Nếu như nói việc đâm kiếm gỗ cũng thành giết người là việc ngoài ý muốn thì tiếng thét của nạn nhân khiến Minh Khánh cực kỳ tò mò. Tại sao một kẻ bị quỷ ám lại có thể hét lên một tiếng đầy ma lực như vậy. Phải biết trải qua hàng trăm lần vào sinh ra tử, hàng vạn lần niệm Tịnh Tâm Chú, linh hồn của Minh Khánh đã trở nên cực kỳ bền vững. Nếu hình dung linh hồn của người bình thường giống như một bức tường đất mỏng manh, thì của Minh Khánh là một bức tường thành bằng đá to lớn, cực kỳ cứng rắn. Ngoại trừ những tà vật cực kỳ lợi hại như Tuyệt Tử Tuyệt Tôn Huyết Chú Ma Kiếm, những thứ tầm thường rất khó ảnh hưởng đến hắn.
Minh Khánh xoa xoa đầu, cố gắng nhớ lại đêm hôm qua. Thế nhưng càng cố gắng khơi lên những ký ức về tiếng thét kỳ lạ, hắn càng quên đi nhiều hơn. Mãi đến khi mặt trời tắt nắng, ánh sáng không còn rọi qua cửa sổ khiến căn phòng tối o m om, Minh Khánh mới bừng tỉnh. Hắn thở dài với tay bê bát cơm trưa nguội ngắt lên nhai nuốt. Ăn được ba miếng, Minh Khánh mới nhớ đến bà Mun hôm nay còn chưa có cơm. Không biết bà đi kiếm ăn ở đâu?
Buồn chán hắn thả bát cơm xuống, nhìn ra bên ngoài trời. Qua ô cửa hẹp, hắn nhìn thấy những tán cây rì rào và một bầu trời nhiều mây. Minh Khánh thầm nghĩ: “Đêm nay chắc có mưa.” Đột nhiên hai đôi mắt sáng quắc hiện lên trên cửa sổ, ngay trước mặt Minh Khánh.
**********************
Quan thị lang Vương Đình Hải ngồi đọc sách trên tấm phản. Ánh nến leo lắt khiến hàng chữ lúc mờ lúc tỏ rất khó chịu. Thế nhưng ở cái chùa trên núi này, buổi tối ngoài đọc sách quan còn biết làm gì hơn? Đi dạo? Thôi, quan còn yêu cái mạng của mình lắm. Trời oi bức quá. Mặc dù tên lính hầu ra sức quạt lấy quạt để, áo quan vẫn dính dính mồ hôi. Quan với tay lấy chén trà hớp một ngụm. Trà nguội ngắt. Bên tai tiếng muỗi vo ve khiến quan càng bực mình hơn. Quan thầm nghĩ; “Mưa thì mưa nhanh đi cho mát. Thế này bức bối khó chịu quá.”
Dường như ông trời nghe được ý quan, gió bắt đầu thổi vù vù. Lá cây lẫn bụi bắt đầu bay vèo vèo qua trước cửa căn lều. Quan cảm nhận được từng tia nước lẫn vào trong gió, Quan thị lang hài lòng sai tên lính đóng cửa sổ lại kẻo mưa tạt. Khi từng giọt nước bắt đầu rơi lộp bộp xuống mái lều, quan thị lang khoác thêm tấm áo, bước ra trước cửa. Quan đưa tay hứng lấy những giọt nước mưa, cảm nhận cái lạnh tê tê đầy sảng khoái.
Chơi đùa chán, quan quay lại đọc sách. Cơn mưa khiến tâm tình của quan trở nên tốt đẹp, thậm chí uống phải chén trà đã nguội quan cũng không trách mắng lính hầu. Thế nhưng niềm vui của quan chẳng được bao lâu thì bị quét sạch, bởi một tiếng hét thảm thiết xuyên qua màn mưa.
“Á Á Á.”
