Tài là một sát thủ bẩm sinh đồng thời cũng là một kẻ khôn ngoan.
Hắn đã thiếu cẩn thận để nhóm Martin Mac bắt giữ em trai của hắn. Giờ hắn phải tìm mọi cách để sửa sai.
Sai lầm của hắn một phần đến từ sự chủ quan. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải đương đầu với cả một tổ chức sát thủ, cho dù bé như Con Kiến đi chăng nữa. Từ trước đến nay hắn vẫn nhắm vào những kẻ thân cô thế cô, những kẻ dưới đáy xã hội và những kẻ vô dụng để tránh phiền toái sau này, nào ngờ Anthony bề ngoài nát rượu mà thân phận lại không tầm thường chút nào.
Chính vì lý do này mà Tài nhất quyết không đụng vào số tiền trong nhà Anthony, đó là những viên thuốc độc bọc đường, càng uống nhiều càng nhanh chết.
Hắn đã âm thầm tính kế Martin Mac. Có rất nhiều điều hắn bày ra với thâm ý sâu xa, chắc rằng một kẻ đầu đất như Martin Mac không hiểu được, chỉ là không biết có lừa được nhân vật bí ẩn đứng sau lưng tổ chức Con Kiến không.
Trước mắt, hắn cần phải giết Ida. Ida sẽ dẫn hắn trực tiếp đến Samuel. Điều này hắn hoàn toàn chắc chắn. Thông thường với các vụ ám sát phức tạp như thế này hắn cần nhiều ngày để theo dõi con mồi, thậm chí hàng tuần, nhưng đáng tiếc lần này hắn không có nhiều thời gian.
Ba ngày. Làm sao mà xử lý nổi tất cả việc này trong ba ngày?
Sau khi giết Ida, hắn cần thời gian để thông tin đến tai Samuel và thêm thời gian nữa để Samuel đến tìm hắn, trong cái bẫy mà hắn đã chuẩn bị trước, quá nhiều yếu tố rủi ro và bất định trong toàn bộ quá trình này. Nhưng mặc lòng, hắn vẫn phải liều mạng vì Trung là em trai của hắn. Hắn sẽ làm tất cả những gì có thể hoặc ngay cả những gì không thể để cứu em.
Bóng tối bao phủ phố Hoa Nhài. Hoa Nhài là một con phố dài, đầu bên này là các quán rượu, nhà hàng và đầu bên kia là nhà của Anthony. Quán của Ida và quán Bà Béo nằm gần nhau.
Vẫn có những kẻ đến đây chè chén say sưa. Phần nhiều là đội Hiệp Sĩ. Đội Hiệp Sĩ giống như vua trong Vùng đất Tự Do, chúng nghênh ngang đi lại trên đường không sợ ai cả, bất kỳ kẻ nào dám ám sát một thành viên của đội Hiệp Sĩ chúng sẽ huy động toàn lực truy sát và tận diệt cả nhà, thậm chí những người sống quanh đó cũng vạ lây. Do khoảng cách chênh lệch giữa trang thiết bị giữa đội Hiệp Sĩ và phần còn lại mà bất cứ nỗ lực kháng cự nào cũng chỉ như trứng chọi đá. Ngay cả các tổ chức sát thủ mạnh nhất nghe đến đội Hiệp Sĩ cũng chỉ lắc đầu ngán ngẩm.
Đội Hiệp Sĩ kiếm tiền từ nhiều nguồn khác nhau, trong đó có cả việc bảo kê công việc kinh doanh. Tuy nhiên chúng chỉ đảm bảo công việc kinh doanh sẽ diễn ra bình thường, nghĩa là hàng quán không bị phá, mấy thằng ba vạ không đến xin đểu, chứ chúng không bảo đảm rằng chủ quán sẽ không bị giết, đây là điểm chính yếu đảm bảo sự tồn tại của các tổ chức sát thủ.
Hễ Liên Minh Tự Do còn cho phép giết người vô tội vạ thì các tổ chức sát thủ vẫn còn đất sống.
Tài ẩn mình như con mèo đen trong bóng tối.
Đã mười một giờ khuya, cửa hàng vẫn còn rất đông khách. Nhìn vào tình thế này rất khó tin được rằng quán sẽ sớm đóng cửa.
