Theo lệ thường, những chiếc xe tải của Liên Minh sẽ phải dừng lại ở ngay trước băng chuyền để người của Donut Boy dỡ hàng và đổ ma túy vào những thiết bị phân loại tự động.
Ba xe của Abraham dừng lại trước cửa băng chuyền, nhưng cửa thùng phía sau không mở được.
Abraham vỗ tay lên trán:
- Quên mất, chìa khóa thùng hàng mấy xe sau đang cầm.
Người của Donut Boy nhìn nhau, tỏ ra không hiểu. Chúng không hiểu cũng đúng thôi vì chuyện này hoàn toàn do Abraham bịa ra.
- Xe nào cầm chìa xe nấy chứ nhỉ?
- Chúng mày không biết luật mới à? Từ bây giờ trưởng đoàn sẽ cầm chìa của tất cả các xe để đảm bảo không thằng nào có thể đi đánh lẻ được, hiểu không? Đã có nhiều trường hợp dỡ trộm hàng xuống xe bán lấy tiền tiêu sài rồi.
Sự thật là có những trường hợp như vậy, nhưng không nhiều, vì Liên Minh xử lý rất nghiêm khắc. Hễ phát hiện thấy các vụ Hiệp Sĩ trộm hàng của Liên Minh đem bán thì lập tức áp dụng trừng phạt hai bước, bước một là tước quyền làm Hiệp Sĩ, bước hai là xử bắn. Tuy cầm trên tay các mặt hàng mà ai cũng thèm muốn nhưng hiếm có người nào đủ gan để làm chuyện phi pháp.
Như ba chiếc xe tải mà đội của Abraham đang dùng là hàng cũ, đã bị loại biên, lẽ ra phải bị phá dỡ, nhưng Dực Long cắn răng trả một khoản tiền cực lớn để mua lại từ các Hiệp Sĩ nghiện ngập. Đã là con nghiện rồi thì Hiệp Sĩ hay ăn mày về cơ bản cũng không khác gì nhau, chúng đều sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để có tiền.
- Thế bây giờ phải làm sao?
- Đợi tí, trưởng đoàn đến bây giờ đấy.
Đội của Abraham xuống xe ngồi đợi. Trong lúc ấy những người lính gác của Voi Châu Phi cũng cảm nhận được chuyện này nhiều điều không ổn, liền lặng lẽ vây kín xung quanh họ.
Từ trước đến nay vẫn có những trường hợp giả dạng Hiệp Sĩ, nhưng thường là mang tính đơn lẻ, chưa từng có trường hợp nào có tới ba chiếc xe và đông tới hai mươi người, tất cả đều ăn vận chuẩn chỉnh như thế này. Trong ý nghĩ điên rồ nhất những người lính canh của Voi Châu Phi và người của Donut Boy cũng chỉ nghĩ rằng đám Hiệp Sĩ này muốn gây sự, chứ không nghĩ rằng chúng là những kẻ giả mạo.
Abraham đọc được ý nghĩ ấy, liền cười bảo:
- Chúng mày làm việc mãi không thấy mệt à?
Cuộc chiến tranh hạt nhân đã kéo lùi sự phát triển của nhân loại đến hàng thế kỷ. Ở Vùng đất Tự Do lúc này không còn điện thoại di động, nhưng những tổ chức lớn, tài chính hùng mạnh vẫn có thể lắp đặt điện thoại bàn. Nhân viên của Donut Boy bí mật chạy đến nơi đặt điện thoại, muốn gọi về căn cứ Liên Minh để kiểm tra, nhưng điện thoại cứ câm như hến. Hóa ra từ sáng sớm Abraham đã cho người cắt đứt hết dây điện thoại rồi.
Vườn Kẹo lúc này đã bị ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài, chỉ còn biết kiên trì chờ đợi chuyến xe hàng tiếp theo mà Abraham hứa rằng nhất định sẽ đến. Mọi người đều chờ đợi trong mòn mỏi.
Mãi đến gần trưa mới phát hiện ra bóng dáng đoàn xe Liên Minh. Abraham chỉ tay về phía đoàn xe, quát ầm lên:
- Xe đến rồi, mở cửa ra mau.
