Nhưng tốc độ của Lôi Động càng thêm nhanh, lôi điện biến mất.
Không lâu sau, Lôi Động liền há hốc cả mồm lên, vốn là tiếng sét vang động không ngừng trên hư không nay đã không còn vang dội gì nữa, toàn bộ lôi điện đều vô ảnh vô tung.
- Không còn gì rồi?
Lôi Động chỉ có thể cảm thấy khó có thể tưởng tượng được, nhìn lên phía trên đã thấy được một bầu trời không trung mây trắng nền xanh, chỉ có một chút tử mang mỏng manh mà thôi.
Đó là cái gì?
Trong lòng hắn khẽ đập mạnh, hướng về phía tử mang kia lao đi.
Trong chốc lát, tử mang kia đã hiện ra bên trong mắt Lôi Động, nó tựa như một viên tráo, có nhiề uvòng lớn nhỏ. Bên ngoài lồi lõm không bình thường, tựa như là được bện ra từ một nhánh dây vậy, ở ben trong đó thì có biết bao nhiêu ttia lôi điện lập lòe phun ra nuốt vào.
Có khí tức ẩn ẩn từ bên trong nội tráo phóng ra khiến cho Lôi Động cảm thấy quen thuộc dị thường.
- Thiên Lôi tuyệt vực?
Ngay lập tức, trong đầu Lôi Động liền hiện ra bốn chữ kia, âm thầm phỏng đoán, phải chăng thứ này là do Thiên Lôi truyệt vực co lại mà thành a?
Ngay sau đó, hắn đã bị suy đoán của bản thân dọa cho kêu lên.
Thiên Lôi tuyệt vực kia làm sao lại có thể vô duyên vô cớ mà co lại được chứ?
Trong lúc suy nghĩ thì hắn đã đi tới biên giới của viên tráo kia, đang khi chuẩn bị tỉ mỉ dò xét một chút thì một thân ảnh cao gầy đột nhiên hiện ra, lặng yên đứng trước mặt hắn, là một nam tử da thịt sáng trắng như ngọc.
- Mộ… Mộ Hàn huynh đệ, ngươi, ngươi…không có chết sao?
Lôi Động nghẹn ngào kêu lên, thấy được Mộ Hàn đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, thì thần sắc cũng phát hiện ra được đạo tàn niệm kia cũng đồng dạng là như vậy.
- Tất nhiên là không chết, ta trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở bên trong Cửu Long Lôi Bích chướng mà tu luyện.
Mộ Hàn nhịn hông được cười lên, một bàn tay đưa ra, nắm viên tráo màu tím vào trong tay:
- Đã lâu rồi không thấy, không nghĩ tới Lôi huynh đã đột phá đến Vạn Lưu lục trọng thiên, thật đáng mừng.
Nhìn Cửu Long thần hỏa tráo này bị ngưng tụ lại đến tận cùng, trong lòng Mộ Hàn cũng thổn thức không thôi, vốn là cho rằng thu thứ này lại thì phải tốn đi một lượng tinh thần lực lượng khá lớn, không nghĩ tới nó lại có thể đem toàn bộ tinh thần của hấn mà hút sạch sẽ không để lại chút nào.
- Vạn Lưu lục trọng thiên này như ta vẫn còn kém so với Vạn Lưu ngũ trọng như ngươi.
Lôi Động cũng không phải là người thường, cho nên nhanh chóng tỉnh lại, sau khi thấy được cử động của Mộ Hàn, hắn liền hét lên một tiếng lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cửu Long Lôi Hỏa tráo đang quay tròn xung quanh người Mộ Hàn, khó tin mà nói:
- Mộ Hàn huynh đệ, ngươi…ngươi….
Mộ Hàn ngượng ngùng cười nói:
- Lôi huynh, thực là có lỗi quá, không nghĩ tới sẽ khiến cho Thiên Lôi tuyệt vực bị thu lại, khiến cho ngươi không còn nơi nào để tu luyện rồi.
