Lực lượng cường đại đang ba động thì khi Ngao Mẫn Hành mở miệng nói đã ngừng lại, giống như bị một bàn tay vô hình túm lấy rồi bóp nát khiến cho nó nhanh chóng tiêu tán đi. Ánh mắt Hạ Nhất Minh xuất hiện quang mang mãnh liệt, trong ánh mắt hắn khó tránh khỏi một tia vui mừng lẫn sợ hãi. Hôm nay đánh một trận với Ngao Mẫn Hành hắn thu hoạch được rất nhiều thứ, Ngũ hành Đại Lĩnh Vực trong lúc chiến đấu đã được hắn lĩnh ngộ và nắm giữ.
Bất quá, hết thảy những điều này cũng không phải là do may mắn, khi Hạ Nhất Minh tới Hỏa Diệm Sơn thì Thần Long đã đem toàn bộ những kiến thức về Ngũ Hành lực truyền thụ cho hắn. Một năm qua ngoại trừ hắn đi tới phương Tây một lần thì vẫn ẩn cư trong hậu viện của Hạ gia trang, đem toàn bộ tinh thần tập trung vào việc nghiên cứu và lĩnh ngộ Ngũ Hành lực lượng.
Đối với Mộc hệ lực lượng có sinh mệnh lực mạnh nhất trong Ngũ Hành lực Hạ Nhất Minh đã có hiểu biết khá sâu, chỉ còn thiếu một bước cuối mà thôi.
Nếu như để cho hắn tự lĩnh ngột hì có lẽ còn cần tới một đoạn thời gian dài nữa mới có thể bước qua được cánh cửa đó.
Nhưng lúc này Ngao Mẫn Hành xuất hiện, lấy Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực ra để đối chiến với hắn giống như một người sư phụ tốt đem toàn bộ kỹ năng của mình ra biểu diễn ở trước mặt hắn không hề dữ lại chút nào.
Có một người để tham khảo làm cho Hạ Nhất Minh nhanh chóng có thể đem toàn bộ những lĩnh ngộ tích lũy trong một năm qua đột phá cửa ải cuối cùng, ngưng tụ thành Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực chính thức. Hơn nữa bởi vì do thế chất của mình cho nên Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực có được uy lực của tiên thiên. Dù sao, phảng chế theo một đồ vật có sẵn cũng dễ dàng hơn là tự mình chế tạo rất nhiều.
Hạ Nhất Minh có thể ở thời khắc mấu chốt lĩnh ngộ thành công kỳ thật cũng là do đã tích lũy rất dày, chỉ chờ cơ hội ngẫu nhiên là có thể tấn bước mà thôi.
Khi Ngao Mẫn Hành mở miệng nhận thua, Hạ Nhất Minh lập tức thu lại thần lực của bản thân, Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực đang không ngừng lưu chuyển trong nháy mắt đã giống như những cơn sóng biển cuồng nộ vỗ vào bờ thì lập tức lại êm ả rút ra ngoài khơi, tựa hồ không thể tạo thành một chút uy hiếp nào. Thấy vậy, trong lòng Ngao Mẫn Hành thầm thở dài một hơi.
Tiên thiên Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực một khi ngưng tụ thành là có thể tùy tâm sở dục mà điều khiển, bởi vì liên quan tới tiên thiên thân thể cho nên loại Lĩnh Vực này đối với Hạ Nhất Minh mà nói thì tương đương với bản năng của mình, điều khiển nó chỉ giống như đang hô hấp không khí mà thôi.
Nhiều năm trước kia, khi hắn vừa ngưng tụ được Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực thì phải tổn hao mất mấy năm thời gian mới có thể hoàn toàn nắm giữ nó. Còn bây giờ cảm nhận hành động tiêu sái khống chế loại công pháp này của Hạ Nhất Minh làm cho trong lòng hắn có rất nhiều sự cảm khái.
Tiểu tử trước mặt này được trời ưu ái quá nhiều a....
- Ngao huynh, đa tạ đã chỉ giáo. - Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi quay sang phía Ngao Mẫn Hành cung kính nói.
Ngao Mẫn Hành cười khổ một tiếng, hắn khoát tay áo nói:
- Thần Long huynh nói quả thật không sai, ngươi quả nhiên đã mạnh tới mức này.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, trong lòng xuất hiện một tia nghi vấn, chẳng lẽ lần này Ngao Mẫn Hành đột nhiên khiêu chiến là liên quan tới Thần Long?
