Cứ như vậy thời gian trôi qua. Thấm thoắt đã ba ngày, Vũ Tôn đã khôi phục tới Trúc Cơ cảnh. Ngay lập tức hắn đem một viên Nguyên khí kết tinh ra hấp thu.
Một viên nguyên khí kết tinh to như cái thúng, thừa sức cho hắn khôi phục tới Võ Vương.
Không để ai nghi ngờ gì bởi vì hắn còn rất mông lung, Vũ Tôn khi nào không có ai thì tranh thủ khôi phục, khi có người thì chỉ nằm yên một chỗ. Cho tới giờ phút này hắn vẫn không nói câu nào với ai. Kể cả Tố Uyên cũng chỉ dùng hành động.
Điều này khiến Tố Uyên hết sức buồn phiền. Nàng tin lời cha mình, có lẽ hắn bị câm.
Nhưng mà chuyện đó càng làm nàng thêm gần gũi và cảm thông với hắn.
Có đôi lúc Trần Thanh Dương thiện ý kiểm tra cơ thể Vũ Tôn xem hắn đã khôi phục thế nào nhưng mà hắn không hề phát hiện nguyên khí trong cơ thể Vũ Tôn.
Dù sao một thể chất Đế Quân cảnh sống qua Lôi kiếp rèn thể muốn giấu diếm chuyện gì không hề khó.
Mẫu thân, tam đệ của Tố Uyên đôi lúc tới thăm và an ủi hắn khiến hắn cảm thấy rất cảm động. Chỉ có đại tỷ của nàng là không hề ưa thích gì Vũ Tôn. Nhiều lúc nàng lẻn vào phòng hắn mắng chửi rồi nói xốc nổi một hồi.
Vũ Tôn mặc kệ, giả vờ nằm im không nghe thấy khiến nàng tức giận rời đi.
Đôi lúc Tố Uyên ngồi vẩn vơ tâm sự với hắn có nhắc đến chuyện vài ngày nữa nàng có lẽ sẽ phải rời khỏi gia tộc. Khi nói đến đó nàng thương rơi lệ. Vũ Tôn chỉ nhẹ mỉm cười với nàng.
Hắn lắp ghép nhiều dữ kiện lại thì dễ dàng phát hiện ra Trần gia của Tố Uyên đang gặp nạn khó có thể tự giải quyết. Trong lòng hắn quyết định sẽ phải ra tay giúp họ một hồi, xem như trả ơn cứu mạng.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày mà Tố Uyên nói. Mấy hôm nay nàng lui tới với Vũ Tôn nhiều hơn, nói chuyện với hắn nhiều hơn và cũng khóc nhiều hơn. Vũ Tôn đã không còn nằm liệt trên giường nữa mà chậm rãi đứng dậy, để Tố Uyên “dìu” hắn đi dạo.
Dĩ nhiên việc trong gia tộc xuất hiện một tên “phế nhân” trở thành đề tài bàn tán của nhiều người. Kẻ thì đồng tình việc Tố Uyên cứu hắn nhưng cũng không thiếu người xỉa xóc, chửi hắn sau lưng. Vũ Tôn hoàn toàn nghe được nhưng chỉ im lặng.
Hắn đã khôi phục tu vi tới Võ Thánh cảnh trung kì, tiêu hao hết một viên rưỡi Nguyên khí kết tinh. Trong trấn thiên tháp trước kia hắn ném vào hơn mười viên, đã sử dụng bốn viên lớn nhất khi chiến đấu với đám người Tinh Không Hoàng cho nên số Nguyên khí kết tinh còn lại cũng không ít. Hắn tin chắc đủ để hắn đạt tới Võ Hoàng cảnh.
Hơn nữa trong giới chỉ của hắn có không ít đan dược cao cấp mà hắn cùng Xích Huyết Hoàng vơ vét trước đây. Ngoài ra không gian giới chỉ của Ma Ha cũng đang chưa thèm đụng tới. Chắc chắn một tên Đế Vương cảnh tài sản sẽ không ít đi.
Mọi việc tiến triển rất thuận lợi. Chỉ có một điều khiến Vũ Tôn lo lắng không dứt:
Hai phân thân của hắn đã biến mất.
