Diệp Hi Văn cùng Vương Liệt cùng chạy tới hội trường, Vương Liệt có chút hưng phấn nói:
- A Văn, lần này ngươi nhất định phải lấy được thứ tự tốt.
Vương Liệt lần này cũng không có tham gia, muốn lấy được top 100, tối thiểu cũng là Hậu Thiên Tứ Trọng hậu kỳ, hắn mới vừa vặn đột phá, tự hỏi không có cơ hội gì, huống hồ hắn trước sau đều không có chí tại nơi này.
- Ân.
Diệp Hi Văn gật gật đầu.
- Bất quá ngươi phải cẩn thận, ta nghe được tin tức, Mã Anh muốn đối phó ngươi.
Vương Liệt nghiêm túc nói.
- Mã Anh nói muốn đánh cho ngươi tàn phế, thay đệ đệ của hắn báo thù.
- Đánh cho ta tàn phế? Hừ hừ, xem hắn có bổn sự này hay không.
Diệp Hi Văn cười lạnh nói.
Hội trường một mảnh người ta tấp nập, hai người Diệp Hi Văn chạy tới hiện trường lấy số báo danh là số 127, những đánh số này có hai dạng, rút thăm được hai cái dạng ngạch đánh số đối thủ, thời cơ vừa đến, Nhất Nguyên Tông cao tầng đã đến, lăng không bay vút lên trên đài cao.
Lúc này tất cả đệ tử trong mắt đều hiện lên một tia hâm mộ, lăng không đạp hư tuy không phải phi hành, nhưng cũng không phải Hậu Thiên có thể làm được.
Tất cả mọi người thấy đám cao tầng của Nhất Nguyên Tông biểu diễn chính là trụ cột, chỉ có những người này, Nhất Nguyên Tông mới cùng Trương gia đứng song song ở Thanh Phong Sơn, bọn họ nếu có biểu hiện tốt, thì có thể được trưởng lão thu làm môn hạ, vậy thì một bước lên mây rồi, cũng không phải là không có loại tình huống này, dĩ vãng cũng đã từng có.
Diệp Hi Văn thấy những người kia, thấy được thân ảnh phụ thân Diệp Không Minh, trong một đám trưởng lão cũng không lộ vẻ gì.
Toàn bộ hội trường chiếm địa thế cực rộng, sắp đặt hơn 200 cái lôi đài, dùng để luận võ.
Diệp Hi Văn cùng Vương Liệt tới lôi đài số 127.
- Ngươi có số 127.
Diệp Hi Văn mới vừa đi qua, nhìn thấy một đệ tử cao lớn thô kệch cười ha ha đi tới.
- Ngươi thật sự là có vận khí không tốt, lại đụng phải sư huynh Thạch Phong, cho nên trực tiếp nhận thua là được rồi.
- Thạch Phong sư huynh là Hậu Thiên Ngũ Trọng hậu kỳ cao thủ, tranh đoạt Top 50 cũng có hi vọng đấy.
Tên đệ tử cao lớn thô kệch tiếp tục nói.
- Ngươi nếu như không tranh thủ nhận thua, đến lúc đó mất cái gì trên cơ thể cũng rất khó nói.
Vương Liệt sắc mặt cũng biến đổi: - Không nghĩ tới lại có thể là Thạch Phong.
- A Văn, không tốt rồi, đối thủ ngươi có thể là Thạch Phong, Thạch Phong làm người tàn nhẫn cực kỳ, Tông Nội Đại Bỉ ba năm trước, có vài đệ tử nhận thua chậm một chút, đã bị hắn cắt đứt xương cốt, dưỡng thương hơn nửa năm mới khỏi.
- Thật bá đạo.
Diệp Hi Văn nói ra.
- Bá Đạo, ha ha ha, rất lâu không có người nói ta bá đạo rồi.
Đột nhiên trên lôi đài truyền đến một tiếng cười to.
- Ngươi rất không may mắn, có người muốn ta phế đi đôi chân của ngươi.
Diệp Hi Văn ngẩng đầu nhìn lên, trên lôi đài có một người thanh niên cao lớn, vẻ mặt nhe răng cười nhìn Diệp Hi Văn.
Có lẽ là Thạch Phong rồi.
- Tiểu tử, không dám đi lên à.
Thạch Phong nhe răng cười.
- Chỉ cần ngươi dập đầu 100 cái, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
- Chỉ bằng ngươi sao.
Diệp Hi Văn cười lạnh một tiếng, nhảy lên trên.
- Đã nhận lời người khác phế chân của ta, ta cho ngươi ác quả.
- Hảo tiểu tử, thực dám đi lên, một chiêu này ta đánh cho ngươi tàn phế.
Thạch Phong cười ha ha nói.