Cánh cổng sắt lập tức mở ra. Những chiếc xe nặng nề tiến vào. Những người lính của Voi Châu Phi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mọi việc ngày hôm nay tuy có chút quái lạ, nhưng cuối cùng đâu cũng vào đó. Họ đã nghi oan cho những người đang đứng chờ ở đây.
Mà đám đấy đâu cả rồi nhỉ? Sau chúng lại lùi ra xa thế kia, tít tận ngoài sân, để lại ba chiếc xe đã được khởi động vẫn tiếp tục nổ máy, tiếng động cơ nghe ùng ục như hơi thở bà lão.
Còn chưa kịp hỏi, một chuỗi tiếng nổ khủng khiếp đã vang lên. Ba chiếc xe biến thành ba quả bom, trong nháy mắt khu nhà xưởng rộng mênh mông đã bị thổi bay. Trung tâm của vụ nổ là một cái hố sâu hoắm, đám đông người lố nhố đứng gần đấy đều bị sức ép của vụ nổ quét cho tan xác, chân tay đứt gãy, văng ra mỗi nơi một mảnh. Những kẻ ở xa hơn cũng bị sóng xung kích từ vụ nổ đẩy cho ngã nhào, máu mũi máu miệng trào ra, trí óc nhất thời trở nên trắng xóa, không còn suy nghĩ gì được.
Trong không gian đầy ma túy và mảnh vỡ đang bay tứ tán, các Hiệp Sĩ hô hoán nhặng xì. Họ là đám Hiệp Sĩ đích thực, hãy còn cách khu nhà xưởng hơn hai trăm mét đã chứng kiến vụ nổ long trời lở đất, hai chiếc xe đi đầu bay như cái lá, rất may những người trên xe tuy thương tích nặng nề nhưng không có ai thiệt mạng. Các Hiệp Sĩ sợ đến thất thần, giữa thời khắc bối rối không thể phân biệt được ai với ai, trong mắt họ những người mặc áo đỏ đều là đồng đội còn những kẻ không mặc áo đỏ là lũ phá hoại. Nhất thời họ không nhận ra rằng một nhóm hai mươi người mặc áo đỏ đã nhân tình trạng rối ren mà trốn ra cổng và sau đó một đi không trở lại.
Cuộc tấn công vào khu nhà xưởng của Donut Boy đã gây sốc cho Vùng đất Tự Do. Đây là lần cực kỳ hiếm hoi có kẻ dám to gan dùng bom để tấn công vào một khu vực được Liên Minh bảo vệ. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều gây khó chịu nhất. Các nhà lãnh đạo Liên Minh vô cùng tức giận khi hay tin đám khủng bố đã giả mạo đội Hiệp Sĩ để phá hoại Vườn Kẹo, tuy nhiên sự tức giận ấy không có cách nào biến thành hành động cụ thể bởi không ai biết kẻ nào đã ra tay. Vùng đất Tự Do tự do đến nỗi không có hồ sơ dân cư, không có cơ sở dữ liệu, không có hệ thống xác nhận hình ảnh và thông tin cá nhân, ngay cả nếu có bản vẻ mô tả khuôn mặt cũng không thể phân biệt được ai với ai trong số năm mươi triệu con người. Danh tính duy nhất mà lũ phá hoại để lại là Gavin Doherty, mặc dù dĩ nhiên không ai nghĩ rằng gã chính là người chủ mưu hoặc có liên quan đến vụ này, nhưng vẫn gây ra ấn tượng cực kỳ xấu cho Tư Lệnh.
Sau khi nghe các Phó Tư Lệnh báo cáo lại vụ việc, Tư Lệnh im lặng liền hai phút rồi nói một cách thản nhiên:
- Thằng vô dụng.
Gabriel toát mồ hôi. Câu này nghe như để chửi lũ khủng bố, nhưng sao lại có thể dùng từ vô dụng để miêu tả về nhóm ấy được? Càng ngẫm càng thấy dường như Tư Lệnh nhắm vào con lão.
Gabriel quỳ một chân, mặt cúi gằm, không dám lên tiếng. Người ta nghĩ Tư Lệnh chỉ là một kẻ bệnh hoạn, nhưng lão biết rằng con người này thực sự rất ghê gớm. Nếu bị chửi thì tốt nhất cứ cúi đầu mà nhận, về nhà dạy bảo con mình sau, chứ hễ mở mồm ra cãi một câu thì ắt hối không kịp.
