Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch hơi biến sắc. Kim Chiến Dịch thì thào nói:
- Hạ huynh! Trước đây ngươi từng nghe nói tới thần tích về Thông Thiên bảo tháp hay sao?
- Chưa! - Hạ Nhất Minh chẳng hề do dự đáp luôn.
Kim Chiến Dịch ngẩn người, hỏi tiếp:
- Vậy ngươi làm sao biết được ngọn tháp này được sinh ra từ lòng đất?
Hạ Nhất Minh thản nhiên nói:
- Ta cảm giác được.
Kim Chiến Dịch và Trương Trọng Cẩn ngơ ngác nhìn nhau. Nếu như là người khác nói câu này, bọn họ chắc chắn sẽ không tin. Nhưng Hạ Nhất Minh nói thì bọn họ lại có cảm giác nửa tin nửa ngờ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Đột nhiên, hai người chợt xuất hiện một ý nghĩ, có thể Hạ Nhất Minh đã tìm được một số tin tức từ ngọn tháp.
- Chúng ta đi vào thôi. - Trương Trọng Cẩn ho nhẹ một tiếng, nói.
Hạ Nhất Minh đảo mắt nhìn quanh. Trước cửa của ngọn tháp có hơn mười người đứng canh. Ánh mắt của họ nhìn hắn có phần quái dị.
Hơi ngẩn người, Hạ Nhất Minh chợt sực hiểu. Hành động vừa rồi của hắn cũng với nét mặt lúc vừa rồi đã phá tan hình tượng của bản thân.
Những người còn lại trong đội xe nhanh chóng tản đi. Hạ Nhất Minh đi theo hai người Trương Trọng Cẩn tiến vào trong tháp.
Khi bước vào trong ngọn tháp, đám đệ tử canh gác cung kính khom người hỏi thăm Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch.
Từ trong ánh mắt của bọn họ có thể thấy được một sự tôn sùng. Đặc biệt là khi đối mặt với Kim Chiến Dịch sự sùng bái càng rõ hơn. Chứng kiến điều đó, Hạ Nhất Minh lại nhớ tới ánh mắt của đám đệ tử trên Thiên Trì chủ phong khi nhìn mình.
Hắn thầm than trong lòng. Kim Chiến Dịch giống như một ngọn cờ trong Linh Tiêu bảo điện. Với hắn cho dù như thế nào cũng không được phép thất bại.
Hạ Nhất Minh cũng không biết được ngọn tháp này có độ cao bao nhiêu. Còn hai người Trương Trọng Cẩn cũng không định giới thiệu chi tiết cho hắn. Bọn họ dẫn Hạ Nhất Minh tới một căn phòng khách ở tầng hai. Ba người đã ngồi vào chỗ của mình nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ra phía cửa phòng.
Ở nơi đó, chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một người. Người này đội một cái mũ rất cao. Tuy nhiên khí độ của người đó lại khiến cho người khác phải chú ý.
Hạ Nhất Minh cảm thấy ngạc nhiên. Người này có thể tạo cho người khác cảm giác như thế nhưng lại không phải là cố ý. Có thể khẳng định được công pháp mà hắn tu luyện không hề giống người thường.
- Đại sư huynh!
Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch đều cung kính nói. Người kia vung tay một cái, nói:
- Nhị vị sư đệ! Các ngươi quay về vừa đúng lúc. - Khi nhìn thấy Hạ Nhất Minh, ánh mắt của hắn có chút kinh ngạc:
- Vị này là...?
Trương Trọng Cẩn vội vàng nói
- Đại sư huynh! Vị này chính là Hạ Nhất Minh đến từ Hoành Sơn ở vùng Tây Bắc. - Nói xong, hắn quay đầu lại:
- Hạ huynh! Đây là đại sư huynh của chúng ta - Ngụy Tông Tân.
Hạ Nhất Minh khom người, nói:
- Tiểu đệ Hạ Nhất Minh bái kiến Ngụy huynh.
Ánh mắt Ngụy Tông Tân như chợt nhớ ra gì đó, mỉm cười nói:
- Thì ra các hạ chính là Hạ huynh của Hoành Sơn. Ngưỡng mộ đại danh từ lâu. Không ngờ Hạ huynh đã tiến giai lên Nhất đường thiên, thật là đáng mừng.
Hạ Nhất Minh hơi sửng sốt. Nhưng đã từng rơi vào hoàn cảnh như thế nên hắn cũng chỉ còn cách cười khổ.
