Lôi Thần phụ thể!
Mộ Hàn ý niệm khẽ động, một thân thể to lớn gần 200m đột nhiên xuất hiện ở trước miệng Cự Ngạc, quanh người tử mang nhấp nháy, phảng phất quanh quẩn đều là Lôi Điện chi lực.
Rắc!
Trong khoảng điện quang hỏa thạch, miệng Cự Ngạc liền cắn lấy bên hông Mộ Hàn.
Thất trọng Hư Kiếp hung thú này đóng miệng, bộc phát ra lực đạo cực kỳ khủng bố, mặc dù là một ngọn núi khổng lồ cũng bị lập tức cắn thành hai đoạn, nhưng mà, thân hình Mộ Hàn lại thủy chung như cự trụ chống trời, vững vàng đứng lặng hư không, dường như không có bị chút ảnh hưởng nào.
Hí! Cự Ngạc kia đột nhiên gào thét kêu ra tiếng, sợ hãi không ngừng buông ra miệng, nhưng Mộ Hàn lại thò ra cánh tay phải, chặt chẽ bắt được cái đuôi của nó.
Sau một khắc, thân hình to lớn của Cự Ngạc tựa như thiên thạch trụy lạc phía chân trời, mạnh mẽ đánh tới Thần Lôi sơn mạch phía dưới.
Phanh!
Trong tiếng nổ đùng cực lớn, cát đá bụi đất phóng lên trời, lưng núi hùng hậu phía dưới lại bị Cự Ngạc ném ra một cái hạp cốc thâm thúy.
Hí!
Cự Ngạc lần nữa híz-khà-zzz kêu ra tiếng, thân thể đau đớn vẫn là chuyện phụ, để cho nó khó có thể chịu được vẫn là cảm giác khuất nhục dưới đáy lòng. Đường đường đệ nhất cường giả bên trong Lôi Vân giới, lão tổ bị tất cả Hư Kiếp hung thú tôn sùng, lại như món đồ chơi bị Mộ Hàn nện trên mặt đất như vậy, Cự Ngạc không khỏi táo nộ.
Hô!
Cái đuôi vẫn còn ở trong tay Mộ Hàn, thân hình Cự Ngạc lại đột nhiên bay lên, đầu chợt phản quay tới, bay thẳng đến đầu Mộ Hàn phốc cắn mà đi, hung hãn dị thường. Nhưng nháy mắt sau, Cự Ngạc liền cảm giác thân thể đột nhiên chìm, đúng là lần nữa gào thét lên đập vào giữa núi non phía dưới.
Phanh!
Lại là một thanh âm nổ đùng rung trời động địa, toàn bộ Lôi Vân giới đều giống như rung động, những Hư Kiếp hung thú chạy thục mạng kia kinh hãi không thôi, chạy trốn càng thêm dốc sức liều mạng.
- Đáng giận! Ngươi đến cùng là người nào? Vì sao gây sự với ta như vậy!
Cự Ngạc bị nện đến đầu váng mắt hoa, không khỏi miệng phun tiếng người, phẫn nộ gầm hét lên.
Phanh!
Đáp lại nó lại là cánh tay Mộ Hàn lại một lần nữa vung mạnh. Cự Ngạc lần thứ ba bị nặng nề rơi đập trên mặt đất, thần lôi sơn mạch lại nhiều ra một cái hố sâu.
- Hỗn đãn! Lão tổ ta...
Phanh!
- Ngươi...
Phanh!
...
Tiếng gầm gừ của Cự Ngạc cùng tiếng va đập liên tiếp.
Cự nhân màu tím cao 200m, níu lấy cái đuôi Cự Ngạc. Lần lượt đem thân thể dài trăm thước của nó nện trên mặt đất... Thần lôi sơn mạch trình diễn một hình ảnh kỳ dị này, làm cho mấy chục Hư Kiếp hung thú trong Lôi Vân giới đều kinh hồn táng đảm, cuối cùng lại hóa thành một cỗ thú triều, ầm ầm mà phóng tới lối ra của Lôi Vân giới.
Hiển nhiên, chúng cũng như Cự Ngạc lúc ban đầu chạy thục mạng đánh chủ ý đồng dạng, trước chạy ra Lôi Vân giới tránh đầu gió nói sau.
Phanh!
Mỗi lần va chạm, linh hồn của Cự Ngạc đều chấn rung một lần. Mấy trăm lần va chạm qua đi, linh hồn của Cự Ngạc như muốn tán hóa ra, cuối cùng lại triệt để ngất đi.
