- Cho dù Mộ Hàn là cố ý đào hầm dẫn Tư Không Như Ý và Cơ Vân Thiền nhảy vào bên trong, hay là Cơ Vân Thiền thật sự vì Linh Ảnh Châu mà lỡ cho rằng đó là muội muội của mình. Cũng không quản Mộ Hàn là bắt Cơ Vân Yên, hay là không bắt. Nhưng không thể ở bên trong không gian Tâm Cung tìm được sự tồn tại của nàng ta mà lại tiếp tục dây dưa thì cũng là không tốt.
Nghe được hai người đã nói như thế, gương mặt Cơ Vân Thiền đúng là đều bắt đầu có hơi giật giật.
Liền chịu thua như vậy, nàng có thể nào cam tâm, lúc này cắn răng cả giận nói:
- Mộ Hàn, ngươi cứ nói 'Linh Ảnh Châu' này là do nhặt, thì đó chính là nhặt? Nếu như là ngươi bắt Nhị muội ta, thì cũng vẫn có khả năng lấy được 'Linh Ảnh Châu' của muội muội vào trong tay! Ngươi cho là cầm viên hạt châu như vậy là có thể lừa dối vượt qua cửa ải?
- Càn rỡ!
Đúng lúc này, Tiêu Dịch Tiên đột nhiên quát khẽ
- Cơ Vân Thiền, sự thật đã nắm được rõ ràng. Ngươi vẫn còn tính toán ở chỗ này càn quấy nữa sao?
Ông ta vừa nói dứt tiếng, một cỗ khí tức thần diệu bắt đầu khởi động lan ra. Không chỉ có là Cơ Vân Thiền như tu sĩ Vạn Lưu Nhất Trọng Thiên mà liền ngay cả tất cả đám người Phù Kiên và Ngọc Tâm Hạc cũng cảm nhận được áp lực lớn lao. Cũng may Tiêu Dịch Tiên thu phát tự nhiên, trái lại không có tạo thành ảnh hưởng gì đối với Tâm Cung của Mộ Hàn.
Cơ Vân Thiền há mồm cãi lại:
- Tiêu Tông chủ, ta. . .
- Đủ rồi!
Tư Không Như Ý đột nhiên sắc mặt bình tĩnh quát mắng một tiếng, Đạo Tâm thần kia ngưng tụ mà thành bóng dáng lúc này thối lui khỏi Tâm Cung của Mộ Hàn. Cơ Vân Thiền há miệng, nhưng cuối cùng không dám làm trái với mệnh lệnh của Tư Không Như Ý , đành phải nuốt trở về câu nói kế tiếp, tiện đà hung hăng trợn mắt liếc nhìn Mộ Hàn , rồi cũng lui ra ngoài.
Hai người vừa đi, các tu sĩ khác tự nhiên cũng không tiện ở lại thêm nữa. Không được bao lâu sau, bên trong Tâm Cung của Mộ Hàn lập tức chỉ còn lại có hai người Tiêu Dịch Tiên và Tiêu Tố Ảnh.
- Mộ Hàn, ngươi làm rất tốt.
Tán thưởng liếc mắt nhìn đạo pháp lực ngưng tụ mà thành bóng dáng Mộ Hàn kia, Tiêu Dịch Tiên nét mặt hân hoan tươi cười theo sát đi ra ngoài.
- Mộ sư đệ, ngươi diễn quả thật không tồi.
Tiêu Tố Ảnh chính là tức giận liếc mắt lườm lườm Mộ Hàn, rồi mới tức thì rời đi.
Lúc này, Tiêu Tố Ảnh đã hoàn toàn yên lòng. Chỉ là vừa nghĩ tới lúc nãy Mộ Hàn lộ ra cái loại bộ dáng có tật giật mình này, nàng liền không nhịn được mà không biết nên khóc hay cười. Không nghĩ tới lúc nãy Mộ Hàn đúng là đã lừa bịp tất cả mọi người, càng là khiến cho Cơ Vân Thiền phải gánh chịu một lần thổ huyết rất lớn.
