Tài dĩ nhiên không phải là người hiền lành. Nếu đủ khả năng thì hắn đã giết hết các thành viên băng Con Chó. Việc thả chúng đi chỉ là hành động bắt đắc dĩ. Số lượng thành viên băng Con Chó vẫn còn rất nhiều, nếu có người lãnh đạo, chúng có thể quay lại cắn và gây tổn thương nặng nề cho Con Giun Bé Tí.
Nhưng hắn không làm được. Hắn đã bị thương, không thể giết từng đấy người, thêm vào đó, khẩu súng mà Aleksei cầm chỉ còn một viên đạn. Vậy nên hắn đã nhanh trí đổi sang hướng thu phục đám sát thủ. Hắn không chắc mình làm đúng hay sai nhưng trong trường hợp này đây là cách làm hợp lý nhất.
Tài cởi áo ra, để lộ cánh tay trần. Miệng vết thương vẫn đang chảy máu, nhưng không rộng như hắn tưởng.
- Tao cần lấy viên đạn khỏi tay. Mày làm được không, Aleksei?
Aleksei lắc đầu:
- Chớ dại. Đây không phải là vết thương gây nguy hiểm đến tính mạng, ngược lại nếu cưỡng ép lấy viên đạn ra khỏi tay thì nó sẽ rất nhanh trở thành một thảm họa. Không có cách nào lấy được viên đạn mà không làm vết thương trầm trọng hơn. Tốt nhất là nên đến bệnh viện nhờ Nicole.
- Đó không phải là giải pháp.
Tài không muốn nói với những người ở đây rằng Adam White đã cấm hắn gặp Nicole cho đến khi vụ đụng độ giữa hai băng kết thúc. Hắn hiểu rằng Adam White không muốn con gái ruột rơi vào cảnh tên bay đạn lạc. Cuộc đụng độ sẽ kết thúc khi hắn chết, hoặc các thành viên cốt cán của băng Con Chó bị giết.
Aleksei rất thông minh. Tuy gã không hiểu đầu đuôi vụ việc nhưng cũng đoán được rằng Tài có chuyện khó nói.
- Vậy thì cứ băng bó vết thương lại. Đừng lo lắng về viên đạn, sau một thời gian chúng sẽ trở thành vật ngoại lai vô hại, cậu thậm chí còn quên mất sự tồn tại của nó. Nhiều người đã sống chung với các dị vật cả đời mà không gặp phiền phức gì.
- Nó sẽ không làm cản trở vận động tay chứ?
- Không, hoặc hầu như không. Tôi biết nhiều sát thủ cũng đang sống chung với đạn và chúng vẫn cứ giết người như máy.
Tài gật đầu. Hắn cảm thấy mình có thể tin cậy Aleksei. Gã là một người hiểu biết và chu toàn.
- Chúng ta làm gì bây giờ?
- Tối mai, khi tao khỏe lại, chúng ta sẽ đến gặp Dominic.
- Tối mai cậu chưa khỏe lại được đâu.
- Không còn cách nào khác. Thời gian không chờ chúng ta.
Một ngày là quãng thời gian cần thiết để Tài phục hồi thể lực phần nào, nhưng cũng là thời gian đủ để thông tin lan truyền. Lúc này, Dominic hẳn đã phải biết sự lợi hại của băng Con Giun Bé Tí.
Tài cùng Aleksei đến số 30 phố Phong Lan. Khi nghe hắn xưng tên, những tên bảo vệ liền mở cửa cho hắn vào.
Có ba người đàn ông trong căn phòng. Người đứng giữa hẳn là Dominic Matteo, da nâu, lùn thấp nhưng tràn đầy tự tin. Ngay sau lưng hắn là một tên vệ sĩ cao lớn và khỏe mạnh mà Tài đoán là 2P. Quai hàm của 2P rất rộng, cứng như thép, chỉ nhìn qua đã biết là nhân vật nguy hiểm. Joaquin đứng cách hai người này một quãng. Trông gã như con gà rù, còn đâu vẻ vui tươi thường lệ.
Dominic mở rộng vòng tay chào đón hắn như người thân quen.
- Tài "Cao". Thật vinh hạnh cho tôi được gặp anh ngày hôm nay.
- Tài "Cao"?
