Ngay buổi tối hôm đó, thành chủ đại nhân thiết yến khoản đãi đông đảo các cao thủ đến từ Linh Tiêu Bảo Điện, khách mời tôn quý nhất trong đó tự nhiên là ba tiên thiên cường giả Hạ Nhất Minh.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không phải là người trong Linh Tiêu Bảo Điện, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng tới lòng nhiệt tình của thành chủ đại nhân.
Bất quá, Trương Trọng Cẩn cũng không cấp cho đối phương mặt mũi, chỉ tham gia bữa tiệc một chút rồi rời đi, mà Kim Chiến Dịch thì ngược lại không để ý đến ai chỉ chú ý vào ăn uống.
Thông qua lời giới thiệu của thành chủ đại nhân, Hạ Nhất Minh biết được thức ăn ngày hôm nay cũng không phải do vội vàng mà chuẩn bị. Mà là khi đám người Kim Chiến Dịch rời khỏi Đại Thân quốc đi về phía Tây Bắc đã được bọn họ chuẩn bị.
Chính vì có mấy tháng chuẩn bị cho nên bữa tiệc này mới khiến cho Kim Chiến Dịch hài lòng một chút.
Hạ Nhất Minh ở trong bữa tiệc muốn hỏi thăm Phương Lăng Khải, nếu Liên thành chủ đã phải bỏ ra tiền vốn thật lớn như vậy để lấy lòng Kim Chiến Dịch như vậy mấy người Phương Thư Duyệt tìm kiếm tuấn mã thuần hắc cũng là đương nhiên.
Chỉ là, thật không ngờ kết quả cuối cùng vị công tử Phương Lăng Khải kia lại không thể lấy lòng thành công, ngược lại còn đắc tội với Kim Chiến Dịch. Sự tình thật kỳ diệu, cuộc sống thật không thể lường trước được.
Ngay sau khi bữa tiệc kết thúc, Hạ Nhất Minh cùng Kim Chiến Dịch đi về phía đình viện hoa lệ do thành chủ đại nhân bố trí cho. Bỗng nhiên có một đệ tử báo lại, thủ lĩnh đệ tử của Linh Tiêu Bảo Điện đóng quân ở đây có chuyện quan trọng cần báo.
Hạ Nhất Minh vừa định lánh đi nơi khác thì bị Kim Chiến Dịch kéo lại, vô luận Trương Trọng Cẩn cũng đều không đối đãi với hắn như người ngoài. Điều này làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy rất mừng.
Sau một lát, người này tiến vào, Hạ Nhất Minh không khỏi hơi ngẩn người ra, người này chính là Phương Thư Duyệt hôm nay đã gặp qua một lần.
Lúc này Phương Thư Duyệt mặc dù đã tắm rửa qua, nhưng mà vết thương ở trên trán cũng không có khả năng khỏi hẳn. Tuy một chút máu đó đối với hậu thiên cao thủ thập tầng nội kình không có bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng xem nét mặt thì cũng không được tốt lắm.
Trương Trọng Cẩn hơi giật mình một chút, sau đó tỉnh ngộ, nói:
- Phương Thư Duyệt, nguyên lai hôm nay người đắc tội với sư đệ chính là ngươi a.
Làm người đứng đầu trong đám đệ tử Linh Tiêu Bảo Điện ở đây, Phương Thư Duyệt đã từng có cơ hội ra mắt Trương Trọng Cẩn. Nhưng quan hệ song phương cũng không có gì hơn, hơn mười năm qua mỗi lần Trương Trọng Cẩn đi tới Thâm Sơn. Cho dù là Phương Thư Duyệt sử dụng hết mưu mẹo bất quá cũng chỉ có thể làm cho Trương Trọng Cẩn có chút ấn tượng mà thôi. Có thể gọi được ra tên của hắn đã là vinh dự cho Phương Thư Duyệt rồi.