Cái chén trên tay quan thị lang rơi xuống đất vỡ tan. Sững sờ mất một hồi, quan mới bảo lính hầu đi kiếm cái ô che mưa. Hai tên lính chạy đi một lúc lâu mới trở về với hai cái ô rách. Quan thị lang cũng không để ý, bảo bọn chúng đưa quan ra ngoài. Trong đêm mưa, đống lửa trước sân đã tắt ngúm tự bao giờ. Đám lính canh gác cũng lẫn khuất vào đám lều để trú mưa. Quan thị lang đi dọc theo dãy lều, cuối cùng thấy được một đám đông đang đứng bu lại. Quan đẩy đám người đi vào căn phòng đã được đốt đuốc sáng trưng. Bên dười có hai cái xác đang nằm đè lên nhau. Ngoài ra trên võng còn một nạn nhân khác đã bị chết, máu tươi nhỏ tí tách xuống sàn. Quan thị lang cau mày hỏi đội trưởng đội khám nghiệm: “Chuyện gì xảy ra?”
Đội trưởng đội khám nghiệm vuốt nước mưa trên mặt đáp: “Hai cái xác bên dưới vừa chết chưa được bao lâu, một người là lính canh gác tối nay, một người là hòa thượng chùa Hồng Ân ở phủ lộ Kiến Xương. Phán đoán ban đầu của hạ quan là hai người giết lẫn nhau. Lính bị hòa thượng cắn đứt cổ, hòa thượng bị lính đâm thủng bụng, đều mất máu mà chết,Nạn nhân nằm trên võng cũng thuộc chùa Hồng Ân, cũng bị một loại động vật cắn đứt cổ, mất máu nhiều mà chết.”
Quan thị lang cau mày hỏi những người xung quanh: “Có những ai ở cạnh bên căn lều này?” Có một vị đạo sĩ thấp bé bước ra: “Bẩm quan lớn, có bần đạo.” Vương Đình Hải hỏi: “Trước lúc xảy ra án mạng, ông có thấy điều gì lạ không?” Vị đạo sĩ đáp: “Bẩm quan lớn. Hai người ở chùa Hồng Ân bần đạo đều biết. Người nằm trên võng là Dưỡng Thần đại sư, người chết bên dưới là Dưỡng Hối đại sư đều là hòa thượng có pháp lực cao thâm ở phủ lộ Kiến Xương. Hôm nay cả ngày bọn họ lang thang trong chùa tìm manh mối, đến chiều tối mới trở về. Dưỡng Thần đại sư còn vui vẻ tán gẫu với tại hạ một lúc mới đi ngủ, trông không có gì khác thường cả. ”
Quan thị lang nghe vậy cau mày, vẫy vẫy thủ hạ: “Thế còn tên lính bị mất mạng có ai biết không?” Một vị bộ đầu ướt sũng mưa cúi đầu trả lời: “Bẩm quan lớn, y là người của hạ quan. Trước lúc ý chết, hạ quan có giao cho y đi tuần ở khu vực này. Lúc nghe tiếng thét của y, hạ quan chạy vội đến nhưng cũng không cứu kịp.” Vương Đình Hải lại hỏi: “Thế trước lúc chết, trông y có điều gì bất thường không?”
Vị bộ đầu trả lời: “Bẩm quan, y rất bình thường. Trước khi đi tuần y còn cố chén hết ba bát cháo đồ ăn đêm, cười đùa với bọn hạ quan rồi mới ra ngoài.”
Quan thị lang cau mày. Những cái chết bất thường từ lúc quan nhận điều tra vụ án đã nhiều lắm. Quan vẫy vẫy tay, ra hiệu cho đám người tản đi rồi ngồi chờ cho đám bộ đầu khám nghiệm hiện trường cẩn thận. Thế nhưng cũng chẳng có gì khác lạ, hệt như mọi cái chết trước đây. Thủ phạm giết hòa thượng Dưỡng Thần chính là sư đệ Dưỡng Hối của ông ta. Người lính canh có lẽ phát hiện ra điều gì khác lạ tiến vào cũng bị Dưỡng Hối giết chết. Trong cơn hoảng loạn y đâm kiếm vào người Dưỡng Hối khiến thủ phạm chết theo mình. Nghe xong báo cáo, quan nhu nhu trán một lúc rồi ra lệnh cho thủ hạ khiêng xác chết đi chôn.
