Nếu có người ghi lại được chuyện này, hai tên khốn Vũ Tôn và Xích Huyết Hoàng tuyệt đối lưu danh sử sách muôn đời với tiêu đề : Võ Hoàng trộm cắp, phá hoại thiên hạ. Tự cổ chí kim có lẽ duy nhất có hai tên này, về sau thì chưa biết được có kẻ nào học theo hay không.
------- -------
Vô Cực môn,
“Đây là Vô Cực môn sao? Thật ghê gớm a.” Vũ Tôn trong Hồn Hải quan sát toàn cảnh Vô Cực môn từ trên cao cảm thán. Đây là lần đầu tiên hắn được thấy một nơi rộng lớn, hoành tráng đến vậy, như nhà quê ra thành phố.
Vô Cực môn tọa lạc trên một ngọn núi rất lớn, dài hàng trăm dặm. Linh khí nơi đây quả nhiên nồng đậm hơn rất nhiều những nơi Vũ Tôn và Xích Huyết Hoàng đi qua. Xung quanh môn phái có đại trận bảo hộ, có thể chống đỡ được cường giả Võ Đế xâm phạm. Bên trong môn phái, từng tòa nhà nối nhau san sát. Riêng phòng ốc của đệ tử cũng đã hàng ngàn tòa chưa kể động phủ. Tọa lạc ngay tại trung tâm là Đại Sảnh, nơi nghị sự quan trọng của các nhân vật cao tầng môn phái.
Tầng lớp kiến trúc được bố trí vô cùng hài hòa. Từng dãy phòng ốc lớp học được phân chia rất rõ ràng, rành mạch, trang trí hết sức gọn gàng, đẹp đẽ. Xung quanh trồng rất nhiều loại cây có khả năng điều chỉnh tâm thần, nâng cao sức tập trung. Lui một chút ra ngoài là Võ Đài, nơi các đệ tử tập luyện với nhau. Võ Đài Vũ gia so với nơi này quả là như con kiến so với con voi. Cách đó không xa là “Dược Viên”, nơi trồng rất nhiều loại Linh Thảo … Xung quanh môn phái trồng rất nhiều cây dược liệu quí giá, khiến người khác phát thèm.
Xích Huyết Hoàng dùng thần thức đảo qua toàn bộ Vô Cực môn, phát hiện ở một nơi không ai ngờ tới là ngay dưới lòng đất trong đại sảnh có một tên cường giả Võ Đế đang bế quan. Đó là một lão già trông khoảng sáu mươi tuổi, da dẻ có chút nhăn nheo nhưng vẫn tráng kiện, hồng hào. Tu vi của lão là Võ Đế trung kì. Ngoài ra còn quả như lời Trương Nhược Tích nói, nơi đây có ba tên Võ Thánh. Một Hậu kì, hai trung kì, Võ Vương trở xuống thì rất nhiều. Khẽ phất tay, Xích Huyết Hoàng thân hình bỗng nhiên tiêu thất.
Bên trong động phủ dưới lòng đại sảnh, tên Võ Đế đang khoanh chân tu luyện. Hắn tấn thăng Võ Đế đã ba trăm năm, niên kỉ của hắn cũng trên tám trăm rồi. Hắn cũng là cường giả số một của Vô Cực môn. Hắn đã tồn tại qua nhiều đời Chưởng môn, trong miệng nhiều kẻ hắn thuộc hàng “Lão Tổ Tông”. Hắn chính là người có quyền quyết định mọi chuyện tại môn phái, vì thế Xích Huyết Hoàng trực tiếp đi gặp hắn cho khỏi mất thời gian.
“Nhóp nhép, nhóp nhép.” Tên Võ Đế đang trong trạng thái tu luyện chợt thanh tỉnh bởi tiếng nhai hoa quả rất lớn. “Quái lạ, tại sao lại có tiếng người ăn đồ ở đây?, không lẽ ta bế quan đột nhiên khiến thính giác tốt hơn, có thể nghe được âm thanh kể cả đã qua một trận pháp cách biệt âm thanh hay sao?” Tên Võ Đế già nua thầm nghĩ.
