Trương Nhược Tích không thể tin nổi lại là Võ Thánh.
Chuyện này quả thực quá hoang đường rồi. Hơn bốn mươi tuổi đã là Võ Thánh, tự cổ chí kim chỉ đếm trên đầu ngón tay a.Vũ gia vậy mà có cao thủ Võ Thánh, hơn nữa nhiều kẻ trong số họ còn từng ghét phu thê Vũ Thiếu Dương ra mặt.
Thiên a, quả thực loạn hết rồi.
...
“Mẫu thân, dừng tay đi.” Vũ Tôn quay lại nhìn Trương Nhược Tích nói.
“Tôn Nhi, bọn chúng có ý định muốn giết con cùng phụ thân con. Con đừng mềm lòng. Đây chính là minh chứng tiêu biểu cho “Lòng người hiểm ác” đấy, con hãy nhớ lấy .”
“Mẫu thân, mọi chuyện hãy để nhi tử giải quyết, được chứ. Người hãy tin tưởng Nhi tử đi.” Vũ Tôn nhìn thẳng Trương Nhược Tích, ánh mắt đầy kiên định.
“Được rồi Tôn nhi. Mẫu thân nghe con.” Trương Nhược Tích nhìn đôi mắt trong veo của Nhi tử khiến nộ hỏa trong lòng nàng giảm đi nhiều. Nàng khẽ gật đầu.
Trương Nhược Tích hạ bàn tay xuống. Lập tức ba người bọn Khương Uy rơi như sung xuống mặt đất. Tuy vô cùng nhục nhã, đau đớn nhưng cả Khương Uy lẫn Lâm Sinh đều không dám hé răng nửa lời.
Còn Lâm Khả Nhi lúc này đã tỉnh lại, cuối cùng thì đầu óc nàng ta có vẻ đã khá hơn nên khi nhìn trạng thái của Khương Uy, Lâm Sinh nàng cũng hiểu được rằng Trương Nhược Tích cường hoành hơn Khương Uy. Hơn nữa, nhìn đến đôi cánh sau lưng Nhược Tích thì nàng hoàn toàn hiểu. Vẻ mặt đanh đá khi nãy không còn, chỉ còn một khuôn mặt sưng vù.
Vũ Tôn từ từ tiến đến trước mặt ba người, cúi xuống nói:
“Về hôn sự này, phụ mẫu ta mới nhắc đến một lần. Ta chỉ nghĩ hôn ước hai gia đình ước định chỉ là lời nói chơi lúc vui vẻ nên chưa từng nghĩ gì đến nó. Các ngươi hoàn toàn có thể xem như nó không tồn tại. Hoặc các ngươi chỉ cần tới nhẹ nhàng nói chuyện, chắc chắn chúng ta sẽ không níu giữ làm gì. Nhưng hôm nay, các ngươi lại hùng hổ tới . Ban đầu là xem thường, rồi dọa nạt, như bố thí cho chúng ta ít đồ vật. Vô Cực môn dù lớn nhưng không phải chỉ là loại ỷ thế hiếp người thế này chứ?”
Hắn từ từ nói, không kiêu căng siểm nịnh. Những lời hắn nói hoàn toàn là sự thật, là suy nghĩ trong đầu hắn. Đám người Lâm Khả Nhi cúi mặt xuống đất không dám ngẩng đầu lên. Quả thực, khi bình tĩnh nghĩ lại chuyện này thì bọn chúng là người không đúng a. Nhưng đâu thể quay lại thời gian được.
“Các ngươi chê ta là phế vật. Đúng, ta mười lăm tuổi nhưng không có tu vi, ta là phế vật. Nhưng các ngươi thử đặt địa vị là ta xem thế nào? Từ một chuyện không đâu các ngươi xé ra lớn chuyện, muốn giết sạch người Vũ gia ở đây. Đáng ra ta nên bảo mẫu thân ta giết các ngươi nhưng thôi, các ngươi đi đi. Giết các ngươi chẳng giải quyết được gì còn làm bẩn nhà của ta.
