Tài cảm thấy niềm hưng phấn cuộn dâng trong lồng ngực.
Hắn đã giết nhiều người nhưng chưa bao giờ có cảm giác này. Danh tiếng của 2P đã mang lại cho hắn lòng kiêu hãnh. Lòng kiêu hãnh của người đã vượt qua một ngọn núi lớn để đứng trên đỉnh vinh quang, từ đây hắn có thể cúi đầu nhìn xuống những sinh linh nhỏ bé bên dưới bằng ánh mắt kiêu ngạo.
Trong Vùng đất Tự Do, kiêu ngạo chính là khởi đầu của cái chết.
Hắn mơ hồ ý thức được rằng sự có mặt của Emily Hà đã thúc đẩy lòng hưng phấn của hắn. Hắn vẫn còn trẻ và sự kích thích này mang tính bản năng.
Tài nhìn về phía Dominic khi đó đang nhìn hắn trân trối.
- Thế nào? Ông đã tin rằng tôi có thể bảo vệ cho ông chứ?
Dominic lắc đầu:
- Cậu rất giỏi, Tài "Cao". Cậu rất giỏi. Nhưng cậu không giỏi bằng ông ta. Ông ta sẽ giết cậu như một con chó.
Ánh mắt của Tài đã mất đi sự bình tĩnh mà chỉ còn nỗi tức giận. Nỗi tức giận của người có lòng tự tin sâu sắc vào bản thân nhưng lại bị người khác coi thường. Hắn cố dằn cảm giác ấy xuống.
Cho dù kiêu ngạo đến đâu thì hắn cũng biết mình không thắng nổi ba mươi vệ sĩ đang xếp lớp như cá mòi.
Hắn vẫy tay, ra hiệu cho băng của mình rút lui.
Lần này đến đây tuy hắn không đạt được tất cả các mục tiêu mong muốn nhưng đã giết được 2P. Tài biết rằng trong nhất thời Dominic không thể tìm được nhân vật nào thay thế 2P. Những người tầm cỡ như 2P không phải muốn là có được.
Thuê ba mươi vệ sĩ mất cả một đống tiền. Cho dù Dominic giàu có cũng không thể duy trì bộ máy nhân lực hùng hậu như vậy mãi. Một ngày kia, Tài sẽ tiếp cận được Dominic và khi ấy hắn nhất định sẽ buộc gã phải mở mồm.
Trước mắt, hắn cần chuẩn bị cho trận đánh tiếp theo.
Emily Hà theo hắn về Hang Sói. Hắn đã chuẩn bị một phòng riêng cho cô.
- Tôi sẽ đưa cô đến nhà Nicole. Nhưng không phải là bây giờ. Chịu khó ở đây mấy hôm.
Emily Hà gật đầu.
Cô gái này không mạnh mẽ như Nicole nhưng cũng không phải là người yếu đuối. Không ai từng trải qua việc cả bố lẫn mẹ đều chết và sống bao năm với những gã đàn ông hung tợn bên mình lại có thể là một người yếu đuối. Môi trường sống đã rèn cho cô tính quả cảm và chịu đựng.
Lúc nãy cô tận mắt nhìn thấy Tài giết 2P nhưng không la hét cũng không ngoảnh mặt đi chỗ khác.
- Tôi có thể nấu cơm cho các anh ăn. Tôi biết nấu cơm.
- Vậy ư?
Từ trước đến nay công việc nấu nướng vẫn được giao cho Brian, nhưng thằng ăn hại này nấu rất dở. Cơ mà cũng không giao được cho nó việc gì khác, bởi trí nhớ kém và chậm hiểu mà nó chỉ có thể làm được ba việc là canh cửa, dọn dẹp và nấu nướng. Cả ba việc này nó đều làm như mèo mửa.
- Vậy thì từ nay cô sẽ nấu cơm cho cả nhóm. Brian sẽ phụ trách mua nguyên liệu. Tốt nhất cô cứ ở trong này, đừng ra ngoài. Trong trường hợp bắt buộc phải ra ngoài thì đừng đi cùng với Daniel và Brian. Chỉ đi với tôi hoặc Aleksei.
Emily Hà gật đầu mà không hỏi tại sao.
