Một tiếng rống giận dữ vang lên, sau đó toàn bộ hộ vệ của Tạ gia đã bị một kích làm cho bị thương, động tác của hắn nhanh như tia chớp, chỉ một bước tiến lên đã thu hẹp khoảng cách giữa hai người, đi tới bên cạnh Tạ Minh Kim.
Duỗi thẳng cánh tay ra, đem toàn bộ ám khí của Tạ Minh Kim ngăn cản lại.
Trong lòng Tạ Minh Kim cảm thấy nặng trĩu, thân thủ đáng sợ như thế cho dù là trong Tạ gia cũng chỉ có Đại bá và phụ thân hắn mới có thể làm được.
Hắn nhất thời hiểu được, vị này chính là một cao thủ hậu thiên thập tầng nội kình.
Người nọ sau khi đem ám khí toàn bộ ngăn lại, tiếp tục đánh ra một chưởng - một chưởng này cũng không hung mãnh, lực lượng trong đó đã được kiềm chế lại, nhưng động tác vẫn rất nhanh.
Tạ Minh Kim nhảy vội ra sau, hắn dùng hết sức muốn tránh chưởng này, nhưng còn chưa đợi hắn kịp phản ứng đã cảm thấy một cỗ lực lượng, theo sau đó lập tức cảm nhận được một cỗ đau nhức tới tận xương tủy lan ra toàn bộ thân hình.
Thân thể Tạ Minh Kim bay ngược lại sau mấy thước, rồi mới rơi xuống mặt đất, bởi vì quá thống khổ mà gương mặt đã sớm vặn vẹo cả đi. Bất quá, ngay giờ phút này, hắn đã nhìn ra được bộ dáng của tên kỵ sĩ, cũng đã nhìn được diện mạo người đã đánh bay hắn.
Hơn nữa, đem khuôn mặt hai người này vĩnh viễn ghi nhớ ở trong lòng.....
Đám kỵ sĩ rời đi nhanh như một cơn gió, vị cao thủ thập tầng nội kình cũng theo đội ngũ rời đi, bất quá trước khi hắn khởi hành đã thấy được một cỗ xe ngựa xa hoa dừng ở gần đó.
Sau khi nhìn thấy tiêu ký cỗ xe ngựa, người này hơi ngẩn ra, sau đó sắc mặt khẽ biến, lúc đó mới lên ngựa đuổi theo đội ngũ.
Khi hắn đuổi tới đội ngũ, lập tức phát ra một mệnh lệnh cho một thành viên trong đội. Thành viên này mặc dù trong lòng có chút khó hiểu, hơn nữa còn cho là không đúng. Nhưng hắn lại không dám làm trái lời, không thể làm gì khác hơn đành quay ngựa, lặng lẽ phản hồi lại chỗ vừa rời đi, len lén quan sát hết thảy mọi việc.
Gương mặt Tạ Minh Kim co quắp nửa ngày cơn đau mới hòa hoãn hơn. Hắn miễn cưỡng đứng dậy, khi nhìn thấy rõ gương mặt Viên Lễ Huân không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Lúc này, trên mặt Viên Lễ Huân có một vết máu chạy dài, Tạ Minh Kim nhất thời nghĩ tới một tiên quỷ dị của kỵ sĩ cầm đầu đánh ra.
Hắn lập tức hiểu được, người nọ ra tay tuyệt đối là tận lực mà làm, một roi đó hướng về phía gương mặt Viên Lễ Huân mà đánh.
Mặc dù bản thân Viên Lễ Huân có tu vi lục tầng nội kình, cũng không hề kém hơn bản thân hắn. Nhưng bản thân Tạ Minh Kim có kinh nghiệm phong phú khi đối địch, còn Viên Lễ Huân lại là một người hoàn toàn mới, chưa từng giao thủ với ai.
Cho nên sau khi bị một roi bất thình lình đánh ra, Viên Lễ Huân ngay cả tránh né cũng không có cơ hội, cứ như vậy bị trực tiếp quất trúng.
Bất quá, nàng là người duy nhất không có tiếp xúc với vị cao thủ thập tầng nội kình kia, cho nên lúc này ngoại trừ gương mặt bị thương thì cũng không còn thương tổn gì khác.
Lúc này, xa phu của xe ngựa mới chạy lại, bọn họ sau khi thấy được một màn vừa rồi, cũng chỉ đành thúc thủ vô sách, thẳng cho đến khi đám kỵ sĩ rời đi mới dám chạy đến cứu trợ.
Sắc mặt Tạ Minh Kim sớm đã trở nên tái xanh, hắn tiến lên trước vài bước, nói:
- Đại tẩu, tẩu lên xe trước đi.
Viên Lễ Huân hiển nhiên cảm nhận được cảm giác đau đớn từ trên gương mặt truyền tới, nàng là một nữ hài tử, cho nên đối với dung mạo của mình cực kỳ quan tâm. Khi biết lòng tin vững chắc của mình bị phá vỡ, trong lòng nàng lập tức đại loạn, lục thần vô chủ.
Khi nghe được Tạ Minh Kim nói, nàng theo tiềm thức gật đầu, chui vào trong xe ngựa.
Tạ Minh Kim xoay người lại, nhìn hai tên xa phu, thanh âm lạnh tanh, nói:
- Hai vị, vừa rồi là nhân vật của phủ nào?
Hai tên xa phu nhìn nhau, hai người không khỏi cười khổ, một người trong đó có tuổi lớn hơn nói:
- Những người vừa rồi chạy đi rất nhanh, cho nên hai người tiểu nhân cũng không nhìn rõ lắm.
Trong lòng Tạ Minh Kim nhất thời nổi lên một tia giận giữ, hắn vừa nhìn biểu hiện ánh mắt của hai người này, hơn nữa là đã đoán ra hai người khẳng định đã biết được bối cảnh của bọn họ. Chỉ bất quá, trong lòng bọn họ có chút kiêng kỵ nên không dám nói ra.
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, xoay chuyển ánh mắt, thấy được đám hộ vệ đang miễn cưỡng đứng lên, nhưng thần sắc vẫn còn thống khổ, không thể làm gì khác hơn đành đem ngọn lửa tức giận trong lòng áp chế xuống.