- Tràng Tông Nội Đại Bỉ 127, bắt đầu.
Một bên trọng tài thấy hai người đều đứng lên trên lôi đài, liền mở miệng nói ra, đối với hai người đối thoại, trọng tài cũng ngoảnh mặt làm ngơ, phảng phất như cái gì cũng đều không nghe thấy.
Vừa dứt lời, Thạch Phong giống như đạn pháo bắn ra, tuy hắn có thân hình cao lớn, nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng, hướng phía Diệp Hi Văn lao đến.
Người này tuy liều lĩnh, nhưng thực lực rất mạnh, tuy thân pháp không tính cao cấp, nhưng sức bật rất mạnh, trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt Diệp Hi Văn.
Thạch Phong nhe răng cười muốn đem đầu Diệp Hi Văn trực tiếp vặn xuống.
- Diệp trưởng lão, lôi đài số 127 chính là con út của ngươi sao.
Có một trưởng lão tới gần Diệp Không Minh nói.
- Đúng là khuyển tử.
Diệp Không Minh mỉm cười gật gật đầu.
- Ta còn nhớ rõ mười mấy năm trước Diệp trưởng lão vừa mới đưa hắn trở lại, ta nhìn hắn một lần, không nghĩ tới chỉ chớp mắt cũng đã hơn mười năm rồi, hắn cũng đã lớn như vậy.
Trưởng lão này cảm khái nói.
- Đối thủ của hắn rất khó đối phó.
Cái trưởng lão gần kề kia chằm chằm nhìn vào trên lôi đài nói.
- Trời sinh thần lực, so với người bình thường khó đối phó hơn.
- Không sao, vốn ta để cho hắn kiến thức mà thôi.
Diệp Không Minh mỉm cười, coi như không quan tâm, nhưng trong ánh mắt lại chăm chú tập trung tại trên lôi đài, có một ít lo lắng.
- Bành.
Diệp Hi Văn một chưởng đánh ra, hung hăng chống lại bàn tay lớn của Thạch Phong, song phương chân khí va chạm trực tiếp phát ra khí bạo âm thanh.
Diệp Hi Văn không chút sứt mẻ, Thạch Phong trời sinh thần lực, tuy chỉ là Hậu Thiên Ngũ Trọng hậu kỳ, nhưng lực lượng so với Hậu Thiên Lục Trọng Võ Giả.
- Làm sao có thể.
Thạch Phong con mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Hi Văn, khó có thể tin được, coi như là Hậu Thiên Lục Trọng cao thủ, lực lượng của hắn đều không kém hơn, nhưng Diệp Hi Văn rõ ràng không chút sứt mẻ.
- Ầm ầm.
Nương theo một hồi Lôi Bạo thanh âm, Diệp Hi Văn một chưởng đánh ra một đoàn lôi hình chân khí, tạo ra tiếng sét đánh không kịp bưng tai, sau đó đánh thẳng đến ngực của Thạch Phong.
- Bành.
Thạch Phong giống như thiết tháp bị một chưởng Diệp Hi Văn đập bay, lúc này một ngụm máu tươi phun ra, toàn thân xương cốt đều bị cắt đứt hơn phân nửa, trực tiếp ngã xuống đài.
- Cái gì, điều này sao có thể.
Toàn trường một trận xôn xao, tất cả mọi người lúc này đều chú ý đến trận chiến đấu này không dám tương tin vào hai mắt của mình, vốn bọn họ coi Thạch Phong thi đầu, cảm giác Diệp Hi Văn ngăn không được một chiêu, lúc này bị đánh đánh bay xuống đài, sinh tử không biết.
- Ăn gian, nhất định là hắn ăn gian rồi.
Mấy người cùng nhóm với Thạch Phong lập tức la to lên.
- Hắn khẳng định ám toán Thạch Phong sư huynh.
Một người liền có thể đem Thạch Phong đánh bay, điều này sao có thể tin được.
- Câm miệng.
Trọng tài một bên lạnh giọng nói ra, đúng sai, hắn là người rất rõ ràng, chẳng lẽ còn cần những bọn tiểu bối này đến giáo huấn hắn sao.
- Trận đấu này, Diệp Hi Văn chiến thắng, tiến vào đợt thứ hai.
- Ngu ngốc.
Diệp Hi Văn liếc qua Thạch Phong.
Thạch Phong bất quá là một cái tiểu tốt, chính thức phía sau chắc hẳn là Mã Anh rồi, bất quá không vội, Mã Anh muốn đoạt giải quán quân, sớm muộn gì cũng đụng độ với hắn.
- Không tệ, không tệ, không nghĩ tới, thiếu chút nữa nhìn lầm rồi.