Trước khi bước vào trận chiến với đám người Tinh Không Hoàng hắn đã triệu hồi cả hai, vậy mà giờ phút này không hề có khí tức của bọn chúng ở trong cơ thể. Điều này chỉ xảy ra khi bọn chúng rời ra mà thôi.
Nhưng nếu như hai phân thân đó đã bị hủy thì tạo sao Vũ Tôn vẫn cảm thấy có một tia liên hệ lờ mờ, tuy mỏng manh nhưng hắn chắc chắn bọn chúng vẫn còn sống, chỉ là không thể xác định được phương vị.
Càng suy nghĩ càng không ra, hắn lắc đầu bỏ qua. Đến lúc khác sẽ tự biết được mà thôi.
Cảnh tượng Tố Uyên tiểu thư mỗi ngày dẫn theo một tên thiếu niên tuy rất tuấn tú nhưng lại là phế nhân dần cũng quen thuộc trong mắt mọi người. Không thiếu người có thể nhìn thấy nhu tình trong mắt nàng, thầm than tiếc cho một cô gái ngốc.
- Lưu tinh, ngày mai ta sẽ không thể tới thăm ngươi nữa. Ngươi có nhớ ta không?
Tố Uyên ôn nhu nhìn Vũ Tôn hỏi. Lưu tinh là tên nàng đặt cho hắn, ý là hắn bất ngờ xuất hiện như một ngôi sao băng.
Vũ Tôn mỉm cười ngây ngô nhìn nàng, không nói gì.
- Thôi bỏ đi. Ngươi chắc sẽ không nhớ ta rồi. Ta sẽ nhớ ngươi nhiều lắm.
Lần này Tố Uyên chủ động đưa bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy tay Vũ Tôn khiến hắn run rẩy còn hơn cả đối mặt tử thần. Hắn đứng đờ ra ngây ngốc như một bức tượng.
Lần đầu tiên hắn được nữ nhi nắm tay. Lần trước hắn như vậy là khi Cún nhào vào ôm hắn.
- Bàn tay quả thực rất thon và mềm mịn a.
Vũ Tôn thầm nghĩ trong đầu.
Đột nhiên Tố Uyên tháo chiếc khăn che mặt của nàng ra. Một gương mặt thanh tú tuy không xinh đẹp khuynh thành như Bảo Nhi, không cá tính, đáng yêu như Cún nhưng cũng khiến người khác phải chăm chú không rời mắt. Đôi mắt to tròn, xanh nhạt, sống mũi dọc dừa thẳng tắp, đôi môi anh đào chúm chím… Tất cả kết hợp hoàn hảo với nhau trên khuôn mặt nàng.
- Từ khi ta còn nhỏ, có một vị tiền bối đi qua làm khách của Trần gia nói với ta rằng ta nếu không muốn gây họa cho gia tộc thì phải luôn đeo mạng che mặt, chỉ được tháo ra khi gặp được người khiến ta yêu. Ta không biết yêu là như thế nào, nhưng mà ngươi là người duy nhất khiến ta cảm thấy vui vẻ, có thể cởi bỏ hết muộn phiền khi ở bên cạnh. Ngươi cũng là nam nhân đầu tiên thấy dung mạo ta từ sau khi ta mang theo mạng che. Dù ta rất xấu nhưng ngươi không bao giờ được quên ta, rõ chưa?
Tố Uyên nhìn thẳng mắt Vũ Tôn nói, sau đó không cho hắn phản ứng đặt lên má hắn một nụ hôn.
Nàng đưa tay đeo lên tấm mạng, buông bàn tay Vũ Tôn ra quay người đi thì một câu nói khiến bước chân nàng sững lại.
- Có chuyện gì?
Không tin nổi tai mình, Tố Uyên vội vã xoay người lại, chỉ thấy Vũ Tôn đang nhìn nàng.
Xung quanh không có ai, giọng nói kia lại cực kì lạ lẫm. Như vậy thì …?
- Lưu tinh, ngươi có thể nói?
Tố Uyên có chút không dám tin tưởng nhìn Vũ Tôn.
- Ta chưa bao giờ nói ta câm.
Vũ Tôn nhún vai.