Trước mặt hai tên xa phu không giống như bình thường này, nếu không có thực lực cường đại bức bách, chỉ sợ bọn họ đám hộ vệ bị thương này chưa chắc đã lưu được bọn họ lại.
Tạ Minh Kim miễn cường nở nụ cười, nhưng không biết có phải là do vết thương trên người liên lụy, hay là do tâm tình tức giận, nụ cười của hắn lúc này so với khóc quả thật còn khó coi hơn.
- Nhị vị đại ca, mời hai vị hộ tống chúng ta trở về được chứ?
Hai người này thấy Tạ Minh Kim không tiếp tục truy vấn lai lịch của đám kỵ sĩ đó đều thở phào một hơi, về phần hộ tống Tạ Minh Kim và Viên Lễ Huân trở về thì là việc bọn họ phải làm, tự nhiên là mở miệng đáp ứng, hơn nữa hành động lúc này vô cùng cẩn thận, còn cẩn thận hơn di vãng bội phần.
Đám khoái mã tiếp tục ở trên đường phố xuyên qua vài khu vực trong nội thành, tới trước một tòa trang viên thật lớn mới ngừng lại.
Người cầm đầu nhảy xuống ngựa, sắc mặt của hắn có chút bất thiện, tựa hồ bởi vì chuyện nào đó mà tức giận vạn phần.
Khi hắn xuống ngựa, mấy kỵ sĩ còn lại cũng nhảy xuống, hơn nữa còn đi theo hắn vào trong trang viên.
Vị cao thủ thập tầng nội kình cũng từ trên khoái mã nhảy xuống, đi lên trước, nói:
- Tứ hoàng tử điện hạ.
Người dẫn đầu chính là Đồ Phiên quốc Tứ hoàng tử Bộ Hãnh Thông. Hôm nay lúc mặt trời mọc, hắn cùng với Nhị hoàng tử cùng nhau đi săn bắn. Nhưng kết quả cuối cùng lại kém hơn một bậc, hơn nữa cuối cùng còn bị thua vào tay người ta.
Cho nên trong lòng hắn mới cảm thấy vô cùng tức giận, khi nãy vào thành, lấy tốc độ nhanh nhất của khoái mã trực tiếp chạy ở trong thành.
Trên đoạn đường đi cũng đụng phải một ít nhà quyền quý của Khai Vanh quốc đanh di chuyển trên đường, nhưng lấy thân phận hắn mà nói thì không hề để ý tới những người đó, hơn nữa cũng không đủ để làm cho lửa giận trong lòng hắn được phát tiết toàn bộ.
Bất quá, khi nghe được thanh âm của tên thủ lĩnh hộ vệ, cước bộ của Bộ Hãnh Thông lập tức dừng lại, hỏi:
- Bộ Vinh, có chuyện gì sao?
Bộ Vinh chần chờ một chút nói:
- Điện hạ, mấy người chúng ta vừa gặp phải, tựa hồ có chút lai lịch.
Bộ Hãnh Thông hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bất quản bọn chúng có lai lịch gì, chẳng lẽ luật pháp của Khai Vanh quốc có thể áp dụng lên người chúng ta?
Trong lòng Bộ Vinh mặc dù rất bất mãn bởi lời này, nhưng ngoài mặt lại không có dũng khí biểu lộ ra.
Lấy thân phận của Bộ Hãnh Thông, hơn nữa còn có Mộc Tẫn Thiên ở bên cạnh, cho dù hắn có đụng phải thành viên hoàng thất của Khai Vanh quốc, chỉ cần không phải là mất mạng, như vậy hết thảy cũng đều không có gì.
Ít nhất, bọn họ cũng phải nể mặt mũi của Mộc Tẫn Thiên và Đồ Phiên quốc, nhiều nhất là bồi thường chút tiền lập tức có thể chấm dứt được việc này.
Nhưng mà, việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Bộ Vinh cười khổ một tiếng, nói:
- Điện hạ, mới rồi khi thuộc hạ đi qua bọn họ, có nhìn thấy ở bên cạnh có dừng lại một chiếc xe ngựa, hơn nữa bọn họ có lẽ là chủ nhân của cỗ xe ngựa đó.
Bộ Hãnh Thông hừ lạnh một tiếng, nói:
- Xe ngựa? Là người của gia tộc nào?
Khẩu khí của hắn tràn ngập thái độ không có việc gì, tựa hồ hắn cũng chưa từng đem các quý tộc của Khai Vanh quốc để vào trong mắt.
Trong lòng không khỏi than thở, Bộ Vinh biết, Tứ hoàng tử điện hạ ở trong nước hoành hành đã thành thói quen, cho nên khi tới Khai Vanh quốc, hắn vẫn theo thói quen cũ.
Chỉ là, ở nơi đây dù sao cũng mà một trong ba đại cường quốc ở vùng Tây Bắc, chứ không phải là một tiểu quốc, Điện hạ làm như vậy chỉ sợ sẽ mang tới cho quốc gia không ít phiền toái.
Thế nhưng, Bộ Vinh cũng không biết, bởi vì tính tình của Bộ Hãnh Thông mà lần này không phải là chỉ gây ra một phiền toái nhỏ, mà là phiền toái mà ngay cả Mộc Tẫn Thiên cũng không thể chống được.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Bộ Vinh, Bộ Hãnh Thông không nhịn được nói:
- Rốt cục là xe ngựa của nơi nào?
Bộ Vinh bất đắc dĩ ngẩng đầu, thoáng đè thấp âm thanh, nói:
- Điện hạ, xe ngựa đó dùng để chuyên đưa đón các đại sư của Khai Vanh quốc.
Bộ Hãnh Thông ngẩn người ra, vẻ mặt của hắn lúc này lộ ra sự ngưng trọng, hắn mặc dù cuồng vọng không cố kỵ, nhưng tốt xấu gì cũng biết tiên thiên cường giả đối với một quốc gia có địa vị như thế nào. Hơn nữa càng quan trọng hơn đó là tiên thiên cường giả có vũ lực cường đại, nếu có ý định âm thầm tiếp cận ám sát một người bình thường thì vô cùng dễ dàng. Lúc đó thì ngay cả Mộc Tẫn Thiên cũng không dám nói là có thể bảo trụ tánh mạng cho hắn.