Ba xe của Abraham dừng lại trước cửa băng chuyền, nhưng cửa thùng phía sau không mở được.
Abraham vỗ tay lên trán:
- Quên mất, chìa khóa thùng hàng mấy xe sau đang cầm.
Người của Donut Boy nhìn nhau, tỏ ra không hiểu. Chúng không hiểu cũng đúng thôi vì chuyện này hoàn toàn do Abraham bịa ra.
- Xe nào cầm chìa xe nấy chứ nhỉ?
- Chúng mày không biết luật mới à? Từ bây giờ trưởng đoàn sẽ cầm chìa của tất cả các xe để đảm bảo không thằng nào có thể đi đánh lẻ được, hiểu không? Đã có nhiều trường hợp dỡ trộm hàng xuống xe bán lấy tiền tiêu sài rồi.
Sự thật là có những trường hợp như vậy, nhưng không nhiều, vì Liên Minh xử lý rất nghiêm khắc. Hễ phát hiện thấy các vụ Hiệp Sĩ trộm hàng của Liên Minh đem bán thì lập tức áp dụng trừng phạt hai bước, bước một là tước quyền làm Hiệp Sĩ, bước hai là xử bắn. Tuy cầm trên tay các mặt hàng mà ai cũng thèm muốn nhưng hiếm có người nào đủ gan để làm chuyện phi pháp.
Như ba chiếc xe tải mà đội của Abraham đang dùng là hàng cũ, đã bị loại biên, lẽ ra phải bị phá dỡ, nhưng Dực Long cắn răng trả một khoản tiền cực lớn để mua lại từ các Hiệp Sĩ nghiện ngập. Đã là con nghiện rồi thì Hiệp Sĩ hay ăn mày về cơ bản cũng không khác gì nhau, chúng đều sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì để có tiền.
- Thế bây giờ phải làm sao?
- Đợi tí, trưởng đoàn đến bây giờ đấy.
Đội của Abraham xuống xe ngồi đợi. Trong lúc ấy những người lính gác của Voi Châu Phi cũng cảm nhận được chuyện này nhiều điều không ổn, liền lặng lẽ vây kín xung quanh họ.
Từ trước đến nay vẫn có những trường hợp giả dạng Hiệp Sĩ, nhưng thường là mang tính đơn lẻ, chưa từng có trường hợp nào có tới ba chiếc xe và đông tới hai mươi người, tất cả đều ăn vận chuẩn chỉnh như thế này. Trong ý nghĩ điên rồ nhất những người lính canh của Voi Châu Phi và người của Donut Boy cũng chỉ nghĩ rằng đám Hiệp Sĩ này muốn gây sự, chứ không nghĩ rằng chúng là những kẻ giả mạo.
Abraham đọc được ý nghĩ ấy, liền cười bảo:
- Chúng mày làm việc mãi không thấy mệt à?
Cuộc chiến tranh hạt nhân đã kéo lùi sự phát triển của nhân loại đến hàng thế kỷ. Ở Vùng đất Tự Do lúc này không còn điện thoại di động, nhưng những tổ chức lớn, tài chính hùng mạnh vẫn có thể lắp đặt điện thoại bàn. Nhân viên của Donut Boy bí mật chạy đến nơi đặt điện thoại, muốn gọi về căn cứ Liên Minh để kiểm tra, nhưng điện thoại cứ câm như hến. Hóa ra từ sáng sớm Abraham đã cho người cắt đứt hết dây điện thoại rồi.
Vườn Kẹo lúc này đã bị ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài, chỉ còn biết kiên trì chờ đợi chuyến xe hàng tiếp theo mà Abraham hứa rằng nhất định sẽ đến. Mọi người đều chờ đợi trong mòn mỏi.
Mãi đến gần trưa mới phát hiện ra bóng dáng đoàn xe Liên Minh. Abraham chỉ tay về phía đoàn xe, quát ầm lên:
- Xe đến rồi, mở cửa ra mau.
Cánh cổng sắt lập tức mở ra. Những chiếc xe nặng nề tiến vào. Những người lính của Voi Châu Phi thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mọi việc ngày hôm nay tuy có chút quái lạ, nhưng cuối cùng đâu cũng vào đó. Họ đã nghi oan cho những người đang đứng chờ ở đây.
