Vũ Thần

Chương 246: Long trọng trở về.

/1308


Trên bình nguyên, một tuấn mã đỏ như máu đang phi nước đại. Trong địa hình bằng phẳng như nơi này, không nghi ngờ tốc độ của nó đạt tới cao nhất.
Rốt cuộc tốc độ của nó cũng giảm dần, kỵ sĩ lập tức vỗ về an ủi Hồng Lăng mã còn chưa tận hứng.
Kỵ sĩ này đương nhiên chính là Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân.
Sau khi diệt sát đám quân binh Khai Vanh quốc ngụy trang thành mã tặc, Hạ Nhất Minh không để ý tới đám người Từ Tô mà trực tiếp rời đi.
Về phần Viên Lễ Huân cùng Bách Linh Bát tự nhiên là theo sát hắn.
Bọn họ không còn hứng thú đi tiếp mà theo đường cũ trở lại, lúc này đã thấy được đội nhân mã Hoành Sơn nhất mạch từ xa.
Mặc dù đội nhân mã chỉ có chừng hai ngươi người nhưng thực lực của bọn họ khác xa so với đám hai trăm người Từ Tô. Nếu đám kỵ sĩ Khai Vanh quốc muốn tập kích đội nhân mã này e rằng bọn họ sẽ gặp chuyện không tưởng tượng được.
Hạ Nhất Minh cũng không trực tiếp điều khiển Hông Lăng tiến về phía đám người Hoành Sơn nhất mạch mà dừng ngựa giữa đường, ánh mắt hắn nhìn về phía xa như nghĩ tới một người nào đó.
Viên Lễ Huân nhẹ giọng hỏi:
- Nhất Minh. Chàng lo lắng cho bọn họ sao?
Hạ Nhất Minh mỉm cười, trong nụ cười có chút khổ tâm, nói:
- Ta không phải lo lắng cho bọn họ mà là mọi người trong Thiên La quốc.
Đôi mắt đẹp của Viên Lễ Huân mở lớn, trong lòng không khỏi hoài nghi.
Trong trí nhớ của Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh từ trước tới giờ chưa từng lo lắng vì thiên hạ. Đối với hắn mà nói, sở dĩ đảm nhận chức vụ Hộ quốc đại sư kỳ thực là vì muốn Hạ gia trang có thể thuận lợi phát triển, cũng là vì tình cảm yêu mến đối với Thủy Huyễn Cận.
Trong lòng Hạ Nhất Minh chưa từng để tâm vào việc thủ hộ Thiên La quốc.
Sau một lát, Viên Lễ Huân nhẹ giọng nói:
- Nhất Minh. Chàng thực sự trở thành Thiên La hộ quốc đại sư rồi.
Những lời này của nàng mặc dù có chút cổ quái, nhưng Hạ Nhất Minh sao không hiểu rõ chứ?
Nhìn bộ dạng thành thật của Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh chân thành nói:
- Lễ Huân. Nàng từng nói với ta, lực lượng của một người bao nhiêu lớn thì tránh nhiệm phải gánh trên lưng cũng nặng bấy nhiêu. Mà dường như ta đã tìm được trách nhiệm của mình rồi.
Viên Lễ Huân chăm chú lắng nghe, nếu Hạ Nhất Minh đã quyết định như vậy nàng đương nhiên sẽ không phản đối. Cho dù chuyện này nhìn qua cũng có chút khó tin.
Bỗng nhiên Viên Lễ Huân như nhớ ra gì đó, quay đầu nói:
- Bách Linh Bát tiên sinh?
Một thân ảnh từ xa xa đột nhiên xuất hiện, Bách Linh Bát lúc này đã xuất hiện bên người bọn họ. Âm thanh của gã vẫn đều đều như không có chuyện gì:
- Chuyện gì?
- Bách tiên sinh. Trách nhiệm của ngài là bảo đảm an toàn của Nhất Minh. Vì sao khi đó ngài không ra tay hỗ trợ?