Bởi vì hắn không có khả năng vĩnh viến ở bên cạnh Mộc Tẫn Thiên mà không ly khai, nếu như vậy thì không nghi ngờ gì nó chẳng khác so với bị giam lỏng là mấy.
Nghĩ tới đây, trên mặt hắn cũng nổi lên một tia xúc động, nói:
- Ngươi đi thăm dò cho ta, chúng ta đến tột cùng là đã đụng phải gia quyến của vị tiên thiên đại sư nào?
Bộ Vinh cúi đầu, nhẹ giọng đáp ứng một câu.
Ở phía sau hai người, đám cận vệ đi theo lúc này mới biết được thân phận của những người đó. Bọn họ không khỏi thầm kêu may mắn, may là đụng phải gia quyến của tiên thiên cường giả, chứ nếu là bản thân tiên thiên cường giả thì chỉ sợ....lúc này bị bầm giập nằm trên mặt đất sẽ không phải là mấy người vừa nãy mà là bọn hắn a.
Không mất bao nhiêu thời gian, người mà Bộ Vinh đã an bài đi do thám lúc nãy đã quay trở về.
Khi Bộ Hãnh Thông biết được, chiếc xe ngựa đó cũng không phải là tiền vào Đại sư đường của Khai Vanh quốc, mà là tiến nhập vào khu vực của tiểu quốc, trong lòng hắn giống như được buông bỏ một tảng đá xuống.
Chỉ cần không phải là Đại sư của Khai Vanh quốc, thì sẽ không nhận được sự ủng hộ toàn lực của Khai Vanh quốc. Còn hộ quốc đại sư của tiểu quốc, nếu là nỗ lực hao phí đại giới, hẳn là có thể dễ dàng giải quyết. Dù sao, cung xkhoong phải là vị tiên thiên cường giả nào cũng nguyện ý vì việc này mà đắc tội với Mộc Tẫn Thiên và Đồ Phiên quốc ở sau lưng hắn.
Trong khu tiếp đón các đoàn đại sứ, Hạ Nhất Minh không nhanh không chậm đi tới nơi ở của Thủy Huyễn Cận đại sư.
Ở trong khu vực này, không nghi ngờ gì người được tôn kính nhất chính là các tiên thiên cường giả, bọn họ là trụ cột của một quốc gia, cho nên hưởng đại ngộ vô cùng tương xứng.
Nơi ở của Thủy Huyễn Cận chẳng những vô cùng lớn, hơn nữa còn tao nhã, thậm chí so với Thiệu Minh Cư của lão ở Thiên La quốc còn có phần tương tự. Bởi vậy mới thấy được, đối với nơi ở của các tiên thiên cường giả, Khai Vanh quốc phi thường lưu ý tới, bọn họ không tiếc khí lực thu thập thông tin về sở thích của từng người một.
Đây là do quốc lực của họ cường đại, ít nhất là Thiên La quốc không có khả năng làm một cách hoàn mỹ như thế. Đương nhiên, lấy uy vọng của Thiên La quốc cũng khó có thể mời được nhiều tiên thiên cường giả tới thủ đô như vậy. Cho nên ngay cả bọn họ có chịu hao tổn đại giới làm ra những khu vực như này thì cũng không có chỗ dùng.
Hạ Nhất Minh ở trong trang viện lững thững đi, trong lòng hắn cũng không hề có chút lo lắng nào.
Hắn tin tưởng, nếu xảy ra chuyện gì khẩn cấp, như vậy tìm đến hắn cũng sẽ không phải là Tạ Minh Kim mà là vài tên đệ tử của Thủy Huyễn Cận, thậm chí khi là bản thân lão.
Khi bước vào trong viện lạc, Hạ Nhất Minh đã cảm nhận được ở đây có hai cỗ hơi thở cường đại. Đây là hai luồng thiên địa khí xảy ra giao tiếp với nhau, đại biểu cho hai vị tiên thiên cường giả.
Hai tiên thiên cường giả ở bên trong cũng không che dấu hơi thở của mình, khiến cho các cao thủ có cùng cấp bậc rất dễ dàng tìm được phương vị và nhân số trong đó.
Sau một lát, Hạ Nhất Minh đã đi tới một tòa lầu. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Khi cước bộ hắn bước vào trong, lập tức nghe được âm thanh quen thuộc của Thủy Huyễn Cận truyền đến:
- Hạ huynh đệ, ngươi quay về thật mau a.
Hạ Nhất Minh cười cười, nói:
- Lão ca mời đến, tiểu đệ làm sao dám trì hoãn đây.
Thủy Huyễn Cận cất tiếng cười to, nghe được một câu này của Hạ Nhất Minh có điểm tôn kính, trong lòng hắn có chút đắc ý. Những ngày sống cuồi cùng này của lão còn có thể kết giao được với một vị bằng hữu như thế quả thật là may mắn nhất trong cuộc đời lão. Bất quá lão cũng hiểu được, đây là bởi vì Hạ Nhất Minh biết được nguyên do trong đó, cho nên mới tỏ vẻ khách khí như thế.
Mà ở phía đối diện, ánh mắt của Đình Thế Quang lộ ra vẻ tiếc nuối.
Lão là tiên thiên cường giả đầu tiên gặp mặt Hạ Nhất Minh khi hắn tấn chức.
Nếu sớm biết Hạ Nhất Minh dễ dàng tiếp nhận yêu cầu của Thiên La quốc như vậy, thì hắn khẳng định sẽ không tiếc hứ gì để mời Hạ Nhất Minh đảm nhiệm chức vụ Hộ quốc đại sư cho Hỏa Ô quốc.
Bất quá giờ phút này nói gì thì cũng đã chậm, có một số việc sau khi bỏ lỡ cơ hội thì không thể vãn hồi lại.
- Hạ huynh đệ, mời ngồi. - Thủy Huyễn Cận sớm đã đứng lên cười nói.
Nhìn Thủy Huyễn Cận không có ý định nói ra tin tức gì xấu, trong lòng Hạ Nhất Minh bình tĩnh trở lại, hắn ngồi xuống bên cạnh hai vị tiên thiên cường giả, tự châm trà uống, nước trà vào trong miệng hắn, nhưng hắn lại không thương thức được chút gì.