Mà đám đấy đâu cả rồi nhỉ? Sau chúng lại lùi ra xa thế kia, tít tận ngoài sân, để lại ba chiếc xe đã được khởi động vẫn tiếp tục nổ máy, tiếng động cơ nghe ùng ục như hơi thở bà lão.
Còn chưa kịp hỏi, một chuỗi tiếng nổ khủng khiếp đã vang lên. Ba chiếc xe biến thành ba quả bom, trong nháy mắt khu nhà xưởng rộng mênh mông đã bị thổi bay. Trung tâm của vụ nổ là một cái hố sâu hoắm, đám đông người lố nhố đứng gần đấy đều bị sức ép của vụ nổ quét cho tan xác, chân tay đứt gãy, văng ra mỗi nơi một mảnh. Những kẻ ở xa hơn cũng bị sóng xung kích từ vụ nổ đẩy cho ngã nhào, máu mũi máu miệng trào ra, trí óc nhất thời trở nên trắng xóa, không còn suy nghĩ gì được.
Trong không gian đầy ma túy và mảnh vỡ đang bay tứ tán, các Hiệp Sĩ hô hoán nhặng xì. Họ là đám Hiệp Sĩ đích thực, hãy còn cách khu nhà xưởng hơn hai trăm mét đã chứng kiến vụ nổ long trời lở đất, hai chiếc xe đi đầu bay như cái lá, rất may những người trên xe tuy thương tích nặng nề nhưng không có ai thiệt mạng. Các Hiệp Sĩ sợ đến thất thần, giữa thời khắc bối rối không thể phân biệt được ai với ai, trong mắt họ những người mặc áo đỏ đều là đồng đội còn những kẻ không mặc áo đỏ là lũ phá hoại. Nhất thời họ không nhận ra rằng một nhóm hai mươi người mặc áo đỏ đã nhân tình trạng rối ren mà trốn ra cổng và sau đó một đi không trở lại.
Cuộc tấn công vào khu nhà xưởng của Donut Boy đã gây sốc cho Vùng đất Tự Do. Đây là lần cực kỳ hiếm hoi có kẻ dám to gan dùng bom để tấn công vào một khu vực được Liên Minh bảo vệ. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều gây khó chịu nhất. Các nhà lãnh đạo Liên Minh vô cùng tức giận khi hay tin đám khủng bố đã giả mạo đội Hiệp Sĩ để phá hoại Vườn Kẹo, tuy nhiên sự tức giận ấy không có cách nào biến thành hành động cụ thể bởi không ai biết kẻ nào đã ra tay. Vùng đất Tự Do tự do đến nỗi không có hồ sơ dân cư, không có cơ sở dữ liệu, không có hệ thống xác nhận hình ảnh và thông tin cá nhân, ngay cả nếu có bản vẻ mô tả khuôn mặt cũng không thể phân biệt được ai với ai trong số năm mươi triệu con người. Danh tính duy nhất mà lũ phá hoại để lại là Gavin Doherty, mặc dù dĩ nhiên không ai nghĩ rằng gã chính là người chủ mưu hoặc có liên quan đến vụ này, nhưng vẫn gây ra ấn tượng cực kỳ xấu cho Tư Lệnh.
Sau khi nghe các Phó Tư Lệnh báo cáo lại vụ việc, Tư Lệnh im lặng liền hai phút rồi nói một cách thản nhiên:
- Thằng vô dụng.
Gabriel toát mồ hôi. Câu này nghe như để chửi lũ khủng bố, nhưng sao lại có thể dùng từ vô dụng để miêu tả về nhóm ấy được? Càng ngẫm càng thấy dường như Tư Lệnh nhắm vào con lão.
Gabriel quỳ một chân, mặt cúi gằm, không dám lên tiếng. Người ta nghĩ Tư Lệnh chỉ là một kẻ bệnh hoạn, nhưng lão biết rằng con người này thực sự rất ghê gớm. Nếu bị chửi thì tốt nhất cứ cúi đầu mà nhận, về nhà dạy bảo con mình sau, chứ hễ mở mồm ra cãi một câu thì ắt hối không kịp.
/164
|