Bách Linh Bát hờ hững nhìn Viên Lễ Huân nói:
- Làm bảo vệ cho các ngươi tức là chỉ khi các ngươi gặp nguy hiểm mới chủ động ra tay. Những người đó...
Gã trên mặt không chút dao động nhưng tựa hồ như có ý cười cười nói:
- Bọn chúng có thể uy hiếp Hạ tiên sinh sao?
Viên Lễ Huân nhất thời nghẹn lời. Trong lòng nàng sao không hiểu rõ đạo lý này. Chỉ bất quá để tỉnh táo nói chuyện đúng sai lại là một chuyện khác.
Đặc biệt với một người con gái như Viên Lễ Huân, gặp cảnh mưa máu đầy trời, trong lòng không khỏi có chút khó chịu. Có lẽ trong lòng nàng cảm giác được, nếu để Bách Linh Bát ra tay lúc đó, như vậy Hạ Nhất Minh sẽ không có sử dụng phương pháp tàn bạo đánh chết đám kỵ sĩ như vậy.
Nghĩ tới tình huống khi đó, mặc dù đã tấn giai tiên thiên cảnh giới nhưng Viên Lễ Huân cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
Giờ phút đó, nàng thậm chí đối với Hạ Nhất Minh còn xuất hiện cảm giác xa lạ. Chỉ là lúc này ngồi bên Hạ Nhất Minh, nàng không cách nào mở miệng ra nói cùng hắn mà thôi.
Hạ Nhất Minh liếc nhìn Bách Linh Bát, nói:
- Lễ Huân. Bách huynh không sai. Nàng không cần phải trách huynh ấy.
Viên Lễ Huân nhẹ nhàng vâng một tiếng.
Bách Linh Bát đột nhiên nói:
- Hạ tiên sinh. Căn cứ vào quan sát và tính toán của ta, áp lực trên người ngươi quả thực rất lớn bởi thế mới có trường huyết vũ khi đó. Nếu như ngươi có thể chấp nhận đề nghị của ta. Ta hi vọng ngươi có thể dứt bỏ tất cả, tĩnh tâm một thời gian. Điều này đối với thân thể và phát triển của ngươi sau này đều có ảnh hưởng rất tốt.
Hạ Nhất Minh trên mặt có chút đổi sắc, hắn nghiêm nghị nói:
- Sao ngươi biết được áp lực lên ta rất lớn?
Bách Linh Bát âm thanh vô cùng bình tĩnh, phảng phất như đang nói một chuyện hiển nhiên:
- Trong tư liệu những hành vi của con người được ta cóp nhặt. Căn cứ vào kết quả tổng hợp cho thấy. Nếu áp lực quá lớn không kịp thời được giải tỏa, nhất định sẽ bộc phát. Khi đó không ai còn là chính mình nữa cả, mà ngươi cũng là một trong số đó.
Viên Lễ Huân ánh mắt sáng lên, tay nàng nhẹ nhàng đưa ra nắm lấy bàn tay Hạ Nhất Minh. Không hiểu vì sao nàng hết sức tin tưởng những lời này của Bách Linh Bát.
Hạ Nhất Minh vẻ mặt trầm tĩnh, hắn nghĩ lại tình trạng huyết vũ khi ra tay đánh chết gã thủ lĩnh kia.
Không ai biết được, khi ánh mắt Hạ Nhất Minh thấy được cỗ huyết nhục văng tung tóe đó, tận sâu trong đáy lòng hắn thật ra cũng xuất hiện cảm giác buồn nôn.
Chỉ là với tu vi nhất đường thiên cường giả, nếu muốn che giấu chuyện này trừ Bách Linh Bát kỳ bí khó lường, không có người thứ hai phát hiện được.
Mà Bách Linh Bát sở dĩ có thể phát hiện ra cũng không phải bởi mánh khóe nào mà chỉ thông qua phương pháp giả định của gã mà thôi.