Thấy được bộ dáng của hắn, Đình Thế Quang không khỏi thở dài, lắc đầu, khẽ nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc.
Thủy Huyễn Cận nghe thấy vậy cười ha ha, nói:
- Có rất nhiều con đường để đi, tâm tình thông suốt, dứt khoát mà làm mới là chân lý.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên biết Đình Thế Quang nói đáng tiếc cái gì, không khỏi cười nói:
- Đình huynh, theo ý của ta, cái mà gọi là danh trà, sau khi ngâm nước, bất quá cũng chỉ là một loại nước giải khát mà thôi. Có lẽ có người mượn trà đạo để tăng tu dưỡng của bản thân, nhưng con đường này tuyệt đối không thích hợp với người khác.
Đình Thế Quang run người một chút, hắn trầm ngâm chốc lát, rốt cục gật đầu, nói:
- Hạ huynh nói không sai, đại đạo có ngản lối, mỗi người có một con đường thích hợp để đi.
Thủy Huyễn Cận cũng thở dài một tiếng, nói:
- Ở trên thế giới này, việc có thể làm cho chúng ta động tâm còn nhiều lắm, ngay cả chúng ta sống lâu như thế này cũng không thể hoàn toàn biết hết. Mà có thể tìm được một chuyện tình làm cho toàn tinh thần và thể xác đầu nhập vào trong đó, cũng đã là vinh hạnh cho chúng ta rồi.
Đình Thế Quang kinh ngạc nhìn Thủy Huyễn Cận, hắn mơ hồ cảm giác được, tâm tình của lão bằng hữu này tựa hồ đã xảy ra biến hóa rất lớn. Thậm chí còn trở nên siêu phàm thoát tục, mà biến hóa tâm lý còn khó khăn hơn việc làm chân khí tăng trưởng gấp trăm ngàn lần, thật không rõ lão làm thế nào mà có thể nhìn thấu được việc này.
- Thủy huynh, tu dưỡng của ngươi so với mười năm trước đã tiến một bước dài a. - Đình Thế Quang thành khẩn nói:
- Thật không biết làm thế nào mới đuổi kịp ngươi đây.
Ánh mắt Thủy Huyễn Cận nhất thời trở nên cổ quái, hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Đình huynh, ta có thể đột phá gông cùm tâm linh kỳ thật là do ngẫu nhiên thôi, ngươi không cần phải hâm mộ như vậy.
Đình Thế Quang không hiểu chút nào, mà thần thái trong mắt Hạ Nhất Minh lại có chút hơi buồn bã.
Thời gian của htc không còn dài, cũng không phải ai cũng biết. Nếu không có cảm giác kỳ dị của Hạ Nhất Minh, cho dù là ai cũng không thể dò xét được nông sâu của lão.
Cho nên các tiên thiên cường giả cũng không biết, tâm cảnh của Thủy Huyễn Cận sở dĩ biến hóa như vậy, kỳ thật là do lão biết bản thân sắp tới kỳ đại hạn, cho nên mới có thể giác ngộ, nhìn ra được những vấn đề mà trước nay không nhìn thấu.
Thế như tư tưởng được giải khai, nếu muốn tiến thêm một bước, như vậy lấy tuổi và thực lực của lão thì quyết không thể nào xảy ra.
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, liền đổi đề tài, nói:
- Thủy lão ca, lão ca gọi tiểu đệ trở về là có chuyện gì vậy?
Thủy Huyễn Cận đưa tay lấy ra một phong thư, nói:
- Đây là từ Hạ gia trang truyền tới, họ muốn để cho ngươi lập tức xem qua.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, nhìn phong ấn phía trên phong thư, biết chưa có người nào động tay động chân vào đó. Sau đó, hắn đem phong thư mở ra, lấy ra thư tín ở bên trong.
Tùy ý xem qua một chút, trên mặt Hạ Nhất Minh lập tức lộ ra một tia mỉm cười.
Thủy Huyễn Cận tò mò hỏi:
- Hạ huynh, không biết có chuyện gì xảy ra?
Hạ Nhất Minh đem thư tín nhận được cất đi, nói:
- Cũng không có đại sự gì, bất quá có một vị trưởng bối quay trở về gia trang, cho nên muốn thông báo để cho tiểu đệ an tâm mà thôi.
Nội dung thư tín rất đơn giản, Hạ Lai Bảo mang theo năm tên đệ tử cửu tầng nội kình của Hoành Sơn nhất mạch trở về tọa trấn cho Hạ gia trang.
Trong năm tên đệ tử này, có hai tên là hậu nhân của Linh Dược Phong Hạ Vũ Cận, còn ba gã là đệ tử chân truyền của Lục Chánh Nghi.
Bọn họ theo Hạ Lai Bảo về tới Hạ gia trang, vũ thực của Hạ gia trang lập tức nhảy lên đứng đầu trong Thái Thương huyện, chỉ cần không xuất hiện tiên thiên cường giả, như vậy Hạ gia tuyệt đối sẽ vững như bàn thạch.
Mà càng làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy yên tâm nhất là, Đại bá ở trong Hoành Sơn cũng hết sức mạnh khỏe. Có uy vọng của Hạ Nhất Minh, hôm nay ở trên Hoành Sơn, bốn vị trưởng lão cùng Thái thượng trưởng lão đối với Hạ Thuyên Tín có vài phần coi trọng.
Linh dược ở Linh Dược Phong đối với lão đã mở ra toàn bộ, hơn nữa còn tự mình chỉ điểm võ đạo cho.
Có thể nói với điều kiện như vậy, Hạ Thuyên Tín nếu không còn tấn chức được tiên thiên cảnh giới, thì đó là trời định, không ai có thể vãn hồi được.
Ba người nói chuyện nửa ngày, trao đổi một chút tâm đắc trong võ đạo với nhau.
Bỗng nhiên, từ xa truyền lại một trận ồn ào, mà còn hướng tới chỗ đám người Hạ Nhất Minh đi đến.
Hai tai của Hạ Nhất Minh hơi động, nhất thời sắc mặt hắn đại biến, không kịp nói một câu nào, hai chân hơi dùng sức đã lập tức biến mất khỏi chỗ ngồi....