Chỉ là, sau khi nghe được câu hỏi của Trương Trọng Cẩn, Phương Thư Duyệt mới lập tức yên lòng. Ít nhất, hắn có thể khẳng định Kim Chiến Dịch không cùng hắn so đo chuyện lúc chiều.
Điều này căn cứ vào việc Trương Trọng Cẩn đến tên người đắc tội với Kim Chiến Dịch cũng không nhớ rõ ràng thì đủ biết bọn họ chưa từng đem chuyện nhỏ này để trong lòng.
Phương Thư Duyệt cung kính khấu đầu một cái, nói:
- Nhị vị tổ sư, Hạ tiền bối, khuyển tử hôm nay mạo phạm đến người vãn bối nhất định sẽ trách phạt khiến cho hắn phải ghi lòng tạc dạ.
Trương Trọng Cẩn vung tay lên ngăn lại nói:
- Việc này đến đây thôi, sau này không cần nhắc lại. Ngươi nói có chuyện quan trọng cần báo, đó là chuyện gì?
Phương Thư Duyệt nhất thời nghiêm mặt lại, nói:
- Trương tổ sư, đệ tử được trong điện thông báo ra, các nước phương tây đang rục rịch muốn động, bọn họ có ý định ám sát Kim tổ sư.
Ba người Hạ Nhất Minh trao đổi ánh mắt với nhau, Trương Trọng Cẩn trầm giọng hỏi:
- Thông báo như thế nào?
Phương Thư Duyệt thầm mừng trong lòng, hắn rốt cục đã kiếm được đề tài để ở chỗ này thêm một thời gian.
Lần này khi đắc tội với Kim Chiến Dịch, địa vị của hắn khẳng định sẽ gặp nguy cơ, mặc dù hắn là cường giả hậu thiên thập tầng nội kình. Nhưng nếu có người ném đá xuống giết thì hắn không có khả năng gánh chịu được. Bất quá, nếu tối nay có thể khiến cho đám người Kim Chiến Dịch tăng hào cảm với mình thì không có ai dám đánh chủ ý lên Phương gia nữa.
Trong lòng hắn mặc dù cao hứng, nhưng sắc mặt lại vô cùng trầm trọng.
- Bẩm tổ sư, tin truyền tới nói, các nước phương tây muốn phát động xâm lấn đại quy mô. Bọn kỵ sĩ mỗi nước bắt đầu tập kết, hơn nữa còn tuyên bố..... - Nói đến đây, hắn đột nhiên ngưng lại, hơi do dự nhìn Kim Chiến Dịch.
Trương Trọng Cẩn nhíu mày, nói:
- Có gì thì ngươi cứ nói thẳng đi. Không sao.
Phương Thư Duyệt lúc này mới thấp giọng nói:
- Bọn chúng nói, phải lấy đầu Kim sư tổ để tế điện cho thánh kỵ sĩ mà ngày xưa ngài đã giết.
Kim Chiến Dịch bật cười, nói:
- Thì ra là thế, ta đang nghĩ tại soa bọn thích khách đó vì sao lại từ ngàn dặm xa xôi đến đây, nguyên lai là vì nguyên nhân này. - Ánh mắt của Kim Chiến Dịch hiện lên vẻ mui mừng lẫn sợ hãi.
Trương Trọng Cẩn nhíu mày, nói:
- Kim sư đệ, nếu như tin đồn là không sai, như vậy cuộc xâm lấn đại quy mô của các nước phương tây lần này sẽ không phải là chuyện tốt gì.
Kim Chiến Dịch cười nhẹ, nói:
- Sư huynh, bọn họ muốn tới thì cứ tới. Đại chiến quy mô giữa song phương cũng không phải chỉ lần một, lần hai. Cứ cách mười năm lại bộc phát một lần, lần này cũng không hơn trước là mấy.