Nhưng mà, đối với việc rốt cuộc Mộ Hàn có bắt giữ Cơ Vân Yên hay không thì nàng vẫn còn là phi thường hiếu kỳ. Chỉ là hiện tại cũng không phải lúc để hỏi. Dù sao Tâm Cung của Mộ Hàn vẫn còn hoàn toàn kéo dài ở trạng thái mở ra, đám người Tư Không Như Ý và Cơ Vân Thiền ở bên ngoài vẫn tùy thời cũng có thể lại xông vào lần nữa.
- Vút!
Mộ Hàn khe khẽ thở phào một hơi. Ở trong ý niệm, Tâm Cung tức thì đóng chặt. Không gian mù sương trong chớp mắt lại bị sắc tím dạt dào của Tử Hư Thần Cung thay thế.
Ngước mắt nhìn một chút chỗ Thái Vi Tinh Bàn đặt tại Tâm Cung, trên khóe môi của Mộ Hàn hiện lên một nụ cười vui vẻ. Nếu mà diễn không tốt, thì có thể nào lừa Tư Không Như Ý và Cơ Vân Thiền bỏ ra tiền đặt cược hậu hĩnh như vậy? Lần này có thể lừa gạt được nhiều tu sĩ Vạn Lưu Cảnh như vậy , Thái Vi Tinh Bàn cũng coi là công thần lớn nhất.
Nguyên nhân chánh nhờ có sự tồn tại của Thái Vi Tinh Bàn, Mộ Hàn mới dám đánh cuộc cùng Tư Không Như Ý, Cơ Vân Thiền .
Mặt khác. Mộ Hàn cũng có tin tưởng tuyệt đối. Nơi này dẫu tu sĩ Vạn Lưu Cảnh coi như lại có nhiều hơn, thì cũng không có khả năng nhìn thấu Thái Vi Tinh Bàn. Báu vật này của Linh Hư tộc đã che đi Tử Hư Thần Cung. Không thể nhìn xuyên qua được biểu hiện giả dối thì coi như đặt Cơ Vân Yên ở bên trong Tâm Cung. Bọn họ cũng không có khả năng phát hiện ra được.
Mà Mộ Hàn chỉ cần dời đi một phen những thứ có khả năng mách bảo cho người ta là được.
Mở Tâm Cung ra một lần, là có thể nhân dịp từ trong tay Cơ Vân Thiền thu được Thái Ất Huyền Phách Đan cùng sáu loại báu vật. Chuyện tốt như vậy, Mộ Hàn cớ sao mà không làm.
Trong thoáng qua, lực chú ý của Mộ Hàn lực đã trở lại Phương Thai. Hắn vừa mở mắt, liền nhìn thấy những gương mặt với thần sắc khác nhau.
- Các vị Tông chủ, Thiên Tông Võ Hội đã kết thúc, ta liền cáo từ !
Tư Không Như Ý vươn vai đứng lên. Sau khi hơi khom người chắp tay về hướng đám người Tiêu Dịch Tiên và Ngọc Tâm Hạc liền bước một bước, liền đã bước ra khỏi Phương Thai, tức thì nhanh chóng đi xa. Mà trong khoảnh khắc bà ta rời khỏi Phương Thai, thì cũng là nhàn nhạt liếc mắt qua Mộ Hàn. Ánh mắt kia nhìn như bình tĩnh, nhưng mà ý định giết người ẩn chứa bên trong lại làm cho trong lòng Mộ Hàn khẽ run.
Vài thứ kia mặc dù đều là của Cơ Vân Thiền, nhưng cũng có thể coi như là của Vũ Long Thiên Tông. Tổn thất nặng nề như thế, Tư Không Như Ý sợ là hận không thể tự tay chém chính mình thành bầm thây vạn đoạn .