Trương Trọng Cẩn vội nói:
- Đại sư huynh! Đây không phải là Dược đạo nhân mà là trưởng lão mới của Hoành Sơn.
Sắc mặt Ngụy Tông Tân hiện lên một chút vui mừng, nói:
- Trương sư đệ! Trên Hoành Sơn nhất mạch đã luyện được Trú Nhan đan rồi hay sao?
Trương Trọng Cẩn cười khổ. Khi xưa, lúc gặp Hạ Nhất Minh, hắn cũng có ý nghĩ như thế. Kim Chiến Dịch lắc đầu, nói:
- Đại sư huynh! Huynh nhìn lại xem. Hạ huynh chưa tới hai mươi thì cần gì tới Trú Nhan đan?
Hai mắt Ngụy Tông Tân chợt phát sáng. Hắn liếc nhìn Hạ Nhất Minh một lần nữa. Lúc này, trong ánh mắt của hắn như có thêm một thứ gì đó. Đột nhiên, hơi thở trên người hắn chợt phát như muốn áp đảo Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh cười nhạt. Hắn vẫn hết sức thản nhiên như không hề ảnh hưởng bởi áp lực của đối phương.
Kim Chiến Dịch cũng mỉm cười như chẳng hề có cảm giác.
Nhưng Trương Trọng Cẩn lại kêu khổ không thôi. Hắn không dằn được liên tục lui từng bước cố gắng chịu đựng áp lực bất ngờ như thế.
Ánh mắt Ngụy Tông Tân hết sức kinh ngạc. Người thanh niên trước mặt dưới hơi thở của mình vẫn hết sức thản nhiên. Định lực của hắn có phần còn cao hơn Trương sư đệ một bậc.
Có thể đạt được như thế, chỉ có trường hợp là thực lực của hắn đã vượt qua Trương Trọng Cẩn, tương đương với mình và Kim Chiến Dịch. Hoặc là người này vốn không hề có cảm giác với áp lực bên ngoài.
Nhưng nhìn Hạ Nhất Minh vẫn bình thản, cười cười, hắn có cảm giác rằng khả năng trước là lớn hơn rất nhiều.
Hắn nhanh chóng thu liễm hơi thở, cảm giác áp lực trong không khí hoàn toàn biến mất.
- Lão phu đúng là được mở rộng tầm mắt. Thiên Trì Tây Bắc có được người như Hạ huynh quả khiến cho kẻ khác hâm mộ. - Ngụy Tông Tân thành thật nói.
Ngụy Tông Tân nói xong liền vô thức nhìn về phía Kim Chiến Dịch. Hiển nhiên, hắn không ngờ được ở vùng Tây Bắc lại còn có một người còn hơn cả Kim Chiến Dịch.
Sau khi bốn người ngồi xuống, Ngụy Tông Tân hỏi:
- Nhị vị sư đệ! Các ngươi đi lần này có thuận lợi hết không?
Trương Trọng Cẩn vội vàng nói:
- Đại sư huynh! Tất cả đều thuận lợi. Bí phương của Trú Nhan đan cũng do Hạ huynh mang tới.
Sắc mặt Ngụy Tông Tân hết sức vui mừng. Hắn quay sang gật đầu với Hạ Nhất Minh, nói:
- Đa tạ Hạ huynh!
Hạ Nhất Minh hơi đỏ mặt, nói:
- Ngụy huynh khách khí rồi.
Trương Trọng Cẩn nói ra điều kiện trao đổi là sau khi luyện chế thành công đan dược sẽ đưa cho Hạ Nhất Minh hai viên. Ngụy Tông Tân hơi do dự một chút rồi nhanh chóng đồng ý, chẳng hề so đo mặc cả.
Hạ Nhất Minh có chút kính nể với sự quả quyết của hắn. Nhưng cũng chỉ có những người như thế mới vượt qua được đám Trương Trọng Cẩn, trở thành đại sư huynh của bọn họ.
Sau khi nói xong chuyện Trú Nhan đan, Kim Chiến Dịch cao giọng nói:
- Đại sư huynh! Nghe nói Kỳ Liên song ma đã tới Linh Tiêu bảo điện, khiêu chiến với tiểu đệ phải không?
Sắc mặt Ngụy Tông Tân nhất thời trở nên âm trầm, nói:
- Đúng thế! Sư đệ không cần phải để ý tới bọn họ. - Hắn tức giận hừ một tiếng, nói:
- Hai lão bất tử này muốn lấy ngươi làm bàn đạp trước đại hạn. Bọn họ quả là khinh người quá đáng.