Gương mặt hắn hiện lên vẻ điên cuồng:
- Nếu thánh kỵ sĩ của bọn họ bắt đầu tập kết, vậy khẳng định trong đó sẽ xuất hiện siêu cấp cao thủ. Hắc hắc.
Trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi phát lạnh, nghe khẩu khí của Kim Chiến Dịch thì hắn không hề có chút lo lắng nào, ngược lại còn chút chút mong đợi nữa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Bất quá, nếu suy nghĩ lại, Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được suy nghĩ của Kim Chiến Dịch.
Một khi hai bên xảy ra đại chiến, hắn khẳng định sẽ gặp đối thủ cường đại. Mà Kim Chiến Dịch tu luyện võ đạo thiên về thực chiến để đột phá, cuộc chiến càng ác liệt, hắn càng có thể thuật lợi đột phá lên cảnh giới tôn giả.
Cho nên đối với người bình thường mà nói, chiến tranh có lẽ là nỗi tuyệt vọng, nhưng đối với Kim Chiến Dịch thì ngược lại.
Trương Trọng Cẩn hiển nhiên cũng hiểu được suy nghĩ của Kim Chiến Dịch, hắn trầm ngâm nửa ngày, rốt cục nói:
- Sư đệ, từ cuộc đại chiến đó đều sinh ra một vị tôn giả mới, hy vọng lần này đệ có thể là một trong những người đó.
Kim Chiến Dịch gật đầu, nói:
- Đa tạ sư huynh. Tiểu đệ nhất định sẽ không làm huynh thất vọng.
Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi trầm xuống, nhịn không được ngắt lời:
- Kim huynh, cuộc đại chiến giữa hai bên cứ mười năm lại diễn ra một lần sao?
Ánh mắt Kim Chiến Dịch lấp lánh thần quang, nói:
- Không sai, chậm thì ba mươi năm, nhanh thì sáu đến mười năm nhất định sẽ bộc phát chiến tranh một lần.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Cuộc đại chiến này có phân ra thắng bại không?
- Đương nhiên sẽ phân ra thắng bại. Nhưng mà cũng chỉ gần như thế thôi. - Kim Chiến Dịch cười nói:
- Vô luận là phương đông hay phương tây cũng chỉ có thể dựa trên thực lực mà chiến thắng cuộc đại chiến thôi. Còn muốn tiêu diệt hoàn toàn đối phương thì đó là điều vô cùng khó khăn. Căn bản là không thể làm được.
Hạ Nhất Minh nhăn mặt, nói:
- Đã như vậy tại sao không tránh những cuộc chiến như vậy?
Kim Chiến Dịch cùng Trương Trọng Cẩn đồng thời ngẩn người ra, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên vẻ dị thường.
Ho nhẹ một tiếng, Trương Trọng Cẩn nói:
- Hạ huynh. Vì sao phải tránh cuộc chiến này?
Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:
- Hai nước chiến tranh sẽ khiến cho vô số dân chúng phải trôi giạt khắp nơi, đồng thời quốc lực sẽ bị tiêu hao nghiêm trọng. Điều này đối với song phương sẽ đều không có lợi.
Hắn từng chứng kiến cảnh mã tặc huyết tẩy Thái Thương huyện, bộ dạng thê thảm ngày đó của người dân in sâu vào trong lòng hắn.
Đây chỉ là do mã tặc tập kích mà đã có hậu quả nghiêm trọng như thế. Còn nếu như hai nước tiến hành quy mô đại chiến thì sẽ tạo thành bao nhiêu cảnh sinh linh đồ thán?
Trương Trọng Cẩn đưa ánh mắt quái dị nhìn Hạ Nhất Minh, rốt cục than nhẹ một tiếng, nói:
- Hạ huynh, có một số việc chúng ta không thể quyết định được. Đối với chúng ta mà nói chỉ có thuận theo tự nhiên mới là chánh đạo.
Hạ Nhất Minh hơi nhíu mày, cuối cùng đành yên lặng không nói tiếp.