Bước ra khỏi phòng thì trời đã khuya rồi. Trong làn sương mờ mờ ảo ảo, quan như thấy được con ác quỷ đang núp sau màn đêm, cứ ra tay giết dần từng người từng người một. Lần đầu tiên trong cuộc đời phá án, quan cảm thấy sợ hãi và muốn lùi bước. Đêm đó Vương Đình Hải trằn trọc cho đến khi trời sáng.
Minh Khánh xoa xoa đầu, cố gắng nhớ lại đêm hôm qua. Thế nhưng càng cố gắng khơi lên những ký ức về tiếng thét kỳ lạ, hắn càng quên đi nhiều hơn. Mãi đến khi mặt trời tắt nắng, ánh sáng không còn rọi qua cửa sổ khiến căn phòng tối o m om, Minh Khánh mới bừng tỉnh. Hắn thở dài với tay bê bát cơm trưa nguội ngắt lên nhai nuốt. Ăn được ba miếng, Minh Khánh mới nhớ đến bà Mun hôm nay còn chưa có cơm. Không biết bà đi kiếm ăn ở đâu?
Buồn chán hắn thả bát cơm xuống, nhìn ra bên ngoài trời. Qua ô cửa hẹp, hắn nhìn thấy những tán cây rì rào và một bầu trời nhiều mây. Minh Khánh thầm nghĩ: “Đêm nay chắc có mưa.” Đột nhiên hai đôi mắt sáng quắc hiện lên trên cửa sổ, ngay trước mặt Minh Khánh.
**********************
Quan thị lang Vương Đình Hải ngồi đọc sách trên tấm phản. Ánh nến leo lắt khiến hàng chữ lúc mờ lúc tỏ rất khó chịu. Thế nhưng ở cái chùa trên núi này, buổi tối ngoài đọc sách quan còn biết làm gì hơn? Đi dạo? Thôi, quan còn yêu cái mạng của mình lắm. Trời oi bức quá. Mặc dù tên lính hầu ra sức quạt lấy quạt để, áo quan vẫn dính dính mồ hôi. Quan với tay lấy chén trà hớp một ngụm. Trà nguội ngắt. Bên tai tiếng muỗi vo ve khiến quan càng bực mình hơn. Quan thầm nghĩ; “Mưa thì mưa nhanh đi cho mát. Thế này bức bối khó chịu quá.”
Dường như ông trời nghe được ý quan, gió bắt đầu thổi vù vù. Lá cây lẫn bụi bắt đầu bay vèo vèo qua trước cửa căn lều. Quan cảm nhận được từng tia nước lẫn vào trong gió, Quan thị lang hài lòng sai tên lính đóng cửa sổ lại kẻo mưa tạt. Khi từng giọt nước bắt đầu rơi lộp bộp xuống mái lều, quan thị lang khoác thêm tấm áo, bước ra trước cửa. Quan đưa tay hứng lấy những giọt nước mưa, cảm nhận cái lạnh tê tê đầy sảng khoái.
Chơi đùa chán, quan quay lại đọc sách. Cơn mưa khiến tâm tình của quan trở nên tốt đẹp, thậm chí uống phải chén trà đã nguội quan cũng không trách mắng lính hầu. Thế nhưng niềm vui của quan chẳng được bao lâu thì bị quét sạch, bởi một tiếng hét thảm thiết xuyên qua màn mưa.
“Á Á Á.”
Cái chén trên tay quan thị lang rơi xuống đất vỡ tan. Sững sờ mất một hồi, quan mới bảo lính hầu đi kiếm cái ô che mưa. Hai tên lính chạy đi một lúc lâu mới trở về với hai cái ô rách. Quan thị lang cũng không để ý, bảo bọn chúng đưa quan ra ngoài. Trong đêm mưa, đống lửa trước sân đã tắt ngúm tự bao giờ. Đám lính canh gác cũng lẫn khuất vào đám lều để trú mưa. Quan thị lang đi dọc theo dãy lều, cuối cùng thấy được một đám đông đang đứng bu lại. Quan đẩy đám người đi vào căn phòng đã được đốt đuốc sáng trưng. Bên dười có hai cái xác đang nằm đè lên nhau. Ngoài ra trên võng còn một nạn nhân khác đã bị chết, máu tươi nhỏ tí tách xuống sàn. Quan thị lang cau mày hỏi đội trưởng đội khám nghiệm: “Chuyện gì xảy ra?”