Tựa hồ nhìn ra được nghi vấn trong lòng hắn, Ngao Mẫn Hành nói:
- Mấy tháng trước lão phu tiến vào Hỏa Diệm Sơn bái phỏng Thần Long huynh, Thần Long huynh có đánh giá rất cao đối với Hạ huynh, hơn nữa còn chắc chắn nếu như bây giờ lão phu không khiêu chiến với ngươi thì sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội để chiến thắng.
Hắn dừng một chút, nói;
- Nhãn lực của Thần Long huynh thật là cao, hơn xa so với lão phu. Thần Long huynh vốn kết luận lần này khả năng chiến thắng của lão phu không tới năm thành, làm cho lão phu vốn không tin tưởng, nhưng hôm nay thì thật sự là tâm phục khẩu phục rồi.
Hạ Nhất Minh khẽ nhướng mày lên, ánh mắt hắn lộ ra một tia phức tạp.
Hắn ban đầu còn tưởng rằng Ngao Mẫn Hành trong lúc cao hứng nhất thời mới đưa ra lời khiêu chiến, nguyên lai phía sau vụ việc này còn có Thần Long kích động.
Ngao Mẫn Hành vốn là người có tâm cao khí ngạo, nhiều năm qua lão được xưng tụng là nhân loại đệ nhất nhân, cho nên tâm tình đã xuất hiện biến hóa vi diệu. Khi nghe Thần Long phán như vậy thì trong lòng hắn có chút khó chịu, cho nên hôm nay mới đột ngột đưa ra lời khiêu chiến.
Nếu như Hạ Nhất Minh chưa được Thần Long truyền thụ phương pháp Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực như vậy trận đấu này trừ khi dùng tới hai đại thủ ấn còn lại nếu không thì sẽ không có khả năng thủ thắng. Thời gian một năm trôi qua, hắn liên tục ở trong nhà lĩnh ngộ và suy nghĩ về phương pháp ngưng tụ Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực, đến trước trận chiến vừa rồi thì chỉ còn thiếu một bước nữa mà thôi. Mà khi xảy ra trận chiến với Ngao Mẫn Hành, thì hắn đã hoàn thành một bước cuối cùng của mình, chính thức ngưng tụ được tiên thiên Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực. Dần dần, trên mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện thần sắc rất cổ quái.
Thần Long hẳn là hiểu rất rõ tính tình của Ngao Mẫn Hành, mà nó truyền thụ cho bản thân hắn phương pháp ngưng tụ Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực cho nên cũng rõ bước tiến của hắn.
Nhìn về mặt thất lạc của Ngao Mẫn Hành, Hạ Nhất Minh mơ hồ nghĩ, có lẽ cả hắn và Ngao Mẫn Hành đều rơi vào trong kế hoạch của Thần Long.
Bất quá, loại tính kế này cũng là để xúc tiến cho sự trưởng thành của hắn mau hơn, nếu không để cho hắn tự mình chậm rãi lĩnh ngộ thì không biết tới bao giờ mới có thể hoàn thành một bước cuối cùng.
Ngao Mẫn Hành chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn nhìn bầu trời sao trên cao mà lẩm bẩm nói:
- Uy lực của tiên thiên quả nhiên không phải hậu thiên có thể so sánh được, hắc hắc muốn thành tựu được cảnh giới Chân Thần Cảnh quả nhiên là phải có tiên thiên ngũ hành thân thể, lão phu cả đời này thật sự đã hết hy vọng rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hạ Nhất Minh do dự một chút, hắn nghe ra trong giọng nói của đối phương có chút mất mác, bất quá điều này cũng không thể tránh được.
Tuy nói cố gắng tu luyện trên con đường võ đạo rất trọng yếu, nhưng nếu không có thiên phú thì cũng không thể được, Ngao Mẫn Hành có được tu vi như ngày hôm nay đã là đỉnh điểm của cả đời của hắn. Về sau dù tu luyện điên cuồng tới mức nào thì hắn cũng không thể tiến thêm được một bước nữa.
Khẽ vung tay áo lên, khi Ngao Mẫn Hành cúi đầu xuống thì hắn đã đem toàn bộ những tâm tình không tốt trong lòng dứt bỏ đi, hắn nói:
- Hạ huynh, lần này quấy rầy đêm tân hôn của ngươi mong ngươi đừng trách.