Kỳ thực ngay cả bản thân Hạ Nhất Minh cũng không rõ, tại sao sau khi nghe thấy gã thủ lĩnh kia muốn " Ngũ mã phân thây" mình, hơn nữa còn thấy được quyết tâm của đám người Từ Tô, trong lòng hắn nhiệt huyết sôi trào đến vậy.
Trong lòng Hạ Nhất Minh dường như cất dấu một loại tâm tình phức tạp, mà một chiêu đánh ra quả thực đã làm tâm tình khó chíu này biến mất. Hắn rõ ràng có thể cảm nhận, với một chiêu đánh ra này, cả người hắn như trút được gánh nặng, trở lên nhẹ nhàng thoải mái.
Mà lúc này, sau khi được Bách Linh Bát giải thích, Hạ Nhất Minh trong lòng cũng thừa nhận lý lẽ này. Có lẽ bản thân mình chịu áp lực quá lớn, hắn mỉm cười nói:
- Bách huynh. Ngươi muốn là bế quan tĩnh tu sao?
- Tĩnh tu bất quá chỉ là một phương pháp giải tỏa áp lực. Ngài nếu muốn thoát khỏi áp lực nhất tình phải giải quyết gốc rễ của vấn đề.
Hạ Nhất Minh hai mắt sáng lên, hỏi:
- Làm thế nào để giải quyết?
- Trong lòng mỗi người đều có một bí mật, nếu có thể nói ra, như vậy áp lực tạo thành đối với ngươi hẳn sẽ không đủ sức gây hại nữa.
Hạ Nhất Minh trong lòng thầm kêu một tiếng. Mặc dù sắc mặt hắn không có chút biến hóa nào, nhưng bàn tay Viên Lễ Huân đang tiếp xúc với tay hắn lúc này bất giác cảm nhận được chút lực xiết lại.
Tay của Hạ Nhất Minh dường như nắm chặt thêm một chút.
Trong lòng Hạ Nhất Minh quả thực có một bí mật lớn nhất, đó chính là kỳ ngộ dưới đáy hồ kia.
Nếu không có tao ngộ khó tin kia, có lẽ hôm nay Hạ Nhất Minh hẳn cũng đang vì đột phá ngũ tầng mà đau đầu. Cơ bản không thể trở thành người mà dậm chân một cái có thể khiến cả Thiên La quốc rung chuyển, nhất đường thiên cường giả tại Hoành Sơn nhất mạch.
Bí mật này Hạ Nhất Minh vẫn chôn chặt trong lòng, từ khi tao ngộ tới nay cũng chỉ vài năm thời gian mà thôi.
Cha mẹ, trưởng bối, huynh đệ, ngay cả Viên Lễ Huân cũng hoàn toàn không biết gì về điều này.
Trong lòng Hạ Nhất Minh đột nhiên hiện lên câu nói của Bách Linh Bát, áp lực nếu lớn quá khi bộc phát ra hắn không còn là chính mình nữa...
Trong lòng Hạ Nhất Minh khẽ run lên, có lẽ Bách Linh Bát nói đúng, đối mặt với đám kỵ binh kia, mình không còn là chính mình nữa rồi?
Đột nhiên, Hạ Nhất Minh cảm thấy chút ngứa ngứa.
Hắn kinh ngạc nhìn lại, chủ thấy thân thể Viên Lễ Huân đang che tầm quan sát của Bách Linh Bát. Nàng không nói ra miệng nhưng khẩu âm rất rõ ràng.
Khẩu âm của nàng trọn vẹn:
- Không nói cho hắn bí mật về Bạch thạch.
Hạ Nhất Minh nhất thời bừng tình, trong lòng hắn thầm kêu xấu hổ. Thì ra Viên Lễ Huân nhầm tưởng bí mật trong lòng hắn là chuyện về khối Bạch thạch kia.
Hắn cười khổ trong lòng, lặng lẽ gật đầu tỏ vẻ đã rõ.
Lúc này từ xa đệ tử Hoành Sơn đã phát hiện ra sự hiện điện của Hạ Nhất Minh ở nơi này. Tốc độ đội nhân mã tăng lên rõ rệt, mà Vu Kinh Lôi cùng Lục Chánh Nghi lúc này đồng thời rời khỏi xe ngựa lấy tốc độ nhanh nhất tiến về nơi này.