Đội trưởng đội khám nghiệm vuốt nước mưa trên mặt đáp: “Hai cái xác bên dưới vừa chết chưa được bao lâu, một người là lính canh gác tối nay, một người là hòa thượng chùa Hồng Ân ở phủ lộ Kiến Xương. Phán đoán ban đầu của hạ quan là hai người giết lẫn nhau. Lính bị hòa thượng cắn đứt cổ, hòa thượng bị lính đâm thủng bụng, đều mất máu mà chết,Nạn nhân nằm trên võng cũng thuộc chùa Hồng Ân, cũng bị một loại động vật cắn đứt cổ, mất máu nhiều mà chết.”
Quan thị lang cau mày hỏi những người xung quanh: “Có những ai ở cạnh bên căn lều này?” Có một vị đạo sĩ thấp bé bước ra: “Bẩm quan lớn, có bần đạo.” Vương Đình Hải hỏi: “Trước lúc xảy ra án mạng, ông có thấy điều gì lạ không?” Vị đạo sĩ đáp: “Bẩm quan lớn. Hai người ở chùa Hồng Ân bần đạo đều biết. Người nằm trên võng là Dưỡng Thần đại sư, người chết bên dưới là Dưỡng Hối đại sư đều là hòa thượng có pháp lực cao thâm ở phủ lộ Kiến Xương. Hôm nay cả ngày bọn họ lang thang trong chùa tìm manh mối, đến chiều tối mới trở về. Dưỡng Thần đại sư còn vui vẻ tán gẫu với tại hạ một lúc mới đi ngủ, trông không có gì khác thường cả. ”
Quan thị lang nghe vậy cau mày, vẫy vẫy thủ hạ: “Thế còn tên lính bị mất mạng có ai biết không?” Một vị bộ đầu ướt sũng mưa cúi đầu trả lời: “Bẩm quan lớn, y là người của hạ quan. Trước lúc ý chết, hạ quan có giao cho y đi tuần ở khu vực này. Lúc nghe tiếng thét của y, hạ quan chạy vội đến nhưng cũng không cứu kịp.” Vương Đình Hải lại hỏi: “Thế trước lúc chết, trông y có điều gì bất thường không?”
Vị bộ đầu trả lời: “Bẩm quan, y rất bình thường. Trước khi đi tuần y còn cố chén hết ba bát cháo đồ ăn đêm, cười đùa với bọn hạ quan rồi mới ra ngoài.”
Quan thị lang cau mày. Những cái chết bất thường từ lúc quan nhận điều tra vụ án đã nhiều lắm. Quan vẫy vẫy tay, ra hiệu cho đám người tản đi rồi ngồi chờ cho đám bộ đầu khám nghiệm hiện trường cẩn thận. Thế nhưng cũng chẳng có gì khác lạ, hệt như mọi cái chết trước đây. Thủ phạm giết hòa thượng Dưỡng Thần chính là sư đệ Dưỡng Hối của ông ta. Người lính canh có lẽ phát hiện ra điều gì khác lạ tiến vào cũng bị Dưỡng Hối giết chết. Trong cơn hoảng loạn y đâm kiếm vào người Dưỡng Hối khiến thủ phạm chết theo mình. Nghe xong báo cáo, quan nhu nhu trán một lúc rồi ra lệnh cho thủ hạ khiêng xác chết đi chôn.
Bước ra khỏi phòng thì trời đã khuya rồi. Trong làn sương mờ mờ ảo ảo, quan như thấy được con ác quỷ đang núp sau màn đêm, cứ ra tay giết dần từng người từng người một. Lần đầu tiên trong cuộc đời phá án, quan cảm thấy sợ hãi và muốn lùi bước. Đêm đó Vương Đình Hải trằn trọc cho đến khi trời sáng.
/146
|