Hạ Nhất Minh khẽ cười một tiếng, nói:
- Ngao huynh nói đùa rồi.
Ngao Mẫn Hành cười ha hả mấy tiếng, nói:
- Bây giờ trời cũng không còn sớm, chúng ta nên trở về thôi, hẳn là vẫn kịp để động phòng hoa chúc. Hạ huynh, chúng ta đi thôi.
Thân hình Ngao Mẫn Hành thoáng lên, đã nhanh chóng bay về phía Hạ gia trang.
*************
Trong gian phòng xa hoa nhất của hậu viện, trên bức tường của căn phòng được treo một tấm vải to màu đỏ, trên bàn là chiếc đèn long phụng đang tỏa ra quang mang màu hồng nhạt, làm cho cả căn phòng tràn ngập không khí ấm áp.
Người bố trí căn phòng này đối với ánh sáng, vật phẩm đặt bên trong, thậm chí là tâm lý của người khác tương đối hiểu rõ, hắn làm cho bất luận kẻ nào khi tiến vào trong căn phòng này để cảm giác được tâm tình trở nên ấm áp hơn.
Hạ Nhất Minh chậm rãi đẩy cửa bước vào, ánh mắt hắn và vị giai nhân trong phòng nhanh chóng chạm vào nhau. Trong lòng hai người đều vô cùng cảm khái, Viên Lễ Huân lúc này hồi tưởng lại tình cảnh khi lần đầu hai người gặp nhau, tình cảnh giống như mới chỉ xảy ra ngoài hôm qua mà thôi. Nàng biết, bản thân sở dĩ có được thành tựu như ngày hôm nay là bởi vì nam nhân trước mặt này.
Vô luận là tu vi thần đạo, hay là thân phận địa vị cao trong Băng Cung đều là do người này ban tặng. Cả đời này của nàng đã sớm gắn liền một chỗ với hắn, vĩnh viễn không xa rời. Hai tai Hạ Nhất Minh khẽ rung lên một chút, hắn lập tức xác định được xung quanh nơi đây không còn một người nào khác nữa.
Tuy nói Tây Bắc có tập tục phá động phòng, nhưng với thân phận của bọn họ thì đưa mắt nhìn cả thiên hạ cũng không có người nào dám đưa ra yêu cầu này.
Nhìn ánh mắt Hạ Nhất Minh đang đảo loạn lên, trong lòng Viên Lễ Huân nhất thời đoán được suy nghĩ của hắn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ cả lên, cười thầm một tiếng, nói:
- Nhất đào đẽ lén lút tới, vốn hắn định nấp ở một góc tường không chịu rời đi.
Hạ Nhất Minh giật mình, trên mặt xuất hiện một tia xấu hổ.
Hạ Nhất Đào là tiểu đệ được hắn yêu quý nhất trong đám thế hệ đời thứ ba của Hạ gia trang, nó cũng là người được Hạ Nhất Minh thương yêu nhất, cho nên nó có thể làm chuyện này cũng không có gì lạ.
Chỉ là, làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là, hắn đã thả ra thần niệm để tùi tòi mọi ngóc ngách quanh đây, ngay cả một con chuột cũng không có, vậy thì Nhất Đào ẩn thân ở đâu? Viên Lễ Huân cúi thấp đầu xuống, thấp giọng nói:
- Sau đó, Tam thúc tới đây kéo lỗ tai hắn mang đi.
Hạ Nhất Minh nhất thời bật cười, Cửu đệ khi còn nhỏ vẫn luôn sợ hãi Tam thúc, nghĩ không ra giờ đã lớn mà vẫn không hề thay đổi.
Xem ra cho dù là huynh đệ tỷ muội trong nhà cũng đã sớm bị các trưởng bối dặn dò không được tới đây gây rối. Ngay cả tên tiểu đệ được Hạ Nhất Minh yêu thương nhất cũng bị Tam thúc nhìn chằm chằm vào thì đừng nói tới người khác.
Từ từ, Hạ Nhất Minh đi tới trước mặt Viên Lễ Huân, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện, nắm lấy tay nàng. Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người có ngàn vạn lời muốn bày tỏ với đối phương.
Một lúc lâu sau, Viên Lễ Huân mới rời mắt đi, ánh mắt nhìn khắp người hắn, nhẹ giọng nói:
- Chàng thắng sao?