Quay về nói với Chưởng giáo của các ngươi Hôn sự của ta và Lâm Khả Nhi đã không còn. Đúng ba năm sau, đích thân ta sẽ tới Vô Cực môn chứng minh cho các ngươi thấy ta có phải phế vật hay không.
Lâm Khả Nhi, ngươi nghe cho rõ đây. Vũ Tôn ta tuyên chiến với ngươi đúng ngày này ba năm sau, ngay tại Vô Cực môn. Nếu ta thất bại thì ta sẽ quỳ xuống cửa Vô Cực môn nhận sai với ngươi, mọi chuyện sau đó sẽ do ngươi quyết định, kể cả mạng sống của ta. Nếu không, ngươi phải quì xuống trước mặt phụ mẫu ta xin lỗi vì mọi chuyện ngày hôm nay. Ta không giữ lời trời tru đất diệt. Lâm Khả Nhi, ngươi có dám không?” Vũ Tôn gằn giọng nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhi nói.
Lâm Khả Nhi cùng mọi người nhìn Vũ Tôn. Ánh mắt hắn không hề toát ra chút sợ hãi nào mà tràn đầy tự tin cùng kiên định. Không hiểu sao Lâm Khả Nhi nhìn hắn lại bất chợt cảm thấy sợ hãi. Nàng vội vàng chấn chỉnh suy nghĩ. Không thể, không thể nào là nàng sợ hắn. Hắn chỉ là phế vật, nàng mới 15 tuổi đã có tu vi Hậu Thiên nhất trọng, tuyệt đối là một thiên tài. Cho dù ba năm nữa thì sao. Nàng có Vô Cực môn, có sư phụ là Võ Thánh, có vô số tài nguyên tu luyện, công pháp bậc nhất vậy có gì phải sợ hắn chứ. Đánh cược mạng của mình, đây là ngươi lựa chọn. Ngày đó ta sẽ tự tay giết ngươi trả nỗi nhục hôm nay.
“Được, ta đồng ý. Nếu ta thất bại, sống chết mặc ngươi định đoạt.” Lâm Khả Nhi cắn răng trả lời. Lòng hiếu thắng, suy nghĩ bồng bột trẻ con nổi lên khiến Lâm Khả Nhi dễ dàng đồng ý Vũ Tôn. Khương Uy, Lâm Sinh muốn ngăn cản nàng cũng không kịp.
“Thực sự là đồ ngu muội mà” Khương Uy thầm mắng.
“Tốt lắm. Các ngươi đi đi, đừng để ta thấy các ngươi kẻo đổi ý. ” Vũ Tôn nói.
“Được, ba năm sau ta sẽ chờ ngươi ở Vô Cực môn ...” Lâm Khả Nhi trừng mắt đáp lại.
Nàng còn muốn nói thêm gì đó nhưng Lâm Sinh cùng Khương Uy vội vã nhìn trương Nhược Tích, thấy nàng vẫn lăng không đứng tại chỗ không có ý định ngăn cản nên dứt khoát kéo nàng rời đi như bị chó đuổi phía sau, mất hết phong phạm của cường giả. Bọn họ chờ câu nói của Vũ Tôn lâu lắm rồi. Đúng là từ khi Trương Nhược Tích hiển uy, gần như cái chết luôn cận kề ngay bên cạnh, thậm chí nói đã đi qua Quỷ môn quan cũng cấm có sai.
Rời khỏi Vũ gia, Khương Uy đem ba người chạy như ma đuổi. Hắn còn không dám ngoái lại đằng sau vì sợ Trương Nhược Tích đuổi theo. Hắn chỉ biết chạy, và chạy. Hắn hận tại sao phụ mẫu hắn chỉ cho hắn có hai chân a, có bốn chân có phải chạy nhanh gấp đôi không. Phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, về bẩm báo mọi chuyện với Chưởng môn để người báo thù a. Nhất định không thể để yên được.