Suy nghĩ này lao nhanh từ trong đầu Mộ Hàn mà hiện ra. Trong chớp mắt trong lòng hắn cười thầm một tiếng, hiện tại đâu phải là là lúc bà ta muốn giết là có thể giết được.
Tư Không Như Ý vừa đi. Cơ Vân Thiền tự nhiên cũng sẽ không lưu lại.
Lưu luyến liếc mắt nhìn đan dược, Đạo Khí trong tay Ngọc Tâm Hạc và Phù Kiên , Cơ Vân Thiền nhiều lần nghiến răng nghiến lợi phát ra âm thanh trực tiếp lọt vào trong tai Mộ Hàn:
- Mộ Hàn, cứ chờ đấy. Ngày hôm nay ngươi cầm đi cái gì từ chỗ của ta, sau này ta nhất định sẽ thu hồi lại tất cả mọi thứ, cả vốn lẫn lãi!
- Hảo. Ta chờ ngươi!
Mộ Hàn nheo mắt cười một tiếng, trả lời rất có nghĩa khác.
. . .
Cơ Vân Thiền hai mắt trừng trừng, nắm chặt nắm đấm, oán hận rời đi. Ngay cả môi đều bị hàm răng cắn chảy máu. Tổn thất hôm nay , tuyệt đối khiến cho nàng đau lòng tới cực điểm. Nếu như chỉ là ba viên đan dược, nàng còn có thể đón nhận. Nhưng mà mất đi ba món Đạo Khí siêu phẩm, lại làm cho nàng nhỏ máu trong tim.
Mộ Hàn ngay cả ý định giết người Tư Không Như Ý đều còn không để tâm, nên đối với uy hiếp của Cơ Vân Thiền càng là không lưu tâm. Hắn nhìn lướt qua một lượt, rồi liền nhìn về phía Ngọc Tâm Hạc và Phù Kiên.
Tiền đặt cược của hai bên đều là do bọn họ tạm giữ. Trừ ba viên đan dược quí giá không nói, chỉ là Đạo Khí siêu phẩm, mà đã có đến năm món. Ngay cả bọn họ, nhìn trong lòng bàn tay là những cường đại Đạo Khí với một vầng ánh sáng lấp lánh nhấp nháy thì cũng có loại cảm giác tim đập thình thịch.
Nghe được hai người đã nói như thế, gương mặt Cơ Vân Thiền đúng là đều bắt đầu có hơi giật giật.
Liền chịu thua như vậy, nàng có thể nào cam tâm, lúc này cắn răng cả giận nói:
- Mộ Hàn, ngươi cứ nói 'Linh Ảnh Châu' này là do nhặt, thì đó chính là nhặt? Nếu như là ngươi bắt Nhị muội ta, thì cũng vẫn có khả năng lấy được 'Linh Ảnh Châu' của muội muội vào trong tay! Ngươi cho là cầm viên hạt châu như vậy là có thể lừa dối vượt qua cửa ải?
- Càn rỡ!
Đúng lúc này, Tiêu Dịch Tiên đột nhiên quát khẽ
- Cơ Vân Thiền, sự thật đã nắm được rõ ràng. Ngươi vẫn còn tính toán ở chỗ này càn quấy nữa sao?
Ông ta vừa nói dứt tiếng, một cỗ khí tức thần diệu bắt đầu khởi động lan ra. Không chỉ có là Cơ Vân Thiền như tu sĩ Vạn Lưu Nhất Trọng Thiên mà liền ngay cả tất cả đám người Phù Kiên và Ngọc Tâm Hạc cũng cảm nhận được áp lực lớn lao. Cũng may Tiêu Dịch Tiên thu phát tự nhiên, trái lại không có tạo thành ảnh hưởng gì đối với Tâm Cung của Mộ Hàn.
Cơ Vân Thiền há mồm cãi lại:
- Tiêu Tông chủ, ta. . .
- Đủ rồi!