- Aaaa… Tên khốn. Ngươi có thể nói tại sao lâu nay không nói gì?
Tố Uyên nước mắt lã chã rơi không rõ vì giận Vũ Tôn hay vui vẻ nữa. Nàng nhào vào đấm hắn túi bụi. Nhưng mà hoàn toàn không có chút lực nào.
Một lúc sau, dường như quá mệt mỏi vì những uất ức lâu nay Tố Uyên úp mặt vào vai hắn khóc như một đứa bé.
Vũ Tôn chỉ yên lặng không nói gì, để mặc Tố Uyên giải thoát hết những gì nàng kìm nén bấy lâu nay.
- Đủ chưa? Nói cho ta nghe có chuyện gì đi.
Một lát sau, Tố Uyên đã ngừng khóc rời khỏi vai Vũ Tôn. Hắn nhìn nàng nhẹ nhàng hỏi.
- Không có gì, không có gì. Ta phải về đây. Ngươi nhớ những gì ta nói.
Tố Uyên giật mình nhìn Vũ Tôn đầy lưu luyến rồi quay người bỏ chạy. Nhưng mà nàng chưa chạy được mấy bước đã bị Vũ Tôn túm tay kéo lại.
- Không nói đừng mong rời khỏi đây. Nói đi, có chuyện gì để ta giúp ngươi.
Tố Uyên thẫn thờ, mỉm cười vui mừng khi được Vũ Tôn giữ tay lại. Nhưng mà rất nhanh nàng đã gạt cảm giác đó đi lạnh nhạt nói.
- Ta đã nói không có gì mà. Ngươi buông tay ta ra đi.
- Ngươi không tin tưởng ta?
- Không phải. Ta tin ngươi, nhưng mà thực sự là không có gì cả.
- Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho người lừa dối và không tin tưởng ta.
Vũ Tôn nhìn nàng cứng rắn nói.
- Ta … ta … Vậy ngươi cứ làm gì ngươi muốn đi. Ta không cần ngươi phải nhớ đến ta nữa. Ta là người xấu, ta không tốt.
Tố Uyên ngồi thụp xuống bật khóc nức nở.
Vũ Tôn hết cách rồi. Nhẹ không được, nặng không xong quả thực hắn không biết nên làm thế nào.
Một viên nguyên khí kết tinh to như cái thúng, thừa sức cho hắn khôi phục tới Võ Vương.
Không để ai nghi ngờ gì bởi vì hắn còn rất mông lung, Vũ Tôn khi nào không có ai thì tranh thủ khôi phục, khi có người thì chỉ nằm yên một chỗ. Cho tới giờ phút này hắn vẫn không nói câu nào với ai. Kể cả Tố Uyên cũng chỉ dùng hành động.
Điều này khiến Tố Uyên hết sức buồn phiền. Nàng tin lời cha mình, có lẽ hắn bị câm.
Nhưng mà chuyện đó càng làm nàng thêm gần gũi và cảm thông với hắn.
Có đôi lúc Trần Thanh Dương thiện ý kiểm tra cơ thể Vũ Tôn xem hắn đã khôi phục thế nào nhưng mà hắn không hề phát hiện nguyên khí trong cơ thể Vũ Tôn.
Dù sao một thể chất Đế Quân cảnh sống qua Lôi kiếp rèn thể muốn giấu diếm chuyện gì không hề khó.
Mẫu thân, tam đệ của Tố Uyên đôi lúc tới thăm và an ủi hắn khiến hắn cảm thấy rất cảm động. Chỉ có đại tỷ của nàng là không hề ưa thích gì Vũ Tôn. Nhiều lúc nàng lẻn vào phòng hắn mắng chửi rồi nói xốc nổi một hồi.
Vũ Tôn mặc kệ, giả vờ nằm im không nghe thấy khiến nàng tức giận rời đi.
Đôi lúc Tố Uyên ngồi vẩn vơ tâm sự với hắn có nhắc đến chuyện vài ngày nữa nàng có lẽ sẽ phải rời khỏi gia tộc. Khi nói đến đó nàng thương rơi lệ. Vũ Tôn chỉ nhẹ mỉm cười với nàng.