Duỗi thẳng cánh tay ra, đem toàn bộ ám khí của Tạ Minh Kim ngăn cản lại.
Trong lòng Tạ Minh Kim cảm thấy nặng trĩu, thân thủ đáng sợ như thế cho dù là trong Tạ gia cũng chỉ có Đại bá và phụ thân hắn mới có thể làm được.
Hắn nhất thời hiểu được, vị này chính là một cao thủ hậu thiên thập tầng nội kình.
Người nọ sau khi đem ám khí toàn bộ ngăn lại, tiếp tục đánh ra một chưởng - một chưởng này cũng không hung mãnh, lực lượng trong đó đã được kiềm chế lại, nhưng động tác vẫn rất nhanh.
Tạ Minh Kim nhảy vội ra sau, hắn dùng hết sức muốn tránh chưởng này, nhưng còn chưa đợi hắn kịp phản ứng đã cảm thấy một cỗ lực lượng, theo sau đó lập tức cảm nhận được một cỗ đau nhức tới tận xương tủy lan ra toàn bộ thân hình.
Thân thể Tạ Minh Kim bay ngược lại sau mấy thước, rồi mới rơi xuống mặt đất, bởi vì quá thống khổ mà gương mặt đã sớm vặn vẹo cả đi. Bất quá, ngay giờ phút này, hắn đã nhìn ra được bộ dáng của tên kỵ sĩ, cũng đã nhìn được diện mạo người đã đánh bay hắn.
Hơn nữa, đem khuôn mặt hai người này vĩnh viễn ghi nhớ ở trong lòng.....
Đám kỵ sĩ rời đi nhanh như một cơn gió, vị cao thủ thập tầng nội kình cũng theo đội ngũ rời đi, bất quá trước khi hắn khởi hành đã thấy được một cỗ xe ngựa xa hoa dừng ở gần đó.
Sau khi nhìn thấy tiêu ký cỗ xe ngựa, người này hơi ngẩn ra, sau đó sắc mặt khẽ biến, lúc đó mới lên ngựa đuổi theo đội ngũ.
Khi hắn đuổi tới đội ngũ, lập tức phát ra một mệnh lệnh cho một thành viên trong đội. Thành viên này mặc dù trong lòng có chút khó hiểu, hơn nữa còn cho là không đúng. Nhưng hắn lại không dám làm trái lời, không thể làm gì khác hơn đành quay ngựa, lặng lẽ phản hồi lại chỗ vừa rời đi, len lén quan sát hết thảy mọi việc.
Gương mặt Tạ Minh Kim co quắp nửa ngày cơn đau mới hòa hoãn hơn. Hắn miễn cưỡng đứng dậy, khi nhìn thấy rõ gương mặt Viên Lễ Huân không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Lúc này, trên mặt Viên Lễ Huân có một vết máu chạy dài, Tạ Minh Kim nhất thời nghĩ tới một tiên quỷ dị của kỵ sĩ cầm đầu đánh ra.
Hắn lập tức hiểu được, người nọ ra tay tuyệt đối là tận lực mà làm, một roi đó hướng về phía gương mặt Viên Lễ Huân mà đánh.
Mặc dù bản thân Viên Lễ Huân có tu vi lục tầng nội kình, cũng không hề kém hơn bản thân hắn. Nhưng bản thân Tạ Minh Kim có kinh nghiệm phong phú khi đối địch, còn Viên Lễ Huân lại là một người hoàn toàn mới, chưa từng giao thủ với ai.
Cho nên sau khi bị một roi bất thình lình đánh ra, Viên Lễ Huân ngay cả tránh né cũng không có cơ hội, cứ như vậy bị trực tiếp quất trúng.
Bất quá, nàng là người duy nhất không có tiếp xúc với vị cao thủ thập tầng nội kình kia, cho nên lúc này ngoại trừ gương mặt bị thương thì cũng không còn thương tổn gì khác.
Lúc này, xa phu của xe ngựa mới chạy lại, bọn họ sau khi thấy được một màn vừa rồi, cũng chỉ đành thúc thủ vô sách, thẳng cho đến khi đám kỵ sĩ rời đi mới dám chạy đến cứu trợ.
Sắc mặt Tạ Minh Kim sớm đã trở nên tái xanh, hắn tiến lên trước vài bước, nói:
- Đại tẩu, tẩu lên xe trước đi.
Viên Lễ Huân hiển nhiên cảm nhận được cảm giác đau đớn từ trên gương mặt truyền tới, nàng là một nữ hài tử, cho nên đối với dung mạo của mình cực kỳ quan tâm. Khi biết lòng tin vững chắc của mình bị phá vỡ, trong lòng nàng lập tức đại loạn, lục thần vô chủ.
Khi nghe được Tạ Minh Kim nói, nàng theo tiềm thức gật đầu, chui vào trong xe ngựa.
Tạ Minh Kim xoay người lại, nhìn hai tên xa phu, thanh âm lạnh tanh, nói:
- Hai vị, vừa rồi là nhân vật của phủ nào?
Hai tên xa phu nhìn nhau, hai người không khỏi cười khổ, một người trong đó có tuổi lớn hơn nói:
- Những người vừa rồi chạy đi rất nhanh, cho nên hai người tiểu nhân cũng không nhìn rõ lắm.
Trong lòng Tạ Minh Kim nhất thời nổi lên một tia giận giữ, hắn vừa nhìn biểu hiện ánh mắt của hai người này, hơn nữa là đã đoán ra hai người khẳng định đã biết được bối cảnh của bọn họ. Chỉ bất quá, trong lòng bọn họ có chút kiêng kỵ nên không dám nói ra.
Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, xoay chuyển ánh mắt, thấy được đám hộ vệ đang miễn cưỡng đứng lên, nhưng thần sắc vẫn còn thống khổ, không thể làm gì khác hơn đành đem ngọn lửa tức giận trong lòng áp chế xuống.
Trước mặt hai tên xa phu không giống như bình thường này, nếu không có thực lực cường đại bức bách, chỉ sợ bọn họ đám hộ vệ bị thương này chưa chắc đã lưu được bọn họ lại.
Tạ Minh Kim miễn cường nở nụ cười, nhưng không biết có phải là do vết thương trên người liên lụy, hay là do tâm tình tức giận, nụ cười của hắn lúc này so với khóc quả thật còn khó coi hơn.