Không cần thu Thiên Lôi tuyệt vực hay sao?
Lôi Động dùng ánh mắt tựa như nhìn quái vật nhìn Mộ Hàn, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần:
- Thiên Lôi tuyệt vực không có thì thôi, dù sao vài ngày nữa ta cũng phải rời khỏi Đại Hạc thiên vực. Mộ Hàn huynh đệ, thực không nghĩ tới, ngươi lại có thể làm được loại chuyện như này. Nếu như là đổi thành tu sĩ khác, thì dù có là Dương Hồ cảnh thì cũng không thể nào chiếm lấy được Lôi Vực này đâu.
- Chỉ là may mắn mà thôi.
Mộ Hàn khiêm tốn nói, tất nhiên hắn sẽ không đem tình hình thực tế ra báo cho Lôi Động. Trong đầu khẽ biến ảo ý niệm, Cửu Long lôi hỏa tróa liền tiến vào trong tâm cung rồi, mà thanh Cửu Long lôi vương đao kia lại tiến vào bên trong hỏa tráo, sau khi nó nhận chủ, lực trói buộc đã biến mất, nó có thể hấp thu được Lôi điện chi lực của bản thân rồi.
Về phần Công Tôn Long thì hắn cũng không thèm để ý, vì ngày sau đạt tới một tầm tu vi thì không thả hắn ra ngoài cũng không sao, dù sao thì bị nhốt bên trong Cửu Long thần hỏa tráo thì hứn cũng không thể nào được nhu Cơ Vân Thiền tỷ muội có thể nhìn ra được bí mật thần phẩm tâm cung của mình.
Ngừng một lát, Mộ Hàn cười nói:
- Lôi huynh, ngươi rời khỏi Đại Hạc thiên vực là muốn tiến về Xích Thành thiên vực phải không, liệu rằng ngươi lúc nào sẽ lên đường?
- Mộ Hàn huynh đệ ngươi cũng muốn đi Xích Thành thiên vực?
Lôi Động sững sờ hỏi lại.
- Đúng thế. Ta còn chưa đi qua thiên vực này, cho nên lần này muốn tới để mở rộng tầm mắt.
Mộ Hàn cười nói.
- Mộ Hàn huynh đệ nếu như nguyện ý thì có thể đi cùng ta, ta cầu còn không được.
Lôi Động nghe xong, thì lập tức cười lớn, vui mừng không thôi, thủ đoạn của Mộ Hàn thì đã viễn siêu tu vi cảnh giới rồi, mà để cho hắn càng thêm hiếu kỳ cùng khiếp sợ đó, cho nên nếu như Mộ Hàn nguyện ý đi cùng tới Xích Thành thiên vực thì hắn cũng có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân khi đi trên đường rồi.
Một lát sau, Lôi Động liền ngừng cười, lúng ta lúng túng nói:
- Mộ Hàn huynh đệ, muốn tiến về Xích Thành thiên vực thì nhất định phải thông qua Vực giới chi môn mà muốn mở ra Vực giới chi môn thì phải có Tu Di châu mới được. Mà thứ đó, khục, ta mới chỉ có một viên,
Sau đó, Lôi Động thực có chút xấu hổ không ngừng được.
- Tu Di châu? Lôi huynh nói thứ này sao?
Mộ Hàn khẽ động ý niệm, trên bàn tay lập tức hiện ra bốn viên hạt châu to bằng óc chó, màu vàng.
- Đúng thế, đúng là thứ này.
Lôi Động vô ý thức gật đầu, sau một khắc kia, hai cặp mắt của hắn liền trừng lớn hẳn lên:
- Mộ Hàn huynh đệ, ngươi thậm chí có được bốn khỏa Tu Di châu?
Thấy bộ dáng ngạc nhiên này của hắn thì Mộ Hàn ngạc nhiên hỏi lại:
- Bốn khỏa là nhiều lắm sao?
