế đi vị trí minh chủ võ lâm của ta, để người Phùng gia người lên thay!

Không thể không nói đầu óc Lâm Vân Trùng rất linh hoạt, lần này lại đoán được tính toán của Trưởng Tôn Vinh Cực.

"Thánh Tôn dạy dỗ đúng." Lâm Vân Trùng cười khổ một tiếng, hướng về phía Trưởng Tôn Vinh Cực quỳ một chân trên đất, nói: "Là Lâm mỗ bản lĩnh thấp kém, điều tra không xong... Hết thảy đều không liên quan Bạch cô nương."

"Dối trá." Phùng Khởi Phi nhẹ nhàng nói, giọng nói không lớn không nhỏ, người nghe được không nhiều cũng không ít.

Điều này làm cho Lâm Vân Trùng và phái của hắn mắt giận nhìn nhau.

Thủy Lung đang nằm trong ngực Trưởng Tôn Vinh Cực nhíu mày, nghĩ thầm: Khó trách dời ngày họp đại hội võ lâm hóa ra để làm trò, thực sự là người trong cuộc đều là xuất sắc diễn xuất tốt, kẻ vụng về đứng lên cũng không kém.

Đã nói với việc Lâm Vân Trùng làm ra vẻ ta đây mà nói, bây giờ đủ kinh điển. Miệng vừa nói đứt quãng, theo đó là vẻ mặt cười khổ của hắn, lập tức sẽ khiến cho mọi người cảm thấy nội tâm hắn bất đắc dĩ, miệng hắn thật sự không thành thật.

"Lâm minh chủ tại sao nhất định phải đem vụ án hạ độc đẩy lên người ta?" Thủy Lung ngẩng đầu, từ trong ngực Trưởng Tôn Vinh Cực đi ra, mặt không biểu tình nhìn Lâm Vân Trùng, giễu cợt nói: "Ta và người trong giang hồ không cừu không oán, ta hạ độc thì có ích lợi gì?"

Ánh mắt Lâm Vân Trùng chợt lóe, thành khẩn nói: "Lâm mỗ cũng không nên nhằm vào Bạch cô nương, chỉ là chân tướng thật đều chỉ vào Bạch cô nương." Hắn nhìn Phùng Cẩm Hương một cái, "Người trong giang hồ cũng biết Phi Kính Sơn Cốc đối với vị trí minh chủ võ lâm vẫn luôn thèm khát, Bạch cô nương lại có quan hệ đặc biệt với Phùng Khởi Phi, chuyện trúng độc này lại phát sinh ở  Phi Kính Sơn Cốc..."

Dừng lại một chút, Lâm Vân Trùng nhìn Thủy Lung thật sâu, chậm vừa nói: "Huống chi, người trong thiên hạ cũng biết tính tình Bạch cô nương..."

Cổ quái, thích giết chóc, tàn nhẫn, vô tình...

Những từ ngữ không tốt đều rơi vào Thủy Lung, cho dù nàng đã là thành chủ của Nam Vân thành, lời đồn đãi bên ngoài về nàng cũng không có giảm bớt.

Ba!

Một cái dấu bàn tay hồng hồng xuất hiện trên mặt Lâm Vân Trùng.

Lâm Vân Trùng ngây ngẩn cả người, gò má trái nóng nóng đau đớn như lửa đốt, làm cho hắn nhất thời cũng không có cách nào tỉnh táo.

Từ sau khi lên làm minh chủ võ lâm, có thể nói là mười mấy năm qua, hắn chưa từng nếm thử hương vị khuất nhục, chớ nói chi là bẽ mặt!

"Ngươi muốn nói cái gì?" Thủy Lung nhướng mày, Lâm Vân Trùng đang ngơ ngẩn, ánh mắt kia không che giấu giễu cợt khinh thường.

Dưới ánh mặt trời, cô gái mặc một bộ váy trang nhã, quần áo rộng thùng thình vẫn khiến người ta nhìn ra được cái bụng khá lớn của nàng, đáng lẽ ra hình ảnh làm cho người ta ấn tượng chính là nàng ngồi yên lặng trong sân, cầm quyển sách đọc, thỉnh thoảng sờ bụng một cái, khuôn mặt tràn đầy nụ cười dịu dàng cửa người mẹ, nhìn về phía cái bụng thì thầm nói chuyện.

Nhưng trước mắt hiển nhiên không phải như vậy, ánh mắt nàng đang nhìn avof mọi người đang đứng trên lôi đài, không chút dấu hiệu ngại ngùng che mặt, thần thái như vậy, làm cho người ta không cách nào xem nhẹ.

"Bạo ngược tàn nhẫn?" Thủy Lung nói một tiếng, vung tay lên, nội lực vô hình kéo theo một trận gió quất vào má phải của Lâm Vân Trùng.

Bởi vì một cái tát trước đó, mọi người vẫn còn đang ngẩn ra, lại thêm một cái tát này nữa, cho dù là  Lâm Vân Trùng hay là những người khác cũng phản ứng không kịp, lúc phục hồi tinh thần lại, gò má phải của Lâm Vân Trùng cũng sưng lên.

Lúc này Lâm Vân Trùng nào còn nửa điểm khí phách của cao nhân, mặt mũi sưng như đầu hoe, ánh mắt đầy hận thù thoạt nhìn thấy hắn có chút dữ tợn.

"Hay là lòng dạ rắn rết?"

"Vô tình vô nghĩa?"

"Lấy tàn sát làm niềm vui?"

Mỗi câu Thủy Lung hỏi, đều tặng cho Lâm Vân Trùng một cái tát.

Sau khi Lâm Vân Trùng bị đánh hai bạt tai, cũng cố gắng tránh né, nhưng mà hắn tránh né có chút chật vật, phát quan* trên đỉnh đầu phát quan cũng bị đánh rớt, khiến cho vậy một đầu tóc đen xõa xuống, nửa che mặt của hắn, một chút không để cho hắn trở nên đẹp mắt chút, ngược lại giống như người điên.

*Phát quan: Trong phim cổ trang các nhân vật đều có tóc dài, một nửa dùng một vật như cái mũ nhỏ búi tóc lên rồi cài trâm qua đó. Mọi người xem ở đây nè.

/413

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status