Còn Vũ gia, toàn bộ Trưởng lão có mặt ngày hôm nay câm như hến, khiếp sợ nhìn Trương Nhược Tích.Bọn họ còn không dám hít thở mạnh chứ đừng nói là dám làm gì khác. Những kẻ đối đầu với Vũ Thiếu Dương khi Trương Nhược Tích liếc mắt qua đều run lẩy bẩy đứng không vững. Một sự im lặng đến đáng sợ.
Vũ Thiên Đô trong lòng thầm cười hắc hắc. “Các ngươi xem ra cũng chẳng khác gì ta trước đây là bao a. Để xem bây giờ còn kẻ nào dám xấc xược nữa. Đến cả Vô Cực môn còn đắc tội rồi, mấy mạng nhỏ nhoi của các ngươi đâu đáng gì. Chết tiệt, Vô Cực môn”
“ Thiếu Dương, Nhược Tích, chúng ta đã triệt để đắc tội Vô Cực môn, phải mau chóng rời khỏi đây a. Còn rừng xanh lo gì thiếu củi đốt, đến khi nào các ngươi trở thành Võ Đế thì cũng là lúc Vũ gia phát dương quang đại.” Vũ Thiên Đô lo lắng nói.
Lời Vũ Thiên Đô nói ra khiến các Trưởng lão giật mình. Đúng vậy, Vô Cực môn cũng có Võ Thánh, thậm chí Võ Đế, như vậy Trương Nhược Tích chống đỡ làm sao nổi. Hôm nay đã triệt để chọc giận bọn họ, tuyệt đối bọn chúng sẽ không bỏ qua chuyện này. Nếu Vô Cực môn thực sự hưng sư động chúng thì Vũ gia chắc chắn sẽ chạy trời không khỏi nắng. Nhưng mà cái gì? “đến khi nào các ngươi trở thành Võ Đế thì cũng là lúc Vũ gia phát dương quang đại” . Vũ Thiên Đô nói các ngươi, không phải ngươi? Không lẽ Vũ Thiếu Dương cũng ... Một suy nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu mọi người. Và để minh chứng cho suy nghĩ đó, Vũ Thiếu Dương đáp:
“Phụ thân không cần lo lắng, ta tin bọn họ không nguyện đắc tội với hai Võ Thánh đâu. Hơn nữa cho dù Vô Cực môn tới đây chúng ta cũng là người nắm đằng chuôi, không cần phải lo lắng.”
Ôi cái ... abcxyz. Vũ Thiếu Dương đúng là Võ Thánh thật sao? Trời đất này đảo lộn rồi à mà Võ Thánh đột nhiên mọc ra hai người, lại là phu thê lâu nay bọ gia tộc vứt bỏ. Các Trưởng lão chỉ thấy không khác gì một giấc mơ. Tự nhiên trời có vẻ lạnh giữa mùa thu a. Trước đây ta có làm gì đắc tội họ không nhỉ? Nhiều người thầm nghĩ lại.
“Tất nhiên, kẻ nào sợ chết có thể đi ngay lập tức, chúng ta sẽ không ngăn cản. Nhưng sau này tuyệt đối không được bước chân trở lại Vũ gia, nếu không giết không tha. Bây giờ ai rời khỏi gia tộc hãy đi ngay lập tức, ai ở lại nghĩa là vẫn muốn trung thành với gia tộc, nguyện sống chết vì gia tộc.” Vũ Thiếu Dương nói lớn.
Một vài kẻ rục rịch muốn đi nhưng nhìn quanh thì đại đa số mọi người lựa chọn ở lại khiến chúng chùn bước. Chúng sợ sau khi bước ra khỏi cửa, Vũ Thiếu Dương sẽ giết chúng để thị uy. Chúng chờ một kẻ đi đầu tiên nhưng kẻ này nhìn kẻ kia, tóm lại tất cả chẳng có ai di động dù nửa bước chân.