Nếu như không phải là thời gian không đủ thì lúc trước ở Sâm La giới, hắn có thể tìm thêm ra càng nhiều Tu Di châu hơn nữa, đối với hắn mà nói thì đó không phải là việc khó gì.
- Bốn khỏa rồi mà còn không nhiều lắm sao?
Lôi Động nuốt nước miếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay của Mộ Hàn, hung ác nói:
- Mộ Hàn huynh đệ có biết được Tu Di châu ở Xích Thành thiên vực này thì có bao nhiêu trân quý không? Dùng thực lực của Chân Vũ Thánh Sơn mạnh nhất Xích Thiên Thiên Vực mà nói thì đám đệ tử ưu tú nhất của bọn họ phải liều chết không ngừng trong vòng hai năm thì mới có thể đổi lấy được một khỏa Tu Di Châu. Còn đối với Lôi gia ta thì thực lực ở trong Xích Thành thiên vực này không nhỏ nhưng cả gia tộc có được chưa tới mười khỏa Tu Di Châu. Hiện giờ trong tay của ngươi có tới bốn khỏa mà không nhiều sao?
- Tu Di châu lại khó có thể tìm được thế sao?
Âm thanh kinh ngạc của Mộ Hàn vang lên, bởi bốn khỏa này tới tay hắn dễ vô cùng, cho nên hắn cũng không hề để ở trong lòng, nhưng khi nghe Lôi Động nói tới sự quý trọng của Tu Di châu tới như vậy, thì hắn mới chợt bừng tỉnh:
- Trách không được ở trong Hạ thiên vực lại ít khi xuất hiện người của cao cấp thiên vực.
Lôi Động trợn mắt nói:
- Đó là đương nhiên, vất vả lắm mới có được một viên Tu Di Châu thì ai lại đi lãng phí ở mộ hạ thiên vuejc chứ. Tất cả mọi người nếu muốn đi qua Vực giới chi môn tới cao cấp thiên vực thế giới tu luyện lịch lãm thì đều phải có Tu Di châu. Nếu không phải trước đây Lôi gia có một vị trưởng bối từng tới Đại Hạc thiên vực, biết được Thiên Lôi tuyệt vực ở đây, thì không hẳn ta đã có mặt ở đây.
- Chẳng lẽ đi tới thế giới bất đồng thì phải dùng Tu Di châu mà thôi sao?
Mộ Hàn có chút hồ nghi, hắn lại nhớ tới Hồng Nguyệt Phượng Hoàng bên trong Sâm La giới.
- Cái đó cung không hẳn, cũng có một số thế giới nguyên bản có thông đạo vực giới, chỉ là thông đạo như vậy sau bao nhiêu năm tồn tại, thì không ổn định, nguy hiểm vô cùng cao. Dùng Tu Di châu mà mở ra Vực giới chi môn thì có thể nói là một phương pháp an toàn nhất đối với chúng ta. Đương nhiên nếu như thực lực đủ tới một tình trạng nào đó thì hoàn toàn có thể đánh vỡ bích chướng, tự do xuyên qua thế giới thiên vực, chứ không cần phải dùng ngoại lực.
Trong mắt có chút tinh mang, Lôi Động vỗ đầu, vẻ mặt cổ quái nhìn Mộ Hàn, tựa như hận không thể thò tay vào bụng đối phương mà lôi ra toàn bộ bí mật vậy:
- Mộ Hàn huynh đệ, ta thật có chút nghi ngờ, ngươi có phải là tu sĩ từ hạ thiên vực tới, sao lại có tới bốn khỏa Tu Di châu?
- Lôi huynh, ta và ngươi đều có duyên gặp mặt, coi như là bằng hữu, có quan hệ gì tới việc đến từ đâu đâu?
- Cũng đúng! Mộ Hàn huynh đệ đã có Tu Di châu thì chúng ta có thể xuất phát rồi.