Hắn có thể nhìn ra điểm này, thì qua vô số năm các cường giả của hai nước cũng nhìn ra được điều này.
Nếu cuộc chiến vẫn tiếp tục diễn ra thì khẳng định sự tồn tại của nó là tất yếu, chỉ là Hạ Nhất Minh dù là người thông minh nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể nghĩ ra được nguyên do.
Hắn khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn vê phía xa xa.
Trương Trọng Cẩn cũng hơi lắc đầu, chỉ bất quá suy nghĩ của hai người bọn họ không giống nhau.
Vô luận là hắn hay Kim Chiến Dịch đối với chiến tranh đều rất mong đợi.
Vì ở trong trận chiến này sẽ khiến cho Kim Chiến Dịch có đủ kinh nghiệm chiến đấu, trợ giúp cho hắn thành công tiến vào cảnh giới tôn giả. Trận chiến này có hay không kịch liệt, cuối cùng thắng bại thuộc về ai cũng không nằm trong sự quan tâm của bọn họ.
Về phần bao nhiêu người chết.....
Vấn đề này đã vượt ra ngoài khỏi phạm trù lo lắng của bọn họ.
Chỉ cần Linh Tiêu Bảo Điện có thể gia tăng thêm một vị tôn giả, như vậy có chết bao nhiêu người bình thường thì cũng đáng giá.
Phất tay một cái, Trương Trọng Cẩn nói:
- Phương Thư Duyệt. Ngươi có thể lui.
Phương Thư Duyệt cung kính vâng lời, nhưng hắn cũng không lập tức lui ra ngoài mà chần chờ một lúc. Sau đó thấp giọng nói:
- Sư tổ đại nhân, đệ tử từng nghe nói qua, ở trong Linh Tiêu Bảo Điện hôm nay có hai vị mới đến, tựa hồ vì Kim sư tổ mà đến.
Trương Trọng Cẩn cảm thấy kỳ lạ, nếu có thể được đưa tin tới phỏng chừng sẽ không phải là khách nhân bình thường.
- Là ai? Tìm ta có chuyện gì? - Kim Chiến Dịch lạnh lùng nói.
Trải qua một lúc vì bị cuộc đại chiến sắp tới hấp dẫn, Kim Chiến Dịch đã khôi phục lại bộ dáng bình thường.
- Hồi bẩm tổ sư, lần này tới Linh Tiêu Bảo Điện có hai người. Nghe nói bọn họ tới đây là muốn khiêu chiến Kim sư tổ.
Ba người Kim Chiến Dịch lúc này thật sự cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Từ khi Kim Chiến Dịch thăng tiến vào tiên thiên cảnh giới, đã nhiều năm như vậy cũng chỉ có hắn đi khiêu chiến người khác. Tư vị được người khác khiêu chiến đây là lần đầu tiên hắn được hưởng thụ.
Trong mắt hiện lên quang mang kỳ dị, Kim Chiến Dịch hòa hoãn nói:
- Vô luận hai người đó là ai, hy vọng không làm cho ta phải thất vọng.
Lời nói của hắn tràn ngập vẻ tự tin, tựa hồ đối với hắn vô luận có bao nhiêu cường giả đến thì cũng đều bị hắn đánh bại.
Đương nhiên, vô luận là ai đến Linh Tiêu Bảo Điện khiêu chiến Kim Chiến Dịch cũng không phải là ở cấp bậc tôn giả.
Mà ở dưới tôn giả, người chính thức làm cho Hạ Nhất Minh quan tâm cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, hắn mơ hồ cảm giác được, đây có lẽ chính là một cơ hội tốt nhất.
Chỉ cần Kim Chiến Dịch cùng người khác tranh luận, như vậy hắn đối với thực lực của Kim Chiến Dịch sẽ có một đánh giá khách quan.