- Nhị vị đại ca, mời hai vị hộ tống chúng ta trở về được chứ?
Hai người này thấy Tạ Minh Kim không tiếp tục truy vấn lai lịch của đám kỵ sĩ đó đều thở phào một hơi, về phần hộ tống Tạ Minh Kim và Viên Lễ Huân trở về thì là việc bọn họ phải làm, tự nhiên là mở miệng đáp ứng, hơn nữa hành động lúc này vô cùng cẩn thận, còn cẩn thận hơn di vãng bội phần.
Đám khoái mã tiếp tục ở trên đường phố xuyên qua vài khu vực trong nội thành, tới trước một tòa trang viên thật lớn mới ngừng lại.
Người cầm đầu nhảy xuống ngựa, sắc mặt của hắn có chút bất thiện, tựa hồ bởi vì chuyện nào đó mà tức giận vạn phần.
Khi hắn xuống ngựa, mấy kỵ sĩ còn lại cũng nhảy xuống, hơn nữa còn đi theo hắn vào trong trang viên.
Vị cao thủ thập tầng nội kình cũng từ trên khoái mã nhảy xuống, đi lên trước, nói:
- Tứ hoàng tử điện hạ.
Người dẫn đầu chính là Đồ Phiên quốc Tứ hoàng tử Bộ Hãnh Thông. Hôm nay lúc mặt trời mọc, hắn cùng với Nhị hoàng tử cùng nhau đi săn bắn. Nhưng kết quả cuối cùng lại kém hơn một bậc, hơn nữa cuối cùng còn bị thua vào tay người ta.
Cho nên trong lòng hắn mới cảm thấy vô cùng tức giận, khi nãy vào thành, lấy tốc độ nhanh nhất của khoái mã trực tiếp chạy ở trong thành.
Trên đoạn đường đi cũng đụng phải một ít nhà quyền quý của Khai Vanh quốc đanh di chuyển trên đường, nhưng lấy thân phận hắn mà nói thì không hề để ý tới những người đó, hơn nữa cũng không đủ để làm cho lửa giận trong lòng hắn được phát tiết toàn bộ.
Bất quá, khi nghe được thanh âm của tên thủ lĩnh hộ vệ, cước bộ của Bộ Hãnh Thông lập tức dừng lại, hỏi:
- Bộ Vinh, có chuyện gì sao?
Bộ Vinh chần chờ một chút nói:
- Điện hạ, mấy người chúng ta vừa gặp phải, tựa hồ có chút lai lịch.
Bộ Hãnh Thông hừ lạnh một tiếng, nói:
- Bất quản bọn chúng có lai lịch gì, chẳng lẽ luật pháp của Khai Vanh quốc có thể áp dụng lên người chúng ta?
Trong lòng Bộ Vinh mặc dù rất bất mãn bởi lời này, nhưng ngoài mặt lại không có dũng khí biểu lộ ra.
Lấy thân phận của Bộ Hãnh Thông, hơn nữa còn có Mộc Tẫn Thiên ở bên cạnh, cho dù hắn có đụng phải thành viên hoàng thất của Khai Vanh quốc, chỉ cần không phải là mất mạng, như vậy hết thảy cũng đều không có gì.
Ít nhất, bọn họ cũng phải nể mặt mũi của Mộc Tẫn Thiên và Đồ Phiên quốc, nhiều nhất là bồi thường chút tiền lập tức có thể chấm dứt được việc này.
Nhưng mà, việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Bộ Vinh cười khổ một tiếng, nói:
- Điện hạ, mới rồi khi thuộc hạ đi qua bọn họ, có nhìn thấy ở bên cạnh có dừng lại một chiếc xe ngựa, hơn nữa bọn họ có lẽ là chủ nhân của cỗ xe ngựa đó.
Bộ Hãnh Thông hừ lạnh một tiếng, nói:
- Xe ngựa? Là người của gia tộc nào?
Khẩu khí của hắn tràn ngập thái độ không có việc gì, tựa hồ hắn cũng chưa từng đem các quý tộc của Khai Vanh quốc để vào trong mắt.
Trong lòng không khỏi than thở, Bộ Vinh biết, Tứ hoàng tử điện hạ ở trong nước hoành hành đã thành thói quen, cho nên khi tới Khai Vanh quốc, hắn vẫn theo thói quen cũ.
Chỉ là, ở nơi đây dù sao cũng mà một trong ba đại cường quốc ở vùng Tây Bắc, chứ không phải là một tiểu quốc, Điện hạ làm như vậy chỉ sợ sẽ mang tới cho quốc gia không ít phiền toái.
Thế nhưng, Bộ Vinh cũng không biết, bởi vì tính tình của Bộ Hãnh Thông mà lần này không phải là chỉ gây ra một phiền toái nhỏ, mà là phiền toái mà ngay cả Mộc Tẫn Thiên cũng không thể chống được.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Bộ Vinh, Bộ Hãnh Thông không nhịn được nói:
- Rốt cục là xe ngựa của nơi nào?
Bộ Vinh bất đắc dĩ ngẩng đầu, thoáng đè thấp âm thanh, nói:
- Điện hạ, xe ngựa đó dùng để chuyên đưa đón các đại sư của Khai Vanh quốc.
Bộ Hãnh Thông ngẩn người ra, vẻ mặt của hắn lúc này lộ ra sự ngưng trọng, hắn mặc dù cuồng vọng không cố kỵ, nhưng tốt xấu gì cũng biết tiên thiên cường giả đối với một quốc gia có địa vị như thế nào. Hơn nữa càng quan trọng hơn đó là tiên thiên cường giả có vũ lực cường đại, nếu có ý định âm thầm tiếp cận ám sát một người bình thường thì vô cùng dễ dàng. Lúc đó thì ngay cả Mộc Tẫn Thiên cũng không dám nói là có thể bảo trụ tánh mạng cho hắn.
Bởi vì hắn không có khả năng vĩnh viến ở bên cạnh Mộc Tẫn Thiên mà không ly khai, nếu như vậy thì không nghi ngờ gì nó chẳng khác so với bị giam lỏng là mấy.