Tư Không Như Ý đột nhiên sắc mặt bình tĩnh quát mắng một tiếng, Đạo Tâm thần kia ngưng tụ mà thành bóng dáng lúc này thối lui khỏi Tâm Cung của Mộ Hàn. Cơ Vân Thiền há miệng, nhưng cuối cùng không dám làm trái với mệnh lệnh của Tư Không Như Ý , đành phải nuốt trở về câu nói kế tiếp, tiện đà hung hăng trợn mắt liếc nhìn Mộ Hàn , rồi cũng lui ra ngoài.
Hai người vừa đi, các tu sĩ khác tự nhiên cũng không tiện ở lại thêm nữa. Không được bao lâu sau, bên trong Tâm Cung của Mộ Hàn lập tức chỉ còn lại có hai người Tiêu Dịch Tiên và Tiêu Tố Ảnh.
- Mộ Hàn, ngươi làm rất tốt.
Tán thưởng liếc mắt nhìn đạo pháp lực ngưng tụ mà thành bóng dáng Mộ Hàn kia, Tiêu Dịch Tiên nét mặt hân hoan tươi cười theo sát đi ra ngoài.
- Mộ sư đệ, ngươi diễn quả thật không tồi.
Tiêu Tố Ảnh chính là tức giận liếc mắt lườm lườm Mộ Hàn, rồi mới tức thì rời đi.
Lúc này, Tiêu Tố Ảnh đã hoàn toàn yên lòng. Chỉ là vừa nghĩ tới lúc nãy Mộ Hàn lộ ra cái loại bộ dáng có tật giật mình này, nàng liền không nhịn được mà không biết nên khóc hay cười. Không nghĩ tới lúc nãy Mộ Hàn đúng là đã lừa bịp tất cả mọi người, càng là khiến cho Cơ Vân Thiền phải gánh chịu một lần thổ huyết rất lớn.
Nhưng mà, đối với việc rốt cuộc Mộ Hàn có bắt giữ Cơ Vân Yên hay không thì nàng vẫn còn là phi thường hiếu kỳ. Chỉ là hiện tại cũng không phải lúc để hỏi. Dù sao Tâm Cung của Mộ Hàn vẫn còn hoàn toàn kéo dài ở trạng thái mở ra, đám người Tư Không Như Ý và Cơ Vân Thiền ở bên ngoài vẫn tùy thời cũng có thể lại xông vào lần nữa.
- Vút!
Mộ Hàn khe khẽ thở phào một hơi. Ở trong ý niệm, Tâm Cung tức thì đóng chặt. Không gian mù sương trong chớp mắt lại bị sắc tím dạt dào của Tử Hư Thần Cung thay thế.
Ngước mắt nhìn một chút chỗ Thái Vi Tinh Bàn đặt tại Tâm Cung, trên khóe môi của Mộ Hàn hiện lên một nụ cười vui vẻ. Nếu mà diễn không tốt, thì có thể nào lừa Tư Không Như Ý và Cơ Vân Thiền bỏ ra tiền đặt cược hậu hĩnh như vậy? Lần này có thể lừa gạt được nhiều tu sĩ Vạn Lưu Cảnh như vậy , Thái Vi Tinh Bàn cũng coi là công thần lớn nhất.
Nguyên nhân chánh nhờ có sự tồn tại của Thái Vi Tinh Bàn, Mộ Hàn mới dám đánh cuộc cùng Tư Không Như Ý, Cơ Vân Thiền .
Mặt khác. Mộ Hàn cũng có tin tưởng tuyệt đối. Nơi này dẫu tu sĩ Vạn Lưu Cảnh coi như lại có nhiều hơn, thì cũng không có khả năng nhìn thấu Thái Vi Tinh Bàn. Báu vật này của Linh Hư tộc đã che đi Tử Hư Thần Cung. Không thể nhìn xuyên qua được biểu hiện giả dối thì coi như đặt Cơ Vân Yên ở bên trong Tâm Cung. Bọn họ cũng không có khả năng phát hiện ra được.
