Tốc độ của Achilles nhanh như gió. Tài dịch sang trái một bước rồi dùng dao đâm vào bàn tay của gã, gã uốn ngón tay kiểu nào đó, giật được con dao.
Đó là một cái bẫy. Tài vung tay trái lên, lợi dụng khoảng cách thật gần mà dùng hết sức đâm con dao thủ sẵn trên tay vào bụng Achilles. Gã Sát Thần thót bụng lại, cơ thể lộn ngược một vòng, chân chổng lên trời, đầu cắm xuống đất. Gã muốn trong quá trình lộn ngược ấy đâm vào cổ Tài, và có lẽ gã đã làm được, nếu không phải trong một thoáng sơ sẩy khói ùa vào miệng làm gã bị sặc.
Bên ngoài, lửa đã đốt đến hàng rào bằng thép, tàn lửa bay rợp trời. Olympus ngập trong khói, tựa như bầu trời trong một ngày sương mù, điểm khác là màn sương này vừa nóng vừa độc. Những người bên Tài được trang bị đồ bảo hộ đầy đủ, có thể chiến đấu trong môi trường bất lợi, nhưng Achilles không được như vậy, hắn cảm tưởng như mình đang bơi trong một vùng đầm lầy, không có cách nào nhìn xuyên được màn khói đang sộc vào mắt vào mũi.
Cơ hội đến rồi. Vẫn trầm tĩnh như thường, Tài tiến lên vài phân, con dao trên tay những muốn đâm ngập trái tim của Achilles, kết thúc cuộc đời của một trong các Sát Thần. Đúng lúc ấy một viên bi bắn trúng cổ tay làm hắn tê bại, dao rơi xuống đất.
Hắn quay đầu lại nhìn, thấy trên cầu thang có hai người đang đứng nhìn mình.
Nước mắt hắn tự nhiên trào ra. Người đứng trước là Trần Tuấn Trung, người đứng sau là sư phụ hắn.
Hắn bỏ lại Achilles, chạy đến chân cầu thang. Do quá xúc động mà hắn quên phắt mình đang trong một cuộc chiến đấu sinh tử. Hắn hét lên, giọng khản đặc:
- Trung ơi, anh Tài đây. Anh đến cứu em.
Trung nhận ra giọng nói của hắn, đôi mắt sáng lên, nhưng nó không tiến lên phía trước mà quay lại nói với người đàn ông đứng sau.
- Midas, đó là anh trai con.
Người có tên là Midas nhìn Tài một thoáng rồi trả lời:
- Hãy nhớ thân phận của con, Apollo.
Trung quay sang nhìn Tài, nói:
- Trần Tuấn Tài, anh không còn là anh trai tôi, tôi không còn là em anh. Tôi cũng không phải là Trần Tuấn Trung mà anh biết, tôi là Apollo, người sẽ kế nghiệp Sát Chúa để lãnh đạo Thần Thoại.
Câu trả lời ấy bất ngờ quá đỗi, Tài nghe xong, không muốn tin, cho rằng em trai mình bị khống chế, liền nói với Midas.
- Thầy Midas, tôi kính trọng thầy. Thầy đã dạy cho tôi tất cả các kỹ năng của một sát thủ, ơn nghĩa này không quên được. Nhưng xin thầy đừng chia tách anh em tôi thêm nữa. Chín năm qua tôi nhớ nó đau đớn khổ sở, không đêm nào ngủ ngon, không lúc nào tôi không nghĩ tới cảnh thằng bé bị các người giam cầm, hành hạ, không thể dùng tay mà phải viết thư bằng chân. Tôi cầu xin thầy hãy trả tự do cho nó.
Midas nói:
- Trần Tuấn Tài, cậu đã đi một chặng đường rất xa để đến đây. Tôi đã không nhìn lầm tài năng của cậu. Năm xưa cũng vì thấy trước triển vọng to lớn của cậu nên đã ra tay giết bố cậu, quả nhiên cậu không làm ta thất vọng.
Tài nghe xong, bủn rủn chân tay, đứng không vững nữa mà ngã xuống đất. Hắn thốt lên:
- Ông đã giết bố tôi. Tại sao? Tại sao?