Khi hắn định mở mắt để thoát hoàn toàn khỏi trạng thái tu luyện thì tiếng động biến mất. “Hay ta nhầm lẫn.” . Khẽ thở dài. Không có tiếng gì nữa. “ Có lẽ ta nhầm thật rồi. Lần này bế quan không thu hoạch được gì, quả thật lo lắng a. Thọ nguyên còn không tới hai trăm năm, vô pháp đạt tới Võ Đế hậu kì thì ta coi như chấm hết. Chỉ hi vọng lúc đó bọn hậu bối có kẻ đạt tới Võ Đế thì ta có nhắm mắt xuôi tay cũng yên lòng.”
Lúc hắn chuẩn bị nhập định tiến vào bế quan lần nữa thì tiếng “tóp tép” lại vang lên, còn rõ ràng hơn lúc trước rất nhiều, hơn nữa mùi hoa quả sực nức khắp căn phòng. Một dự cảm không lành xuất hiện trong lòng, hắn vội vàng mở hai mắt. Kế sau đó là hắn chấn kinh. Bởi vì trước mặt, cách hắn không xa đang có “ một thằng nhóc” mặc bộ đồ trắng như tuyết lù lù ngồi vắt vẻo trên một cái ghế dựa, trước mặt “nó” là một cái bàn, bên trên bày biện rất nhiều hoa quả, cả chưa ăn lẫn đã ăn rồi. “Thằng nhóc” đó chính là Xích Huyết Hoàng trong thân thể Vũ Tôn.
Mồ hôi lạnh túa ra. Đã hàng trăm năm hắn không biết sợ hãi là gì bây giờ đột nhiên hắn cảm thấy run rẩy. Một kẻ vô thanh vô tức tiến vào được trong động phủ của hắn, ung dung ngồi vắt chân ăn hoa quả mà hắn không hề biết. Thực lực “ thằng nhóc” này tuyệt đối vô cùng kinh khủng. Có lẽ là “Võ Đế hậu kì đại viên mãn” . Không biết hắn có mục đích gì a.
“Ngươi quá già nua, chậm chạp. Ta ngồi đây nửa canh giờ, ăn hết vô số hoa quả ngươi còn không biết gì.” Xích Huyết Hoàng trong thân thể Vũ Tôn nói.
Tên Võ Đế tím mặt. Đã không biết bao lâu không có ai dám xúc phạm hắn như vậy. Những kẻ như thế trước kia đều bị hắn giết. Nhưng bây giờ hắn lại không dám manh động. Căn bản hắn không nắm chắc làm gì được đối phương.Cố nhẫn nhịn, hắn lạnh lùng nói:
“Không biết các hạ ghé thăm động phủ của ta có việc gì?”
“Ta bị người khác tới tận cửa từ hôn, còn bị người ta dọa giết cả nhà.” Đáp lại hắn là một câu trả lời ngàn tính, vạn tính hắn cũng không dám nghĩ tới. Có mười đời nhà hắn cũng không nghĩ ra được câu trả lời như vậy chứ đừng nói là hắn.
“Các hạ trêu đùa bổn tọa? Dù tu vi của ngươi ta nhìn không thấu, nhưng cùng lắm cũng chỉ hơn ta một tiểu cảnh giới. Trâu chết vào tay ai chưa rõ đâu.” Lần này tên Võ Đế thực sự nổi giận. Rõ ràng là Vũ Tôn đang hí lộng hắn. Làm gì có kẻ nào dám tới tận nhà từ hôn Võ Đế hậu kì? Ngươi chê sống chưa đủ à? Lại còn dám dọa giết cả nhà hắn nữa. Chuyện khôi hài này tự cổ chí kim chưa từng có, cho nên tuyệt đối tên kia đang hí lộng hắn.
“Chỉ dựa vào ngươi mà đòi sống chết với Bổn Tọa? Ngươi nghĩ ngươi là Võ Hoàng đỉnh phong?” Xích Huyết Hoàng bỏ trái cây đang ăn dở xuống, ánh mắt lạnh như băng, tràn đầy xem thường nhìn tên Võ Đế.