Mặc dù Hạ Nhất Minh không phải là người trong Linh Tiêu Bảo Điện, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng tới lòng nhiệt tình của thành chủ đại nhân.
Bất quá, Trương Trọng Cẩn cũng không cấp cho đối phương mặt mũi, chỉ tham gia bữa tiệc một chút rồi rời đi, mà Kim Chiến Dịch thì ngược lại không để ý đến ai chỉ chú ý vào ăn uống.
Thông qua lời giới thiệu của thành chủ đại nhân, Hạ Nhất Minh biết được thức ăn ngày hôm nay cũng không phải do vội vàng mà chuẩn bị. Mà là khi đám người Kim Chiến Dịch rời khỏi Đại Thân quốc đi về phía Tây Bắc đã được bọn họ chuẩn bị.
Chính vì có mấy tháng chuẩn bị cho nên bữa tiệc này mới khiến cho Kim Chiến Dịch hài lòng một chút.
Hạ Nhất Minh ở trong bữa tiệc muốn hỏi thăm Phương Lăng Khải, nếu Liên thành chủ đã phải bỏ ra tiền vốn thật lớn như vậy để lấy lòng Kim Chiến Dịch như vậy mấy người Phương Thư Duyệt tìm kiếm tuấn mã thuần hắc cũng là đương nhiên.
Chỉ là, thật không ngờ kết quả cuối cùng vị công tử Phương Lăng Khải kia lại không thể lấy lòng thành công, ngược lại còn đắc tội với Kim Chiến Dịch. Sự tình thật kỳ diệu, cuộc sống thật không thể lường trước được.
Ngay sau khi bữa tiệc kết thúc, Hạ Nhất Minh cùng Kim Chiến Dịch đi về phía đình viện hoa lệ do thành chủ đại nhân bố trí cho. Bỗng nhiên có một đệ tử báo lại, thủ lĩnh đệ tử của Linh Tiêu Bảo Điện đóng quân ở đây có chuyện quan trọng cần báo.
Hạ Nhất Minh vừa định lánh đi nơi khác thì bị Kim Chiến Dịch kéo lại, vô luận Trương Trọng Cẩn cũng đều không đối đãi với hắn như người ngoài. Điều này làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy rất mừng.
Sau một lát, người này tiến vào, Hạ Nhất Minh không khỏi hơi ngẩn người ra, người này chính là Phương Thư Duyệt hôm nay đã gặp qua một lần.
Lúc này Phương Thư Duyệt mặc dù đã tắm rửa qua, nhưng mà vết thương ở trên trán cũng không có khả năng khỏi hẳn. Tuy một chút máu đó đối với hậu thiên cao thủ thập tầng nội kình không có bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng xem nét mặt thì cũng không được tốt lắm.
Trương Trọng Cẩn hơi giật mình một chút, sau đó tỉnh ngộ, nói:
- Phương Thư Duyệt, nguyên lai hôm nay người đắc tội với sư đệ chính là ngươi a.
Làm người đứng đầu trong đám đệ tử Linh Tiêu Bảo Điện ở đây, Phương Thư Duyệt đã từng có cơ hội ra mắt Trương Trọng Cẩn. Nhưng quan hệ song phương cũng không có gì hơn, hơn mười năm qua mỗi lần Trương Trọng Cẩn đi tới Thâm Sơn. Cho dù là Phương Thư Duyệt sử dụng hết mưu mẹo bất quá cũng chỉ có thể làm cho Trương Trọng Cẩn có chút ấn tượng mà thôi. Có thể gọi được ra tên của hắn đã là vinh dự cho Phương Thư Duyệt rồi.
Chỉ là, sau khi nghe được câu hỏi của Trương Trọng Cẩn, Phương Thư Duyệt mới lập tức yên lòng. Ít nhất, hắn có thể khẳng định Kim Chiến Dịch không cùng hắn so đo chuyện lúc chiều.