- Cậu sở hữu một tài năng phi thường nhưng lại quá hiền lành và an phận. Cậu không hề có khao khát vươn tới các đỉnh cao xứng đáng với thiên tài của mình. Tôi phải tìm ra một cách thức nào đó để thức tỉnh lòng hiếu sát trong con người cậu. Tôi đã giết bố cậu để đẩy cậu vào đường cùng. Nhưng hóa ra như thế vẫn chưa đủ, bởi vì sau cái chết của bố, tuy cậu đã bắt đầu biết giết người, nhưng cậu giết người chỉ để kiếm tiền ăn qua ngày. Trần Tuấn Tài, khi phát hiện ra điều này, tôi vô cùng thất vọng. Cậu giống như một con hổ bị một con mèo nuôi từ nhỏ mà khi đã lớn lên vẫn cứ hành xử như một con mèo yếu đuối, tầm thường. Cậu giống như một nguồn năng lượng nguyên tử bị giam cầm trong một lớp vỏ sắt dày. Cần phải phá vỡ lớp vỏ ấy cho nguồn năng lượng vĩ đại thoát ra. Cần phải giết chết con mèo mẹ và cướp đi những con mèo con để cậu trở lại với bản chất nguyên thủy của mình.
- Midas, quân khốn kiếp. Ông không phải là thầy ta. Ông là kẻ thù của ta, ta sẽ giết ông.
Tài xông lên, dao trong tay. Midas đứng yên bất động, trong khi Trần Tuấn Trung chỉ tay vào ngực Tài. Cái chỉ tay ấy đơn giản như cái chỉ tay của người thường, tốc độ cũng không nhanh mà hàm chứa một sức mạnh kỳ diệu, khiến hắn bật tung ra đằng sau năm mét, nằm yên không cựa quậy được.
Midas tiếp tục nói:
- Thật không ngờ khi mang em trai cậu về chúng ta mới nhận ra rằng nó cũng là một thiên tài giống cậu. Có thể năng khiếu bẩm sinh thua kém một chút, nhưng lòng khao khát thành công lại lớn lao hơn gấp vạn. Chính lòng khao khát ấy đã bù đắp lại cho thằng bé và khiến nó tiến triển ngoài mong đợi. Sát Chúa đã đích thân dạy dỗ cho nó và đặt tên cho nó là Apollo. Apollo là hoàng tử của Thần Thoại, người sẽ thay thế Sát Chúa trong tương lai.
Tài gắng gượng ngồi dậy. Đường thở của hắn bị cú đâm chỉ tay vừa rồi chặn đứng, khó khăn lắm mới nói được thành câu.
- Nhưng tại sao Sát Chúa lại muốn tìm người thay thế?
- Sát Chúa bị bệnh. Ngài không còn sống được mấy nỗi nữa. Từ lâu ngài đã muốn tìm một người xứng đáng để thay thế mình, nhưng chúng ta đã làm ngài thất vọng, ngài chỉ xem chúng ta là các Á Thần chứ không phải là thần thánh chân chính. Apollo là người đầu tiên khiến cho ngài hoàn toàn hài lòng. Vị trí ấy lẽ ra thuộc về cậu, Trần Tuấn Tài, lẽ ra cậu đã là Apollo, nhưng cậu không có lòng khao khát cần thiết với nó. Nhưng tôi vẫn giữ một niềm tin mong manh nơi cậu, tôi đã nhiều lần yêu cầu Adonis không giết cậu.
Tài đứng dậy, nhìn Midas đầy căm hận.
- Lão già bệnh hoạn kia, lão đã giết cha ta, chia rẽ cuộc sống anh em ta, đầu độc trí óc em ta bằng những tư tưởng phi nhân tính. Nhất định ta sẽ giết lão. Trung ơi, em hãy tỉnh lại đi, chúng nó đang lợi dụng em cho âm mưu điên rồ của chúng. Em hãy cùng với anh chống lại chúng.
Trần Tuấn Trung thấy Tài khắc khoải với mình như vậy, vẻ mặt cứng rắn hơi mềm đi. Ánh mắt lộ ra khao khát được trở về với người thân duy nhất, nhưng rồi tham vọng đứng trên đầu thiên hạ đã chiến thắng. Lòng gã đã hạ quyết tâm. Gương mặt cũng theo đó mà trở nên lạnh lùng, tựa như một khối băng nhân tạo.