Không lâu sau, Lôi Động liền há hốc cả mồm lên, vốn là tiếng sét vang động không ngừng trên hư không nay đã không còn vang dội gì nữa, toàn bộ lôi điện đều vô ảnh vô tung.
- Không còn gì rồi?
Lôi Động chỉ có thể cảm thấy khó có thể tưởng tượng được, nhìn lên phía trên đã thấy được một bầu trời không trung mây trắng nền xanh, chỉ có một chút tử mang mỏng manh mà thôi.
Đó là cái gì?
Trong lòng hắn khẽ đập mạnh, hướng về phía tử mang kia lao đi.
Trong chốc lát, tử mang kia đã hiện ra bên trong mắt Lôi Động, nó tựa như một viên tráo, có nhiề uvòng lớn nhỏ. Bên ngoài lồi lõm không bình thường, tựa như là được bện ra từ một nhánh dây vậy, ở ben trong đó thì có biết bao nhiêu ttia lôi điện lập lòe phun ra nuốt vào.
Có khí tức ẩn ẩn từ bên trong nội tráo phóng ra khiến cho Lôi Động cảm thấy quen thuộc dị thường.
- Thiên Lôi tuyệt vực?
Ngay lập tức, trong đầu Lôi Động liền hiện ra bốn chữ kia, âm thầm phỏng đoán, phải chăng thứ này là do Thiên Lôi truyệt vực co lại mà thành a?
Ngay sau đó, hắn đã bị suy đoán của bản thân dọa cho kêu lên.
Thiên Lôi tuyệt vực kia làm sao lại có thể vô duyên vô cớ mà co lại được chứ?
Trong lúc suy nghĩ thì hắn đã đi tới biên giới của viên tráo kia, đang khi chuẩn bị tỉ mỉ dò xét một chút thì một thân ảnh cao gầy đột nhiên hiện ra, lặng yên đứng trước mặt hắn, là một nam tử da thịt sáng trắng như ngọc.
- Mộ… Mộ Hàn huynh đệ, ngươi, ngươi…không có chết sao?
Lôi Động nghẹn ngào kêu lên, thấy được Mộ Hàn đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, thì thần sắc cũng phát hiện ra được đạo tàn niệm kia cũng đồng dạng là như vậy.
- Tất nhiên là không chết, ta trong khoảng thời gian này vẫn luôn ở bên trong Cửu Long Lôi Bích chướng mà tu luyện.
Mộ Hàn nhịn hông được cười lên, một bàn tay đưa ra, nắm viên tráo màu tím vào trong tay:
- Đã lâu rồi không thấy, không nghĩ tới Lôi huynh đã đột phá đến Vạn Lưu lục trọng thiên, thật đáng mừng.
Nhìn Cửu Long thần hỏa tráo này bị ngưng tụ lại đến tận cùng, trong lòng Mộ Hàn cũng thổn thức không thôi, vốn là cho rằng thu thứ này lại thì phải tốn đi một lượng tinh thần lực lượng khá lớn, không nghĩ tới nó lại có thể đem toàn bộ tinh thần của hấn mà hút sạch sẽ không để lại chút nào.
- Vạn Lưu lục trọng thiên này như ta vẫn còn kém so với Vạn Lưu ngũ trọng như ngươi.
Lôi Động cũng không phải là người thường, cho nên nhanh chóng tỉnh lại, sau khi thấy được cử động của Mộ Hàn, hắn liền hét lên một tiếng lớn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cửu Long Lôi Hỏa tráo đang quay tròn xung quanh người Mộ Hàn, khó tin mà nói:
- Mộ Hàn huynh đệ, ngươi…ngươi….
Mộ Hàn ngượng ngùng cười nói:
- Lôi huynh, thực là có lỗi quá, không nghĩ tới sẽ khiến cho Thiên Lôi tuyệt vực bị thu lại, khiến cho ngươi không còn nơi nào để tu luyện rồi.