Điều này căn cứ vào việc Trương Trọng Cẩn đến tên người đắc tội với Kim Chiến Dịch cũng không nhớ rõ ràng thì đủ biết bọn họ chưa từng đem chuyện nhỏ này để trong lòng.
Phương Thư Duyệt cung kính khấu đầu một cái, nói:
- Nhị vị tổ sư, Hạ tiền bối, khuyển tử hôm nay mạo phạm đến người vãn bối nhất định sẽ trách phạt khiến cho hắn phải ghi lòng tạc dạ.
Trương Trọng Cẩn vung tay lên ngăn lại nói:
- Việc này đến đây thôi, sau này không cần nhắc lại. Ngươi nói có chuyện quan trọng cần báo, đó là chuyện gì?
Phương Thư Duyệt nhất thời nghiêm mặt lại, nói:
- Trương tổ sư, đệ tử được trong điện thông báo ra, các nước phương tây đang rục rịch muốn động, bọn họ có ý định ám sát Kim tổ sư.
Ba người Hạ Nhất Minh trao đổi ánh mắt với nhau, Trương Trọng Cẩn trầm giọng hỏi:
- Thông báo như thế nào?
Phương Thư Duyệt thầm mừng trong lòng, hắn rốt cục đã kiếm được đề tài để ở chỗ này thêm một thời gian.
Lần này khi đắc tội với Kim Chiến Dịch, địa vị của hắn khẳng định sẽ gặp nguy cơ, mặc dù hắn là cường giả hậu thiên thập tầng nội kình. Nhưng nếu có người ném đá xuống giết thì hắn không có khả năng gánh chịu được. Bất quá, nếu tối nay có thể khiến cho đám người Kim Chiến Dịch tăng hào cảm với mình thì không có ai dám đánh chủ ý lên Phương gia nữa.
Trong lòng hắn mặc dù cao hứng, nhưng sắc mặt lại vô cùng trầm trọng.
- Bẩm tổ sư, tin truyền tới nói, các nước phương tây muốn phát động xâm lấn đại quy mô. Bọn kỵ sĩ mỗi nước bắt đầu tập kết, hơn nữa còn tuyên bố..... - Nói đến đây, hắn đột nhiên ngưng lại, hơi do dự nhìn Kim Chiến Dịch.
Trương Trọng Cẩn nhíu mày, nói:
- Có gì thì ngươi cứ nói thẳng đi. Không sao.
Phương Thư Duyệt lúc này mới thấp giọng nói:
- Bọn chúng nói, phải lấy đầu Kim sư tổ để tế điện cho thánh kỵ sĩ mà ngày xưa ngài đã giết.
Kim Chiến Dịch bật cười, nói:
- Thì ra là thế, ta đang nghĩ tại soa bọn thích khách đó vì sao lại từ ngàn dặm xa xôi đến đây, nguyên lai là vì nguyên nhân này. - Ánh mắt của Kim Chiến Dịch hiện lên vẻ mui mừng lẫn sợ hãi.
Trương Trọng Cẩn nhíu mày, nói:
- Kim sư đệ, nếu như tin đồn là không sai, như vậy cuộc xâm lấn đại quy mô của các nước phương tây lần này sẽ không phải là chuyện tốt gì.
Kim Chiến Dịch cười nhẹ, nói:
- Sư huynh, bọn họ muốn tới thì cứ tới. Đại chiến quy mô giữa song phương cũng không phải chỉ lần một, lần hai. Cứ cách mười năm lại bộc phát một lần, lần này cũng không hơn trước là mấy.
Gương mặt hắn hiện lên vẻ điên cuồng:
- Nếu thánh kỵ sĩ của bọn họ bắt đầu tập kết, vậy khẳng định trong đó sẽ xuất hiện siêu cấp cao thủ. Hắc hắc.