Mộ Hàn ý niệm tầm đó, liền đem Cự Ngạc thu nhập tâm cung.
Hô! Ngay sau đó, chín mươi vạn anh lôi từ trong tâm cung lóe ra, hướng lối ra Lôi Vân giới như thiểm điện gào thét mà đi.
Con Cự Ngạc này có lẽ sớm đã đột phá đến thất trọng Hư Kiếp, lại một mực không có bước vào Võ Tiên nhất trọng, ngược lại là việc lạ.
Ý niệm một chuyến, thân hình Mộ Hàn đã khôi phục nguyên trạng, ở bên trong Thần Lôi sơn mạch bừa bộn không chịu nổi ngồi xuống, tâm thần khổng lồ đem thân hình bao khỏa cực kỳ chặt chẽ. Sau đó như lưỡi dao sắc bén hướng tâm cung hắn đâm tới. Cử động trước kia của Mộ Hàn, đã lớn nhất tan rã sức phản kháng của linh hồn Cự Ngạc, giờ phút này, tâm thần của Mộ Hàn cơ hồ là không cần tốn nhiều sức liền cường hành tiến nhập không gian Tâm cung của nó.
Ở trong Tâm cung của Cự Ngạc, chiếm cứ một đoàn khí tức tím mịt mờ, mơ hồ có thể thấy được từng sợi Lôi Điện chi lực ở trong đó xuyên thẳng qua tới lui tuần tra, mà ở chung quanh phiến khí tức này, thì có đại lượng tiên lực quanh quẩn lưu chuyển.
- Đó là Tiên vực của nó... Ồ, là bán thành phẩm!
Mộ Hàn rất nhanh liền phát hiện, trong đoàn khí tức màu tím kia, lại lưu lại một đoàn chân nguyên không có chuyển hóa làm tiên lực, kỳ quái nhất chính là, đoàn chân nguyên kia giống như bị cái gì đó chặt chẽ trói buộc, bao vây lại. Chỉ hơi chút cảm ứng, Mộ Hàn liền bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế!
- Trách không được Cự Ngạc này thủy chung không thể đột phá đến Võ Tiên cảnh, nguyên lai nó có một đoàn chân nguyên bị người phong ấn!
- Mộ Hàn, sau khi bài trừ phong ấn này, nó rất nhanh liền trở thành Võ Tiên chính thức, hơn nữa, nó ở thất trọng Hư Kiếp cảnh bị áp chế tối thiểu ba ngàn năm, một khi đột phá, chỉ sợ lập tức có thể so sánh Võ Tiên tam trọng. thanh âm vui vẻ dạt dào của Tử Linh đột nhiên vang lên.
- Tiên cảnh tam trọng...
Con ngươi của Mộ Hàn sáng ngời, Võ cảnh có cửu trọng, Đạo cảnh có thất trọng, tiên cảnh có ngũ trọng... Cái ngũ trọng này chính là Giới Không, Hỗn Nguyên, Phản Hư, Thái Vi, Thiên Nhân. Cự Ngạc kia nếu giải trừ phong ấn bên trong chân nguyên, có thể đột phá đến Tiên cảnh tam trọng, cái kia chính là Phản Hư cảnh Võ Tiên rồi.
Bất quá, Mộ Hàn rất nhanh liền lắc đầu nói:
- Ta bây giờ còn là thất trọng Hư Kiếp, dùng điểm tiên lực hiện tại ấy của ta, sợ là rất khó bài trừ phong ấn bên trong chân nguyên của nó. Ta vừa mới quan sát thoáng một phát, cái phong ấn kia ẩn chứa cường độ tiên lực, tối thiểu đạt đến tiêu chuẩn Phản Hư cảnh Võ Tiên.
Tử Linh cười nói:
- Cái tiên lực trong phong ấn kia hoàn toàn chính xác rất cường, bất quá, ngươi bởi vì tu luyện Hỗn Độn tiên pháp mà diễn sinh ra tiên lực gọi là Hỗn Độn tiên lực, đây chính là tiên lực cấp cao nhất trong ngàn vạn Thiên Vực thế giới, chờ tất cả chân nguyên của ngươi đều chuyển hóa làm Hỗn Độn tiên lực, có thể nhẹ nhõm tan rã phong ấn này.