“Ngươi…” Tên Võ Đế tức giận đứng dậy, chỉ ngón tay vào người Xích Huyết Hoàng. Tuy nhiên, ngay sau đó, một chuyện kinh khủng làm hắn nhớ suốt đời không bao giờ dám quên xuất hiện.
Hắn chỉ thấy Vũ Tôn giơ bàn tay lên hư không, khẽ nắm lại. Lập tức thân thể hắn cứng đờ, không thể hoạt động được. Một cảm giác vô lực xuất hiện khiến hắn run rẩy. Cả người hắn không theo ý muốn bị nhấc bay lên dần. Kinh khủng hơn, là kẻ nhấc hắn lên cũng lăng không đều với hắn, cao hơn nửa người. Điều này khiến hắn kinh khủng như chuột bị ném vào chảo dầu.
Hắn thất thanh la lớn:
“ Thiên địa chi uy, Lăng không phi hành. Võ… Võ Hoàng.”
Có thể mượn thiên địa lực lượng dùng cho mình, có thể không cần gì mà lăng không phi hành tuyệt đối là Võ Hoàng, không thể là giả được. Nhưng không phải đã hơn bốn ngàn năm Tiềm Long Đại Lục không có cường giả Võ Hoàng sao? Vậy đây là gì a? Lù lù một Võ Hoàng ngay trước mặt ta. Ta xxx cả tổ tông tên nào viết lịch sử.
Xích Huyết Hoàng nhẹ mở bàn tay đang nắm lại, sau đó phất tay về phía trước. Tên Võ Đế ngay lập tức bị đánh văng về phía sau, đập vào trận pháp bảo vệ hắn tự tay bố trí trước kia. Tuy nhiên, hắn không dám đứng dậy. Đôi mắt hắn nhìn Vũ Tôn tràn đầy kinh khủng.
Xích Huyết Hoàng lại ngồi xuống ghế, lấy quả táo khi nãy đang ăn dở tiếp tục đưa lên miệng gặm. Hắn không buồn nhìn tên Võ Đế, lẩm bẩm:
“Bảo ngươi rồi ngươi không nghe. Bổn tọa nói thật ngươi lại không tin, còn muốn thách thức sống chết với bổn tọa. Đúng là chân chó đòi đá cao hơn ngà voi. Bổn tọa muốn giết ngươi chỉ một cái phất tay.”
Tên Võ Đế run rẩy nhìn Vũ Tôn. Hắn thực sự run sợ. Có thể lúc trước Vũ Tôn nói điều này sẽ bị hắn nhổ vào nhưng bây giờ tuyệt đối là sự thật a. Chỉ một cái phất tay của Vũ Tôn cũng đủ giết hắn. Tổ Tông của ta a, ngài ở đâu mau hiển linh về cứu ta khỏi tên sát thần này. Hắn mà nổi giận giết ta, còn hủy cả Vô Cực môn thì ta biết ăn nói làm sao với liệt tổ liệt tông a.
“Ngươi tên gì?” Đột nhiên Vũ Tôn hỏi.
“Ta fuck. Ngươi tới nhà ta, đánh ta còn không biết ta tên gì.” Tên Võ Đế thầm chửi, nhưng không dám hé nửa lời. Hắn cúi mặt cung kính nói:
“Bẩm Võ Hoàng, tục danh của thần là Vô Cực Thiên Phong.”
“Ta bị người khác tới tận cửa từ hôn, còn bị người ta dọa giết cả nhà.” Xích Huyết Hoàng lại cất tiếng than thở .
Lần này, Vô Cực Thiên Phong trực tiếp phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.
………….
Lời tác giả: Đa tạ các đạo hữu đã ủng hộ. Sắp đạt 7k lượt xem nên hôm nay ta up hai chương. Có thể sẽ có chương nữa nếu còn kịp thời gian. Đặc biệt cảm tạ đạo hữu có biệt danh Nguoidaivip và Legendaryphoenix, NgocLinhTien đã ủng hộ bằng cách Đề Cử bằng bạc. Chân thành cảm tạ hai vị a. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ Vũ Tôn.