Không cần thu Thiên Lôi tuyệt vực hay sao?
Lôi Động dùng ánh mắt tựa như nhìn quái vật nhìn Mộ Hàn, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần:
- Thiên Lôi tuyệt vực không có thì thôi, dù sao vài ngày nữa ta cũng phải rời khỏi Đại Hạc thiên vực. Mộ Hàn huynh đệ, thực không nghĩ tới, ngươi lại có thể làm được loại chuyện như này. Nếu như là đổi thành tu sĩ khác, thì dù có là Dương Hồ cảnh thì cũng không thể nào chiếm lấy được Lôi Vực này đâu.
- Chỉ là may mắn mà thôi.
Mộ Hàn khiêm tốn nói, tất nhiên hắn sẽ không đem tình hình thực tế ra báo cho Lôi Động. Trong đầu khẽ biến ảo ý niệm, Cửu Long lôi hỏa tróa liền tiến vào trong tâm cung rồi, mà thanh Cửu Long lôi vương đao kia lại tiến vào bên trong hỏa tráo, sau khi nó nhận chủ, lực trói buộc đã biến mất, nó có thể hấp thu được Lôi điện chi lực của bản thân rồi.
Về phần Công Tôn Long thì hắn cũng không thèm để ý, vì ngày sau đạt tới một tầm tu vi thì không thả hắn ra ngoài cũng không sao, dù sao thì bị nhốt bên trong Cửu Long thần hỏa tráo thì hứn cũng không thể nào được nhu Cơ Vân Thiền tỷ muội có thể nhìn ra được bí mật thần phẩm tâm cung của mình.
Ngừng một lát, Mộ Hàn cười nói:
- Lôi huynh, ngươi rời khỏi Đại Hạc thiên vực là muốn tiến về Xích Thành thiên vực phải không, liệu rằng ngươi lúc nào sẽ lên đường?
- Mộ Hàn huynh đệ ngươi cũng muốn đi Xích Thành thiên vực?
Lôi Động sững sờ hỏi lại.
- Đúng thế. Ta còn chưa đi qua thiên vực này, cho nên lần này muốn tới để mở rộng tầm mắt.
Mộ Hàn cười nói.
- Mộ Hàn huynh đệ nếu như nguyện ý thì có thể đi cùng ta, ta cầu còn không được.
Lôi Động nghe xong, thì lập tức cười lớn, vui mừng không thôi, thủ đoạn của Mộ Hàn thì đã viễn siêu tu vi cảnh giới rồi, mà để cho hắn càng thêm hiếu kỳ cùng khiếp sợ đó, cho nên nếu như Mộ Hàn nguyện ý đi cùng tới Xích Thành thiên vực thì hắn cũng có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân khi đi trên đường rồi.
Một lát sau, Lôi Động liền ngừng cười, lúng ta lúng túng nói:
- Mộ Hàn huynh đệ, muốn tiến về Xích Thành thiên vực thì nhất định phải thông qua Vực giới chi môn mà muốn mở ra Vực giới chi môn thì phải có Tu Di châu mới được. Mà thứ đó, khục, ta mới chỉ có một viên,
Sau đó, Lôi Động thực có chút xấu hổ không ngừng được.
- Tu Di châu? Lôi huynh nói thứ này sao?
Mộ Hàn khẽ động ý niệm, trên bàn tay lập tức hiện ra bốn viên hạt châu to bằng óc chó, màu vàng.
- Đúng thế, đúng là thứ này.
Lôi Động vô ý thức gật đầu, sau một khắc kia, hai cặp mắt của hắn liền trừng lớn hẳn lên:
- Mộ Hàn huynh đệ, ngươi thậm chí có được bốn khỏa Tu Di châu?
Thấy bộ dáng ngạc nhiên này của hắn thì Mộ Hàn ngạc nhiên hỏi lại:
- Bốn khỏa là nhiều lắm sao?