Hạ Nhất Minh gật đầu nhẹ nhàng một cái, hắn phảng phất như đang hét lớn lên rằng "Ta thắng". Lần này hắn chiến thắng cũng không phải là thần đạo cường giả bình thường, mà chính là Ngao Mẫn Hành - Kẻ được xưng là nhân loại đệ nhất cường giả. Từ nay về sau, danh hiệu nhân tộc đệ nhất cường giả đã thay đổi chủ, rơi xuống đầu một tộc nhân của Hạ gia trang.
Ánh mắt Viên Lễ Huân toát lên thần thái quả nhiên, nàng đối với Hạ Nhất Minh có niềm tin không thể giải thích được, phảng phất như chỉ cần hắn muốn thì trên thế giới này không việc gì có thể làm khó được hắn. Cho dù là nhân tộc đệ nhất cường giả Ngao Mẫn Hành cũng phải thua trong tay của hắn.
Nhẹ nhàng giơ tay lên vuốt ve gương mặt cương nghị của Hạ Nhất Minh, ánh mắt Viên Lễ Huân có vài phần mê ly, nàng nỉ non nói:
- Thiên hạ đệ nhất, chàng cuối cùng cũng trở thành thiên hạ đệ nhất.
Hạ Nhất Minh giật mình, ánh mắt hắn lập tức thanh tỉnh.
Khóe miệng Hạ Nhất Minh hơi động từa hồ muốn nói vài lời yêu thường, nhưng lời vừa lên tới miệng lại nuốt xuống, chi là ánh mắt hắn lại trở nên kiên nghị.
Mặc dù Hạ Nhất Minh biết, hôm nay hắn còn chưa được xem là thiên hạ đệ nhất, bởi vì trên thế giới này còn có Thần Long và nam tử đeo mặt nạ trên Thần Chi Đảo. Bất quá, hắn tin tưởng sẽ có một ngày bản thân hắn có thể khiêu chiến với bọn họ.
Bản thân hắn cũng giống như Ngao Mẫn Hành, khi còn có thực lực cường đại hơn đang tồn tại thì cả hai sẽ còn cố gắng để đạt tới đỉnh điểm của nó.
Nhẹ nhàng phất tay áo lên, ngọn nến trong chiếc đèn long phượng nhất thời không có gió mà tắt đi.
Một cỗ Lĩnh Vực lực lượng hoàn tòa bao phủ trong phòng làm cho không có âm thanh gì phát ra được bên ngoài.
Bất quá, hết thảy những điều này cũng không phải là do may mắn, khi Hạ Nhất Minh tới Hỏa Diệm Sơn thì Thần Long đã đem toàn bộ những kiến thức về Ngũ Hành lực truyền thụ cho hắn. Một năm qua ngoại trừ hắn đi tới phương Tây một lần thì vẫn ẩn cư trong hậu viện của Hạ gia trang, đem toàn bộ tinh thần tập trung vào việc nghiên cứu và lĩnh ngộ Ngũ Hành lực lượng.
Đối với Mộc hệ lực lượng có sinh mệnh lực mạnh nhất trong Ngũ Hành lực Hạ Nhất Minh đã có hiểu biết khá sâu, chỉ còn thiếu một bước cuối mà thôi.
Nếu như để cho hắn tự lĩnh ngột hì có lẽ còn cần tới một đoạn thời gian dài nữa mới có thể bước qua được cánh cửa đó.
Nhưng lúc này Ngao Mẫn Hành xuất hiện, lấy Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực ra để đối chiến với hắn giống như một người sư phụ tốt đem toàn bộ kỹ năng của mình ra biểu diễn ở trước mặt hắn không hề dữ lại chút nào.
Có một người để tham khảo làm cho Hạ Nhất Minh nhanh chóng có thể đem toàn bộ những lĩnh ngộ tích lũy trong một năm qua đột phá cửa ải cuối cùng, ngưng tụ thành Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực chính thức. Hơn nữa bởi vì do thế chất của mình cho nên Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực có được uy lực của tiên thiên. Dù sao, phảng chế theo một đồ vật có sẵn cũng dễ dàng hơn là tự mình chế tạo rất nhiều.
Hạ Nhất Minh có thể ở thời khắc mấu chốt lĩnh ngộ thành công kỳ thật cũng là do đã tích lũy rất dày, chỉ chờ cơ hội ngẫu nhiên là có thể tấn bước mà thôi.