Chuyện này quả thực quá hoang đường rồi. Hơn bốn mươi tuổi đã là Võ Thánh, tự cổ chí kim chỉ đếm trên đầu ngón tay a.Vũ gia vậy mà có cao thủ Võ Thánh, hơn nữa nhiều kẻ trong số họ còn từng ghét phu thê Vũ Thiếu Dương ra mặt.
Thiên a, quả thực loạn hết rồi.
...
“Mẫu thân, dừng tay đi.” Vũ Tôn quay lại nhìn Trương Nhược Tích nói.
“Tôn Nhi, bọn chúng có ý định muốn giết con cùng phụ thân con. Con đừng mềm lòng. Đây chính là minh chứng tiêu biểu cho “Lòng người hiểm ác” đấy, con hãy nhớ lấy .”
“Mẫu thân, mọi chuyện hãy để nhi tử giải quyết, được chứ. Người hãy tin tưởng Nhi tử đi.” Vũ Tôn nhìn thẳng Trương Nhược Tích, ánh mắt đầy kiên định.
“Được rồi Tôn nhi. Mẫu thân nghe con.” Trương Nhược Tích nhìn đôi mắt trong veo của Nhi tử khiến nộ hỏa trong lòng nàng giảm đi nhiều. Nàng khẽ gật đầu.
Trương Nhược Tích hạ bàn tay xuống. Lập tức ba người bọn Khương Uy rơi như sung xuống mặt đất. Tuy vô cùng nhục nhã, đau đớn nhưng cả Khương Uy lẫn Lâm Sinh đều không dám hé răng nửa lời.
Còn Lâm Khả Nhi lúc này đã tỉnh lại, cuối cùng thì đầu óc nàng ta có vẻ đã khá hơn nên khi nhìn trạng thái của Khương Uy, Lâm Sinh nàng cũng hiểu được rằng Trương Nhược Tích cường hoành hơn Khương Uy. Hơn nữa, nhìn đến đôi cánh sau lưng Nhược Tích thì nàng hoàn toàn hiểu. Vẻ mặt đanh đá khi nãy không còn, chỉ còn một khuôn mặt sưng vù.
Vũ Tôn từ từ tiến đến trước mặt ba người, cúi xuống nói:
“Về hôn sự này, phụ mẫu ta mới nhắc đến một lần. Ta chỉ nghĩ hôn ước hai gia đình ước định chỉ là lời nói chơi lúc vui vẻ nên chưa từng nghĩ gì đến nó. Các ngươi hoàn toàn có thể xem như nó không tồn tại. Hoặc các ngươi chỉ cần tới nhẹ nhàng nói chuyện, chắc chắn chúng ta sẽ không níu giữ làm gì. Nhưng hôm nay, các ngươi lại hùng hổ tới . Ban đầu là xem thường, rồi dọa nạt, như bố thí cho chúng ta ít đồ vật. Vô Cực môn dù lớn nhưng không phải chỉ là loại ỷ thế hiếp người thế này chứ?”
Hắn từ từ nói, không kiêu căng siểm nịnh. Những lời hắn nói hoàn toàn là sự thật, là suy nghĩ trong đầu hắn. Đám người Lâm Khả Nhi cúi mặt xuống đất không dám ngẩng đầu lên. Quả thực, khi bình tĩnh nghĩ lại chuyện này thì bọn chúng là người không đúng a. Nhưng đâu thể quay lại thời gian được.
“Các ngươi chê ta là phế vật. Đúng, ta mười lăm tuổi nhưng không có tu vi, ta là phế vật. Nhưng các ngươi thử đặt địa vị là ta xem thế nào? Từ một chuyện không đâu các ngươi xé ra lớn chuyện, muốn giết sạch người Vũ gia ở đây. Đáng ra ta nên bảo mẫu thân ta giết các ngươi nhưng thôi, các ngươi đi đi. Giết các ngươi chẳng giải quyết được gì còn làm bẩn nhà của ta.