Mà Mộ Hàn chỉ cần dời đi một phen những thứ có khả năng mách bảo cho người ta là được.
Mở Tâm Cung ra một lần, là có thể nhân dịp từ trong tay Cơ Vân Thiền thu được Thái Ất Huyền Phách Đan cùng sáu loại báu vật. Chuyện tốt như vậy, Mộ Hàn cớ sao mà không làm.
Trong thoáng qua, lực chú ý của Mộ Hàn lực đã trở lại Phương Thai. Hắn vừa mở mắt, liền nhìn thấy những gương mặt với thần sắc khác nhau.
- Các vị Tông chủ, Thiên Tông Võ Hội đã kết thúc, ta liền cáo từ !
Tư Không Như Ý vươn vai đứng lên. Sau khi hơi khom người chắp tay về hướng đám người Tiêu Dịch Tiên và Ngọc Tâm Hạc liền bước một bước, liền đã bước ra khỏi Phương Thai, tức thì nhanh chóng đi xa. Mà trong khoảnh khắc bà ta rời khỏi Phương Thai, thì cũng là nhàn nhạt liếc mắt qua Mộ Hàn. Ánh mắt kia nhìn như bình tĩnh, nhưng mà ý định giết người ẩn chứa bên trong lại làm cho trong lòng Mộ Hàn khẽ run.
Vài thứ kia mặc dù đều là của Cơ Vân Thiền, nhưng cũng có thể coi như là của Vũ Long Thiên Tông. Tổn thất nặng nề như thế, Tư Không Như Ý sợ là hận không thể tự tay chém chính mình thành bầm thây vạn đoạn .
Suy nghĩ này lao nhanh từ trong đầu Mộ Hàn mà hiện ra. Trong chớp mắt trong lòng hắn cười thầm một tiếng, hiện tại đâu phải là là lúc bà ta muốn giết là có thể giết được.
Tư Không Như Ý vừa đi. Cơ Vân Thiền tự nhiên cũng sẽ không lưu lại.
Lưu luyến liếc mắt nhìn đan dược, Đạo Khí trong tay Ngọc Tâm Hạc và Phù Kiên , Cơ Vân Thiền nhiều lần nghiến răng nghiến lợi phát ra âm thanh trực tiếp lọt vào trong tai Mộ Hàn:
- Mộ Hàn, cứ chờ đấy. Ngày hôm nay ngươi cầm đi cái gì từ chỗ của ta, sau này ta nhất định sẽ thu hồi lại tất cả mọi thứ, cả vốn lẫn lãi!
- Hảo. Ta chờ ngươi!
Mộ Hàn nheo mắt cười một tiếng, trả lời rất có nghĩa khác.
. . .
Cơ Vân Thiền hai mắt trừng trừng, nắm chặt nắm đấm, oán hận rời đi. Ngay cả môi đều bị hàm răng cắn chảy máu. Tổn thất hôm nay , tuyệt đối khiến cho nàng đau lòng tới cực điểm. Nếu như chỉ là ba viên đan dược, nàng còn có thể đón nhận. Nhưng mà mất đi ba món Đạo Khí siêu phẩm, lại làm cho nàng nhỏ máu trong tim.
Mộ Hàn ngay cả ý định giết người Tư Không Như Ý đều còn không để tâm, nên đối với uy hiếp của Cơ Vân Thiền càng là không lưu tâm. Hắn nhìn lướt qua một lượt, rồi liền nhìn về phía Ngọc Tâm Hạc và Phù Kiên.
Tiền đặt cược của hai bên đều là do bọn họ tạm giữ. Trừ ba viên đan dược quí giá không nói, chỉ là Đạo Khí siêu phẩm, mà đã có đến năm món. Ngay cả bọn họ, nhìn trong lòng bàn tay là những cường đại Đạo Khí với một vầng ánh sáng lấp lánh nhấp nháy thì cũng có loại cảm giác tim đập thình thịch.
/1022
|