Hắn lắp ghép nhiều dữ kiện lại thì dễ dàng phát hiện ra Trần gia của Tố Uyên đang gặp nạn khó có thể tự giải quyết. Trong lòng hắn quyết định sẽ phải ra tay giúp họ một hồi, xem như trả ơn cứu mạng.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày mà Tố Uyên nói. Mấy hôm nay nàng lui tới với Vũ Tôn nhiều hơn, nói chuyện với hắn nhiều hơn và cũng khóc nhiều hơn. Vũ Tôn đã không còn nằm liệt trên giường nữa mà chậm rãi đứng dậy, để Tố Uyên “dìu” hắn đi dạo.
Dĩ nhiên việc trong gia tộc xuất hiện một tên “phế nhân” trở thành đề tài bàn tán của nhiều người. Kẻ thì đồng tình việc Tố Uyên cứu hắn nhưng cũng không thiếu người xỉa xóc, chửi hắn sau lưng. Vũ Tôn hoàn toàn nghe được nhưng chỉ im lặng.
Hắn đã khôi phục tu vi tới Võ Thánh cảnh trung kì, tiêu hao hết một viên rưỡi Nguyên khí kết tinh. Trong trấn thiên tháp trước kia hắn ném vào hơn mười viên, đã sử dụng bốn viên lớn nhất khi chiến đấu với đám người Tinh Không Hoàng cho nên số Nguyên khí kết tinh còn lại cũng không ít. Hắn tin chắc đủ để hắn đạt tới Võ Hoàng cảnh.
Hơn nữa trong giới chỉ của hắn có không ít đan dược cao cấp mà hắn cùng Xích Huyết Hoàng vơ vét trước đây. Ngoài ra không gian giới chỉ của Ma Ha cũng đang chưa thèm đụng tới. Chắc chắn một tên Đế Vương cảnh tài sản sẽ không ít đi.
Mọi việc tiến triển rất thuận lợi. Chỉ có một điều khiến Vũ Tôn lo lắng không dứt:
Hai phân thân của hắn đã biến mất.
Trước khi bước vào trận chiến với đám người Tinh Không Hoàng hắn đã triệu hồi cả hai, vậy mà giờ phút này không hề có khí tức của bọn chúng ở trong cơ thể. Điều này chỉ xảy ra khi bọn chúng rời ra mà thôi.
Nhưng nếu như hai phân thân đó đã bị hủy thì tạo sao Vũ Tôn vẫn cảm thấy có một tia liên hệ lờ mờ, tuy mỏng manh nhưng hắn chắc chắn bọn chúng vẫn còn sống, chỉ là không thể xác định được phương vị.
Càng suy nghĩ càng không ra, hắn lắc đầu bỏ qua. Đến lúc khác sẽ tự biết được mà thôi.
Cảnh tượng Tố Uyên tiểu thư mỗi ngày dẫn theo một tên thiếu niên tuy rất tuấn tú nhưng lại là phế nhân dần cũng quen thuộc trong mắt mọi người. Không thiếu người có thể nhìn thấy nhu tình trong mắt nàng, thầm than tiếc cho một cô gái ngốc.
- Lưu tinh, ngày mai ta sẽ không thể tới thăm ngươi nữa. Ngươi có nhớ ta không?
Tố Uyên ôn nhu nhìn Vũ Tôn hỏi. Lưu tinh là tên nàng đặt cho hắn, ý là hắn bất ngờ xuất hiện như một ngôi sao băng.
Vũ Tôn mỉm cười ngây ngô nhìn nàng, không nói gì.
- Thôi bỏ đi. Ngươi chắc sẽ không nhớ ta rồi. Ta sẽ nhớ ngươi nhiều lắm.
Lần này Tố Uyên chủ động đưa bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy tay Vũ Tôn khiến hắn run rẩy còn hơn cả đối mặt tử thần. Hắn đứng đờ ra ngây ngốc như một bức tượng.
Lần đầu tiên hắn được nữ nhi nắm tay. Lần trước hắn như vậy là khi Cún nhào vào ôm hắn.
- Bàn tay quả thực rất thon và mềm mịn a.
Vũ Tôn thầm nghĩ trong đầu.