------- -------
Vô Cực môn,
“Đây là Vô Cực môn sao? Thật ghê gớm a.” Vũ Tôn trong Hồn Hải quan sát toàn cảnh Vô Cực môn từ trên cao cảm thán. Đây là lần đầu tiên hắn được thấy một nơi rộng lớn, hoành tráng đến vậy, như nhà quê ra thành phố.
Vô Cực môn tọa lạc trên một ngọn núi rất lớn, dài hàng trăm dặm. Linh khí nơi đây quả nhiên nồng đậm hơn rất nhiều những nơi Vũ Tôn và Xích Huyết Hoàng đi qua. Xung quanh môn phái có đại trận bảo hộ, có thể chống đỡ được cường giả Võ Đế xâm phạm. Bên trong môn phái, từng tòa nhà nối nhau san sát. Riêng phòng ốc của đệ tử cũng đã hàng ngàn tòa chưa kể động phủ. Tọa lạc ngay tại trung tâm là Đại Sảnh, nơi nghị sự quan trọng của các nhân vật cao tầng môn phái.
Tầng lớp kiến trúc được bố trí vô cùng hài hòa. Từng dãy phòng ốc lớp học được phân chia rất rõ ràng, rành mạch, trang trí hết sức gọn gàng, đẹp đẽ. Xung quanh trồng rất nhiều loại cây có khả năng điều chỉnh tâm thần, nâng cao sức tập trung. Lui một chút ra ngoài là Võ Đài, nơi các đệ tử tập luyện với nhau. Võ Đài Vũ gia so với nơi này quả là như con kiến so với con voi. Cách đó không xa là “Dược Viên”, nơi trồng rất nhiều loại Linh Thảo … Xung quanh môn phái trồng rất nhiều cây dược liệu quí giá, khiến người khác phát thèm.
Xích Huyết Hoàng dùng thần thức đảo qua toàn bộ Vô Cực môn, phát hiện ở một nơi không ai ngờ tới là ngay dưới lòng đất trong đại sảnh có một tên cường giả Võ Đế đang bế quan. Đó là một lão già trông khoảng sáu mươi tuổi, da dẻ có chút nhăn nheo nhưng vẫn tráng kiện, hồng hào. Tu vi của lão là Võ Đế trung kì. Ngoài ra còn quả như lời Trương Nhược Tích nói, nơi đây có ba tên Võ Thánh. Một Hậu kì, hai trung kì, Võ Vương trở xuống thì rất nhiều. Khẽ phất tay, Xích Huyết Hoàng thân hình bỗng nhiên tiêu thất.
Bên trong động phủ dưới lòng đại sảnh, tên Võ Đế đang khoanh chân tu luyện. Hắn tấn thăng Võ Đế đã ba trăm năm, niên kỉ của hắn cũng trên tám trăm rồi. Hắn cũng là cường giả số một của Vô Cực môn. Hắn đã tồn tại qua nhiều đời Chưởng môn, trong miệng nhiều kẻ hắn thuộc hàng “Lão Tổ Tông”. Hắn chính là người có quyền quyết định mọi chuyện tại môn phái, vì thế Xích Huyết Hoàng trực tiếp đi gặp hắn cho khỏi mất thời gian.
“Nhóp nhép, nhóp nhép.” Tên Võ Đế đang trong trạng thái tu luyện chợt thanh tỉnh bởi tiếng nhai hoa quả rất lớn. “Quái lạ, tại sao lại có tiếng người ăn đồ ở đây?, không lẽ ta bế quan đột nhiên khiến thính giác tốt hơn, có thể nghe được âm thanh kể cả đã qua một trận pháp cách biệt âm thanh hay sao?” Tên Võ Đế già nua thầm nghĩ.