Hạ Nhất Minh nhìn vẻ mặt Ngụy Tông Tân mà đoán được có lẽ Linh Tiêu bảo điện chưa có người nào đồng ý với trận quyết đấu này.
Kim Chiến Dịch mỉm cười, nói:
- Đa tạ ý tốt của đại sư huynh! Có điều, bọn họ đến khiêu chiến đích danh nên cứ để tiểu đệ tự quyết định.
Ngụy Tông Tân nhặn mặt nói:
- Sư đệ! Mỗi người trong số họ cũng đều xấp xỉ ba trăm tuổi. Lần này không thể trở thành tôn giả thì chẳng còn cơ hội nào nữa. Nếu người giao thủ với bọn họ sẽ hết sức nguy hiểm.
- Đại sư huynh! Nếu nói nguy hiểm có thể so với lần tiểu đệ tới phương Tây được hay không? - Kim Chiến Dịch vung tay nói:
- Lần đó, tiểu đệ ra tay hơn mười lần cuối cùng bị tôn giả của phương Tây đuổi giết tới tận biên giới của Đại Thân quốc. Nếu không phải tiểu đệ mạng lớn, ngộ được Vạn Lý nhàn đình thì đã chết trong tay người đó rồi.
Hai mắt Kim Chiến Dịch ẩn chứa một nét kiêu hãnh. Có thể chạy trốn khỏi sự truy kích của một vị tôn giả quả là chuyện đáng kiêu ngạo.
Ngụy Tông Tân như định phản bác nhưng cuối cùng lại thở dài, nói:
- Kim sư đệ! Ta biết ngươi lựa chọn Tu La đạo, trưởng thành từ trong giết chóc. Nhưng cơ hội lần này không tốt lắm, ngươi đừng có cố nữa.
- Đại sư huynh! Tiểu đệ đã quyết, xin sư huynh đáp ứng. - Kim Chiến Dịch khom người, nói.
Sắc mặt của Ngụy Tông Tân hơi có chút khó khăn. Quanh người hắn chợt nổi lên cảm giác áp lực.
Trương Trọng Cẩn chợt ngắt lời, nói:
- Đại sư huynh! Mặc dù, tôn giả của bổn môn đã tiềm tu nhưng chắc cũng nghe thấy việc này. Ý kiến của họ thế nào?
Ngụy Tông Tân có chút bất đắc dĩ nói:
- Ý của các vị tôn giả là để cho Kim sư đệ tự mình làm chủ. Nhưng đám sư huynh đệ chúng ta sau khi bàn bạc lại không đồng ý.
Kim Chiến Dịch cười ha hả nói:
- Đại sư huynh! Huynh không tin tiểu đệ lắm thì phải.
Ngụy Tông Tân hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Nếu bọn họ chỉ có một người, lão phu chẳng thèm ngăn cản.
Kim Chiến Dịch lắc lắc đầu, nói:
- Đại sư huynh nói đùa! Từ công pháp của bọn họ mà nói, nếu tách nhau ra thì làm gì còn tư cách khiêu chiến với ta.
Ngụy Tông Tân trầm mặc một lúc, thở dài, nói:
- Cũng được! Nếu sư đệ đã quyết thì vi huynh cũng không ngăn nữa. Cứ để vi huynh và ngươi đánh với hai lão bất tử đó một trận.
Khi hắn nói những lời này, mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng khi dứt lời lại phát ra khí thế mạnh mẽ.
Kim Chiến Dịch cảm kích nhìn hắn, nói:
- Đa tạ sư huynh! Nhưng tiểu đệ lại có ý khác, không cần phiền tới đại sư huynh.
Ngụy Tông Tân cau mày, nói:
- Ta có thể cho ngươi đánh với Kỳ Liên song ma một trận, nhưng không đồng ý cho ngươi lấy một địch hai.
Kim Chiến Dịch bật cười, nói:
- Đại sư huynh! Tiểu đệ không còn cuồng vọng như trước nữa. Nhưng tiểu đệ đã có người giúp đỡ.
Ngụy Tông Tân giật mình. Hắn kinh ngạc hỏi:
- Là ai?
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, ưỡn ngực ôm quyền thi lễ, nói:
- Tiểu đệ bất tài nhưng cũng nguyện liên thủ với Kim huynh. Mong Ngụy huynh đồng ý.