Đột nhiên Tố Uyên tháo chiếc khăn che mặt của nàng ra. Một gương mặt thanh tú tuy không xinh đẹp khuynh thành như Bảo Nhi, không cá tính, đáng yêu như Cún nhưng cũng khiến người khác phải chăm chú không rời mắt. Đôi mắt to tròn, xanh nhạt, sống mũi dọc dừa thẳng tắp, đôi môi anh đào chúm chím… Tất cả kết hợp hoàn hảo với nhau trên khuôn mặt nàng.
- Từ khi ta còn nhỏ, có một vị tiền bối đi qua làm khách của Trần gia nói với ta rằng ta nếu không muốn gây họa cho gia tộc thì phải luôn đeo mạng che mặt, chỉ được tháo ra khi gặp được người khiến ta yêu. Ta không biết yêu là như thế nào, nhưng mà ngươi là người duy nhất khiến ta cảm thấy vui vẻ, có thể cởi bỏ hết muộn phiền khi ở bên cạnh. Ngươi cũng là nam nhân đầu tiên thấy dung mạo ta từ sau khi ta mang theo mạng che. Dù ta rất xấu nhưng ngươi không bao giờ được quên ta, rõ chưa?
Tố Uyên nhìn thẳng mắt Vũ Tôn nói, sau đó không cho hắn phản ứng đặt lên má hắn một nụ hôn.
Nàng đưa tay đeo lên tấm mạng, buông bàn tay Vũ Tôn ra quay người đi thì một câu nói khiến bước chân nàng sững lại.
- Có chuyện gì?
Không tin nổi tai mình, Tố Uyên vội vã xoay người lại, chỉ thấy Vũ Tôn đang nhìn nàng.
Xung quanh không có ai, giọng nói kia lại cực kì lạ lẫm. Như vậy thì …?
- Lưu tinh, ngươi có thể nói?
Tố Uyên có chút không dám tin tưởng nhìn Vũ Tôn.
- Ta chưa bao giờ nói ta câm.
Vũ Tôn nhún vai.
- Aaaa… Tên khốn. Ngươi có thể nói tại sao lâu nay không nói gì?
Tố Uyên nước mắt lã chã rơi không rõ vì giận Vũ Tôn hay vui vẻ nữa. Nàng nhào vào đấm hắn túi bụi. Nhưng mà hoàn toàn không có chút lực nào.
Một lúc sau, dường như quá mệt mỏi vì những uất ức lâu nay Tố Uyên úp mặt vào vai hắn khóc như một đứa bé.
Vũ Tôn chỉ yên lặng không nói gì, để mặc Tố Uyên giải thoát hết những gì nàng kìm nén bấy lâu nay.
- Đủ chưa? Nói cho ta nghe có chuyện gì đi.
Một lát sau, Tố Uyên đã ngừng khóc rời khỏi vai Vũ Tôn. Hắn nhìn nàng nhẹ nhàng hỏi.
- Không có gì, không có gì. Ta phải về đây. Ngươi nhớ những gì ta nói.
Tố Uyên giật mình nhìn Vũ Tôn đầy lưu luyến rồi quay người bỏ chạy. Nhưng mà nàng chưa chạy được mấy bước đã bị Vũ Tôn túm tay kéo lại.
- Không nói đừng mong rời khỏi đây. Nói đi, có chuyện gì để ta giúp ngươi.
Tố Uyên thẫn thờ, mỉm cười vui mừng khi được Vũ Tôn giữ tay lại. Nhưng mà rất nhanh nàng đã gạt cảm giác đó đi lạnh nhạt nói.
- Ta đã nói không có gì mà. Ngươi buông tay ta ra đi.
- Ngươi không tin tưởng ta?
- Không phải. Ta tin ngươi, nhưng mà thực sự là không có gì cả.
- Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho người lừa dối và không tin tưởng ta.
Vũ Tôn nhìn nàng cứng rắn nói.
- Ta … ta … Vậy ngươi cứ làm gì ngươi muốn đi. Ta không cần ngươi phải nhớ đến ta nữa. Ta là người xấu, ta không tốt.
Tố Uyên ngồi thụp xuống bật khóc nức nở.
Vũ Tôn hết cách rồi. Nhẹ không được, nặng không xong quả thực hắn không biết nên làm thế nào.
/237
|