Trưởng lão bên người Diệp Không Minh vừa cười vừa nói.
- A Văn, lần này ngươi nhất định phải lấy được thứ tự tốt.
Vương Liệt lần này cũng không có tham gia, muốn lấy được top 100, tối thiểu cũng là Hậu Thiên Tứ Trọng hậu kỳ, hắn mới vừa vặn đột phá, tự hỏi không có cơ hội gì, huống hồ hắn trước sau đều không có chí tại nơi này.
- Ân.
Diệp Hi Văn gật gật đầu.
- Bất quá ngươi phải cẩn thận, ta nghe được tin tức, Mã Anh muốn đối phó ngươi.
Vương Liệt nghiêm túc nói.
- Mã Anh nói muốn đánh cho ngươi tàn phế, thay đệ đệ của hắn báo thù.
- Đánh cho ta tàn phế? Hừ hừ, xem hắn có bổn sự này hay không.
Diệp Hi Văn cười lạnh nói.
Hội trường một mảnh người ta tấp nập, hai người Diệp Hi Văn chạy tới hiện trường lấy số báo danh là số 127, những đánh số này có hai dạng, rút thăm được hai cái dạng ngạch đánh số đối thủ, thời cơ vừa đến, Nhất Nguyên Tông cao tầng đã đến, lăng không bay vút lên trên đài cao.
Lúc này tất cả đệ tử trong mắt đều hiện lên một tia hâm mộ, lăng không đạp hư tuy không phải phi hành, nhưng cũng không phải Hậu Thiên có thể làm được.
Tất cả mọi người thấy đám cao tầng của Nhất Nguyên Tông biểu diễn chính là trụ cột, chỉ có những người này, Nhất Nguyên Tông mới cùng Trương gia đứng song song ở Thanh Phong Sơn, bọn họ nếu có biểu hiện tốt, thì có thể được trưởng lão thu làm môn hạ, vậy thì một bước lên mây rồi, cũng không phải là không có loại tình huống này, dĩ vãng cũng đã từng có.
Diệp Hi Văn thấy những người kia, thấy được thân ảnh phụ thân Diệp Không Minh, trong một đám trưởng lão cũng không lộ vẻ gì.
Toàn bộ hội trường chiếm địa thế cực rộng, sắp đặt hơn 200 cái lôi đài, dùng để luận võ.
Diệp Hi Văn cùng Vương Liệt tới lôi đài số 127.
- Ngươi có số 127.
Diệp Hi Văn mới vừa đi qua, nhìn thấy một đệ tử cao lớn thô kệch cười ha ha đi tới.
- Ngươi thật sự là có vận khí không tốt, lại đụng phải sư huynh Thạch Phong, cho nên trực tiếp nhận thua là được rồi.
- Thạch Phong sư huynh là Hậu Thiên Ngũ Trọng hậu kỳ cao thủ, tranh đoạt Top 50 cũng có hi vọng đấy.
Tên đệ tử cao lớn thô kệch tiếp tục nói.
- Ngươi nếu như không tranh thủ nhận thua, đến lúc đó mất cái gì trên cơ thể cũng rất khó nói.
Vương Liệt sắc mặt cũng biến đổi: - Không nghĩ tới lại có thể là Thạch Phong.
- A Văn, không tốt rồi, đối thủ ngươi có thể là Thạch Phong, Thạch Phong làm người tàn nhẫn cực kỳ, Tông Nội Đại Bỉ ba năm trước, có vài đệ tử nhận thua chậm một chút, đã bị hắn cắt đứt xương cốt, dưỡng thương hơn nửa năm mới khỏi.
- Thật bá đạo.
Diệp Hi Văn nói ra.
- Bá Đạo, ha ha ha, rất lâu không có người nói ta bá đạo rồi.
Đột nhiên trên lôi đài truyền đến một tiếng cười to.
- Ngươi rất không may mắn, có người muốn ta phế đi đôi chân của ngươi.
Diệp Hi Văn ngẩng đầu nhìn lên, trên lôi đài có một người thanh niên cao lớn, vẻ mặt nhe răng cười nhìn Diệp Hi Văn.
Có lẽ là Thạch Phong rồi.
- Tiểu tử, không dám đi lên à.
Thạch Phong nhe răng cười.
- Chỉ cần ngươi dập đầu 100 cái, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.
- Chỉ bằng ngươi sao.
Diệp Hi Văn cười lạnh một tiếng, nhảy lên trên.
- Đã nhận lời người khác phế chân của ta, ta cho ngươi ác quả.
- Hảo tiểu tử, thực dám đi lên, một chiêu này ta đánh cho ngươi tàn phế.
Thạch Phong cười ha ha nói.
- Tràng Tông Nội Đại Bỉ 127, bắt đầu.