- Hạ huynh! Trước đây ngươi từng nghe nói tới thần tích về Thông Thiên bảo tháp hay sao?
- Chưa! - Hạ Nhất Minh chẳng hề do dự đáp luôn.
Kim Chiến Dịch ngẩn người, hỏi tiếp:
- Vậy ngươi làm sao biết được ngọn tháp này được sinh ra từ lòng đất?
Hạ Nhất Minh thản nhiên nói:
- Ta cảm giác được.
Kim Chiến Dịch và Trương Trọng Cẩn ngơ ngác nhìn nhau. Nếu như là người khác nói câu này, bọn họ chắc chắn sẽ không tin. Nhưng Hạ Nhất Minh nói thì bọn họ lại có cảm giác nửa tin nửa ngờ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Đột nhiên, hai người chợt xuất hiện một ý nghĩ, có thể Hạ Nhất Minh đã tìm được một số tin tức từ ngọn tháp.
- Chúng ta đi vào thôi. - Trương Trọng Cẩn ho nhẹ một tiếng, nói.
Hạ Nhất Minh đảo mắt nhìn quanh. Trước cửa của ngọn tháp có hơn mười người đứng canh. Ánh mắt của họ nhìn hắn có phần quái dị.
Hơi ngẩn người, Hạ Nhất Minh chợt sực hiểu. Hành động vừa rồi của hắn cũng với nét mặt lúc vừa rồi đã phá tan hình tượng của bản thân.
Những người còn lại trong đội xe nhanh chóng tản đi. Hạ Nhất Minh đi theo hai người Trương Trọng Cẩn tiến vào trong tháp.
Khi bước vào trong ngọn tháp, đám đệ tử canh gác cung kính khom người hỏi thăm Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch.
Từ trong ánh mắt của bọn họ có thể thấy được một sự tôn sùng. Đặc biệt là khi đối mặt với Kim Chiến Dịch sự sùng bái càng rõ hơn. Chứng kiến điều đó, Hạ Nhất Minh lại nhớ tới ánh mắt của đám đệ tử trên Thiên Trì chủ phong khi nhìn mình.
Hắn thầm than trong lòng. Kim Chiến Dịch giống như một ngọn cờ trong Linh Tiêu bảo điện. Với hắn cho dù như thế nào cũng không được phép thất bại.
Hạ Nhất Minh cũng không biết được ngọn tháp này có độ cao bao nhiêu. Còn hai người Trương Trọng Cẩn cũng không định giới thiệu chi tiết cho hắn. Bọn họ dẫn Hạ Nhất Minh tới một căn phòng khách ở tầng hai. Ba người đã ngồi vào chỗ của mình nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ra phía cửa phòng.
Ở nơi đó, chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một người. Người này đội một cái mũ rất cao. Tuy nhiên khí độ của người đó lại khiến cho người khác phải chú ý.
Hạ Nhất Minh cảm thấy ngạc nhiên. Người này có thể tạo cho người khác cảm giác như thế nhưng lại không phải là cố ý. Có thể khẳng định được công pháp mà hắn tu luyện không hề giống người thường.
- Đại sư huynh!
Trương Trọng Cẩn và Kim Chiến Dịch đều cung kính nói. Người kia vung tay một cái, nói:
- Nhị vị sư đệ! Các ngươi quay về vừa đúng lúc. - Khi nhìn thấy Hạ Nhất Minh, ánh mắt của hắn có chút kinh ngạc:
- Vị này là...?
Trương Trọng Cẩn vội vàng nói
- Đại sư huynh! Vị này chính là Hạ Nhất Minh đến từ Hoành Sơn ở vùng Tây Bắc. - Nói xong, hắn quay đầu lại:
- Hạ huynh! Đây là đại sư huynh của chúng ta - Ngụy Tông Tân.
Hạ Nhất Minh khom người, nói:
- Tiểu đệ Hạ Nhất Minh bái kiến Ngụy huynh.
Ánh mắt Ngụy Tông Tân như chợt nhớ ra gì đó, mỉm cười nói:
- Thì ra các hạ chính là Hạ huynh của Hoành Sơn. Ngưỡng mộ đại danh từ lâu. Không ngờ Hạ huynh đã tiến giai lên Nhất đường thiên, thật là đáng mừng.
Hạ Nhất Minh hơi sửng sốt. Nhưng đã từng rơi vào hoàn cảnh như thế nên hắn cũng chỉ còn cách cười khổ.