Nếu như không phải là thời gian không đủ thì lúc trước ở Sâm La giới, hắn có thể tìm thêm ra càng nhiều Tu Di châu hơn nữa, đối với hắn mà nói thì đó không phải là việc khó gì.
- Bốn khỏa rồi mà còn không nhiều lắm sao?
Lôi Động nuốt nước miếng, hai mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay của Mộ Hàn, hung ác nói:
- Mộ Hàn huynh đệ có biết được Tu Di châu ở Xích Thành thiên vực này thì có bao nhiêu trân quý không? Dùng thực lực của Chân Vũ Thánh Sơn mạnh nhất Xích Thiên Thiên Vực mà nói thì đám đệ tử ưu tú nhất của bọn họ phải liều chết không ngừng trong vòng hai năm thì mới có thể đổi lấy được một khỏa Tu Di Châu. Còn đối với Lôi gia ta thì thực lực ở trong Xích Thành thiên vực này không nhỏ nhưng cả gia tộc có được chưa tới mười khỏa Tu Di Châu. Hiện giờ trong tay của ngươi có tới bốn khỏa mà không nhiều sao?
- Tu Di châu lại khó có thể tìm được thế sao?
Âm thanh kinh ngạc của Mộ Hàn vang lên, bởi bốn khỏa này tới tay hắn dễ vô cùng, cho nên hắn cũng không hề để ở trong lòng, nhưng khi nghe Lôi Động nói tới sự quý trọng của Tu Di châu tới như vậy, thì hắn mới chợt bừng tỉnh:
- Trách không được ở trong Hạ thiên vực lại ít khi xuất hiện người của cao cấp thiên vực.
Lôi Động trợn mắt nói:
- Đó là đương nhiên, vất vả lắm mới có được một viên Tu Di Châu thì ai lại đi lãng phí ở mộ hạ thiên vuejc chứ. Tất cả mọi người nếu muốn đi qua Vực giới chi môn tới cao cấp thiên vực thế giới tu luyện lịch lãm thì đều phải có Tu Di châu. Nếu không phải trước đây Lôi gia có một vị trưởng bối từng tới Đại Hạc thiên vực, biết được Thiên Lôi tuyệt vực ở đây, thì không hẳn ta đã có mặt ở đây.
- Chẳng lẽ đi tới thế giới bất đồng thì phải dùng Tu Di châu mà thôi sao?
Mộ Hàn có chút hồ nghi, hắn lại nhớ tới Hồng Nguyệt Phượng Hoàng bên trong Sâm La giới.
- Cái đó cung không hẳn, cũng có một số thế giới nguyên bản có thông đạo vực giới, chỉ là thông đạo như vậy sau bao nhiêu năm tồn tại, thì không ổn định, nguy hiểm vô cùng cao. Dùng Tu Di châu mà mở ra Vực giới chi môn thì có thể nói là một phương pháp an toàn nhất đối với chúng ta. Đương nhiên nếu như thực lực đủ tới một tình trạng nào đó thì hoàn toàn có thể đánh vỡ bích chướng, tự do xuyên qua thế giới thiên vực, chứ không cần phải dùng ngoại lực.
Trong mắt có chút tinh mang, Lôi Động vỗ đầu, vẻ mặt cổ quái nhìn Mộ Hàn, tựa như hận không thể thò tay vào bụng đối phương mà lôi ra toàn bộ bí mật vậy:
- Mộ Hàn huynh đệ, ta thật có chút nghi ngờ, ngươi có phải là tu sĩ từ hạ thiên vực tới, sao lại có tới bốn khỏa Tu Di châu?
- Lôi huynh, ta và ngươi đều có duyên gặp mặt, coi như là bằng hữu, có quan hệ gì tới việc đến từ đâu đâu?
- Cũng đúng! Mộ Hàn huynh đệ đã có Tu Di châu thì chúng ta có thể xuất phát rồi.
/1022
|