Một bên trọng tài thấy hai người đều đứng lên trên lôi đài, liền mở miệng nói ra, đối với hai người đối thoại, trọng tài cũng ngoảnh mặt làm ngơ, phảng phất như cái gì cũng đều không nghe thấy.
Vừa dứt lời, Thạch Phong giống như đạn pháo bắn ra, tuy hắn có thân hình cao lớn, nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng, hướng phía Diệp Hi Văn lao đến.
Người này tuy liều lĩnh, nhưng thực lực rất mạnh, tuy thân pháp không tính cao cấp, nhưng sức bật rất mạnh, trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt Diệp Hi Văn.
Thạch Phong nhe răng cười muốn đem đầu Diệp Hi Văn trực tiếp vặn xuống.
- Diệp trưởng lão, lôi đài số 127 chính là con út của ngươi sao.
Có một trưởng lão tới gần Diệp Không Minh nói.
- Đúng là khuyển tử.
Diệp Không Minh mỉm cười gật gật đầu.
- Ta còn nhớ rõ mười mấy năm trước Diệp trưởng lão vừa mới đưa hắn trở lại, ta nhìn hắn một lần, không nghĩ tới chỉ chớp mắt cũng đã hơn mười năm rồi, hắn cũng đã lớn như vậy.
Trưởng lão này cảm khái nói.
- Đối thủ của hắn rất khó đối phó.
Cái trưởng lão gần kề kia chằm chằm nhìn vào trên lôi đài nói.
- Trời sinh thần lực, so với người bình thường khó đối phó hơn.
- Không sao, vốn ta để cho hắn kiến thức mà thôi.
Diệp Không Minh mỉm cười, coi như không quan tâm, nhưng trong ánh mắt lại chăm chú tập trung tại trên lôi đài, có một ít lo lắng.
- Bành.
Diệp Hi Văn một chưởng đánh ra, hung hăng chống lại bàn tay lớn của Thạch Phong, song phương chân khí va chạm trực tiếp phát ra khí bạo âm thanh.
Diệp Hi Văn không chút sứt mẻ, Thạch Phong trời sinh thần lực, tuy chỉ là Hậu Thiên Ngũ Trọng hậu kỳ, nhưng lực lượng so với Hậu Thiên Lục Trọng Võ Giả.
- Làm sao có thể.
Thạch Phong con mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Hi Văn, khó có thể tin được, coi như là Hậu Thiên Lục Trọng cao thủ, lực lượng của hắn đều không kém hơn, nhưng Diệp Hi Văn rõ ràng không chút sứt mẻ.
- Ầm ầm.
Nương theo một hồi Lôi Bạo thanh âm, Diệp Hi Văn một chưởng đánh ra một đoàn lôi hình chân khí, tạo ra tiếng sét đánh không kịp bưng tai, sau đó đánh thẳng đến ngực của Thạch Phong.
- Bành.
Thạch Phong giống như thiết tháp bị một chưởng Diệp Hi Văn đập bay, lúc này một ngụm máu tươi phun ra, toàn thân xương cốt đều bị cắt đứt hơn phân nửa, trực tiếp ngã xuống đài.
- Cái gì, điều này sao có thể.
Toàn trường một trận xôn xao, tất cả mọi người lúc này đều chú ý đến trận chiến đấu này không dám tương tin vào hai mắt của mình, vốn bọn họ coi Thạch Phong thi đầu, cảm giác Diệp Hi Văn ngăn không được một chiêu, lúc này bị đánh đánh bay xuống đài, sinh tử không biết.
- Ăn gian, nhất định là hắn ăn gian rồi.
Mấy người cùng nhóm với Thạch Phong lập tức la to lên.
- Hắn khẳng định ám toán Thạch Phong sư huynh.
Một người liền có thể đem Thạch Phong đánh bay, điều này sao có thể tin được.
- Câm miệng.
Trọng tài một bên lạnh giọng nói ra, đúng sai, hắn là người rất rõ ràng, chẳng lẽ còn cần những bọn tiểu bối này đến giáo huấn hắn sao.
- Trận đấu này, Diệp Hi Văn chiến thắng, tiến vào đợt thứ hai.
- Ngu ngốc.
Diệp Hi Văn liếc qua Thạch Phong.
Thạch Phong bất quá là một cái tiểu tốt, chính thức phía sau chắc hẳn là Mã Anh rồi, bất quá không vội, Mã Anh muốn đoạt giải quán quân, sớm muộn gì cũng đụng độ với hắn.
- Không tệ, không tệ, không nghĩ tới, thiếu chút nữa nhìn lầm rồi.
Trưởng lão bên người Diệp Không Minh vừa cười vừa nói.
/282
|