Khi Ngao Mẫn Hành mở miệng nhận thua, Hạ Nhất Minh lập tức thu lại thần lực của bản thân, Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực đang không ngừng lưu chuyển trong nháy mắt đã giống như những cơn sóng biển cuồng nộ vỗ vào bờ thì lập tức lại êm ả rút ra ngoài khơi, tựa hồ không thể tạo thành một chút uy hiếp nào. Thấy vậy, trong lòng Ngao Mẫn Hành thầm thở dài một hơi.
Tiên thiên Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực một khi ngưng tụ thành là có thể tùy tâm sở dục mà điều khiển, bởi vì liên quan tới tiên thiên thân thể cho nên loại Lĩnh Vực này đối với Hạ Nhất Minh mà nói thì tương đương với bản năng của mình, điều khiển nó chỉ giống như đang hô hấp không khí mà thôi.
Nhiều năm trước kia, khi hắn vừa ngưng tụ được Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực thì phải tổn hao mất mấy năm thời gian mới có thể hoàn toàn nắm giữ nó. Còn bây giờ cảm nhận hành động tiêu sái khống chế loại công pháp này của Hạ Nhất Minh làm cho trong lòng hắn có rất nhiều sự cảm khái.
Tiểu tử trước mặt này được trời ưu ái quá nhiều a....
- Ngao huynh, đa tạ đã chỉ giáo. - Hạ Nhất Minh hít sâu một hơi quay sang phía Ngao Mẫn Hành cung kính nói.
Ngao Mẫn Hành cười khổ một tiếng, hắn khoát tay áo nói:
- Thần Long huynh nói quả thật không sai, ngươi quả nhiên đã mạnh tới mức này.
Hạ Nhất Minh hơi giật mình, trong lòng xuất hiện một tia nghi vấn, chẳng lẽ lần này Ngao Mẫn Hành đột nhiên khiêu chiến là liên quan tới Thần Long?
Tựa hồ nhìn ra được nghi vấn trong lòng hắn, Ngao Mẫn Hành nói:
- Mấy tháng trước lão phu tiến vào Hỏa Diệm Sơn bái phỏng Thần Long huynh, Thần Long huynh có đánh giá rất cao đối với Hạ huynh, hơn nữa còn chắc chắn nếu như bây giờ lão phu không khiêu chiến với ngươi thì sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội để chiến thắng.
Hắn dừng một chút, nói;
- Nhãn lực của Thần Long huynh thật là cao, hơn xa so với lão phu. Thần Long huynh vốn kết luận lần này khả năng chiến thắng của lão phu không tới năm thành, làm cho lão phu vốn không tin tưởng, nhưng hôm nay thì thật sự là tâm phục khẩu phục rồi.
Hạ Nhất Minh khẽ nhướng mày lên, ánh mắt hắn lộ ra một tia phức tạp.
Hắn ban đầu còn tưởng rằng Ngao Mẫn Hành trong lúc cao hứng nhất thời mới đưa ra lời khiêu chiến, nguyên lai phía sau vụ việc này còn có Thần Long kích động.
Ngao Mẫn Hành vốn là người có tâm cao khí ngạo, nhiều năm qua lão được xưng tụng là nhân loại đệ nhất nhân, cho nên tâm tình đã xuất hiện biến hóa vi diệu. Khi nghe Thần Long phán như vậy thì trong lòng hắn có chút khó chịu, cho nên hôm nay mới đột ngột đưa ra lời khiêu chiến.
Nếu như Hạ Nhất Minh chưa được Thần Long truyền thụ phương pháp Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực như vậy trận đấu này trừ khi dùng tới hai đại thủ ấn còn lại nếu không thì sẽ không có khả năng thủ thắng. Thời gian một năm trôi qua, hắn liên tục ở trong nhà lĩnh ngộ và suy nghĩ về phương pháp ngưng tụ Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực, đến trước trận chiến vừa rồi thì chỉ còn thiếu một bước nữa mà thôi. Mà khi xảy ra trận chiến với Ngao Mẫn Hành, thì hắn đã hoàn thành một bước cuối cùng của mình, chính thức ngưng tụ được tiên thiên Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực. Dần dần, trên mặt Hạ Nhất Minh xuất hiện thần sắc rất cổ quái.
Thần Long hẳn là hiểu rất rõ tính tình của Ngao Mẫn Hành, mà nó truyền thụ cho bản thân hắn phương pháp ngưng tụ Ngũ Hành Đại Lĩnh Vực cho nên cũng rõ bước tiến của hắn.