Nghĩ tới đây, trên mặt hắn cũng nổi lên một tia xúc động, nói:
- Ngươi đi thăm dò cho ta, chúng ta đến tột cùng là đã đụng phải gia quyến của vị tiên thiên đại sư nào?
Bộ Vinh cúi đầu, nhẹ giọng đáp ứng một câu.
Ở phía sau hai người, đám cận vệ đi theo lúc này mới biết được thân phận của những người đó. Bọn họ không khỏi thầm kêu may mắn, may là đụng phải gia quyến của tiên thiên cường giả, chứ nếu là bản thân tiên thiên cường giả thì chỉ sợ....lúc này bị bầm giập nằm trên mặt đất sẽ không phải là mấy người vừa nãy mà là bọn hắn a.
Không mất bao nhiêu thời gian, người mà Bộ Vinh đã an bài đi do thám lúc nãy đã quay trở về.
Khi Bộ Hãnh Thông biết được, chiếc xe ngựa đó cũng không phải là tiền vào Đại sư đường của Khai Vanh quốc, mà là tiến nhập vào khu vực của tiểu quốc, trong lòng hắn giống như được buông bỏ một tảng đá xuống.
Chỉ cần không phải là Đại sư của Khai Vanh quốc, thì sẽ không nhận được sự ủng hộ toàn lực của Khai Vanh quốc. Còn hộ quốc đại sư của tiểu quốc, nếu là nỗ lực hao phí đại giới, hẳn là có thể dễ dàng giải quyết. Dù sao, cung xkhoong phải là vị tiên thiên cường giả nào cũng nguyện ý vì việc này mà đắc tội với Mộc Tẫn Thiên và Đồ Phiên quốc ở sau lưng hắn.
Trong khu tiếp đón các đoàn đại sứ, Hạ Nhất Minh không nhanh không chậm đi tới nơi ở của Thủy Huyễn Cận đại sư.
Ở trong khu vực này, không nghi ngờ gì người được tôn kính nhất chính là các tiên thiên cường giả, bọn họ là trụ cột của một quốc gia, cho nên hưởng đại ngộ vô cùng tương xứng.
Nơi ở của Thủy Huyễn Cận chẳng những vô cùng lớn, hơn nữa còn tao nhã, thậm chí so với Thiệu Minh Cư của lão ở Thiên La quốc còn có phần tương tự. Bởi vậy mới thấy được, đối với nơi ở của các tiên thiên cường giả, Khai Vanh quốc phi thường lưu ý tới, bọn họ không tiếc khí lực thu thập thông tin về sở thích của từng người một.
Đây là do quốc lực của họ cường đại, ít nhất là Thiên La quốc không có khả năng làm một cách hoàn mỹ như thế. Đương nhiên, lấy uy vọng của Thiên La quốc cũng khó có thể mời được nhiều tiên thiên cường giả tới thủ đô như vậy. Cho nên ngay cả bọn họ có chịu hao tổn đại giới làm ra những khu vực như này thì cũng không có chỗ dùng.
Hạ Nhất Minh ở trong trang viện lững thững đi, trong lòng hắn cũng không hề có chút lo lắng nào.
Hắn tin tưởng, nếu xảy ra chuyện gì khẩn cấp, như vậy tìm đến hắn cũng sẽ không phải là Tạ Minh Kim mà là vài tên đệ tử của Thủy Huyễn Cận, thậm chí khi là bản thân lão.
Khi bước vào trong viện lạc, Hạ Nhất Minh đã cảm nhận được ở đây có hai cỗ hơi thở cường đại. Đây là hai luồng thiên địa khí xảy ra giao tiếp với nhau, đại biểu cho hai vị tiên thiên cường giả.
Hai tiên thiên cường giả ở bên trong cũng không che dấu hơi thở của mình, khiến cho các cao thủ có cùng cấp bậc rất dễ dàng tìm được phương vị và nhân số trong đó.
Sau một lát, Hạ Nhất Minh đã đi tới một tòa lầu. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Khi cước bộ hắn bước vào trong, lập tức nghe được âm thanh quen thuộc của Thủy Huyễn Cận truyền đến:
- Hạ huynh đệ, ngươi quay về thật mau a.
Hạ Nhất Minh cười cười, nói:
- Lão ca mời đến, tiểu đệ làm sao dám trì hoãn đây.
Thủy Huyễn Cận cất tiếng cười to, nghe được một câu này của Hạ Nhất Minh có điểm tôn kính, trong lòng hắn có chút đắc ý. Những ngày sống cuồi cùng này của lão còn có thể kết giao được với một vị bằng hữu như thế quả thật là may mắn nhất trong cuộc đời lão. Bất quá lão cũng hiểu được, đây là bởi vì Hạ Nhất Minh biết được nguyên do trong đó, cho nên mới tỏ vẻ khách khí như thế.
Mà ở phía đối diện, ánh mắt của Đình Thế Quang lộ ra vẻ tiếc nuối.
Lão là tiên thiên cường giả đầu tiên gặp mặt Hạ Nhất Minh khi hắn tấn chức.
Nếu sớm biết Hạ Nhất Minh dễ dàng tiếp nhận yêu cầu của Thiên La quốc như vậy, thì hắn khẳng định sẽ không tiếc hứ gì để mời Hạ Nhất Minh đảm nhiệm chức vụ Hộ quốc đại sư cho Hỏa Ô quốc.
Bất quá giờ phút này nói gì thì cũng đã chậm, có một số việc sau khi bỏ lỡ cơ hội thì không thể vãn hồi lại.
- Hạ huynh đệ, mời ngồi. - Thủy Huyễn Cận sớm đã đứng lên cười nói.
Nhìn Thủy Huyễn Cận không có ý định nói ra tin tức gì xấu, trong lòng Hạ Nhất Minh bình tĩnh trở lại, hắn ngồi xuống bên cạnh hai vị tiên thiên cường giả, tự châm trà uống, nước trà vào trong miệng hắn, nhưng hắn lại không thương thức được chút gì.
Thấy được bộ dáng của hắn, Đình Thế Quang không khỏi thở dài, lắc đầu, khẽ nói:
- Đáng tiếc, đáng tiếc.