Dominic cười lớn:
- Thằng "Cao". Tài "Cao". Biệt danh chúng tôi đặt cho anh. Cả Vùng đất Tự Do đều đã biết về vụ việc ngày hôm qua. Đó thật sự là một kiệt tác. Thật khó tin anh lại phi thường đến thế. Một mình chống lại cả băng Con Chó và khiến chúng gần như bị xóa sổ.
Tài mỉm cười.
Không phải mình hắn chống lại cả băng Con Chó. Đây là một thông tin sai lệch nhưng lại có lợi cho hắn. Tốt nhất cứ để chúng tiếp tục lan truyền. Một ngày kia những lời đồn sẽ biến thành các truyền thuyết, từ truyền thuyết mà sinh ra lòng kính trọng, và từ lòng kính trọng mà sinh ra địa vị.
- Tôi đến đây vì hai người.
- Tôi biết. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.
Dominic ra hiệu cho đám tay chân mang ra một cô gái tuổi chừng mười sáu.
- Emily Hà.
- Bao nhiêu tiền?
- Tiền nong gì? Đây là món quà mà tôi dành cho anh để thể hiện tình bạn giữa hai chúng ta. Hy vọng anh sẽ rộng lượng mà nhận lấy.
- Còn một người nữa.
- Trần Tuấn Trung? Nó có phải em trai anh không?
- Đúng vậy, nó là em trai tôi.
- Tôi thực sự xin lỗi. Tôi không biết thằng bé là em anh. Nhưng tôi không thể làm gì khác hơn.
- Ông đã giao nó cho ai?
- Tôi có thể nói cái tên đó cho anh, nhưng để làm gì? Có lợi gì cho hai chúng ta?
- Nó là em trai tôi.
- Tôi cũng có vài người anh em nhưng họ đã chết cả rồi và tôi chấp nhận điều đó. Chúng ta không thể có được mọi thứ.
Tài đặt lên bàn một tờ giấy.
Dominic cầm lên xem. Đó là bản sao tập thông tin chi tiết về băng Con Chó. Bên dưới ký tên Joaquin.
- Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu họ biết các ông chính là người giúp chúng tôi.
- Băng Con Chó?
- Không. Các tổ chức sát thủ ở Vùng đất Tự Do. Chúng tôi sẽ gửi tập thông tin này đến Hiệp Hội. Tôi tin chắc rằng chẳng mấy chốc ông sẽ phát hiện ra mình không thể làm việc với bất kỳ ai được nữa. Người ta không thể làm việc với kẻ soi mói và phản bội.
Gương mặt của Joaquin trở nên tái nhợt.
Nhưng hắn không làm được. Hắn đã bị thương, không thể giết từng đấy người, thêm vào đó, khẩu súng mà Aleksei cầm chỉ còn một viên đạn. Vậy nên hắn đã nhanh trí đổi sang hướng thu phục đám sát thủ. Hắn không chắc mình làm đúng hay sai nhưng trong trường hợp này đây là cách làm hợp lý nhất.
Tài cởi áo ra, để lộ cánh tay trần. Miệng vết thương vẫn đang chảy máu, nhưng không rộng như hắn tưởng.
- Tao cần lấy viên đạn khỏi tay. Mày làm được không, Aleksei?
Aleksei lắc đầu:
- Chớ dại. Đây không phải là vết thương gây nguy hiểm đến tính mạng, ngược lại nếu cưỡng ép lấy viên đạn ra khỏi tay thì nó sẽ rất nhanh trở thành một thảm họa. Không có cách nào lấy được viên đạn mà không làm vết thương trầm trọng hơn. Tốt nhất là nên đến bệnh viện nhờ Nicole.
- Đó không phải là giải pháp.
Tài không muốn nói với những người ở đây rằng Adam White đã cấm hắn gặp Nicole cho đến khi vụ đụng độ giữa hai băng kết thúc. Hắn hiểu rằng Adam White không muốn con gái ruột rơi vào cảnh tên bay đạn lạc. Cuộc đụng độ sẽ kết thúc khi hắn chết, hoặc các thành viên cốt cán của băng Con Chó bị giết.
Aleksei rất thông minh. Tuy gã không hiểu đầu đuôi vụ việc nhưng cũng đoán được rằng Tài có chuyện khó nói.
- Vậy thì cứ băng bó vết thương lại. Đừng lo lắng về viên đạn, sau một thời gian chúng sẽ trở thành vật ngoại lai vô hại, cậu thậm chí còn quên mất sự tồn tại của nó. Nhiều người đã sống chung với các dị vật cả đời mà không gặp phiền phức gì.