Nhìn về mặt thất lạc của Ngao Mẫn Hành, Hạ Nhất Minh mơ hồ nghĩ, có lẽ cả hắn và Ngao Mẫn Hành đều rơi vào trong kế hoạch của Thần Long.
Bất quá, loại tính kế này cũng là để xúc tiến cho sự trưởng thành của hắn mau hơn, nếu không để cho hắn tự mình chậm rãi lĩnh ngộ thì không biết tới bao giờ mới có thể hoàn thành một bước cuối cùng.
Ngao Mẫn Hành chậm rãi ngẩng đầu lên, hắn nhìn bầu trời sao trên cao mà lẩm bẩm nói:
- Uy lực của tiên thiên quả nhiên không phải hậu thiên có thể so sánh được, hắc hắc muốn thành tựu được cảnh giới Chân Thần Cảnh quả nhiên là phải có tiên thiên ngũ hành thân thể, lão phu cả đời này thật sự đã hết hy vọng rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hạ Nhất Minh do dự một chút, hắn nghe ra trong giọng nói của đối phương có chút mất mác, bất quá điều này cũng không thể tránh được.
Tuy nói cố gắng tu luyện trên con đường võ đạo rất trọng yếu, nhưng nếu không có thiên phú thì cũng không thể được, Ngao Mẫn Hành có được tu vi như ngày hôm nay đã là đỉnh điểm của cả đời của hắn. Về sau dù tu luyện điên cuồng tới mức nào thì hắn cũng không thể tiến thêm được một bước nữa.
Khẽ vung tay áo lên, khi Ngao Mẫn Hành cúi đầu xuống thì hắn đã đem toàn bộ những tâm tình không tốt trong lòng dứt bỏ đi, hắn nói:
- Hạ huynh, lần này quấy rầy đêm tân hôn của ngươi mong ngươi đừng trách.
Hạ Nhất Minh khẽ cười một tiếng, nói:
- Ngao huynh nói đùa rồi.
Ngao Mẫn Hành cười ha hả mấy tiếng, nói:
- Bây giờ trời cũng không còn sớm, chúng ta nên trở về thôi, hẳn là vẫn kịp để động phòng hoa chúc. Hạ huynh, chúng ta đi thôi.
Thân hình Ngao Mẫn Hành thoáng lên, đã nhanh chóng bay về phía Hạ gia trang.
*************
Trong gian phòng xa hoa nhất của hậu viện, trên bức tường của căn phòng được treo một tấm vải to màu đỏ, trên bàn là chiếc đèn long phụng đang tỏa ra quang mang màu hồng nhạt, làm cho cả căn phòng tràn ngập không khí ấm áp.
Người bố trí căn phòng này đối với ánh sáng, vật phẩm đặt bên trong, thậm chí là tâm lý của người khác tương đối hiểu rõ, hắn làm cho bất luận kẻ nào khi tiến vào trong căn phòng này để cảm giác được tâm tình trở nên ấm áp hơn.
Hạ Nhất Minh chậm rãi đẩy cửa bước vào, ánh mắt hắn và vị giai nhân trong phòng nhanh chóng chạm vào nhau. Trong lòng hai người đều vô cùng cảm khái, Viên Lễ Huân lúc này hồi tưởng lại tình cảnh khi lần đầu hai người gặp nhau, tình cảnh giống như mới chỉ xảy ra ngoài hôm qua mà thôi. Nàng biết, bản thân sở dĩ có được thành tựu như ngày hôm nay là bởi vì nam nhân trước mặt này.
Vô luận là tu vi thần đạo, hay là thân phận địa vị cao trong Băng Cung đều là do người này ban tặng. Cả đời này của nàng đã sớm gắn liền một chỗ với hắn, vĩnh viễn không xa rời. Hai tai Hạ Nhất Minh khẽ rung lên một chút, hắn lập tức xác định được xung quanh nơi đây không còn một người nào khác nữa.
Tuy nói Tây Bắc có tập tục phá động phòng, nhưng với thân phận của bọn họ thì đưa mắt nhìn cả thiên hạ cũng không có người nào dám đưa ra yêu cầu này.