- Ah? Đã như vậy, ta trước trồng vào Tử Diễm Đồ Đằng cho nó nói sau. Chờ ta thực sự trở thành Võ Tiên lại giúp nó giải trừ phong ấn, lập tức có thể có được một giúp đỡ cường đại, nói không chừng tu vi cũng có thể có chỗ tăng lên.
Mộ Hàn tâm trong vui vẻ, một đoàn ngọn lửa màu tím nho nhỏ lập tức cùng U Minh Quỷ Hỏa chia lìa, nhanh chóng hướng linh hồn của Cự Ngạc dựa sát vào. Mặc dù Cự Ngạc hôn mê, nhưng kháng cự chi niệm trong tiềm thức của nó rõ ràng thập phần cường đại, bất quá, dùng trạng thái linh hồn của nó giờ phút này, không có khả năng ngăn cản Mộ Hàn xâm nhập, huống chi, sau khi Mộ Hàn đạt tới thất trọng hư kiếp, hôm nay cường độ linh hồn đã thắng qua Cự Ngạc này không ít.
Cũng không lâu lắm, đoàn ngọn lửa tím kia đã dung nhập sâu trong linh hồn Cự Ngạc.
Hô!
Cơ hồ là cùng thời khắc đó, mấy vạn đạo anh lôi đan vào thành lôi võng, như là sao chổi từ phía chân trời lập loè mà đến. Ở trong Lôi võng, một tứ trọng Hư Kiếp hung thú bị che phủ rắn rắn chắc chắc, khó có thể động mảy may, nhưng đôi mắt trợn trừng kia của nó lại toát ra sợ hãi khó có thể che dấu.
Ở phía sau, lôi võng liên tiếp thoáng hiện.
Ở bên trong mỗi đoàn lôi võng, đều khốn lấy một Hư Kiếp hung thú. Thời gian qua một lát, Mộ Hàn thả ra chín mươi vạn anh lôi đã toàn bộ trở về, mà cùng chúng cùng nhau xuất hiện ở Thần Lôi sơn mạch, là sáu mươi ba hung thú cường đại, tu vi tất cả đều từ nhất trọng Hư Kiếp đến lục trọng Hư Kiếp.
Hư Kiếp hung thú trong Lôi Vân giới, lại bị Mộ Hàn đánh tan, một cái cũng không có chạy thoát.
Mộ Hàn ý niệm khẽ động, một thân thể to lớn gần 200m đột nhiên xuất hiện ở trước miệng Cự Ngạc, quanh người tử mang nhấp nháy, phảng phất quanh quẩn đều là Lôi Điện chi lực.
Rắc!
Trong khoảng điện quang hỏa thạch, miệng Cự Ngạc liền cắn lấy bên hông Mộ Hàn.
Thất trọng Hư Kiếp hung thú này đóng miệng, bộc phát ra lực đạo cực kỳ khủng bố, mặc dù là một ngọn núi khổng lồ cũng bị lập tức cắn thành hai đoạn, nhưng mà, thân hình Mộ Hàn lại thủy chung như cự trụ chống trời, vững vàng đứng lặng hư không, dường như không có bị chút ảnh hưởng nào.
Hí! Cự Ngạc kia đột nhiên gào thét kêu ra tiếng, sợ hãi không ngừng buông ra miệng, nhưng Mộ Hàn lại thò ra cánh tay phải, chặt chẽ bắt được cái đuôi của nó.
Sau một khắc, thân hình to lớn của Cự Ngạc tựa như thiên thạch trụy lạc phía chân trời, mạnh mẽ đánh tới Thần Lôi sơn mạch phía dưới.
Phanh!
Trong tiếng nổ đùng cực lớn, cát đá bụi đất phóng lên trời, lưng núi hùng hậu phía dưới lại bị Cự Ngạc ném ra một cái hạp cốc thâm thúy.
Hí!
Cự Ngạc lần nữa híz-khà-zzz kêu ra tiếng, thân thể đau đớn vẫn là chuyện phụ, để cho nó khó có thể chịu được vẫn là cảm giác khuất nhục dưới đáy lòng. Đường đường đệ nhất cường giả bên trong Lôi Vân giới, lão tổ bị tất cả Hư Kiếp hung thú tôn sùng, lại như món đồ chơi bị Mộ Hàn nện trên mặt đất như vậy, Cự Ngạc không khỏi táo nộ.
Hô!