Sau một lát, hai người bọn họ đã xuất hiện tại đây.
Ánh mắt bọn họ lập tức tập trung trên người Bách Linh Bát, lộ rõ vẻ, quả nhiên như thế.
Khi bọn họ phát hiện Bách Linh Bát biến mất, đã đoán rằng gã đã theo Hạ Nhất Minh rời đi. Lúc này gặp mặt quả thực đã chứng tỏ được suy đoán đó.
Bất quá, điều này càng khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi. Bách Linh Bát làm sao có thể thoát khỏi tai mắt của bọn họ, lén đuổi tới đây chứ.
- Hạ trưởng lão, tinh thần của ngươi dường như không được tốt lắm hả?
Vu Kinh Lôi ánh mắt đã thành tinh, lão nhìn vẻ mặt Hạ Nhất Minh không khỏi dò hỏi.
Hạ Nhất Minh cũng không chút dấu giếm. Nhất nhất đem sự việc mình cùng đám người Từ Tô gặp nhau, từ đầu đến cuối kể lại một lần. Ngay cả lời nói muốn huyết tẩy Đại sư đường Khai Vanh quốc cũng nói ra không hề giữ lại.
Vu Kinh Lôi cùng Lục Chánh Nghi sau khi nghe được chuyện phát sinh cùng hào ngôn tráng ngữ của Hạ Nhất Minh nhất thời không khỏi ngẩn ra.
Đại sư đường Khai Vanh quốc có hơn mười vị tiên thiên cường giả, hơn nữa lợi hại nhất là một vị nhất đường thiên cường giả đã tấn giai sáu mươi năm Chiêm Thiên Phong.
Lực lượng khổng lồ như vậy, đừng nói chỉ một mình Hạ Nhất Minh, cho dù là tập hợp toàn bộ Hoành Sơn nhất mạch cũng không chắc đã làm được việc đó.
Vu Kinh Lôi do dự một chút, ánh mắt không thay đổi nhìn qua Bách Linh Bát.
Lão đột nhiên nói:
- Hạ trưởng lão. Những lời này mặc dù có lý nhưng ta xem chừng, nếu Chiên Thiên Phong nghe được nhất định sẽ đem nhân mã Khai Vanh quốc thu về.
Mặc dù Vu Kinh Lôi cũng không biết được kết quả ba ngày sau đó, nhưng bằng vào trực giác của mình lão hoàn toàn tin tưởng vào phán đoán đó.
- Hi vọng là như vậy.
Hạ Nhất Minh âm thanh trầm ổn nói. Sau đó ánh mắt liền nhìn về một phương, nếu không phải có Bách Linh Bát bên cạnh, đánh chết Hạ Nhất Minh cũng không làm ra việc khoa trương như vậy.
Mặc dù Khai Vanh quốc có mười vị tiên thiên cường giả, nhưng chỉ cần Bách Linh Bát ra tay, muốn diệt tất cả e rằng hơi khó, nhưng muốn giết một hai người khẳng định không có vấn đề gì.
Đương nhiên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, đến đường cùng Hạ Nhất Minh cũng không có khả năng lựa chọn giải pháp này.
Dù sao, Khai Vanh quốc cũng là một trong tam đại cường quốc vùng Tây Bắc. Có thể sừng sững tồn tại cả ngàn năm hiển nhiên là có lý do của nó.
Đám người Hạ Nhất Minh sau khi gia nhập, đội xe tiếp tục hành trình tiến về Thiên La thủ đô.
Mục đích của họ vốn là trở về Thái Thương huyện, nhưng đi qua thủ đô, Hạ Nhất Minh cũng muốn ghé thăm vị huynh đệ vong niên của mình.
Nhưng bọn họ chưa tới được Thiên La thủ đô, cách ngoài mười dặm đã thấy được một mảnh toàn người và người.