Trong lòng Hạ Nhất Minh không khỏi phát lạnh, nghe khẩu khí của Kim Chiến Dịch thì hắn không hề có chút lo lắng nào, ngược lại còn chút chút mong đợi nữa. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Bất quá, nếu suy nghĩ lại, Hạ Nhất Minh lập tức hiểu được suy nghĩ của Kim Chiến Dịch.
Một khi hai bên xảy ra đại chiến, hắn khẳng định sẽ gặp đối thủ cường đại. Mà Kim Chiến Dịch tu luyện võ đạo thiên về thực chiến để đột phá, cuộc chiến càng ác liệt, hắn càng có thể thuật lợi đột phá lên cảnh giới tôn giả.
Cho nên đối với người bình thường mà nói, chiến tranh có lẽ là nỗi tuyệt vọng, nhưng đối với Kim Chiến Dịch thì ngược lại.
Trương Trọng Cẩn hiển nhiên cũng hiểu được suy nghĩ của Kim Chiến Dịch, hắn trầm ngâm nửa ngày, rốt cục nói:
- Sư đệ, từ cuộc đại chiến đó đều sinh ra một vị tôn giả mới, hy vọng lần này đệ có thể là một trong những người đó.
Kim Chiến Dịch gật đầu, nói:
- Đa tạ sư huynh. Tiểu đệ nhất định sẽ không làm huynh thất vọng.
Trong lòng Hạ Nhất Minh hơi trầm xuống, nhịn không được ngắt lời:
- Kim huynh, cuộc đại chiến giữa hai bên cứ mười năm lại diễn ra một lần sao?
Ánh mắt Kim Chiến Dịch lấp lánh thần quang, nói:
- Không sai, chậm thì ba mươi năm, nhanh thì sáu đến mười năm nhất định sẽ bộc phát chiến tranh một lần.
Hạ Nhất Minh trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Cuộc đại chiến này có phân ra thắng bại không?
- Đương nhiên sẽ phân ra thắng bại. Nhưng mà cũng chỉ gần như thế thôi. - Kim Chiến Dịch cười nói:
- Vô luận là phương đông hay phương tây cũng chỉ có thể dựa trên thực lực mà chiến thắng cuộc đại chiến thôi. Còn muốn tiêu diệt hoàn toàn đối phương thì đó là điều vô cùng khó khăn. Căn bản là không thể làm được.
Hạ Nhất Minh nhăn mặt, nói:
- Đã như vậy tại sao không tránh những cuộc chiến như vậy?
Kim Chiến Dịch cùng Trương Trọng Cẩn đồng thời ngẩn người ra, hai người liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hiện lên vẻ dị thường.
Ho nhẹ một tiếng, Trương Trọng Cẩn nói:
- Hạ huynh. Vì sao phải tránh cuộc chiến này?
Hạ Nhất Minh nghiêm mặt nói:
- Hai nước chiến tranh sẽ khiến cho vô số dân chúng phải trôi giạt khắp nơi, đồng thời quốc lực sẽ bị tiêu hao nghiêm trọng. Điều này đối với song phương sẽ đều không có lợi.
Hắn từng chứng kiến cảnh mã tặc huyết tẩy Thái Thương huyện, bộ dạng thê thảm ngày đó của người dân in sâu vào trong lòng hắn.
Đây chỉ là do mã tặc tập kích mà đã có hậu quả nghiêm trọng như thế. Còn nếu như hai nước tiến hành quy mô đại chiến thì sẽ tạo thành bao nhiêu cảnh sinh linh đồ thán?
Trương Trọng Cẩn đưa ánh mắt quái dị nhìn Hạ Nhất Minh, rốt cục than nhẹ một tiếng, nói:
- Hạ huynh, có một số việc chúng ta không thể quyết định được. Đối với chúng ta mà nói chỉ có thuận theo tự nhiên mới là chánh đạo.
Hạ Nhất Minh hơi nhíu mày, cuối cùng đành yên lặng không nói tiếp.