Đó là một cái bẫy. Tài vung tay trái lên, lợi dụng khoảng cách thật gần mà dùng hết sức đâm con dao thủ sẵn trên tay vào bụng Achilles. Gã Sát Thần thót bụng lại, cơ thể lộn ngược một vòng, chân chổng lên trời, đầu cắm xuống đất. Gã muốn trong quá trình lộn ngược ấy đâm vào cổ Tài, và có lẽ gã đã làm được, nếu không phải trong một thoáng sơ sẩy khói ùa vào miệng làm gã bị sặc.
Bên ngoài, lửa đã đốt đến hàng rào bằng thép, tàn lửa bay rợp trời. Olympus ngập trong khói, tựa như bầu trời trong một ngày sương mù, điểm khác là màn sương này vừa nóng vừa độc. Những người bên Tài được trang bị đồ bảo hộ đầy đủ, có thể chiến đấu trong môi trường bất lợi, nhưng Achilles không được như vậy, hắn cảm tưởng như mình đang bơi trong một vùng đầm lầy, không có cách nào nhìn xuyên được màn khói đang sộc vào mắt vào mũi.
Cơ hội đến rồi. Vẫn trầm tĩnh như thường, Tài tiến lên vài phân, con dao trên tay những muốn đâm ngập trái tim của Achilles, kết thúc cuộc đời của một trong các Sát Thần. Đúng lúc ấy một viên bi bắn trúng cổ tay làm hắn tê bại, dao rơi xuống đất.
Hắn quay đầu lại nhìn, thấy trên cầu thang có hai người đang đứng nhìn mình.
Nước mắt hắn tự nhiên trào ra. Người đứng trước là Trần Tuấn Trung, người đứng sau là sư phụ hắn.
Hắn bỏ lại Achilles, chạy đến chân cầu thang. Do quá xúc động mà hắn quên phắt mình đang trong một cuộc chiến đấu sinh tử. Hắn hét lên, giọng khản đặc:
- Trung ơi, anh Tài đây. Anh đến cứu em.
Trung nhận ra giọng nói của hắn, đôi mắt sáng lên, nhưng nó không tiến lên phía trước mà quay lại nói với người đàn ông đứng sau.
- Midas, đó là anh trai con.
Người có tên là Midas nhìn Tài một thoáng rồi trả lời:
- Hãy nhớ thân phận của con, Apollo.
Trung quay sang nhìn Tài, nói:
- Trần Tuấn Tài, anh không còn là anh trai tôi, tôi không còn là em anh. Tôi cũng không phải là Trần Tuấn Trung mà anh biết, tôi là Apollo, người sẽ kế nghiệp Sát Chúa để lãnh đạo Thần Thoại.
Câu trả lời ấy bất ngờ quá đỗi, Tài nghe xong, không muốn tin, cho rằng em trai mình bị khống chế, liền nói với Midas.
- Thầy Midas, tôi kính trọng thầy. Thầy đã dạy cho tôi tất cả các kỹ năng của một sát thủ, ơn nghĩa này không quên được. Nhưng xin thầy đừng chia tách anh em tôi thêm nữa. Chín năm qua tôi nhớ nó đau đớn khổ sở, không đêm nào ngủ ngon, không lúc nào tôi không nghĩ tới cảnh thằng bé bị các người giam cầm, hành hạ, không thể dùng tay mà phải viết thư bằng chân. Tôi cầu xin thầy hãy trả tự do cho nó.
Midas nói:
- Trần Tuấn Tài, cậu đã đi một chặng đường rất xa để đến đây. Tôi đã không nhìn lầm tài năng của cậu. Năm xưa cũng vì thấy trước triển vọng to lớn của cậu nên đã ra tay giết bố cậu, quả nhiên cậu không làm ta thất vọng.
Tài nghe xong, bủn rủn chân tay, đứng không vững nữa mà ngã xuống đất. Hắn thốt lên:
- Ông đã giết bố tôi. Tại sao? Tại sao?