Trương Trọng Cẩn vội nói:
- Đại sư huynh! Đây không phải là Dược đạo nhân mà là trưởng lão mới của Hoành Sơn.
Sắc mặt Ngụy Tông Tân hiện lên một chút vui mừng, nói:
- Trương sư đệ! Trên Hoành Sơn nhất mạch đã luyện được Trú Nhan đan rồi hay sao?
Trương Trọng Cẩn cười khổ. Khi xưa, lúc gặp Hạ Nhất Minh, hắn cũng có ý nghĩ như thế. Kim Chiến Dịch lắc đầu, nói:
- Đại sư huynh! Huynh nhìn lại xem. Hạ huynh chưa tới hai mươi thì cần gì tới Trú Nhan đan?
Hai mắt Ngụy Tông Tân chợt phát sáng. Hắn liếc nhìn Hạ Nhất Minh một lần nữa. Lúc này, trong ánh mắt của hắn như có thêm một thứ gì đó. Đột nhiên, hơi thở trên người hắn chợt phát như muốn áp đảo Hạ Nhất Minh.
Hạ Nhất Minh cười nhạt. Hắn vẫn hết sức thản nhiên như không hề ảnh hưởng bởi áp lực của đối phương.
Kim Chiến Dịch cũng mỉm cười như chẳng hề có cảm giác.
Nhưng Trương Trọng Cẩn lại kêu khổ không thôi. Hắn không dằn được liên tục lui từng bước cố gắng chịu đựng áp lực bất ngờ như thế.
Ánh mắt Ngụy Tông Tân hết sức kinh ngạc. Người thanh niên trước mặt dưới hơi thở của mình vẫn hết sức thản nhiên. Định lực của hắn có phần còn cao hơn Trương sư đệ một bậc.
Có thể đạt được như thế, chỉ có trường hợp là thực lực của hắn đã vượt qua Trương Trọng Cẩn, tương đương với mình và Kim Chiến Dịch. Hoặc là người này vốn không hề có cảm giác với áp lực bên ngoài.
Nhưng nhìn Hạ Nhất Minh vẫn bình thản, cười cười, hắn có cảm giác rằng khả năng trước là lớn hơn rất nhiều.
Hắn nhanh chóng thu liễm hơi thở, cảm giác áp lực trong không khí hoàn toàn biến mất.
- Lão phu đúng là được mở rộng tầm mắt. Thiên Trì Tây Bắc có được người như Hạ huynh quả khiến cho kẻ khác hâm mộ. - Ngụy Tông Tân thành thật nói.
Ngụy Tông Tân nói xong liền vô thức nhìn về phía Kim Chiến Dịch. Hiển nhiên, hắn không ngờ được ở vùng Tây Bắc lại còn có một người còn hơn cả Kim Chiến Dịch.
Sau khi bốn người ngồi xuống, Ngụy Tông Tân hỏi:
- Nhị vị sư đệ! Các ngươi đi lần này có thuận lợi hết không?
Trương Trọng Cẩn vội vàng nói:
- Đại sư huynh! Tất cả đều thuận lợi. Bí phương của Trú Nhan đan cũng do Hạ huynh mang tới.
Sắc mặt Ngụy Tông Tân hết sức vui mừng. Hắn quay sang gật đầu với Hạ Nhất Minh, nói:
- Đa tạ Hạ huynh!
Hạ Nhất Minh hơi đỏ mặt, nói:
- Ngụy huynh khách khí rồi.
Trương Trọng Cẩn nói ra điều kiện trao đổi là sau khi luyện chế thành công đan dược sẽ đưa cho Hạ Nhất Minh hai viên. Ngụy Tông Tân hơi do dự một chút rồi nhanh chóng đồng ý, chẳng hề so đo mặc cả.
Hạ Nhất Minh có chút kính nể với sự quả quyết của hắn. Nhưng cũng chỉ có những người như thế mới vượt qua được đám Trương Trọng Cẩn, trở thành đại sư huynh của bọn họ.
Sau khi nói xong chuyện Trú Nhan đan, Kim Chiến Dịch cao giọng nói:
- Đại sư huynh! Nghe nói Kỳ Liên song ma đã tới Linh Tiêu bảo điện, khiêu chiến với tiểu đệ phải không?
Sắc mặt Ngụy Tông Tân nhất thời trở nên âm trầm, nói:
- Đúng thế! Sư đệ không cần phải để ý tới bọn họ. - Hắn tức giận hừ một tiếng, nói:
- Hai lão bất tử này muốn lấy ngươi làm bàn đạp trước đại hạn. Bọn họ quả là khinh người quá đáng.