Tài cảm thấy hài lòng về sự hiểu biết của cô gái.
Lúc cô về phòng rồi, hắn vẫn nghĩ về cô mãi.
Aleksei cảnh tỉnh hắn.
- Cậu đang lạc lối đấy, Tài.
- Tôi biết.
Tài hít một hơi thật sâu.
- Thật đáng xấu hổ.
Joaquin mỉm cười:
- Có gì đâu mà xấu hổ. Chuyện bình thường mà.
Tài nhìn sang Joaquin. Con người này có nhiều tính xấu mà tính xấu nhất là hèn nhát, nhưng cũng có nhiều ưu điểm. Gã có kiến thức và khả năng quan sát. Một người không thuộc băng Con Chó mà lại nắm giữ băng Con Chó như lòng bàn tay thế thì không thể là kẻ tầm thường.
- Joaquin, tôi không yêu cầu anh không được phản bội tôi vì điều đó là bất khả thi. Nhưng hãy nhớ rằng tôi sẽ giết anh nếu anh phản bội tôi.
- Tôi hiểu.
- Tôi không phải là Dominic. Gã là một kẻ vô dụng còn tôi thì không. Một khi tôi đã muốn anh chết thì anh sẽ phải chết.
- Tôi biết điều đó.
- Chúng ta là một tổ chức sát thủ và vì vậy cần có khách hàng. Tôi không muốn để họ tự tìm đến chúng ta, mà ta sẽ phải tìm đến họ. Đó là nhiệm vụ của anh. Hãy mang về khách hàng cho tôi, càng nhiều càng tốt. Hãy cho tôi biết bảng giá ở Vùng đất Tự Do. Ban đầu chúng ta sẽ lấy rẻ nhưng sau đó sẽ phải tăng dần lên. Đó phải là nguồn thu nhập lớn nhất của chúng ta.
- Tôi có danh sách những người có nhu cầu. Nhưng anh muốn tôi cung cấp ngay lập tức ư?
- Không.
Tài lấy lại sự lạnh lùng vốn có.
- Cơn bão đang đến. Chúng ta cần vượt qua cơn bão này trước khi tính đến các việc xa hơn
Hắn đã giết nhiều người nhưng chưa bao giờ có cảm giác này. Danh tiếng của 2P đã mang lại cho hắn lòng kiêu hãnh. Lòng kiêu hãnh của người đã vượt qua một ngọn núi lớn để đứng trên đỉnh vinh quang, từ đây hắn có thể cúi đầu nhìn xuống những sinh linh nhỏ bé bên dưới bằng ánh mắt kiêu ngạo.
Trong Vùng đất Tự Do, kiêu ngạo chính là khởi đầu của cái chết.
Hắn mơ hồ ý thức được rằng sự có mặt của Emily Hà đã thúc đẩy lòng hưng phấn của hắn. Hắn vẫn còn trẻ và sự kích thích này mang tính bản năng.
Tài nhìn về phía Dominic khi đó đang nhìn hắn trân trối.
- Thế nào? Ông đã tin rằng tôi có thể bảo vệ cho ông chứ?
Dominic lắc đầu:
- Cậu rất giỏi, Tài "Cao". Cậu rất giỏi. Nhưng cậu không giỏi bằng ông ta. Ông ta sẽ giết cậu như một con chó.
Ánh mắt của Tài đã mất đi sự bình tĩnh mà chỉ còn nỗi tức giận. Nỗi tức giận của người có lòng tự tin sâu sắc vào bản thân nhưng lại bị người khác coi thường. Hắn cố dằn cảm giác ấy xuống.
Cho dù kiêu ngạo đến đâu thì hắn cũng biết mình không thắng nổi ba mươi vệ sĩ đang xếp lớp như cá mòi.
Hắn vẫy tay, ra hiệu cho băng của mình rút lui.
Lần này đến đây tuy hắn không đạt được tất cả các mục tiêu mong muốn nhưng đã giết được 2P. Tài biết rằng trong nhất thời Dominic không thể tìm được nhân vật nào thay thế 2P. Những người tầm cỡ như 2P không phải muốn là có được.