Trong những người này, có cả quân đội, có cả dân chúng bình thường trong thành, càng có cao tầng tại thủ đô đứng đó.
Hoành Sơn đệ tử lập tức khẩn trương hẳn lên. Tuy nói những người này đơn đả độc đấu, căn bản là không đặt đám người kia trong mắt. Nhưng giờ phút này, chứng kiến nhiều người như vậy, cho dù mỗi người nhổ một bãi nước bọt, cũng đủ làm bọn họ chết chìm.
Từ xa, đôi tai Hạ Nhất Minh đã run lên, sắc mặt hắn hơi đổi sau đó có liền thư thái trở lại.
Khi đội nhân mã Hoành Sơn xuất hiện từ xa, đám người nơi này đã nhất thời oanh động hẳn lên.
Chỉ là dưới sự bảo hộ của quân đội Thiên La bọn họ cũng không ai dám tiến lại, nhưng ánh mắt bọn họ hướng tới đội nhân mã Hoành Sơn không chút nào che giấu sự ngóng đợi.
Lâm Phỉ Nhiên đại đệ tử của Lục Chánh Nghi dẫn đầu đội nhân mã vốn là một hậu thiên thập tầng cao thủ, bởi thế gã cảm nhận tình huống có chút không đúng. Quay ngựa tiến về cỗ xe ngựa, âm thanh vang lên:
- Thái thượng trưởng lão, sư phụ. Tình huống có chút khác lạ.
Âm thanh của Lục Chánh Nghi vang lên:
- Có chuyện gì?
- Phía trước tập trung mấy ngàn người ngăn cản trên đường, bọn họ...
Lâm Phỉ Nhiên do dự một chút, trong lòng vừa động đã nói:
- Bọn họ hình như muốn nghênh đón vị tướng quân nào đó thắng trận trở về.
Trong xe ngựa truyền ra âm thanh sang sảng của Vu Kinh Lôi:
- Không có chuyện gì cả. Bọn họ là muốn nghênh đón Hạ trưởng lão mà thôi.
Lâm Phỉ ngạc nhiên mở to miệng, bọn họ tu là đệ tử nhưng không có tư cách nói chuyện của Hạ Nhất Minh thông thường, bởi vậy chuyện xảy ra đương nhiêu bọn họ không có khả năng biết được.
Mà tốc độ của đội nhân mã bọn họ cũng không phải nhanh, khi tới Thiên La thủ đô cũng là mấy ngày sau đó rồi. Mà lúc này việc triệu hồi những người ở Khai Vanh quốc ở Thái A huyện đã sớm truyền khắp Thiên La quốc.
Đám người Thiên La quốc, đặc biệt là tầng lớp đứng đầu, càng hiểu rõ, thế lực đằng sau mã tặc tại Thái A huyện là ai. Chỉ bất quá không cách nào đành phải chọn lựa mặc kệ mà thôi.
Nhưng cũng không đồng nghĩa là bọn họ trong lòng không có bức xúc. Nay nghe được tuyên bố của Hạ Nhất Minh, hơn nữa Khai Vanh quốc chủ động phối hợp, dĩ nhiên khiến bọn họ nhiệt huyết sôi trào.
Trong Thiên La quốc đội nhân mã hộ tống đám người Hạ Nhất Minh cũng không chút nào che giấu lộ trình, bởi thế đám người này nhanh chóng nắm được.
Sau khi biết được thời gian cụ thể Hạ Nhất Minh sẽ tới, đám cao tầng Thiên La quốc cơ hồ là dốc toàn bộ vốn liếng ra.
Mỗi người đều biết, sau này Thiên La quốc có phát triển hay không cũng tùy thuộc vào một tay người này. Bởi vậy để có thể đạt được lợi ích lớn nhất, đám cao tầng của Thiên La quốc không tiếc mọi giá hết sức kết giao với Hạ Nhất Minh.
Về phần dân chúng lại thông qua con đường khác mà biết được tin tức Hạ Nhất Minh sắp tiến vào thủ đô.