Hạ Nhất Minh nhìn vẻ mặt Ngụy Tông Tân mà đoán được có lẽ Linh Tiêu bảo điện chưa có người nào đồng ý với trận quyết đấu này.
Kim Chiến Dịch mỉm cười, nói:
- Đa tạ ý tốt của đại sư huynh! Có điều, bọn họ đến khiêu chiến đích danh nên cứ để tiểu đệ tự quyết định.
Ngụy Tông Tân nhặn mặt nói:
- Sư đệ! Mỗi người trong số họ cũng đều xấp xỉ ba trăm tuổi. Lần này không thể trở thành tôn giả thì chẳng còn cơ hội nào nữa. Nếu người giao thủ với bọn họ sẽ hết sức nguy hiểm.
- Đại sư huynh! Nếu nói nguy hiểm có thể so với lần tiểu đệ tới phương Tây được hay không? - Kim Chiến Dịch vung tay nói:
- Lần đó, tiểu đệ ra tay hơn mười lần cuối cùng bị tôn giả của phương Tây đuổi giết tới tận biên giới của Đại Thân quốc. Nếu không phải tiểu đệ mạng lớn, ngộ được Vạn Lý nhàn đình thì đã chết trong tay người đó rồi.
Hai mắt Kim Chiến Dịch ẩn chứa một nét kiêu hãnh. Có thể chạy trốn khỏi sự truy kích của một vị tôn giả quả là chuyện đáng kiêu ngạo.
Ngụy Tông Tân như định phản bác nhưng cuối cùng lại thở dài, nói:
- Kim sư đệ! Ta biết ngươi lựa chọn Tu La đạo, trưởng thành từ trong giết chóc. Nhưng cơ hội lần này không tốt lắm, ngươi đừng có cố nữa.
- Đại sư huynh! Tiểu đệ đã quyết, xin sư huynh đáp ứng. - Kim Chiến Dịch khom người, nói.
Sắc mặt của Ngụy Tông Tân hơi có chút khó khăn. Quanh người hắn chợt nổi lên cảm giác áp lực.
Trương Trọng Cẩn chợt ngắt lời, nói:
- Đại sư huynh! Mặc dù, tôn giả của bổn môn đã tiềm tu nhưng chắc cũng nghe thấy việc này. Ý kiến của họ thế nào?
Ngụy Tông Tân có chút bất đắc dĩ nói:
- Ý của các vị tôn giả là để cho Kim sư đệ tự mình làm chủ. Nhưng đám sư huynh đệ chúng ta sau khi bàn bạc lại không đồng ý.
Kim Chiến Dịch cười ha hả nói:
- Đại sư huynh! Huynh không tin tiểu đệ lắm thì phải.
Ngụy Tông Tân hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Nếu bọn họ chỉ có một người, lão phu chẳng thèm ngăn cản.
Kim Chiến Dịch lắc lắc đầu, nói:
- Đại sư huynh nói đùa! Từ công pháp của bọn họ mà nói, nếu tách nhau ra thì làm gì còn tư cách khiêu chiến với ta.
Ngụy Tông Tân trầm mặc một lúc, thở dài, nói:
- Cũng được! Nếu sư đệ đã quyết thì vi huynh cũng không ngăn nữa. Cứ để vi huynh và ngươi đánh với hai lão bất tử đó một trận.
Khi hắn nói những lời này, mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng khi dứt lời lại phát ra khí thế mạnh mẽ.
Kim Chiến Dịch cảm kích nhìn hắn, nói:
- Đa tạ sư huynh! Nhưng tiểu đệ lại có ý khác, không cần phiền tới đại sư huynh.
Ngụy Tông Tân cau mày, nói:
- Ta có thể cho ngươi đánh với Kỳ Liên song ma một trận, nhưng không đồng ý cho ngươi lấy một địch hai.
Kim Chiến Dịch bật cười, nói:
- Đại sư huynh! Tiểu đệ không còn cuồng vọng như trước nữa. Nhưng tiểu đệ đã có người giúp đỡ.
Ngụy Tông Tân giật mình. Hắn kinh ngạc hỏi:
- Là ai?
Hạ Nhất Minh ngẩng đầu, ưỡn ngực ôm quyền thi lễ, nói:
- Tiểu đệ bất tài nhưng cũng nguyện liên thủ với Kim huynh. Mong Ngụy huynh đồng ý.
/1308
|