Khi hắn định mở mắt để thoát hoàn toàn khỏi trạng thái tu luyện thì tiếng động biến mất. “Hay ta nhầm lẫn.” . Khẽ thở dài. Không có tiếng gì nữa. “ Có lẽ ta nhầm thật rồi. Lần này bế quan không thu hoạch được gì, quả thật lo lắng a. Thọ nguyên còn không tới hai trăm năm, vô pháp đạt tới Võ Đế hậu kì thì ta coi như chấm hết. Chỉ hi vọng lúc đó bọn hậu bối có kẻ đạt tới Võ Đế thì ta có nhắm mắt xuôi tay cũng yên lòng.”
Lúc hắn chuẩn bị nhập định tiến vào bế quan lần nữa thì tiếng “tóp tép” lại vang lên, còn rõ ràng hơn lúc trước rất nhiều, hơn nữa mùi hoa quả sực nức khắp căn phòng. Một dự cảm không lành xuất hiện trong lòng, hắn vội vàng mở hai mắt. Kế sau đó là hắn chấn kinh. Bởi vì trước mặt, cách hắn không xa đang có “ một thằng nhóc” mặc bộ đồ trắng như tuyết lù lù ngồi vắt vẻo trên một cái ghế dựa, trước mặt “nó” là một cái bàn, bên trên bày biện rất nhiều hoa quả, cả chưa ăn lẫn đã ăn rồi. “Thằng nhóc” đó chính là Xích Huyết Hoàng trong thân thể Vũ Tôn.
Mồ hôi lạnh túa ra. Đã hàng trăm năm hắn không biết sợ hãi là gì bây giờ đột nhiên hắn cảm thấy run rẩy. Một kẻ vô thanh vô tức tiến vào được trong động phủ của hắn, ung dung ngồi vắt chân ăn hoa quả mà hắn không hề biết. Thực lực “ thằng nhóc” này tuyệt đối vô cùng kinh khủng. Có lẽ là “Võ Đế hậu kì đại viên mãn” . Không biết hắn có mục đích gì a.
“Ngươi quá già nua, chậm chạp. Ta ngồi đây nửa canh giờ, ăn hết vô số hoa quả ngươi còn không biết gì.” Xích Huyết Hoàng trong thân thể Vũ Tôn nói.
Tên Võ Đế tím mặt. Đã không biết bao lâu không có ai dám xúc phạm hắn như vậy. Những kẻ như thế trước kia đều bị hắn giết. Nhưng bây giờ hắn lại không dám manh động. Căn bản hắn không nắm chắc làm gì được đối phương.Cố nhẫn nhịn, hắn lạnh lùng nói:
“Không biết các hạ ghé thăm động phủ của ta có việc gì?”
“Ta bị người khác tới tận cửa từ hôn, còn bị người ta dọa giết cả nhà.” Đáp lại hắn là một câu trả lời ngàn tính, vạn tính hắn cũng không dám nghĩ tới. Có mười đời nhà hắn cũng không nghĩ ra được câu trả lời như vậy chứ đừng nói là hắn.
“Các hạ trêu đùa bổn tọa? Dù tu vi của ngươi ta nhìn không thấu, nhưng cùng lắm cũng chỉ hơn ta một tiểu cảnh giới. Trâu chết vào tay ai chưa rõ đâu.” Lần này tên Võ Đế thực sự nổi giận. Rõ ràng là Vũ Tôn đang hí lộng hắn. Làm gì có kẻ nào dám tới tận nhà từ hôn Võ Đế hậu kì? Ngươi chê sống chưa đủ à? Lại còn dám dọa giết cả nhà hắn nữa. Chuyện khôi hài này tự cổ chí kim chưa từng có, cho nên tuyệt đối tên kia đang hí lộng hắn.
“Chỉ dựa vào ngươi mà đòi sống chết với Bổn Tọa? Ngươi nghĩ ngươi là Võ Hoàng đỉnh phong?” Xích Huyết Hoàng bỏ trái cây đang ăn dở xuống, ánh mắt lạnh như băng, tràn đầy xem thường nhìn tên Võ Đế.