Quay về nói với Chưởng giáo của các ngươi Hôn sự của ta và Lâm Khả Nhi đã không còn. Đúng ba năm sau, đích thân ta sẽ tới Vô Cực môn chứng minh cho các ngươi thấy ta có phải phế vật hay không.
Lâm Khả Nhi, ngươi nghe cho rõ đây. Vũ Tôn ta tuyên chiến với ngươi đúng ngày này ba năm sau, ngay tại Vô Cực môn. Nếu ta thất bại thì ta sẽ quỳ xuống cửa Vô Cực môn nhận sai với ngươi, mọi chuyện sau đó sẽ do ngươi quyết định, kể cả mạng sống của ta. Nếu không, ngươi phải quì xuống trước mặt phụ mẫu ta xin lỗi vì mọi chuyện ngày hôm nay. Ta không giữ lời trời tru đất diệt. Lâm Khả Nhi, ngươi có dám không?” Vũ Tôn gằn giọng nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhi nói.
Lâm Khả Nhi cùng mọi người nhìn Vũ Tôn. Ánh mắt hắn không hề toát ra chút sợ hãi nào mà tràn đầy tự tin cùng kiên định. Không hiểu sao Lâm Khả Nhi nhìn hắn lại bất chợt cảm thấy sợ hãi. Nàng vội vàng chấn chỉnh suy nghĩ. Không thể, không thể nào là nàng sợ hắn. Hắn chỉ là phế vật, nàng mới 15 tuổi đã có tu vi Hậu Thiên nhất trọng, tuyệt đối là một thiên tài. Cho dù ba năm nữa thì sao. Nàng có Vô Cực môn, có sư phụ là Võ Thánh, có vô số tài nguyên tu luyện, công pháp bậc nhất vậy có gì phải sợ hắn chứ. Đánh cược mạng của mình, đây là ngươi lựa chọn. Ngày đó ta sẽ tự tay giết ngươi trả nỗi nhục hôm nay.
“Được, ta đồng ý. Nếu ta thất bại, sống chết mặc ngươi định đoạt.” Lâm Khả Nhi cắn răng trả lời. Lòng hiếu thắng, suy nghĩ bồng bột trẻ con nổi lên khiến Lâm Khả Nhi dễ dàng đồng ý Vũ Tôn. Khương Uy, Lâm Sinh muốn ngăn cản nàng cũng không kịp.
“Thực sự là đồ ngu muội mà” Khương Uy thầm mắng.
“Tốt lắm. Các ngươi đi đi, đừng để ta thấy các ngươi kẻo đổi ý. ” Vũ Tôn nói.
“Được, ba năm sau ta sẽ chờ ngươi ở Vô Cực môn ...” Lâm Khả Nhi trừng mắt đáp lại.
Nàng còn muốn nói thêm gì đó nhưng Lâm Sinh cùng Khương Uy vội vã nhìn trương Nhược Tích, thấy nàng vẫn lăng không đứng tại chỗ không có ý định ngăn cản nên dứt khoát kéo nàng rời đi như bị chó đuổi phía sau, mất hết phong phạm của cường giả. Bọn họ chờ câu nói của Vũ Tôn lâu lắm rồi. Đúng là từ khi Trương Nhược Tích hiển uy, gần như cái chết luôn cận kề ngay bên cạnh, thậm chí nói đã đi qua Quỷ môn quan cũng cấm có sai.
Rời khỏi Vũ gia, Khương Uy đem ba người chạy như ma đuổi. Hắn còn không dám ngoái lại đằng sau vì sợ Trương Nhược Tích đuổi theo. Hắn chỉ biết chạy, và chạy. Hắn hận tại sao phụ mẫu hắn chỉ cho hắn có hai chân a, có bốn chân có phải chạy nhanh gấp đôi không. Phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, về bẩm báo mọi chuyện với Chưởng môn để người báo thù a. Nhất định không thể để yên được.