- Nó sẽ không làm cản trở vận động tay chứ?
- Không, hoặc hầu như không. Tôi biết nhiều sát thủ cũng đang sống chung với đạn và chúng vẫn cứ giết người như máy.
Tài gật đầu. Hắn cảm thấy mình có thể tin cậy Aleksei. Gã là một người hiểu biết và chu toàn.
- Chúng ta làm gì bây giờ?
- Tối mai, khi tao khỏe lại, chúng ta sẽ đến gặp Dominic.
- Tối mai cậu chưa khỏe lại được đâu.
- Không còn cách nào khác. Thời gian không chờ chúng ta.
Một ngày là quãng thời gian cần thiết để Tài phục hồi thể lực phần nào, nhưng cũng là thời gian đủ để thông tin lan truyền. Lúc này, Dominic hẳn đã phải biết sự lợi hại của băng Con Giun Bé Tí.
Tài cùng Aleksei đến số 30 phố Phong Lan. Khi nghe hắn xưng tên, những tên bảo vệ liền mở cửa cho hắn vào.
Có ba người đàn ông trong căn phòng. Người đứng giữa hẳn là Dominic Matteo, da nâu, lùn thấp nhưng tràn đầy tự tin. Ngay sau lưng hắn là một tên vệ sĩ cao lớn và khỏe mạnh mà Tài đoán là 2P. Quai hàm của 2P rất rộng, cứng như thép, chỉ nhìn qua đã biết là nhân vật nguy hiểm. Joaquin đứng cách hai người này một quãng. Trông gã như con gà rù, còn đâu vẻ vui tươi thường lệ.
Dominic mở rộng vòng tay chào đón hắn như người thân quen.
- Tài "Cao". Thật vinh hạnh cho tôi được gặp anh ngày hôm nay.
- Tài "Cao"?
Dominic cười lớn:
- Thằng "Cao". Tài "Cao". Biệt danh chúng tôi đặt cho anh. Cả Vùng đất Tự Do đều đã biết về vụ việc ngày hôm qua. Đó thật sự là một kiệt tác. Thật khó tin anh lại phi thường đến thế. Một mình chống lại cả băng Con Chó và khiến chúng gần như bị xóa sổ.
Tài mỉm cười.
Không phải mình hắn chống lại cả băng Con Chó. Đây là một thông tin sai lệch nhưng lại có lợi cho hắn. Tốt nhất cứ để chúng tiếp tục lan truyền. Một ngày kia những lời đồn sẽ biến thành các truyền thuyết, từ truyền thuyết mà sinh ra lòng kính trọng, và từ lòng kính trọng mà sinh ra địa vị.
- Tôi đến đây vì hai người.
- Tôi biết. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng.
Dominic ra hiệu cho đám tay chân mang ra một cô gái tuổi chừng mười sáu.
- Emily Hà.
- Bao nhiêu tiền?
- Tiền nong gì? Đây là món quà mà tôi dành cho anh để thể hiện tình bạn giữa hai chúng ta. Hy vọng anh sẽ rộng lượng mà nhận lấy.
- Còn một người nữa.
- Trần Tuấn Trung? Nó có phải em trai anh không?
- Đúng vậy, nó là em trai tôi.
- Tôi thực sự xin lỗi. Tôi không biết thằng bé là em anh. Nhưng tôi không thể làm gì khác hơn.
- Ông đã giao nó cho ai?
- Tôi có thể nói cái tên đó cho anh, nhưng để làm gì? Có lợi gì cho hai chúng ta?
- Nó là em trai tôi.
- Tôi cũng có vài người anh em nhưng họ đã chết cả rồi và tôi chấp nhận điều đó. Chúng ta không thể có được mọi thứ.
Tài đặt lên bàn một tờ giấy.
Dominic cầm lên xem. Đó là bản sao tập thông tin chi tiết về băng Con Chó. Bên dưới ký tên Joaquin.
- Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu họ biết các ông chính là người giúp chúng tôi.
- Băng Con Chó?
- Không. Các tổ chức sát thủ ở Vùng đất Tự Do. Chúng tôi sẽ gửi tập thông tin này đến Hiệp Hội. Tôi tin chắc rằng chẳng mấy chốc ông sẽ phát hiện ra mình không thể làm việc với bất kỳ ai được nữa. Người ta không thể làm việc với kẻ soi mói và phản bội.
Gương mặt của Joaquin trở nên tái nhợt.
/164
|