Thủy Huyễn Cận nghe thấy vậy cười ha ha, nói:
- Có rất nhiều con đường để đi, tâm tình thông suốt, dứt khoát mà làm mới là chân lý.
Hạ Nhất Minh hiển nhiên biết Đình Thế Quang nói đáng tiếc cái gì, không khỏi cười nói:
- Đình huynh, theo ý của ta, cái mà gọi là danh trà, sau khi ngâm nước, bất quá cũng chỉ là một loại nước giải khát mà thôi. Có lẽ có người mượn trà đạo để tăng tu dưỡng của bản thân, nhưng con đường này tuyệt đối không thích hợp với người khác.
Đình Thế Quang run người một chút, hắn trầm ngâm chốc lát, rốt cục gật đầu, nói:
- Hạ huynh nói không sai, đại đạo có ngản lối, mỗi người có một con đường thích hợp để đi.
Thủy Huyễn Cận cũng thở dài một tiếng, nói:
- Ở trên thế giới này, việc có thể làm cho chúng ta động tâm còn nhiều lắm, ngay cả chúng ta sống lâu như thế này cũng không thể hoàn toàn biết hết. Mà có thể tìm được một chuyện tình làm cho toàn tinh thần và thể xác đầu nhập vào trong đó, cũng đã là vinh hạnh cho chúng ta rồi.
Đình Thế Quang kinh ngạc nhìn Thủy Huyễn Cận, hắn mơ hồ cảm giác được, tâm tình của lão bằng hữu này tựa hồ đã xảy ra biến hóa rất lớn. Thậm chí còn trở nên siêu phàm thoát tục, mà biến hóa tâm lý còn khó khăn hơn việc làm chân khí tăng trưởng gấp trăm ngàn lần, thật không rõ lão làm thế nào mà có thể nhìn thấu được việc này.
- Thủy huynh, tu dưỡng của ngươi so với mười năm trước đã tiến một bước dài a. - Đình Thế Quang thành khẩn nói:
- Thật không biết làm thế nào mới đuổi kịp ngươi đây.
Ánh mắt Thủy Huyễn Cận nhất thời trở nên cổ quái, hắn cười khổ một tiếng, nói:
- Đình huynh, ta có thể đột phá gông cùm tâm linh kỳ thật là do ngẫu nhiên thôi, ngươi không cần phải hâm mộ như vậy.
Đình Thế Quang không hiểu chút nào, mà thần thái trong mắt Hạ Nhất Minh lại có chút hơi buồn bã.
Thời gian của htc không còn dài, cũng không phải ai cũng biết. Nếu không có cảm giác kỳ dị của Hạ Nhất Minh, cho dù là ai cũng không thể dò xét được nông sâu của lão.
Cho nên các tiên thiên cường giả cũng không biết, tâm cảnh của Thủy Huyễn Cận sở dĩ biến hóa như vậy, kỳ thật là do lão biết bản thân sắp tới kỳ đại hạn, cho nên mới có thể giác ngộ, nhìn ra được những vấn đề mà trước nay không nhìn thấu.
Thế như tư tưởng được giải khai, nếu muốn tiến thêm một bước, như vậy lấy tuổi và thực lực của lão thì quyết không thể nào xảy ra.
Hạ Nhất Minh ho nhẹ một tiếng, liền đổi đề tài, nói:
- Thủy lão ca, lão ca gọi tiểu đệ trở về là có chuyện gì vậy?
Thủy Huyễn Cận đưa tay lấy ra một phong thư, nói:
- Đây là từ Hạ gia trang truyền tới, họ muốn để cho ngươi lập tức xem qua.
Hạ Nhất Minh hơi gật đầu, nhìn phong ấn phía trên phong thư, biết chưa có người nào động tay động chân vào đó. Sau đó, hắn đem phong thư mở ra, lấy ra thư tín ở bên trong.
Tùy ý xem qua một chút, trên mặt Hạ Nhất Minh lập tức lộ ra một tia mỉm cười.
Thủy Huyễn Cận tò mò hỏi:
- Hạ huynh, không biết có chuyện gì xảy ra?
Hạ Nhất Minh đem thư tín nhận được cất đi, nói:
- Cũng không có đại sự gì, bất quá có một vị trưởng bối quay trở về gia trang, cho nên muốn thông báo để cho tiểu đệ an tâm mà thôi.
Nội dung thư tín rất đơn giản, Hạ Lai Bảo mang theo năm tên đệ tử cửu tầng nội kình của Hoành Sơn nhất mạch trở về tọa trấn cho Hạ gia trang.
Trong năm tên đệ tử này, có hai tên là hậu nhân của Linh Dược Phong Hạ Vũ Cận, còn ba gã là đệ tử chân truyền của Lục Chánh Nghi.
Bọn họ theo Hạ Lai Bảo về tới Hạ gia trang, vũ thực của Hạ gia trang lập tức nhảy lên đứng đầu trong Thái Thương huyện, chỉ cần không xuất hiện tiên thiên cường giả, như vậy Hạ gia tuyệt đối sẽ vững như bàn thạch.
Mà càng làm cho Hạ Nhất Minh cảm thấy yên tâm nhất là, Đại bá ở trong Hoành Sơn cũng hết sức mạnh khỏe. Có uy vọng của Hạ Nhất Minh, hôm nay ở trên Hoành Sơn, bốn vị trưởng lão cùng Thái thượng trưởng lão đối với Hạ Thuyên Tín có vài phần coi trọng.
Linh dược ở Linh Dược Phong đối với lão đã mở ra toàn bộ, hơn nữa còn tự mình chỉ điểm võ đạo cho.
Có thể nói với điều kiện như vậy, Hạ Thuyên Tín nếu không còn tấn chức được tiên thiên cảnh giới, thì đó là trời định, không ai có thể vãn hồi được.
Ba người nói chuyện nửa ngày, trao đổi một chút tâm đắc trong võ đạo với nhau.
Bỗng nhiên, từ xa truyền lại một trận ồn ào, mà còn hướng tới chỗ đám người Hạ Nhất Minh đi đến.
Hai tai của Hạ Nhất Minh hơi động, nhất thời sắc mặt hắn đại biến, không kịp nói một câu nào, hai chân hơi dùng sức đã lập tức biến mất khỏi chỗ ngồi....
/1308
|