Thuê ba mươi vệ sĩ mất cả một đống tiền. Cho dù Dominic giàu có cũng không thể duy trì bộ máy nhân lực hùng hậu như vậy mãi. Một ngày kia, Tài sẽ tiếp cận được Dominic và khi ấy hắn nhất định sẽ buộc gã phải mở mồm.
Trước mắt, hắn cần chuẩn bị cho trận đánh tiếp theo.
Emily Hà theo hắn về Hang Sói. Hắn đã chuẩn bị một phòng riêng cho cô.
- Tôi sẽ đưa cô đến nhà Nicole. Nhưng không phải là bây giờ. Chịu khó ở đây mấy hôm.
Emily Hà gật đầu.
Cô gái này không mạnh mẽ như Nicole nhưng cũng không phải là người yếu đuối. Không ai từng trải qua việc cả bố lẫn mẹ đều chết và sống bao năm với những gã đàn ông hung tợn bên mình lại có thể là một người yếu đuối. Môi trường sống đã rèn cho cô tính quả cảm và chịu đựng.
Lúc nãy cô tận mắt nhìn thấy Tài giết 2P nhưng không la hét cũng không ngoảnh mặt đi chỗ khác.
- Tôi có thể nấu cơm cho các anh ăn. Tôi biết nấu cơm.
- Vậy ư?
Từ trước đến nay công việc nấu nướng vẫn được giao cho Brian, nhưng thằng ăn hại này nấu rất dở. Cơ mà cũng không giao được cho nó việc gì khác, bởi trí nhớ kém và chậm hiểu mà nó chỉ có thể làm được ba việc là canh cửa, dọn dẹp và nấu nướng. Cả ba việc này nó đều làm như mèo mửa.
- Vậy thì từ nay cô sẽ nấu cơm cho cả nhóm. Brian sẽ phụ trách mua nguyên liệu. Tốt nhất cô cứ ở trong này, đừng ra ngoài. Trong trường hợp bắt buộc phải ra ngoài thì đừng đi cùng với Daniel và Brian. Chỉ đi với tôi hoặc Aleksei.
Emily Hà gật đầu mà không hỏi tại sao.
Tài cảm thấy hài lòng về sự hiểu biết của cô gái.
Lúc cô về phòng rồi, hắn vẫn nghĩ về cô mãi.
Aleksei cảnh tỉnh hắn.
- Cậu đang lạc lối đấy, Tài.
- Tôi biết.
Tài hít một hơi thật sâu.
- Thật đáng xấu hổ.
Joaquin mỉm cười:
- Có gì đâu mà xấu hổ. Chuyện bình thường mà.
Tài nhìn sang Joaquin. Con người này có nhiều tính xấu mà tính xấu nhất là hèn nhát, nhưng cũng có nhiều ưu điểm. Gã có kiến thức và khả năng quan sát. Một người không thuộc băng Con Chó mà lại nắm giữ băng Con Chó như lòng bàn tay thế thì không thể là kẻ tầm thường.
- Joaquin, tôi không yêu cầu anh không được phản bội tôi vì điều đó là bất khả thi. Nhưng hãy nhớ rằng tôi sẽ giết anh nếu anh phản bội tôi.
- Tôi hiểu.
- Tôi không phải là Dominic. Gã là một kẻ vô dụng còn tôi thì không. Một khi tôi đã muốn anh chết thì anh sẽ phải chết.
- Tôi biết điều đó.
- Chúng ta là một tổ chức sát thủ và vì vậy cần có khách hàng. Tôi không muốn để họ tự tìm đến chúng ta, mà ta sẽ phải tìm đến họ. Đó là nhiệm vụ của anh. Hãy mang về khách hàng cho tôi, càng nhiều càng tốt. Hãy cho tôi biết bảng giá ở Vùng đất Tự Do. Ban đầu chúng ta sẽ lấy rẻ nhưng sau đó sẽ phải tăng dần lên. Đó phải là nguồn thu nhập lớn nhất của chúng ta.
- Tôi có danh sách những người có nhu cầu. Nhưng anh muốn tôi cung cấp ngay lập tức ư?
- Không.
Tài lấy lại sự lạnh lùng vốn có.
- Cơn bão đang đến. Chúng ta cần vượt qua cơn bão này trước khi tính đến các việc xa hơn
/164
|