Còn Vũ gia, toàn bộ Trưởng lão có mặt ngày hôm nay câm như hến, khiếp sợ nhìn Trương Nhược Tích.Bọn họ còn không dám hít thở mạnh chứ đừng nói là dám làm gì khác. Những kẻ đối đầu với Vũ Thiếu Dương khi Trương Nhược Tích liếc mắt qua đều run lẩy bẩy đứng không vững. Một sự im lặng đến đáng sợ.
Vũ Thiên Đô trong lòng thầm cười hắc hắc. “Các ngươi xem ra cũng chẳng khác gì ta trước đây là bao a. Để xem bây giờ còn kẻ nào dám xấc xược nữa. Đến cả Vô Cực môn còn đắc tội rồi, mấy mạng nhỏ nhoi của các ngươi đâu đáng gì. Chết tiệt, Vô Cực môn”
“ Thiếu Dương, Nhược Tích, chúng ta đã triệt để đắc tội Vô Cực môn, phải mau chóng rời khỏi đây a. Còn rừng xanh lo gì thiếu củi đốt, đến khi nào các ngươi trở thành Võ Đế thì cũng là lúc Vũ gia phát dương quang đại.” Vũ Thiên Đô lo lắng nói.
Lời Vũ Thiên Đô nói ra khiến các Trưởng lão giật mình. Đúng vậy, Vô Cực môn cũng có Võ Thánh, thậm chí Võ Đế, như vậy Trương Nhược Tích chống đỡ làm sao nổi. Hôm nay đã triệt để chọc giận bọn họ, tuyệt đối bọn chúng sẽ không bỏ qua chuyện này. Nếu Vô Cực môn thực sự hưng sư động chúng thì Vũ gia chắc chắn sẽ chạy trời không khỏi nắng. Nhưng mà cái gì? “đến khi nào các ngươi trở thành Võ Đế thì cũng là lúc Vũ gia phát dương quang đại” . Vũ Thiên Đô nói các ngươi, không phải ngươi? Không lẽ Vũ Thiếu Dương cũng ... Một suy nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu mọi người. Và để minh chứng cho suy nghĩ đó, Vũ Thiếu Dương đáp:
“Phụ thân không cần lo lắng, ta tin bọn họ không nguyện đắc tội với hai Võ Thánh đâu. Hơn nữa cho dù Vô Cực môn tới đây chúng ta cũng là người nắm đằng chuôi, không cần phải lo lắng.”
Ôi cái ... abcxyz. Vũ Thiếu Dương đúng là Võ Thánh thật sao? Trời đất này đảo lộn rồi à mà Võ Thánh đột nhiên mọc ra hai người, lại là phu thê lâu nay bọ gia tộc vứt bỏ. Các Trưởng lão chỉ thấy không khác gì một giấc mơ. Tự nhiên trời có vẻ lạnh giữa mùa thu a. Trước đây ta có làm gì đắc tội họ không nhỉ? Nhiều người thầm nghĩ lại.
“Tất nhiên, kẻ nào sợ chết có thể đi ngay lập tức, chúng ta sẽ không ngăn cản. Nhưng sau này tuyệt đối không được bước chân trở lại Vũ gia, nếu không giết không tha. Bây giờ ai rời khỏi gia tộc hãy đi ngay lập tức, ai ở lại nghĩa là vẫn muốn trung thành với gia tộc, nguyện sống chết vì gia tộc.” Vũ Thiếu Dương nói lớn.
Một vài kẻ rục rịch muốn đi nhưng nhìn quanh thì đại đa số mọi người lựa chọn ở lại khiến chúng chùn bước. Chúng sợ sau khi bước ra khỏi cửa, Vũ Thiếu Dương sẽ giết chúng để thị uy. Chúng chờ một kẻ đi đầu tiên nhưng kẻ này nhìn kẻ kia, tóm lại tất cả chẳng có ai di động dù nửa bước chân.
/237
|