- Cậu sở hữu một tài năng phi thường nhưng lại quá hiền lành và an phận. Cậu không hề có khao khát vươn tới các đỉnh cao xứng đáng với thiên tài của mình. Tôi phải tìm ra một cách thức nào đó để thức tỉnh lòng hiếu sát trong con người cậu. Tôi đã giết bố cậu để đẩy cậu vào đường cùng. Nhưng hóa ra như thế vẫn chưa đủ, bởi vì sau cái chết của bố, tuy cậu đã bắt đầu biết giết người, nhưng cậu giết người chỉ để kiếm tiền ăn qua ngày. Trần Tuấn Tài, khi phát hiện ra điều này, tôi vô cùng thất vọng. Cậu giống như một con hổ bị một con mèo nuôi từ nhỏ mà khi đã lớn lên vẫn cứ hành xử như một con mèo yếu đuối, tầm thường. Cậu giống như một nguồn năng lượng nguyên tử bị giam cầm trong một lớp vỏ sắt dày. Cần phải phá vỡ lớp vỏ ấy cho nguồn năng lượng vĩ đại thoát ra. Cần phải giết chết con mèo mẹ và cướp đi những con mèo con để cậu trở lại với bản chất nguyên thủy của mình.
- Midas, quân khốn kiếp. Ông không phải là thầy ta. Ông là kẻ thù của ta, ta sẽ giết ông.
Tài xông lên, dao trong tay. Midas đứng yên bất động, trong khi Trần Tuấn Trung chỉ tay vào ngực Tài. Cái chỉ tay ấy đơn giản như cái chỉ tay của người thường, tốc độ cũng không nhanh mà hàm chứa một sức mạnh kỳ diệu, khiến hắn bật tung ra đằng sau năm mét, nằm yên không cựa quậy được.
Midas tiếp tục nói:
- Thật không ngờ khi mang em trai cậu về chúng ta mới nhận ra rằng nó cũng là một thiên tài giống cậu. Có thể năng khiếu bẩm sinh thua kém một chút, nhưng lòng khao khát thành công lại lớn lao hơn gấp vạn. Chính lòng khao khát ấy đã bù đắp lại cho thằng bé và khiến nó tiến triển ngoài mong đợi. Sát Chúa đã đích thân dạy dỗ cho nó và đặt tên cho nó là Apollo. Apollo là hoàng tử của Thần Thoại, người sẽ thay thế Sát Chúa trong tương lai.
Tài gắng gượng ngồi dậy. Đường thở của hắn bị cú đâm chỉ tay vừa rồi chặn đứng, khó khăn lắm mới nói được thành câu.
- Nhưng tại sao Sát Chúa lại muốn tìm người thay thế?
- Sát Chúa bị bệnh. Ngài không còn sống được mấy nỗi nữa. Từ lâu ngài đã muốn tìm một người xứng đáng để thay thế mình, nhưng chúng ta đã làm ngài thất vọng, ngài chỉ xem chúng ta là các Á Thần chứ không phải là thần thánh chân chính. Apollo là người đầu tiên khiến cho ngài hoàn toàn hài lòng. Vị trí ấy lẽ ra thuộc về cậu, Trần Tuấn Tài, lẽ ra cậu đã là Apollo, nhưng cậu không có lòng khao khát cần thiết với nó. Nhưng tôi vẫn giữ một niềm tin mong manh nơi cậu, tôi đã nhiều lần yêu cầu Adonis không giết cậu.
Tài đứng dậy, nhìn Midas đầy căm hận.
- Lão già bệnh hoạn kia, lão đã giết cha ta, chia rẽ cuộc sống anh em ta, đầu độc trí óc em ta bằng những tư tưởng phi nhân tính. Nhất định ta sẽ giết lão. Trung ơi, em hãy tỉnh lại đi, chúng nó đang lợi dụng em cho âm mưu điên rồ của chúng. Em hãy cùng với anh chống lại chúng.
Trần Tuấn Trung thấy Tài khắc khoải với mình như vậy, vẻ mặt cứng rắn hơi mềm đi. Ánh mắt lộ ra khao khát được trở về với người thân duy nhất, nhưng rồi tham vọng đứng trên đầu thiên hạ đã chiến thắng. Lòng gã đã hạ quyết tâm. Gương mặt cũng theo đó mà trở nên lạnh lùng, tựa như một khối băng nhân tạo.
/164
|