Mười hai giờ đêm.
Một giờ sáng.
Người vào quán càng lúc càng đông. Tất cả đều là các Hiệp Sĩ.
Rất dễ nhận ra các Hiệp Sĩ. Chúng mặc đồng phục màu đỏ cực kỳ rực rỡ và nổi bật. Chúng mặc bộ trang phục này cả ngày lẫn đêm, ngay cả lúc ra ngoài đường vứt rác cũng đầy đủ lễ bộ, thậm chí nghe nói nhiều người còn để nguyên quần áo như thế lên giường đi ngủ, bởi có luật bất thành văn là Liên Minh Tự Do chỉ truy cứu trách nhiệm nếu tên sát nhân biết đối thủ của mình là một Hiệp Sĩ. Điều này tạo ra một kẽ hở trong chiếc áo giáp của các Hiệp Sĩ. Người ta có thể giết chúng vào lúc chúng cởi bỏ đồng phục và sau đó một mực khai rằng tôi không biết anh ta là Hiệp Sĩ.
Tài chưa từng nghe nói có ai đã từng lợi dụng thành công kẽ hở này, nhưng nỗi sợ vẫn cứ lan truyền trong cộng đồng Hiệp Sĩ.
Khi nghe đám Hiệp Sĩ kháo nhau rằng đã hai giờ sáng, Tài hiểu rằng mình đang đứng trước hai sự lựa chọn.
Một là trở về nhà và chờ đến ngày mai.
Trời sắp sáng, trời sáng mang lại hai điều rủi ro.
Thứ nhất là dễ bị nhận diện.
Thứ hai là dễ bị phát hiện và trả đũa. Đội vệ sĩ của Ida chắc chắn sẽ phản ứng nhanh nhạy trong ánh sáng ban ngày hơn là trong màn đêm đen tối.
Nhưng Tài không thể chờ. Thứ hắn thiếu nhất chính là thời gian. Không phải thời gian giết người, mà là thời gian để Samuel tìm hắn.
Lựa chọn thứ hai là..
Tài rời khỏi chỗ nấp, bước thẳng vào trong cửa hàng.
Hắn đã thiếu cẩn thận để nhóm Martin Mac bắt giữ em trai của hắn. Giờ hắn phải tìm mọi cách để sửa sai.
Sai lầm của hắn một phần đến từ sự chủ quan. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải đương đầu với cả một tổ chức sát thủ, cho dù bé như Con Kiến đi chăng nữa. Từ trước đến nay hắn vẫn nhắm vào những kẻ thân cô thế cô, những kẻ dưới đáy xã hội và những kẻ vô dụng để tránh phiền toái sau này, nào ngờ Anthony bề ngoài nát rượu mà thân phận lại không tầm thường chút nào.
Chính vì lý do này mà Tài nhất quyết không đụng vào số tiền trong nhà Anthony, đó là những viên thuốc độc bọc đường, càng uống nhiều càng nhanh chết.
Hắn đã âm thầm tính kế Martin Mac. Có rất nhiều điều hắn bày ra với thâm ý sâu xa, chắc rằng một kẻ đầu đất như Martin Mac không hiểu được, chỉ là không biết có lừa được nhân vật bí ẩn đứng sau lưng tổ chức Con Kiến không.
Trước mắt, hắn cần phải giết Ida. Ida sẽ dẫn hắn trực tiếp đến Samuel. Điều này hắn hoàn toàn chắc chắn. Thông thường với các vụ ám sát phức tạp như thế này hắn cần nhiều ngày để theo dõi con mồi, thậm chí hàng tuần, nhưng đáng tiếc lần này hắn không có nhiều thời gian.
Ba ngày. Làm sao mà xử lý nổi tất cả việc này trong ba ngày?
Sau khi giết Ida, hắn cần thời gian để thông tin đến tai Samuel và thêm thời gian nữa để Samuel đến tìm hắn, trong cái bẫy mà hắn đã chuẩn bị trước, quá nhiều yếu tố rủi ro và bất định trong toàn bộ quá trình này. Nhưng mặc lòng, hắn vẫn phải liều mạng vì Trung là em trai của hắn. Hắn sẽ làm tất cả những gì có thể hoặc ngay cả những gì không thể để cứu em.