Hắn có thể nhìn ra điểm này, thì qua vô số năm các cường giả của hai nước cũng nhìn ra được điều này.
Nếu cuộc chiến vẫn tiếp tục diễn ra thì khẳng định sự tồn tại của nó là tất yếu, chỉ là Hạ Nhất Minh dù là người thông minh nhưng trong thời gian ngắn cũng không thể nghĩ ra được nguyên do.
Hắn khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn vê phía xa xa.
Trương Trọng Cẩn cũng hơi lắc đầu, chỉ bất quá suy nghĩ của hai người bọn họ không giống nhau.
Vô luận là hắn hay Kim Chiến Dịch đối với chiến tranh đều rất mong đợi.
Vì ở trong trận chiến này sẽ khiến cho Kim Chiến Dịch có đủ kinh nghiệm chiến đấu, trợ giúp cho hắn thành công tiến vào cảnh giới tôn giả. Trận chiến này có hay không kịch liệt, cuối cùng thắng bại thuộc về ai cũng không nằm trong sự quan tâm của bọn họ.
Về phần bao nhiêu người chết.....
Vấn đề này đã vượt ra ngoài khỏi phạm trù lo lắng của bọn họ.
Chỉ cần Linh Tiêu Bảo Điện có thể gia tăng thêm một vị tôn giả, như vậy có chết bao nhiêu người bình thường thì cũng đáng giá.
Phất tay một cái, Trương Trọng Cẩn nói:
- Phương Thư Duyệt. Ngươi có thể lui.
Phương Thư Duyệt cung kính vâng lời, nhưng hắn cũng không lập tức lui ra ngoài mà chần chờ một lúc. Sau đó thấp giọng nói:
- Sư tổ đại nhân, đệ tử từng nghe nói qua, ở trong Linh Tiêu Bảo Điện hôm nay có hai vị mới đến, tựa hồ vì Kim sư tổ mà đến.
Trương Trọng Cẩn cảm thấy kỳ lạ, nếu có thể được đưa tin tới phỏng chừng sẽ không phải là khách nhân bình thường.
- Là ai? Tìm ta có chuyện gì? - Kim Chiến Dịch lạnh lùng nói.
Trải qua một lúc vì bị cuộc đại chiến sắp tới hấp dẫn, Kim Chiến Dịch đã khôi phục lại bộ dáng bình thường.
- Hồi bẩm tổ sư, lần này tới Linh Tiêu Bảo Điện có hai người. Nghe nói bọn họ tới đây là muốn khiêu chiến Kim sư tổ.
Ba người Kim Chiến Dịch lúc này thật sự cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Từ khi Kim Chiến Dịch thăng tiến vào tiên thiên cảnh giới, đã nhiều năm như vậy cũng chỉ có hắn đi khiêu chiến người khác. Tư vị được người khác khiêu chiến đây là lần đầu tiên hắn được hưởng thụ.
Trong mắt hiện lên quang mang kỳ dị, Kim Chiến Dịch hòa hoãn nói:
- Vô luận hai người đó là ai, hy vọng không làm cho ta phải thất vọng.
Lời nói của hắn tràn ngập vẻ tự tin, tựa hồ đối với hắn vô luận có bao nhiêu cường giả đến thì cũng đều bị hắn đánh bại.
Đương nhiên, vô luận là ai đến Linh Tiêu Bảo Điện khiêu chiến Kim Chiến Dịch cũng không phải là ở cấp bậc tôn giả.
Mà ở dưới tôn giả, người chính thức làm cho Hạ Nhất Minh quan tâm cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ động, hắn mơ hồ cảm giác được, đây có lẽ chính là một cơ hội tốt nhất.
Chỉ cần Kim Chiến Dịch cùng người khác tranh luận, như vậy hắn đối với thực lực của Kim Chiến Dịch sẽ có một đánh giá khách quan.
/1308
|