Cái đuôi vẫn còn ở trong tay Mộ Hàn, thân hình Cự Ngạc lại đột nhiên bay lên, đầu chợt phản quay tới, bay thẳng đến đầu Mộ Hàn phốc cắn mà đi, hung hãn dị thường. Nhưng nháy mắt sau, Cự Ngạc liền cảm giác thân thể đột nhiên chìm, đúng là lần nữa gào thét lên đập vào giữa núi non phía dưới.
Phanh!
Lại là một thanh âm nổ đùng rung trời động địa, toàn bộ Lôi Vân giới đều giống như rung động, những Hư Kiếp hung thú chạy thục mạng kia kinh hãi không thôi, chạy trốn càng thêm dốc sức liều mạng.
- Đáng giận! Ngươi đến cùng là người nào? Vì sao gây sự với ta như vậy!
Cự Ngạc bị nện đến đầu váng mắt hoa, không khỏi miệng phun tiếng người, phẫn nộ gầm hét lên.
Phanh!
Đáp lại nó lại là cánh tay Mộ Hàn lại một lần nữa vung mạnh. Cự Ngạc lần thứ ba bị nặng nề rơi đập trên mặt đất, thần lôi sơn mạch lại nhiều ra một cái hố sâu.
- Hỗn đãn! Lão tổ ta...
Phanh!
- Ngươi...
Phanh!
...
Tiếng gầm gừ của Cự Ngạc cùng tiếng va đập liên tiếp.
Cự nhân màu tím cao 200m, níu lấy cái đuôi Cự Ngạc. Lần lượt đem thân thể dài trăm thước của nó nện trên mặt đất... Thần lôi sơn mạch trình diễn một hình ảnh kỳ dị này, làm cho mấy chục Hư Kiếp hung thú trong Lôi Vân giới đều kinh hồn táng đảm, cuối cùng lại hóa thành một cỗ thú triều, ầm ầm mà phóng tới lối ra của Lôi Vân giới.
Hiển nhiên, chúng cũng như Cự Ngạc lúc ban đầu chạy thục mạng đánh chủ ý đồng dạng, trước chạy ra Lôi Vân giới tránh đầu gió nói sau.
Phanh!
Mỗi lần va chạm, linh hồn của Cự Ngạc đều chấn rung một lần. Mấy trăm lần va chạm qua đi, linh hồn của Cự Ngạc như muốn tán hóa ra, cuối cùng lại triệt để ngất đi.
Mộ Hàn ý niệm tầm đó, liền đem Cự Ngạc thu nhập tâm cung.
Hô! Ngay sau đó, chín mươi vạn anh lôi từ trong tâm cung lóe ra, hướng lối ra Lôi Vân giới như thiểm điện gào thét mà đi.
Con Cự Ngạc này có lẽ sớm đã đột phá đến thất trọng Hư Kiếp, lại một mực không có bước vào Võ Tiên nhất trọng, ngược lại là việc lạ.
Ý niệm một chuyến, thân hình Mộ Hàn đã khôi phục nguyên trạng, ở bên trong Thần Lôi sơn mạch bừa bộn không chịu nổi ngồi xuống, tâm thần khổng lồ đem thân hình bao khỏa cực kỳ chặt chẽ. Sau đó như lưỡi dao sắc bén hướng tâm cung hắn đâm tới. Cử động trước kia của Mộ Hàn, đã lớn nhất tan rã sức phản kháng của linh hồn Cự Ngạc, giờ phút này, tâm thần của Mộ Hàn cơ hồ là không cần tốn nhiều sức liền cường hành tiến nhập không gian Tâm cung của nó.
Ở trong Tâm cung của Cự Ngạc, chiếm cứ một đoàn khí tức tím mịt mờ, mơ hồ có thể thấy được từng sợi Lôi Điện chi lực ở trong đó xuyên thẳng qua tới lui tuần tra, mà ở chung quanh phiến khí tức này, thì có đại lượng tiên lực quanh quẩn lưu chuyển.
- Đó là Tiên vực của nó... Ồ, là bán thành phẩm!
Mộ Hàn rất nhanh liền phát hiện, trong đoàn khí tức màu tím kia, lại lưu lại một đoàn chân nguyên không có chuyển hóa làm tiên lực, kỳ quái nhất chính là, đoàn chân nguyên kia giống như bị cái gì đó chặt chẽ trói buộc, bao vây lại. Chỉ hơi chút cảm ứng, Mộ Hàn liền bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế!
- Trách không được Cự Ngạc này thủy chung không thể đột phá đến Võ Tiên cảnh, nguyên lai nó có một đoàn chân nguyên bị người phong ấn!