Bọn họ trong đầu không có chút tính toán lợi ích nào, mà chỉ hi vọng có thể tận mắt quan sát nhân vật trong truyền thuyết này.
Lâm Phỉ Nhiên cung kính hành lễ lui ra, sau đó ánh mắt hướng về các huynh đệ đồng môn ra lệnh, mọi người tiếp tục tiến với tốc độ như cũ.
Xe ngựa bọn người Hạ Nhất Minh lúc này đã tiến vào sườn núi cách thủ đô chừng mười dặm.
Hai vị lão giả tinh thần thoải mái từ vòng vây người trùng điệp kia bước ra hướng tới đội nhân mã.
Khi tới trước xe ngựa Hạ Nhất Minh, bỗng có người kêu lớn:
- Thiên La quốc vương Vu Thụy Bồi cùng Hộ quốc đại sư Thủy Huyễn Cận, nghênh đón Hạ Nhất Minh đại sư hồi kinh.
Mấy ngàn người tại đây bỗng chốc ngây ra, sau đó tiếng hoan hô long trời lở đất vang lên. Âm thanh của mấy ngàn người toàn lực hò hét, giống như phát tiết toàn bộ tâm tình uất ức đã ngàn năm của họ.
Lâm Phỉ Nhiên hai tay run lên. Mặc dù gã là một hậu thiên thập tầng cao thủ. Nhưng không ngờ lúc này, nghe được âm thanh phát ra của mấy ngàn người, trái tim hắn không khỏi ngừng lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tấm màn xe vén lên, Hạ Nhất Minh đã chậm rãi đi ra.
Tiếng hoan hô như bài sơn đảo hải đối với Hạ Nhất Minh dường như không chút ảnh hưởng. Thân hình hắn vẫn thẳng đứng bước đi, dưới vô số ánh mắt đang dõi theo, khí độ của hắn vẫn vững vàng như núi. Dường như trên thế giới này không có điều gì có thể rung chuyển được hắn vậy.
Vu Thụy Bồi trong lòng vừa mừng vừa sợ, Thiên La quốc có nhân vật như vậy quả nhiên là may mắn của. Nhưng nhận vật bậc này lẽ nào có thể chịu sự sai bảo của Vu gia?
Trong lòng Vu Thụy Bồi mơ hồ có cảm giác, ngày sau trong Thiên La quốc, lời nói của người này so với Hoàng thất càng có trọng lượng hơn.
Thủy Huyễn Cận đi tới bên cạnh Hạ Nhất Minh, một già một trẻ nhìn nhau mỉm cười, sau đó Thủy Huyễn Cận nhìn Hạ Nhất Minh đứng đó hành lễ thật sâu.
Hạ Nhất Minh kinh hãi, vội vàng tránh sang một bên nói:
- Thủy huynh. Ngươi làm gì vậy?
Thủy Huyễn Cận ánh mắt nghiêm nghị nói:
- Hạ huynh đệ. Ngươi làm được việc mà cả đời ta cũng không làm được, như thế không đám cảm tạ sao?
Hạ Nhất Minh cười khổ một tiếng nói:
- Thủy huynh. Chẳng lẽ huynh đã quên, ta cũng là Thiên La hộ quốc đại sư sao?
Thủy Huyễn Cận cất tiếng cười to, nói:
- Không sai, Hạ huynh đệ cũng là Hộ quốc đại sự của nước ta mà.
Lão cảm khái khôn cùng nói:
- Đem quốc gia này giao vào tay ngươi, ta yên tâm rồi.
Hạ Nhất Minh mỉm cười không nói, nhưng trong lòng hắn không khỏi có chút dự cảm xấu.
Thủy Huyễn Cận mặc dù nhìn qua vẻ hồng hào vẫn hiện ra trên mặt, ngay cả sinh mệnh lực trong cơ thể lão cũng vì việc vừa rồi mà kéo dài thêm. Nhưng nhìn lão nhân trước mặt, Hạ Nhất Minh trong lòng không hiểu sao có chút bi thương không nói nên lời

/1308

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status