“Ngươi…” Tên Võ Đế tức giận đứng dậy, chỉ ngón tay vào người Xích Huyết Hoàng. Tuy nhiên, ngay sau đó, một chuyện kinh khủng làm hắn nhớ suốt đời không bao giờ dám quên xuất hiện.
Hắn chỉ thấy Vũ Tôn giơ bàn tay lên hư không, khẽ nắm lại. Lập tức thân thể hắn cứng đờ, không thể hoạt động được. Một cảm giác vô lực xuất hiện khiến hắn run rẩy. Cả người hắn không theo ý muốn bị nhấc bay lên dần. Kinh khủng hơn, là kẻ nhấc hắn lên cũng lăng không đều với hắn, cao hơn nửa người. Điều này khiến hắn kinh khủng như chuột bị ném vào chảo dầu.
Hắn thất thanh la lớn:
“ Thiên địa chi uy, Lăng không phi hành. Võ… Võ Hoàng.”
Có thể mượn thiên địa lực lượng dùng cho mình, có thể không cần gì mà lăng không phi hành tuyệt đối là Võ Hoàng, không thể là giả được. Nhưng không phải đã hơn bốn ngàn năm Tiềm Long Đại Lục không có cường giả Võ Hoàng sao? Vậy đây là gì a? Lù lù một Võ Hoàng ngay trước mặt ta. Ta xxx cả tổ tông tên nào viết lịch sử.
Xích Huyết Hoàng nhẹ mở bàn tay đang nắm lại, sau đó phất tay về phía trước. Tên Võ Đế ngay lập tức bị đánh văng về phía sau, đập vào trận pháp bảo vệ hắn tự tay bố trí trước kia. Tuy nhiên, hắn không dám đứng dậy. Đôi mắt hắn nhìn Vũ Tôn tràn đầy kinh khủng.
Xích Huyết Hoàng lại ngồi xuống ghế, lấy quả táo khi nãy đang ăn dở tiếp tục đưa lên miệng gặm. Hắn không buồn nhìn tên Võ Đế, lẩm bẩm:
“Bảo ngươi rồi ngươi không nghe. Bổn tọa nói thật ngươi lại không tin, còn muốn thách thức sống chết với bổn tọa. Đúng là chân chó đòi đá cao hơn ngà voi. Bổn tọa muốn giết ngươi chỉ một cái phất tay.”
Tên Võ Đế run rẩy nhìn Vũ Tôn. Hắn thực sự run sợ. Có thể lúc trước Vũ Tôn nói điều này sẽ bị hắn nhổ vào nhưng bây giờ tuyệt đối là sự thật a. Chỉ một cái phất tay của Vũ Tôn cũng đủ giết hắn. Tổ Tông của ta a, ngài ở đâu mau hiển linh về cứu ta khỏi tên sát thần này. Hắn mà nổi giận giết ta, còn hủy cả Vô Cực môn thì ta biết ăn nói làm sao với liệt tổ liệt tông a.
“Ngươi tên gì?” Đột nhiên Vũ Tôn hỏi.
“Ta fuck. Ngươi tới nhà ta, đánh ta còn không biết ta tên gì.” Tên Võ Đế thầm chửi, nhưng không dám hé nửa lời. Hắn cúi mặt cung kính nói:
“Bẩm Võ Hoàng, tục danh của thần là Vô Cực Thiên Phong.”
“Ta bị người khác tới tận cửa từ hôn, còn bị người ta dọa giết cả nhà.” Xích Huyết Hoàng lại cất tiếng than thở .
Lần này, Vô Cực Thiên Phong trực tiếp phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.
………….
Lời tác giả: Đa tạ các đạo hữu đã ủng hộ. Sắp đạt 7k lượt xem nên hôm nay ta up hai chương. Có thể sẽ có chương nữa nếu còn kịp thời gian. Đặc biệt cảm tạ đạo hữu có biệt danh Nguoidaivip và Legendaryphoenix, NgocLinhTien đã ủng hộ bằng cách Đề Cử bằng bạc. Chân thành cảm tạ hai vị a. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ Vũ Tôn.
/237
|