- Mộ Hàn, sau khi bài trừ phong ấn này, nó rất nhanh liền trở thành Võ Tiên chính thức, hơn nữa, nó ở thất trọng Hư Kiếp cảnh bị áp chế tối thiểu ba ngàn năm, một khi đột phá, chỉ sợ lập tức có thể so sánh Võ Tiên tam trọng. thanh âm vui vẻ dạt dào của Tử Linh đột nhiên vang lên.
- Tiên cảnh tam trọng...
Con ngươi của Mộ Hàn sáng ngời, Võ cảnh có cửu trọng, Đạo cảnh có thất trọng, tiên cảnh có ngũ trọng... Cái ngũ trọng này chính là Giới Không, Hỗn Nguyên, Phản Hư, Thái Vi, Thiên Nhân. Cự Ngạc kia nếu giải trừ phong ấn bên trong chân nguyên, có thể đột phá đến Tiên cảnh tam trọng, cái kia chính là Phản Hư cảnh Võ Tiên rồi.
Bất quá, Mộ Hàn rất nhanh liền lắc đầu nói:
- Ta bây giờ còn là thất trọng Hư Kiếp, dùng điểm tiên lực hiện tại ấy của ta, sợ là rất khó bài trừ phong ấn bên trong chân nguyên của nó. Ta vừa mới quan sát thoáng một phát, cái phong ấn kia ẩn chứa cường độ tiên lực, tối thiểu đạt đến tiêu chuẩn Phản Hư cảnh Võ Tiên.
Tử Linh cười nói:
- Cái tiên lực trong phong ấn kia hoàn toàn chính xác rất cường, bất quá, ngươi bởi vì tu luyện Hỗn Độn tiên pháp mà diễn sinh ra tiên lực gọi là Hỗn Độn tiên lực, đây chính là tiên lực cấp cao nhất trong ngàn vạn Thiên Vực thế giới, chờ tất cả chân nguyên của ngươi đều chuyển hóa làm Hỗn Độn tiên lực, có thể nhẹ nhõm tan rã phong ấn này.
- Ah? Đã như vậy, ta trước trồng vào Tử Diễm Đồ Đằng cho nó nói sau. Chờ ta thực sự trở thành Võ Tiên lại giúp nó giải trừ phong ấn, lập tức có thể có được một giúp đỡ cường đại, nói không chừng tu vi cũng có thể có chỗ tăng lên.
Mộ Hàn tâm trong vui vẻ, một đoàn ngọn lửa màu tím nho nhỏ lập tức cùng U Minh Quỷ Hỏa chia lìa, nhanh chóng hướng linh hồn của Cự Ngạc dựa sát vào. Mặc dù Cự Ngạc hôn mê, nhưng kháng cự chi niệm trong tiềm thức của nó rõ ràng thập phần cường đại, bất quá, dùng trạng thái linh hồn của nó giờ phút này, không có khả năng ngăn cản Mộ Hàn xâm nhập, huống chi, sau khi Mộ Hàn đạt tới thất trọng hư kiếp, hôm nay cường độ linh hồn đã thắng qua Cự Ngạc này không ít.
Cũng không lâu lắm, đoàn ngọn lửa tím kia đã dung nhập sâu trong linh hồn Cự Ngạc.
Hô!
Cơ hồ là cùng thời khắc đó, mấy vạn đạo anh lôi đan vào thành lôi võng, như là sao chổi từ phía chân trời lập loè mà đến. Ở trong Lôi võng, một tứ trọng Hư Kiếp hung thú bị che phủ rắn rắn chắc chắc, khó có thể động mảy may, nhưng đôi mắt trợn trừng kia của nó lại toát ra sợ hãi khó có thể che dấu.
Ở phía sau, lôi võng liên tiếp thoáng hiện.
Ở bên trong mỗi đoàn lôi võng, đều khốn lấy một Hư Kiếp hung thú. Thời gian qua một lát, Mộ Hàn thả ra chín mươi vạn anh lôi đã toàn bộ trở về, mà cùng chúng cùng nhau xuất hiện ở Thần Lôi sơn mạch, là sáu mươi ba hung thú cường đại, tu vi tất cả đều từ nhất trọng Hư Kiếp đến lục trọng Hư Kiếp.
Hư Kiếp hung thú trong Lôi Vân giới, lại bị Mộ Hàn đánh tan, một cái cũng không có chạy thoát.
/1022
|