Nhìn ánh mắt Hạ Nhất Minh đang đảo loạn lên, trong lòng Viên Lễ Huân nhất thời đoán được suy nghĩ của hắn, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng đỏ cả lên, cười thầm một tiếng, nói:
- Nhất đào đẽ lén lút tới, vốn hắn định nấp ở một góc tường không chịu rời đi.
Hạ Nhất Minh giật mình, trên mặt xuất hiện một tia xấu hổ.
Hạ Nhất Đào là tiểu đệ được hắn yêu quý nhất trong đám thế hệ đời thứ ba của Hạ gia trang, nó cũng là người được Hạ Nhất Minh thương yêu nhất, cho nên nó có thể làm chuyện này cũng không có gì lạ.
Chỉ là, làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là, hắn đã thả ra thần niệm để tùi tòi mọi ngóc ngách quanh đây, ngay cả một con chuột cũng không có, vậy thì Nhất Đào ẩn thân ở đâu? Viên Lễ Huân cúi thấp đầu xuống, thấp giọng nói:
- Sau đó, Tam thúc tới đây kéo lỗ tai hắn mang đi.
Hạ Nhất Minh nhất thời bật cười, Cửu đệ khi còn nhỏ vẫn luôn sợ hãi Tam thúc, nghĩ không ra giờ đã lớn mà vẫn không hề thay đổi.
Xem ra cho dù là huynh đệ tỷ muội trong nhà cũng đã sớm bị các trưởng bối dặn dò không được tới đây gây rối. Ngay cả tên tiểu đệ được Hạ Nhất Minh yêu thương nhất cũng bị Tam thúc nhìn chằm chằm vào thì đừng nói tới người khác.
Từ từ, Hạ Nhất Minh đi tới trước mặt Viên Lễ Huân, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện, nắm lấy tay nàng. Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người có ngàn vạn lời muốn bày tỏ với đối phương.
Một lúc lâu sau, Viên Lễ Huân mới rời mắt đi, ánh mắt nhìn khắp người hắn, nhẹ giọng nói:
- Chàng thắng sao?
Hạ Nhất Minh gật đầu nhẹ nhàng một cái, hắn phảng phất như đang hét lớn lên rằng "Ta thắng". Lần này hắn chiến thắng cũng không phải là thần đạo cường giả bình thường, mà chính là Ngao Mẫn Hành - Kẻ được xưng là nhân loại đệ nhất cường giả. Từ nay về sau, danh hiệu nhân tộc đệ nhất cường giả đã thay đổi chủ, rơi xuống đầu một tộc nhân của Hạ gia trang.
Ánh mắt Viên Lễ Huân toát lên thần thái quả nhiên, nàng đối với Hạ Nhất Minh có niềm tin không thể giải thích được, phảng phất như chỉ cần hắn muốn thì trên thế giới này không việc gì có thể làm khó được hắn. Cho dù là nhân tộc đệ nhất cường giả Ngao Mẫn Hành cũng phải thua trong tay của hắn.
Nhẹ nhàng giơ tay lên vuốt ve gương mặt cương nghị của Hạ Nhất Minh, ánh mắt Viên Lễ Huân có vài phần mê ly, nàng nỉ non nói:
- Thiên hạ đệ nhất, chàng cuối cùng cũng trở thành thiên hạ đệ nhất.
Hạ Nhất Minh giật mình, ánh mắt hắn lập tức thanh tỉnh.
Khóe miệng Hạ Nhất Minh hơi động từa hồ muốn nói vài lời yêu thường, nhưng lời vừa lên tới miệng lại nuốt xuống, chi là ánh mắt hắn lại trở nên kiên nghị.
Mặc dù Hạ Nhất Minh biết, hôm nay hắn còn chưa được xem là thiên hạ đệ nhất, bởi vì trên thế giới này còn có Thần Long và nam tử đeo mặt nạ trên Thần Chi Đảo. Bất quá, hắn tin tưởng sẽ có một ngày bản thân hắn có thể khiêu chiến với bọn họ.
Bản thân hắn cũng giống như Ngao Mẫn Hành, khi còn có thực lực cường đại hơn đang tồn tại thì cả hai sẽ còn cố gắng để đạt tới đỉnh điểm của nó.
Nhẹ nhàng phất tay áo lên, ngọn nến trong chiếc đèn long phượng nhất thời không có gió mà tắt đi.
Một cỗ Lĩnh Vực lực lượng hoàn tòa bao phủ trong phòng làm cho không có âm thanh gì phát ra được bên ngoài.
/1308
|