Bóng tối bao phủ phố Hoa Nhài. Hoa Nhài là một con phố dài, đầu bên này là các quán rượu, nhà hàng và đầu bên kia là nhà của Anthony. Quán của Ida và quán Bà Béo nằm gần nhau.
Vẫn có những kẻ đến đây chè chén say sưa. Phần nhiều là đội Hiệp Sĩ. Đội Hiệp Sĩ giống như vua trong Vùng đất Tự Do, chúng nghênh ngang đi lại trên đường không sợ ai cả, bất kỳ kẻ nào dám ám sát một thành viên của đội Hiệp Sĩ chúng sẽ huy động toàn lực truy sát và tận diệt cả nhà, thậm chí những người sống quanh đó cũng vạ lây. Do khoảng cách chênh lệch giữa trang thiết bị giữa đội Hiệp Sĩ và phần còn lại mà bất cứ nỗ lực kháng cự nào cũng chỉ như trứng chọi đá. Ngay cả các tổ chức sát thủ mạnh nhất nghe đến đội Hiệp Sĩ cũng chỉ lắc đầu ngán ngẩm.
Đội Hiệp Sĩ kiếm tiền từ nhiều nguồn khác nhau, trong đó có cả việc bảo kê công việc kinh doanh. Tuy nhiên chúng chỉ đảm bảo công việc kinh doanh sẽ diễn ra bình thường, nghĩa là hàng quán không bị phá, mấy thằng ba vạ không đến xin đểu, chứ chúng không bảo đảm rằng chủ quán sẽ không bị giết, đây là điểm chính yếu đảm bảo sự tồn tại của các tổ chức sát thủ.
Hễ Liên Minh Tự Do còn cho phép giết người vô tội vạ thì các tổ chức sát thủ vẫn còn đất sống.
Tài ẩn mình như con mèo đen trong bóng tối.
Đã mười một giờ khuya, cửa hàng vẫn còn rất đông khách. Nhìn vào tình thế này rất khó tin được rằng quán sẽ sớm đóng cửa.
Mười hai giờ đêm.
Một giờ sáng.
Người vào quán càng lúc càng đông. Tất cả đều là các Hiệp Sĩ.
Rất dễ nhận ra các Hiệp Sĩ. Chúng mặc đồng phục màu đỏ cực kỳ rực rỡ và nổi bật. Chúng mặc bộ trang phục này cả ngày lẫn đêm, ngay cả lúc ra ngoài đường vứt rác cũng đầy đủ lễ bộ, thậm chí nghe nói nhiều người còn để nguyên quần áo như thế lên giường đi ngủ, bởi có luật bất thành văn là Liên Minh Tự Do chỉ truy cứu trách nhiệm nếu tên sát nhân biết đối thủ của mình là một Hiệp Sĩ. Điều này tạo ra một kẽ hở trong chiếc áo giáp của các Hiệp Sĩ. Người ta có thể giết chúng vào lúc chúng cởi bỏ đồng phục và sau đó một mực khai rằng tôi không biết anh ta là Hiệp Sĩ.
Tài chưa từng nghe nói có ai đã từng lợi dụng thành công kẽ hở này, nhưng nỗi sợ vẫn cứ lan truyền trong cộng đồng Hiệp Sĩ.
Khi nghe đám Hiệp Sĩ kháo nhau rằng đã hai giờ sáng, Tài hiểu rằng mình đang đứng trước hai sự lựa chọn.
Một là trở về nhà và chờ đến ngày mai.
Trời sắp sáng, trời sáng mang lại hai điều rủi ro.
Thứ nhất là dễ bị nhận diện.
Thứ hai là dễ bị phát hiện và trả đũa. Đội vệ sĩ của Ida chắc chắn sẽ phản ứng nhanh nhạy trong ánh sáng ban ngày hơn là trong màn đêm đen tối.
Nhưng Tài không thể chờ. Thứ hắn thiếu nhất chính là thời gian. Không phải thời gian giết người, mà là thời gian để Samuel tìm hắn.
Lựa chọn thứ hai là..
Tài rời khỏi chỗ nấp, bước thẳng vào trong cửa hàng.
/164
|